Quyển 1 - Chương 75: Đến Hoàng Vân Sơn..
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Sáng sớm mờ mờ, làm tăng thêm vẻ đẹp của buổi sáng ngày hè, lúc đoàn tàu chạy ngang qua vùng thảo nguyên của tỉnh N, giống như một đạo hắc tuyến xẹt qua một tấm thảm màu xanh biếc, trên cửa kính có hơi sương bám vào, làm tăng thêm vẻ đẹp mê người của phong cảnh, Lưu Dương mở mắt ra, thấy một ngày mới đã đến, liên nhảy từ giường trên tầng xuống.
Lúc này mới chỉ hơn 6h sáng, nhưng ánh sáng đã chiếu từ ngoài cửa sổ vào khắp toa xe, đa số người trên tàu vẫn còn ngủ, cho nên rất yên tĩnh, Lưu Dương cầm khăn mặt, chuẩn bị đi đến toilet trong toa tàu rửa mặt, lúc này Vương Đại Vĩ cũng xoay người đứng dậy, đứng đối diện, chứng kiến Lưu Dương đang leo xuống, hỏi:
"Lưu Dương, dậy rồi à , đêm qua ngủ ngon không?"
"Vương thúc thúc, ta ngủ ngon lắm, người sao?" Lưu Dương trả lời
Trên tàu lửa ngủ không phải quá thoải mái, khoang xe lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa thêm tiếng chuyển động của xe lửa, nên rất khó ngủ say, nhưng dưới sự giúp đỡ của Thanh Hư đại pháp thì bất cứ lúc nào Lưu Dương cũng có thể ngủ ngon, hơn nữa là ngủ say, nên cực kỳ thoải mái.
Vương đại vĩ ngồi dậy, sau đó nói:
"Lần đầu tiên ra ngoài, lại nằm trên tàu có thể ngủ như vậy, Tiểu Dương, ngươi quả thật lợi hại ."
"Nào có a, cháu khi đã ngủ thì say như chết, bất kể nơi nào, chỉ cần có chỗ đặt lưng xuống là có thể lăn ra ngủ."
Lưu Dương sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói, nhưng cũng không thể kể cho đôi phương trên người mình mang dị thuật phụ giúp cho giấc ngủ rất cao.
"Ngủ được là tốt rồi, không giống Manh Manh nhà ta, đêm qua trở mình cả nữa đêm, đến gần sáng mới khó khắn chìm vào giấc ngủ."
Vương Đại Vĩ bất đắc dĩ nói, đêm qua, Vương Manh Manh nằm trở mình qua lại, làm cho hắn cũng ngủ không ngon, Vương Manh Manh ngủ không được thỉnh thoảng nói xuống dưới.
"Hôm qua cháu ngủ say quá, nên không nghe thấy."
Lúc Lưu Dương tiến vào ngủ say, tuy cũng rất nhạy bén, nhưng khi không thật sự nguy hiểm hắn vẫn ngủ rất sâu, chuyện bình thường không thể quay nhiễu hắn được, đây cũng là lý do tại sao trong thời gian ngắn hắn có thể khô phục tinh lực.
"Không sao, Tiểu Dương, ngươi đi rửa mặt đi."
Vương đại vĩ thấy Lưu Dương cầm khăn mặt, biết hắn muốn đi rửa mặt, vội vàng nói.
Rửa mặt, thuận tiện đứng trong toilet vận động thân thể, ngồi trên xe lửa mười mấy giờ, phạm vi hoạt động rất có hạn, làm vài động tác cơ bản xong, hắn mới về tới trong khoang tàu, khoang tàu vừa rồi vắng vẻ giờ đã náo nhiệt hơn nhiều, không ít người đã rời giường , người nằm dưới Lưu Dương đã xuống xe , bọn họ không phải đến Hoàng Vân Sơn mà là đến một thành phố thuộc tỉnh N, đại khái là lúc 5h hơn. Dù sao giường dưới của Lưu Dương đã không còn ai, hơn nữa cũng xắp tới điểm dừng, nên hắn nằm luôn tại giường dưới.
Đem khăn mặt để xuống, ngồi trên giường, ba người nằm giường đối diện chỉ có Vương Đại Vĩ là dậy, hai người còn lại vẫn đang ngủ, lúc Lưu Dương quay lại, Vương đại vĩ đang cầm vài thứ chuẩn bị đi rửa mặt, Lưu Dương nhìn Vương Đại Vĩ đang cầm khăn mặt hỏi:
"Vương thúc thúc, vì sao không nghỉ nhiều hơn một chút, nghỉ ngơi không tốt tình thân uể oải, đến chiều không lên núi được đâu?"
"Ta không sao, còn ngủ được một lúc, chủ yếu là bà xã ta bị quậy liên tục, không biết ngủ có đủ giấc hay không."
Vương đại vĩ vừa cầm khăn mặt, vừa nói, rất nhanh tìm thấy mọi thứ, đi đến toilet rửa mặt.
Đoàn tàu tiếp tục di chuyển, khoảng cách đến nơi đã không còn xa , 9h30 tối xuất phát, đến Hoàng Vân Sơn là khoảng 8h ngày hôm sau, hiện tại đã sắp 7h, chỉ còn hơn 1 tiếng nữa là tới nơi.
Sắp đến nơi , nên Lưu Dương cũng không ăn điểm tâm, chuẩn bị đợi cho đến Hoàng Vân Sơn ăn luôn, đồ ăn trên xe lửa tuyệt đối thua xa ở dưới. Lúc này mọi người trên tàu đa số đã rời giường, sau khi rửa mặt thì ngồi xuống hoặc nói chuyện phiếm, không thì ngắm cảnh, cùng đợi đến nhà ga, chỉ có số ít người đem bánh theo, cầm bánh vừa ăn vừa nói chuyện, âm thanh trong tàu càng ngày càng náo nhiệt.
Hai mẹ con Khương tú chi cũng không ngủ thẳng đến nhà ga, lúc 7h20, Khương tú chi dậy trước, dọn dẹp vài thứ, đến 7h30 thì kêu Vương Manh Manh dậy, bộ dạng mơ ngủ của cô nàng lúc này hoàn toàn khác xa với ngày hôm qua, Lưu Dương không khỏi cười thầm, ai nói mỹ nữ khi nào cũng xinh đẹp, ít nhất là khi vừa tỉnh ngủ, cặp mắt mớ ngủ thì có thể nói là dễ thường, chứ không thể nói là xinh đẹp.
Thấy Vương Manh Manh vẫn ôn gối ngủ như lúc ở nhà, Khương Tú Chi tức giận, cường bạo kéo nàng khỏi giường, chỉ còn 20 30 phút nữa là tới nơi, nêu không dậy thì làm sao xuống xe.
Vương Manh Manh lộ ra đôi mắt thâm đen, mang vẻ mặt không tình nguyện đi vào toilet, hoàn toàn không để ý đến việc mất đi hình tượng, mái tóc rối bời, ánh mắt ngái ngủ, đôi mắt thâm đen, ngáp liên tục, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn than thở không ngớt, tình huống như vậy làm Lưu Dương nhìn thấy không khỏi buồn cười.
Đến khi Vương Manh Manh rửa mặt xong trở về hiển nhiên đã tỉnh ra hơn một chút, tối ngủ không được nên tinh thần không tốt lắm, bất quá quần áo trên người còn gọn gàn, sau khi chỉnh chu lại trong toilet, đã đem lại cảm giác xinh đẹp của ngày hôm qua , Lưu Dương và Vương Đại Vĩ bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, trên tàu đã báo chỉ còn 10’ nữa là đển nhà ga Hoàng Vân Sơn, trên tàu rộ lên tiếng động dọn dẹp hành lý, để nhanh xuống tàu, nên không thể để quên bất cứ thứ gì, về phần vé tàu, đã sớm đổi được rồi.
10 phút sau, đoàn tàu cuối cùng đã dừng lại tại nhà ga Hoàng Vân Sơn, đây là là ga cuối nên mọi người trên tàu đều đi xuống, theo dòng người 4 người đi ra nhà ga, sau khi ra trạm Vương Đại Vĩ hỏi:
"Tiểu Dương, không ai đón à, có muốn đi cũng chúng ta không, nơi này chúng ta khá quen thuộc?"
"Không cần đâu Vương thúc thúc, ta biết đường, mọi người cứ đi trước đi."
Lúc ở trên Tàu, Lưu Dương đã nghe vương đại vĩ nói qua, bọn họ tới thăm người thân, đã tới Hoàng Vân Sơn không ít lần, nên rất quen thuộc, nếu như không có ai đón, bọn họ có thể dẫn đi tới nơi cần thiết .
"Vậy à?"
Vương đại vĩ rất kỳ quái, không phải hắn nói đây là lần đầu tiên đến Hoàng Vân Sơn à, tuổi nhỏ như vậy, chẳng lẻ người với người đều khác nhau như thế sao, nếu so sánh với đứa con gái ngây ngô của mình, thì biểu hiện của Lưu Dương là cực kỳ tốt , còn muốn nói thêm vài câu nhưng không thể nào thốt ra, người ta cự tuyệt , cũng không tiện hỏi nhiều.
"Vậy được rồi, Tiểu Dương, tái kiến , trên đường cẩn thận một chút, khi trở lại U thị gọi điện gặp mặt."
Hai nhóm người tách ra từ nhà ga, nhà Vương Đại Vĩ đón taxi đến nhà người thân, mà Lưu Dương cũng dựa vào chỉ dẫn trên bản đồ, tìm được trạm giao thông công cộng.
Trên tàu lửa có người bán bản đồ Hoàng Vân Sơn, hắn mua một tấm chỉ mất 4 đồng, nhưng bản đồ rất chi tiết, có cả trạm xe công cộng , khách sạn nhà hàng , điểm du lịch, cái gì cần có đều có, Hoàng Vân Sơn là thành thị du lịch nổi tiếng cả nước, xe giao thông công cộng cũng rất nhiều, chủ yếu là hướng đến những nơi tham quan ngắm cảnh.
Đứng ở trạm giao thông công cộng đông đúc phía trước, Lưu Dương cẩn thận tìm kiếm chữ Thanh Phong Sơn tại Hoàng Vân Sơn, dựa theo ý của Lý Long Cảnh, nơi này là cửa khẩu để tiến vào Hoàng Vân Sơn, ở ngoại vi Hoàng Vân Sơn, mà bên trong là dãy núi Hoàng Vân Sơn tăm tắp dài ngàn dặm, cần mất vài ngày hướng đi thẳng vào bên trong mới có thể đến được động phủ của lão .
Tuy là Lưu Dương sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng phải hoảng sợ, còn muốn đi vài ngày, đã sớm nghe nói qua Hoàng Vân Sơn tồn tại chủ yếu là rừng nguyên sinh, là nơi bảo tồn đầy đủ nhất tại đông nam, muốn đi vài ngày trong rừng rậm nguyên thủy, thật là khiêu chiến cực hạn .
Bất quá địa phương như vậy, càng chứng minh thêm động phủ kia chưa được khai phá qua, ít dầu chân người, từ bên ngoài đi vào mất vài ngày, lộ trình xa thế nên có rất ít người đi vào, hơn nữa đồ vật bên trong động phủ nhất định vẫn còn nguyên, khả năng bản thân có thể được trúc cơ tăng lên rất nhiều.
Lúc này mới chỉ hơn 6h sáng, nhưng ánh sáng đã chiếu từ ngoài cửa sổ vào khắp toa xe, đa số người trên tàu vẫn còn ngủ, cho nên rất yên tĩnh, Lưu Dương cầm khăn mặt, chuẩn bị đi đến toilet trong toa tàu rửa mặt, lúc này Vương Đại Vĩ cũng xoay người đứng dậy, đứng đối diện, chứng kiến Lưu Dương đang leo xuống, hỏi:
"Lưu Dương, dậy rồi à , đêm qua ngủ ngon không?"
"Vương thúc thúc, ta ngủ ngon lắm, người sao?" Lưu Dương trả lời
Trên tàu lửa ngủ không phải quá thoải mái, khoang xe lúc ẩn lúc hiện, hơn nữa thêm tiếng chuyển động của xe lửa, nên rất khó ngủ say, nhưng dưới sự giúp đỡ của Thanh Hư đại pháp thì bất cứ lúc nào Lưu Dương cũng có thể ngủ ngon, hơn nữa là ngủ say, nên cực kỳ thoải mái.
Vương đại vĩ ngồi dậy, sau đó nói:
"Lần đầu tiên ra ngoài, lại nằm trên tàu có thể ngủ như vậy, Tiểu Dương, ngươi quả thật lợi hại ."
"Nào có a, cháu khi đã ngủ thì say như chết, bất kể nơi nào, chỉ cần có chỗ đặt lưng xuống là có thể lăn ra ngủ."
Lưu Dương sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói, nhưng cũng không thể kể cho đôi phương trên người mình mang dị thuật phụ giúp cho giấc ngủ rất cao.
"Ngủ được là tốt rồi, không giống Manh Manh nhà ta, đêm qua trở mình cả nữa đêm, đến gần sáng mới khó khắn chìm vào giấc ngủ."
Vương Đại Vĩ bất đắc dĩ nói, đêm qua, Vương Manh Manh nằm trở mình qua lại, làm cho hắn cũng ngủ không ngon, Vương Manh Manh ngủ không được thỉnh thoảng nói xuống dưới.
"Hôm qua cháu ngủ say quá, nên không nghe thấy."
Lúc Lưu Dương tiến vào ngủ say, tuy cũng rất nhạy bén, nhưng khi không thật sự nguy hiểm hắn vẫn ngủ rất sâu, chuyện bình thường không thể quay nhiễu hắn được, đây cũng là lý do tại sao trong thời gian ngắn hắn có thể khô phục tinh lực.
"Không sao, Tiểu Dương, ngươi đi rửa mặt đi."
Vương đại vĩ thấy Lưu Dương cầm khăn mặt, biết hắn muốn đi rửa mặt, vội vàng nói.
Rửa mặt, thuận tiện đứng trong toilet vận động thân thể, ngồi trên xe lửa mười mấy giờ, phạm vi hoạt động rất có hạn, làm vài động tác cơ bản xong, hắn mới về tới trong khoang tàu, khoang tàu vừa rồi vắng vẻ giờ đã náo nhiệt hơn nhiều, không ít người đã rời giường , người nằm dưới Lưu Dương đã xuống xe , bọn họ không phải đến Hoàng Vân Sơn mà là đến một thành phố thuộc tỉnh N, đại khái là lúc 5h hơn. Dù sao giường dưới của Lưu Dương đã không còn ai, hơn nữa cũng xắp tới điểm dừng, nên hắn nằm luôn tại giường dưới.
Đem khăn mặt để xuống, ngồi trên giường, ba người nằm giường đối diện chỉ có Vương Đại Vĩ là dậy, hai người còn lại vẫn đang ngủ, lúc Lưu Dương quay lại, Vương đại vĩ đang cầm vài thứ chuẩn bị đi rửa mặt, Lưu Dương nhìn Vương Đại Vĩ đang cầm khăn mặt hỏi:
"Vương thúc thúc, vì sao không nghỉ nhiều hơn một chút, nghỉ ngơi không tốt tình thân uể oải, đến chiều không lên núi được đâu?"
"Ta không sao, còn ngủ được một lúc, chủ yếu là bà xã ta bị quậy liên tục, không biết ngủ có đủ giấc hay không."
Vương đại vĩ vừa cầm khăn mặt, vừa nói, rất nhanh tìm thấy mọi thứ, đi đến toilet rửa mặt.
Đoàn tàu tiếp tục di chuyển, khoảng cách đến nơi đã không còn xa , 9h30 tối xuất phát, đến Hoàng Vân Sơn là khoảng 8h ngày hôm sau, hiện tại đã sắp 7h, chỉ còn hơn 1 tiếng nữa là tới nơi.
Sắp đến nơi , nên Lưu Dương cũng không ăn điểm tâm, chuẩn bị đợi cho đến Hoàng Vân Sơn ăn luôn, đồ ăn trên xe lửa tuyệt đối thua xa ở dưới. Lúc này mọi người trên tàu đa số đã rời giường, sau khi rửa mặt thì ngồi xuống hoặc nói chuyện phiếm, không thì ngắm cảnh, cùng đợi đến nhà ga, chỉ có số ít người đem bánh theo, cầm bánh vừa ăn vừa nói chuyện, âm thanh trong tàu càng ngày càng náo nhiệt.
Hai mẹ con Khương tú chi cũng không ngủ thẳng đến nhà ga, lúc 7h20, Khương tú chi dậy trước, dọn dẹp vài thứ, đến 7h30 thì kêu Vương Manh Manh dậy, bộ dạng mơ ngủ của cô nàng lúc này hoàn toàn khác xa với ngày hôm qua, Lưu Dương không khỏi cười thầm, ai nói mỹ nữ khi nào cũng xinh đẹp, ít nhất là khi vừa tỉnh ngủ, cặp mắt mớ ngủ thì có thể nói là dễ thường, chứ không thể nói là xinh đẹp.
Thấy Vương Manh Manh vẫn ôn gối ngủ như lúc ở nhà, Khương Tú Chi tức giận, cường bạo kéo nàng khỏi giường, chỉ còn 20 30 phút nữa là tới nơi, nêu không dậy thì làm sao xuống xe.
Vương Manh Manh lộ ra đôi mắt thâm đen, mang vẻ mặt không tình nguyện đi vào toilet, hoàn toàn không để ý đến việc mất đi hình tượng, mái tóc rối bời, ánh mắt ngái ngủ, đôi mắt thâm đen, ngáp liên tục, hơn nữa cái miệng nhỏ nhắn than thở không ngớt, tình huống như vậy làm Lưu Dương nhìn thấy không khỏi buồn cười.
Đến khi Vương Manh Manh rửa mặt xong trở về hiển nhiên đã tỉnh ra hơn một chút, tối ngủ không được nên tinh thần không tốt lắm, bất quá quần áo trên người còn gọn gàn, sau khi chỉnh chu lại trong toilet, đã đem lại cảm giác xinh đẹp của ngày hôm qua , Lưu Dương và Vương Đại Vĩ bắt đầu dọn dẹp mọi thứ, trên tàu đã báo chỉ còn 10’ nữa là đển nhà ga Hoàng Vân Sơn, trên tàu rộ lên tiếng động dọn dẹp hành lý, để nhanh xuống tàu, nên không thể để quên bất cứ thứ gì, về phần vé tàu, đã sớm đổi được rồi.
10 phút sau, đoàn tàu cuối cùng đã dừng lại tại nhà ga Hoàng Vân Sơn, đây là là ga cuối nên mọi người trên tàu đều đi xuống, theo dòng người 4 người đi ra nhà ga, sau khi ra trạm Vương Đại Vĩ hỏi:
"Tiểu Dương, không ai đón à, có muốn đi cũng chúng ta không, nơi này chúng ta khá quen thuộc?"
"Không cần đâu Vương thúc thúc, ta biết đường, mọi người cứ đi trước đi."
Lúc ở trên Tàu, Lưu Dương đã nghe vương đại vĩ nói qua, bọn họ tới thăm người thân, đã tới Hoàng Vân Sơn không ít lần, nên rất quen thuộc, nếu như không có ai đón, bọn họ có thể dẫn đi tới nơi cần thiết .
"Vậy à?"
Vương đại vĩ rất kỳ quái, không phải hắn nói đây là lần đầu tiên đến Hoàng Vân Sơn à, tuổi nhỏ như vậy, chẳng lẻ người với người đều khác nhau như thế sao, nếu so sánh với đứa con gái ngây ngô của mình, thì biểu hiện của Lưu Dương là cực kỳ tốt , còn muốn nói thêm vài câu nhưng không thể nào thốt ra, người ta cự tuyệt , cũng không tiện hỏi nhiều.
"Vậy được rồi, Tiểu Dương, tái kiến , trên đường cẩn thận một chút, khi trở lại U thị gọi điện gặp mặt."
Hai nhóm người tách ra từ nhà ga, nhà Vương Đại Vĩ đón taxi đến nhà người thân, mà Lưu Dương cũng dựa vào chỉ dẫn trên bản đồ, tìm được trạm giao thông công cộng.
Trên tàu lửa có người bán bản đồ Hoàng Vân Sơn, hắn mua một tấm chỉ mất 4 đồng, nhưng bản đồ rất chi tiết, có cả trạm xe công cộng , khách sạn nhà hàng , điểm du lịch, cái gì cần có đều có, Hoàng Vân Sơn là thành thị du lịch nổi tiếng cả nước, xe giao thông công cộng cũng rất nhiều, chủ yếu là hướng đến những nơi tham quan ngắm cảnh.
Đứng ở trạm giao thông công cộng đông đúc phía trước, Lưu Dương cẩn thận tìm kiếm chữ Thanh Phong Sơn tại Hoàng Vân Sơn, dựa theo ý của Lý Long Cảnh, nơi này là cửa khẩu để tiến vào Hoàng Vân Sơn, ở ngoại vi Hoàng Vân Sơn, mà bên trong là dãy núi Hoàng Vân Sơn tăm tắp dài ngàn dặm, cần mất vài ngày hướng đi thẳng vào bên trong mới có thể đến được động phủ của lão .
Tuy là Lưu Dương sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng phải hoảng sợ, còn muốn đi vài ngày, đã sớm nghe nói qua Hoàng Vân Sơn tồn tại chủ yếu là rừng nguyên sinh, là nơi bảo tồn đầy đủ nhất tại đông nam, muốn đi vài ngày trong rừng rậm nguyên thủy, thật là khiêu chiến cực hạn .
Bất quá địa phương như vậy, càng chứng minh thêm động phủ kia chưa được khai phá qua, ít dầu chân người, từ bên ngoài đi vào mất vài ngày, lộ trình xa thế nên có rất ít người đi vào, hơn nữa đồ vật bên trong động phủ nhất định vẫn còn nguyên, khả năng bản thân có thể được trúc cơ tăng lên rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.