Quyển 2 - Chương 214: Cuộc bán đấu giá ngọc thạch(hạ).
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
ở đây 1 ức = 100 triệu.
Lưu Dương lúc này mới nhớ lại quá trình đấu giá khi nãy, chỉ có 2 3 ghế lô tham gia , cho dù là bức Bách điểu triều phượng trong lúc tranh đoạt quyết liệt nhất cũng chỉ có khoảng 2 3 ghế lô tham gia mà thôi, lại nghĩ đến những người ngồi đó có tài sản hàng ức, thậm chí vài trăm ức, lập tức hiểu được một vài chuyện, hắn nghĩ xem ra giá cả miếng Dương chi bạch ngọc của hắn bao nhiêu thì quan trọng nhất là phụ thuộc vào sự cạnh tranh của những người ngồi ở hàng ghế lô này.
Những người tham dự yến hội ngồi phía dưới cũng có thể xem là đại gia, bất quá chỉ là vài đại gia bình thường, nếu so với những người ngồi trong ghế lô thì còn kém rất xa, đa số bọn họ không được thông báo cho thông tin quan trọng nhất, khi bức Bách điểu triều phượng được đấu giá xong, họ đã nghĩ buổi tiệc đã kết thúc, vài người đứng dậy chuẩn bị ra về.
Bất quá trong khoảng thời gian này sân khấu đã được dọn dẹp xong, một cô nàng đón khách xinh đẹp cầm một chiếc hộp nhỏ đi lên bục, những người phía dưới lập tức kinh ngạc ngây người, đặc biệt là những người chuẩn bị ra về, khi trước họ không nghe thông báo vẫn còn đồ tốt, tuy dựa theo thứ tự đấu giá chưa chắc những vật được đưa ra sau là đồ tốt nhất, nhưng hầu như là như thế, bình thường những món quốc bảo ngọc thạch đều rất lớn, tỷ như bức Bách Điểu Triều Phượng được bán với giá 4000 vạn lúc nãy, khổ của nó cũng phải hơn 3m, có thể nói là cực lớn, bức bách điểu triều phượng lớn như vậy mà không được đặt làm bảo vật áp trục, vả lại Chu Phúc Ký lại cứ khẳng định miếng ngọc nhỏ đưa ra sau chắc chắn sẽ có giá trị lớn hơn các món đồ trước đó, trong lòng mọi người luôn thắc mắc rốt cuộc vật đó là thứ gì.
Những tiếng thảo luận khe khẽ vang lên, còn những người ngồi bên trong các ghế lô không có chút động tĩnh, nhưng Lưu Dương âm thầm quan sát những người ngồi trong đó đều hướng ánh mắt lên sân khấu, tập trung vào chiếc hộp gấm mà cô nàng xinh đẹp đang cầm, bọn họ đều là nhận được thông tin, thậm chí có có một số hình ảnh. Miếng Dương chi bạch ngọc cực phẩm thế này, cho dù trước khi tuyệt tích đã là bảo vật khó tìm, huống chi lúc này đã tuyệt tích vài trăm năm, đa số người ngồi dãy ghế lô này đều xác định mục đích là thứ này, thậm chí đem tất cả tinh lực tập trung vào đó.
Về phần người nhân viên phụ trách việc xướng giá thì đã có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, sau khi ông ta cầm hộp gấm lên, bắt đầu giới thiệu :
- Dương chi bạch ngọc cực phẩm, hơn nữa được đặt trong nơi linh khí dày tẩm bổ ngàn năm, khi đeo lên có thể khiến tinh thần thoải mái, kéo dài tuổi thọ.
Xem ra trong vài ngày qua những người làm việc ở Chu Phúc Ký không hề nhà rỗi, bọn họ đã tiến hành nghiên cứu cẩn thận miếng ngọc này, điều tra ra khá nhiều việc, bất về chuyện linh khí tẩm bổ ngàn năm không biết bọn họ dùng cách nào để điều tra ra được.
Lời giới thiệu của Chu Phúc Ký đã có tính toán từ trước, chỉ cần là bốn chữ: Dương Chi Bạch Ngọc, đã khiến hội trường như bị ném một quả bom vào, những người có thể nhận được thiệp mời để ngồi ở đây là toàn đại gia, không ai là không có ít nhiều kiến thức về ngọc thạch, tất cả mọi người đều biết giá trị của Dương Chi Bạch Ngọc. Dương Chi Bạch Ngọc là ngọc phẩm đứng đầu trong tứ đại danh ngọc trung hoa, hơn nữa thứ này lại là cổ ngọc ngàn năm, vẻn vẹn 2 điểm này đủ khiến cho chúng nhân điên cuồng, huống chi lại có lợi với sức khỏe, kẻ có tiền coi trọng nhất là sức khỏe, để có được sức khỏe thì họ vung tiền như rác cũng là chuyện dễ hiểu.
Tuy bọn họ không biết khỏe mạnh từ đâu ra, nhưng danh tiếng của Chu Phúc Ký trong những năm gần đây rất tốt, những đồ vật được họ thẩm định rất ít khi xuất hiện vấn đề, hơn nữa bản thân ngọc thạch cũng có tác dụng dưỡng nhan, do đó đây là cổ ngọc ngàn năm, lại được tẩm bổ bởi nơi sung túc linh khí, cho nên nghĩ lại cũng không quá lạ.
MC dẫn chương trình nhân diệp rèn sắt khi còn nóng, đưa tin:
- Giá khởi điểm 500 vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới 10 vạn.
Vừa dứt lời, những người ngồi phía dưới giơ thẻ bài liên tục, tốc độ khiến người MC có chút theo không kịp: 510, 520... 650, 660, ... Một loạt cánh tay báo giá giơ lên, hơn nữa giá cả không ngừng tăng lên từng giây, sau 3’ giá đã tăng lên trên một vạn, được người lúc nãy mua chiếc vĩ ngọc báo lên.
Bất quá Lưu Dương thấy bọn họ đều là những người ngồi vị trí thường, không có ai trong dãy ghế lô, hắn thầm nghĩ: chẳng lẻ nhóm khách quý ngồi phía trên này không có hứng thú gì với Dương chi bạch ngọc sao!?
Lưu Dương đem ánh mắt hướng về phía Vương tạo giang, Vương tạo giang biết hắn nghĩ gì, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Dương, vẫn chưa đến lúc.
Đang nói chuyện, thì tiếng MC phía trên sàn đấu giá vang lên nghe có vẻ kinh hỉ:
- Mọi người chú ý , mọi người chú ý , vị tiên sinh ngồi ở ghế lô 19, ra giá 2500 vạn, có ai ra giá cao hơn 2500 vạn hay không .
Giá khi nãy chỉ mới 1000 vạn mà thôi, mà người ngồi ghế lô 19 lại báo một phát 2500 vạn, ước chừng thêm vào 1500 vạn, tuy mọi người biết 2500 vạn còn xa mới đến được giá cuối của miếng Dương chị bạch ngọc này, nhưng vẫn ngây người, còn MC đứng phía dưới hơi dừng lại. Bất quá từ khi ghế 19 gia nhập, những người khác cũng bắt đầu hành động, sau khi MC vừa mới hỏi thì những người ngồi ở ghế lô số 2 3 5 7 9 11 12 18 20 cũng bắt đầu tham gia, mà biên độ tăng giá cũng lớn hơn, lần thấp nhất cũng 50 vạn, rất nhanh, miếng Dương chi bạch ngọc đã được đẩy lên quá 5000 vạn.
Cục diện nóng bỏng như thế, làm ngay cả người như Hoàng Nhã Lỵ cũng bị trấn áp, cô bé được sống trong thành phố, cho nên có lực miễn nhiễm rất lớn với tiền tài, nhưng chỉ một khối ngọc nhỏ đã hơn 6000 vạn, còn trên cơ thể của cô nàng cũng đang mang một miếng như thế, hơn nữa về mặt điêu khắc còn xuất sắc hơn miếng phía dưới, sớm biết thứ này quý như thế thì cô bé chắc chắn không dám đeo trên người.
Hoàng Nhã Lỵ quay đầu, kéo tay Lưu Dương há miệng nói:
- Anh Tiểu Dương ...
Lưu Dương đương nhiên biết rõ cô bé muốn nói gì, nhưng hiện tại không thích hợp để nhắc đến chuyện này, vội vàng ngăn cô bé lại nói:
- Có chuyện gì chờ về nhà rồi nói, bây giờ ngồi xem trò hay đi.
Vương tạo giang không chú ý đến hành động nhỏ này, lão đang cao hứng thây cho Lưu Dương, bởi vì giá cả miếng ngọc bài không ngừng tăng lên, rất nhanh đả tiếp cận 7000 vạn, số tiền này có thể mua được một miếng đất không nhỏ trong thành phố này, mà hiện tại trong hội trưởng còn khoảng 10 người vẫn đang cạnh tranh, ngoại trừ những người ngồi trên dãy ghế lô, ngoài ý muốn có 2 vị trí phía dưới cạnh tranh với bọn họ.
Vương tạo giang thở dài một hơi, sau đó nói:
- Tiểu Dương, xem ra chúng ta vẫn xem thường người khác, phía dưới cũng là ngọa hổ tàng long.
Bởi vì có sự tham gia của những người ngồi trên dãy ghế lô, cho nên chỉ trong thời gian rất ngắn giá trị miếng ngọc bài đã vượt 8000 vạn, mà khi vượt 8000 vạn sự cạnh tranh bắt đầu chậm lại, vài người không đủ lực đã bỏ cuộc, hiện tại tranh đoạt chủ yếu giữa 4 người, ba trên ghế lô, cộng một người ngồi phía dưới ở vị trí số 1130, tốc độ báo giá đã giảm lại không ít, mỗi lần tăng giá chỉ là 10 vạn mà thôi.
Tuy mỗi lần báo giá chỉ là 10 vạn, nhưng những người trụ lại không ai muốn bỏ cuộc vào lúc này giá cả rất nhanh được đẩy tới 9000 vạn, sắp tiếp cận trăm triệu, phải biết rằng ngọc thạch có giá trị trăm triệu thì đa số là những tác phẩm quốc bảo có thể tích rất lớn, nếu một miếng ngọc bài nho nhỏ thế này mà đột phá 100 triệu, thì tuyệt đối sáng lập nên một kỷ lục mới.
Cuộc đấu giá bảo vật áp trục này kéo dài thêm 40’ nữa, tốc độ càng ngày càng châm, Lưu Dương vốn đoán nhóm người ngồi trên dãy ghế lô sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng không hề ngờ người thành công lại không phải bọn họ, mà là người ngồi ở vị trí 1130 kia, mua lại Dương chi bạch ngọc với giá 13000 vạn, thiết lập kỷ lục vật nhỏ mắc nhất ở sàn đấu giá.
Cuộc đấu giá Dương chi bạch ngọc kết thúc, buổi dạ tiệc cũng xong, bằng vào Dương chi bạch ngọc và những kiện vật phẩm phía trước, tổng số tiền mà buổi đấu giá đạt được gần 4 ức nhân dân tệ. 5% trong số này được trích ra làm từ thiện khiến những người trong hội từ thiện rất vui mừng, 5% của 4 ức chính là 2000 vạn a.
Ngoại trừ 5% đóng góp cho quĩ từ thiện, chu phúc ký cũng thu 5% phí đấu giá. Lần tổ chức này bọn họ không những thu được một khoảng lớn, nhưng quan trọng hơn lã đã nâng cao danh tiếng trong giới kinh doanh, điều này quả là nhất cử lưỡng tiện
Đại hội đấu giá xong, những người không tham gia giao dịch bắt đầu đi về, phần còn lại bất kể mua được thứ gì đều tiến hành làm thủ tục.
Sau khi chiết khấu 5% cho hội tự thiện và 5% phí đấu giá, số tiền còn lại sau khi bán ngọc của Lưu Dương là 1 ức 17 vạn, với số tiền lớn thế này đủ để chống đỡ Lưu Dương làm bất cứ chuyện gì, đừng nói là đi đến nước Mỹ, cho dù hắn muốn đi lên mặt trăng còn được.
Bởi vì có có dịch vụ chuyển khoản, nên rất nhành tiền đã nằm trong tài khoản Lưu Dương, thế lực của sàm đấu giá này coi như cũng hùng hậu, tuy lúc này là tối cuối tuần nhưng vẫn có nhân viên ngân hàng đến đây phụ trách công việc chuyển tiền.
Tiền tới tay, Vương Tạo Giang liền dẫn nhóm Lưu Dương quay về nhà,
Ngày hôm sau, Lưu Dương đem 1000 vạn chuyển vào cho công ty đại diện đầu ty, có tiền, sự tình công việc tiến triễn rất nhanh, đại khái ba ngày sau, công ty thông báo cho hắn đã xin xong visa, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nước Mỹ, cả công việc mất không đến 2 vạn nhân dân tệ, số tiền còn thừa họ đã chuyển vào tài khoản ngân hàng Hòa Kỳ được Lưu Dương đứng tên bên Mỹ, hắn có thể rút tiền ra xài bất cứ lúc nào, hơn nữa visa Lưu Dương được cấp có thời hạn 1 năm.
Lưu Dương lúc này mới nhớ lại quá trình đấu giá khi nãy, chỉ có 2 3 ghế lô tham gia , cho dù là bức Bách điểu triều phượng trong lúc tranh đoạt quyết liệt nhất cũng chỉ có khoảng 2 3 ghế lô tham gia mà thôi, lại nghĩ đến những người ngồi đó có tài sản hàng ức, thậm chí vài trăm ức, lập tức hiểu được một vài chuyện, hắn nghĩ xem ra giá cả miếng Dương chi bạch ngọc của hắn bao nhiêu thì quan trọng nhất là phụ thuộc vào sự cạnh tranh của những người ngồi ở hàng ghế lô này.
Những người tham dự yến hội ngồi phía dưới cũng có thể xem là đại gia, bất quá chỉ là vài đại gia bình thường, nếu so với những người ngồi trong ghế lô thì còn kém rất xa, đa số bọn họ không được thông báo cho thông tin quan trọng nhất, khi bức Bách điểu triều phượng được đấu giá xong, họ đã nghĩ buổi tiệc đã kết thúc, vài người đứng dậy chuẩn bị ra về.
Bất quá trong khoảng thời gian này sân khấu đã được dọn dẹp xong, một cô nàng đón khách xinh đẹp cầm một chiếc hộp nhỏ đi lên bục, những người phía dưới lập tức kinh ngạc ngây người, đặc biệt là những người chuẩn bị ra về, khi trước họ không nghe thông báo vẫn còn đồ tốt, tuy dựa theo thứ tự đấu giá chưa chắc những vật được đưa ra sau là đồ tốt nhất, nhưng hầu như là như thế, bình thường những món quốc bảo ngọc thạch đều rất lớn, tỷ như bức Bách Điểu Triều Phượng được bán với giá 4000 vạn lúc nãy, khổ của nó cũng phải hơn 3m, có thể nói là cực lớn, bức bách điểu triều phượng lớn như vậy mà không được đặt làm bảo vật áp trục, vả lại Chu Phúc Ký lại cứ khẳng định miếng ngọc nhỏ đưa ra sau chắc chắn sẽ có giá trị lớn hơn các món đồ trước đó, trong lòng mọi người luôn thắc mắc rốt cuộc vật đó là thứ gì.
Những tiếng thảo luận khe khẽ vang lên, còn những người ngồi bên trong các ghế lô không có chút động tĩnh, nhưng Lưu Dương âm thầm quan sát những người ngồi trong đó đều hướng ánh mắt lên sân khấu, tập trung vào chiếc hộp gấm mà cô nàng xinh đẹp đang cầm, bọn họ đều là nhận được thông tin, thậm chí có có một số hình ảnh. Miếng Dương chi bạch ngọc cực phẩm thế này, cho dù trước khi tuyệt tích đã là bảo vật khó tìm, huống chi lúc này đã tuyệt tích vài trăm năm, đa số người ngồi dãy ghế lô này đều xác định mục đích là thứ này, thậm chí đem tất cả tinh lực tập trung vào đó.
Về phần người nhân viên phụ trách việc xướng giá thì đã có rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, sau khi ông ta cầm hộp gấm lên, bắt đầu giới thiệu :
- Dương chi bạch ngọc cực phẩm, hơn nữa được đặt trong nơi linh khí dày tẩm bổ ngàn năm, khi đeo lên có thể khiến tinh thần thoải mái, kéo dài tuổi thọ.
Xem ra trong vài ngày qua những người làm việc ở Chu Phúc Ký không hề nhà rỗi, bọn họ đã tiến hành nghiên cứu cẩn thận miếng ngọc này, điều tra ra khá nhiều việc, bất về chuyện linh khí tẩm bổ ngàn năm không biết bọn họ dùng cách nào để điều tra ra được.
Lời giới thiệu của Chu Phúc Ký đã có tính toán từ trước, chỉ cần là bốn chữ: Dương Chi Bạch Ngọc, đã khiến hội trường như bị ném một quả bom vào, những người có thể nhận được thiệp mời để ngồi ở đây là toàn đại gia, không ai là không có ít nhiều kiến thức về ngọc thạch, tất cả mọi người đều biết giá trị của Dương Chi Bạch Ngọc. Dương Chi Bạch Ngọc là ngọc phẩm đứng đầu trong tứ đại danh ngọc trung hoa, hơn nữa thứ này lại là cổ ngọc ngàn năm, vẻn vẹn 2 điểm này đủ khiến cho chúng nhân điên cuồng, huống chi lại có lợi với sức khỏe, kẻ có tiền coi trọng nhất là sức khỏe, để có được sức khỏe thì họ vung tiền như rác cũng là chuyện dễ hiểu.
Tuy bọn họ không biết khỏe mạnh từ đâu ra, nhưng danh tiếng của Chu Phúc Ký trong những năm gần đây rất tốt, những đồ vật được họ thẩm định rất ít khi xuất hiện vấn đề, hơn nữa bản thân ngọc thạch cũng có tác dụng dưỡng nhan, do đó đây là cổ ngọc ngàn năm, lại được tẩm bổ bởi nơi sung túc linh khí, cho nên nghĩ lại cũng không quá lạ.
MC dẫn chương trình nhân diệp rèn sắt khi còn nóng, đưa tin:
- Giá khởi điểm 500 vạn, mỗi lần tăng giá không được dưới 10 vạn.
Vừa dứt lời, những người ngồi phía dưới giơ thẻ bài liên tục, tốc độ khiến người MC có chút theo không kịp: 510, 520... 650, 660, ... Một loạt cánh tay báo giá giơ lên, hơn nữa giá cả không ngừng tăng lên từng giây, sau 3’ giá đã tăng lên trên một vạn, được người lúc nãy mua chiếc vĩ ngọc báo lên.
Bất quá Lưu Dương thấy bọn họ đều là những người ngồi vị trí thường, không có ai trong dãy ghế lô, hắn thầm nghĩ: chẳng lẻ nhóm khách quý ngồi phía trên này không có hứng thú gì với Dương chi bạch ngọc sao!?
Lưu Dương đem ánh mắt hướng về phía Vương tạo giang, Vương tạo giang biết hắn nghĩ gì, nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Dương, vẫn chưa đến lúc.
Đang nói chuyện, thì tiếng MC phía trên sàn đấu giá vang lên nghe có vẻ kinh hỉ:
- Mọi người chú ý , mọi người chú ý , vị tiên sinh ngồi ở ghế lô 19, ra giá 2500 vạn, có ai ra giá cao hơn 2500 vạn hay không .
Giá khi nãy chỉ mới 1000 vạn mà thôi, mà người ngồi ghế lô 19 lại báo một phát 2500 vạn, ước chừng thêm vào 1500 vạn, tuy mọi người biết 2500 vạn còn xa mới đến được giá cuối của miếng Dương chị bạch ngọc này, nhưng vẫn ngây người, còn MC đứng phía dưới hơi dừng lại. Bất quá từ khi ghế 19 gia nhập, những người khác cũng bắt đầu hành động, sau khi MC vừa mới hỏi thì những người ngồi ở ghế lô số 2 3 5 7 9 11 12 18 20 cũng bắt đầu tham gia, mà biên độ tăng giá cũng lớn hơn, lần thấp nhất cũng 50 vạn, rất nhanh, miếng Dương chi bạch ngọc đã được đẩy lên quá 5000 vạn.
Cục diện nóng bỏng như thế, làm ngay cả người như Hoàng Nhã Lỵ cũng bị trấn áp, cô bé được sống trong thành phố, cho nên có lực miễn nhiễm rất lớn với tiền tài, nhưng chỉ một khối ngọc nhỏ đã hơn 6000 vạn, còn trên cơ thể của cô nàng cũng đang mang một miếng như thế, hơn nữa về mặt điêu khắc còn xuất sắc hơn miếng phía dưới, sớm biết thứ này quý như thế thì cô bé chắc chắn không dám đeo trên người.
Hoàng Nhã Lỵ quay đầu, kéo tay Lưu Dương há miệng nói:
- Anh Tiểu Dương ...
Lưu Dương đương nhiên biết rõ cô bé muốn nói gì, nhưng hiện tại không thích hợp để nhắc đến chuyện này, vội vàng ngăn cô bé lại nói:
- Có chuyện gì chờ về nhà rồi nói, bây giờ ngồi xem trò hay đi.
Vương tạo giang không chú ý đến hành động nhỏ này, lão đang cao hứng thây cho Lưu Dương, bởi vì giá cả miếng ngọc bài không ngừng tăng lên, rất nhanh đả tiếp cận 7000 vạn, số tiền này có thể mua được một miếng đất không nhỏ trong thành phố này, mà hiện tại trong hội trưởng còn khoảng 10 người vẫn đang cạnh tranh, ngoại trừ những người ngồi trên dãy ghế lô, ngoài ý muốn có 2 vị trí phía dưới cạnh tranh với bọn họ.
Vương tạo giang thở dài một hơi, sau đó nói:
- Tiểu Dương, xem ra chúng ta vẫn xem thường người khác, phía dưới cũng là ngọa hổ tàng long.
Bởi vì có sự tham gia của những người ngồi trên dãy ghế lô, cho nên chỉ trong thời gian rất ngắn giá trị miếng ngọc bài đã vượt 8000 vạn, mà khi vượt 8000 vạn sự cạnh tranh bắt đầu chậm lại, vài người không đủ lực đã bỏ cuộc, hiện tại tranh đoạt chủ yếu giữa 4 người, ba trên ghế lô, cộng một người ngồi phía dưới ở vị trí số 1130, tốc độ báo giá đã giảm lại không ít, mỗi lần tăng giá chỉ là 10 vạn mà thôi.
Tuy mỗi lần báo giá chỉ là 10 vạn, nhưng những người trụ lại không ai muốn bỏ cuộc vào lúc này giá cả rất nhanh được đẩy tới 9000 vạn, sắp tiếp cận trăm triệu, phải biết rằng ngọc thạch có giá trị trăm triệu thì đa số là những tác phẩm quốc bảo có thể tích rất lớn, nếu một miếng ngọc bài nho nhỏ thế này mà đột phá 100 triệu, thì tuyệt đối sáng lập nên một kỷ lục mới.
Cuộc đấu giá bảo vật áp trục này kéo dài thêm 40’ nữa, tốc độ càng ngày càng châm, Lưu Dương vốn đoán nhóm người ngồi trên dãy ghế lô sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng, nhưng không hề ngờ người thành công lại không phải bọn họ, mà là người ngồi ở vị trí 1130 kia, mua lại Dương chi bạch ngọc với giá 13000 vạn, thiết lập kỷ lục vật nhỏ mắc nhất ở sàn đấu giá.
Cuộc đấu giá Dương chi bạch ngọc kết thúc, buổi dạ tiệc cũng xong, bằng vào Dương chi bạch ngọc và những kiện vật phẩm phía trước, tổng số tiền mà buổi đấu giá đạt được gần 4 ức nhân dân tệ. 5% trong số này được trích ra làm từ thiện khiến những người trong hội từ thiện rất vui mừng, 5% của 4 ức chính là 2000 vạn a.
Ngoại trừ 5% đóng góp cho quĩ từ thiện, chu phúc ký cũng thu 5% phí đấu giá. Lần tổ chức này bọn họ không những thu được một khoảng lớn, nhưng quan trọng hơn lã đã nâng cao danh tiếng trong giới kinh doanh, điều này quả là nhất cử lưỡng tiện
Đại hội đấu giá xong, những người không tham gia giao dịch bắt đầu đi về, phần còn lại bất kể mua được thứ gì đều tiến hành làm thủ tục.
Sau khi chiết khấu 5% cho hội tự thiện và 5% phí đấu giá, số tiền còn lại sau khi bán ngọc của Lưu Dương là 1 ức 17 vạn, với số tiền lớn thế này đủ để chống đỡ Lưu Dương làm bất cứ chuyện gì, đừng nói là đi đến nước Mỹ, cho dù hắn muốn đi lên mặt trăng còn được.
Bởi vì có có dịch vụ chuyển khoản, nên rất nhành tiền đã nằm trong tài khoản Lưu Dương, thế lực của sàm đấu giá này coi như cũng hùng hậu, tuy lúc này là tối cuối tuần nhưng vẫn có nhân viên ngân hàng đến đây phụ trách công việc chuyển tiền.
Tiền tới tay, Vương Tạo Giang liền dẫn nhóm Lưu Dương quay về nhà,
Ngày hôm sau, Lưu Dương đem 1000 vạn chuyển vào cho công ty đại diện đầu ty, có tiền, sự tình công việc tiến triễn rất nhanh, đại khái ba ngày sau, công ty thông báo cho hắn đã xin xong visa, bất cứ lúc nào cũng có thể tới nước Mỹ, cả công việc mất không đến 2 vạn nhân dân tệ, số tiền còn thừa họ đã chuyển vào tài khoản ngân hàng Hòa Kỳ được Lưu Dương đứng tên bên Mỹ, hắn có thể rút tiền ra xài bất cứ lúc nào, hơn nữa visa Lưu Dương được cấp có thời hạn 1 năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.