Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 116: Gian nan nhâm đốc nhị mạch (hạ).

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Lưu Dương đang luyện công nên không thể trả lời Lý Long Cảnh, nhưng hắn vẫn dựa vào chỉ dẫn của Lý Long Cảnh mà tiến hành. Hướng dẫn của Lý Long Cảnh rất đơn giản đó là nghịch chuyển chân khí, Càn âm khí tiến vào Dương mạch, còn Càn dương khí tiến vào âm mạch.

Lần đầu tiên là việc này khiến Lưu Dương gặp rất nhiều thống khổ, nhưng vì đột phá nhâm đốc nhị mạch, hắn vẫn có thể chịu được, tốc độ lúc này chậm hơn khi thường gấp 10 lần, bất quá Lưu Dương vẫn cố gắng hoàn thành một loạt động tác.

Lúc Càn dương khí di chuyển tới trước nhâm mạch, còn Càn âm khí di chuyển tới đốc mạch, Lý Long Cảnh hạ lệnh:

- Bắt đầu đột phá.

Lượng chân khí Lưu Dương đã chuẩn bị xong, hắn vọt tới theo bản năng. Không xuất hiện cảm giác bị bật lại, Lưu Dương chỉ cảm thấy kinh mạch trong người đã liên thông với nhâm đốc nhị mạch , toàn thân cao thấp 20 chi kinh mạch như kết nối với nhau, bất kể là Càn dương khí hay Càn âm khí, đều lưu chuyển cuồn cuộn như nước trên sông, cảm giác quả thật là Yomost, hơn nữa tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, do đó hắn đã hoàn thành 36 chu kỳ rất nhanh.

Qua vài ngày cuối cùng cũng đột phá, tâm trạng Lưu Dương bây giờ rất kích động, bất quá hắn vẫn hơi khó hiểu đối với hướng dẫn của Lý Long Cảnh nên bạo gan hỏi:

- Sư phụ, tại sao người lại bảo con đi nghịch chuyển chân khí?

- Ý tưởng này ta cũng nghĩ ra một cách tình cờ mà thôi, vốn nhâm mạch là âm mạch chi hải, còn đốc mạch là dương mạch chi hải, nếu như bình thường cứ dùng công lực tông thẳng vào là được, trước kia ta cũng làm như thế. Nhưng khi ngươi thực hiện là không hề thành công, mấy ngày qua chúng ta đã trùng kích tới đầu rơi máu chảy, hôm nay lúc ngươi chuẩn bị tiến công tiếp, ta đột nhiên nghĩ đến, ngươi là âm dương đồng thể trúc cơ, như vậy có thể lợi dụng sự tương hổ của âm dương để đả thông kinh mạch không, vì thế liền bảo ngươi thử một lần, không ngờ đúng thiệt .

Lưu Dương lạnh tóc gáy khi nghe lời Lý Long Cảnh nói, hắn cảm thấy mình như chuột bạch làm vật thí nghiệm cho sư phụ, may là thành công , nếu không thành công thì chắc là thê thảm lắm.

- Tiểu Dương, nếu không nắm chắc phần lớn ta sẽ không để ngươi đi mạo hiểm đâu, ngươi là đệ tử ta thích nhất, nhưng ở đây thực lực của ngươi tốt nhất là nên đột phá tới nhập phẩm cấp, nếu không... .

Lý Long Cảnh càng nói càng nhỏ, nên những câu phía sau Lưu Dương không còn nghe được chữ nào.

Lý Long Cảnh đối với hắn như thế nào, Lưu Dương rất rõ điều đó, lời nói vừa rồi chỉ là suy nghĩ nhất thời mà thôi.

Thôi mặc kệ, đả thông được nhâm đốc là tốt rồi, ngồi một chỗ, Lưu Dương chìm vào nội thị thấy kinh mạch của bản thân liền thành một khối, mà trong quá khứ kinh mạch lại bị cách huyệt đạo ngăn cách, hiện tại chúng đã tương trợ lẫn nhau.

Nếu trước đây, kinh mạch chỉ là những sợi dây riêng biệt, thì bây giờ nó đã trãi rộng khắp người, đó mới là chỗ kì diệu, cải tạo tố chất trong cơ thể .

Chân khí di chuyển trong kinh mạch một cách thoải mái , nhưng khi Lưu Dương nhìn lại giá trị của chân khí, hắn không khỏi hô lên:



- Tại sao chân khí trong cơ thể con vẫn chưa đột phá thế sư phụ?

Nguyên lai tuy hắn đã đả thông được nhâm đốc nhị mạch, nhưng Càn Dương khí hay Càn âm khí vẫn dừng lại ở con số 9999, không biến đổi chút nào, cứ tưởng đột phá được bình cảnh thì chân khí sẽ đột phá, ai ngờ không có.

Lý Long Cảnh nghe thấyLưu Dương nói thế, nở nụ cười:

- Ngươi cho rằng bình cảnh của nhập phẩm cấp dễ đột phá lắm sao? Phải biết rằng nó là nơi vây khốn nhiều nhân sĩ võ lâm nhất, rất nhiều người phải dừng chân ở đây, cả đời không có cách nào tiến xa hơn, nếu dễ dàng đột phá như vậy, thì chắc chắn nó không thể vây được nhiều người thế này .

- Bình cảnh vây khốn nhiều người nhất, đây không phải chỉ là bình cảnh đầu tiên thôi sao?

Lưu Dương nghi hoặc hỏi.

- Bình cảnh ban đầu cũng là bình cảnh vây khốn nhiều người nhất, giống như việc đi học của ngươi, ngươi nói là thi đại học khó hơn, hay thi trở thành nghiên cứu sinh khó hơn? Không cần nói xa thế, ngươi thấy người rớt khi thi tốt nghiệp trung học hay rớt thi đại học nhiều hơn? (DG: đây là điều khác nhau giữa hệ thống giáo dục của việt nam và các nước khác =)

Lý Long Cảnh qua quảng thời gian này, nên đã có hiểu biết nhất định với xã hội hiện tại , nên lão đã đưa ra ví dụ dễ hiểu nhất, do đó Lưu Dương biết ngay , hưng phấn nói:

- Đúng vậy, sư phụ nói rất đúng, mỗi cấp đòi trình độ khác nhau, nhưng chẳng lẻ con cũng bị vây ở chỗ nay hay sao?

- Đương nhiên là không , ngươi đã có Chân âm và Chân Dương, 20 nhánh kinh mạch cũng được đả thông toàn bộ, do đó sự khác nhau duy nhất chính là thời gian ngươi tiếp xúc với võ học quá ngắn, nên không có đủ lĩnh ngộ, do đó đây là khuyết điểm cả ngươi, tuy điều nay không dễ để bù đặp, nhưng tăng cường huấn luyện là được rồi, ngươi cứ tin tưởng vào bản thân một chút là được.

- Cái gì, còn phải tăng cường huấn luyện?

Lưu Dương kêu lên thất thanh, tuần qua hắn đã đuối lắm rồi, nếu còn tăng thêm chương trình huấn luyện, hắn không biết có kiên trì nổi nữa không.

- Yên tâm đi, không khác lần trước lắm đâu, chỉ thêm vào một vài chiêu thức chiến đấu thôi, không phải ngươi rất muốn học thêm vài chiêu võ nữa sao, do đó chương trình huấn luyện tiếp theo sẽ dựa trên điểm này, mà khi học xong tất cả các võ công này ngươi sẽ chính thức trở thành một cao thủ , nói không chừng ngươi có thể từ trong lĩnh ngộ của những chiêu võ này, đột phá vào cấp nhập phẩm!

- Sư phụ, chẳng lẻ bình cảnh này phải dựa vào chiêu thức để đột phá sao?



Lưu Dương nghi hoặc hỏi.

- Cũng không phải, cơ duyên mỗi người khác nhau, có khi đột phá lúc tu luyện, đôi khi là đang luyện võ, nhưng đa số là đột phá khi trãi qua đối chiến, cho nên võ lâm năm đó quyết đấu trở thành phong trào, tất cả mọi người muốn thông qua quyết đấu để đột phá.

- Như vậy thì sư phụ cứ xếp cho con một trận quyết đấu đi, con thật sự muốn biết thực lực của mình đã đạt đến trình độ nào.

Lưu Dương nghe nói quyết đấu, hưng phấn không thôi, bên trong các tiểu thuyết, khi các cao thủ quyết đấu, không có chỗ nào là không phải đoạn cao trào nhất. Nghĩ thấy có ngày bản thân lại giống bọn họ, trong lòng hắn tràn ngập sự chờ mong.

- Xếp cái rắm, thời buổi này tìm đâu ra một tên có trình độ gần bằng ngươi? Những ngày qua người chúng ta gặp có võ công cao nhất chính là tên Trịnh Quốc Vận kia, nhưng thực lực của hắn bây giờ kém ngươi không dưới một bậc, nhưng chỉ sợ hắn cũng là một trong số các cao thủ thời nay, chắc là võ học đã xuống dốc thật rồi .

Lưu Dương le lưỡi, đúng là bây giờ đi đâu để tìm một người có trình độ ngang hàng với mình, hiện nay một vài tên chỉ biết nhảy múa cho đẹp mắt là vỗ ngực tự xưng cao thủ, còn cao thủ chân chính lại không có ai xuất hiện.

- Đúng rồi, năm ấy sư phụ người đột phá bằng cách nào? Có phải cũng là quyết đấu?

- Ta, đúng vậy, chính là quyết đấu.

Lý Long Cảnh trả lời.

Lão nhớ lại thời đó quyết đấu để bước vào nhập phẩm cấp, hai người quyết đấu đều được xưng là kỳ tài võ học, nhưng lão đã thắng, sau đó một đường thẳng tiến, sáng tạo vô số kỳ tích, nhưng cũng mất đi vài điều quý trọng trong cuộc đời.

Nhưng điều này không đã kích lão nặng nề bằng việc tỉnh dậy sau mấy ngàn năm, nhờ ngọc bội che chở, sau khi tỉnh dậy lại ở trong một xã hội khác, vào thời đại khoa học kỹ thuật, nhưng nghiệp võ lão cả đời theo đuổi lại suy thái không còn gì , đối với một võ si như lão thì đây quả là một đả kích nặng nề .

Tuy Lưu Dương không biết Lý Long Cảnh đang nghĩ gì, nhưng hắn biết tâm trạng của lão lúc này không tốt, nên không dám nhiều lời, sợ quấy rầy lão, trầm ngâm nửa ngày, Lý Long Cảnh mới nói:

- Được rồi, đêm đã khuya , ngày mai còn phải dậy sớm nên ngươi đi ngủ đi, nhiệm vụ ngày mai không ít đâu, ngươi phải cố gắng hết sức mới được.

"Sư phụ ngủ ngon"

Lưu Dương dựa theo tư thế trong Thanh Hư đại pháp, chuẩn bị ngủ, đang vận công hắn không biết mai sẽ được học chiêu gì, uy lực có lớn không, mãi đắm chìm trong suy nghĩ đó, uy lực của Thanh Hư đại pháp đã phát huy, khiến hắn tiến vào trong giấc ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook