Quyển 2 - Chương 89: Cửu Sắc Liên Hoa (Hạ). (Đóa sen 9 màu)
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Lý Long Cảnh cảm giác được Lưu Dương đang phát run, lão biết nơi gieo trồng Cửu Sắc Liên Hoa phải cực kỳ âm hàn, còn đồ đệ của mình lại chưa học được võ công nên không thể có khả năng chống lạnh, hơn nữa bây giờ là mùa hè, nhưng gặp phải cái lạnh này lão không hề trách mắng Lưu Dương, mà giải thích :
- Đồ đệ, Cửu sắc liên hoa này được sinh ra ở nơi sơn âm, hơn nữa chỗ sơn âm này không phải bình thường mà phải là nơi cực hàn, chỉ cần có một hơi khí nóng, cửu sắc liên hoa sẽ lập tức héo rũ, khi đem nó đến đây, ta ngoại trừ lựa chọn nơi linh khí cực dày như Tử Dương phong, còn đặc biệt đi đến Cực Bắc để lấy băng phách, đem nó về bỏ vào nơi nuôi trồng liên hoa, lúc này mới có thể đảm bảo được sự sinh trưởng của cây hoa. Được rồi, mạnh mẽ hơn đi, chút buốt giá này mà chịu không nổi thì không xứng làm đệ tử của ta, mau vào thôi.
Dưới lời thúc giục của Lý Long Cảnh, Lưu Dương hít sâu một hơi, chịu rét đi vào sơn động, sơn động hơi nghiêng, giống như để giữ hơi lạnh, càng đi vào trong sơn động càng lạnh, ít nhất lạnh hơn so với bên ngoài đến 10 độ, ngay cả vách đá bên cạnh cũng bị đông cứng, ngưng kết thành một lớp băng.
Mặc quần áo mua hè, Lưu Dương lại đi trong động phủ có thời tiết mùa đông, cảm giác này thật kỳ lạ(DG: lạnh teo chym chứ lạ gì ), may là vi đi trong rừng núi, Lưu Dương ăn mặc là quần áo dài tay, nếu mặc quần đùi áo ba lỗ thì lúc này sẽ cực thảm.
Trung tâm huyệt động.
Lưu Dương thấy một hồ nước nho nhỏ, hồ nước bên trong tràn đầy hoa sen, liếc mà là có thể biết là hoa sen bởi vì có lá sen tồn tại, nhưng loại hoa sen này không giống với sen bình thường, nó nhỏ hơn sen bình thường nhiều, mỗi một đóa sen chỉ lớn bằng nắm tay, nhưng mấu chốt là màu sắc, Ngũ Sắc Liên Hoa chia đều mỗi cánh một màu, vòng ngoài chỉ có Tam Sắc Liên Hoa, tương tự nó chỉ có ba cánh hoa, trong lòng Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến. Phải chăng cửu sắc liên hoa trải qua ba giáp, mới sinh ra một cánh hoa, mà mỗi một cánh hoa mang một màu sắc khác nhau.
Những đóa sen xinh đẹp trước mắt, làm Lưu Dương kìm lòng không được, cất bước tiến về phía trước, càng đi hắn càng cảm thấy hồi hộp, nhưng khi hắn đi đến bên cạnh ao sen, hắn cảm thấy không còn rét lạnh như trước .
- Á, sao nhiều thế này, lúc trước rõ ràng ta chỉ trồng có một gốc, chẳng lẻ Cửu Sắc Liên Hoa cũng sinh sản sao!?
Vừa mới đi đến bên cạnh ao sen, Lưu Dương chợt nghe được lời than sợ hãi của Lý Long Cảnh.
Lưu Dương cứ tưởng những đóa hoa trong hồ đều cùng một gốc, nghe được lời nói của Lý Long Cảnh mới hiểu được, thì ra một gốc là một đóa, như vậy tính ra, loài hoa sen này quả thật không ít, số lượng khoảng trăm đóa, đua nhau khoe sắc cực kỳ sinh đẹp.
- Đồ đệ, ngươi có thấy trung tâm cái ao có một đóa sen 9 màu không! ngươi thật có phúc, bây giờ nó đã là 9 màu .
Lưu Dương đem ánh mắt chuyển về trung tâm cái ao, một đóa hoa sen nhất phẩm đang đứng ở đó , duyên dáng yêu kiều, nó đứng ở chỗ cao nhất, giống như một nữ vương, nhận sự sung bái của những đóa sen bên cạnh, cẩn thận nhìn màu sắc: cam, vàng, trắng, đen, tím, đỏ, xanh lam, xanh dương, xanh lục tổng cộng chín màu, chín cánh hoa, chín màu sắc, cực kỳ rõ ràng.
Lưu Dương đem cảm ứng hướng về Cửu Sắc Liên Hoa, muốn kiểm tra tỉ mỉ xem nó khác ở chỗ nào, nhưng khi cảm ứng của hắn gần tiếp cận được đóa sen, liền cảm thấy bị một loại lực lượng chống lại, làm hắn không thể đưa cảm ứng tới, cố gắng vài lần, Lưu Dương đành phải bó tay.
- Tiểu tử, Cửu Sắc Liên Hoa là kỳ hoa trong thiên hạ, làm sao có thể dễ dàng kiểm tra như thế, huống hồ gốc hoa này đã đạt đến cực hạn, đây là gốc Cửu Sắc liên hoa duy nhất mà ta được biết , tuy thời đại Hồng Hoang có rất nhiều, nhưng khi đó đều là truyền thuyết.
Thấy đóa Cửu Sắc Liên Hoa còn sống, tầm tình Lý Long Cảnh hiển nhiên buông lỏng ra rất nhiều, ngữ khí đã có phần thoải mái hơn, cười nói:
- Có Cửu Sắc Liên Hoa này, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể hoàn thành việc trúc cơ.
- Sư phụ, sao lại để đến sáng mai, hôm nay không được à?
Lưu Dương kỳ quái hỏi, đi hơn ngàn dặm vào Hoàng Vân Sơn không phải vì trúc cơ hay sao, bây giờ hoa đã có sao không làm luôn đi, chờ một ngày không phải sẽ mất một ngày tu luyện sao?
- Thằng ngu, ngươi nghĩ trúc cơ là ăn trược tiếp đóa sen này à, như vậy chẳng những không thể hoàn thành trúc cơ, còn làm cho cơ thể của ngươi nổ tung, Cửu Sắc Liên Hoa tích lũy linh khí vài ngàn năm, nên nó không chịu cuối đầu dưới bất cứ lực lượng nào, cho nên luyện thành đan dược mới phục dụng được, mà luyện đan chỉ có ta phụ thể lên mới làm được, cho nên hôm nay là không thể.
- À, con hiểu rồi, để con quay về huyệt động luyện công, hồi phục đầy đủ Thanh Hư chân khí cho người luyện đan.
- Cứ từ từ, đợi nhiều ngày rồi, thêm một ngày nữa thì có sao đâu, Cửu Sắc Liên Hoa đã ở đây không thể chạy đi đâu được, chúng ta đi nới khác xem sao.
Thấy được Cửu Sắc Liên Hoa, tâm trạng của Lý Long Cảnh đã thả lỏng hơn một nữa, nên lúc này lão muốn đi xem những dược phẩm quý hiếm khác của mình, tuy những dược phẩm này không bằng Cửu Sắc Liên Hoa, những cũng là đồ ngàn năm mới có, huống chi bây giờ đã qua ngàn năm, không biết phẩm chất của những thứ này có tăng lên không.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ dẫn của Lý Long Cảnh, Lưu Dương chạy từ vườn thuốc này qua vườn thuốc khác, ba động khẩu sau phòng luyện đan thông tới ba địa phương khác nhau, bên trong to nhỏ có hơn 300 vườn thuốc, may thay những dược liệu quan trọng không gặp chuyện gì, tỷ như phúc lộc thảo, linh chi, ngọc thủ Ô, tuyết tham, Cửu hồn thảo, Thiên Diệp hoa, những dược thảo này đều được trồng riêng bên trong một vườn thuốc, dưới sự tẩm bổ của linh khí, phát triển rất tốt, còn sinh sản không ít , làm Lý Long Cảnh cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, qua ngàn năm, những dược phẩm quý hiếm này đều biến thành dược liệu ngàn năm, dược hiệu tăng lên rất nhiều, tính năng cũng có điểm biến hóa.
Đi qua hơn 10 vườn thuốc, tâm tình của Lý Long Cảnh đã thả lỏng hoàn toàn, cho dù số còn lại “xong đời” lão cũng không đau lòng , những thứ đó đều là dược liệu bình thường bên ngoài, chỉ riêng trong Hoàng Vân Sơn đã có không ít, trên dọc đường đi, lão đã thấy được khoảng ½ trong số này, phát triển cũng không tệ lắm.
Còn lại đều là những vườn thuốc lớn, cũng là những nơi chiếm phần lớn diện tích của động phủ, không ít vườn thuốc còn lớn hơn đại sảnh, tình huống của những vườn thuốc này không giống với những vườn thuốc được phân loại.
Do được gieo trồng cùng nhau, thêm ngàn năm không có người chăm sóc, nên dược thảo muốn sinh tồn phải cạnh tranh không gian sống của nhau, dưới sự canh tranh như thế, bên trong vườn thuốc chỉ còn lại vài loại dược thảo quan trọng, những loài khác đều biến mất, bất quá những thứ còn lại đều tương đối quan trọng, hơn nữa năng lực phát triển lại rất lớn.
Vì không có chuyện gì hoàn hảo 100%, đối với sự mất mát này, mặc dù Lý Long Cảnh có chút buồn bả, nhưng lão vẫn có thể chấp nhận được.
Nhớ tới đại sảnh phía ngoài, Lưu Dương trầm ngâm thật lâu, gần trăm loại thảo dược, đa số trong đó hắn còn chưa được nghe qua cái tên, hơn nữa theo như lời Lý Long Cảnh nói, trước đây còn nhiều hơn chỗ này, thật không biết, nhiều thảo dược như vậy, lão gieo trồng và chăm sóc như thế nào, nhìn bộ dáng của huyệt động này chắc không phải là do thiên nhiên tạo thành, mà là do đào khoét mà ra. Một công trình lớn như vậy, lại chỉ có một mình Lý Long Cảnh tự làm, không biết công sức lão đổ ra là bao nhiêu.
Bất quá ngẫm lại, Lý Long Cảnh là một võ lâm cao thủ, thời đại võ hiệp rất khác so với thời đại hiện đại bây giờ. Ví như đào một cái sơn động lớn đối với người bình thường là rất khó cho dù có sự trợ giúp của máy móc hiện đại, nhưng đối với Lý Long Cảnh mà nói, không chừng hạ xuống một quyền là có thể hình thành một sơn động , sữa chữa qua loa, dọn dẹp bùn đất, dẫn linh khí vào là có thể tạo thành một vườn thuốc .
Xuyên qua phòng luyện đan, trở lại đại sảnh, Lưu Dương liền tìm một chỗ, chuẩn bị bắt đầu việc tu luyện của hôm này, thấy được động phủ của Lý Long Cảnh, hắn rất khẩn trương, muốn khôi phục lại Thanh Hư chân khí, để chờ đến sáng ngày mai. Đang muốn bắt đầu, lúc này Lý Long Cảnh đột nhiên nói :
- Tiểu tử, đừng loạn tưởng, lúc ở nhà của ngươi, vì thương thế, chúng ta chỉ trở thành thầy trò bằng miệng mà chưa tiến hành nghi thức bái sư, cho nên bây giờ phải bổ sung vào .
- Bái sư? Nghi thức bái sư? Là làm cái gì?
- Đồ đệ, Cửu sắc liên hoa này được sinh ra ở nơi sơn âm, hơn nữa chỗ sơn âm này không phải bình thường mà phải là nơi cực hàn, chỉ cần có một hơi khí nóng, cửu sắc liên hoa sẽ lập tức héo rũ, khi đem nó đến đây, ta ngoại trừ lựa chọn nơi linh khí cực dày như Tử Dương phong, còn đặc biệt đi đến Cực Bắc để lấy băng phách, đem nó về bỏ vào nơi nuôi trồng liên hoa, lúc này mới có thể đảm bảo được sự sinh trưởng của cây hoa. Được rồi, mạnh mẽ hơn đi, chút buốt giá này mà chịu không nổi thì không xứng làm đệ tử của ta, mau vào thôi.
Dưới lời thúc giục của Lý Long Cảnh, Lưu Dương hít sâu một hơi, chịu rét đi vào sơn động, sơn động hơi nghiêng, giống như để giữ hơi lạnh, càng đi vào trong sơn động càng lạnh, ít nhất lạnh hơn so với bên ngoài đến 10 độ, ngay cả vách đá bên cạnh cũng bị đông cứng, ngưng kết thành một lớp băng.
Mặc quần áo mua hè, Lưu Dương lại đi trong động phủ có thời tiết mùa đông, cảm giác này thật kỳ lạ(DG: lạnh teo chym chứ lạ gì ), may là vi đi trong rừng núi, Lưu Dương ăn mặc là quần áo dài tay, nếu mặc quần đùi áo ba lỗ thì lúc này sẽ cực thảm.
Trung tâm huyệt động.
Lưu Dương thấy một hồ nước nho nhỏ, hồ nước bên trong tràn đầy hoa sen, liếc mà là có thể biết là hoa sen bởi vì có lá sen tồn tại, nhưng loại hoa sen này không giống với sen bình thường, nó nhỏ hơn sen bình thường nhiều, mỗi một đóa sen chỉ lớn bằng nắm tay, nhưng mấu chốt là màu sắc, Ngũ Sắc Liên Hoa chia đều mỗi cánh một màu, vòng ngoài chỉ có Tam Sắc Liên Hoa, tương tự nó chỉ có ba cánh hoa, trong lòng Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến. Phải chăng cửu sắc liên hoa trải qua ba giáp, mới sinh ra một cánh hoa, mà mỗi một cánh hoa mang một màu sắc khác nhau.
Những đóa sen xinh đẹp trước mắt, làm Lưu Dương kìm lòng không được, cất bước tiến về phía trước, càng đi hắn càng cảm thấy hồi hộp, nhưng khi hắn đi đến bên cạnh ao sen, hắn cảm thấy không còn rét lạnh như trước .
- Á, sao nhiều thế này, lúc trước rõ ràng ta chỉ trồng có một gốc, chẳng lẻ Cửu Sắc Liên Hoa cũng sinh sản sao!?
Vừa mới đi đến bên cạnh ao sen, Lưu Dương chợt nghe được lời than sợ hãi của Lý Long Cảnh.
Lưu Dương cứ tưởng những đóa hoa trong hồ đều cùng một gốc, nghe được lời nói của Lý Long Cảnh mới hiểu được, thì ra một gốc là một đóa, như vậy tính ra, loài hoa sen này quả thật không ít, số lượng khoảng trăm đóa, đua nhau khoe sắc cực kỳ sinh đẹp.
- Đồ đệ, ngươi có thấy trung tâm cái ao có một đóa sen 9 màu không! ngươi thật có phúc, bây giờ nó đã là 9 màu .
Lưu Dương đem ánh mắt chuyển về trung tâm cái ao, một đóa hoa sen nhất phẩm đang đứng ở đó , duyên dáng yêu kiều, nó đứng ở chỗ cao nhất, giống như một nữ vương, nhận sự sung bái của những đóa sen bên cạnh, cẩn thận nhìn màu sắc: cam, vàng, trắng, đen, tím, đỏ, xanh lam, xanh dương, xanh lục tổng cộng chín màu, chín cánh hoa, chín màu sắc, cực kỳ rõ ràng.
Lưu Dương đem cảm ứng hướng về Cửu Sắc Liên Hoa, muốn kiểm tra tỉ mỉ xem nó khác ở chỗ nào, nhưng khi cảm ứng của hắn gần tiếp cận được đóa sen, liền cảm thấy bị một loại lực lượng chống lại, làm hắn không thể đưa cảm ứng tới, cố gắng vài lần, Lưu Dương đành phải bó tay.
- Tiểu tử, Cửu Sắc Liên Hoa là kỳ hoa trong thiên hạ, làm sao có thể dễ dàng kiểm tra như thế, huống hồ gốc hoa này đã đạt đến cực hạn, đây là gốc Cửu Sắc liên hoa duy nhất mà ta được biết , tuy thời đại Hồng Hoang có rất nhiều, nhưng khi đó đều là truyền thuyết.
Thấy đóa Cửu Sắc Liên Hoa còn sống, tầm tình Lý Long Cảnh hiển nhiên buông lỏng ra rất nhiều, ngữ khí đã có phần thoải mái hơn, cười nói:
- Có Cửu Sắc Liên Hoa này, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể hoàn thành việc trúc cơ.
- Sư phụ, sao lại để đến sáng mai, hôm nay không được à?
Lưu Dương kỳ quái hỏi, đi hơn ngàn dặm vào Hoàng Vân Sơn không phải vì trúc cơ hay sao, bây giờ hoa đã có sao không làm luôn đi, chờ một ngày không phải sẽ mất một ngày tu luyện sao?
- Thằng ngu, ngươi nghĩ trúc cơ là ăn trược tiếp đóa sen này à, như vậy chẳng những không thể hoàn thành trúc cơ, còn làm cho cơ thể của ngươi nổ tung, Cửu Sắc Liên Hoa tích lũy linh khí vài ngàn năm, nên nó không chịu cuối đầu dưới bất cứ lực lượng nào, cho nên luyện thành đan dược mới phục dụng được, mà luyện đan chỉ có ta phụ thể lên mới làm được, cho nên hôm nay là không thể.
- À, con hiểu rồi, để con quay về huyệt động luyện công, hồi phục đầy đủ Thanh Hư chân khí cho người luyện đan.
- Cứ từ từ, đợi nhiều ngày rồi, thêm một ngày nữa thì có sao đâu, Cửu Sắc Liên Hoa đã ở đây không thể chạy đi đâu được, chúng ta đi nới khác xem sao.
Thấy được Cửu Sắc Liên Hoa, tâm trạng của Lý Long Cảnh đã thả lỏng hơn một nữa, nên lúc này lão muốn đi xem những dược phẩm quý hiếm khác của mình, tuy những dược phẩm này không bằng Cửu Sắc Liên Hoa, những cũng là đồ ngàn năm mới có, huống chi bây giờ đã qua ngàn năm, không biết phẩm chất của những thứ này có tăng lên không.
Cứ như vậy, dưới sự chỉ dẫn của Lý Long Cảnh, Lưu Dương chạy từ vườn thuốc này qua vườn thuốc khác, ba động khẩu sau phòng luyện đan thông tới ba địa phương khác nhau, bên trong to nhỏ có hơn 300 vườn thuốc, may thay những dược liệu quan trọng không gặp chuyện gì, tỷ như phúc lộc thảo, linh chi, ngọc thủ Ô, tuyết tham, Cửu hồn thảo, Thiên Diệp hoa, những dược thảo này đều được trồng riêng bên trong một vườn thuốc, dưới sự tẩm bổ của linh khí, phát triển rất tốt, còn sinh sản không ít , làm Lý Long Cảnh cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn, qua ngàn năm, những dược phẩm quý hiếm này đều biến thành dược liệu ngàn năm, dược hiệu tăng lên rất nhiều, tính năng cũng có điểm biến hóa.
Đi qua hơn 10 vườn thuốc, tâm tình của Lý Long Cảnh đã thả lỏng hoàn toàn, cho dù số còn lại “xong đời” lão cũng không đau lòng , những thứ đó đều là dược liệu bình thường bên ngoài, chỉ riêng trong Hoàng Vân Sơn đã có không ít, trên dọc đường đi, lão đã thấy được khoảng ½ trong số này, phát triển cũng không tệ lắm.
Còn lại đều là những vườn thuốc lớn, cũng là những nơi chiếm phần lớn diện tích của động phủ, không ít vườn thuốc còn lớn hơn đại sảnh, tình huống của những vườn thuốc này không giống với những vườn thuốc được phân loại.
Do được gieo trồng cùng nhau, thêm ngàn năm không có người chăm sóc, nên dược thảo muốn sinh tồn phải cạnh tranh không gian sống của nhau, dưới sự canh tranh như thế, bên trong vườn thuốc chỉ còn lại vài loại dược thảo quan trọng, những loài khác đều biến mất, bất quá những thứ còn lại đều tương đối quan trọng, hơn nữa năng lực phát triển lại rất lớn.
Vì không có chuyện gì hoàn hảo 100%, đối với sự mất mát này, mặc dù Lý Long Cảnh có chút buồn bả, nhưng lão vẫn có thể chấp nhận được.
Nhớ tới đại sảnh phía ngoài, Lưu Dương trầm ngâm thật lâu, gần trăm loại thảo dược, đa số trong đó hắn còn chưa được nghe qua cái tên, hơn nữa theo như lời Lý Long Cảnh nói, trước đây còn nhiều hơn chỗ này, thật không biết, nhiều thảo dược như vậy, lão gieo trồng và chăm sóc như thế nào, nhìn bộ dáng của huyệt động này chắc không phải là do thiên nhiên tạo thành, mà là do đào khoét mà ra. Một công trình lớn như vậy, lại chỉ có một mình Lý Long Cảnh tự làm, không biết công sức lão đổ ra là bao nhiêu.
Bất quá ngẫm lại, Lý Long Cảnh là một võ lâm cao thủ, thời đại võ hiệp rất khác so với thời đại hiện đại bây giờ. Ví như đào một cái sơn động lớn đối với người bình thường là rất khó cho dù có sự trợ giúp của máy móc hiện đại, nhưng đối với Lý Long Cảnh mà nói, không chừng hạ xuống một quyền là có thể hình thành một sơn động , sữa chữa qua loa, dọn dẹp bùn đất, dẫn linh khí vào là có thể tạo thành một vườn thuốc .
Xuyên qua phòng luyện đan, trở lại đại sảnh, Lưu Dương liền tìm một chỗ, chuẩn bị bắt đầu việc tu luyện của hôm này, thấy được động phủ của Lý Long Cảnh, hắn rất khẩn trương, muốn khôi phục lại Thanh Hư chân khí, để chờ đến sáng ngày mai. Đang muốn bắt đầu, lúc này Lý Long Cảnh đột nhiên nói :
- Tiểu tử, đừng loạn tưởng, lúc ở nhà của ngươi, vì thương thế, chúng ta chỉ trở thành thầy trò bằng miệng mà chưa tiến hành nghi thức bái sư, cho nên bây giờ phải bổ sung vào .
- Bái sư? Nghi thức bái sư? Là làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.