Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 147: Gặp trộm cướp.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Lưu Dương nhấc điện thoại lên, quả nhiên là điện thoại của Hoàng Nhã Lỵ, bên trong điện thoại còn truyền ra tiếng cười vui vẻ có phần náo nhiệt, điều này làm Lưu Dương hơi chút yên tâm, hỏi:

- Nhã Lỵ, chừng nào em về, muốn anh đi đón em không?

Bện cạnh hình như có một giọng nói khác vang lên:

- Nhã Lỵ, là ai thế.

- Được rồi đừng làm loạn.

Hoàng Nhã Lỵ hướng tới người kia nói, sau đó lại tiếp tục với Lưu Dương:

- Anh Tiểu Dương, tối nay em không ăn cơm nhà đâu , anh ‘tự xử’ đi.

- Không ăn cơm nhà, vậy ăn ở đâu, mấy giờ về đây.

Lưu Dương nghe Hoàng Nhã Lỵ nói không ăn cơm nhà, vội vàng hỏi.

- Em ăn ở nhà nhỏ Phương, ăn xong sẽ về ngay mà, không khuya lắm đâu, khi ba mẹ em đi làm về, anh nhớ nói với bọn họ một tiếng là được.

Hoàng Nhã Lỵ nói.

- Tốt, em phải chú ý an toàn, muốn anh đi đón không?

- Không cần, lái xe của nhỏ Phương sẽ chở em về.

Lưu Dương nghe được có người đưa cô bé, nên không muốn dài dòng thêm, hắn biết tiểu phương, đó là bạn tốt của Hoàng Nhã Lỵ, trong những ngày nghỉ, Nhã Lỵ đi ra ngoài 10 lần, thì ít nhất 5 lần là đến nhà tiểu Phương, nói:



- Vậy được rồi, cho dù có người chở về cũng nên về sớm một chút, đừng làm phiền người ta.

- Biết rồi, cúp máy đây.

Hoàng Nhã Lỵ không kiên nhẫn cúp điện thoại, Lưu Dương cũng đặt điện thoại xuống, cười khổ một lần, con bé Nhã Lỵ đúng là không thể ngồi yên được chút nào. Bất quá vài bữa nữa cô bé sẽ đi học, có lẽ nhân dịp này ăn chơi cho thỏa thích, học kỳ sau chính là năm ba của sơ trung, áp lực so với hai năm trước chắc chắn sẽ nhiều hơn.

Hoàng Nhã Lỵ không về, mà Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân lúc nào cũng 7h hơn mới về, hơn nữa đại đa số đều ăn cơm rồi , nên không cần chờ bọn họ, yêu cầu của Lưu Dương cũng không cao, do đó hắn tìm đại thứ gì để nhét bụng là được , từ nhỏ hắn đã học được cách tự chăm sóc bản thân rồi.

Đi tới tủ lạnh, Lưu Dương lấy một ít rau xanh, sau đó tìm một vài cái chân giò hun khói, Lưu Dương nhớ rõ trong nhà còn một ít mì sợi, bên kia còn có vài quả trứng, trứng chiên-chân giò hun khói-mì sợi, ăn với nhau quả là không tệ.

Không đến 10 phút, Lưu Dương làm xong bữa tối, trên tay cầm một bát lớn đi vào phòng khác, thuận tay mở TV, vừa hay lúc này là 7h, đài truyền hình thành phố U đang chiếu tin tức về khoa học đời sống, lúc này trên đó đang giới thiệu về dược phẩm, giờ Lưu Dương mới hiểu thì ra thành phần trong đại đa số các loại dược phẩm là ngô, hoặc là dịch đường glucozo, trong lòng Lưu Dương minh bạch.

Hơn nữa chương trình được tiếp tục, Lưu Dương hiểu được , dưới tình hình chung, trong các loại dược phẩm, thành phần chính dùng để chữa bệnh chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong đó, những thứ khác toàn là được thêm vào, ví như ngô hay là dung dịch đường glucô-zơ, vả lại nếu toàn bộ viên thuốc đều là thành phần chính thì dược hiệu rất cao, chẳng những không có thể chữa bệnh mà lại xuất hiện vấn đền, chỉ có vài trường hợp đặc biết, mới có thể sử dụng dược phẩm có độ tinh thuần cao.

Dược hiệu của Tụ thần đan và tụ khí đan thì không cần phải nhắc nữa, cực kỳ khổng lồ, nếu người thường dùng trực tiếp, thì đó tuyệt đối giống như uống thuốc độc, nhưng nếu chia nhỏ nó ra, chia làm vài chục thậm chí là vài trăm phần, thì người thường ăn vào sẽ không sao, hơn nữa còn có tác dụng hữu ích cho người thường, Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân lúc nào cũng làm việc mệt nhọc, cần phải được bồi bổ cho tốt.

Nói là làm, tụ thần đan và tụ khí đan chỉ to bằng hạt mè, Lưu Dương vận khởi chân khí để chia nhỏ ra, chuyện này quả là không hề dễ chút nào, cần phải khống chế chính xác, hơn nữa đảm bảo dược hiệu trong mỗi phần không nhiều không ít, chỉ cần lớn một chút là rất có thể xuất hiện vấn đề. Hắn vận hành dị năng thấu triệt ở mức lớn nhất, đem chân khí chia thành nhiều sợi tơ nhỏ, lúc này mới miễn miễn cường cường hoàn thành nhiệm vụ, mỗi một viên thuốc đều bị chia thành 60 phần.

Nhìn thấy 240 phần đan dược nằm trước mắt, Lưu Dương thở dài một hơi, không ngờ việc chia nhỏ là mệt thế này, bất quá Lưu Dương cảm giác được, công việc này hình như rất có tác dụng trong việc rèn luyện khống chế chân khí, đem những phần đan dược này phân biệt bỏ vào 2 cái lọ, kế tiếp hắn suy nghĩ nên bỏ vào đâu để dung mới được, chắc chắn không thể bỏ vào cơm cho cả nhà ăn. Không thể bỏ vào cơm, thì có thể bảo vào trong chén trà, Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đều có thói quen uống trà vào sáng sớm, vậy sáng dậy sớm len lén bảo đan dược vào chén trà bọn họ, cứ như vậy sau một thời gian thì thân thể họ chắc chắn sẽ tốt lên.

Được rồi, cứ quyết định như thế.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Dương đặc biệt dạy lúc 6h, rón ra rón rén xuống dưới lầu, thừa dịp Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân không chú ý, đem đan dược bỏ vào trong chén trà của 2 người, đan dược rất nhỏ, hơn nữa hoàn tan trong nước rất nhanh, nên bọn họ không thể phát hiện, Lưu Dương cũng từng thí nghiệm, đan dược bị hòa tan trong nước sẽ giảm bớt công hiệu, nhưng uống vào sẽ duy trì công hiệu trong thời gian rất lâu, do đó vẫn có thể chấp nhận được.

Ngày hôm nay, vợ chồng Hoàng Căn Vĩ vẫn đi làm, còn Hoàng Nhã Lỵ lại tiếp tục đến nhà bạn bè, chuẩn bị khai giảng , hơn nữa cô bé đã làm bài tập xong từ lâu , công thêm việc học tập trong năm 3 rất nặng, cho nên cứ nhân dịp này đi chơi cho vui vẻ.



Ở nhà một mình, Lưu Dương vốn muốn luyện đan, nhưng dược liệu phụ của tụ khí đan và tụ thần đan đều hết, hơn nữa, đã có mấy trăm khỏa đủ cho cả nhà dùng vài năm, nên hắn không muốn luyện thêm nữa, không có chuyện gì làm, Lưu Dương lững thững bước ra ngoài đi chơi.

Lần trước đi ra ngoài là vì đan đỉnh, nên hắn không chú ý nhiều, bây giờ hắn cảm thấy thành phố U thật sự náo nhiệt, đặc biệt là sau khi trải qua một tháng sống trong rừng rậm, cảm giác sự náo nhiệt hình như được tăng lên , người đông đúc, xe cộ chạy thành dòng, những cửa hàng thì phát ra tiếng quảng cáo, âm thanh ôn ào, hình thành nên một bức tranh đặc sắc.

Lưu Dương hưởng thụ cảm giác bình thường này, hòa nhập vào dòng người và những âm thanh náo nhiệt. Lúc hắn tới đường Trung Lộ, hắn phát hiện một tên trộm vặt trong góc đường, chính xác hơn là một tên chuyên móc túi.

Chỗ đó chính là giao lộ của hai con đường, cho nên có rất nhiều người qua lại, nên việc va chạm nhau là bình thường, ở đó có 2 tên trộm, một tên gầy teo nhỏ con phụ trách việc ra tay, tên to con hơn thì phụ trách đánh yểm trợ, người bị bọn chúng chú ý là một phụ nữ trung niên tóc vàng, bà ta đang bị tên to con chắn trước lối đi, đang ở cố gắng đi vòng qua, nên không biết túi xách của mình đã rơi vào tằm ngắm của người khác. Tên nhỏ con đứng sau người phụ nữ trung niên, tay chân cực kỳ nhanh, dụng một công cụ chuyên dụng gắp chiếc ví trong túi xách của người phụ nữ trong niên.

Tên nhỏ con thấy việc sắp thành , trên mặt lộ ra vè vui mừng, đang muốn cầm cái ví, chỉ nghe đến ‘sưu’ một tiếng, sau đó cổ tay nhói lên đau nhức, rốt cuộc không cầm nổi chiếc ví, khiến nó rơi xuống mặt đất.

Người ra tay chính là Lưu Dương, hắn luôn nhìn chằm chằm vào 2 tên móc túi này , chú ý động tác của bọn chúng, khi bọn chúng vừa cầm chiếc ví, hắn dùng một viên đá nhỏ bắn ra ngay tay tên nhỏ con, làm chiếc ví rơi xuống đất .

Người phụ nữ trung niên ngây người ra, tiếng động chiếc ví rơi trên mặt đất khiến bà chú ý, nhìn lại, thì ra là chiếc ví của mình, mà phía sau có một thằng nhỏ con, một tay cắp đồ gắp, một tay xoa xoa cổ tay, thần sắc biến đổi, liền mở túi xách ra, thì hét lên một tiếng,

- Có trộmmm.

Trong khu phố sầm uất xuất hiện chuyện này, những người gần đó đều đi tới, ham vui là tính tình chung của con người, sau vài giây chỗ đó đã hình thành một vòng người thật lớn, tên cao to mắt thấy sắp thành công không ngờ lại xuất hiện ra sự cố này, mà tên nhỏ con đứng phía sau bà kia lúc này đã hồi phục lại tinh thần , nhanh chóng lấy chân dẫm lên chiếc ví dưới đất, còn tên to con mặt hiện ra vẻ hung dữ nhìn đoàn người xung quanh, cuối cùng trừng mắt nhìn người phụ nữ trung niên, giọng đầy vẻ uy hiếp uy hiếp:

- Nhìn cái *éo gì, chưa thấy việc này à.

Tên cao to lộ ra vẻ hung ác ngập trời, khiến mọi người rét lạnh, đa số những người nhát gan không dám đứng lại xem nữa, nhanh chóng quay đi, sợ ở lại bị bọn chúng nhớ mặt, còn người phụ nữa kia thì đang sợ hãi, không giám nói một câu.

Lưu Dương không ngờ hai tên này trộm không thành liền chuyển sang cướp cạn, hắn học võ là vì cái gì, ngoại trừ gia tăng thực lực bản thân, thì phải trừ bạo an dân . Xem nhiều truyện kiếm hiệp, rất nhiều sau khi trở thành cao thủ, đều lựa chọn hành hiệp trượng nghĩa, trở thành đại hiệp đương thời, còn hắn mặc dù bây giờ không thể lộ mặt, nhưng tấm lòng đại hiệp trong người không mất đi. Nếu hắn không thấy thì thôi, một khi đã thấy thì không thể không quản, nhưng xung quanh đó nhiều người như vậy, không thể lộ mặt ra bên ngoài , điện thoại thời này có chức năng camera, vạn nhất bị chụp được thì cực kì phiền phức.

Nghĩ đến đây, Lưu Dương quét mắt nhìn xung quanh, thấy bồn hoa ven đường có vài viên đá nhỏ, còn hai tên trộm kia sau khi trấn áp những người xung quanh, liếc mắt nhìn nhau, tên nhỏ con chuẩn bị lấy ví tiền, còn tên to con thủ thể chuẩn bị mở đường chạy trốn.

Lúc tên nhỏ con cúi người đưa tay về phía ví tiền, thì lại nghe được một tiếng ‘sưu’, nhưng lúc này không phải là một đòn trừng phạt đơn giản như khi nãy , hắn cảm thấy thân thể như dính phải một kích nghiêm trọng, cả người chấn động, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức. Tên cao to thấy động bọn chuẩn bị nhặt ví tiền lại đột nhiên gục xuống, biết có chuyện không hay, có thể gặp phải cao nhân, vội vàng quay người muốn chạy trốn, nhưng cho dù hắn chạy nhanh thế nào đi chăng nữa, thì làm sao bằng tốc độ hòn đá trong tay Lưu Dương, mới vừa chạy ra hai bước, cũng bị đánh gục xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook