Quyển 1 - Chương 57: Giải cứu những nữ tử.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Sau khi xử lý xong những người bên ngoài, Lưu Dương nhanh chóng lươt tới căn phòng lớn nhất, cẩn thận điều tra tình huống bên trong, những việc bên ngoài diễn ra rất nhanh, từ khi bắt đầu đến kết thúc chỉ khoảng 2’, lại không phát ra tiếng động nào, hơn nữa những người bên trong trực ca ngày, ngủ rất say , căn bản không ý thức được bên ngoài đã xuất hiện một sát tinh.
Những người ngủ say rất dễ xử lý, tùy nhiều hơn một chút, 20 người, một đấm một tên, từng tên liên lăn ra như chết tất cả đều bị ngất xỉu, trước sau mất khoảng 3’, so với dự tính của Lý Long Cảnh thì vẫn ít hơn 2’.
“Rẹt…vèo”
Sau khi an toàn, Lý Long Cảnh chạy ra ngoài sân, hốt một nắm cát to phóng theo một đoàn ra ngoài.
Trốn sau trong ý thức hải Lưu Dương không biết Lý Long Cảnh đang làm gì, Lý Long Cảnh không giải thích, hắn cũng không hỏi, bất quá hắn cảm thấy ý thức của Lý Long Cảnh bắt đầu hướng vào trong ý thức hải đi tới, biết Lý Long Cảnh muốn giải trừ Phụ Thể, nhanh chóng tập trung tinh thần, thoáng một cái, liền trả lại quyền sỡ hữu thân thể cho Lưu Dương.
Sau khi có quyền khống chế thân thể, Lưu Dương có chút mờ mịt , yên lặng suy nghĩ tại sao Lý Long Cảnh lại hốt thêm một nắm cát ném ra ngoài, có lẽ là đã lâu lắm rồi không phi ám khí , làm thể để thỏa mãn thú vui chăng??
Tóm lại là chả có vấn đề gì cả, Lưu Dương cũng đơn giản không thèm nghĩ nữa .
Lúc sau, Lưu Dương lập tức thông qua nội thị để coi tình trạng của cơ thể, tình trạng của cơ thể lúc này so với lần phụ thể lúc trước tốt hơn rất nhiều,Thanh Hư chân khí ít nhất vẫn là màu vàng, chỉ nhạt hơn một ít, thân thể cũng không còn bủn rủn như lần trước, xem ra Lý Long Cảnh nói rất đúng, lưu lại 300 Thanh Hư chân khí, có thể ngăn chặn việc nguyên khí bị trùng kích, lúc trước bản thân bị ăn quả đắng, thật là đáng.
Một loạt hành động vừa rồi chỉ mất có 3’, nhưng thân thể Lưu Dương tiêu hao cực kỳ lớn, Thanh Hư chân khí đã tiêu hao 800.
800 a!!
Nếu không phải đã đột phá được đệ tam tầng, đây chính là toàn bộ năng lượng trong cơ thể, chỉ là tiêu hao lúc này so với lúc trước lớn hơn rất nhiều, chẳng lẽ là bởi vì hành động lần này khá lớn, bất quá ngẫm lại cũng đúng, hành động lớn như vậy, tần suất lại nhanh, tiêu hao lớn là đương nhiên.
Trong 800 đó, khoảng hơn 200 là cho việc bắt đầu phụ thể, cũng là chiếm nhiều nhất, nếu như đứng im thì lượng tiêu hao sẽ ít hơn, nếu có thể giảm được chút nào hay chút đó, đem Thanh Hư chân khí tiêu hao sạch sẽ, đối với Lưu Dương cũng phải chuyện gì tốt.
Trước mắt trong sân đã tuyệt đối an toàn, hơn 40 người đã bị hạ gục, Lý Long Cảnh đã chắc chắn, không có vài canh giờ thì đừng mong tỉnh lại, chỉ cần không ai trở về, sẽ không có vấn đề gì, cho dù có người đi tới , thì lại để Lý Long Cảnh phụ thân.
Thanh Hư chân khí của hắn bây giờ còn khoảng 1200, dưới tình huống lưu lại 300, vẫn có thể chiến đấu dưới cường độ vừa rồi 1 lần nữa, bất quá theo suy đoán của Lý Long Cảnh, cũng chỉ có thể Phụ Thể thê một lần nữa, dù sao nếu để Thanh Hư chân khí biến thành màu ám kim, thì rất dễ tạo nên thương tổn vĩnh viễn, lúc đó thì được không đủ để bù cho mất.
Lưu Dương ở trong sân nghỉ ngơi qua, từ từ khôi phục thể lực, lúc này mới có chút run rẩy đi về phía phòng giam các cô gái. Căn phòng lớn giam giữ những cô gái không được khóa, những người này quả thật tự tin, hơn 40 người trông coi, còn khóa lại làm gì!? bất quá tên đại ca làm cảnh sát mà Lữ Thiện Á có nói qua lại không có trong này.
Thật đáng tiếc khi không tóm được cả bọn!
Xem ra cấp bậc của lão đại, không thể thường xuyên ở cùng một chỗ với đám đàn em được.
Lưu Dương vào cửa trước, suy nghĩ một lần, sau đó đem tinh lần lực xuyên qua cửa chính đi thẳng vào trong phòng, vừa rồi Lưu Dương cũng là cảm ứng, vì phòng ngừa năng lượng tiêu hao, Lưu Dương cũng không dụng độ chặt chẽ cao nhất, chính đơn giản nhìn qua tình trang của các cô gái, ngay cả hình dáng cũng không thấy rõ.
Mà đến lúc hắn đi vào trong phòng, lúc này Lưu Dương mới thấy hơn 30 nữ hài từ 14-18 tuổi , tay của mỗi người đều bị trói sau lưng , đặt ở trong góc phòng, sắc mặt các nàng không tốt, tựa hồ ăn không ít đau khổ, mặt xanh lét, quần áo tuy hơi dơ bẩn, nhưng vẫn chỉnh tề, chắc là chưa bị xâm phạm, Lưu Dương buông lỏng được tâm tình, nếu vì hắn đến trễ, làm các nàng chịu thương tổn gì, vậy quả thật có lỗi .
Âm thanh cửa mở vang lên, theo bản năng, ánh mắt của những cô gái đều hướng đến cánh cửa, lại thấy một nam nhân che mặt, đội mũ, đã trải qua nhiều khổ cực, trong lòng bọn họ đã sớm bất an, nếu không phải tay bị trói , chỉ sợ là đã bỏ chạy tán loạn , bất quá trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, thậm chí có vài tiểu cô nương còn hét toáng lên.
"Mọi người đừng hoảng hốt, không được la hét."
Lưu Dương đem ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên miệng, muốn ngăn tiếng hô của mọi người lại, tuy những người ngoài sân đã bị đánh ngã, nhưng là đây trung tâm của khu ở chuột, vạn nhất có mấy người nghe được tiếng động mà đi tới thì sẽ rất phiền phực, nói như thế nào hắn cũng chỉ là một người bình thường, hơn nữa phụ thân còn có rất nhiều hạn chế.
Tuy lời nói của Lưu Dương không làm các cô gái mất đi nỗi sợ hãi, trong ánh mắt của các nàng nỗi sợ hãi càng hiện rõ ra , bất quá các nàng vẫn không tiếp phát ra tiếng kêu.
"Đừng có gấp, ta không phải là người xấu, ta là tới cứu các ngươi , các ngươi phải đáp ứng đừng kêu, ta sẽ mở trói cho các ngươi."
Lưu Dương thấy tình hình như vậy, có chút luống cuống, vội vàng giải thích .
Việc các nữ tử này hoảng sợ cũng là chuyện thường, tuổi các nàng còn nhỏ đã bị người khác lừa, thiếu chút nữa là xong film, tinh thần luông khẩn trương cao độ, hắn không muốn làm cho bọn họ tiếp tục sợ hãi .
Có lẽ là Lưu Dương nói chuyện chân thành, lại chỉ đi một mình vào, bọn người xấu ác ôn kia không có đi theo, trong phòng các cô gái lập tức khôi phục bình tĩnh, Lưu Dương bắt đầu cỡi trói cho một người, hắn chỉ có một mình, chân tay có chút luống cuống.
Những nữ hài cũng nhìn ra là hắn đến để cứu mình, liên buông lỏng cảm giác, cũng rất tuân thủ quy định không làm loạn, trợ giúp người khác mở trói.
Nhiều người lực lượng đại.
Rất nhanh, hơn - ba mươi người đều khôi phục tự do, bất quá bọn họ bị giam giữ ở trong này vài ngày trời , trên người có chút suy nhược, Lưu Dương nhìn thấy trước mắt oanh oanh yến yến ba mươi nữ hài tử , thầm kêu khổ, tuy những người ngoài sân đã giải quyết , nhưng là bên ngoài có bao nhiêu người thì rất khó nói, những người này cảnh giới ở ngoại vi, cho dù bọn chúng đang bận việc, nhưng muốn cứu tất cả những cô gái này ra khỏi khu ổ chuột, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Nghĩ đến đây, Lưu Dương thầm hối hận, tại sao vừa rồi không nhân lúc phụ thể, đem những tên giám sát bên ngoài xử lý luôn một lần cho xong.
Bất quá lúc này hối hận đã không kịp nữa rồi, đành phải đi bước nào tính bước đó , nếu thật sự không ổn thì sẽ phụ thể, vẫn có thể kiên trì thêm được vài phút, hạ ngục vài chục người chắc cũng không thành vấn đề.
"Đồ đệ, sư phụ của ngươi là thứ không biết suy tính như ngươi đang nghĩ sao? Địch nhân bên ngoài ta đã giải quyết xong cho ngươi, trên đường ra đã rộng rãi , ngươi mang theo bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đi ra ngoài."
Giọng nói già nua của Lý Long Cảnh truyền đến.
Câu này nói ra là Lưu Dương cực kỳ vui mừng, lúc này Lưu Dương mới hiểu được, tại sao vừa rồi Lý Long Cảnh lại cầm một nắm cát ném đi, không phải lão ham chơi ám khí, mà là là dọn đường giúp bọn họ, đáng thương bản thân ngu ngốc nghĩ là Lý Long Cảnh lại đang đùa giỡn với ám khí.
Những người ngủ say rất dễ xử lý, tùy nhiều hơn một chút, 20 người, một đấm một tên, từng tên liên lăn ra như chết tất cả đều bị ngất xỉu, trước sau mất khoảng 3’, so với dự tính của Lý Long Cảnh thì vẫn ít hơn 2’.
“Rẹt…vèo”
Sau khi an toàn, Lý Long Cảnh chạy ra ngoài sân, hốt một nắm cát to phóng theo một đoàn ra ngoài.
Trốn sau trong ý thức hải Lưu Dương không biết Lý Long Cảnh đang làm gì, Lý Long Cảnh không giải thích, hắn cũng không hỏi, bất quá hắn cảm thấy ý thức của Lý Long Cảnh bắt đầu hướng vào trong ý thức hải đi tới, biết Lý Long Cảnh muốn giải trừ Phụ Thể, nhanh chóng tập trung tinh thần, thoáng một cái, liền trả lại quyền sỡ hữu thân thể cho Lưu Dương.
Sau khi có quyền khống chế thân thể, Lưu Dương có chút mờ mịt , yên lặng suy nghĩ tại sao Lý Long Cảnh lại hốt thêm một nắm cát ném ra ngoài, có lẽ là đã lâu lắm rồi không phi ám khí , làm thể để thỏa mãn thú vui chăng??
Tóm lại là chả có vấn đề gì cả, Lưu Dương cũng đơn giản không thèm nghĩ nữa .
Lúc sau, Lưu Dương lập tức thông qua nội thị để coi tình trạng của cơ thể, tình trạng của cơ thể lúc này so với lần phụ thể lúc trước tốt hơn rất nhiều,Thanh Hư chân khí ít nhất vẫn là màu vàng, chỉ nhạt hơn một ít, thân thể cũng không còn bủn rủn như lần trước, xem ra Lý Long Cảnh nói rất đúng, lưu lại 300 Thanh Hư chân khí, có thể ngăn chặn việc nguyên khí bị trùng kích, lúc trước bản thân bị ăn quả đắng, thật là đáng.
Một loạt hành động vừa rồi chỉ mất có 3’, nhưng thân thể Lưu Dương tiêu hao cực kỳ lớn, Thanh Hư chân khí đã tiêu hao 800.
800 a!!
Nếu không phải đã đột phá được đệ tam tầng, đây chính là toàn bộ năng lượng trong cơ thể, chỉ là tiêu hao lúc này so với lúc trước lớn hơn rất nhiều, chẳng lẽ là bởi vì hành động lần này khá lớn, bất quá ngẫm lại cũng đúng, hành động lớn như vậy, tần suất lại nhanh, tiêu hao lớn là đương nhiên.
Trong 800 đó, khoảng hơn 200 là cho việc bắt đầu phụ thể, cũng là chiếm nhiều nhất, nếu như đứng im thì lượng tiêu hao sẽ ít hơn, nếu có thể giảm được chút nào hay chút đó, đem Thanh Hư chân khí tiêu hao sạch sẽ, đối với Lưu Dương cũng phải chuyện gì tốt.
Trước mắt trong sân đã tuyệt đối an toàn, hơn 40 người đã bị hạ gục, Lý Long Cảnh đã chắc chắn, không có vài canh giờ thì đừng mong tỉnh lại, chỉ cần không ai trở về, sẽ không có vấn đề gì, cho dù có người đi tới , thì lại để Lý Long Cảnh phụ thân.
Thanh Hư chân khí của hắn bây giờ còn khoảng 1200, dưới tình huống lưu lại 300, vẫn có thể chiến đấu dưới cường độ vừa rồi 1 lần nữa, bất quá theo suy đoán của Lý Long Cảnh, cũng chỉ có thể Phụ Thể thê một lần nữa, dù sao nếu để Thanh Hư chân khí biến thành màu ám kim, thì rất dễ tạo nên thương tổn vĩnh viễn, lúc đó thì được không đủ để bù cho mất.
Lưu Dương ở trong sân nghỉ ngơi qua, từ từ khôi phục thể lực, lúc này mới có chút run rẩy đi về phía phòng giam các cô gái. Căn phòng lớn giam giữ những cô gái không được khóa, những người này quả thật tự tin, hơn 40 người trông coi, còn khóa lại làm gì!? bất quá tên đại ca làm cảnh sát mà Lữ Thiện Á có nói qua lại không có trong này.
Thật đáng tiếc khi không tóm được cả bọn!
Xem ra cấp bậc của lão đại, không thể thường xuyên ở cùng một chỗ với đám đàn em được.
Lưu Dương vào cửa trước, suy nghĩ một lần, sau đó đem tinh lần lực xuyên qua cửa chính đi thẳng vào trong phòng, vừa rồi Lưu Dương cũng là cảm ứng, vì phòng ngừa năng lượng tiêu hao, Lưu Dương cũng không dụng độ chặt chẽ cao nhất, chính đơn giản nhìn qua tình trang của các cô gái, ngay cả hình dáng cũng không thấy rõ.
Mà đến lúc hắn đi vào trong phòng, lúc này Lưu Dương mới thấy hơn 30 nữ hài từ 14-18 tuổi , tay của mỗi người đều bị trói sau lưng , đặt ở trong góc phòng, sắc mặt các nàng không tốt, tựa hồ ăn không ít đau khổ, mặt xanh lét, quần áo tuy hơi dơ bẩn, nhưng vẫn chỉnh tề, chắc là chưa bị xâm phạm, Lưu Dương buông lỏng được tâm tình, nếu vì hắn đến trễ, làm các nàng chịu thương tổn gì, vậy quả thật có lỗi .
Âm thanh cửa mở vang lên, theo bản năng, ánh mắt của những cô gái đều hướng đến cánh cửa, lại thấy một nam nhân che mặt, đội mũ, đã trải qua nhiều khổ cực, trong lòng bọn họ đã sớm bất an, nếu không phải tay bị trói , chỉ sợ là đã bỏ chạy tán loạn , bất quá trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, thậm chí có vài tiểu cô nương còn hét toáng lên.
"Mọi người đừng hoảng hốt, không được la hét."
Lưu Dương đem ngón trỏ nhẹ nhàng đặt trên miệng, muốn ngăn tiếng hô của mọi người lại, tuy những người ngoài sân đã bị đánh ngã, nhưng là đây trung tâm của khu ở chuột, vạn nhất có mấy người nghe được tiếng động mà đi tới thì sẽ rất phiền phực, nói như thế nào hắn cũng chỉ là một người bình thường, hơn nữa phụ thân còn có rất nhiều hạn chế.
Tuy lời nói của Lưu Dương không làm các cô gái mất đi nỗi sợ hãi, trong ánh mắt của các nàng nỗi sợ hãi càng hiện rõ ra , bất quá các nàng vẫn không tiếp phát ra tiếng kêu.
"Đừng có gấp, ta không phải là người xấu, ta là tới cứu các ngươi , các ngươi phải đáp ứng đừng kêu, ta sẽ mở trói cho các ngươi."
Lưu Dương thấy tình hình như vậy, có chút luống cuống, vội vàng giải thích .
Việc các nữ tử này hoảng sợ cũng là chuyện thường, tuổi các nàng còn nhỏ đã bị người khác lừa, thiếu chút nữa là xong film, tinh thần luông khẩn trương cao độ, hắn không muốn làm cho bọn họ tiếp tục sợ hãi .
Có lẽ là Lưu Dương nói chuyện chân thành, lại chỉ đi một mình vào, bọn người xấu ác ôn kia không có đi theo, trong phòng các cô gái lập tức khôi phục bình tĩnh, Lưu Dương bắt đầu cỡi trói cho một người, hắn chỉ có một mình, chân tay có chút luống cuống.
Những nữ hài cũng nhìn ra là hắn đến để cứu mình, liên buông lỏng cảm giác, cũng rất tuân thủ quy định không làm loạn, trợ giúp người khác mở trói.
Nhiều người lực lượng đại.
Rất nhanh, hơn - ba mươi người đều khôi phục tự do, bất quá bọn họ bị giam giữ ở trong này vài ngày trời , trên người có chút suy nhược, Lưu Dương nhìn thấy trước mắt oanh oanh yến yến ba mươi nữ hài tử , thầm kêu khổ, tuy những người ngoài sân đã giải quyết , nhưng là bên ngoài có bao nhiêu người thì rất khó nói, những người này cảnh giới ở ngoại vi, cho dù bọn chúng đang bận việc, nhưng muốn cứu tất cả những cô gái này ra khỏi khu ổ chuột, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Nghĩ đến đây, Lưu Dương thầm hối hận, tại sao vừa rồi không nhân lúc phụ thể, đem những tên giám sát bên ngoài xử lý luôn một lần cho xong.
Bất quá lúc này hối hận đã không kịp nữa rồi, đành phải đi bước nào tính bước đó , nếu thật sự không ổn thì sẽ phụ thể, vẫn có thể kiên trì thêm được vài phút, hạ ngục vài chục người chắc cũng không thành vấn đề.
"Đồ đệ, sư phụ của ngươi là thứ không biết suy tính như ngươi đang nghĩ sao? Địch nhân bên ngoài ta đã giải quyết xong cho ngươi, trên đường ra đã rộng rãi , ngươi mang theo bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút là có thể đi ra ngoài."
Giọng nói già nua của Lý Long Cảnh truyền đến.
Câu này nói ra là Lưu Dương cực kỳ vui mừng, lúc này Lưu Dương mới hiểu được, tại sao vừa rồi Lý Long Cảnh lại cầm một nắm cát ném đi, không phải lão ham chơi ám khí, mà là là dọn đường giúp bọn họ, đáng thương bản thân ngu ngốc nghĩ là Lý Long Cảnh lại đang đùa giỡn với ám khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.