Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 130: Kim Châm tam thập lục quyết (hạ).

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Tham chiếu kim châm tam thập lục quyết với 36 chiếc kim châm trong hộp, hắn thấy bí quyết kia ghi rất rõ ràng về về đặc tính của 36 thanh kim châm, hơn nữa còn có rất nhiều thủ pháp khác nhau, cùng với hình ảnh minh họa, bất quá điều làm Lưu Dương thất vọng là hắn không hề tìm thấy thứ gì liên quan đến chuẩn bệnh hay y học gì trong này.

Bất quá chỉ cần những điều đơn giản trong đó, đã đủ để cho Lưu Dương cảm thấy hưng phấn , phải biết rằng chỉ cần có 36 thanh kim châm này để phối hợp với phương pháp hạ châm, là Lưu Dương có thể trị liệu phần lớn các loại bệnh đơn giản, thậm chí nếu có sự phối hợp của y lý, thì có thể trị được một số bệnh mà khoa học hiện nay cũng gặp phải khó khắn, ví dụ như u não, với chiếc kim dài nhất kia, nó chuyên trị các bệnh trên đầu, bởi vì nhỏ như sợi tóc, nó hoàn toàn có thể thông qua các đại huyệt trên đầu để tiến vào trong các kinh mạch, sau đó tiến đến não bộ mà không cần đụng chạm đến một số mạch máu quan trọng, như vậy nó có thể tránh khỏi sự nguy hiểm như phẩu thuật, đương nhiên hiện tại Lưu Dương không hề biết đến những chuyện này, bây giờ hắn chì vừa tìm hiểu bộ kim châm, vừa thắc mắc tại sao Lý Long Cảnh lại không dạy y đạo cho hắn.

Thật ra suy nghĩ này của Lưu Dương quả là oan uổng cho Lý Long Cảnh, không phải lão không muốn dạy y thuật cho Lưu Dương, mà nếu so với võ công, đan đạo, trận pháp, thì Lý Long Cảnh khá yếu về y thuật, thậm chí phải nói là rất kém. Dù sao con người cho dù tài năng đến mấy, đều không có khả năng đạt được thành tựu ở tất cả các lĩnh vực, hơn nữa tuy ngàn năm trước y đạo đã tồn tại, nhưng nó không quá phát triển, hơn nữa các bí quyết được bảo vệ nghiêm mật, nhiều thứ không được nói ra, nên những thứ trong bộ sách này quá ít, không đủ để giảng dạy.

Đương nhiên việc Lưu Dương đạt được bộ kim châm tam thập lục quyết này là điều ngoài ý muốn của lão, hơn nữa khi lão tìm được bộ kim châm này thì đã đạt đến Hoàng Cấp, công lực đại thành, nên lão không thèm để ý đến thứ này, vì lúc đó không ai đủ khả năng uy hiếp được lão.

Nhưng lão cảm thấy bộ kim châm này có chút khác biệt so với những thứ khác nên mới đem thứ ‘vô dụng’ này để ở đây, và sớm biến nó thành dĩ vãng trong đầu, kết quả làm Lưu Dương thấy được một cách ngoài ý muốn , nên bị hắn mượn tạm.

Trãi qua hơn 2 tiếng, lúc này hắn mới cảm thấy thỏa mãn thu kim châm bỏ lại vào hộp, cầm chiếc hộp đó bỏ chung chỗ với những chiếc hộp ngọc được chọn, nhìn đồng hồ thì đã hơn 11h, thời gian vẫn còn nhiều, nhưng nếu muốn tinh luyện cả trăm loại dược liệu thì không quá dư dả, do đó hắn không dám trì hoãn nữa, đành thu dọn, cầm theo các thứ đi ra khỏi thương khố.

Lưu Dương về đến khu luyện công, đem ngọc bội và hộp kim châm bỏ vào trong túi đồ, sau đó cầm những hộp ngọc lớn đi vào phòng luyện đan. Xong xui hắn mới đi vào vườn thuốc hái dược liệu, đem tinh luyện. Để đảm bảo cho nhu cầu, Lưu Dương thu thập cả vài trăm loại dược liệu bên trong động phủ, ngoại trừ một số dược liệu nhất phẩm ra khi thu hái cần có những cách riêng, thì số còn lại không cần quá chú ý, vì trong thời gian ngắn những thứ đó có thể để tạm trên mặt đất.

Cả quá trình hái thuốc làm Lưu Dương mất 2 tiếng, bất quá nhìn thấy đống dược liệu được thu thập, trong lòng Lưu Dương dâng lên loại cảm giác thành tựu, mấy trăm loại dược liệu, tuy rằng mỗi thứ không nhiều, nhưng khi gộp lại 1 chỗ thì giống như quả núi nhỏ, may là có thể tinh luyện chúng, nếu không thì không biết làm cách nào để cầm ra đây.

Vừa rồi hái thuốc, Lưu Dương tiện tay đào vài củ Hoàng tinh, chuẩn bị ly khai , nên khi ăn thứ này hình như có cảm giác là lạ, tựa hồ như có hương vị của sự ly biệt, hơn nữa cảm giác chán ghét cũng giảm đi rất nhiều, mà tác dụng sau nữa tháng ăn Hoàng tinh đã dần dần hiện ra , ít nhất là trong cơ thể hắn cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Đan đỉnh trong phòng đã được chuẩn bị xong từ sớm , đặt hoàng tinh xuống, Lưu Dương bắt đầu làm việc cật lực, sau khi tiến vào nhập phẩm cấp, thực lực của hắn tăng lên rất nhiều, đặc biệt sau khi đột phá, hắn đã có thể sử dụng chân âm và chân dương , thứ này tốt hơn rất nhiều so với chân khí bình thường, chẳng những sức khôi phục rất mạnh, mà việc sử dụng cũng giúp tiết kiệm hơn, ví dụ, trong quá khứ cần 3 phần chân khí, nhưng hiện tại chỉ cần nữa phần là đủ.

Lúc trước vì kinh mạch chưa được đả thông, hơn nữa không chân chính đột pháp, thì chân âm và chân dương giống như vật trang trí, năng lực rất có hạn, hiện tại có thể sử dụng, hơn nữa có thể giảm bớt tiêu hao , chỉ cần điểm này được Lưu Dương áp dụng vào luyện đan thì sẽ cho ra kết quả gấp cả chục lần trước kia.

Vì lúc này chỉ cần tinh luyện, không phải luyện đan, do đó tốc độ rất nhanh, nhưng với một số lượng lớn bao gồm mấy trăm loại dược thảo, hơn nữa lại phải phân ra số tuổi, thì đây quả là một công việc nặng nề, cho dù thực lực Lưu Dương hiện tại đã tăng lên, phải tinh luyện ra vài trăm phần dược liệu cũng khiến hắn cực kỳ mõi mệt.



Bất quá cuối cùng thành quả của hắn cũng dần hiện ra, một núi dược thảo sau khi được tinh luyện, chỉ còn một phần rất nhỏ, năm chiếc hộp ngọc lớn có thể đựng đủ, hơn nữa vẫn chưa đầy.

Quá trình tinh luyện đòi hỏi rất nhiều nghị lực, Lưu Dương trải qua gần một tháng tu luyện, tâm tình đã cực kỳ cứng cỏi , hắn kiên trì mãi cho đến khi hoàn thành quá trình tinh luyện. Cuối cùng hắn không thể khống chế nỗi cơ thể , té lăng quay trên mặt đất, bất quá hắn biết luyện công lúc này thì sẽ thu được nhiều lợi ích, nên đành cố nén đau nhức và mệt mõi, lết xác đến khu luyện công, khoanh chân ngồi xuống.

Sư phụ đã từng dăn: khi chân khí tiêu hao hết, cố gắng vận hành các chu kỳ, có thể giúp chân khí ngày cành trở nên xúc tích, đối với sự phát triển công lực trong tương lại rất có lợi, và đây cũng là một biện pháp tốt để tu luyện tâm tình.

Từ khi bước trên con đường luyện võ cho đến nay, Lưu Dương đã hoàn toàn hiểu được , tu luyện võ công chính là đấu tranh với thiên địa, như con thuyền đi ngược dòng nước, không tiến tắc lui, lúc bản thân mệt mõi nhất, thường thường là thời điểm tiến bộ, nhưng nếu sau đó lơ là, thì bản thân có thể thụt lùi vĩnh viễn, chỉ có thể đạt tới một cảnh giới nhất định.

Sư phụ ngày đó đạt đến thành tựu như vậy, chỉ sợ lão đã rất nghiêm khắc đối với bản thân, trên đời cơ bản không hề có thiên tài, thiên tài chỉ có thể dùng 90% là mồ hôi của sự cố gắng, cho dù người có tư chất 100% đi nữa, mà không cố gắng thì vĩnh viễn không thể trở thành thiên tài.

Chân khí tiêu hao hết, muốn thúc động lại là chuyện cực kỳ khó khắn, tuy trên người Lưu Dương có tụ khí đan, nhưng hắn hiểu lúc này không thích hợp để dùng, cố gắng thôi động chân khí, đem Càn âm quyết và Càn dương quyết ra vận hành 36 chu kỳ, sau đó tiếp tục thêm 36 chu kỳ của Thanh Hư đại pháp, lúc này mới nặng nề dựa theo phương thức trong Thanh Hư đại pháp để tiến vào giấc ngủ.

Đến sáng hôm sau, Lưu Dương cảm thấy cả người thoải mái, thậm chí hắn còn cảm giác lực khống chế chân khí lại tăng lên một bước , cho nên một chút mệt mỏi còn sót lại từ hôm qua, cũng sớm ‘cuốn theo chiều gió’ .

Tuy là chỉ tăng thêm được một chút, nhưng đối với Lưu Dương thì nó rất quý, nên biết rằng chỉ cấn chút tích lũy này là đã có lợi thế hơn người khác.

Nhìn lại đống hành lý bên cạnh, hôm nay là ngày phải đi, phải rời khỏi nơi mà mình đã sống và sinh hoạt trong 3 tuần, quả là có chút quyến luyến.

Sốc lại tinh thần, Lưu Dương bắt đầu thu dọn mọi thứ, tận lực xóa đi tất cả các dấu vết bản thân đã để lại, nào là cất chìa khóa thương khố về chỗ của nó, Vô Tự Thiên Thư đương nhiên cũng được đặt lại dưới chiếc đệm cói, đây là vật của Quỷ Cốc môn, hơn nữa sư phụ vẫn còn, nên chúng vẫn thuộc về nơi này.

Nếu so sánh với trước kia, thì giờ đây trong ba lô của hắn vơi đi một ít đồ ăn nhanh, nhưng có thêm vài hộp ngọc, Lưu Dương lôi một số quần áo trong ba lô ra gói các hộp ngọc lại, biến thành một bịch nhỏ, sau đó hắn lại cột chặc vào trong hành lý, tuy làm thế này thì nhìn có vẻ công kềnh hơn, nhưng trong lượng không tăng bao nhiều, hơn nữa với thực lực hiện tại của hắn, một cao thủ không cao không thấp, những thứ đồ này không thể làm khó được hắn.

Kiểm tra lại hành lý, cho đến khi hắn chắc chắn mình không bỏ quên thứ gì , hắn mới mang hành lý lên lưng, đi tới cửa, đứng trước âm dương cửu cung bát quái trận. Lúc này âm dương cửu cung bát quái trận vẫn được bao phủ bởi một tầng sương mù, phảng phất như có linh tính, từ khi sư phụ hắn đi vào, lão vẫn chưa hề lên tiến, hiện tại chuẩn bị ly khai, Lưu Dương thật sự muốn được nghe lại giọng nói của Lý Long Cảnh một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook