Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 170: Kim châm độ huyệt.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

- Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là tôi chịu trách nhiệm.

Ánh mắt Lưu Dương quét qua vị phó khoa:

- Tôi biết suy nghĩ của các người, bất quá hôm nay tôi dùng tuyệt kỹ gia truyền để lại, hôm qua chỉ là những thứ da lông bên ngoài mà thôi, còn hôm nay chính là tâm pháp độc môn, chẳng lẻ các người cũng muốn xem hay sao.

Lưu Dương nói như vậy, nhưng thật ra rất đơn giản, Tống Giai Linh còn chưa khôi phục ý thức, tuy khôi phục khá nhanh như vì bệnh tình không được trị đúng lúc nên chắc phải cần vài ngày nữa để tỉnh lại. Do đó hắn không có thời gian để chờ giải thích công pháp với Tống Giai Linh, đành phải mạo hiểm dụng kim châm để thôi động việc trúc cơ của nàng, làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng lúc này hắn không thể chần chờ được nữa. Hiện giờ hắn đã đạt tới nhập phẩm cấp, nếu cẩn thận một chút chắc chắn sẽ an toàn, ngàn năm trước rất nhiều môn phái khi thu đệ tử khi còn nhỏ, những đứa nhóc lúc ấy còn chưa hiểu chuyện đời, thì có mấy đứa hiểu được tâm pháp trúc cơ, cho nên lúc đó đều dựa và kim châm độ huyệt để trúc cơ.

Tuy tuổi tác Tống Giai Linh lớn hơn một chút, nhưng cẩn thận thì chắc sẽ không xảy ra chuyện, chuyện này đã được hắn cân nhắc kỹ vào tối qua.

Dụng kim châm phụ giúp việc trúc cơ liên quan đến rất nhiều huyệt đạo, hắn cần vận dụng thanh châm dài nhất sau đó quán thông chân khí và để tiếp xúc với vài địa phượng bí mất, dưới tình trạng như vậy thì Lưu Dương làm sao dám thi triển trước mặt người khác, cho dù là mẹ Tống Giai Linh của không được.

Đối với suy nghĩ này của Lưu Dương, Lý Minh Huân không cho là thích hợp, nói:

- Tiểu Dương, cô biết cháu có chỗ khó xử, nhưng cháu có thể xem xét không, hơn nữa vị bác sĩ kia chỉ xem một lần, chắc gì đã có thể học được.

- Đúng vậy, đúng vậy, ta xem một lần sẽ không học được thứ gì, hơn nữa bệnh viện chúng tôi có trách nhiệm theo dõi cậu.

Bác sĩ phó khoa nghe Lý Minh Huân nói giúp, vội vàng gật đầu nói. Câu nói của Lý Minh Huân rất hợp tâm tư của ông ta, ông ta nhất định phải biết Lưu Dương dùng cách nào để chữa trị cho Tống Giai Linh, ngày hôm qua hắn đã làm ông ta mở rộng tầm mắt, cho nên hôm nay đang ôm mộng sẽ chứng kiến được tuyệt chiêu?

- Không được, cô Lý, vì là bạn cháu mới cất công cứu Giai Linh, nhưng tổ huấn thì cháu không thể vi phạm, cô đừng làm cháu khó xử, nếu nguyên nhân là vì bệnh viện chúng ta có thể đưa Giai Linh xuất viện, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến đôi bên.

Lưu Dương nhìn chằm chằm tên bác sĩ phó khoa, gằn từng tiếng nói.

- Không được.

Tên bác sĩ phó khoa nghe Lưu Dương đòi xuất viện, kinh hãi nói, chuyện này do đích thân trưởng khoa dặn dò, nếu làm không xong thì…..



- Tại sao không được? Vì y thuật của tôi không đủ hay vì các người không thể nhìn thấy thuật châm cứu của tôi nên không được? Tình trạng của Tống Giai Linh đã chứng minh y thuật của tôi có hiệu quả, cho nên chắc chắn các người muốn học lõm thuật châm cứu của tôi , đây là chuyện tuyệt đối không thể, bây giờ bắt buộc phải xuất viện.

Lời nói của Lưu Dương làm Lý Minh Huân có chút đồng tình, Lưu Dương nói rất đúng, hôm qua hắn đã biểu hiện ra năng lực , quả thật đã khiến tình trạng của Giai Linh khá hơn, tuy nàng vẫn chưa tỉnh lại, nhưng có thể khẳng định, tình trạng của cô ấy đã dần tốt hơn, hơn nữa bệnh viện không kiếm ra bệnh hắn lại tìm ra dễ dàng , chẳng những tìm ra lại có thể sơ cứu được một chút, đây chắc chắn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Giai Linh , vả lại bả cũng từng nghe qua một vài thế gia y thuật cũng có quy định này, tránh cho người khác nhìn thấy thứ không thể nhìn. Tâm tình Lý Minh Huân bắt đầu chuyển biến, bất kể thế nào việc quan trong bây giờ là phải cứu lại tính mạng Tống Giai Linh, một khi đã có xung đột, cho nên bà phải nghiêng về bên có thể cứu chữa con gái mình.

- Vậy được rồi, một khi bệnh viện đã không đồng ý, như vậy chúng tôi phải chuẩn bị xuất viện thôi.

Lý Minh hạ quyết tâm, nói.

- Không được.

Tên bác sĩ phó khoa lên tiếng, nhưng rõ ràng ngữ khí của hắn đã yếu đi rất nhiều, bị phản pháo, ông ta không thể quyết định. Tống Giai Linh là y tá trong bệnh viện, nếu để cô ấy xuất viện sẽ gây ra tin đồn bệnh viện không có chế độ với nhân viên, thậm chí có thể ảnh hưởng tới bệnh nhân ở đây, do đó nó tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện nhân dân số 2, tuyệt đối không thể cho bọn họ xuất viện, nhưng không cho xuất viện, thì tên kia lại cấm nhìn hắn chữa bệnh, mà ông ta không muốn buông tha cơ hội này nên lâm vào thế khó xử.

Lúc này y tá trưởng nãy giờ chưa nói gì đột nhiên mở miệng:

- Phó khoa, không bằng anh đi xin ý kiến của trưởng khoa xem sao.

Dưới ánh mắt của y tá trưởng, song phương tranh chấp không ngớt, chắc chỉ có trưởng khoa mới có thể giải quyết.

Những lời này của y tá trưởng như giải vây cho tên phó khoa, ông ta nhanh nói:

- Vậy được rồi, lý phu nhân, mọi người rang đợi ở đây một chút, tôi đi xin ý kiến của trưởng khoa.

Lý Minh Huân vì con gái đang đi làm trong bênh viện này, nên không muốn đắc tội với lãnh đạo ở đây, gật gật đầu đồng ý. Lưu Dương đương nhiên không có ý kiến gì, ban đầu hắn muốn tim Ngô ưng phu trợ giúp, bất quá nghĩ lại thấy không có hiệu quả, nói không chừng ngô ưng phu còn muốn nhìn hơn người khác, hơn nữa sáng nay ông ta có ca phẩu thuật, cho nên đành thôi.

Bác sĩ phó khoa nói xong liền chạy ra ngoài, vừa mới đi tới cửa, Lưu Dương bồi thêm một câu:

- Phải nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian, cứu người như cứu hỏa a.



Nhất thời vị bác sĩ phó khoa tăng tốc độ lên, sau khi tìm được trưởng khoa liên đem tất cả tình hình báo cáo lại, vị trưởng khoa sau một hồi tram ngâm mới đáp ứng:

- Bất kể thế nào Tống Giai Linh cũng là một nhân viên thuộc bệnh viện, hơn nữa chúng ta không có cách chữa trị thì bây giờ lòi ra một người có thể làm thì cứ để hắn thử, không phải cách của hắn đã có hiệu quả trong hôm qua hay sao, bất quá ngươi phải bắt hắn viết cam kết ‘nếu như xảy ra chuyện gì thì bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm’.

Sau một hồi cân nhắc bác sĩ trưởng khoa đồng ý với quyết định của Lưu Dương, chỉ cần trị được bệnh thì có thể trấn an những người bệnh khác, do đó không quá ảnh hưởng đến danh tiếng, bất quá điều duy nhất ông ta tiếc nuối là không thể hiểu rõ được nguyên nhân gây bệnh của Giai Linh, nên đành phải đem các tư liệu lưu giữ lại, sau này tham khảo , hơn nữa loại bệnh này khá hiếm thấy, sau này chưa chắc đã gặp lại được.

Mặc dù tên bác sĩ phó khoa có chút không muốn, nhưng trưởng khoa đã lên tiếng, thì chỉ có cách làm theo. Vả lại nếu xử cứng vụ này bọn họ sẽ chuyện qua viện khác, việc này mà được truyền ra ngoài, thanh danh của bệnh viện giống như rác được chổi quét bay đi .

Bọn người Lưu Dương đợi chưa được bao lâu thì thấy vị phó khoa quay lại, thấy vẻ mặt của ông ta là biết ngay bệnh viện đã đồng ý, sau khi có được câu trả lời của y thì bọn họ bắt đầu chuẩn bị. Các cửa sổ trong phòng bệnh đều được đóng lại thả rèm che xuống, hơn nữa những người khác đều được mời ra ngoài, ngay cả Lý Minh Huân cũng không ngoại lệ, Lý Minh Huân còn muốn nói chuyện gì, bất quá Lưu Dương vẫn khăn khăn đây là quy định của gia tộc.

Thật ra không có gì phải chuẩn bị nhiều, kim châm đã có sẵn, đan dược đã được luyện xong đêm qua, việc còn lại chính là làm Giai Linh phục dụng đan dược sau đó dùng kim châm độ huyệt giúp nàng trúc cơ.

Không có ai ở đây, Lưu Dương không thèm khử trùng , bộ kim châm lượm được trong động phủ không biết được chế tạo từ thứ gì, nhưng khi Lưu Dương sử dụng đem độ phân giải trong cảm ứng phát ra rất cao, nhưng không nhìn thấy bất cứ con vi khuẩn nào trên này, tựa hồ bản thân nó đã có tính sát trùng.

Công dụng như thế cũng làm Lưu Dương có chút sợ hãi, đã là đồ vật bênh trong động phủ của Lý Long Cảnh thì chắc chắn ít nhất phải có 1000 năm lịch sử, kỹ thuật luyện kim ngàn năm trước có thể đạt đến trình độ này đúng là khiến người khác giật mình, thậm chí hắn đã phân tích kết cấu của những thanh châm này, tựa hồ không phải hoàn toàn là vàng ròng, trong đó còn có thêm vài thứ gì nữa mà Lưu Dương không biết, và có lẻ hắn cũng không có khả năng tra ra được, có thể loại hợp kim này có tính chất kháng khuẩn chăng!?

Nhẹ nhàng đặt Tống Giai Linh nằm thẳng ra, trọng lượng của nàng lúc này chỉ là 65 cân(cân=0.5kg) chỉ nặng hơn trẻ nhỏ một chút, vì tránh cho đôi tay dùng sức có thể đả thương đến Giai Linh, hắn dùng chân khí nhẹ nhàng nâng Tống Giai Linh lên.

Hiện giờ Tống Giai Linh đang mặc trang phục của bệnh nhân, vì để tiện châm cứu hắn cởi hết y phục đó ra, chỉ để lại nội y, lúc này trong mắt hắn Tống Giai Linh chỉ là một người bệnh.

Trong lòng Lưu Dương nhẩm lại Lăng ba thần công một lần, nói đến lăng ba thần công cũng lạ, nó bắt đầu tu luyện từ 6 nhánh âm mạch, cũng chính là những kinh mạch xảy ra chuyện, những kinh mạch này trải rộng toàn thần, hắn xuất ra ba mươi sáu thanh kim châm, săn sóc toàn bộ 6 nhánh kim mạch, mỗi một cái có 6 thanh, may là lực khống chế mạnh nên có thể chịu được một lần nhiều huyệt đạo như thế, nếu không căn bản không thể khống chế nhiều kinh mạch như vậy.

Lần đầu tiên Lưu Dương cảm giác được bộ châm này của mình có phần hơi thiếu, hắn thầm nhủ sau này quay lại Hoàng Vân Sơn cố gắng tìm thử còn bộ kim châm nào khác không. Khi Lý Long Cảnh giảng về kim châm độ huyệt, lần nhiều nhất có thể dùng 108 thanh châm, hợp thành kỹ thuật Bắc Đẩu địa sát, nhưng bản thân hắn lúc này không kiếm đâu ra nhiều như vậy.

Trong lòng suy nghĩ, nhưng tay chân hắn không hề chậm, từng cái từng cái kim châm được đâm vào huyệt đạo, thậm chí những thanh dài có thể đâm liên tiếp vào vài huyệt đạo, thanh dài nhất hơn 1 thước thì khống chế một lúc cả 10 huyệt đạo. Cho đên khi tất cả kim châm đã được đâm vào các huyệt đạo trong các âm mạch hắn mới thở dài một hơi: xem ra công việc hôm nay tiến triển khá tốt.

Tứ chi, toàn thân cắm đầy kim châm, thân thể trần trụi bên ngoài, may mắn lúc này là mùa hè nếu là mùa đông chắc chắn thêm bệnh cảm lạnh. Vì bị bệnh nhiều ngày, làn da Tống Giai Linh đã mất đi độ mịn màng bóng bẩy, hơn nữa biểu hiện ra ngoài cũng rất khác người, xương cốt trong cơ thể chỗ ẩn chỗ hiện , nhưng trong ánh mắt Lưu Dương thì nàng mãi mãi xinh đẹp nhưng ánh nắng ban mai, hắn tin chỉ cần đem thiên địa khí dẫn đường cho tốt, bắt đầu trúc cơ, lấy trúc cơ đan hệ thủy, cộng thêm việc hấp thu thiên địa linh khí vào người, vóc dáng của Tống Giai Linh chắc chắn sẽ khôi phục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook