Diễm Phúc

Quyển 2 - Chương 135: Mua vé.

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Dưới tình huống như vậy đã chứng minh điều này, còn lại 3 vật khác nhau đã truyền chân khí vào khoảng 1 giờ, chân khí bên trong đã tiêu hao gần hết, đồng thời cũng chứng minh phỏng đoán của Lưu Dương, chân khí của mình có thời gian tồn tại trong mọi vật là như nhau, phát hiện như vậy làm Lưu Dương rất vui mừng, chỉ cần đủ đồ, nếu như trong lúc không chế phạm vi 5km, mỗi giờ truyền chân khí vào một lần, vậy thì các yếu điểm trong phạm vi 5km đều nằm trong phạm vi cảm nhận của mình.

Thời gian 1 giờ, cũng đã đủ cho Lưu Dương đi từ khu hẻo lánh của Hoàng Vân Sơn đến bên ngoài thành phố Hoàng Vân Sơn, sau 5 giờ, trời đã hơi sáng, Lưu Dương không dám dùng khinh công, trong thành phố, đã có nhân viên vệ sinh và người tập thể dục buổi sáng đi lại, nếu bay trong tình huống như vậy, không khỏi tạo ra hoảng sợ.

Tại vùng ngoại ô, đã có mạng lưới giao thông công cộng, đặc biệt, Thành Phố Hoàng Vân Sơn còn là một điểm du lịch cấp quốc gia, giao thông công cộng rất phát triển, những tuyến xe sớm nhất phần lớn là từ 6h đến 6h30, điều đó cũng được ghi trên bản đồ du lịch ở Hoàng Vân Sơn.

Khi Lưu Dương đến Hoàng Vân Sơn, đã mua một cái bản đồ du lịch ở Hoàng Vân Sơn, được dịp lấy ra, phân biệt một chút, tìm được dấu hiệu kiên trúc xung quanh, cũng biết được vị trí của mình, khoảng cách của bản thân đi từ Hoàng Vân Sơn đại khái đã hơn 50km, đã đi vào trong phía tây thành phố, mình cách vị trí đó không xa, chính là bến xe bus, ở đó có sáu tuyến xe bus đi qua, và một tuyến xuất phát từ trạm đó, đáng mừng nhất là, trong đó có một truyến xe bus xuất phát đúng 6h, mà điểm cuối cùng lại chính là nhà ga, cũng chính là chỗ mà Lưu Dương muốn đến.

Đây chính là lựa chon tốt nhất, Lưu Dương phỏng đoán một chút, chỉ còn hơn 3km, bây giờ là 5h40, còn có 20 phút, chỉ cần trong vòng 20 phút, chạy đến chỗ điểm đỗ xe cách hơn 3km kia, là có thể bắt được tuyến xe, chạy đến nhà ga Hoàng Vân Sơn.

Hơn 3km một chút, chừng 10 phút đồng hồ, thế thì quá đủ rồi, cho dù người bình thường cũng có thế chạy được, Lưu Dương bắt đầu chạy ngay lập tức, hắn duy trì tốc độ nhất định, không chạy quá nhanh cũng không quá chậm, chạy bộ như vậy rất là thoải mái.

Tốc độ của Lưu Dương không chậm, khoảng chừng 10 phút, đã nhìn thấy trạm xe, cũng sắp đến 6h, trời đã sáng rồi, thậm chí ở phía xa xa, mặt trời cũng đang từ từ mọc, vì chưa đến 6h sáng, cho nên bến xe bus cũng không có nhiều người, nhưng cũng có vài người ,sáng sớm đứng chờ xe bus ở phía trước, cùng đợi một tuyến xe bus.

Tốp người tụm lại chờ xe bus đến, nhìn thấy Lưu Dương chạy đến, đều tò mò nhìn hắn, Hoàng Vân Sơn là một thành phố du lịch, du khách đến nơi đây rất nhiều, ở đây là ngoại ô, phần lớn du khách đều ở tại trung tâm thành phố, chờ xe ở đây đều là nhưng người đi làm ở các địa điểm du lịch, bọn họ phải là tương đối sớn, đi cũng khá xa, cho nên phải đi từ sớm.

Bọn họ phần lớn đều có kiến thức rộng rãi, người đến Hoàng Vân Sơn du lịch, đều mang rất ít hành lý, chỉ một hai túi nhỏ mà thôi, cho dù có mang theo nhiêu hành lý, cũng để hầu hết ở khách sạn, ít có người như Lưu Dương, túi lớn túi bé, trên người cũng mang theo không ít đồ vật linh tinh, làm cho người ta liên tưởng đến một con lừa đi du lịch dã ngoại (DG: là picnic đó ) , địa điểm du lịch ở đây khá nhiều, nơi này núi non rất ít, tính nguy hiểm cũng không lớn, nhưng ở Hoàng Vân Sơn này, rất ít thấy ai đi một mình, bởi vì đi vào Hoàng Vân Sơn một chút chính là một khu rừng nguyên thủy lớn.

Lưu Dương không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, lẳng lặng đứng đó, trai qua hơn ba tuần tu luyện, bất kể võ công hay tinh thần lực đều tăng lên rất lớn, đối với ánh mắt của những người này, đã không thèm chú ý đến, nếu thực sự muốn so bì, họ đã so không nổi với hắn từ lâu rồi.



Tình huống như thế không kéo dài lâu, khoảng 5 phút sau, đã đến 6 giờ, tuyến xe bus đầu tiên từ bãi đỗ xe bên cạnh đi ra, thời gian vẫn còn sớm, ngay cả lái xe bus vẫn còn hơi ngái ngủ ngáp ngáp, mấy người đứng trước trạm xe cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa trên xe cũng không có nhiều người cho lắm, Lưu Dương còn có đủ chỗ để ngồi, nếu có nhiều người, tiếp theo đó là đồ vật nặng, tình huống chủ yếu là có quá nhiều người chen chúc, sẽ rất bất tiện, nhiều đồ như thế này, đúng là không có chỗ mà để.

Người trên xe không nhiều lắm, nên Lưu Dương có thể để vài đồ vật xuống, ở ghế bên cạnh, đường phố vào sáng sớm, không có nhiều người, cũng không có nhiều xe, khoảng trên dưới 30 phút, xe bus cũng đã về đến bến, thời gian lúc này vẫn là buổi sáng.

Xuống xe, Lưu Dương lập tức chạy đến nhà ga , tàu hỏa quay về U chỉ có một chuyến, là chuyến 9 giờ tối, hi vọng có thể về mua vé giường nằm để quay về thành phố U, trời ạ!, hơn mười mấy giờ đi tàu đó, nếu mà đứng quay về, sẽ chết người mất.

Quầy bán vé của nhà ga, là nơi Lưu Dương đến đầu tiên, nhưng lại làm hắn thất vọng, ở đây không mua được vé từ Hoàng Vân Sơn đến thành phố U, người bán vé nói cho hắn, cho dù đến ngày mai cũng không có, sớm nhất là ngày kia, mà cũng không có giường nằm, chỉ có vé ngồi.

Phải đến ngày kia mới có thể rời khỏi Hoàng Vân Sơn, điều nay Lưu Dương tuyệt đối không chấp nhận, từ động phủ đi ra đã là ngày mùng 17 tháng 8, mà đến thành phố Hoàn Vân Sơn là rạng sáng ngày 18, nếu chậm mất 2 ngày, sau khi trở về cho đến ngày khai giảng hắn còn rất nhiều chuyện phải làm a.

Lưu Dương thất vọng rời khỏi chỗ bán vé của nhà ga, ở bên cạnh nhà ga, đi tìm công ty du lịch, lúc này mới có 6h30, chưa có công ty du lịch nào mở cửa, ở thành phố Hoàng Vân Sơn có rất nhiều xe du lịch, mua vé giường nằn để quay về, phải hoàn toàn nhờ đến bọn họ, trước đây Hoàng Căn Vĩ đã nói cho hăn mấy điều này.

Tại địa điểm du lịch, có rất nhiều công ty du lịch, mấy công ty du lịch này cùng với ngành đường sắt có rất nhiều quan hệ, nếu như không mua được vé giường nằm ở bên đường sắt, thông qua bọn họ thì rất dễ dàng mua được, đã trải qua một đêm, Lưu Dương đầu tiên tìm một chỗ ăn cơm, ở bên cạnh nhà ga, những quán kinh doanh 24/7 như vậy có rất nhiều, ăn uống ở Hoàng Vân Sơn này cũng không nhiều món, nhưng lại tập trung tất cả đặc sản của vùng tây bắc,ở bến cạnh nhà ga như thế này tập trung nhiều đặc sản nhất.

Lưu Dương thích ăn mì, muốn một bát mì đặc sản, một bát mì bắp (nguyên văn là cơ gân đạo đích mì sợi) , kết hợp với nước dùng ngon, hương vị không tệ, cơm nước xong, đị dạo quanh nhà ga một chút, đã khoảng 8h sáng, chắc là các công ty du lịch đã mở cửa, Lưu Dương chọn bừa một công ty mà hắn nhìn thấy trước mặt, tên là công ty du lịch Hoàng Vân, rồi đi vào.

Đối với cách thông qua công ty du lịch mua vé giường nằm mà Hoàng Căn Vĩ đã nói, Lưu Dương nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi hắn đến công ty du lịch Hoàng Vân, sau khi nói cho bọn họ yêu cầu của mình, đã có được câu trả lời chắc chắn của công ty du lịch Hoàng Vân, cô tiếp tân để Lưu Dương chờ một lúc, rất nhanh sẽ có vé, hắn ngồi trong đại sảnh của công ty du lịch, chờ vé đưa đến.

Công ty du lịch Hoàng Vân là một công ty du lịch không nhỏ, có khoảng chừng 6 sáu gian hàng có mặt tiền, dựa theo lời giới thiệu của cô tiếp tân , trên lầu còn có mấy gian, tại nơi sầm uất như nhà ga này, có thể có nhiều gian hàng có mặt tiền như vậy, đủ thấy thực lực của họ, hơn nữa họ còn là cấp dưới trực thuộc công ty du lịch đường sắt.



Lưu Dương hơi yên tâm, xem ra mình tìm đúng rồi, là cấp dưới trực thuộc công ty du lịch đường sắt, như thế thì nhất định có quan hệ đặc biệt với ngành đường sắt, phỏng chừng mua cái vé giường nằm cũng không có gì là khó.

Đợi ở đây được 10 phút, hắn nhìn thấy một người mặc đồng phục của nhân viên ngành đường sắt vội vã đi vào, Lưu Dương cảm thấy, đây chắc là vé của mình, qua nhiên, người mặc trang phục ngành đường sắt đi tới quầy tiếp tân, đưa tấm vé cho nhân viên tiếp tân, sau đó thì vội vàng rời đi, sau khi nhân viên đường sắt rời đi, nhân viên tiếp tân đi tới trước mặt Lưu Dương đua ra một cái vé tàu, nói:

- Xin chào, đây là vé xe của ngài, Vé xe hết 399 đồng, phí dịch vụ là 40 đồng.

Lưu Dương cầm lấy vé tàu, quả nhiên là vé giường nằm đi thành phố U, thời gian khởi hành là buổi tối hôm nay, vẫn là cửa hàng, phí dịch vụ là 40 đồng, so với giá chính thức thì đắt hơn, nhưng cũng tốt hơn mình cũng không mua được, không có bọn họ, mình cũng không hề mua được vé tàu nhanh như thế này.

9 giờ tối, như thế thì cũng không có tình huống ngoài ý muốn nào xuất hiện, ngày mai có thể trở về thành phố U, giá 40 đồng so với chỗ bán vé thì cao hơn một chút, nhưng so với bọn phe vé thì thấp hơn nhiều, bình thường sẽ không có vé giả, dù sao ở công ty du lịch, cũng không giống với bọn phe vé, bán rồi chạy mất.

Nhưg khi trả tiền vé, Lưu Dương vẫn hỏi một câu:

- Không phải là vé giường nằm hôm nay đã bán hết hay sao, tại sao các cô còn mua được.

Hắn không đợi người ta trả lời, nhưng cô tiếp tân cũng không hề để ý, hơi kiêu ngạo nói:

- Vé là do công ty đường sắt để lại từ trước, để riêng cho công ty du lịch Hoàng Vân chúng tôi tiêu thụ, đưng nói là tối nay, cả vé giường nằm của buổi sáng hôm nay cũng cũng có.

400 đồng, trong ví vẫn còn, hắn trả tiền rất nhanh, rời khỏi công ti du lịch Hoàng Vân, xem ra ngành nào cũng có cách kiếm tiền của mình a, không thể coi thường, lấy công ty du lịch Hoàng Vân này mà nói, không nhắc đến mặt du lịch, cho dù bán vé xe cũng có lãi không ít, vừa rồi ở đó, còn có bảy tám người đi vào mua vé, xem ra bọn họ bên ngoài cũng có tiếng tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook