Quyển 2 - Chương 177: chuẩn bị trước thềm khai giảng.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
- Ok.
Lý Minh Huân vốn đang lo lắng cho Tống Giai Linh, nhưng khi thấy con gái tỉnh lại hơn nữa tinh thần rất tốt, nhất thời yên tâm , nói xong liền đi ra ngoài. Còn Lưu Dương cầm một cái ghế đặt xuống ngồi trước mặt nàng, cười hỏi:
- Chị Giai Linh, thân thể của chị thế nào ? Cảm giác ra sao?
- Không biết có phải là ảo giác hay không sao chị cảm thấy cơ thể rất khỏe, trong cơ thể tràn ngập lực lượng, hơn nữa cổ lực lượng này còn lưu chuyển, chẳng lẻ đây là điều tuyệt vời của võ công, nhưng chỉ là chị không biết khống chế nó như thế nào.
Tống Giai Linh nắm tay, lời nói có chút kích động.
Lưu Dương thầm than, tư chất của Tống Giai Linh quả nhiên lợi hại, vừa trúc cơ xong đã cảm nhận được sự lưu chuyển của chân khí, thậm chí còn khá hơn hắn khi trước, lúc đó nếu không phải hắn có Lý Long Cảnh phụ thân thì chắc chắn không thể bằng nàng bây giờ, tán thưởng nói:
- Đúng vậy, thứ này đương nhiên là sự tuyệt vời của võ công, vì trúc cơ đan của chị là đan dược nhất phẩm, hơn nữa cộng thêm tư chất của chị trong vài ngày qua chị đã đạt được thành tựu của người khác cố gắn vài năm thậm chí là vài chục năm, chị Giai Linh, hiện giờ chị có thể xem là một cao thủ
- Cao thủ? Tiểu Dương, em không gạt chị đấy chứ, sao chị chẳng thấy cảm giác gì hết thế.
Tống Giai Linh nghiêng đầu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
- Hiện tại chị có mỗi chân khí, cần có thêm chiêu thức để phối hợp mới phát huy hết thực lực, do đó sau khi có võ công, chị phải học một vài phương pháp sử dụng chân khí, về sau em sẽ dạy cho chị chiêu thức.
Kỳ thật bản thân Lưu Dương cũng chỉ nhập môn được hơn tháng, nhưng bệnh lâu thì thành lương y, bị Lý Long Cảnh dạy dỗ lâu như thế nên cũng rút ra được vài điều tâm đắc, bất kể thế nào hắn chỉ dạy theo những điều Lý Long Cảnh chỉ khi trước, vả lại cảm giác làm thấy người khác quả là không tệ.
- Ok.
Tống Giai Linh vui vẻ chấp nhận, mỉm cười làm ánh sáng toát ra khắp nơi, hình như nàng lúc này còng thêm xinh đẹp, bản thân Tống Giai Linh đã là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hơn nữa lăng ba thần công đã có chút thành tựu, nên làn da vốn như tuyết bây giờ càng thêm bắt mắt, quả là nàng không đi làm người mẫu quảng cáo mỹ phẩm đúng là một thiệt thòi.
Lưu Dương bị vẻ đẹp của Tống Giai Linh là cho ngây người một lúc mới tỉnh lại, mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng Tống Giai Linh, cuống quít đem các chiêu thức Lý Long Cảnh đã truyền thụ dạy hết lại cho Tống Giai Linh. Dần dần Lưu Dương từ từ khôi phục bình tĩnh, bắt đầu tự tin hơn, hắn chậm rãi giảng dạy, còn nàng thì từ từ tiếp thu, rất nhanh mọi việc đã hoàn thành.
Phương pháp vận hành chân khí rất đơn giản, không có gì nguy hiểm, chỉ là quen tay hay việc mà thôi, điều quan trọng nhất chính là sự kiên trì, cho nên khi dạy Lưu Dương đặc biệt nhấn mạnh điểm này. Thiên phú của Tống Giai Linh lại một lần nữa được biểu hiện ra ngoài, bất cứ chiêu thức gì chỉ cần dạy nàng một lần, cùng lắm là hai lần, nàng lập tức nắm bắt được.
Tống Giai Linh vừa học được võ công, nhất thời giống như Lưu Dương khi trước, luyện tập quên cả thời gian, Lưu Dương cũng không quấy rầy nàng luyện tập , lặng lẽ đi ra khỏi cửa, xuống dưới nhà.
Đi xuống dưới lầu, liền thấy Lý Minh Huân đang nấu cơm, bà nhìn thấy Lưu Dương, vội vàng hỏi:
- Tiểu Dương, Giai Linh thế nào?
Mấy ngày nay, ngày nào Lưu Dương cũng chạy đến nhà Lý Minh Huân, nên bà đã sớm quen thuộc với hắn .
- Cô Lý, không sao nữa rồi , bầy giờ chị ấy chỉ cần một ít thời gian để làm quen với tình trạng hiện tại, hiện tại thân thể chị Giai Linh chẵng những hết bệnh , mà so với thân thể người thường còn khỏe mạnh hơn nhiều.
- Không mang bệnh là tốt rồi, Bồ Tát phù hộ.
Lý Minh Huân buông cái nồi đang cầm xuống, hai tay niệm Phật.
Một buổi chiều đã trôi qua, quá vài ngày nữa sẽ khai giảng, có nhiều thứ phải chuẩn bị, nên Lưu Dương cũng không nán lại lâu hơn, phải rời đi, Lý Minh Huân biết có cản hắn lại cũng không được vì tầm quan trọng của ngày khai giảng, nên cho hắn về , hơn nữa còn dặn hắn nhất định phải xắp xếp thời gian tới nhà bà dùng cơm, bà sẽ tự mình vào bếp làm vài món ngon chiêu đãi hắn, người lớn nói cho nên Lưu Dương đương nhiên phải gật đầu nhận lời.
o0o o0o o0o o0o o0o o0o
Từ Hoàng Vân Sơn trở về đã là ngày 20, cộng thêm vài ngày bắt cướp và bệnh tình của Tống Giai Linh thì lúc này đã là 28, mà giấy báo nhập học là ngày 31 sẽ khai giảng, tuy chỉ là bước vào cao trung nhưng có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Ngày 28, khó có ngày nào mà cả Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân không đi làm như thế này, cho nên họ trạnh thủ ra ngoài dạo chơi hơn nữa tranh thủ sắm đồ tới trường cho mấy đứa nhỏ, Lưu Dương không cần phải nói , lên cao trung hơn nữa thành tích đầu vào lại rất tốt, đương nhiên phải thưởng cho hắn, còn Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á đều phải và lớn 3 sơ trung, cũng phải sắm thêm vài bộ quần áo với đồ dùng học tập.
Lữ Thiện Á không ngờ mình cũng có quà, từ chối liên tục, bất quá Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đã quyết, hơn nữa Hoàng Nhã Lỵ đứng bên cạnh nói thêm vào, nên cũng chỉ còn cách đồng ý, bất quá cô bé lại yêu cầu tổng giá trị số đồ không được vượt quá 20 tệ, khiến cả nhà cười haha, đặc biệt là Hoàng Nhã Lỵ, cười đến nỗi không đứng dậy được, vừa cười vừa chỉ vào Lữ Thiện Á nói:
- Thiện á, bạn thật vui tính , 20 đồng tiền có thể mua được cái gì, chỉ sợ một chiếc áo ngăn tay còn không được.
Lưu Thải Vân nhìn bộ dạng hí hửng của Hoàng Nhã Lỵ, liền gõ đầu cô bé, nói:
- Thiện Á muốn tiết kiệm nên thế, chứ không giống con, đồ tiểu yêu tinh tiêu tiền.
- Ai u.
Hoàng Nhã Lỵ ôm đầu, chạy đến cạnh Hoàng Căn Vĩ tố cao:
- Ba, người xem mẹ lại cốc đầu con gái nè, đánh nữa coi chừng con gái biến thành đần độn đó .
- Đáng đời, tội đáng đánh.
Hoàng Căn Vĩ chưa nói, Lưu Dương đứng cạnh đã làm một mặt quỷ trêu cô bé.
- Ba, người xem, anh Tiểu Dương cũng khi dễ con.
Bộ mặt quỷ của Lưu Dương đã khiến Hoàng Nhã Lỵ tức giận, không tố cáo nữa mà nắm tay hướng Lưu Dương lao tới, nhìn thấy 2 đứa nhóc đùa giỡn chạy thành một đoàn, Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân cười lớn, cả nhà rất vui vẻ hạnh phúc.
Kế hoạch mua sắm diễn ra rất thuận lợi, Hoàng Nhã Lỵ được hai bộ đồ thể thao, vì con bé khác những đứa con gái khác, không thích quần áo diêm dúa, chỉ thích mặc đồ thể thao giống bọn con trai, nếu tóc ngắn hơn thì đúng là giống một tiểu tử đính thực, còn Lưu Dương thì mua vài cuốn sách và một bộ đồ dùng học tập, bộ cũ của hắn đã không còn tác dụng hơn nữa lên cao trung áp lực sẽ nhiều hơn, chuẩn bị thêm vài món cũng không thừa, còn Lữ Thiện Á cũng được hai bộ quần áo và một bộ dụng cụ học tập, cô bé luôn miệng từ chối nhưng Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân ép mãi cho nên bắt buộc phải nhận, điều này khiến cô bé cảm động không thôi.
Ra khỏi cửa hàng, thì trước mắt bọn họ là một cửa hàng bán điện thoại di động rất lớn, Lưu Thải Vân đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó kéo Hoàng Căn Vĩ nói:
- Căn vĩ, Tiểu Dương đã lên cao trung , phải mua cho nó một chiếc di động, có gì cũng tiện liên lạc.
- Tốt, dù sao bây giờ di động cũng rất thông dụng, mua một cái cũng được.
Hoàng Căn Vĩ nói, Lưu Thải Vân nhắc đến chuyện này cũng khiến Hoàng Căn Vĩ nhớ tới lúc Lưu Dương đi Hoàng Vân Sơn không có di động phải cầm theo di động của Lưu Thải Vân, hiện tại đích Lưu Dương đã lớn, có chuyện riêng tư , hơn nữa hắn lại có bản lĩnh, mua cho hắn một chiếc di động cũng không sao.
Thính lực của Hoàng Nhã Lỵ quả là tốt, tuy Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân nhỏ giọng bàn bạn, nhưng cô bé vẫn nghe được, lập tức không chấp nhận, kéo tay Lưu Thải Vân nói:
- Hai người mua di động cho anh Tiểu Dương, con cũng muốn 1 chiếc.
- Con gái còn nhỏ lại ở nhà, mua di động làm gì?
Hoàng Căn Vĩ nhéo mũi Hoàng Nhã Lỵ, sau đó nói.
- Không được, anh Tiểu Dương có, con cũng muốn, vậy khi liên lạc sẽ tiện hơn, mọi người có thể tìm được con gái mình dễ dàng hơn.
Hoàng Nhã Lỵ kéo tay Hoàng Căn Vĩ làm nũng.
Lữ Thiện Á đứng yên bên cạnh, hôm nay cả nhà Hoàng Căn Vĩ đã cho cô bé quá nhiều, cho nên cô bé không muốn cũng không thể đòi thêm bất cứ yêu cầu gì quá đáng nữa.
Vốn chiêu làm nũng của Hoàng Nhã Lỵ rất có tính sát thường với người nhà nhưng lúc này lại mất đi hiệu quả vốn có, bất kể con bé năng nỉ thế nào, Hoàng Căn Vĩ một mực lắc đầu, làm cho cô bé thiếu chút nữa là khóc lớn giữa đường, lý do Hoàng Căn Vĩ đưa ra rất đơn giản, trong năm 3 áp lực học tập rất nặng bài vở rất nhiều, mua di động để làm gì.
Hoàng Nhã Lỵ rất mất hứng, nhưng là thấy dáng vẻ nghiêm khắc của Hoàng Căn Vĩ nên không dám nhiều lời, quyệt miệng đứng qua một bên, bộ dạng ủy khuất nhìn ba mẹ, còn Lưu Thải Vân thấy thế liền đau lòng, trừng mắt nhìn Hoàng Căn Vĩ, nói:
- Nhã Lỵ à, trong năm này nếu thành tích học tập của con tốt, thi đậu vào Nhất Trung, mẹ sẽ đồng ý mua cho con một chiếc di động, hơn nữa là chiếc xinh đẹp nhất.
- Thật sao?
Vẻ mặt Hoàng Nhã Lỵ đau khổ cũng nhanh, mà vui vẻ cũng nhanh, nghe được lời nói của Lưu Thải Vân, nhất thời đám mây đen trước mắt tan hết, vui sướng hỏi.
Lưu Thải Vân gật đầu thật mạnh, Hoàng Nhã Lỵ lập tức khôi phục lại hình dáng vui vẻ như xưa, kéo Lữ Thiện Á chạy tới phía trước, vừa chạy vừa nói:
- Phía trước chính là chuỗi cửa hàng lớn nhất Thành phố U, ở đó nhất định có thứ anh Lưu Dương thích.
Nói xong, cùng Lữ Thiện Á, hai người chạy nhanh như chớp vào chuỗi cửa hàng kia.
Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, Lưu Thải Vân lắc đầu, thở dài:
- Con bé này khi nào mới làm cả nhà bớt lo một chút.
Sau đó hướng Lưu Dương và Hoàng Căn Vĩ nói:
- Được rồi, chúng ta đi vào thôi, Tiểu Dương, cháu muốn chiếc di động như thế này? Dì sẽ mua cho cháu.
- Chọn đại một cái là được.
Lưu Dương không quá hứng thú với điện thoại cầm tay, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bản thân hắn lại không thích khoe khoang, cho nên bình thản nói.
- Di động không thể chọn đại, phải chú ý tới cái mình thích chứ.
Lưu Thải Vân nói xong, cả đoàn người bước vào cửa hàng di động, lúc này Hoàng Nhã Lỵ thấy những chiếc điện thoại muôn màu muôn kiểu, ánh mắt sáng rực, luôn bảo người bán hàng lấy hết cái này đến cái kia cầm xem.
- Àiiiii, con nhóc kia đúng là lộn xộn.
Lưu Thải Vân lắc đầu, hướng về Hoàng Nhã Lỵ đi tới, vừa đi vừa quan sát vài chiếc di động, Hoàng Căn Vĩ nhìn Lưu Dương, nói:
- Chúng ta cũng vào thôi, bọn họ đều ở bên kia .
Lý Minh Huân vốn đang lo lắng cho Tống Giai Linh, nhưng khi thấy con gái tỉnh lại hơn nữa tinh thần rất tốt, nhất thời yên tâm , nói xong liền đi ra ngoài. Còn Lưu Dương cầm một cái ghế đặt xuống ngồi trước mặt nàng, cười hỏi:
- Chị Giai Linh, thân thể của chị thế nào ? Cảm giác ra sao?
- Không biết có phải là ảo giác hay không sao chị cảm thấy cơ thể rất khỏe, trong cơ thể tràn ngập lực lượng, hơn nữa cổ lực lượng này còn lưu chuyển, chẳng lẻ đây là điều tuyệt vời của võ công, nhưng chỉ là chị không biết khống chế nó như thế nào.
Tống Giai Linh nắm tay, lời nói có chút kích động.
Lưu Dương thầm than, tư chất của Tống Giai Linh quả nhiên lợi hại, vừa trúc cơ xong đã cảm nhận được sự lưu chuyển của chân khí, thậm chí còn khá hơn hắn khi trước, lúc đó nếu không phải hắn có Lý Long Cảnh phụ thân thì chắc chắn không thể bằng nàng bây giờ, tán thưởng nói:
- Đúng vậy, thứ này đương nhiên là sự tuyệt vời của võ công, vì trúc cơ đan của chị là đan dược nhất phẩm, hơn nữa cộng thêm tư chất của chị trong vài ngày qua chị đã đạt được thành tựu của người khác cố gắn vài năm thậm chí là vài chục năm, chị Giai Linh, hiện giờ chị có thể xem là một cao thủ
- Cao thủ? Tiểu Dương, em không gạt chị đấy chứ, sao chị chẳng thấy cảm giác gì hết thế.
Tống Giai Linh nghiêng đầu, bộ dạng cực kỳ đáng yêu.
- Hiện tại chị có mỗi chân khí, cần có thêm chiêu thức để phối hợp mới phát huy hết thực lực, do đó sau khi có võ công, chị phải học một vài phương pháp sử dụng chân khí, về sau em sẽ dạy cho chị chiêu thức.
Kỳ thật bản thân Lưu Dương cũng chỉ nhập môn được hơn tháng, nhưng bệnh lâu thì thành lương y, bị Lý Long Cảnh dạy dỗ lâu như thế nên cũng rút ra được vài điều tâm đắc, bất kể thế nào hắn chỉ dạy theo những điều Lý Long Cảnh chỉ khi trước, vả lại cảm giác làm thấy người khác quả là không tệ.
- Ok.
Tống Giai Linh vui vẻ chấp nhận, mỉm cười làm ánh sáng toát ra khắp nơi, hình như nàng lúc này còng thêm xinh đẹp, bản thân Tống Giai Linh đã là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hơn nữa lăng ba thần công đã có chút thành tựu, nên làn da vốn như tuyết bây giờ càng thêm bắt mắt, quả là nàng không đi làm người mẫu quảng cáo mỹ phẩm đúng là một thiệt thòi.
Lưu Dương bị vẻ đẹp của Tống Giai Linh là cho ngây người một lúc mới tỉnh lại, mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng Tống Giai Linh, cuống quít đem các chiêu thức Lý Long Cảnh đã truyền thụ dạy hết lại cho Tống Giai Linh. Dần dần Lưu Dương từ từ khôi phục bình tĩnh, bắt đầu tự tin hơn, hắn chậm rãi giảng dạy, còn nàng thì từ từ tiếp thu, rất nhanh mọi việc đã hoàn thành.
Phương pháp vận hành chân khí rất đơn giản, không có gì nguy hiểm, chỉ là quen tay hay việc mà thôi, điều quan trọng nhất chính là sự kiên trì, cho nên khi dạy Lưu Dương đặc biệt nhấn mạnh điểm này. Thiên phú của Tống Giai Linh lại một lần nữa được biểu hiện ra ngoài, bất cứ chiêu thức gì chỉ cần dạy nàng một lần, cùng lắm là hai lần, nàng lập tức nắm bắt được.
Tống Giai Linh vừa học được võ công, nhất thời giống như Lưu Dương khi trước, luyện tập quên cả thời gian, Lưu Dương cũng không quấy rầy nàng luyện tập , lặng lẽ đi ra khỏi cửa, xuống dưới nhà.
Đi xuống dưới lầu, liền thấy Lý Minh Huân đang nấu cơm, bà nhìn thấy Lưu Dương, vội vàng hỏi:
- Tiểu Dương, Giai Linh thế nào?
Mấy ngày nay, ngày nào Lưu Dương cũng chạy đến nhà Lý Minh Huân, nên bà đã sớm quen thuộc với hắn .
- Cô Lý, không sao nữa rồi , bầy giờ chị ấy chỉ cần một ít thời gian để làm quen với tình trạng hiện tại, hiện tại thân thể chị Giai Linh chẵng những hết bệnh , mà so với thân thể người thường còn khỏe mạnh hơn nhiều.
- Không mang bệnh là tốt rồi, Bồ Tát phù hộ.
Lý Minh Huân buông cái nồi đang cầm xuống, hai tay niệm Phật.
Một buổi chiều đã trôi qua, quá vài ngày nữa sẽ khai giảng, có nhiều thứ phải chuẩn bị, nên Lưu Dương cũng không nán lại lâu hơn, phải rời đi, Lý Minh Huân biết có cản hắn lại cũng không được vì tầm quan trọng của ngày khai giảng, nên cho hắn về , hơn nữa còn dặn hắn nhất định phải xắp xếp thời gian tới nhà bà dùng cơm, bà sẽ tự mình vào bếp làm vài món ngon chiêu đãi hắn, người lớn nói cho nên Lưu Dương đương nhiên phải gật đầu nhận lời.
o0o o0o o0o o0o o0o o0o
Từ Hoàng Vân Sơn trở về đã là ngày 20, cộng thêm vài ngày bắt cướp và bệnh tình của Tống Giai Linh thì lúc này đã là 28, mà giấy báo nhập học là ngày 31 sẽ khai giảng, tuy chỉ là bước vào cao trung nhưng có rất nhiều thứ phải chuẩn bị.
Ngày 28, khó có ngày nào mà cả Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân không đi làm như thế này, cho nên họ trạnh thủ ra ngoài dạo chơi hơn nữa tranh thủ sắm đồ tới trường cho mấy đứa nhỏ, Lưu Dương không cần phải nói , lên cao trung hơn nữa thành tích đầu vào lại rất tốt, đương nhiên phải thưởng cho hắn, còn Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á đều phải và lớn 3 sơ trung, cũng phải sắm thêm vài bộ quần áo với đồ dùng học tập.
Lữ Thiện Á không ngờ mình cũng có quà, từ chối liên tục, bất quá Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đã quyết, hơn nữa Hoàng Nhã Lỵ đứng bên cạnh nói thêm vào, nên cũng chỉ còn cách đồng ý, bất quá cô bé lại yêu cầu tổng giá trị số đồ không được vượt quá 20 tệ, khiến cả nhà cười haha, đặc biệt là Hoàng Nhã Lỵ, cười đến nỗi không đứng dậy được, vừa cười vừa chỉ vào Lữ Thiện Á nói:
- Thiện á, bạn thật vui tính , 20 đồng tiền có thể mua được cái gì, chỉ sợ một chiếc áo ngăn tay còn không được.
Lưu Thải Vân nhìn bộ dạng hí hửng của Hoàng Nhã Lỵ, liền gõ đầu cô bé, nói:
- Thiện Á muốn tiết kiệm nên thế, chứ không giống con, đồ tiểu yêu tinh tiêu tiền.
- Ai u.
Hoàng Nhã Lỵ ôm đầu, chạy đến cạnh Hoàng Căn Vĩ tố cao:
- Ba, người xem mẹ lại cốc đầu con gái nè, đánh nữa coi chừng con gái biến thành đần độn đó .
- Đáng đời, tội đáng đánh.
Hoàng Căn Vĩ chưa nói, Lưu Dương đứng cạnh đã làm một mặt quỷ trêu cô bé.
- Ba, người xem, anh Tiểu Dương cũng khi dễ con.
Bộ mặt quỷ của Lưu Dương đã khiến Hoàng Nhã Lỵ tức giận, không tố cáo nữa mà nắm tay hướng Lưu Dương lao tới, nhìn thấy 2 đứa nhóc đùa giỡn chạy thành một đoàn, Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân cười lớn, cả nhà rất vui vẻ hạnh phúc.
Kế hoạch mua sắm diễn ra rất thuận lợi, Hoàng Nhã Lỵ được hai bộ đồ thể thao, vì con bé khác những đứa con gái khác, không thích quần áo diêm dúa, chỉ thích mặc đồ thể thao giống bọn con trai, nếu tóc ngắn hơn thì đúng là giống một tiểu tử đính thực, còn Lưu Dương thì mua vài cuốn sách và một bộ đồ dùng học tập, bộ cũ của hắn đã không còn tác dụng hơn nữa lên cao trung áp lực sẽ nhiều hơn, chuẩn bị thêm vài món cũng không thừa, còn Lữ Thiện Á cũng được hai bộ quần áo và một bộ dụng cụ học tập, cô bé luôn miệng từ chối nhưng Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân ép mãi cho nên bắt buộc phải nhận, điều này khiến cô bé cảm động không thôi.
Ra khỏi cửa hàng, thì trước mắt bọn họ là một cửa hàng bán điện thoại di động rất lớn, Lưu Thải Vân đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó kéo Hoàng Căn Vĩ nói:
- Căn vĩ, Tiểu Dương đã lên cao trung , phải mua cho nó một chiếc di động, có gì cũng tiện liên lạc.
- Tốt, dù sao bây giờ di động cũng rất thông dụng, mua một cái cũng được.
Hoàng Căn Vĩ nói, Lưu Thải Vân nhắc đến chuyện này cũng khiến Hoàng Căn Vĩ nhớ tới lúc Lưu Dương đi Hoàng Vân Sơn không có di động phải cầm theo di động của Lưu Thải Vân, hiện tại đích Lưu Dương đã lớn, có chuyện riêng tư , hơn nữa hắn lại có bản lĩnh, mua cho hắn một chiếc di động cũng không sao.
Thính lực của Hoàng Nhã Lỵ quả là tốt, tuy Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân nhỏ giọng bàn bạn, nhưng cô bé vẫn nghe được, lập tức không chấp nhận, kéo tay Lưu Thải Vân nói:
- Hai người mua di động cho anh Tiểu Dương, con cũng muốn 1 chiếc.
- Con gái còn nhỏ lại ở nhà, mua di động làm gì?
Hoàng Căn Vĩ nhéo mũi Hoàng Nhã Lỵ, sau đó nói.
- Không được, anh Tiểu Dương có, con cũng muốn, vậy khi liên lạc sẽ tiện hơn, mọi người có thể tìm được con gái mình dễ dàng hơn.
Hoàng Nhã Lỵ kéo tay Hoàng Căn Vĩ làm nũng.
Lữ Thiện Á đứng yên bên cạnh, hôm nay cả nhà Hoàng Căn Vĩ đã cho cô bé quá nhiều, cho nên cô bé không muốn cũng không thể đòi thêm bất cứ yêu cầu gì quá đáng nữa.
Vốn chiêu làm nũng của Hoàng Nhã Lỵ rất có tính sát thường với người nhà nhưng lúc này lại mất đi hiệu quả vốn có, bất kể con bé năng nỉ thế nào, Hoàng Căn Vĩ một mực lắc đầu, làm cho cô bé thiếu chút nữa là khóc lớn giữa đường, lý do Hoàng Căn Vĩ đưa ra rất đơn giản, trong năm 3 áp lực học tập rất nặng bài vở rất nhiều, mua di động để làm gì.
Hoàng Nhã Lỵ rất mất hứng, nhưng là thấy dáng vẻ nghiêm khắc của Hoàng Căn Vĩ nên không dám nhiều lời, quyệt miệng đứng qua một bên, bộ dạng ủy khuất nhìn ba mẹ, còn Lưu Thải Vân thấy thế liền đau lòng, trừng mắt nhìn Hoàng Căn Vĩ, nói:
- Nhã Lỵ à, trong năm này nếu thành tích học tập của con tốt, thi đậu vào Nhất Trung, mẹ sẽ đồng ý mua cho con một chiếc di động, hơn nữa là chiếc xinh đẹp nhất.
- Thật sao?
Vẻ mặt Hoàng Nhã Lỵ đau khổ cũng nhanh, mà vui vẻ cũng nhanh, nghe được lời nói của Lưu Thải Vân, nhất thời đám mây đen trước mắt tan hết, vui sướng hỏi.
Lưu Thải Vân gật đầu thật mạnh, Hoàng Nhã Lỵ lập tức khôi phục lại hình dáng vui vẻ như xưa, kéo Lữ Thiện Á chạy tới phía trước, vừa chạy vừa nói:
- Phía trước chính là chuỗi cửa hàng lớn nhất Thành phố U, ở đó nhất định có thứ anh Lưu Dương thích.
Nói xong, cùng Lữ Thiện Á, hai người chạy nhanh như chớp vào chuỗi cửa hàng kia.
Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, Lưu Thải Vân lắc đầu, thở dài:
- Con bé này khi nào mới làm cả nhà bớt lo một chút.
Sau đó hướng Lưu Dương và Hoàng Căn Vĩ nói:
- Được rồi, chúng ta đi vào thôi, Tiểu Dương, cháu muốn chiếc di động như thế này? Dì sẽ mua cho cháu.
- Chọn đại một cái là được.
Lưu Dương không quá hứng thú với điện thoại cầm tay, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bản thân hắn lại không thích khoe khoang, cho nên bình thản nói.
- Di động không thể chọn đại, phải chú ý tới cái mình thích chứ.
Lưu Thải Vân nói xong, cả đoàn người bước vào cửa hàng di động, lúc này Hoàng Nhã Lỵ thấy những chiếc điện thoại muôn màu muôn kiểu, ánh mắt sáng rực, luôn bảo người bán hàng lấy hết cái này đến cái kia cầm xem.
- Àiiiii, con nhóc kia đúng là lộn xộn.
Lưu Thải Vân lắc đầu, hướng về Hoàng Nhã Lỵ đi tới, vừa đi vừa quan sát vài chiếc di động, Hoàng Căn Vĩ nhìn Lưu Dương, nói:
- Chúng ta cũng vào thôi, bọn họ đều ở bên kia .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.