Quyển 2 - Chương 181: Gặp lại Cố Phán Nhi.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Thấy người quen, Lưu Dương cũng không khách sáo bước vào, bước lên bục giảng cầm giấy trúng tuyển đưa cho Khương Tú Chi, cười nói:
- Chào cô, không ngờ cô lại là chủ nhiệm lớp em, mong sau này cô giúp đỡ nhiều hơn.
Khương Tú Chi ngẩng đầu lên thấy Lưu Dương, bà nở nụ cười:
- Tiểu Dương, làm gì có chuyện trùng hợp như thế, cô đặc biệt chọn em vào đấy, cô thấy trận đấu giữa em và Vương Manh Manh có thể biến thành động lực thúc đẩy cả lớp.
Thì ra từ sau khi gặp Lưu Dương trên chuyến tàu hỏa, bà vẫn ghi nhớ kỹ cái tên Lưu Dương, tuy cái tên này rất bình thường và thông dụng, nhưng người mang tên Lưu Dương và có thành tích xếp trên con gái mình thì chỉ có một. Kéo hai người một thứ 5 và một thứ 6 vào cùng một lớp quả thật không dễ dàng, bất quá dù sao khương tú chi cũng là một giáo viên chủ chốt trong trường, hơn nữa trong đó có một người là con gái của bà cho nên mọi chuyện vẫn có thể thương lượng.
- Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ không thua bạn, cứ chờ mà xem trong kỳ thi này tôi chắn chắn sẽ vượt qua.
Vương Manh Manh nắm chặt nắm tay, hung hăng nói.
Một khi Vương Manh Manh đã muốn khiêu chiến, thích thì chiều, cho dù là lúc trước thành tích học tập của Lưu Dương đã không thua ai, huống chi bây giờ hắn đã tu luyện thêm Thanh Hư đại pháp, trí lực được tăng lên trên diện rộng, ngoại trừ việc nhìn qua là nhớ thì năng lực phân tích cũng được đề cao, có hai thứ này trong học tập quả là rất thoải mái, hắn nhún nhún vai nói:
- Ok, mình cũng mong đến ngày đó.
Giao giấy nhập học, sau đó thủ tục báo dành diễn ra rất thuận lợi, tiếp theo là nộp học phí, về phần sách học, vì số người hiện tại chưa đến đủ nên đến ngày khai giảng chính thức mới được phát.
Lưu Dương dù sao cũng không còn chuyện gì, liền tới nói chuyện với Vương Manh Manh, hai người toàn nói chuyện phiếm, chủ yếu là những hoạt động trong kỳ nghỉ hè. Suy đoán của Lưu Dương quả là chính xác, Vương Manh Manh sau khi trở về từ Hoàng Vân Sơn, dẹp luôn quảng thời gian nghỉ ngơi còn lại, dưới sự kèm cặp của mẹ nàng bắt đầu vào chương trình cao trung luôn.
Lưu Dương trợn tròn con mắt, có cần phải cố gắng như thế không hả trời!? bất quá trong lòng cũng cảm thán sự cố chấp của Vương Manh Manh, nếu là hắn trước khi bản thân chưa được võ công thay đổi, cho dù gặp màn cá cược này, cũng không đời nào cố gắng giống nàng như bây giờ. Thậm chí hắn có cảm giác, bản thân lợi dụng võ công và tinh thần lực công pháp để thắng trong trận đấu này, thì quả thật không có chút tinh thần thượng võ nào.
Hai người đang trò chuyện say xưa, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một làn hương theo gió truyền đến…có người tới, Lưu Dương quay lại nhìn thì gặp tiếp người quen, lúc thấy tên trên danh sách cũng có một người tên Cố Phán Nhi quả là cô nàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, rất đơn giản nhưng phối hợp với khí chất trên người, thoạt nhìn trông rất mạnh mẽ, bất kể ở nơi nào cũng là tâm điểm của mọi người. Lưu Dương cười khổ một lần, chuyện lạ hôm nào cũng có nhưng sao hôm nay lại đặc biệt nhiều, không ngờ Cố Phán Nhi cũng học lớp này.
Cố Phán Nhi hướng Lưu Dương mỉm cười, Lưu Dương cũng gật đầu đáp lễ, nhưng nàng không đi tới trước mặt Lưu Dương chào hỏi, ngược lại đi tới trước mặt Vương Manh Manh, mỉm cười nói:
- Chào em họ, chị tới trễ.
Nói xong lúc sau quay đầu hướng Khương tú chi nói:
- Chào dì út, cháu tới báo danh.
- Anh Phán Nhân lại đi trễ à, ở nhà bận việc gì sao?
Khương tú chi nói.
Vương Manh Manh đứng cạnh cũng nói:
- Đúng vậy, em nghe chị Phán Nhi muốn vào Nhất Trung thì rất vui, cho nên em nói với mẹ cố gắng xếp chúng ta vào cùng một lớp, thấy hay không!?
- Tiểu nha đầu, ngươi vui vẻ, nhưng mẹ ngươi phải chịu khổ à , kéo ba học sinh trong top về cùng một lớp là khiến nhà trường phá lệ rất nhiều rồi đấy.
Nên biết nhà trường khi phân lớp thì 25 học sinh đứng đầu trong kỳ thi mỗi người sẽ vào một lớp, mà lớp này lại tới 3 người. Tuy Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh là người nhà của bà, nhưng 2 người có thành tích quá tốt, hơn nữa lại thêm Lưu Dương, thành tích của cả 3 đều xếp được vào top 10, Vương Manh Manh thứ 6 toàn tỉnh còn Lưu Dương thứ 5, Cố Phán Nhi tuy đến từ tỉnh khác, nhưng thành tích còn tốt hơn cả Lưu Dương. Vị hiệu trưởng tuy miễn cưỡng đồng ý chuyện này, nhưng hiệu trưởng lại đưa ra yêu cầu toàn bộ học sinh lớp số 5 phải nằm trong top 100, đây chính mục tiêu cao nhất mà từ khi bà làm chủ nhiệm phải đạt được, cho nên chuyện này bà gặp áp lực rất lớn.
- Sợ cái gì, có con ở đây, thì không thành vấn đề.
Vương Manh Manh tự tin nói.
Lưu Dương đứng cạnh nghe xong mới hiểu ra tại sao lúc trước Cố Phán Nhi lại biết mình, thì ra nàng với Vương Manh Manh là chị em họ, khẳng định là nghe Vương Manh Manh nói, haiz, đúng là oan gia ngõ hẹp, khó trách cô nàng lại tự tin nói nhất định sẽ gặp lại trong thời gian không xa.
Quả nhiên Cố Phán Nhi xử lý xong các thủ tục rất nhanh, tay thật ra Khương Tú Chi đã giúp nàng làm bớt một phần việc trong đó, chỗ còn lại là điền tên sở thích vào, khi nàng xử lý xong toàn bộ, lúc này mới cười khanh khách quay lại trước mặt Lưu Dương nói:
- Lưu Dương, chào, chúng ta lại gặp mặt, mình đã nói chúng ta nhất định sẽ còn gặp mặt mà.
Nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Cố Phán Nhi, Lưu Dương thở dài một hơi nói:
- Thì ra bạn đã sớm biết chúng ta sẽ được chia vào cùng một lớp.
Cố Phán Nhi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nói cách khác, mình biết chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
- Các người quen nhau?
Vương Manh Mạnh đứng cạnh chỉ vào hai người, giật mình hỏi.
- Đúng vậy.
Phấn Nhi quay lại hướng Vương Manh Manh nói:
- Vốn chị muốn tới thăm em một chút, bất quá thân thể của ông không khoẻ, nên chị phải ở nhà chăm sóc, mãi cho đến khi mẹ chị từ Hoàng Vân Sơn đến chị mới được đi đến đây báo danh.
Lời nói của Cố Phán Nhi cũng làm Khương tú chi đứng đó động dung , nói:
- Dì cũng được nghe trên chuyến tàu hỏa ông đã gặp phải chuyện rất nguy hiểm, khi nhiều bác sĩ trên chuyến đi đó đã bó tay hết cách thì xuất hiện một vị thần y, chẳng lẻ người đó chính là Lưu Dương.
Đoạn thới gian này bà bận chuẩn bị công việc cho ngày khai giảng nhưng cũng nghe người khác nói qua chuyện cha chồng của chị gái, khi đi từ Hoàng Vân Sơn về đã gặp nguy hiểm, bất quá đã chuyển nguy thành an , nhưng không ngờ người ra tay lại là học sinh của mình, hơn nữa này thằng học sinh này lại là đối thủ cạnh tranh của con gái, thật quá trùng hợp .
Vương Manh Manh sau khi nghe xong, không dám tin nhìn vào Lưu Dương, giật mình nói:
- Lưu Dương, không thể tưởng được bạn lại có bản lĩnh như vậy?
Lưu Dương cũng không ngờ Cố Phán Nhi là người nhà của Vương Manh Manh , lúc ấy vì cứu người nên hắn cũng không nghĩ quá nhiều hậu quả về sau, hắn thấy đúng là sau này có muốn dấu cũng khó rồi, vội vàng nói:
- Kỹ thuật nho nhỏ, không đáng nhắc đến, lúc ấy chỉ đánh bậy trúng đích mà thôi.
Cố Phán Nhi không chút nào che dấu sự khen ngợi đối với Lưu Dương nói:
- Ngàn vạn lần đừng nên nói đánh bậy đánh bạ, lúc ấy hình như vị bác sĩ của bệnh viện nhân dân số hai rất sùng bái bạn, muốn mới bạn đến bệnh viện giao lưu cơ mà, mấy chuyện này mình nghe được các hành khách xung quanh nói lại.
Nên biết những hình ảnh như: ông của mình lúc sinh tử chưa biết, việc các bác sĩ luống cuống tay chân, thêm tài năng của người bạn đồng lứa trẻ tuổi như Lưu Dương luôn được nàng khắc sâu vào trong tâm trí mình.
Thấy Cố Phán Nhi khen ngợi có chút thái quá , hắn nhanh chóng đổi chủ đề:
- Đúng rồi, thân thể của ông thế nào rồi.
Hắn biết quả thật Ngô ưng phu luôn muốn lôi kéo bản thân để dạy trung y cho ông ta, mặt khác cùng lúc cũng coi như sắm thêm cho bệnh viện một cái máy khám bệnh có độ chính xác cao,.
- Thân thể của ông vẫn khỏe, bất quá ông luôn nhắc tới bạn, hy vọng bạn có thời gian tới thăm ông.
Cố Phán Nhi nói như vậy , bất quá trên mặt vẫn hiện lên chút lo lắng làm Lưu Dương liên tưởng đến mấy vết thương cũ trên người ông lão, tuy những vết thương đó chưa phác tác trên chuyến xe lửa, nhưng Lưu Dương phỏng chừng chỉ cần một hai năm nữa là chúng phát ra, hơn nữa nếu thời tiết mưa nắng thất thường thì người bệnh rất khó chịu, tái nghĩ đến mấy ngày nay thời tiết thay đổi liên tục, trong lòng hắn thầm quyết định tìm cơ hội chữa tận gốc cho ông lão.
Nghĩ đến đây, Lưu Dương nói:
- Không thành vấn đề, có thời gian mình sẽ tới thăm ông, trong cơ thể của ông vẫn còn một số tai họa ngầm, phải chú ý giữ gìn cho tốt.
Cố Phán Nhi muốn nói chính là những lời này, hiện tại Lưu Dương chủ động nói ra, nàng nghiễm nhiên cười nói:
- Chuyện này giao hết lại cho bạn.
Mà lúc này những nhóm bạn cùng lớp khác đang nói chuyện với nhau, đều chú ý tới bên này, dù sao lúc trước Vương Manh Manh đứng cạnh chủ nhiệm, hơn nữa biết đó là con gái chủ nhiệm nên không dám ho he. Nhưng lúc này lại tới thêm một mỹ nữ, hơn nữa lại đứng đó nói chuyện với Lưu Dương, thì chắc bản thân mình cũng tiếp chuyện được, nói như thế nào cũng là bạn cùng lớp với nhau, đi lên làm quen qua cũng tốt.
Mấy người bạn cùng lớp đứng lên, hoặc đi tìm Khương tú chi giả bộ hỏi về một số vấn đề gì đó, hoặc là đến trước Vương Manh Manh, Cố Phán Nhi lôi kéo làm quen. Hai cô nàng đều là những nữ sinh hướng ngoại, đặc biệt là Vương Manh Manh thuộc loại là không có tâm cơ gì, rất giống tính cách của Hoàng Nhã Lỵ, còn năng lực giao tiếp của Cố Phán Nhi thì quả là xuất sắc.
Báo danh xong, cũng gặp được hai người bạn cùng lớp nằm trong nghi ngờ, Lưu Dương định ra về thì Khương Tú Chi gọi hắn lại nói:
- Tiểu Dương, đi tới giúp cô ghi chép lại danh sách.
Vốn Lưu Dương muốn chuồn đi, còn báo danh hai ngày coi như được nghỉ thêm 2 ngày, đáng tiếc yêu cầu của chủ nhiệm lớp căn bản hắn không thể cự tuyệt, đành phải lưu lại, người ở lại giúp đỡ còn có Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh, dù sao bọn họ cũng là hai chị em, cùng nhau hỗ trợ cho những bạn học khác khi đăng kí, còn những người khác vì muốn làm quen nhiều bạn nên cũng ở lại, nhiều người việc dễ, rất nhanh bản danh sách các học sinh trong lớp đã hoàn thành .
Lớp 5 có 60 người, trong đó có 20 người thuộc thành phố U, chỗ còn lại đến từ các tỉnh và thành phố khác, hơn nữa phân bố rất đồng đều, cơ hồ mỗi thành phố mỗi tỉnh đều có, hơn nữa có chắc có khoảng 50 người đăng ký trọ lại ký túc xá trong trường, có người ở thành phố U vẫn đăng ký ở lại ký túc xá, vì khoảng cách từ nhà đến trường quá xa rất bất tiện cho việc đi lại.
- Chào cô, không ngờ cô lại là chủ nhiệm lớp em, mong sau này cô giúp đỡ nhiều hơn.
Khương Tú Chi ngẩng đầu lên thấy Lưu Dương, bà nở nụ cười:
- Tiểu Dương, làm gì có chuyện trùng hợp như thế, cô đặc biệt chọn em vào đấy, cô thấy trận đấu giữa em và Vương Manh Manh có thể biến thành động lực thúc đẩy cả lớp.
Thì ra từ sau khi gặp Lưu Dương trên chuyến tàu hỏa, bà vẫn ghi nhớ kỹ cái tên Lưu Dương, tuy cái tên này rất bình thường và thông dụng, nhưng người mang tên Lưu Dương và có thành tích xếp trên con gái mình thì chỉ có một. Kéo hai người một thứ 5 và một thứ 6 vào cùng một lớp quả thật không dễ dàng, bất quá dù sao khương tú chi cũng là một giáo viên chủ chốt trong trường, hơn nữa trong đó có một người là con gái của bà cho nên mọi chuyện vẫn có thể thương lượng.
- Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ không thua bạn, cứ chờ mà xem trong kỳ thi này tôi chắn chắn sẽ vượt qua.
Vương Manh Manh nắm chặt nắm tay, hung hăng nói.
Một khi Vương Manh Manh đã muốn khiêu chiến, thích thì chiều, cho dù là lúc trước thành tích học tập của Lưu Dương đã không thua ai, huống chi bây giờ hắn đã tu luyện thêm Thanh Hư đại pháp, trí lực được tăng lên trên diện rộng, ngoại trừ việc nhìn qua là nhớ thì năng lực phân tích cũng được đề cao, có hai thứ này trong học tập quả là rất thoải mái, hắn nhún nhún vai nói:
- Ok, mình cũng mong đến ngày đó.
Giao giấy nhập học, sau đó thủ tục báo dành diễn ra rất thuận lợi, tiếp theo là nộp học phí, về phần sách học, vì số người hiện tại chưa đến đủ nên đến ngày khai giảng chính thức mới được phát.
Lưu Dương dù sao cũng không còn chuyện gì, liền tới nói chuyện với Vương Manh Manh, hai người toàn nói chuyện phiếm, chủ yếu là những hoạt động trong kỳ nghỉ hè. Suy đoán của Lưu Dương quả là chính xác, Vương Manh Manh sau khi trở về từ Hoàng Vân Sơn, dẹp luôn quảng thời gian nghỉ ngơi còn lại, dưới sự kèm cặp của mẹ nàng bắt đầu vào chương trình cao trung luôn.
Lưu Dương trợn tròn con mắt, có cần phải cố gắng như thế không hả trời!? bất quá trong lòng cũng cảm thán sự cố chấp của Vương Manh Manh, nếu là hắn trước khi bản thân chưa được võ công thay đổi, cho dù gặp màn cá cược này, cũng không đời nào cố gắng giống nàng như bây giờ. Thậm chí hắn có cảm giác, bản thân lợi dụng võ công và tinh thần lực công pháp để thắng trong trận đấu này, thì quả thật không có chút tinh thần thượng võ nào.
Hai người đang trò chuyện say xưa, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một làn hương theo gió truyền đến…có người tới, Lưu Dương quay lại nhìn thì gặp tiếp người quen, lúc thấy tên trên danh sách cũng có một người tên Cố Phán Nhi quả là cô nàng. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, rất đơn giản nhưng phối hợp với khí chất trên người, thoạt nhìn trông rất mạnh mẽ, bất kể ở nơi nào cũng là tâm điểm của mọi người. Lưu Dương cười khổ một lần, chuyện lạ hôm nào cũng có nhưng sao hôm nay lại đặc biệt nhiều, không ngờ Cố Phán Nhi cũng học lớp này.
Cố Phán Nhi hướng Lưu Dương mỉm cười, Lưu Dương cũng gật đầu đáp lễ, nhưng nàng không đi tới trước mặt Lưu Dương chào hỏi, ngược lại đi tới trước mặt Vương Manh Manh, mỉm cười nói:
- Chào em họ, chị tới trễ.
Nói xong lúc sau quay đầu hướng Khương tú chi nói:
- Chào dì út, cháu tới báo danh.
- Anh Phán Nhân lại đi trễ à, ở nhà bận việc gì sao?
Khương tú chi nói.
Vương Manh Manh đứng cạnh cũng nói:
- Đúng vậy, em nghe chị Phán Nhi muốn vào Nhất Trung thì rất vui, cho nên em nói với mẹ cố gắng xếp chúng ta vào cùng một lớp, thấy hay không!?
- Tiểu nha đầu, ngươi vui vẻ, nhưng mẹ ngươi phải chịu khổ à , kéo ba học sinh trong top về cùng một lớp là khiến nhà trường phá lệ rất nhiều rồi đấy.
Nên biết nhà trường khi phân lớp thì 25 học sinh đứng đầu trong kỳ thi mỗi người sẽ vào một lớp, mà lớp này lại tới 3 người. Tuy Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh là người nhà của bà, nhưng 2 người có thành tích quá tốt, hơn nữa lại thêm Lưu Dương, thành tích của cả 3 đều xếp được vào top 10, Vương Manh Manh thứ 6 toàn tỉnh còn Lưu Dương thứ 5, Cố Phán Nhi tuy đến từ tỉnh khác, nhưng thành tích còn tốt hơn cả Lưu Dương. Vị hiệu trưởng tuy miễn cưỡng đồng ý chuyện này, nhưng hiệu trưởng lại đưa ra yêu cầu toàn bộ học sinh lớp số 5 phải nằm trong top 100, đây chính mục tiêu cao nhất mà từ khi bà làm chủ nhiệm phải đạt được, cho nên chuyện này bà gặp áp lực rất lớn.
- Sợ cái gì, có con ở đây, thì không thành vấn đề.
Vương Manh Manh tự tin nói.
Lưu Dương đứng cạnh nghe xong mới hiểu ra tại sao lúc trước Cố Phán Nhi lại biết mình, thì ra nàng với Vương Manh Manh là chị em họ, khẳng định là nghe Vương Manh Manh nói, haiz, đúng là oan gia ngõ hẹp, khó trách cô nàng lại tự tin nói nhất định sẽ gặp lại trong thời gian không xa.
Quả nhiên Cố Phán Nhi xử lý xong các thủ tục rất nhanh, tay thật ra Khương Tú Chi đã giúp nàng làm bớt một phần việc trong đó, chỗ còn lại là điền tên sở thích vào, khi nàng xử lý xong toàn bộ, lúc này mới cười khanh khách quay lại trước mặt Lưu Dương nói:
- Lưu Dương, chào, chúng ta lại gặp mặt, mình đã nói chúng ta nhất định sẽ còn gặp mặt mà.
Nhìn thấy nụ cười ranh mãnh trên mặt Cố Phán Nhi, Lưu Dương thở dài một hơi nói:
- Thì ra bạn đã sớm biết chúng ta sẽ được chia vào cùng một lớp.
Cố Phán Nhi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, nói cách khác, mình biết chúng ta nhất định sẽ gặp lại.
- Các người quen nhau?
Vương Manh Mạnh đứng cạnh chỉ vào hai người, giật mình hỏi.
- Đúng vậy.
Phấn Nhi quay lại hướng Vương Manh Manh nói:
- Vốn chị muốn tới thăm em một chút, bất quá thân thể của ông không khoẻ, nên chị phải ở nhà chăm sóc, mãi cho đến khi mẹ chị từ Hoàng Vân Sơn đến chị mới được đi đến đây báo danh.
Lời nói của Cố Phán Nhi cũng làm Khương tú chi đứng đó động dung , nói:
- Dì cũng được nghe trên chuyến tàu hỏa ông đã gặp phải chuyện rất nguy hiểm, khi nhiều bác sĩ trên chuyến đi đó đã bó tay hết cách thì xuất hiện một vị thần y, chẳng lẻ người đó chính là Lưu Dương.
Đoạn thới gian này bà bận chuẩn bị công việc cho ngày khai giảng nhưng cũng nghe người khác nói qua chuyện cha chồng của chị gái, khi đi từ Hoàng Vân Sơn về đã gặp nguy hiểm, bất quá đã chuyển nguy thành an , nhưng không ngờ người ra tay lại là học sinh của mình, hơn nữa này thằng học sinh này lại là đối thủ cạnh tranh của con gái, thật quá trùng hợp .
Vương Manh Manh sau khi nghe xong, không dám tin nhìn vào Lưu Dương, giật mình nói:
- Lưu Dương, không thể tưởng được bạn lại có bản lĩnh như vậy?
Lưu Dương cũng không ngờ Cố Phán Nhi là người nhà của Vương Manh Manh , lúc ấy vì cứu người nên hắn cũng không nghĩ quá nhiều hậu quả về sau, hắn thấy đúng là sau này có muốn dấu cũng khó rồi, vội vàng nói:
- Kỹ thuật nho nhỏ, không đáng nhắc đến, lúc ấy chỉ đánh bậy trúng đích mà thôi.
Cố Phán Nhi không chút nào che dấu sự khen ngợi đối với Lưu Dương nói:
- Ngàn vạn lần đừng nên nói đánh bậy đánh bạ, lúc ấy hình như vị bác sĩ của bệnh viện nhân dân số hai rất sùng bái bạn, muốn mới bạn đến bệnh viện giao lưu cơ mà, mấy chuyện này mình nghe được các hành khách xung quanh nói lại.
Nên biết những hình ảnh như: ông của mình lúc sinh tử chưa biết, việc các bác sĩ luống cuống tay chân, thêm tài năng của người bạn đồng lứa trẻ tuổi như Lưu Dương luôn được nàng khắc sâu vào trong tâm trí mình.
Thấy Cố Phán Nhi khen ngợi có chút thái quá , hắn nhanh chóng đổi chủ đề:
- Đúng rồi, thân thể của ông thế nào rồi.
Hắn biết quả thật Ngô ưng phu luôn muốn lôi kéo bản thân để dạy trung y cho ông ta, mặt khác cùng lúc cũng coi như sắm thêm cho bệnh viện một cái máy khám bệnh có độ chính xác cao,.
- Thân thể của ông vẫn khỏe, bất quá ông luôn nhắc tới bạn, hy vọng bạn có thời gian tới thăm ông.
Cố Phán Nhi nói như vậy , bất quá trên mặt vẫn hiện lên chút lo lắng làm Lưu Dương liên tưởng đến mấy vết thương cũ trên người ông lão, tuy những vết thương đó chưa phác tác trên chuyến xe lửa, nhưng Lưu Dương phỏng chừng chỉ cần một hai năm nữa là chúng phát ra, hơn nữa nếu thời tiết mưa nắng thất thường thì người bệnh rất khó chịu, tái nghĩ đến mấy ngày nay thời tiết thay đổi liên tục, trong lòng hắn thầm quyết định tìm cơ hội chữa tận gốc cho ông lão.
Nghĩ đến đây, Lưu Dương nói:
- Không thành vấn đề, có thời gian mình sẽ tới thăm ông, trong cơ thể của ông vẫn còn một số tai họa ngầm, phải chú ý giữ gìn cho tốt.
Cố Phán Nhi muốn nói chính là những lời này, hiện tại Lưu Dương chủ động nói ra, nàng nghiễm nhiên cười nói:
- Chuyện này giao hết lại cho bạn.
Mà lúc này những nhóm bạn cùng lớp khác đang nói chuyện với nhau, đều chú ý tới bên này, dù sao lúc trước Vương Manh Manh đứng cạnh chủ nhiệm, hơn nữa biết đó là con gái chủ nhiệm nên không dám ho he. Nhưng lúc này lại tới thêm một mỹ nữ, hơn nữa lại đứng đó nói chuyện với Lưu Dương, thì chắc bản thân mình cũng tiếp chuyện được, nói như thế nào cũng là bạn cùng lớp với nhau, đi lên làm quen qua cũng tốt.
Mấy người bạn cùng lớp đứng lên, hoặc đi tìm Khương tú chi giả bộ hỏi về một số vấn đề gì đó, hoặc là đến trước Vương Manh Manh, Cố Phán Nhi lôi kéo làm quen. Hai cô nàng đều là những nữ sinh hướng ngoại, đặc biệt là Vương Manh Manh thuộc loại là không có tâm cơ gì, rất giống tính cách của Hoàng Nhã Lỵ, còn năng lực giao tiếp của Cố Phán Nhi thì quả là xuất sắc.
Báo danh xong, cũng gặp được hai người bạn cùng lớp nằm trong nghi ngờ, Lưu Dương định ra về thì Khương Tú Chi gọi hắn lại nói:
- Tiểu Dương, đi tới giúp cô ghi chép lại danh sách.
Vốn Lưu Dương muốn chuồn đi, còn báo danh hai ngày coi như được nghỉ thêm 2 ngày, đáng tiếc yêu cầu của chủ nhiệm lớp căn bản hắn không thể cự tuyệt, đành phải lưu lại, người ở lại giúp đỡ còn có Cố Phán Nhi và Vương Manh Manh, dù sao bọn họ cũng là hai chị em, cùng nhau hỗ trợ cho những bạn học khác khi đăng kí, còn những người khác vì muốn làm quen nhiều bạn nên cũng ở lại, nhiều người việc dễ, rất nhanh bản danh sách các học sinh trong lớp đã hoàn thành .
Lớp 5 có 60 người, trong đó có 20 người thuộc thành phố U, chỗ còn lại đến từ các tỉnh và thành phố khác, hơn nữa phân bố rất đồng đều, cơ hồ mỗi thành phố mỗi tỉnh đều có, hơn nữa có chắc có khoảng 50 người đăng ký trọ lại ký túc xá trong trường, có người ở thành phố U vẫn đăng ký ở lại ký túc xá, vì khoảng cách từ nhà đến trường quá xa rất bất tiện cho việc đi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.