Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 240: Lập uy.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Lưu Dương tà tà nhìn đám người đang dần thu hẹp phạm vi xung quanh, chỉ có đám người thường cầm hàng mà muốn uy hiếp tới hắn, sợ rằng bản thân không cần động đậy, để cho bọn chúng tự tới chém vào lồng chân khí cũng không biết khi nào cho xong, thật là không biết sống chết.

Quái tử thấy Lưu Dương không khuất phục, nhếch miệng nở nụ cười đầy âm hiểm, thâm độc nói: "Xem ra coi thường mày rồi, cái này là do mày tự chuốc lấy, vậy xin lỗi."

"Thiếu nợ thì trả tiền, cá cược thua thì chịu, lúc lấy tiền sao tụi mày ko nói, giờ nói chung tiền lại bảo tao ăn gian, nói chuyện dễ nghe chút được không, nói tao ăn gian thì đưa chứng cứ ra đây?" Lưu Dương nói. Bất quá đám người đến đánh bạc không ai dám đứng ra ủng hộ hắn, thái độ của Quái tử đối với tên tóc vàng đã hù bọn họ vãi đái, mặc dù bất mãn với quái tử, không thích cái sòng bạc này đến mấy cũng đành im, cùng lắm thì về sau không đến là được, hà tất ra mặt vào lúc này, càng là người có tiền thì càng yêu quý sinh mạng của bản thân.

"Tao quản đưa cái *** cho mày, lão tử chính là chứng cứ, lên cho ta, dám làm loạn ở chỗ của tao, phế một chân một tay của hắn." Quái tử , vung tay lên, đạp chân vào cái bàn bên cạnh.

Những tên cồn đồ xung quanh đã sớm đợi không nổi, hét lớn chuẩn bị xông lên, trong lúc nhất thời, hơn 20 người cầm trong tay những loại vũ khí khác nhau, đại đa số là đao giết heo, sáng loáng như tuyết, số ít trong tay cầm chùy thủ, gậy sắt đứng bao vây vòng ngoài, Lưu Dương không chút sợ hãi thế như ba Triệu Bác không được như hắn, kéo tay Lưu Dương nói: "Cao lão đệ, không bằng chúng ta bỏ hết mọi chuyện, coi như chưa thắng."

"Yên tâm đi, có tôi ở đây ông anh chắc chắn không sao đâu, hơn nữa, cho dù chúng ta có trả lại tiền thì bọn chúng chưa chắc đã nhận nỗi." Lưu Dương liếc mắt nhìn quái tử, sau đó nói.

Quái tử trừng mắt nhìn Lưu Dương, nói: "Tao thấy mầy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, để xem mày có tiền nhưng không có mạng để hưởng thì sẽ thế nào, lên."

Trong lòng Quái tử tràn ngập lửa giận, ngoại trừ sơ hở lần này thì từ trước đến nay việc kinh doanh trong sòng bạc coi như thuận lợi, không hiểu hôm nay sao lại đen thế, cũng không biết lúc nào mới khôi phục lại như xưa, mà đối với tên đầu sỏ gây ra chuyện như Lưu Dương, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha, hắn thậm hắn đang suy nghĩ phải xử Lưu Dương như thế nào cho đẹp.

Quái tử thấy đối phương có hai người, nhưng lại có một tên là vô dụng, bốc đại ai đó trong đám huynh đệ ra cũng dễ dàng bóp chết được hắn, móc chiếc bật lửa từ túi ra, châm thuốc chuẩn bị hưởng thụ cảm giác sảng khóa.

Chỉ là cục diện tiếp theo khiến tròng mắt của hắn thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Lưu Dương thấy đám người xông lên liền hơi chút bảo vệ ba Triệu Bác, sau đó xuất thủ, không phải toàn lực xuất thủ, mà chỉ là 3 phần lực lượng của hắn đã rất kinh người, đám người đứng chỗ này không ai thấy được Lưu Dương xuất thủ thế nào, hơn 20 tên côn đồ ngã xuống đất trong chớp mắt.



Quái tử nhìn đám huynh đệ đang nằm la liệt dưới đất, gào hét ầm trời, quái tử hiển rất rõ thực lực của chúng , hắn cũng nhờ vào bọn đó mới có được vị trí ngày hôm nay, nhưng lúc này chỉ trong chớp mắt đã nằm lăn hết xuống đất, tay chân bị vặn ngang, nằm trên mặt đất kêu gào không ngớt, không có thằng nào đứng lên được.

Toàn bộ sòng bạc lâm vào một mảng yên lặng tuyệt đối, bất kể là quái tử, khách chơi bài, bao gồm cả ba Triệu Bác, không ai có thể nghĩ đến cục diện này, Lưu Dương hoàn thành xong động tác cuối cùng, vỗ vỗ tay như phủi bụi, chậm rãi nói: "Ông chủ, mày rõ lời tao chưa, đem tiền đến cho tao, cầm được tiền rồi tao sẽ đi, bằng không sự việc đi đến đâu tao cũng không biết đâu a."

Lưu Dương nói xong, từ từ đi về phía quái tử, ép hắn lùi ra sau, mà đám khách chơi xung quanh cộng thêm ba Triệu Bác nhìn Lưu Dương như thấy quái vật, không ai dám nói lời nào.

"Đừng sợ, tao là người hiểu quy tắc, luôn làm việc theo quy tắc, đưa tiền thắng được đây, tao sẽ rời đi, một sòng bạc lớn thế này chẳng lẻ không có chút tiền còm đó sao." Ngữ khí của Lưu Dương càng ngày càng lạnh, đến câu cuối cùng khiến mọi người đứng đây cảm thấy một tia hàn ý trong người.

Quái tử xem như là người từng trãi, gặp qua không ít dân anh chị trong giới xã hội đen, nhưng hôm nay hắn thấy bản thân như ếch ngồi đấy giếng, không ngờ tên trẻ tuổi trước mắt này lại là một cao nhân, không ai có thể nhìn thấy rõ chuỗi động tác liên tục của hắn, một đống người đã bị hạ gục, hơn nữa hắn chỉ dùng tay trần, sợ rằng mười thằng như mình cũng không phải đối thủ của hắn, không chỉ đổ thuật lợi hại, hơn nữa thân thủ càng bất phàm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có nhân vật nào như hắn, cho nên bản thân hôm nay đã chắc chắn đâm phải một khối sắt cứng rồi.

Có thể trở thành đại ca một phương, Quái Tử ngoài việc là một tên độc ác thì biết cách làm chuyện cũng là một trong những nguyên nhân lớn, trong thành phố U này người mạnh hơn hắn rất nhiều, thế nhưng bọn đó cũng phải đi ‘ăn cơm nhà nước’(DG: cơm tù ấy), hắn biết có một số người thực lực rất mạnh, không phải thứ để hắn đắc tội.

"Xin lỗi, đặc tội, vừa rồi tôi thất lễ quá, tôi sẽ bồi thường." Tình thế ém kẻ mạnh, quái tử lập tức đổi sang bộ mặt tươi cười, hướng tên phía sau nói: "Đi lấy 357 vạn đến đưa cho người an hem này."

Sau khi nói xong, Quái tử quay người lại ra vẻ thân thiết: "Ngươi an hem thấy thể có được không?"

Lưu Dương vốn đang muốn giải quyết nốt tên Quái tử này, bất quá ngẫm đi ngẫm lại hắn thấy mình không thể độc ác như đám người này, giết người không phải là chuyện hắn là được, bất quá hắn vẫn phải cho bọn này một ít giáo huấn, sắc mặt phát lạnh, nói: "357 vạn, hừ, chỉ có như thế mà muốn dọn yên chuyện này sao."

"Không, không, 400." Quái Tử làm sao không rõ được ngụ ý của Lưu Dương, cuống quít nói.

"Còn có giấy tờ buôn bán nhà."

"Chuyện này….." Lưu Dương đưa ra điều kiện này khiến Quái tử có chút chần chừ, hắn không đắc tội nổi người đang đứng trước mặt này, nhưng công ty bất động sản Hoa Cường lại càng không thể đắc tội, đúng là tiến thoái lưỡng nan.



"Thế nào, không được sao?" Lưu Dương thấy Quái tử chần chừ, trong lòng khẽ động muốn lấy 40v trao đổi.

Tên quái tử sự hãi nhìn tiểu sát tinh đang đứng trước mắt, không thể làm gì khác hơn là qua cửa nào được cửa đó, chuyện giấy tờ gán nhà sau này có thể tính lại, trước tiên cứ vượt qua ải này mới nói, nghĩ tới đây, Quái tử lập tức hạ lệnh: "Mau đem giấy từ bán nhà của lão Triệu đưa ra đây."

Tuy thủ hạ bị hạ gục nhiều, nhưng lính lác bình thường vẫn còn, một tiểu đệ chạy nhanh như chớp lên lầu, không đến một hồi đã cầm một vali lớn cộng thêm một túi tài liệu đưa cho Lưu Dương với thái độ cung kính.

Trong vali phỏng chừng là 400v tiền mặt, phân lượng không nhẹ a, bất quá hắn cũng không thèm mở xem, mà cầm lấy túi tài liệu đưa về phía sau cho ba Triệu Bác, hỏi: "Ông anh, xem thử có vấn đề gì không."

Ba Triệu Bác mở túi tài liệu ra, bên trong quả nhiên là tờ giấy gán nhà lão đã quen thuộc, một tháng trước, lão đã gán nó ở đây, hiện tại rốt cục cầm lại, kích động không ngớt: "Lão đệ, không có vấn đề, chính là cái này."

"Vậy được rồi, cầm lấy đi, không còn phiền phức nào nữa chứ." Lưu Dương nói, sau đó xách vali chứa 400v tiền mặt lên, xoay người chuẩn bị rời đi.

Tên Quái Tử thấy Lưu Dương chuẩn bị rời đi liền thở dài một hơi, vẻ mặt biến đổi liên tục, không biết đang suy nghĩ gì, chỉ là Lưu Dương vừa đi được vài bước liền dừng lại, khiến tâm tình của hắn vừa buông lỏng xuống liền dựng đứng lên.

Nguyên lai lúc chuẩn bị rời đi, Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến, nếu như mình mình cứ đi như vậy thì sau này đám Quái Tử lại tìm đến nhà Triệu Bác thì tím sao, như vậy hành động lần này không phải giúp bọn họ mà thành ra hại bọn họ, nếu sau này xảy ra chuyện thì bọn họ rất khó tránh nổi. Để tránh việc cứu người biến thành hại người, trong thời gian ngắn hắn không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn là lập uy ngay tại chỗ này.

"Quá tử, sự tình tao làm lần này không liên quan bất cứ gì đến ông chủ Triệu, nếu như sau này bọn mày dám tìm đến gây khó dễ cho bọn họ, cẩn thận tao không tha cho tụi bây, đừng tưởng tụi mày có nơi chống lưng là ngon." Nói xong, Lưu Dương dùng chân đá một thanh đao dưới đất lên, thuận tay chém thanh đao giết heo thành hai đoạn.

Pha biểu diển của Lưu Dương giống như ma thuật, trong sòng bạc toàn là người thường thì làm gì có ai thấy qua pha biểu diễn như thế, làm xong phát đầu, Lưu Dương hình như vẫn chưa đã nghiền, đá thêm vài thanh đao nữa lên, xuất thủ như điện, làm cho những cây đao giết heo lần lượt bị bóp thành các quả cầu sắt to bằng miệng chén, nhưng mà hắn cảm thấy hình như vẫn chưa đủ sức răn đe, liền bóp các quả cầu to bằng quả táo cứng chắc hơn.

Lần biểu diễn này của Lưu Dương đã đập tan triệt để âm mưu báo thù trong lòng Quái tử, đặc biệt khi quả cầu sắc cuối cùng được ném lên bàn, sắc mặc Quái Tử biến đổi liên tục, lúc xanh, lúc trắng sau đó lại chuyển thành màu đỏ, khiến mọi người như đang nhìn thấy một đại sư hí kịch trong đoàn kịch Tứ Xuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook