Quyển 2 - Chương 238: Giả heo ăn cọp.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Vòng 1 vòng tới trước bàn mạt chược, Lưu Dương đã hiểu tất cả mọi chuyện, sòng bạc lớn như thế, thu nhập 1 ngày hơn 10 vạn, địa bàn như thế sao có thể khống khiến người khác đỏ mắt, có thể ổn định được địa bàn thế này có thể chứng minh tên cầm đầu ngoài có kỹ năng đánh bài, tự thân cũng là một người ngoan độc.
Bất quá việc ba Triệu Bác kêu tên đó là ông chủ thì Lưu Dương có chút không đồng ý, nếu là ông chủ thì chắc chắn sẽ không ở trong sòng bạc, tối đa là một tên phụ trách mà thôi, thế nhưng là một tên phụ trách lại cất công đi hãm hại gia đình Triệu Bác cũng thật kỳ lạ, tên này trong giới xã hội đen chắc cũng là một đại ca có số má, khoảng tiền 10 vạn chắc không đủ để hắn đặt vào mắt.
"Thế nào lão Triệu, đến gỡ tiền à, hôm qua làm gì mà không tới, nếu ông không tới nữa bọn tôi chắc chắn sẽ đến tìm ông." Người lên tiếng là một tên tóc vàng, lúc nãy ba Triệu Bác đã giới thiệu qua hắn chính là một tên côn đồ, bình thường phụ trách coi chiếu bạc, bất quá kỹ thuật đánh rất tệ, lúc nào cũng thua.
Trình độ của lão ta chỉ có hạn, nên những lời lão nói Lưu Dương chỉ xem như tham khảo, đối với những tên ngồi trên bàn này hắn chưa thèm đặt vào mắt. Quan sát tên tóc vàng tỉ mỉ biết hắn đã từng trãi rất nhiều, không phải loại ăn không ngồi rồi, ở trong sòng bạc lại thua như thế chắc chắn là chuyện không có khả năng, như vậy cũng chỉ còn một trường hợp là hắn phụ trách việc thua, biểu hiện ngày thường chính là cố ý hiện ra.
"Đương nhiên là phải tới, bất quá hôm qua khi về nhà thì thằng em của bà xã tới, muốn tới thử tay nghề, nên tất cả mọi chuyện hôm nay giao lại cho nó."
"Đổi người, ai tới đều thế cả, bất quá lão Triệu, nếu như ông chỉ cầm tới vài ngàn đồng thì không ăn nổi đâu."
"Không thành vấn đề, hôm này người anh em của tôi tới chơi đùa nên mang đủ tiền." Ba Triệu Bác vỗ vào cái túi, bên trong chứa 5 vạn mà Lưu Dương vừa rút. Nhìn thấy tiền mặt ánh mắt đám quái tử sáng ngời, chỉ cần khoảng thời gian ngắn nữa là nhiệm vụ của chúng hoàn thành, tới đúng kỳ hạn mà ba Triệu Bác chưa chuộc được giấy tờ nhà đất là xong, bất quá khoảng cách đến kỳ hạn còn có vài ngày, nhiệm vụ của chúng bây giờ là hút khô tiền của ba Triệu Bác, như vậy sẽ khiến lão không thể chuộc lại giấy tờ nhà đất, nhà sẽ thu được, nhưng mà không ngờ lão Triệu này lại ẩn dấu khéo vậy, tới giờ vẫn còn tiền.
"Hay, có chí khí, nếu ông mang nhiêu tiền như thế thì hôm nay chúng ta đánh lớn một chút. Một điểm 50 đồng, ngay cả địa hồ nhân hồ gia phiên, thiên hồ tái phiên, nhân lên 2 lần.”
"Không được, bình thường không phải đều là 10 đồng một điểm sao, quá lớn?" lão Triệu nói, có sự biểu diễn của Lưu Dương đã đủ cho lão lòng tin rất lớn, hơn nữa lần này tới đây lại là sư phụ của Lưu Dương, lúc này chính là thời cơ để gỡ gạc, cho dù bọn Quái tử không nói ông ta cũng tăng tiền đánh, nếu cứ đánh như trước thì muốn chuộc giấy tờ nhà không biết phải mất bao lâu, lão không có thời gian để chờ lâu như thế.
"Thế nào ông không dám sao." Một tên trung niên hơn 40 tuổi, khuôn mặt có nếp nhăn, đứng cạnh ‘bơm xăng’ vào.
"Thế nào không dám, cứ làm như thế, lão Chung, ông xem tôi." Ba Triệu Bác lập tức giả bộ trúng kế khích tướng, lập tức nói.
Qua quá trình quan sát nho nhỏ lúc trước trong lòng Lưu Dương rút ra kết luận nhỏ, ba người này đều là một nhà, ngay cả tên bên cạnh kia cũng thế, tình huống như vậy, nếu như ông già Triệu Bác mà thắng được tiền thì mới là vô lý, may là lúc này gặp hắn, nếu không thua quần cũng không có mà mặc.
Bất quá Lưu Dương vẫn không biểu hiện gì, làm bộ như một người không biết: "Lần này dùng quy tắc Hồ gia phiên nào để làm?"
"Ngay cả hồ gia phiên cũng không biết, đúng là tên nhà quên." Tên tóc vàng xem thường nói: "Chính là hồ kỷ bả, phiên trở phiên?"
"Là phiên trở phiên, không phải gia kỷ phiên?" Lưu Dương xác định lại thêm lần nữa, 2 thứ này khác biệt khả lớn, tỷ như một điểm là 50 đồng, ngay cả hồ thất bả, gia phiên mà nói, thì tiền ăn cũng chỉ là 50*7, mà nếu là phiên kỷ phiên thì là 50*7*7*2, do đó sự khác biệt sẽ rất lớn, nói như vậy, cho dù là 10 đồng một điểm, thậm chí 1 đồng một điểm, chỉ cần trùng hợn 1 trận có thể thua đến vài vạn đồng, đồng thời ở đây hiển nhiên là việc thua vô hạn trong mạt chược.
"Không sai, chính là phiên kỷ phiên, chứ không phải gia kỷ phiên, hỏi nhiều như thế có muốn đánh hay không." Tên tóc vàng giải thích cho Lưu Dương với thái độ không kiên nhẫn.
"Hỏi rõ trước khi đánh mới tốt, ông nói có đúng không!?" Lưu Dương nói.
Ngồi xuống tẩy bài, việc ‘sát phạt’ rất nhanh được bắt đầu, ba Triệu Bác đứng phía sau Lưu Dương. Lưu Dương híp nữa con mắt, giả bộ khi mỗi lần bắt được quân tốt đều kêu to một cách hưng phấn, bắt được một đống tạp nham liền ủ rủ ra mặt, rất nhanh biểu hiện của hắn khiến 3 tên kia rất yên tâm, đặc biệt tên Quái tử, hắn đã quan sát Lưu Dương từ khi tiến vào, bất quá Lưu Dương ngụy trang quá tốt, biểu diễn cũng hay, vui buồn đều hiện ra mặt như một tên gà mờ, khiến hắn rất yên lòng.
Lúc bắt đầu Lưu Dương vẫn chưa xuất chiêu, hầu như toàn bộ chơi bằng vận may, thậm chí vẫn còn cố ý thua vài ván, 5 vạn đã bị hắn nướng hơn 1 vạn, tâm tư của hắn chủ yếu đặt vào để nhớ các quân bài, và biều hiện của những tên chơi cùng.
Bởi chưa quen thuộc nhau nên lúc bắt đầu, đám Quái tử không chơi gian nhiều, chỉ phối hợp với nhau một cách bí mật, nếu như không phải Lưu Dương có cảm ứng chỉ sợ đã bị bọn chúng qua mặt. Quảng thời gian đánh bài bằng vận may xem ra tên lão Chung là hên nhất, liên tục được vài ván hồ kỷ bả, thắng khoảng 3000, tên Quái tử gần với hắn nên thắng hơn 2000, còn vận may của tên tóc vàng tốt hơn Lưu Dương một chút, nên thắng được 1000.
Vài ván bài thấy Lưu Dương không có chỗ nào đặc biệt khiến đám quái tử yên lòng, hướng về vài tên đứng gần đó nháy mắt, còn hai tên khác cũng bắt đầu ăn gian nhiều hơn, đặc biệt là tên tóc vàng, trong lòng bàn tay lại dấu đến 5 quân bài, đổi bài quả thực là xuất thần nhập hóa, người tên lão Chung cũng không thua kém, thoạt nhìn như là một tên nông dân, thế nhưng kỹ thuật cũng cực kỳ xuất sắc, so với tên tóc vàng chỉ kém hơn 1 chút, nhưng hắn phối hợp với tên quái tử lại xuất thần nhập hóa, tên quái tử ra dấu hiệu gì hầu như hắn đều hiểu cả, khiến tên Quái tử thắng liên tục vài ván, bất quá bài cũng không quá lớn, nếu không 5 vạn của Lưu Dương đã bay từ sớm.
Chúng phối hợp nhiều hơn, tiền Lưu Dương cũng thua nhiều hơn, 5v hắn đem theo đã bay hơn phân nữa, nhưng lúc này Lưu Dương vẫn không biến sắc. Bất quá ba Triệu Bác đứng phía sau lại có chút sốt ruột, hơn hai vạn đồng a, sĩ khí đối phương càng lúc càng tăng, bài lên cũng càng ngày càng thuận, xem ra tên Cao Hồng Ba trước mắt này không hề có chút trình độ nào, lão hối hận sớm biết thế này đã để thằng bạn học của con tới, tên Cao Hồng Ba này đúng là thùng rỗng kêu to,, đừng nói giúp bản thân, ngày cả hắn chắc cũng thua đến bán thân mất thôi.
Tên tóc vàng thấy ba Triệu Bác sốt ruột, sợ lão mang tiền bỏ về nhà, vừa gom tiền ăn được vừa nói: "Thế nào, không dám đánh nữa sao, hôm nay chơi không đủ 8 vòng thì người đó chính là con rùa rụt cổ."
"Được, không thành vấn đề." Lưu Dương làm như một tên chịu chơi, vui vẻ đồng ý. Đánh đã lâu như vậy, những chuyện hắn cần học đều đã học được, những chuyện cần tìm hiểu cũng biết rồi, cho dù bọn kia có sáng tạo như thế nào kết quả cũng chỉ có một, đây chính là lúc hắn ra tay..
Lại bắt đầu một ván mới, ván này Lưu Dương khống chế quân sàng, đánh ra điểm mình mong muốn, đương nhiên lần này hắn không chọn bài lớn vì như vậy dễ làm đả thảo kinh xà, khó có khả năng chuộc lại giấy tờ nhà cho ba Triệu Bác, do đó hắn thiết kế ván bài chỉ ăn hơn 7 điểm, vì quá thấp cũng không hay, hắn cần phải dùng vài lần thắng liên tiếp, tích lũy từ từ để hốt cú chót.
Ván này Lưu Dương khống chế tận lực, đánh rất lâu, vài tên kia phối hợp với nhau nhưng không làm nên chuyện gì, mấy quân bài chúng phối hợp đều bị Lưu Dương đưa đến nơi khác, đồng thời Lưu Dương còn đưa cho chúng lá bài Đại hồ, tạo hy vọng cho chúng, lúc xuống bài, trong tay hắn cầm lục nhất sắc thượng đỉnh, lần này Lưu Dương thắng 7 điểm, ăn được 350 đồng.
Mấy ván sau đó vẫn y như kịch bản củ, tạo cho đám người kia có cảm giác là số hắn bắt đầu gặp may, tăng thêm sự tự mãn trong lòng bọn chúng, sau đó dùng 1 kích diệt ngọn.
Vài ván tiếp theo Lưu Dương toàn bốc trúng hồ bài, đương nhiên cũng không quá lớn, tất cả đều là, 3.5 lần, 2, thậm chí 1 lần. Lưu Dương thắng liên tục thí hồ giống như bụng đói ăn bừa, thấy gì ăn đó, lục liênhồ x1 ít như thế mà hắn cũng ăn, dcho dù x7 cũng chỉ là một ván nhỏ, thắng như thế khiến đám người kia nhận xét, Lưu Dương gà mờ đúng là gà mờ, nhà quê dù giả dạng cách mấy vẫn chỉ là nhà quên
50 đồng một điểm, thắng liên tiếp hơn vài ván Lưu Dương cũng chả được bao nhiêu tiền, vài vòng phía trước hắn đã thua hơn 2 vạn, mà liên tục thắng 7 ván hắn kéo lại về được chưa đến 1v, còn xa xa mới đủ vốn bỏ ra.
Trong suy nghĩ của Quái tử thì lúc này Lưu Dương chỉ gặp may, mà là người thì không có khả năng luôn gặp may, chờ hắn hết vận may thì coi như xong
Bất quá việc ba Triệu Bác kêu tên đó là ông chủ thì Lưu Dương có chút không đồng ý, nếu là ông chủ thì chắc chắn sẽ không ở trong sòng bạc, tối đa là một tên phụ trách mà thôi, thế nhưng là một tên phụ trách lại cất công đi hãm hại gia đình Triệu Bác cũng thật kỳ lạ, tên này trong giới xã hội đen chắc cũng là một đại ca có số má, khoảng tiền 10 vạn chắc không đủ để hắn đặt vào mắt.
"Thế nào lão Triệu, đến gỡ tiền à, hôm qua làm gì mà không tới, nếu ông không tới nữa bọn tôi chắc chắn sẽ đến tìm ông." Người lên tiếng là một tên tóc vàng, lúc nãy ba Triệu Bác đã giới thiệu qua hắn chính là một tên côn đồ, bình thường phụ trách coi chiếu bạc, bất quá kỹ thuật đánh rất tệ, lúc nào cũng thua.
Trình độ của lão ta chỉ có hạn, nên những lời lão nói Lưu Dương chỉ xem như tham khảo, đối với những tên ngồi trên bàn này hắn chưa thèm đặt vào mắt. Quan sát tên tóc vàng tỉ mỉ biết hắn đã từng trãi rất nhiều, không phải loại ăn không ngồi rồi, ở trong sòng bạc lại thua như thế chắc chắn là chuyện không có khả năng, như vậy cũng chỉ còn một trường hợp là hắn phụ trách việc thua, biểu hiện ngày thường chính là cố ý hiện ra.
"Đương nhiên là phải tới, bất quá hôm qua khi về nhà thì thằng em của bà xã tới, muốn tới thử tay nghề, nên tất cả mọi chuyện hôm nay giao lại cho nó."
"Đổi người, ai tới đều thế cả, bất quá lão Triệu, nếu như ông chỉ cầm tới vài ngàn đồng thì không ăn nổi đâu."
"Không thành vấn đề, hôm này người anh em của tôi tới chơi đùa nên mang đủ tiền." Ba Triệu Bác vỗ vào cái túi, bên trong chứa 5 vạn mà Lưu Dương vừa rút. Nhìn thấy tiền mặt ánh mắt đám quái tử sáng ngời, chỉ cần khoảng thời gian ngắn nữa là nhiệm vụ của chúng hoàn thành, tới đúng kỳ hạn mà ba Triệu Bác chưa chuộc được giấy tờ nhà đất là xong, bất quá khoảng cách đến kỳ hạn còn có vài ngày, nhiệm vụ của chúng bây giờ là hút khô tiền của ba Triệu Bác, như vậy sẽ khiến lão không thể chuộc lại giấy tờ nhà đất, nhà sẽ thu được, nhưng mà không ngờ lão Triệu này lại ẩn dấu khéo vậy, tới giờ vẫn còn tiền.
"Hay, có chí khí, nếu ông mang nhiêu tiền như thế thì hôm nay chúng ta đánh lớn một chút. Một điểm 50 đồng, ngay cả địa hồ nhân hồ gia phiên, thiên hồ tái phiên, nhân lên 2 lần.”
"Không được, bình thường không phải đều là 10 đồng một điểm sao, quá lớn?" lão Triệu nói, có sự biểu diễn của Lưu Dương đã đủ cho lão lòng tin rất lớn, hơn nữa lần này tới đây lại là sư phụ của Lưu Dương, lúc này chính là thời cơ để gỡ gạc, cho dù bọn Quái tử không nói ông ta cũng tăng tiền đánh, nếu cứ đánh như trước thì muốn chuộc giấy tờ nhà không biết phải mất bao lâu, lão không có thời gian để chờ lâu như thế.
"Thế nào ông không dám sao." Một tên trung niên hơn 40 tuổi, khuôn mặt có nếp nhăn, đứng cạnh ‘bơm xăng’ vào.
"Thế nào không dám, cứ làm như thế, lão Chung, ông xem tôi." Ba Triệu Bác lập tức giả bộ trúng kế khích tướng, lập tức nói.
Qua quá trình quan sát nho nhỏ lúc trước trong lòng Lưu Dương rút ra kết luận nhỏ, ba người này đều là một nhà, ngay cả tên bên cạnh kia cũng thế, tình huống như vậy, nếu như ông già Triệu Bác mà thắng được tiền thì mới là vô lý, may là lúc này gặp hắn, nếu không thua quần cũng không có mà mặc.
Bất quá Lưu Dương vẫn không biểu hiện gì, làm bộ như một người không biết: "Lần này dùng quy tắc Hồ gia phiên nào để làm?"
"Ngay cả hồ gia phiên cũng không biết, đúng là tên nhà quên." Tên tóc vàng xem thường nói: "Chính là hồ kỷ bả, phiên trở phiên?"
"Là phiên trở phiên, không phải gia kỷ phiên?" Lưu Dương xác định lại thêm lần nữa, 2 thứ này khác biệt khả lớn, tỷ như một điểm là 50 đồng, ngay cả hồ thất bả, gia phiên mà nói, thì tiền ăn cũng chỉ là 50*7, mà nếu là phiên kỷ phiên thì là 50*7*7*2, do đó sự khác biệt sẽ rất lớn, nói như vậy, cho dù là 10 đồng một điểm, thậm chí 1 đồng một điểm, chỉ cần trùng hợn 1 trận có thể thua đến vài vạn đồng, đồng thời ở đây hiển nhiên là việc thua vô hạn trong mạt chược.
"Không sai, chính là phiên kỷ phiên, chứ không phải gia kỷ phiên, hỏi nhiều như thế có muốn đánh hay không." Tên tóc vàng giải thích cho Lưu Dương với thái độ không kiên nhẫn.
"Hỏi rõ trước khi đánh mới tốt, ông nói có đúng không!?" Lưu Dương nói.
Ngồi xuống tẩy bài, việc ‘sát phạt’ rất nhanh được bắt đầu, ba Triệu Bác đứng phía sau Lưu Dương. Lưu Dương híp nữa con mắt, giả bộ khi mỗi lần bắt được quân tốt đều kêu to một cách hưng phấn, bắt được một đống tạp nham liền ủ rủ ra mặt, rất nhanh biểu hiện của hắn khiến 3 tên kia rất yên tâm, đặc biệt tên Quái tử, hắn đã quan sát Lưu Dương từ khi tiến vào, bất quá Lưu Dương ngụy trang quá tốt, biểu diễn cũng hay, vui buồn đều hiện ra mặt như một tên gà mờ, khiến hắn rất yên lòng.
Lúc bắt đầu Lưu Dương vẫn chưa xuất chiêu, hầu như toàn bộ chơi bằng vận may, thậm chí vẫn còn cố ý thua vài ván, 5 vạn đã bị hắn nướng hơn 1 vạn, tâm tư của hắn chủ yếu đặt vào để nhớ các quân bài, và biều hiện của những tên chơi cùng.
Bởi chưa quen thuộc nhau nên lúc bắt đầu, đám Quái tử không chơi gian nhiều, chỉ phối hợp với nhau một cách bí mật, nếu như không phải Lưu Dương có cảm ứng chỉ sợ đã bị bọn chúng qua mặt. Quảng thời gian đánh bài bằng vận may xem ra tên lão Chung là hên nhất, liên tục được vài ván hồ kỷ bả, thắng khoảng 3000, tên Quái tử gần với hắn nên thắng hơn 2000, còn vận may của tên tóc vàng tốt hơn Lưu Dương một chút, nên thắng được 1000.
Vài ván bài thấy Lưu Dương không có chỗ nào đặc biệt khiến đám quái tử yên lòng, hướng về vài tên đứng gần đó nháy mắt, còn hai tên khác cũng bắt đầu ăn gian nhiều hơn, đặc biệt là tên tóc vàng, trong lòng bàn tay lại dấu đến 5 quân bài, đổi bài quả thực là xuất thần nhập hóa, người tên lão Chung cũng không thua kém, thoạt nhìn như là một tên nông dân, thế nhưng kỹ thuật cũng cực kỳ xuất sắc, so với tên tóc vàng chỉ kém hơn 1 chút, nhưng hắn phối hợp với tên quái tử lại xuất thần nhập hóa, tên quái tử ra dấu hiệu gì hầu như hắn đều hiểu cả, khiến tên Quái tử thắng liên tục vài ván, bất quá bài cũng không quá lớn, nếu không 5 vạn của Lưu Dương đã bay từ sớm.
Chúng phối hợp nhiều hơn, tiền Lưu Dương cũng thua nhiều hơn, 5v hắn đem theo đã bay hơn phân nữa, nhưng lúc này Lưu Dương vẫn không biến sắc. Bất quá ba Triệu Bác đứng phía sau lại có chút sốt ruột, hơn hai vạn đồng a, sĩ khí đối phương càng lúc càng tăng, bài lên cũng càng ngày càng thuận, xem ra tên Cao Hồng Ba trước mắt này không hề có chút trình độ nào, lão hối hận sớm biết thế này đã để thằng bạn học của con tới, tên Cao Hồng Ba này đúng là thùng rỗng kêu to,, đừng nói giúp bản thân, ngày cả hắn chắc cũng thua đến bán thân mất thôi.
Tên tóc vàng thấy ba Triệu Bác sốt ruột, sợ lão mang tiền bỏ về nhà, vừa gom tiền ăn được vừa nói: "Thế nào, không dám đánh nữa sao, hôm nay chơi không đủ 8 vòng thì người đó chính là con rùa rụt cổ."
"Được, không thành vấn đề." Lưu Dương làm như một tên chịu chơi, vui vẻ đồng ý. Đánh đã lâu như vậy, những chuyện hắn cần học đều đã học được, những chuyện cần tìm hiểu cũng biết rồi, cho dù bọn kia có sáng tạo như thế nào kết quả cũng chỉ có một, đây chính là lúc hắn ra tay..
Lại bắt đầu một ván mới, ván này Lưu Dương khống chế quân sàng, đánh ra điểm mình mong muốn, đương nhiên lần này hắn không chọn bài lớn vì như vậy dễ làm đả thảo kinh xà, khó có khả năng chuộc lại giấy tờ nhà cho ba Triệu Bác, do đó hắn thiết kế ván bài chỉ ăn hơn 7 điểm, vì quá thấp cũng không hay, hắn cần phải dùng vài lần thắng liên tiếp, tích lũy từ từ để hốt cú chót.
Ván này Lưu Dương khống chế tận lực, đánh rất lâu, vài tên kia phối hợp với nhau nhưng không làm nên chuyện gì, mấy quân bài chúng phối hợp đều bị Lưu Dương đưa đến nơi khác, đồng thời Lưu Dương còn đưa cho chúng lá bài Đại hồ, tạo hy vọng cho chúng, lúc xuống bài, trong tay hắn cầm lục nhất sắc thượng đỉnh, lần này Lưu Dương thắng 7 điểm, ăn được 350 đồng.
Mấy ván sau đó vẫn y như kịch bản củ, tạo cho đám người kia có cảm giác là số hắn bắt đầu gặp may, tăng thêm sự tự mãn trong lòng bọn chúng, sau đó dùng 1 kích diệt ngọn.
Vài ván tiếp theo Lưu Dương toàn bốc trúng hồ bài, đương nhiên cũng không quá lớn, tất cả đều là, 3.5 lần, 2, thậm chí 1 lần. Lưu Dương thắng liên tục thí hồ giống như bụng đói ăn bừa, thấy gì ăn đó, lục liênhồ x1 ít như thế mà hắn cũng ăn, dcho dù x7 cũng chỉ là một ván nhỏ, thắng như thế khiến đám người kia nhận xét, Lưu Dương gà mờ đúng là gà mờ, nhà quê dù giả dạng cách mấy vẫn chỉ là nhà quên
50 đồng một điểm, thắng liên tiếp hơn vài ván Lưu Dương cũng chả được bao nhiêu tiền, vài vòng phía trước hắn đã thua hơn 2 vạn, mà liên tục thắng 7 ván hắn kéo lại về được chưa đến 1v, còn xa xa mới đủ vốn bỏ ra.
Trong suy nghĩ của Quái tử thì lúc này Lưu Dương chỉ gặp may, mà là người thì không có khả năng luôn gặp may, chờ hắn hết vận may thì coi như xong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.