Diễm Phúc

Quyển 1 - Chương 77: Đứng dưới Xích Dương phong.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Hoàng Vân Sơn là dãy núi lớn nhất phía tây, cũng là nơi có rừng nguyên sinh lớn nhất, thảm thực vật nơi đây rất phong phú, được phong tặng là thiên đường động thực vật của miền Tây, bất quá dưới dãy núi non trùng điệp, việc khai phá gặp rất nhiều khó khăn, mà quốc gia vì bảo vệ khu rừng nguyên sinh này nên ngoại trừ khai thác tài nguyên du lịch, những nghành khai thác khác bị cấm tuyệt đối, do đó mới có thể bảo tồn được mức độ nguyên sơ của khu rừng này.

Dưới sự thúc giục không ngừng của Lý Long Cảnh, Lưu Dương từ từ tiến vào Hoàng Vân Sơn, mới đầu trên con đường mòn gặp không ít vết chân người, dấu vết của Hoàng Vân Sơn sơ khai trước kia còn lưu lại một ít, nhưng theo sự phát triển của du lịch tại Hoàng Vân Sơn, chính quyền càng ngày càng có tiền , từ từ đem những hộ gia đình sống trên núi di cư xuống thành thị, việc này cũng coi như là một công trình phúc lợi cho nhân dân.

Bất quá tài nguyên về dược liệu trên Hoàng Vân Sơn cực kỳ phong phú, hơn 10km ở ngoài có không ít người lên núi hái thuốc, Lưu Dương cũng gặp được vài người miền núi chất phát , khi gặp Lưu Dương họ cũng rất nhiệt tình, chỉ dạy cho Lưu Dương một vài kiến thức để sinh tồn khi dã ngoại.

Qua vài giờ, Lưu Dương đi sâu vào trong Hoàng Vân Sơn, đến cạnh một con sông nhỏ, những con sông nhỏ bên trong Hoàng Vân Sơn đều bắt nguồn từ những ngon núi tuyết tan chảy từ cao xuống, cực kỳ trong mát, đồng thời trong sông có không ít cá, hàng năm không có vết chân người, những con cá cũng không biết sợ hãi, nhìn thấy Lưu Dương không thèm né tránh, thật sự giống như trong sách nói qua có thể dùng gáo nước để bắt cá.

Lưu Dương khi đi vào hơn 50km, dấu chân từ từ ít đi. Tố chất thân thể hắn tốt hơn gấp đôi so với người thường, nên đi hơn 5 giờ bằng người khác đi trong vòng 10 tiếng, hơn nữa do đây là đất bằng không phải vùng núi nên còn dễ đi.

Nhìn đồng hồ đã là hơn giữa trưa, Hoàng Vân Sơn ở phía tay, nên khi nhìn mặt trời không thể biết được thời gian, so với thời gian ở phía Đông hình như còn sớm hơn rất nhiều.

Buổi sáng ngoại trừ trên bến xe có ăn qua loa một chút , cơ bản có thể xem như Lưu Dương chưa ăn gì, đi một quả đường xa, lại còn phải tập trung cao độ , khiến hắn có chút mêt mõi, vừa lúc chỗ này có nước, nên ăn uống một chút cho hồi sức.

Lưu Dương ngồi xuống bên cạnh dòng sông nhỏ Lý Long Cảnh cũng không phản đối, Lưu Dương không tu luyện võ công có thể trong và giờ đã đi được hơn 80 dặm, đã là cực kỳ khó khăn , nghỉ ngơi một chút cho lại sức cũng là việc nên làm.

Nước có thể uống nước từ dòng sông, tuy Lưu Dương có mang theo lương khô, bất quá hắn rất muốn ăn cá từ dòng sông tinh khiết kia, trong một thiên nhiên trong lành không nhiễm bẫn, những con cá sinh trưởng trong nơi này lại lớn thế kia, khiến người ta nhìn không khỏi cảm thấy chảy nước miếng, Lưu Dương cũng không bắt nhiều, tìm một con cá khoảng 1 cân, bắt lên, tìm một ít củi khô, bên trong rừng tuy thứ khác không nhiều nhưng củi khô thì không thiếu. Ướp trên người con cá vài loại gia vị, là gia vị tù bịch mì ăn liền trên xe lửa, không có cách nào nên cầm theo, lương khô, bật lửa, nhưng lại không mang gia vị từ nhà, ai biết chỗ này lại có đồ ăn ngon như vậy.

Mùi vị của cá rất ngon, lại có thêm gia vị nên càng ăn càng “phê”, chỉ mất vài phút Lưu Dương đã xử đẹp con cá gần 1 cân , không biết là do nguyên nhân đặc biệt nào, những co cá này không tanh như cá thường, hương vị ngon còn gấp mấy lần, nếu đưa tới U thị, khẳng định đây sẽ là một món ăn đặc sản nổi tiếng.

Ăn xong, Lưu Dương dẹp sơ đống lửa, chủ yếu là đem cách cành cây bắt lửa ném xuống nước, hoặc là xối nước lên, Lưu Dương không hy vọng vì sơ xẩy nhất thời của bản thân, mà một tảng rừng nguyên sinh to lớn thế này bị hủy đi trong chớp mắt.

Dọn dẹp xong đã là 2h30 chiều , nên khởi hành , chuẩn bị đi đột nhiên một bài nhạc vang lên, trong sơn lâm mênh mang tại sao lại có nhạc, Lưu Dương nhanh chóng đi tìm nơi phát ra âm thanh, tìm nửa ngày mới phát hiện là ở nó ở trong ba lô của mình, vỗ đầu, đây không phải là tiếng chuông di động hay sao, Lưu Thải Vân bắt hắn cầm thứ nay có thể coi như là vô ích, nên vứt đại trong túi, tiếng chuông cũng không quen thuộc. Nhanh tay lấy chiếc phone ra thì thấy số của nhà gọi, sau đó hắn bấm chấp nhận và hỏi:

"Ta là Lưu Dương, Hoàng thúc à?"

Bên trong điện thoại truyền đến không phải là giọng nói của Hoàng Căn Vĩ, mà là Hoàng Nhã Lỵ, nàng dùng khẩu khí oán trách :

"Tiểu Dương ca ca, ngươi tới rồi sao lại không gọi điện về nhà."



Vừa nghe là giọng nói của Hoàng Nhã Lỵ, Lưu Dương cũng cười , nhẹ nhàng nói:

"Nhã Lỵ muội à, ta tới từ sớm nhưng vì còn một đoạn đường dài phải đi nên quên mất , thực xin lỗi ."

Hắn cũng thật không ngờ, trong rừng sâu như thế này vẫn còn tín hiệu, hơn nữa tín hiệu cũng không tệ lắm, có một cột, bất quá ngẫm lại, mình mới đi vào Hoàng Vân SƠn khoảng vài chục km bên ngoài, Hoàng Vân Sơn đã được khai phá không ít, những công ty viễn thông có dựng trạm sóng , bất quá khi tiến vào sâu thì chắc ko có tín hiệu , khi hắn đi vào rừng được 30km, thì ko còn thấy một dấu chân người, chỉ có vài con thú nhỏ đi trên con đường mòn, phỏng chừng vào sâu hơn nữa thì ngay cả đường cũng không có .

" Ba mẹ ta lo lắng gần chết, vừa rồi còn gọi điện thoại hỏi ngươi."

Hoàng Nhã Lỵ tiếp tục nói, lời của nàng khiến Lưu Dương cực kỳ ngại ngùng, bản thân thật là…., đi xa vậy vợ chồng Hoàng Căn Vĩ chắc chắn lo lắng , ngay cả Hoàng Nhã Lỵ nổi tiếng vô tư chắc sẽ có vài ngày ăn không ngon.

"Thực xin lỗi, Nhã Lỵ muội muội, ta lần sau nhất định chú ý, trong nhà đều ổn cả chứ."

"Còn có lần sau sao, trong nhà rất tốt, nhưng mà huynh đi rồi không còn ai chơi với muội ."

"Ngươi có thể tìm bạn học đi chơi a, đúng rồi Nhã Lỵ, ngươi nói cho mọi người hoàng thúc thúc, ta đã tìm được trưởng bối trong sư môn , bây giờ đang đi vào sư môn, đã rất an toàn , bất quá ta hỏi qua biết được bên trong sư môn không giống chỗ này, do đó di động không có tín hiệu, ta đảm bảo sau khi đi ra sẽ gọi điện cho ngươi, bây giờ không cần lo lắng nữa, ta tắt máy đây."

"Không tín hiệu, sao lúc này lại có?" Hoàng Nhã Lỵ khó hiểu hỏi.

"Hiện tại, ha hả, lúc này không phải đang ở bên ngoài sao!? Được rồi, không nói nữa, các trưởng bối đang thúc giục , ta đi đây , Nhã Lỵ hẹn gặp lại, cho ta hỏi thăm ba mẹ ngươi, khi về ta nhất định sẽ mang theo lễ vật."

Hoàng Nhã Lỵ không tình nguyện cũng phải cúp điện thoại, mà Lưu Dương cũng dập máy, hơn nữa còn tắt nguồn điện thoại, sắp 3h, dựa theo Lý Long Cảnh đích sắp xếp, hôm nay cần đi tám chín mười km, chưa được 1/2, phải đi nhanh hơn .

Càng đi vào sâu trong Hoàng Vân Sơn, cây cối càng dầy, động thực vật cũng càng phong phú, nhưng may là không gặp phải mãnh thú gì, xà trùng và cá thứ kia cũng không nhiều, tuy rằng gặp được vài con rắn, nhưng Lưu Dương sớm tránh được, không gặp được sự tình gì, nhưng càng vào sâu càng khó đí, may là Lưu Dương chuẩn bị đao đi rừng, vượt mọi chông gai, tốc độ vẫn không chậm lại.

Suốt một ngày, từ 10h sáng cho đến 8h tối, Lưu Dương theo chỉ thị của Lý Long Cảnh, đi được gần 90 km, tốc độ mỗi giờ khoảng 9km, lúc bắt đầu tốc độ có nhanh hơn khoảng 10km/h, nhưng đường khó đi, càng đi càng vướn nên không thể nhanh như vậy , , bất quá tốt xấu gì khi màn đêm buông xuống, đã tới được nơi cần tới, hắn đã ra khỏi phạm vi của Thanh Vân phong, đi tới một nơi khác được Lý Long Cảnh gọi là Xích Dương Phong .

Xích Dương phong, đương nhiên là một ngọn núi có màu đỏ sẫm, nhìn thấy cỏ cây phía dưới ngọn núi đá màu đỏ, Lưu Dương thầm than thiên nhiên vĩ đại, tựa hồ trong một cuốn sách nào đó hắn có đọc qua, bên trong những ngọn núi đá đõ sẫm có thể có khoáng vật, bất quá lúc ấy hắn không có hứng thú gì lớn, nên đọc xong là quên luôn .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook