Diễm Phúc

Quyển 1 - Chương 2: Ngàn năm lão quỷ

Thập Niên Tàn Mộng

15/04/2013

Lưu Dương đắm chìm trong mê man.Trong bóng tối, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cục tỉnh lại, muốn mở to mắt, ngày xưa có thể thoải mái mở con ngươi, bây giờ như bị nặng vật đè xuống, không thể mở nổi, ảo giác mông lung, tỉnh lại chính là ý thức, thân thể như vĩnh viễn không thể tỉnh lại, vô pháp khống chế bất kì động tác nào của thân thể, giờ khắc này, linh hồn cùng với thân thể chia lìa , Lưu Dương cảm thấy vô cùng quái dị, một ý niệm trong đầu hiện lên, đây là âm phủ sao?

Âm phủ, thật sự có âm phủ tồn tại sao? Vậy thì tốt quá, nói như vậy, chính mình có lẽ có thể gặp lại cha mẹ rồi, ba mẹ, Dương nhi rất nhớ các người, Dương nhi đã tới gặp các người đây!

- Hài tử , ngươi tỉnh lại rồi, ngươi còn tại dương thế, không có đến âm ty.

Một thanh âm già nua đột nhiên truyền đến, Lưu Dương cảm giác được thanh âm này không phải là ở chung quanh truyền đến , mà là từ bên trong đáy lòng của hắn truyền đến , rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là ở địa phương nào, chuyện gì đang xảy ra?

Trong nháy mắt, một màn hình ảnh lúc qua đường cái xảy ra, tất cả hiện lên trong lòng, tai nạn xe cộ, mình nhất định đã gặp tai nạn xe cộ, Lưu Dương hét lớn:

- Chuyện gì xảy ra, ta chết rồi hay chưa, nơi này là địa phương nào?!

Càng thêm làm hắn sợ hãi chính là, hắn vốn dùng hết toàn lực kêu to, lại như cũ không thể khống chế thân thể, thanh âm của chính mình, một chút ít cũng không có vang lên, bốn phương tám hướng âm u yên tĩnh đến rùng rợn.

- Hài tử , yên tâm đi, ngươi hiện tại đã không có việc gì , đúng rồi, ngươi còn sống!

Thanh âm già nua lại truyền đến.

- Còn sống, ta làm sao còn sống?

Lưu Dương cũng không rõ ràng, chiếu rọi trong ý thức của hắn lúc này là một màn tai nạn đã xảy ra, như vậy rõ ràng, lúc ấy, chiếc xe tải đã trực tiếp đâm thẳng vào mình, còn chưa chết là sao, thanh âm kia nhất định là đang lừa gạt mình, Lưu Dương trong đáy lòng hô to nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai, có phải là Diêm Vương phải không? Vì sao cái gì ta cũng nhìn không có thấy, cái gì cũng nghe không được?

- Ngươi không phải nhìn không thấy, cũng không phải nghe không được, chỉ là ngươi không có dùng cảm giác từ trái tim, hài tử, hãy cảm giác từ sâu tận đáy lòng, dụng trái tim để cảm giác, ngươi sẽ cảm giác được hết thảy.

Thanh âm già nua lại lần nữa vang lên từ trong tâm khảm của Lưu Dương, hoang mang , làm cho Lưu Dương không tự chủ được sự tin tưởng.

Dựa theo thanh âm già lão chỉ điểm, Lưu Dương chậm rãi ổn định tâm thần, bắt đầu cảm ứng, giống như đáp lại dụng tâm của Lưu Dương, cảm giác của hắn lan tràn bốn phía từ từ sáng tỏ, cảm nhận được mình tựa như đã đi tới một địa phương tràn ngập trong ánh hào quang, ngoại trừ ánh bạch quang, chung quanh là một mảnh hư vô, tư vị cảm giác có chút mờ ảo , không biết mình rốt cuộc là ở địa phương nào, đang lúc băn khoăn thấp thỏm, một hạc phát đồng nhan(1) lão giả khoảng sáu bảy mươi tuổi đột nhiên ra hiện đứng trước mặt hắn.

Lão giả xuất hiện rất đột nhiên, dọa Lưu Dương cả người giật thót, kinh tiếng hỏi:

- Lão gia gia, ông là ai, chúng ta hiện tại rốt cuộc ở nơi nào? Ông chính là người vừa rồi nói chuyện sao?

- Đúng vậy, là ta vừa nói , có điều chúng ta cũng không phải nói chuyện như bình thường, mà là dùng ý thức trao đổi, chúng ta đang cùng ở trong ý thức hải của ngươi, tất cả những lời lúc này đang nói, đều là ý thức trao đổi ở trong lòng.



“Ý thức hải?” Sao mình lại ở bên trong ý thức hải, mà ý thức hải rốt cuộc là cái gì, tựa hồ như ở trong cuốn tiểu thuyết nào đó đã đề cập qua, là tận cùng của ý thức, nhưng cũng rất xác định, nó cũng từng xem qua một vài tiểu thuyết võ hiệp, bất quá những tiểu thuyết tân thời, cũng không nhiều , ý thức hải, tựa hồ là cách nói trung gian trong các cuốn tiểu thuyết.

Nó rất kỳ quái, vì sao mình lại ở chỗ này, lão giả kia vì đâu lại hiện ra trong ý thức hải của mình, trong lòng Lưu Dương nảy ra một loạt dấu chấm hỏi tại sao, lần tai nạn xe cộ mấy năm trước làm cho mình mất đi cha mẹ kính yêu, mà vài năm sau, lần tai nạn này, rốt cuộc là có chuyện gì chuyện gì xảy ra với mình, mình rốt cuộc là đang trong hiện thực, hay là đang trong hư ảo.

- Không cần lo lắng, ý thức hải chính là nơi sâu nhất trong trí nhớ của ngươi, là tận sâu nhất trong ý thức của mỗi người, chúng ta hiện đang ở trong nơi sâu nhất đó, mỗi một câu từ đáy lòng của ngươi, ta đều nghe rất rõ ràng.

Lão giả không chút hoang mang giải thích, đối với Lưu Dương lão tựa hồ rất có kiên nhẫn.

Rất rõ ràng, không phải, vốn không có bí mật , Lưu Dương lần đầu tiên có cảm giác bất lực với chính mình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì cái gì lại như vậy, lão giả hiền lành trước mặt làm cho tâm trí nó bình thản lại, có lẽ không có vấn đề gì, bản thân nó tự an ủi.

Lo lắng, trong lòng Lưu Dương đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vừa rồi những gì mình suy nghĩ lão giả đều nhìn ra , chỉ có lão giả cố ý nói chuyện với mình, mình mới có thể nghe được, ngoài ra những gì lão suy nghĩ mình lại không có nhìn ra, rất kỳ quái , từ đáy lòng nó hỏi:

- Chúng ta cùng tồn tại trong ý thức hải, vậy tại sao ông có thể cảm giác được những suy nghĩ của cháu, mà cháu không cảm nhận được những suy nghĩ của ông?

Trong ý thức hải, lão giả nở nụ cười, nụ cười rất vui vẻ, nở nụ cười một lúc sau, mới lên tiếng nói:

- Chúng ta đều ở trong ý thức hải, nhưng tinh thần năng lượng của chúng ta chênh lệch quá xa , hơn nữa ngươi là bản thể, cho nên ta có thể nghe được ý tưởng trong lòng của ngươi, ngươi nghe không được ý nghĩ của ta.

- Tinh thần năng lượng, đó là cái gì?

Lưu Dương bộ dáng tò mò không hiểu, truy hỏi sự việc một cách tỉ mỉ, lời nói của lão già khiến cho nó hứng thú, trung gian gì đó, từng cái từng cái ra hiện ở trước mặt hắn, đây chính là cơ hội khó mà có được.

- Tinh thần năng lượng, là độ mạnh yếu tinh thần của một người, người bình thường tinh thần cường độ rất thấp, như vậy đi , kiểu như thế này, người thường đại khái là 3, tinh thần năng lực của người có thiên phú lắm đại khái là 300, mà năng lượng của ta là 300.000.000”.

"3 trăm triệu, gấp người thường một trăm triệu lần, đây rốt cuộc là quái vật gì?.

Lưu Dương trong lòng âm thầm than.

Bất quá ý nghĩ thoáng qua cũng không có giấu diếm được lão nhân, lão nhân mở trừng hai mắt, tức giận nói:

- Ta bằng vào chính bản thân tu luyện mà đạt được, sao lại nói là quái vật, tiểu tử ngươi không biết kính già yêu trẻ, thực nên sửa chữa ngươi một trận.

Lão nhân mặc dù đang tức giận, nhưng không biết làm sao lại làm cho tâm tình của Lưu Dương tốt lên rất nhiều, hắn cảm thấy mình là không có việc gì, bất quá vì cái gì mà mình lại tỉnh lại ở bên trong ý thức hải mà không phải trong hiện thực, trong lòng Lưu Dương phát lạnh, một ý nghĩ kéo đến:

“Ta hiện tại rốt cuộc thế nào đây, có phải hay không đã biến thành người thực vật?

Trong trí nhớ rất rõ ràng, hắn bị tai nạn xe cộ, hơn nữa là tai nạn xe cộ phi thường nặng, chắc chắn vì vậy mới đến cái địa phương kỳ kỳ quái quái này, nhất định là có vấn đề , thân thể bây giờ thế nào, vì cái gì mà cái gì cũng đều không làm được.



Ý nghĩ của Lưu Dương không có giấu diếm được lão già, trong ý thức hải lão giả mỉm cười, nói:

- Ngươi bị tai nạn đúng thật rất nặng, chính ra thì đã sớm chết rồi, nếu không phải có ngọc bội của ngươi bảo hộ, giờ này ngươi cũng đã sớm hồn phi phách tán hết rồi, có điều bây giờ thì tốt rồi , đã không có gì đáng ngại.

Nghe xong lời nói của lão già, Lưu Dương có chút hiểu được , đối phương nói đều là sự thật, tại sâu thẳm trong ý thức, không có ý nghĩ nào có thể giấu diếm được lão, đặc biệt dưới tình huống tinh thần năng lượng kém quá xa, mình và lão già so sánh với nhau khác chi khác biệt giữa con kiến cùng với voi.

“Ngọc bội, là ngọc bội mà mình vẫn đeo sao?" Lưu Dương theo bản năng tự nhủ, tố chất tâm lý của nó cũng không tồi, bằng không cũng không có thể đứng dậy sau khi cha mẹ bị tai nạn nhanh như vậy, lúc này nó đang từ từ từ khôi phục lại và biến đổi lớn, cũng bắt đầu đặt câu hỏi cho vấn đề , nói như thế nào nó cũng là người phi thường thông minh, tình huống hiện tại đặc biệt quỷ dị, chỉ có thể tự hỏi, nhưng không có cách nào hành động, cảm giác không được ngoại giới , trước mắt là toàn bộ trắng xoá, không có một chút cảm giác thực nào, có lẽ nó là nên tin tưởng lời nói của lão giả , nơi này chính là ý thức hải mà lão đã nói, mặc dù thực tế thì chư từng có nghe qua, nhưng tình huống hiện tại nó cũng có nghe qua bao giờ, cứ bình tâm, chắc cũng bình thường trở lại.

- Đúng vậy, chính là cái ngọc bội mà ngươi vẫn đeo, cũng chính là chỗ mượn thể của ta, mặc dù có ngọc bội bảo hộ, nhưng thân thể của ngươi cũng bị thương tổn rất nặng, chỉ là trong lúc ý thức chìm vào hôn mê , cơ duyên xảo hợp, linh hồn của ta ở trong ngọc bội dung nhập vào thân thể của ngươi, thông tục mà nói, chúng ta là hai linh hồn cùng chung một thân thể.

Lão già giải thích.

- Hai linh hồn chung một thân thể, sao lại như vậy, chẳng lẽ ông cũng có thể khống chế được hành động cơ thể của ta, như vậy ta không phải xong đời rồi sao ?

Nó đã từng nghe qua một vài truyền kỳ về Tá Thi Hoàn Hồn, chẳng lẽ mình cũng bị linh hồn của lão già này chiếm đoạt, vĩnh viễn lâm vào vĩnh hằng hắc ám, hoặc là bị nhốt tại đây trong ý thức hải này, vĩnh viễn không thể thoát, thậm chí có thể hồn phi phách tán, tinh thần năng lượng của mình cùng với đối phương quá khác biệt, kết quả như thế hoàn toàn là có thể xảy ra, Lưu Dương trong lòng phức tạp không cùng, đủ loại ý nghĩ không ngừng lướt qua, trong đầu một mảnh hỗn loạn, bật thốt:

- Không được!

Lão già cười khổ nghĩ:

“Mình cũng tính là một cao thủ , nhưng trở lại dương gian đâu có phải là việc dễ dàng, lại là đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, nhưng chính mình đối với thân thể này, cũng không có cách nào khác”

Suy nghĩ hồi lâu, rồi nói:

- Chuẩn xác mà nói không phải là ta tiến nhập vào thân thể của ngươi, mà là thân thể của ngươi hút linh hồn của ta vào, Tá Thi Hoàn Hồn có rất nhiều hạn chế, trong tình hình chung là không thể thực hiện, dù sao ngươi cũng là chủ thể, ta chỉ là khách thể, huống hồ thân thể của ngươi có ẩn chứa lực lượng cường đại, ta không có khả năng mạnh mẽ chiếm đoạt, chỉ có tại thời điểm ngươi bị kích thích cực đoan mà mất đi ý thức, ta mới có thể tạm thời chiếm cứ thân thể ngươi, cũng là qua trợ giúp ngươi mà thôi.

- Lão gia gia, ông rốt cuộc là ai, như thế nào bị nhốt bên trong ngọc bội, ngọc bội kia như thế nào mà thành vật dẫn của ông, vì sao có thể tiến vào bên trong cơ thể của cháu.

Nghe được linh hồn của mình sẽ không bị thay thế, Lưu Dương thoáng đích xác thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngược lại nghe lão già nói về chiếc ngọc bội, linh hồn lão già bị nhốt bên trong ngọc bội , rồi ngọc bội lại cứu mình một mạng, điều này quá thần kỳ, vẫn tràn ngập tò mò, Lưu Dương liên tiếp đặt vấn đề hỏi.

Ngọc bội, Lưu Dương nhớ rất rõ ràng, cái ngọc bội kia bất quá là mấy năm trước ở một cửu hàng nhỏ, lúc ấy có 100 đồng, chuẩn xác mà nói chất liệu của ngọc bội cũng không tốt lắm, chẳng lấy gì làm tinh xảo, còn bị tổn hại nghiêm trọng, lúc ấy hắn liếc mắt một cái cảm thấy ngọc bội cùng mình như hữu duyên, mới mua theo cảm tính.

Mua về , Lưu Dương còn đặc biệt đưa cho Vương thúc thúc ở cửa hàng làm ngọc thạch xem qua, Vương thúc thúc nói mình bỏ ra 100 đồng mua nó là bị hố, ngọc bội các phương diện đều không đáng giá.

Lời nói của Vương thúc thúc cũng không có đánh mất sự yêu thích của Lưu Dương, chất liệu ngọc bội kém, chỉ là ngọc thạch, về phần nó là loại ngọc thạch nào, tạm thời nhìn không ra, Lưu Dương cũng không có để ý, chỉ cần là ngọc thì tốt rồi, hắn là thích cái kiểu cách của chiếc ngọc bội, từ lúc mua vẫn luôn đeo bên mình, không nghĩ tới trong lúc tai nạn nghiêm trọng, chiếc ngọc bội này đã cứu mình một mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook