Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 263: Ga Cổ thành

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Dược phố làm xong, đường dẫn nước cũng xong, còn lại là thổ nhưỡng. Lưu Dương thật không ngờ thổ nhưỡng mới là cái phiền toái nhất. Dựa theo lời Lý Long Cảnh, gieo trồng Thanh linh thảo cần thổ nhưỡng cực kỳ đặc biệt, không dễ dàng mà tìm được. Cần trộn mấy loại thổ nhưỡng chứ không phải một loại duy nhất, như vậy mới có thể sinh ra hiệu quả tốt nhất.

Thanh linh thảo cần loại thổ nhưỡng đặc biệt như vậy, nhưng còn tốt, năm đó vì dựng nên dược phố khổng lồ như vậy nên Lý Long Cảnh sưu tầm thổ nhưỡng khắp thiên hạ. Trong động phủ đủ loại có đủ loại thổ nhưỡng, không thể nói là có toàn bộ, nhưng cũng phải tám chín phần mười. Thanh linh thảo cần hỗn hợp vài loại thổ nhưỡng thì đều có đủ cả. Sauk hi lăn lộn trong đống thổ nhưỡng, còn cần dùng Không thanh và Thạch tủy cùng với ba loại linh dược khác phối hợp với thổ nhưỡng. Dưới hỗn hợp như vậy mới có thể cho Thanh linh thảo sinh trưởng. Làm như vậy tất nhiên không phải bắt buộc, nếu không thì Thanh linh thảo đã sớm diệt vong hết. Lý Long Cảnh làm vậy là có nguyên nhân, có thể khiến cho thời gian Thanh linh thảo sinh trưởng ngắn lại. Ví dụ như bản thân nó phải 700 năm mới thành thục, trong thổ địa như thế này chỉ cần 400 năm, tiết kiệm được gần một nửa thời gian, đồng thời đến lúc ra hoa kết hạt cũng sẽ được càng nhiều.

Lưu Dương một bên trộn thổ nhưỡng, một bên nói thầm, chỉ sợ Lý Long Cảnh là coi trọng nhất cái lúc ra hoa kết hạt này đi. Dù sao thì Thanh linh thảo cũng rất quan trọng, cũng rất là hiếm thấy, muốn có được nó phải dựa vào vận may. Năm đó Lý Long Cảnh chưa từng tìm được nó, hiện giờ vất vả lắm mới kiếm được hơn trăm cây, hơn nữa còn sắp thành thục. Nếu chăm sóc cẩn thận ít nhất cũng có thể ra được 10000 hạt giống, nếu thật sự gieo trồng thì trong đó cũng phải có đến 80% thuận lợi sống tốt. Đây chính là một việc phi thường đến cỡ nào. Thanh Linh thảo chỉ 400 năm là thành thục, đối với hậu bối sẽ là một khoản tài phú lớn nhường nào. Hơn nữa, với công lực hai người Lý Long Cảnh và Lưu Dương mà nói đều đã đạt trình độ nhất định. Lý Long Cảnh không cần phải nói, tồn tại ở dạng linh hồn, tuổi thọ của ông thật khó mà nói được; Lưu Dương với dị năng của hắn thì sống vượt Bành Tổ là chuyện dễ dàng.

Thổ nhưỡng tiêu phí nhiều thời gian nhất, từ rất nhiều dược phố đào lên từng chút thổ nhưỡng mà tỉ lệ còn phải hợp tiêu chuẩn. Hơn nữa lúc trộn lẫn còn phải cho vào Không thanh và Thạch tủy. Vốn là chỉ cần Không thanh, Thạch tủy nhun Lý Long Cảnh vì để cho hiệu quả càng tốt hơn nữa, lại bảo hắn cho thêm Thanh mộc ngọc dịch, Huyết dẫn, Tủy lưu tinh, mấy loại thảo dược này cũng dựa theo tỉ lệ và nhiệt độ nhất định trộng lại, lúc này mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Cho thêm một số thứ, sau khi trọng xong thì hỗn hợp thổ nhưỡng cũng xảy ra biến hóa. Màu sắc biến hóa, rõ ràng mộc thuộc tính là mạnh nhất, màu của thổ nhưỡng cũng bị ảnh hưởng biến thành màu xanh, đây chính là thổ nhưỡng tốt nhất để trồng Thanh linh thảo.

Phải bố trí thổ nhưỡng đến giữa dược phố rộng 30 thước , lại kết hợp các loại linh dược trên thổ nhưỡng khiến Lưu Dương mệt mỏi, bất quá cảm giác thành tựu rất lớn. Nghĩ lại Lý Long Cảnh, lại nghĩ về mình, sư phụ phải bố trí mấy ngàn cái dược phố, chính mình bố trí một cái đã thấy mệt, thật là kém xa a.

Hỗn hợp thành công thổ nhưỡng, Lưu Dương nhanh nhẹn đưa thổ nhưỡng tới trong dược phố, tới đây dược phố mới xem như chuẩn bị xong toàn bộ, sau đó chính là di dời. Chỗ thổ nhưỡng bỏ đi tất nhiên không dùng, Lưu Dương cẩn thận tách Thanh linh khỏi chỗ thổ nhưỡng đang trồng, công việc này rất dễ tổn thương cho bộ rễ. Đối với Lưu Dương mà nói, hắn có chân khí nhu hòa, có thể dùng một tia chân khí nhẹ nhàng bao vây lấy gốc của Thanh linh thảo, từ từ tách bộ rễ khỏi thổ nhưỡng, ngay cả một chút thổ nhưỡng cũng không lưu lại. Hơn trăm cây được xử lý tốt, lại kiểm tra lại một lần thấy không có vấn đề gì, lúc này mới chậm rãi trồng xuống.

Đào một lỗ nhỏ trên hỗn hợp thổ nhưỡng, thả Thanh linh thảo vào, sau đó lại vùi thổ nhưỡng lên, tiếp đó lại lấy một chén Không thanh, một Thạch tủy rót vào. Nếu người của thế giới cổ võ mà nhìn thấy Lưu Dương dùng Không thanh với Thạch tủy đem đi tưới cây như vậy, chỉ sợ muốn nổi bạo rồi. Không thanh và Thạch tủy mà đưa cho người có mộc thuộc tính và thổ thuộc tính thì chỉ mười giọt là tăng một năm công lực, chính là thiên tài địa bảo hiếm có.

Thanh linh thảo sau khi hấp thụ Không thanh và Thạch tủy đã khôi phục sinh cơ bừng bừng, nhưng trồng xuống chỗ thổ nhưỡng đặc biệt kia thì lại khác. Vừa mới tiếp xúc với thổ nhưỡng, thiên địa linh khí và linh khí trong thổ nhưỡng kết hợp, không ngừng tiến vào Thanh linh thảo xúc tiến nó sinh trưởng, phảng phất chỉ trong nháy mắt đã trưởng thành vài phần.

Thanh linh thảo đã tốt rồi, Lưu Dương cũng hoàn thành nhiệm vụ tới Hoàng Vân Sơn lần này của mình, ở trong này ngây người đã hai ngày, tuy rằng không buồn chán nhưng vẫn phải cáo biệt với Lý Long Cảnh, sư phụ cần bế quan tu luyện, hắn cũng thế.

Mặt khác, kỳ nghỉ cũng sắp hết.

Lý Long Cảnh đã trải qua mấy lần sinh ly tử biệt, thực ra không có gì biến hóa, còn Lưu Dương thì hết sức lưu luyến, đứng trong diễn võ trường nhìn thật lâu, sau đó mới rời khỏi động phủ. Ra khỏi động, nhìn trời thấy mới quá trưa, Lưu Dương làm rất nhanh, chỉ một buổi sáng là hoàn thành toàn bộ công tác, không như dự đoán của Lý Long Cảnh là cần đến một ngày.



Xác định phương hướng một chút, Lưu Dương nhanh chóng lao vút đi. Hiện giờ là hơn 12 giờ trưa, nếu đi tới thành phố Hoàng Vân Sơn trước 3 giờ thì vẫn có thể vượt qua chặng đường cuối cùng bằng xe lửa. Tự mình chạy đi tuy rằng nhanh hơn nhưng phải chờ tới mai, nếu đi bằng xe lửa thì tới bình minh là về tới U thị.

Thực lực Lưu Dương hiện giờ nếu toàn lực lao đi thì tốc độ cực kỳ kinh người, chỉ hai giờ là hắn thuận lợi về tới phía ngoài thành phố Hoàng Vân Sơn, hơn nữa vận khí rất tốt, đón được một chiếc taxi. Chiếc xe chở một người khách tới cửa núi, đang chuẩn bị trở về thì gặp Lưu Dương, đi qua đi lại đều kiếm được tiền nên tài xế rất cao hứng, thậm chí giá cả cũng ưu đãi cho Lưu Dương.

Lưu Dương cũng không thèm để ý, chỉ bảo tài xế dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà ga, nếu đảm bảo trong nửa giờ tới nơi thì sẽ có thưởng. Tiền thưởng đích thực là có lực hấp dẫn lớn, tài xế tưởng như ăn được thuốc kích thích, dọc đường đi không lúc nào dưới 70km/h, chẳng qua là đã hai giờ chiều, vừa lúc đường xá trống trải. Khu này chỉ có sáng sớm và buổi chiều là náo nhiệt.

Khi vào trong nội thành, tài xế chọn con đường ít xe chạy, cuối cùng còn thiếu hai phút nữa thì đủ nửa giờ liền đưa được Lưu Dương tới nhà ga. Lưu Dương cũng không nuốt lời, ngoài tiền xe ra lại cho thêm 100 đồng tiền thưởng. Nhìn thời gian vừa đúng ba giờ, vừa đúng lúc có thể đón được chuyến xe tàu hỏa cùng.

Còn hơn mười phút xe lửa sẽ tới, lúc này hắn không có thời gian đi tìm đại lý du lịch, mà chỉ sợ lần này đại lý du lịch cũng không còn vé giường nằm, mua được vé bổ sung đã là tốt rồi. Vội vàng đi mua vé tàu về U thị, nghe thấy tiếng tàu đến, Lưu Dương chạy nhanh tới.

Không có hành lý gì, Lưu Dương đi càng mau, không nhanh không chậm, lên được chuyến tàu cuối cùng. Lần này là tàu chuyên dụng, hiện giờ lại là trung tuần tháng mười một, không có nhiều lữ khách trên tàu cho nên trên tàu đặc biệt trống trải. Lên xe không bao lâu hắn tìm tới toa giường nằm, thư thái nằm trên giường, nghĩ ngày mai về đến nhà, như vậy là đã mất hai ngày rưỡi, còn lại thời gian nửa ngày nữa, phải lên trường trả phép hay là nên nghỉ ngơi, hắn còn chưa hạ quyết tâm.

Thời gian trên tàu hỏa Lưu Dương không luyện công mà suy nghĩ về Ngự kiếm quyết mà Lý Long Cảnh dạy cho mình, đây chính là thu hoạch lớn nhất khi đến Hoàng Vân Sơn lần này. Lấy được Diêu Quang kiếm đương nhiên phát huy được sức chiến đấu lớn nhất của hắn, tại Hoàng Liên Sơn không có thời gian nghiên cứu, hắn lập tức phát hiện thực lực mình không đủ. Bản thân mặc dù có công lực siêu cao, nhưng nếu gặp phải một người có công lực cao bằng mình thì hơn kém nhau chính là pháp môn vận công, bản thân tiến bộ quá nhanh đã hơi thiếu sót điểm này.

Mất bò mới lo làm chuồng, vẫn chưa muộn, hiện tại Lưu Dương có được Tiên Thiên lợi khí Diêu Quang kiếm, hơn nữa Lý Long Cảnh còn dạy pháp môn cho hắn, chỉ cần thông hiểu đạo lí trong đó, lại cẩn thận một chút, cho dù gặp phải người đồng cấp hắn cũng có tự tin chiến thắng họ. Huống hồ ngoài Diêu Quang kiếm hắn còn có dị năng làm vũ khí nữa.

Lưu Dương cực kỳ chuyên chú nghiên cứu Ngự kiếm quyết và kiếm pháp, vậy mà bỏ lỡ cả giấc ngủ. Đợi đến lúc hắn tỉnh lại từ trong nghiên cứu mới phát hiện đêm đã khuya, nhìn thời gian thì đã 3 giờ sáng, chỉ ba bốn tiếng nữa là tới U thị. Thừa dịp còn thời gian, vậy thì tu luyện một chút đi.

Đang muốn tu luyện chợt từ bên cạnh truyền đến tiếng động. Buổi tối đã trễ thế này, có ai còn đi lại, chẳng lẽ là ăn trộm. Hắn nhanh chóng mở cảm quan ra, không khỏi nở nụ cười. Thì ra tiếng bên kia là của nhân viên tàu, đã sắp tới trạm tiếp theo, xem ra là nhà ga Cổ thành, người xuống chắc cũng không ít.

Nhân viên tàu tới đổi vé tàu, Lưu Dương đếm thấy tổng cộng 4 người xuống. Ba giờ sáng là thời gian mà giấc ngủ ngon nhất, giờ này mà đến ga thì thật là không đúng dịp.

Chẳng qua là người bị đánh thức cũng biết đã tới nhà ga Cổ thành, đều nhanh đi đổi vé, sau đó thu thập hành lý chuẩn bị xuống tàu. Cổ thành là một trạm nhỏ, tàu dừng không lâu. Lưu Dương lắc đầu, đang chuẩn bị tu luyện đột nhiên lại cảm thấy cái tên Sơn Thành này sao lại quen thuộc vậy, mắt hắn chợt sáng ngời, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook