Diễm Phúc

Quyển 1 - Chương 18: Phương pháp cấm kỵ

Thập Niên Tàn Mộng

15/04/2013

Bên Trong phòng bệnh mọi việc vẫn như thường, phát tất cả mọi chuyện đều xảy ra bên trong bộ não và ý thức hảikhông ảnh hưởng chút gì đến bên ngoài, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy Lưu Dương nằm yên trên giường vẻ mặt bình thường, không ai có thể nghỉ rằng giờ này hắn đang gặp phải nguy hiểm như thế nào.

Lưu Dương đang nằn trên giường đột nhiên động đậy , nhanh chóng ngồi dậy, bảo trì tư thế ngũ tạng hướng về trời đất, sắc mặt từ trắng chuyển xang hồng, lại hồng chuyển sang trắng, cứ như thế lập đi lập lại 6 lần, cuối cùng biến thành màu xanh, sau đó Lưu Dương thủ thế Bất Động Căn Bản Ấn ( ko biết là tu luyện gì chứ dịch ra chỉ là ngồi bất động nên cứ để thế cho nó dễ nghe), mở to mắt, hét lớn một tiếng: "Lâm."

Trong phòng, phảng phất như gặp một trận gió lốc, lấy Lưu Dương làm trung tâm xoay tròn, dòng khí càng lúc càng lớn, kéo theo những đồ vật nhẹ bay lên.

Thời gian xảy ra lốc xoáy cũng không dài khoảng 5 phút là biến mất, mà Lưu Dương cũng ngã xụi lơ xuống giường bệnh, không nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt, nhưng hô hấp lại trở nên bình thường, cho thấy hắn vẫn còn sống, mà trong phong bệnh bị biến thành một đống hỗn độn do hậu quả của lốc xoáy.

Cả phòng trở nên yên tĩnh, không chút âm thanh, không biết trãi qua bao lâu, lúc mặt trời xế chiều đã ngã về hướng Tây, Lưu Dương nằm ở trên giường mới thoát cục cựa, mới đầu là động nhẹ, kế tiếp là cánh tay, sau đó hắn từ từ mở mắt, thân thể nặng nề như vừa tiêu hao hết thể lực trong người, đau muốn chết, đặc biệt trên đầu truyền đến từng trận đau buốt.

Lưu Dương không hiểu cơn đau truyền từ đâu tới, bản thân vừa rồi đang đau khổ nghĩ về cha mẹ đã qua đời, sau đó Thanh Hư chân khí tại huyệt ấn đừng đột nhiên mất khống chế, dường nhưng cũng nghe được tiếng kêu của Lý Long Cảnh nhưng không quá rõ ràng, những chuyện còn lại thì không rõ , rốt cuộc đã xảy ra cái gì, bản thân bị làm sao vậy?

Từ trên giường ngồi dậy, Lưu Dương mới chú ý tới, một đống hỗn độn trong phòng , nào là chăn, ra trãi giường gối, báo…., cũng nhừng thứ khác dường như đã trãi qua một trận bão hoặc gặp cướp, nhất định đã xảy ra chuyện gì, Lưu Dương càng lúc càng khẳng định .

Trải qua lần phát tiết vừa rồi, tâm tình Lưu Dương đã khá hơn rất nhiều. Trước đây hắn chịu rất nhiều áp lực, sau khi cha mẹ mất đi hắn luôn đem nỗi thương nhớ chon kín trong lòng, thời gian ngắn còn đỡ, nhưng là thời gian dài, sẽ bộc phát ra một đợt, cuối cùng làm Thanh Hư chân khí tổng bạo phát, thiếu chút nữa làm nguy hiểm đến cái mạng nhỏ của bản thân.

"Sư phụ, người có đây không? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Trải qua những sự việc sau khi ngủ dây Lưu Dương có chút không hiểu, nên suy nghĩ đầu tiên chính là gọi sư phụ, tiếc là Lý Long Cảnh vừa rồi vì cứu Lưu Dương mà lao lực quá mức, đang cố gắng khôi phục, nên không rãnh để trả lời cho Lưu Dương.

Lưu Dương nhìn thấy mình hỏi mà sự phụ không phả ứng gì, thầm nghĩ: "Lại bế quan, thật sự là lắm việc, không hiểu lúc nào mới có thể đi ra."

Không có sư phụ, những chuyện xảy ra với bản thân vừa rồi lại không có chút ấn tượng, nên Lưu Dương cũng không them suy nghĩ đến nữa, một đống hỗn loah trong phòng cũng nên dọn dẹp một chút, không nên để Giai Linh tỷ trông thấy.



Nói làm là làm, nhịn đau nhứt trên người Lưu Dương bước xống giường, lúc này cánh cửa mở ra, Tống Giai Linh mang theo một chiếc ca mèn bước vào trong phòng.

Lưu Dương không nghĩ Tống Gai Linh sẽ tới lúc này, nên có chút ngượng ngùng cúi đầu, mà tống Giai Linh cũng chú ý hết mọi việc trong phòng, giật mình hỏi: "Tiểu Dương, xảy ra chuyện gì , đánh nhau sao?"

Quang cảnh trong phòng quả thật giống cảnh xả ra ẩu đả, chăn rơi trên mặt đất, ra giường vắt trên cửa sổ, khăn mặt bay đến góc tường, báo chí vãi đầy ra đất, những vật dụng nhỏ khác mỗi thứ một nơi.

"Không có a, Giai Linh tỷ, đệ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra!" đầu Lưu Dương không dám ngẩng lên, hắn không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của Giai Linh.

"Không biết, trong phòng chỉ có một mình ngươi, ngươi lại không biết, ngươi nha, có phải lại bướng bỉnh ." Tống Giai Linh liếc nhìn Lưu Dương một cách trách móc, đặt cà men xuống bắt tay dọc lại các thứ trong phòng, sau một thời gian làm y tá, nàng đã từng gặp qua một vài tiểu tử cứ gặp phiền toái là đem tất cả các thứ trong phòng ném đi, có lẽ Lưu Dương cũng thuộc dạng này, tuy Lưu Dương chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi, nhưng trong mắt nàng hắn vẫn chỉ là một đứa nhóc.

"Giai Linh tỷ, ngươi lầm rồi , ta không có." Lưu Dương thấy biểu tình của Tống Giai Linh, biết rằng đã bị hiểu lầm , trong phòng vì sao lại biến thành như vậy hắn hoàn toàn không biết gì, nên vội vàng giải thích.

"Giải thích cái gì, tỷ không có trách ngươi, nếu ngươi thật sự có chuyện buồn, cứ nói với tỷ, tỷ sẽ lấy xe lăn đẩy người xuống lầu đi dạo tâm sự, không cần thiết phải đập phá mọi thứ , như thế không tốt."

Ý tứ của Tống Giai Linh rõ ràng coi là hắn đã đập phá mọi thứ, nhưng mà mặc dù Lưu Dương cũng biết nhưng thứ này chắc chắn liên quan đến mình, nhưng lại không biết nguyên nhân, nên không biết phải làm sao để giải thích rõ cho Tống Giai Linh.

Tống Giai Linh một bên trách mắng Lưu Dương, một bên nhanh tay dọn dẹp tất cả các thứ trong phòng, khôi phục lại nguyên trạng của nó, những vật bị gió lốc thổi tung, tuy rất nhỏ nhưng việc dọn dẹp cũng không quá khó khăn.

Dọn dẹp xong, Tống Giai Linh đến cạnh giường Lưu Dương, thấy Lưu Dương ngồi buồn cúi đầu không nói tiếng nào, vỗ vỗ đầu hắn, ôn nhu nói: "Tiểu Dương, ta không trách ngươi đâu, ngươi cũng đừng quá sốt ruột, thương thế sẽ lành thôi."

Trong lòng Lưu Dương có chút không thoải mái, nhưng trước mặt là Giai Linh tỷ ôn nhu xinh đẹp, khiến hắn có tức giận cũng không thể phát ra, tất cả những đấu tranh trong lòng nháy mắt đã tan biến.



"Tốt lắm, Tiểu Dươngngươi đói bụng chưa, giữa trưa ta dành chút thời gian về nhà, hầm canh xương cho ngươi, dùng lửa nhỏ hầm nguyên buỗi chiều, ta vừa về lấy lên cho ngươi, nếm thử đi." Tống Giai Linh đi lên hai bước, ngồi xuống bên cạnh Lưu Dương, mở nắp cà men ra, cười nói.

"Canh xương, quả thật là rất thơm, đệ không chờ nỗi nữa rồi ." Lưu Dương xoa xoa tay, vẻ mặt chờ đợi. Tay nghề của Tống Giai Linh rất giỏi, đặc biệt là nấu canh, cực kỳ ngon miệng. Mẹ của Tống Giai Linh là người phương nam, luôn luôn khéo léo trong việc nấu canh, mà từ nhỏ Tống Giai Linh đã được đào tạo, tay nghề sao có thể kém được.

"Nhìn ngươi coi, được rồi, nhanh ăn đi." Tống Giai Linh nhanh chóng múc một chén canh xương từ cà men đưa cho hắn, mùi thơm ngập cả phòng, không hổ là canh xương, bên trong còn có một miếng xương nhỏ, đây không phải là lần đầu tiên Lưu Dương ăn canh xương hầm của Tống Giai Linh , nàng chỉ dùng xương đùi để hầm canh, xương được xếp thành đống sau đó hầm lên, mùi hương cùng tủy từ trong xương đi ra, để tăng thêm hương vị, thêm một ít bánh nướng, múc ra bát ăn nóng, khi ăn làm cho muốn nuốt cả lưỡi( đoạn này tự chế).

"Ngon lắm Giai Linh tỷ, ta sợ đã nghiện mất rồi, sau này không được ăn không biết phải làm sao nữa." Lưu Dương xì xụp vừa ăn vừa nói, miệng nuốt bất cứ thứ gì được bỏ vào.

"Được rồi, đừng ba hoa , muốn ăn không phải rất dễ sao, về sau cứ gọi điện cho ta, ta nấu cho ngươi ăn, nói như thế nào ta cũng là tỷ tỷ của ngươi a."

"Thế thì tốt quá, sau này lúc nào cũng có thể ăn ngon rồi." Lưu Dương vừa ăn xong một chén, quơ chiếc đũa, hưng phấn nói.

Tống Giai Linh cầm cái bát từ tay Lưu Dương, lại múc cho hắn một chén canh xương, đưa đến nói: "được rồi, nhanh ăn đi, ăn cho nhanh khỏe."

"Thương thế của ta đã sớm khỏi rồi, ngươi xem, Giai Linh tỷ." Nói xong, Lưu Dương múa múa cánh tay, nhưng mà lúc trước động tác của hắn còn nhẹ nhàng không ảnh hương gì mấy, lần này lại cử động quá mạnh , nên ảnh hưởng đến vết thương, làm Lưu Dương kêu lên ‘ ai u ’ một tiếng, sắc mặt có chút thay đổi.

"Được rồi, coi thử sau này ngươi còn giám cậy khỏe không, đã lớn như vậy rồi còn không biết chăm sóc cho chính mình, dưỡng bệnh cho tốt. Ăn nhiều vào, để mau chóng lại sức."

Biểu diễn thất bại , khiến Lưu Dương mất mặt, cúi đầu tập trung ăn, nhưng trong lòng còn nghĩ thầm , vừa rồi đã xãy ra chuyện gì, thân thể đã khỏe hẳn, cả nội thương và ngoại thương đã nhanh chóng lành lại như trước kia , bây giờ lại đâu đớn, không biết chỗ nào lại xảy ra chuyện đây.

Cơm nước xong, Tống Giai Linh và Lưu Dương nói vài ba chuyện phím rồi rời đi, tối nay nàng phải về nhà, về quá khuya cũng không hay lắm, mặc dù nàng không đi Lưu Dương cũng hối thúc cho nàng đi , ăn no xong nằm trên giường cảm thấy giác quan thật thỏi mái, nếu nhưng bây giờ không ở trong bệnh viện thì càng tốt .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook