Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 189: Đột phá sau khi khỏi bệnh.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Trịnh Quốc Vận xuồng dưới lầu, sau đó hoàn toàn nghe theo dặn dò của Lưu Dương, dùng lửa mạnh sắc thuốc, rồi lấy trước một chén mang lên, vừa đúng lúc chân khí của Lưu Dương có tác dụng đến huyệt đạo trên người Uông Minh Tú.

Trịnh Quốc Vận đặt chén thuốc trên mặt bàn bên cạnh, hỏi:

- Tiểu Dương, thuốc được rồi.

Lưu Dương đứng lên, bưng chén thuốc giả bộ muốn xem thế nào, nhân đó bỏ vào bên trong một phần mười ngũ uẩn đan. Ngũ uẩn đan lập tức tan ra, nhìn không ra bất cứ điều gì, mãi cho đến khi tan hết, Lưu Dương mới nói:

- Trịnh đại ca, đưa cho chị Minh Tú uống xem có tác dụng không.

Uông Minh Tú hiện đang nằm ngửa, trên người cắm hai mươi tư chiếc kim châm, không thể cử động, do đó phải dùng một chiếc thìa để đưa thuốc vào miệng của nàng. Bởi vì dùng lửa mạnh để sắc thuốc nên cũng không có nhiều, chỉ được phân nửa chén nhỏ mà thôi, rất nhanh là uống hết.

Lưu Dương vẫn luôn quan sát tình hình của ngũ uẩn đan, nhắm đúng thời gian bắt đầu phát huy dược hiệu , liền lấy ra mười hai kim châm để khai thông kinh mạch. Hai mươi tư kim châm trước chủ yếu là để chuẩn bị cho lúc này, đồng thời đảm bảo dược hiệu của ngũ uẩn đan thông suốt chỗ kinh mạch bế tắc.

Tay Lưu Dương bắt đầu chuyển động một cách nhanh chóng, đồng thời châm vào huyệt đạo chỗ kinh mạch bế tắc, mười hai chiếc kim châm này dường như không cố định, chỉ châm vào sơ sơ, phía dưới liên tục biến đổi, bắt đầu khai thông kinh mạch. Dược hiệu của ngũ uẩn đan từ từ phát huy, tiếp tục khai thông kinh mạch, đồng thời tinh hoa của dược lực chậm rãi bổ sung chỗ bị bế tắc . Kinh mạch bế tắc nhiều năm, mức độ đã phi thường nghiêm trọng, nếu như không phải có một chút chân khí còn thông suốt, thông qua dược lực đến khai thông, thì gần như không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Ngũ uẩn đan chậm rãi phát huy dược hiêu, tuy rằng Lưu Dương chỉ đưa cho Uông Minh Tú dùng một phần mười đan dược, thế nhưng dù sao vẫn là đan dược a, nếu như đem toàn bộ sử dụng thì với một người đã tẩu hỏa nhập ma nhiều năm như Uông Minh Tú mà nói cũng có chút không hấp thụ được.

Dược hiệu của đan dược ở kim châm ép xuống dưới, từ từ tấn công vào chỗ kinh mạch bế tắc, cường đại mà không mãnh liệt, chậm rãi từng chút khai thông kịnh mạch. Chỗ kinh mạch bế tắc của Uông Minh Tú chỉ là một đoạn ngắn, trong mấy canh giờ cũng đã khai thông được gần hết, chỉ còn khiếu huyệt là vẫn bế tắc, cũng là do năm đó nàng xông phá mạch nhâm đốc thất bại, làm cho chân khí thoát ra.

Lưu Dương cũng hiểu đây là cửa ải cuối cùng, liền thu hồi kim châm đã hết tác dụng, chỉ giữ lại 2 chiếc, chậm rãi chờ đợi dược hiệu của ngũ uẩn đan phát huy một kích cuối cùng, để đưa chân khí vào phối hợp cùng lúc. Dược hiệu của ngũ uẩn đan tuy rất mạnh nhưng nếu không có chân khí của hắn phối hợp cùng thì khó mà xông phá được khiếu huyết này.

Tuy Lưu Dương không đưa quá nhiều chân khí vào kim châm, nhưng khi phối hợp cùng dược hiệu của ngũ uẩn đan vẫn sản sinh một cỗ lực lượng cường đại tương đương. Cuối cùng Uông Minh Tú cảm thấy kinh mạch chấn động, phảng phất như bị cái gì đó công phá, ban đầu chân khí như tử thủy nhè nhẹ lưu chuyển lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Cảm giác chân khí đã lâu lại khôi phục một lần nữa xuất hiện, chân khí thông qua khiếu huyệt, tiến vào xông phá đốc mạch, không ngừng lưu động khắp cơ thể, cuối cùng chuyển đến đan điền. Nàng bị tẩu hỏa nhập ma rốt cục đã được hồi phục, đồng thời đốc mạch cũng được đả thông. Lưu Dương nói quả không sai, nàng không chỉ tẩu hỏa nhập ma khỏi hẳn mà còn có thể đột phá.

Trịnh Quốc Vận ngồi ngay bên cạnh, Uông Minh Tú chân khí lưu động không thể qua mắt hắn được. Hai người cùng nhau tu luyện từ nhỏ nên đã quá quen thuộc, thấy thê tử hồi phục võ công, hắn phi thường vui vẻ, bất quá cũng không dám quấy rầy nàng. Lưu Dương cẩn thận lấy kim châm trên người Uông Minh Tú ra, để vào trong hộp, sau đó kéo Trịnh Quốc Vận lại, nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đừng quấy nhiễu Chị Minh Tú, nàng vừa hồi phục, còn cần thời gian để ổn định. Trước tiên chúng ta nên ra ngoài thôi.

Trịnh Quốc Vận cùng Lưu Dương chậm rãi ra ngoài, khi đi tới thang lầu mới cầm tay Lưu Dương, cảm kích nói:

- Tiểu Dương cảm tạ đệ, thật sự rất cảm tạ đệ.

- Chỉ là nhấc tay mà làm thôi, đại ca huynh ngàn vạn lần đừng khách khí, bây giờ anh có thể yên tâm rồi.

Lưu Dương vừa cười vừa nói.



Lúc này Uông Minh Tú ở lại trong phòng, những việc xảy ra bên ngoài đều rất rõ ràng, chỉ là nàng không thể kích động. Hiện tại chân khí đang khôi phục, cần chậm rãi củng cố. Trong thời gian sáu năm, khiếu huyệt của nàng cũng không phải hoàn toàn bế tắc, vẫn còn một phần chân khí nhỏ lưu thông, chân khí nhỏ cũng là chân khí a, qua sáu năm liền tích lũy cũng rất phong hậu. Trước kia nàng cũng từng quyết định đột phá biên giới này, hiện tại lại có thêm sau năm tích lũy thâm hậu, nhân lúc đả thông đốc mạch thuận thế hướng nhâm mạch tiến tới, một khi đả thông nhâm mạch nàng có thể chân chính thu được đột phá, trở thành cao thủ hạng nhất. Tuy rằng chậm mất sáu năm liền, thế nhưng ở tuổi này có thể đạt tới cao thủ hạng nhất, phái Hoa Sơn cũng coi như chỉ có mình nàng.

Quả nhiên, chân khí tích lũy sáu năm liền lại thêm dược hiệu của ngũ uẩn đan trợ giúp, trong nháy mắt liền đột phá nhâm mạch thế như chẻ tre. Uông Minh Tú phảng phất như có một cản nhận khác đối với thiên địa, chăm chú nhập vào trong cảm giác kỳ diệu này. Thời khắc này nàng đã thật sự trở thành cao thủ hạng nhất.

Lưu Dương đứng ở bên ngoài vẫn luôn dùng nhận biết để cảm giác tình huống này, thấy Uông Minh Tú đột phá thành công, mới cười nói với Trịnh Quốc Vận:

- Trịnh đại ca, chị Tú đã đột phá được nhâm đốc nhị mạch, y theo giới võ thuật xưa mà nói hẳn là đã thành cao thủ hạng nhất, chờ khoảng chút nữa, huynh có thể vào xem rồi.

- Đột phá nhâm đốc nhị mạch rồi sao?

Trịnh Quốc Vận kinh hỉ nói.

- Không sai, khi nãy đả thông đốc mạch bị hư hại, Minh Tú tỷ đã thuận thế đả thông luôn nhâm mạch, Trịnh đại ca, không chừng công lực tỷ ấy hiện nay so với huynh còn cao hơn.

Tâm tình Trịnh Quốc Vận lúc này thập phần cao hứng, cũng không vì công lực của vợ cao hơn mình mà ảo não, bình tĩnh nói:

- Cao hơn ta là chuyện bình thường thôi, chị nhà đệ năm đó ở Hoa Sơn đã là đệ nhất cao thủ, bất quá cùng Trịnh đại ca đệ chỉ là có tư chất giống nhau mà thôi. Dị nhiên nếu chúng ta cùng đệ so sánh, thật sự quá chênh lệch, khi chúng ta ở tuổi đệ bây giờ ngay cả cao thủ bình thường cũng không bằng.

Đúng lúc đó, Tô Từ Thanh đẩy cửa phòng đi ra, liền hỏi:

- A, hai người các ngươi như thế nào cùng ra ngoài, sư tỷ sao rồi? Khỏe rồi a?

Trịnh Quốc Vận gật đầu nói:

- Khỏe rồi.

- Thật vây sao, quá tốt rồi, muội muốn vào xem một chút.

Tô Tử Thanh nói xong liền hướng phóng trọ đi tới, Trịnh Quốc Vận vội kéo nàng lại nói:

- Sư tỷ muội lúc nay đang điều tức, phải đợi chút đã.

Ba người đợi khoảng mười phút, Lưu Dương gật đầu nói:



- Chị Tú đã khỏe rồi các người có thể vào thăm nàng.

- Thật sao, quá tốt rồi.

Tô Từ Thanh hưng phấn quát to một tiếng, vội tiến vào, còn Trịnh Quốc Vận nhìn Lưu Dương có chút chần chừ nói:

- Tiểu Dương, vậy còn đệ?

- Đệ, đệ đi coi chừng tiểu Niếp.

Lưu Dương nhún vai, chỉ vào gian phòng tiểu Niếp bên cạnh nói.

Nhìn Trịnh Quốc Vận đã đi vào phòng, Lưu Dương lững thững đi tới phòng tiểu Niếp, xem ra cô bé đã mệt. Trên giường, một thân hình bé bỏng đang ôm một chú mèo Garfield rất lớn nằm ngủ.

Tiểu Niếp nằm trên giường tựa hồ cảm thấy có người đang nhìn, lông mi chớp chớp tựa như bị giật mình. Cô bé kế thừa ưu điểm của Trịnh Quốc Vận và Uông Minh Tú, giống như một bức tượng búp bê, phi thường xinh đẹp. Nhất là khi nằm ngủ làm người ta không khỏi yêu mến.

Ngoài cửa truyền đến bước chân, xem chừng là mọi người đang đi ra, Lưu Dương cũng nhẹ nhàng rời khỏi phòng tiểu Niếp, khi quay đầu lại liền thấy Trịnh Quốc Vận và Uông Minh Tú đang chờ hắn.

Uông Minh Tú vừa thấy Lưu Dương liền cảm động nói:

- Tiểu Dương cảm tạ đệ, võ công của ta có thể hồi phục, đột phá trở thành cao thủ hạng nhất, toàn bộ đều là nhờ đệ a.

- Không cần cảm tạ đệ, các người nói cảm tạ khiến đệ xấu hổ vô cùng, được rồi, chị Minh Tú mới vừa hồi phục công lực nên củng cố một chút, không thể để tiêu hao quá nhiều.

- Chị đã biết, cảm tạ đệ.

Vào buổi tối, Lưu Dương ở lại đó dùng cơm, một lần nữa thưởng thức tay nghề của Uông Minh Tú. Nàng mới vừa khôi phục công lực, tâm tình phi thường tốt, liền làm vài món ăn đặc biệt phải dựa vào võ công mới có thể làm. Thời gian trước nàng ở Hoa Sơn tìm ra ra loại thức ăn này, kết hợp hoàn mỹ võ công cùng nấu nướng làm cho mùi vị món ăn càng thêm ngon hơn.

-------------------------------------------∞----------------------------------------

Kỳ nghỉ hè rốt cục trôi qua, hai ngày báo danh cũng kết thúc, đã tới thời gian tập trung khai giảng. Buổi sáng là một lễ khai giảng dài, mọi người chính thức trở thành học sinh trung học. Khi lễ khai giảng kết thúc, các lớp phân biệt tiến hành họp lớp, nhận biết giáo viên chủ nhiệm một chút cùng với phát sách, vân ….vân.

Khương Tú Chi dường như biết thói quen của Lưu Dương, đúng lúc trở lại làm giáo sư, nên Lưu Dương liền bị nàng ra lệnh cùng các bạn học dọn sách, thương cảm a. Chỉ là trong thời gian báo danh hắn bận rộn làm thuê vài ngày, đối với trường học tương đối quen thuộc, liền bị sử dụng như kẻ khuôn vác. Chương trình học ở trung học cùng với trung học cơ sở không khác biệt lắm, chỉ có 9 môn mà thôi.

Chín môn học do đó hắn tìm tám người bạn học đi cùng, bất kể là ai trong lớp cũng được. Học sinh trung học tương đối thuần phác, nên Lưu Dương chỉ đạo trên cơ bản đều làm theo. Dọn sách vốn là công việc tốn sức, do vậy Lưu Dương chỉ định chủ yếu là những nam sinh khỏe mạnh một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook