Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 87: Đan đạo và Võ đạo.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Vào trong động phủ của mình, kỳ lạ là qua nữa ngày mà Lý Long Cảnh không nói lời nào, do đó Lưu Dương không dám xông loạn, được nếm thử trận pháp ở ngoài kia, ai biết trong phủ có bị cài thứ gì nhưng cấm chế hay không. Quảng đường hôm nay đi được không nhiều lắm, nhưng tiêu hao lại không ít, đặc biệt là sao khi đi vào trong động, một hai km phải đi hơn sáu giờ, còn phải hết sức chăm chú, nên tiêu hao tâm lực cực lớn.

Qua hồi lâu, Lý Long Cảnh mang vẻ áy náy nói:

- Đồ đệ, ta phân tâm rồi , trận pháp và cấm chế đều được bố trí bên ngoài, nên bên trong này không có gì trở ngại, nếu có người có thể tiến vào mảnh đất trung tâm này thì bày trận trong này cũng không có tác dụng, đến đây, sư phụ giới thiệu động phủ cho ngươi.

Động phủ Lý Long rất đơn giản, phía trước chính là trung tâm, là nơi lớn nhất trong động phủ “diễn võ trường”. Tuy Lý Long Cảnh chủ tu là nội công, nhưng võ công phải được rèn luyện là chuyện đương nhiên. Một không gian rộng bằng 2 sân bóng, lại được xây cao năm đến sau thước, bên trong chỉ có vài cái trụ được chôn, nhìn rất trống trãi.

Bên phải sơn động là nơi sinh hoạt hàng ngày, tuy Lý Long Cảnh đã đạt tới cảnh giới ích cốc, có thể sống mà không cần ăn và ngủ, nhưng một số nhu cầu sinh hoạt hàng ngay vẫn phải có. Bên trái là phòng luyện đan, phía sau phòng luyện đan là nơi lớn nhất của động phủ, đó là vườn thuốc quý hiếm.

Lưu Dương rất kỳ quái, tại sao ở đây lại có phòng luyện đan và vườn thuốc, chẳng lẻ võ công có liên quan đến thuật luyện đao sao, phòng luyện đan bên trái cửa động, hắn đi qua thử, bên trong phòng được xắp xếp rất chỉnh tề, có mười mấy đan đỉnh(lò luyện đan) to nhỏ, phía trên xếp rất nhiều sách cổ, trừ hai thứ này ra còn rất nhiều vật linh tinh lạ mắt.

Phía sau phòng luyện đan có ba cánh cửa, nghe Lý Long Cảnh giới thiệu, đó là ba hướng phân biệt để tiến vào những vườn thuốc, đứng trước cửa vườn, Lưu Dương cảm khái:

- Sư phụ, động phủ của người lớn thật, phía sau còn to bao nhiêu? Chắc không bằng phía trước?

- Sao lại không, ba căn phòng phía trước cộng lại chưa chắc đã bằng 1/100 của vườn thuốc.

- Cái gì, lớn thế à, sao lại xây lớn thế?



Lưu Dương giật mình, không gian rộng lớn phía trước đã làm hắn cảm thấy quá khủng, thật không biết Lý Long Cảnh tìm được là do thiên nhiên hay tự bản thân làm ra, bất quá nhìn 4 vách tường của động phủ, đều có dấu vết tác động của con người, cho dù là hình thành tự nhiên, nhưng để có được bộ dạng thế này chắc phải bỏ ra công sức rất lớn, hơn nữa nhìn bộ dáng, chắc là do một mình Lý Long Cảnh tự làm, động phủ của bản thân, chắc không tiện để nhờ người khác giúp sức.

- Nếu chỉ ăn ở luyện công thì chỉ cần phía trước là đủ, nhưng tiểu tử ngươi phải biết rằng, trong võ học, đan đạo cũng chiếm một phần rất quan trọng, nên chúng ta phải cần một vườn thuốc thật lớn, cho nên không gian phía sau chủ yếu là vườn thuốc.

- Vườn thuốc, tu luyện võ công và đan đạo, dược liệu có quan hệ gì với nhau?

Lưu Dương ngạc nhiên hỏi.

Thông qua tiểu thuyết, hắn biết thiên tài địa bảo trong võ lâm rất quan trọng, nhưng những thứ đó chỉ có thể ngộ không thể cầu, rất nhiều kỳ ngộ là do ăn được thiên tài địa bảo, nhưng trong này Lý Long Cảnh không giống thế, lão là nuôi dưỡng thiên tài địa bảo, rất giống với tiểu thuyết tiên hiệp, không biết đan đạo mà Lý Long Cảnh nói là thứ gì.

- Đương nhiên là có quan hệ , ngươi nghĩ tại sao đệ tử của những môn phái nhất lưu lại tiến bộ cực nhanh, ngoại trừ sự khác biệt về võ công, tư chất, nhưng càng quan trọng hơn đó là đan dược, tu luyện võ công chính là làm cho cơ thể thích ứng với thiên địa linh khí, lợi dụng thiên địa khí tiến vào để tẩy kinh phạt tủy, cuối cùng đạt tới trình độ sử dụng lực lượng của thiên địa, thế giới võ đạo vô cùng vô tận, chỉ cần dựa vào sự cố gắng của bản thân tích lũy từ từ sẽ đạt được thành tựu nhất định, hơn nữa rất an toàn.

- Nhưng con đường này rất tốn thời gian, sinh mệnh con người lại có hạn, không phải người nào cũng trường thọ được như Bành Tổ. Do đó trong cuộc đời ngắn ngủi muốn tu luyện đến trình độ cao, thì phải lợi dụng sự trợ giúp của đan dược để gia tăng thực lực, hơn nữa có thể thay đổi thể chất, có thể hấp thu thiên địa linh khí một cách dễ dàng.

- A, thì ra là như thế, vậy việc tận dụng đan dược không phải là làm bừa sao?

- Làm bừa cái gì, mỗi vật tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó, một tên võ học thiên tài có tố chất tốt, tu luyện võ công nhất lưu, cố gắng trong 30 năm chưa chắc đã bằng một tên có tố chất bình thường tu luyện trong năm năm dưới sự trợ giúp của đan dược, đương nhiên dùng đan dược có một số nguy hiểm nhất định đối với bản thân, đó là nếu căn cơ còn hẹp, khi dùng đan dược sẽ mất đi trụ cột, hơn nữa trong cùng một cấp bậc việc tiếp nhận thiên địa linh khí sẽ khó hơn.

- Nhưng mấu chốt ở đây là quá trình, nếu quá trình được đẩy nhanh, cho dù là ai cũng không thể kháng cự, kể cả sư phụ cũng thế.

Lưu Dương nghe xong lời nói của Lý Long Cảnh, kinh hô:



- Lợi hại vậy à?

Quả thật đối với bất luận kẻ nào việc rút ngắn thời gian quả thật không thể kháng cự, Lưu Dương chỉ cần suy bụng ta ra bụng người, nếu đặt một cơ hội như thế trước mặt: một bên dùng 30 năm để đạt đến một trình độ nhất định có căn cơn tốt, bên khác chỉ dùng 5 năm là đạt được, nhưng căn cơ không được vững cho lắm, chỉ sợ bản thân hắn cũng sẽ chọn trường hợp phía sau, đây là tính cách chung của con người.

- Đạn đạo năm đó không chỉ có bây nhiêu lợi hại, nó có thể xếp ngang cấp với võ đạo, hoặc quan trọng hơn, dược liệu quý hiếm hay võ lâm bí tịch đều phải tranh đoạt mới có, một môn phái bình thường nếu sỡ hữu được dược liệu quý hiếm, hay đạt được phương pháp luyện đan, có thể trực tiếp thăng cấp thành môn phái nhất lưu, vì dược liệu thậm chí võ lâm, năm đó...

Nói tới đây, Lý Long Cảnh dừng lại , dường như lão lại lâm vào một đoạn ký ức lúc trước, đoạn huyết vũ tinh phong trong lịch sử, mỗi một lần bảo địa xuất hiện, bên trong xuất hiện một số lượng linh dược nhất phẩm, sẽ khiến cho vô số nhân sĩ võ lâm trở nên điên cuồng. Thậm chí một số môn phái lánh đời nhiều năm cũng phái người tới, sau mỗi một trận Tinh Phong Huyết Vũ, nguyên khí của võ lâm sẽ đại thương, nhưng cao thủ có danh tiếng ngã xuống phải tám chín phần mười.

Khi đó lão còn trẻ tuổi, vừa bước chân vào giang hồ cũng bị cuốn vào trường tranh đấu này, may mắn là sống sót, hơn nữa còn quen được mấy hồng nhan tri kỷ, đáng tiếc...

Mà thôi, mọi việc năm đó sợ rằng đã bị thời gian khuất phục, tất cả chỉ còn lại là những đống gạch ngói đổ nát .

Lý Long Cảnh đang nhớ lại chuyện cũ, mà Lưu Dương thì đang hưng phấn cực kỳ, từ khi bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, hắn luôn nghĩ cách đề cao tốc độ tu luyện, so với người khác thì hắn bắt đầu trễ hơn rất nhiều.

Sư phụ có nói qua, rất nhiều môn phái bồi dượng thuộc hạ từ khi còn nhỏ, nhưng bản thân đã 16 tuổi, bắt đầu cách bọn họ khá lâu, chỉ có không ngừng tăng tốc độ tu luyện mới có thể đuổi kịp và vượt qua bọn họ.

Dị năng “Thấu triệt” giúp hắn đề thăng tốc độ tu luyện Thanh Hư chân khí lên mấy chục lần, lần này đi tới Hoàng Vân Sơn trúc cơ, hắn cũng muốn làm thế nào để gia tăng tốc độ tu luyện, mà bây giờ ngoài “thấu triệt” ra hắn còn một con đường khác ngắn tắt hơn để đi, chuyện tốt như vậy, làm sao hắn không kích động cho được.

Trong lòng âm thầm hạ quyết quyết tâm, bất kể thế nào, hắn nhất quyết phải học được phương pháp luyện đan, nếu vậy không chừng chỉ cần 1 2 năm là bản thân có thể trở thành cao thủ, khi tu luyện có hiệu suất của dị năng “thấu triệt”, cộng thêm sự chống đỡ của đại lượng đan dược, nghĩ thấy mới kích thích làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook