Quyển 2 - Chương 212: Cuộc bán đấu giá ngọc thạch(thượng).
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Địch lão cùng Vương Tạo Giang một hỏi một đáp, tuy tiếng nói chuyện rất nhỏ nhẹ, nhưng lại như một quả bom oanh động, tên giám định sư trẻ tuổi lúc nãy lên tiếng, biểu hiện không tin hỏi:
- Đúng là Dương chi bạch ngọc?
Đối với tên giám định sư sốc nổi này, địch lão không thèm khách khí nói:
- Chẳng lẻ ngươi nghi ngờ thuật giám định của ta?
Địch lão rất có uy tín trong mắt mọi người, lão vừa lên tiếng như vậy thì không còn ai thắc mắc, cho dù là tên giám định sư trẻ tuổi kia cũng ngậm chặc miệng, bất quá cuối cùng cũng cho dù không ai giám lên tiếng nhưng Địch lão xem ra cũng không phải là một người chuyên quyền độc đoán, cầm ngọc bài trong tay đưa đi, sau đó nói:
- Mọi người cứ tự mình xem là hiểu.
Trong lòng những giám định sư khác cũng rất chờ mong, có sự xác nhận của Địch lão, những người còn lại cũng không hề chậm trễ, quan sát lại ngọc bài một cách cẩn thận, từ chất ngọc, kết cấu, thế nước, màu sắc độ tạp chất ẩn chứa trong đó, tiến hành thực hiện theo hệ thống đo lường kiểm tra rất tỉ mỉ, đến khi có được kết quả kiểm tra, mọi người đứng nơi này phấn chấn tới run rẩy.
Dương Chi Bạch Ngọc, chính là ngọc quý trong các loại ngọc thạch thuộc Trung Hoa, có thể tranh đua với tất cả bảo ngọc trên thế giới, sau khi mọi người qua sát xong, những vị có tuổi đời kinh nghiệm có chút kích động, lúc mọi người thả tay ra sợ hãi nói:
- Con mắt Địch lão quả nhiên sáng như đuốc, Dương chi bạch ngọc đã tái hiện lại, hơn nữa lại là cực phẩm, khối ngọc bài này xứng đáng làm bảo vật áp trục.
Lão giả nhìn quét lại mọi người một lần, đương nhiên tên giám định sư sốc nỗi kia không được để mắt tới, sau đó bắt đầu chuyển ánh mắt về hướng Vương Tạo Giang, có chút tò mò hỏi:
- Ta rất ngạc nhiên, sao ngươi tìm được một khối Dương Chi Bạch Ngọc tốt như thế, theo đạo lý thì Dương chi bạch ngọc đã bị khai thác hết từ nhiều năm trước cơ mà?
- Đúng vậy, cực phẩm Dương chi bạch ngọc đã khai thác hết nhiều năm, hiện tại trong thị trường ngay cả những món tam lưu tứ lưu đã là hiếm thấy, nhưng nếu trước thời gian đó thì khác, ngọc bài này đã có hơn 1000 năm lịch sử, đương nhiên ….
Vương Tạo Giang giải thích.
Nghe được lời nói của Vương Tạo Giang, Địch lão có chút biến sắc, vừa rồi lão chỉ kiểm tra độ chân thật của miếng Dương chi bạch ngọc này mà thôi, không hề quan tâm đến niên kỉ của miếng cổ ngọc này, vì màu trắng mà miếng ngọc này phát ra quá chói mắt cho nên cứ nghĩ nó là ngọc mới, nhưng lời nói của Vương Tạo Giang khiến lão không thể không tin, nhận lại ngọc bài từ tay một vị giám định sư đứng cạnh, tra xét cẩn thận, bản thân lão thấy lúc nãy quá cẩu thả, không nhớ tới việc kiểm tra niên đại, bây giờ nhìn lại cẩn thận, quả nhiên khối Dương chi bạch ngọc này không phải được khai thác trong xã hội hiện nay, nó đã có niên đại khai thác phải hơn 1000 năm, là miếng cổ ngọc tốt nhất mà ông ta đã từng gặp.
Lúc này Địch lão lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với lai lịch của miếng ngọc bài này, thứ gì đã làm miếng ngọc bài này trong vòng ngàn năm qua vẫn được giữ gìn tốt như thế, ban đầu lão hoài nghi là bọn trộm mộ kiếm được nó, bất quá nếu là trộm mộ thì trong khu mộ có chứa miếng dương chi bạch ngọc này sẽ có lượng âm khí quá lớn, lúc đó nhiễm âm khí quá nặng, sau khi lấy được miếng ngọc lên, tuy nó vẫn có thể được bảo quản tốt nhưng màu sắc sẽ không được như bây giờ, lúc đó có chứa màu xanh. Còn miếng ngọc trước mắt thì toàn thân trắng như tuyết, là Dương Chi Bạch Ngọc cực phẩm, rốt cuộc Vương Tạo Giang tìm được thứ này từ nơi nào?
Cơ hồ tất cả mọi người đứng đây đã chấp nhận giá trị miếng ngọc bài này, ngoại trừ tên giám định sư trẻ tuổi khi trước, hắn vẫn không tin, luôn nói đây là dùng một phương pháp hiện đại nào đó để chế tạo, hơn nữa không nghe lời khuyên bảo từ những người khác, làm Địch lão tức giận đuổi hắn ra ngoài, đúng là Dương chi bạch ngọc có thể làm giả, nhưng nếu được làm giả mà lọt hết qua mắt những người đầy kinh nghiệm trong giới ngọc thạch ở đây là chuyện không thể, nếu thật sự có người chế tạo được Dương chi bạch ngọc tốt thế này, thì chắc chắn sẽ giàu nhất nhì trong xã hội, hơn nữa lúc đó số lượng Dương chi bạch ngọc sẽ tràn lan trên thị trường.
Đem tên giám định sư mất hứng kia đuổi ra ngoài, dưới sự chỉ đạo của Địch lão số người còn lại các quá trình kiểm tra cuối cùng rất nhanh, phát ra một công văn, hơn nữa dưới sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp các vệ sĩ, đem miếng Dương chi bạch ngọc này cất vào trong két bảo hiểm, thậm chí Địch lão còn tự làm chủ sẽ cho miếng ngọc bài này làm bảo vật áp trục khi đấu giá, thế cho bức bách điểu triều phượng trong số bảo vật cấp quốc gia.
Sau khi làm xong những chuyện này, tiếp theo chính là xác định giá cả ngọc bài, đối với chuyện này Lưu Dương và chú Vương hắn không có quá nhiều ý kiến, bất kể thế nào thì đây cũng là đồ tốt, chẳng sợ bị định giá thấp, hơn nữa có thể lên được giá rất cao, trừ phi là những người tham gia đấu giá đã thỏa thuận từ trước, bất quá Địch lão rất coi trọng miếng ngọc bài này, nên muốn đặt giá khởi điểm của nó hơi cao một chút, cuối cùng miếng ngọc bài đã được đặt giá khởi điểm là 500 vạn.
Lưu Dương thấy sự chuẩn bị cho buổi đấu giá đã gần hoàn tất, liền đi về với Vương Tạo Giang. Lưu Dương vốn mang theo hai miếng ngọc bài, bất quá hiện tại xem ra chỉ cần đưa một miếng là đủ, dựa theo phỏng đoán của Địch lão thì giá miếng ngọc bài này chắc chắn sẽ trên 3000 vạn, nếu có càng nhiều người cạnh tranh thì giá cả sẽ cao hơn. Dù sao phỉ thúy bình thường hay kể cả phỉ thúy cực phẩm thì xã hội hiện nay vẫn còn đang khai thác, nhưng ngọc bài, đặc biệt là dương chi bạch ngọc cực phẩm đã tuyệt diệt, ngoại trừ một ít ngọc thạch còn lại trong các cổ mộ, thì cơ hồ đã tuyệt tích, hơn nữa ngọc thạch là hàng dễ vỡ, chiến tranh, bạo động, thời gian, ăn mòn từ từ, khiến số lượng Dương Chi Bạch Ngọc ngày càng giảm đi.
Trong 2 ngày sau Lưu Dương đã không còn gì phải lo lắng, bất kể thế nào thì mọi chuyện hắn đã phó thác hết lại cho phòng đấu giá, vả lại đây không phải là hội đấu giá bình thường, mà là đại hội mỗi năm được tổ chức một lần, cho dù là là thấp nhất cũng bán được 3000 vạn, con số này đủ cho hắn đi đến nước Mỹ.
Ngày 10 tháng 9 là lễ giáo viên, các hoạt động chúc mừng thầy cô được Cố Phán Nhi tổ chức cực kỳ thành công, tuy thời gian có phần gấp gáp, nhưng là lớp 5 có thể nói là nhân tài đông đúc, đặc biệt Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi dẫn theo chúng nữ sinh hợp xướng bài hát chúc mừng, làm cho Khương Tú Chi và các giáo viên còn lại thiếu chút nữa là khóc òa lên.
Thời gian hai ngày trôi qua bình thản như vậy, buổi tối cuối tuần chính là lúc đại hội đấu giá được tổ chức, Vương Tạo Giang đã gọi báo cho Lưu Dương từ sớm, rủ hắn cùng đi tới cao ốc quốc mậu. Lưu Dương chưa xem qua bất cứ đại hội đấu giá nào, đặc biệt là là đại hội đấu giá những vật xa xỉ phẩm thế này, hắn cũng muốn xem thử khi các triệu phú vung tiền như rác để mua đồ sẽ như thế nào liền vui vẻ đồng ý .
Rời nhà sớm một chút, ra trước cổng tiểu khu chờ Vương Tạo Giang tới. Lúc Vương Tạo Giang còn chưa tới thì Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lưu Dương đứng chờ chỗ này liền tới bắt chuyện, khi này Vương Tạo Giang cũng tới. Hôm nay ông ta vì tham gia yến hội, nên rất chú trọng về cách ăn mặc, mặc một bộ vest áo đuôi tôm.
Vương Tạo Giang, Hoàng Căn Vĩ cùng với phụ thân Lưu Dương có quan hệ không tệ, Hoàng Nhã Lỵ đương nhiên biết lão, hỏi bọn họ muốn đi đâu, bất quá Lưu Dương chưa kịp tiếp lời dấu đi thì Vương Tạo Giang đã nói đi tham gia đại hội đấu giá. Như bắt được trộm, Hoàng Nhã Lỵ la lên cũng muốn tham gia, mà cô bé Lữ Thiện Á đứng cạnh tuy không nói gì nhưng cũng bị ánh mắt bán đứng, nàng cũng muốn đi.
Tới thành phố U đã hơn nữa tháng, Lữ Thiện Á dần dần thích ứng với nhịp sống trong thành phố, ngoại trừ tính cách vẫn chịu khó thì lá gan cũng lớn hơn một chút.
Hoàng Nhã Lỵ lớn tiếng làm ồn, khiến Lưu Dương không còn cách nào, đành phải đem ánh mắt hướng về phía Vương Tạo Giang, việc liên hệ với đại hội luôn do lão đảm nhiệm, cho nên Lưu Dương không biết ở đó có quy tắc gì, do đó lúc này không biết làm sao cho phải.
- Được rồi, nếu cháu thích thì cùng đi.
Vương Tạo Giang vung tay đồng ý, khiến hai cô bé cực kỳ cao hứng, Hoàng Nhã Lỵ nói Vương Tạo Giang chờ một lát, nhanh như chớp chạy về nhà thay quần áo, dựa theo lời của cô bé, bữa tiệc long trọng như thế được nhiên phải ăn mặc nghiêm chỉnh một chút, trên người hai cô bé vẫn đang mặc đồng phục.
- Chú Vương, hai đứa nó đi cùng được à? Đại hội đấu giá này không hạn chế số người tham gia sao?
Nhìn thấy 2 cô nàng Hoàng Nhã Lỵ hưng phấn chạy về nhà, Lưu Dương có chút lo lắng nói.
- Yên tâm đi, Tiểu Dương, một tấm thiệp có thể đi hai người, mà cháu lại đưa thêm vật phẩm áp trục, cho nên được nhận thêm một thiệp mời, nói như vậy, 4 người chúng ta có thể cùng vào.
- Thì ra là thế.
Lưu Dương hiễu ra , yên tâm, nhìn xem đồng hồ thì thấy lúc này mới 5h40.
- Đúng rồi, Tiểu Dương, hai cô bé đều đi thay quần áo, sao cháu lại không đi thay? Không thể ăn mặc bình dị như thế này để tham gia được, đây chính là buổi lễ đấu giá mang tính chất từ thiện.
Vương Tạo Giang lúc này mới chú ý đến quần áo Lưu Dương, có chút lo lắng nói.
- Không thay, chẳng lẻ mặc thế này thì bọn họ không cho chúng ta đi vào, hơn nữa, cháu cũng chả còn bộ quần áo nào tốt hơn bộ này.
Lưu Dương không cho là đúng nói, bất quá quả thật hắn vẫn chưa có bộ quần áo tham dự dạ tiệc nào, ngẫm lại cũng phải, một thằng nhóc 16 tuổi trong một gia đình khá bình thường, đi sắm quần áo dạ hội làm gì.
2 người Hoàng Nhã Lỵ thay quần áo hết khoảng 20’, lúc này mới đi ra với trang phục lộng lẫy, Hoàng Nhã Lỵ mặc bộ đầm dạ hội của Lưu Thải Vân, tuy cô bé mới chỉ 15 tuổi, nhưng là thân hình đã cao gần bằng Lưu Thải Vân, chỉ là có những chỗ cần thiết chưa nở bằng mà thôi(DG: chỗ nào thì tự hiểu ), nhưng rất khó phát hiện, bất quá với độ tuổi của cô bé mà mặc bộ đầm này quả là có chút không thích hợp, còn về phần Lữ Thiện Á thì mặc bộ váy của Hoàng Nhã Lỵ, tuy đơn giản, nhưng nhìn có vẻ thuận mắt hơn không ít.
- Nhã Lỵ à, sao em lại đi mặc bộ đầm này, anh thấy em cứ về thay lại bộ váy như Thiện Á thì tốt hơn.
Lưu Dương thấy cách ăn mặc của Hoàng Nhã Lỵ, thiếu chút cười to thành tiếng.
- Ai cần anh lo, đây chính là một buổi dạ tiệc long trọng a, phải ăn mặc nghiêm trang một chút chứ?
Cách nhìn của Hoàng Nhã Lỵ hoàn toàn khác Lưu Dương, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng chiếc xe Vương Tạo Giang đi tới, còn Lữ Thiện Á cũng cúi đầu đi theo.
Vương Tạo Giang không bình luận tiếng nào, nhìn thấy Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á lên xe, vội vàng dục Lưu Dương cùng bước lên xe, hướng theo cao ốc quốc mậu mà chạy như bay.
- Đúng là Dương chi bạch ngọc?
Đối với tên giám định sư sốc nổi này, địch lão không thèm khách khí nói:
- Chẳng lẻ ngươi nghi ngờ thuật giám định của ta?
Địch lão rất có uy tín trong mắt mọi người, lão vừa lên tiếng như vậy thì không còn ai thắc mắc, cho dù là tên giám định sư trẻ tuổi kia cũng ngậm chặc miệng, bất quá cuối cùng cũng cho dù không ai giám lên tiếng nhưng Địch lão xem ra cũng không phải là một người chuyên quyền độc đoán, cầm ngọc bài trong tay đưa đi, sau đó nói:
- Mọi người cứ tự mình xem là hiểu.
Trong lòng những giám định sư khác cũng rất chờ mong, có sự xác nhận của Địch lão, những người còn lại cũng không hề chậm trễ, quan sát lại ngọc bài một cách cẩn thận, từ chất ngọc, kết cấu, thế nước, màu sắc độ tạp chất ẩn chứa trong đó, tiến hành thực hiện theo hệ thống đo lường kiểm tra rất tỉ mỉ, đến khi có được kết quả kiểm tra, mọi người đứng nơi này phấn chấn tới run rẩy.
Dương Chi Bạch Ngọc, chính là ngọc quý trong các loại ngọc thạch thuộc Trung Hoa, có thể tranh đua với tất cả bảo ngọc trên thế giới, sau khi mọi người qua sát xong, những vị có tuổi đời kinh nghiệm có chút kích động, lúc mọi người thả tay ra sợ hãi nói:
- Con mắt Địch lão quả nhiên sáng như đuốc, Dương chi bạch ngọc đã tái hiện lại, hơn nữa lại là cực phẩm, khối ngọc bài này xứng đáng làm bảo vật áp trục.
Lão giả nhìn quét lại mọi người một lần, đương nhiên tên giám định sư sốc nỗi kia không được để mắt tới, sau đó bắt đầu chuyển ánh mắt về hướng Vương Tạo Giang, có chút tò mò hỏi:
- Ta rất ngạc nhiên, sao ngươi tìm được một khối Dương Chi Bạch Ngọc tốt như thế, theo đạo lý thì Dương chi bạch ngọc đã bị khai thác hết từ nhiều năm trước cơ mà?
- Đúng vậy, cực phẩm Dương chi bạch ngọc đã khai thác hết nhiều năm, hiện tại trong thị trường ngay cả những món tam lưu tứ lưu đã là hiếm thấy, nhưng nếu trước thời gian đó thì khác, ngọc bài này đã có hơn 1000 năm lịch sử, đương nhiên ….
Vương Tạo Giang giải thích.
Nghe được lời nói của Vương Tạo Giang, Địch lão có chút biến sắc, vừa rồi lão chỉ kiểm tra độ chân thật của miếng Dương chi bạch ngọc này mà thôi, không hề quan tâm đến niên kỉ của miếng cổ ngọc này, vì màu trắng mà miếng ngọc này phát ra quá chói mắt cho nên cứ nghĩ nó là ngọc mới, nhưng lời nói của Vương Tạo Giang khiến lão không thể không tin, nhận lại ngọc bài từ tay một vị giám định sư đứng cạnh, tra xét cẩn thận, bản thân lão thấy lúc nãy quá cẩu thả, không nhớ tới việc kiểm tra niên đại, bây giờ nhìn lại cẩn thận, quả nhiên khối Dương chi bạch ngọc này không phải được khai thác trong xã hội hiện nay, nó đã có niên đại khai thác phải hơn 1000 năm, là miếng cổ ngọc tốt nhất mà ông ta đã từng gặp.
Lúc này Địch lão lại cảm thấy cực kỳ hứng thú với lai lịch của miếng ngọc bài này, thứ gì đã làm miếng ngọc bài này trong vòng ngàn năm qua vẫn được giữ gìn tốt như thế, ban đầu lão hoài nghi là bọn trộm mộ kiếm được nó, bất quá nếu là trộm mộ thì trong khu mộ có chứa miếng dương chi bạch ngọc này sẽ có lượng âm khí quá lớn, lúc đó nhiễm âm khí quá nặng, sau khi lấy được miếng ngọc lên, tuy nó vẫn có thể được bảo quản tốt nhưng màu sắc sẽ không được như bây giờ, lúc đó có chứa màu xanh. Còn miếng ngọc trước mắt thì toàn thân trắng như tuyết, là Dương Chi Bạch Ngọc cực phẩm, rốt cuộc Vương Tạo Giang tìm được thứ này từ nơi nào?
Cơ hồ tất cả mọi người đứng đây đã chấp nhận giá trị miếng ngọc bài này, ngoại trừ tên giám định sư trẻ tuổi khi trước, hắn vẫn không tin, luôn nói đây là dùng một phương pháp hiện đại nào đó để chế tạo, hơn nữa không nghe lời khuyên bảo từ những người khác, làm Địch lão tức giận đuổi hắn ra ngoài, đúng là Dương chi bạch ngọc có thể làm giả, nhưng nếu được làm giả mà lọt hết qua mắt những người đầy kinh nghiệm trong giới ngọc thạch ở đây là chuyện không thể, nếu thật sự có người chế tạo được Dương chi bạch ngọc tốt thế này, thì chắc chắn sẽ giàu nhất nhì trong xã hội, hơn nữa lúc đó số lượng Dương chi bạch ngọc sẽ tràn lan trên thị trường.
Đem tên giám định sư mất hứng kia đuổi ra ngoài, dưới sự chỉ đạo của Địch lão số người còn lại các quá trình kiểm tra cuối cùng rất nhanh, phát ra một công văn, hơn nữa dưới sự bảo vệ của tầng tầng lớp lớp các vệ sĩ, đem miếng Dương chi bạch ngọc này cất vào trong két bảo hiểm, thậm chí Địch lão còn tự làm chủ sẽ cho miếng ngọc bài này làm bảo vật áp trục khi đấu giá, thế cho bức bách điểu triều phượng trong số bảo vật cấp quốc gia.
Sau khi làm xong những chuyện này, tiếp theo chính là xác định giá cả ngọc bài, đối với chuyện này Lưu Dương và chú Vương hắn không có quá nhiều ý kiến, bất kể thế nào thì đây cũng là đồ tốt, chẳng sợ bị định giá thấp, hơn nữa có thể lên được giá rất cao, trừ phi là những người tham gia đấu giá đã thỏa thuận từ trước, bất quá Địch lão rất coi trọng miếng ngọc bài này, nên muốn đặt giá khởi điểm của nó hơi cao một chút, cuối cùng miếng ngọc bài đã được đặt giá khởi điểm là 500 vạn.
Lưu Dương thấy sự chuẩn bị cho buổi đấu giá đã gần hoàn tất, liền đi về với Vương Tạo Giang. Lưu Dương vốn mang theo hai miếng ngọc bài, bất quá hiện tại xem ra chỉ cần đưa một miếng là đủ, dựa theo phỏng đoán của Địch lão thì giá miếng ngọc bài này chắc chắn sẽ trên 3000 vạn, nếu có càng nhiều người cạnh tranh thì giá cả sẽ cao hơn. Dù sao phỉ thúy bình thường hay kể cả phỉ thúy cực phẩm thì xã hội hiện nay vẫn còn đang khai thác, nhưng ngọc bài, đặc biệt là dương chi bạch ngọc cực phẩm đã tuyệt diệt, ngoại trừ một ít ngọc thạch còn lại trong các cổ mộ, thì cơ hồ đã tuyệt tích, hơn nữa ngọc thạch là hàng dễ vỡ, chiến tranh, bạo động, thời gian, ăn mòn từ từ, khiến số lượng Dương Chi Bạch Ngọc ngày càng giảm đi.
Trong 2 ngày sau Lưu Dương đã không còn gì phải lo lắng, bất kể thế nào thì mọi chuyện hắn đã phó thác hết lại cho phòng đấu giá, vả lại đây không phải là hội đấu giá bình thường, mà là đại hội mỗi năm được tổ chức một lần, cho dù là là thấp nhất cũng bán được 3000 vạn, con số này đủ cho hắn đi đến nước Mỹ.
Ngày 10 tháng 9 là lễ giáo viên, các hoạt động chúc mừng thầy cô được Cố Phán Nhi tổ chức cực kỳ thành công, tuy thời gian có phần gấp gáp, nhưng là lớp 5 có thể nói là nhân tài đông đúc, đặc biệt Vương Manh Manh và Cố Phán Nhi dẫn theo chúng nữ sinh hợp xướng bài hát chúc mừng, làm cho Khương Tú Chi và các giáo viên còn lại thiếu chút nữa là khóc òa lên.
Thời gian hai ngày trôi qua bình thản như vậy, buổi tối cuối tuần chính là lúc đại hội đấu giá được tổ chức, Vương Tạo Giang đã gọi báo cho Lưu Dương từ sớm, rủ hắn cùng đi tới cao ốc quốc mậu. Lưu Dương chưa xem qua bất cứ đại hội đấu giá nào, đặc biệt là là đại hội đấu giá những vật xa xỉ phẩm thế này, hắn cũng muốn xem thử khi các triệu phú vung tiền như rác để mua đồ sẽ như thế nào liền vui vẻ đồng ý .
Rời nhà sớm một chút, ra trước cổng tiểu khu chờ Vương Tạo Giang tới. Lúc Vương Tạo Giang còn chưa tới thì Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Lưu Dương đứng chờ chỗ này liền tới bắt chuyện, khi này Vương Tạo Giang cũng tới. Hôm nay ông ta vì tham gia yến hội, nên rất chú trọng về cách ăn mặc, mặc một bộ vest áo đuôi tôm.
Vương Tạo Giang, Hoàng Căn Vĩ cùng với phụ thân Lưu Dương có quan hệ không tệ, Hoàng Nhã Lỵ đương nhiên biết lão, hỏi bọn họ muốn đi đâu, bất quá Lưu Dương chưa kịp tiếp lời dấu đi thì Vương Tạo Giang đã nói đi tham gia đại hội đấu giá. Như bắt được trộm, Hoàng Nhã Lỵ la lên cũng muốn tham gia, mà cô bé Lữ Thiện Á đứng cạnh tuy không nói gì nhưng cũng bị ánh mắt bán đứng, nàng cũng muốn đi.
Tới thành phố U đã hơn nữa tháng, Lữ Thiện Á dần dần thích ứng với nhịp sống trong thành phố, ngoại trừ tính cách vẫn chịu khó thì lá gan cũng lớn hơn một chút.
Hoàng Nhã Lỵ lớn tiếng làm ồn, khiến Lưu Dương không còn cách nào, đành phải đem ánh mắt hướng về phía Vương Tạo Giang, việc liên hệ với đại hội luôn do lão đảm nhiệm, cho nên Lưu Dương không biết ở đó có quy tắc gì, do đó lúc này không biết làm sao cho phải.
- Được rồi, nếu cháu thích thì cùng đi.
Vương Tạo Giang vung tay đồng ý, khiến hai cô bé cực kỳ cao hứng, Hoàng Nhã Lỵ nói Vương Tạo Giang chờ một lát, nhanh như chớp chạy về nhà thay quần áo, dựa theo lời của cô bé, bữa tiệc long trọng như thế được nhiên phải ăn mặc nghiêm chỉnh một chút, trên người hai cô bé vẫn đang mặc đồng phục.
- Chú Vương, hai đứa nó đi cùng được à? Đại hội đấu giá này không hạn chế số người tham gia sao?
Nhìn thấy 2 cô nàng Hoàng Nhã Lỵ hưng phấn chạy về nhà, Lưu Dương có chút lo lắng nói.
- Yên tâm đi, Tiểu Dương, một tấm thiệp có thể đi hai người, mà cháu lại đưa thêm vật phẩm áp trục, cho nên được nhận thêm một thiệp mời, nói như vậy, 4 người chúng ta có thể cùng vào.
- Thì ra là thế.
Lưu Dương hiễu ra , yên tâm, nhìn xem đồng hồ thì thấy lúc này mới 5h40.
- Đúng rồi, Tiểu Dương, hai cô bé đều đi thay quần áo, sao cháu lại không đi thay? Không thể ăn mặc bình dị như thế này để tham gia được, đây chính là buổi lễ đấu giá mang tính chất từ thiện.
Vương Tạo Giang lúc này mới chú ý đến quần áo Lưu Dương, có chút lo lắng nói.
- Không thay, chẳng lẻ mặc thế này thì bọn họ không cho chúng ta đi vào, hơn nữa, cháu cũng chả còn bộ quần áo nào tốt hơn bộ này.
Lưu Dương không cho là đúng nói, bất quá quả thật hắn vẫn chưa có bộ quần áo tham dự dạ tiệc nào, ngẫm lại cũng phải, một thằng nhóc 16 tuổi trong một gia đình khá bình thường, đi sắm quần áo dạ hội làm gì.
2 người Hoàng Nhã Lỵ thay quần áo hết khoảng 20’, lúc này mới đi ra với trang phục lộng lẫy, Hoàng Nhã Lỵ mặc bộ đầm dạ hội của Lưu Thải Vân, tuy cô bé mới chỉ 15 tuổi, nhưng là thân hình đã cao gần bằng Lưu Thải Vân, chỉ là có những chỗ cần thiết chưa nở bằng mà thôi(DG: chỗ nào thì tự hiểu ), nhưng rất khó phát hiện, bất quá với độ tuổi của cô bé mà mặc bộ đầm này quả là có chút không thích hợp, còn về phần Lữ Thiện Á thì mặc bộ váy của Hoàng Nhã Lỵ, tuy đơn giản, nhưng nhìn có vẻ thuận mắt hơn không ít.
- Nhã Lỵ à, sao em lại đi mặc bộ đầm này, anh thấy em cứ về thay lại bộ váy như Thiện Á thì tốt hơn.
Lưu Dương thấy cách ăn mặc của Hoàng Nhã Lỵ, thiếu chút cười to thành tiếng.
- Ai cần anh lo, đây chính là một buổi dạ tiệc long trọng a, phải ăn mặc nghiêm trang một chút chứ?
Cách nhìn của Hoàng Nhã Lỵ hoàn toàn khác Lưu Dương, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng chiếc xe Vương Tạo Giang đi tới, còn Lữ Thiện Á cũng cúi đầu đi theo.
Vương Tạo Giang không bình luận tiếng nào, nhìn thấy Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á lên xe, vội vàng dục Lưu Dương cùng bước lên xe, hướng theo cao ốc quốc mậu mà chạy như bay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.