Diễm Phúc

Quyển 1 - Chương 70: Ký kết điều khoản bất công..

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

"Tiểu Dương ca ca, người giấu ta được lắm, không nghĩ tới, làm ta cứ cất công đi tìm võ lâm cao thủ không ngờ lại là Tiểu Dương ca ca của mình, hừ."

Hoàng Nhã Lỵ nói xong, cất bước vào phòng.

Lúc này Hoàng Nhã Lỵ đã mặc bộ đồ ngủ, tuy rằng nàng mới hơn 13 tuổi, nhưng con gái thành phố phát dục rất sớm, dáng người đã lộ ra một ít phong vận , hơn nữa vừa mới tắm xong, trên những lọn tóc ngắn còn vương vấn những giọt nước, làm tăng thêm vẽ xinh đẹp. Được thừa kế những điểm nổi trội của cha mẹ, dáng người Hoàng Nhã Lỵ không thấp, khoảng 1m67, hơn nữa ngũ quan xinh đẹp, bình thường trong trường học cũng có rất nhiều người theo đuổi.

"Nhã Lỵ à, sao ngươi lại mặc đồ ngủ chạy loạn lên thế, về phòng đi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói."

Thấy Hoàng Nhã Lỵ muốn vào phòng, Lưu Dương có chút luống cuống, vài năm trước mọi người vẫn còn nhỏ cùng chơi một chỗ đương nhiên không có chuyện gì , nhưng là ngày càng lớn, Nhã Lỵ càng ngày càng xinh đẹp, nên làm Lưu Dương chú ý rất nhiều, bất kể thế nào, Nhã Lỵ là con gái , rất nhiều chuyện cần phải chú ý, vạn nhất...(DG: thú tính bộc phát )

Lưu Dương cũng bị suy nghĩ tự phát vừa rồi của bản thân dọa cho nhảy dựng!

Mình làm sao vậy kìa!? Sao trong đầu lại có những suy nghĩ “kì diệu” như thế.()

"Không cần đâu."

Hoàng Nhã Lỵ né qua một bên, bước nhanh vào phòng Lưu Dương, lập tức ngồi xuống cạnh giường hắn, sau đó oán hận nói:

"Ta nằm ở trên giường càng nghĩ càng tức, Tiểu Dương ca ca, ta là Nhã Lỵ muội muội của người đó, hơn nữa bình thường ta còn có niềm đam mê võ học như vậy, anh có võ công lại không dạy cho ta, việc này quả thật không hiểu nổi, nếu không phải lúc này cần đi xa, chỉ sợ người vẫn còn gạt ta."

Lưu Dương đối mặt với lời oán giận của Hoàng Nhã Lỵ, quả thật không biết phải làm sao, việc này đâu phải vậy, nếu không phải gặp tai nạn, ngay cả cọng lông của võ công cũng không chạm được, cho dù là hiện tại đối với võ công hắn cũng chỉ là một người ngoại đạo mà thôi, cho dù bản thân nguyện ý thí lấy cái gì dạy cho Hoàng Nhã Lỵ đây.

Nhưng bất kể Lưu Dương nói thế nào, Hoàng Nhã Lỵ càng nói càng tức giận, cuối cùng càng lúc càng ra vẻ ủy khuất, càng lúc càng thương tâm, nằm úp xuống giường Lưu Dương, khóc rống lên. Lưu Dương vốn không giỏi khi đối mặt với nước mắt của con gái, huống chi là Hoàng Nhã Lỵ vốn rất được hắn yêu mến, nên không biết làm thế nào cho phải, khuyên bảo cũng không được, đỡ nàng lên lại càng không, do đó chân tay liền luống cuống.

Trong phòng cứ bê tắc như vậy hơn nữa ngày, Lưu Dương mới do do dự dự nói:

"Nhã Lỵ, ngươi muốn học võ công không phải là không được, nhưng mà..."

Hoàng Nhã Lỵ đang úp mặt trên giường, tủi thân cũng có, khóc cũng có, nhưng năm phần trong đó là đang diễn trò, đột nhiên nghe được Lưu Dương nói có thể được học võ, lập tức ngẩng đầu lên, tuy trong mắt vẫn còn đọng nước, nhưng vẫn như cũ hỏi:

"Cái gì? Tiểu Dương ca ca, người nguyện ý dạy võ công cho ta sao?"

"Đúng vậy, đồng ý, nhưng không phải bây giờ."

Lưu Dương nhìn thấy Hoàng Nhã Lỵ lê rơi đầy mặt liền thương xót.

Nói xong, liền đi tới cái bàn lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Hoàng Nhã Lỵ.

"Hừ, Tiểu Dương ca ca, ngươi nói cần phải nói nhiều lời vô ích? Ta muốn học ngay bây giờ."



Hoàng Nhã Lỵ vừa nghe, cảm giác vừa cao hứng lên, lại như bị tạt một gáo nước lạnh , nước mắt lại chực muốn rớt xuống.

Nhìn thấy Hoàng Nhã Lỵ lại muốn khóc, Lưu Dương luống cuống, nhanh miệng giải thích:

"Không phải, không phải, Nhã Lỵ muội muội, không phải bây giờ ta không muốn dậy cho ngươi, ngươi cũng biết, môn phái trong võ lâm đều có quy củ, không thể tùy tiện truyền thụ võ công, lần trở về này, ta phải làm lễ nhập môn, sao đó mới hỏi có thể dạy lại võ công cho ngươi không, đến lúc mới có thể quang minh chính đại dạy cho ngươi."

"Nhưng có thể dạy một vài chiêu thức cơ bản trước không?"

Hoàng Nhã Lỵ nghĩ lại những tiểu thuyết võ hiệp nàng đã xem qua hay những bộ film truyền hình, nếu so với những quy định của môn phái trong võ lâm với lời nói của Lưu Dương thấy rất có lý, bất quá nàng không muốn buông tha cho cơ hội này, nên tiếp tục năn nỉ.

Lưu Dương nghe được Hoàng Nhã Lỵ muốn học cơ bản, nhưng bản thân còn chưa được học, làm sao có thể dạy cho nàng, vội vàng cự tuyệt :

"Không được , Nhã Lỵ, điều cơ bản cũng không được, bất quá lần này ta đi nhiều nhất cũng chỉ mất mấy tuần sẽ quay lại, dù sao ta còn phải đến trường nữa, đợi nhiều năm như vậy, thêm một tháng nữa có sao đâu."

"Hừ, chuyện này cũng không được, chuyện kia cũng không được, Tiểu Dương ca ca, được rồi, ta sẽ đợi một tháng, bất quá..."

Nói xong lời này, ánh mắt của Hoàng Nhã Lỵ liền xoay tròn, lớn lên cùng nàng, Lưu Dương sao có thể không biết tính cách của nàng, nhất định Tiểu ma nữ này lại có chủ ý gì đây , trong lòng thầm cầu nguyện.

Nhã Lỵ ngàn vạn lần phải thủ hạ lưu tình a.

Ánh mắt Hoàng Nhã Lỵ đảo tới đảo lui, cuối cùng nói:

"Tiểu Dương ca ca, ngươi làm ta chờ một tháng, như vậy nhất định phải đền bù một tháng phí tổn thất tinh thần cho ta nha, Hoàng Vân Sơn là nơi tốt, phải mang về cho ta một ít lễ vật."

Lưu Dương âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, quà cáp là chuyện đương nhiên, bản thân đi xa về nên mua một ít quà cho người nhà là chuyện nên làm.

Từ khi nào Nhã Lỵ lại đổi tính như vậy!? quả thật may mắn.

Hoàng Nhã Lỵ còn nói :

"Còn nữa, lần đến sư môn này, bất kể kết quả như thế nào, ngươi đều phải mang về cho ta một bộ võ công thích hợp, ta muốn trở thành nữ hiệp."

"Được, được."

Lưu Dương nhanh đồng ý.

Nói là sư môn nhưng là Lý Long Cảnh dẫn hắn quay về động phủ, cả môn phái chỉ có hai người là Lý Long Cảnh và mình, sư phụ lại đang ký thân trên người mình, tất cả không phải tự mình quyết định sao, hiểu biêt của Lý Long Cảnh về võ công là cực kỳ phong phú, lúc thích hợp sẽ đòi một bộ bí kíp cho Hoàng Nhã Lỵ, việc này không phải quá dễ sao, điều kiện này không khó.



Thấy Lưu Dương đồng ý 2 điều kiện đầu tiên, Hoàng Nhã Lỵ vui vẻ , tiếp tục nói:

"Võ công đó không được quá khó luyện."

Lưu Dương gật đầu.

Hoàng Nhã Lỵ lại tiếp tục:

"Phải nhanh chóng luyện thành."

Lưu Dương không thể không không đồng ý, hắn phải gật đầu.

"Huynh phải giúp ta luyện công."

Lưu Dương lại gật đầu.

"Còn phải tìm thiên tài đị bảo cho ta, không phải trong rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp không phải nói ăn một gốc nhân sâm vạn năm không phải tăng được một ít công lực sao, ngươi phải tìm cho ta một gốc, không…không, một gốc không đủ, ít nhất là phải vài xe ngựa."

"Vài xe ngựa, Nhã Lỵ, chẳng lẻ ngươi cho nhân sâm đều là củ cải sao, nói có là có sao."

Lưu Dương hết chỗ nói, vài xe ngựa nhân sâm vạn năm, đừng nói là vạn năm, cho dù là một năm hắn cũng không thể kiếm được chừng đó.

"Ta mặc kệ, tóm lại huynh phải kiếm cho ta."

Tính cách ma nữa của Hoàng Nhã Lỵ lại hiện lên, liên ra lệnh không cho từ bỏ.

"Ta sẽ cố gắng." Lưu dương bất đắc dĩ , đành phải trả lời.

"Cố gắng! không được, nhất định phải tìm được."

"Được được, nhất định tìm cho ngươi."

Bị một đống lớn điều kiện làm cho mê mụi, Lưu Dương không còn gì để nói, ngoại trừ đồng ý cũng chỉ còn đồng ý, cho nên về phần có thể tìm được thiên tài địa bảo hay không thì là một chuyện khác , ngày mai có thể xuất phát cứ đối phó hết ngày hôm nay rồi nói sau, vừa rồi còn thầm tưởng Tiểu ma nữ đổi tính , ai ngờ Tiểu ma nữ vẫn là Tiểu ma nữ, bản tính vẫn như cũ không hề thay đổi.

"..."

Lưu Dương ngồi chết lặng , Hoàng Nhã Lỵ đưa ra một loạt hiệp ước bất bình đẳng, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn buông tha cho hắn, đắc ý đi về phòng, mà Lưu Dương ngồi một chỗ “khóc không ra tiếng” , có trời mới biết làm sao Tiểu ma nữ nghĩ được nhiều điều kiện kỳ quài như vậy, ngay cả ma thú trong các tiểu thuyết huyễn huyễn cũng có , có trời mới biết có ma thú hay không, mà còn phải là loài cực mạnh!!

Nhưng đối mặt với một người không biết nói lý như Hoàng Nhã Lỵ, Lưu Dương có thể nói ra một từ “Không” sao, ngoại trừ đồng ý chỉ có đồng ý, cho đến lúc Tiểu Ma nữ trời đi, lúc này Lưu Dương mới nghĩ lại: mình đã đồng ý những thứ gì?? Trừ những thứ đầu tiên, thì không thể nhớ chính xác những thứ phía sau là gì. Haizzz, cứ thế coi như qua được một cửa ngày hôm nay đi , còn chưa luyện Thanh Hư đại pháp của hôm nay nữa, Lưu Dương vỗ vỗ mặt, bắt đầu tu luyện Thanh Hư đại pháp, ngây thơ không hề nghĩ tới thân phận của mình đã bị Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải vân biết được, bọn họ đã biết hắn là đại hiệp che mặt, ngay cả việc của Lữ Thiện Á cũng đã bị lộ .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook