Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 257: Lời Mời Từ Ghế Lô Số 11.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Vật phẩm ngay lập tức được đưa đến ghế lô của Lưu Dương, đại đa số là thảo dược cho nên ko chiếm bao nhiêu chỗ, cho dù nhiều như Thanh Linh thảo cũng chỉ dùng một cái rương nhỏ là đủ, cái rương được Lưu Dương thiết kế đặc biệt dành đựng riêng Thanh Linh Thảo, còn các đồ vật khác thì với túi áo rộng lung thùng của hắn cũng đủ chứa.

Thu dọn xong tất cả, thấy vạn bảo đại hội cũng hạ màn kết thúc, khi Lưu Dương chuẩn bị mở cửa đi ra thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, hắn mở cửa ra nhìn thì nguyên lai là nhân viên tiếp đãi hắn. Vì trong mấy ngày qua người này phục vụ Lưu Dương cũng không đến nỗi tệ, cho nên hắn cũng không có chút bất mãn nào về chuyện này, trái lại hỏi:

-Chào, có chuyện gì không?

-Là thế này Ngô tiên sinh, vị khách nhân ở ghế lô 11 muốn mời tiên sinh qua đó nói chuyện.

Người này cung kính.

-Mời tôi?

Lưu Dương cảm thấy kỳ quái. Vài ngày qua ngoài đến đây mua đồ hắn rất ít khi bắt chuyện với người khác, tuy việc thu mua 2 linh thảo cấp S là Càn Khôn thảo và Cửu U thảo có tốn tiền một chút, nhưng cũng chỉ trên dưới 200 ức mà thôi, còn chưa bằng giá trị của 1 viên trúc cơ đan. Mà hàng “hot” là Trúc Cơ đan thì hắn lại không tham gia, trong lòng Lưu Dương kỳ quái không rõ người này tìm mình để làm gì

Nếu như là lúc khác thì hắn rất nguyện ý đi gặp người này, có thể nắm giữ tài lực bậc này thì chắc chắn là 1 ngưu nhân, không cần gì khác chỉ cần vị trí số 11 trong vạn bảo đại hội lần này cũng đủ nói lên điều đó.

-Đúng vậy, Ngô tiên sinh.

Chiêu đãi viên cung kính trả lời.

Bất quá tâm tư của Lưu Dương nhất mực nôn nóng muốn đem Thanh Linh thảo về Hoàng Vân Sơn, nếu vì trễ một chút mà đống trong đống thảo dược này hay chỉ là một cây xảy ra vấn đề nào đó là chuyện hắn không hề muốn, hắn rất rõ độ trân quý của thảo dược cấp 2, thứ này muốn trưởng thì thì quả thật phải cần mấy trăm năm.

-Được rồi, cậu đi nói với người ta là tôi không có thời gian.

Lưu dương nói xong, cầm đồ của mình lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

Còn người chiêu đãi viên kia khi nghe câu trả lời của Lưu Dương liền lộ ra biểu tình khó xử, bất quá hắn không hề nhường đương, mà nhìn Lưu Dương với đôi mắt khẩn cầu, tâm tư khẻ động, cố gắng tìm ra một lý do thật khéo.



Phụ trách chiêu đãi Lưu Dương là một người nổi bật trong đám thanh niên của Gia Cát thế gia, cũng chỉ có người này mới đủ khả năng phục vụ các vị khác hàng X1 (từ 11->99), để phục vụ 9 ghế VIP này thì đòi hỏi những người phục vụ ngoài võ công cao cường ra, còn cần có cách cư xử khôn khéo.

Chiêu đãi viên này tên là Gia Cát Ngọc Danh, là tinh anh trong thế hệ sau này của Gia Cát thế gia, chỉ mới 25 tuỗi nhưng đã trở thành chuẩn nhất lưu cảo thủ , tốc độ tu luyện như vậy trong giới cổ võ có thể xem như lợi hại.

Lưu Dương đang chuẩn bị lách người đi né qua thanh niên này, bình thường nhân viên thuộc tập đoàn võ hầu đều rất quy cũ, nhưng là lúc này đây lại có ngoại lệ, tuy trên mặt người này vẫn hiện ra vẻ khiêm tốn, thế nhưng hắn không hề có ý chịu nhường đường, điều này khiến thái độ Lưu Dương trầm xuống.

Gia Cát Ngọc Doanh thấy Lưu Dương sắp nổi giận liền vội vã giải thích:

-Lưu tiên sinh, xin lỗi vì quấy rối ngày, chúng tôi quả thực cũng không muốn điều này, nhưng chủ nhân của ghế lô số 11 thuộc về ẩn môn, những người chúng tôi không thể đắc tội, thật xin lỗi.

-Ẩn môn? Ẩn môn là cái gì?

Câu nói của Gia Cát Ngọc Doan liền khiến Lưu Dương tạm dừng cước bộ. Hắn chưa từng nghe qua cái tên ẩn môn, mà thực lực của tập đoàn Võ Hầu có thể tổ chức một sự kiện lớn như thế này là có thể hiểu tới, thế nhưng một đại thế gia như thế này lại cố kỵ với ẩn môn như thế thì quả thật đáng tò mò.

Gia Cát Ngọc Doanh thấy Lưu Dương dừng chân, trong lòng thầm mừng hú đít, vội vã giải thích:

-Ngô tiên sinh, ẩn môn là những môn phái đứng đầu giới cỗ vỏ, đã vài chục năm họ không giao thiệp với bên ngoài, nhưng mỗi một thế hệ của ẩn môn không có ai không phải là cao thủ, hiện nay theo tôi được biết thì ẩn môn có bốn phái, phân biệt là Dược Vương môn, Kiếm Cốc, Thần đao điện và Thần Nữ phong, mà người ngồi ghế số 11 chính là đệ tử nhập tục của Thần Đao điện.

Nghe lời giải thích của Gia Cát Ngọc Danh, Lưu Dương liền có chút hiểu ra, thì ra ẩn môn là một ít môn phái thần bí, như trong tiểu thuyết thì có thể gọi là siêu cấp môn phái. Có lẽ sự truyền thừa của họ còn khá đầy đủ, hay vì nguyên nhân nào khác mà tốc độ luyện công của đệ tử có phần nhanh hơn, thực lực của để tử trong môn phái cũng mạnh, hơn nữa còn thực lực ẩn bên trong môn phái, nên khiến địa vị của họ trở nên siêu nhiên.

Bất quá sự truyền thừa của bọn họ chắc chưa được xếp vào võ lâm thời xưa, nếu như bọn họ lưu giữ đầy đủ sự truyền thừa thì đan đạo đã không thất truyền, theo đó chỉ tốn vài năm là cho ra một lứa nhập phẩm cao thủ. Mà võ lâm hiện tại cao thủ phổ thông đỉnh đã là một tồn tại siêu nhiên, do đó Lưu Dương phỏng chừng những ẩn môn này chỉ mạnh hơn các môn phái khác một ít mà thôi.

Nếu người này là một đệ tử nhập tục của ẩn môn thì chắc chắn là một cao thủ, nếu vậy không chừng hắn đã đột phá nhập phẩm cấp, nói như vậy thì hắn rất có thể phát hiện ra thuật dịch dung của bản thân, đến khi đó thì cái được không bù nổi cái mất.” Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Dương có chút thấp thỏm.

Gia Cát Ngọc Doanh thấy Lưu Dương cúi đầu không nói, nhớ tới lời nhận xét của đại trưởng lão về Lưu Dương biết người này ưa mềm không ưa rắn. Vì vậy tiếp tục khẩn cẩu:

-Tiền bối, phía chúng ta bị đối phương ép buộc, không thể làm gì khác hơn nên đành nói ra đan dược do chính tiền bối cung cấp, thật xin lỗi.



-Thì ra là thế, sớm muộn gì cũng bị lộ, không sao, được rồi, tên đệ tử Thần Đao điện này khoảng bao nhiêu tuổi.

Lưu Dương đối với việc Gia Cát thế gia tiết lộ chuyện đan dược của mình cũng không quá chú ý, sớm muộn gì vấn đề này cũng sẽ phát sinh, dù sao sau khi từ Hoàng Vân Sơn trở về hắn cũng sẽ bỏ thân phận này cho nên lộ cũng không sao. Nếu cung cấp được đan dược, thì Lưu Dương đã có chuẩn bị đối với việc bị lộ, bất quá hắn không hề ngờ bị lộ sớm thế này.

-Đại khái khoảng 25 tuổi.

Gia Cát Ngọc Doanh chắc hắn đã gặp qua tên đệ tử của Thân Đao môn, liền vội vả trả lời.

25 tuổi sao!? Tâm trạng Lưu Dương thoáng chút buông lỏng, với số tuổi 25 mà không có sự trợ giúp của Trúc Cơ đan thì đạt đến cao thủ phổ thông bình thường đã là không tệ chút nào, nếu muốn đột phá nhập phẩm thì rất ít khả năng, hơn nữa thời đại này thì đệ tử nhập tục của các ẩn môn cùng lắm là đạt đến cao thủ phổng thông đỉnh phong mà thôi. Với công pháp, dược vật, cộng thêm thiên phú thì đạt đến mức này cũng là điều trong khả năng.

-Vậy được rồi, tôi sẽ đi, mời cậu dẫn đường.

Lưu Dương quyết định, 25 tuổi, nếu là nhập phẩm thì cũng chỉ là vừa mới bước vào mà thôi, còn hắn đã bước qua nhập phẩm hơn nữa là đã nhập phẩm trung kỳ ( Nhân Cấp), hơn nữa dù thế nào thì Gia Cát thế gia đã tạo cơ hội cho hắn kiếm tiền, hơn 100 khoá Thanh Linh thảo này cũng nhờ bọn họ mà có, nếu hắn không đi thì chỉ sợ đám người này sống không yên.

Dưới sự dẫn dắt của Gia Cát Ngọc Doanh, rất nhanh Lưu Dương đã tới ghế lô số 11, vì đây là thời gian giao tiền và bảo vật nên phía trong ghế lô này hỗn loạn 1 mãnh, về phần người giao dịch đã được cho đi, nên việc Lưu Dương đến đây không được mấy ai chú ý.

Ghế lô số 11 và 31 đều VIP như nhau, rất nhanh, cửa ghế lô 11 liền mở ra, Gia Cát Ngọc Doanh đứng nép 1 bên, biểu tình khá rụt rè.

Trong phòng chỉ có 1 người, là một thanh niên rất trẻ tuỗi, khá đẹp trai, khí chất mạnh mẽ, độ tuổi khoảng 24-25, trên mặt hiện lện một cỗ ngạo khí rất nặng, còn kèm theo một cỗ sát khí, những đệ tử ẩn môn nhập tịch sợ rằng đều là hàng nội bật trong cùng thế hệ, huống chi sau khi nhập tục cũng nhận được sự tung hô từ các thế gia, qua biểu hiện của Gia Cát thế gia là đủ biết việc này.

Nếu như so đấu tướng mạo, khi không dịch dung thì Lưu Dương có thể phân hơn thua với tên này, nhưng hiện tại hắn đã thay đổi khuôn mặt,tuy thay đổi khuôn mặt rất dễ, nhưng biến nó thành đẹp trai hơn thì lại rất khó, mà Lưu Dưỡng cũng chả để ý điều này, khuôn mặt hắn chọn thuộc loại trung bình, không đẹp cũng chẳng xấu.

Tên đệ tử Thần Đao môn nhìn thấy hình dáng bình thương của Lưu Dương liền lộ ra vẻ khinh thường, ngay cả đứng cũng không them. Đối với sự cao ngạo của hắn, Lưu Dương không chút nào để ý, yên lặng đứng quan sát tên đệ tử Thần Đao môn này, địa vị ẩn môn siêu nhiên, chắc hẳn sẽ có chỗ độc đáo riêng.

Tên đệ tử Thần Đao Môn ăn mặc rất chi là hiện đại, toàn thân mặt một bộ âu phục xa hoa, các đồ chơi của xã hội hiện đại hắn có đủ, bất quá tay phải vẫn nắm một thanh đoản đao, bất kể là làm việc gì cũng không buông tay, chắc đây là vũ khí tuỳ thân của đệ tử Thần Đao môn. Võ thanh đoản đao có vẻ khá cổ, xem ra đã trãi qua không ít năm tháng, không biết lưỡi đao phía trong sẽ như thế nào.

Bất quá điều Lưu Dương nghĩ đến nhiều nhất chính là, những phái ẩn môn này xem ra cũng không hề “ẩn” a, có thể triệu tập 1300 ức tài chính trong thời gian ngăn như thế quả là không đơn giản, trừ phi hắn có bảo vật ngang ngữa với số tiền đó, bất quá Lưu Dương thấy thế nào cũng không giống trường hợp này a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook