Quyển 2 - Chương 193: Sắp hết tiền!!
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Một loạt tên của những loại dược liệu được Lưu Dương báo ra khiến lão giả có chút há mồn trợn mắt, một vài dược liệu trong danh sách trong Bách Thảo đường vẫn có nhưng chúng được xem là khá quý, bất qua từ miệng Lưu Dương toát ra thì có vẻ rất bình thường. Lão đã làm việc nhiều năm trong Bách Thảo đường nhưng đây là lần đầu tiên nghe được ngữ khí này. Đang muốn phác tác nói lại, nhưng sau khi nghe một loại cái tên phía sau thì lập tức im bặt, bởi vì trong số dược liệu kia có vài loại lão còn chưa được nghe tên.
Lão muốn nói Lưu Dương là lừa đảo gạt người, nhưng ngẩm lại thấy hắn tinh thông dược lý, hơn nữa những thứ như Kim Ngân quả ….thì người bình thường chắc chắn không thể biết, trong lòng lão thầm nghĩ: chẳng lẻ bản thân đã tụt hậu.
Kỳ thật này cũng khó trách, tuy lão giả này tinh thông dược lý, đáng tiếc những dược liệu Lưu Dương vừa báo ra đại đa số đều nằm ngoài phạm vi sỡ hữu của Bách Thảo Đường, so với Kim Ngân quả hay Thương Khung chỉ thì còn cao hơn vài bậc, cho nên lão giả chưa nghe qua cũng không có gì lạ.
- Rốt cuộc là có hay không?
Lưu Dương thấy lão giả không trả lời, chỉ cầm tờ danh sách chết trân một chỗ, thì có chút sốt ruột, nếu dược phẩm chưa kiếm được hoàn toàn thì tối nay chắc chắn không thể luyện đan, nói không chừng có thể không hoàn thành chuyện đã đáp ứng với Cố Phán Nhi, tuy mấy thứ này chỉ là dược liệu ngũ phẩm nhưng xem bộ dạng này thì nó quả là rất hy hữu, Bách Thảo đường mà không có, chắc đến những nơi khác cũng vô ích mà thôi.
Lưu Dương từng bước bức bách khiến lão giả có chút tức giận, từ lúc ông ta đi vào Bách Thảo đường làm việc cho đến nay đây là lần đầu bị đối xử như vậy, bất quá vẫn cầm theo danh sách dẫn Lưu Dương đi vào nội đường, giới thiệu những loại dược liệu kia cho hắn.
12 loại còn lại bên trong đều có, bất quá về dược hiệu thì còn thiếu một chút nhưng vẫn có thể dùng số lượng để bổ khuyết vì chúng nó toàn là phụ liệu, 21 loại thảo dược thì Tam Thất và Thục địa đã chiếm hơn nữa, tổng cộng giá cả mất hết 5000 đồng, 12 loại dược liệu cuối cùng là nặng gánh nhất, chúng chiếm hết 90% giá trị trong tổng số tiền thanh toán.
Lưu Dương thanh toán tiền xong thì từng khúc ruột tự thắt lại(DG: ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa), đan đạo này đúng là không phải thứ người thường có thể bước lên được, luyện chế một lô Thanh Dương đan đã có chủ liệu, chỉ bỏ tiền ra mua phụ liệu mà mất hết 5000, nếu phải mua thêm chủ liệu nữa hắn không biết có thể luyện chế nổi không đây.
Từng loại dược liệu được gói thành bọc nhỏ, sau đó được nhét vào 2 bao lớn cho dễ cầm. Vừa rồi tan học cũng là 4h hơn, sau đó đến hiệu thuốc chọn lựa dược liệu một phen lúc này cũng đã hơn 6h, gần Bách Thảo Đường không có tuyến xe bus nào chạy thẳng đến tiểu khu Vân Thủy, cho nên hắn không muốn đón nhiều tuyến cho mệt, do đó đón taxi đi về, dù sao bỏ ra hơn 5000 để mua thuốc thêm vài đồng nữa đón xe có đáng là bao .
Lão giả nhìn theo bóng hình Lưu Dương đi xa, liền móc một cuốn sổ trong người ra, cuốn sổ này chỉ có những người quản lý như lão mới có dùng để ghi chép lại những điều đặc biệt xảy ra, mấy loại dược liệu hôm nay được nghe tên lão cảm thấy rất kỳ quái, vì thế rắp tâm ghi lại báo cáo lên trên.
Lưu Dương không muốn chậm trễ đón xe về nhà, Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á cũng đã về tới, tuy hai cô bé đã vào lớp 3 sơ trung nhưng áp lực trong học tập lúc này cũng không quá lớn.
Điều Lưu Dương cảm thấy ngạc nhiên là Hoàng Căn Vĩ cũng về nhà vào giờ này, do đó cả nhà chỉ còn mỗi Lưu Thải Vân là làm việc đến tối mới về.
Lưu Thải Vân không có nhà, đương nhiên Lữ Thiện Á phải phụ trách việc nấu ăn, còn Hoàng Nhã Lỵ thấy Lưu Dương trở về, cười nói:
- Anh Tiểu Dương, anh đi la cà đâu thế, không phải trường bọn anh 4h đã tan học rồi sao?
- Anh bận chút chuyện, anh đi thay đồ đã, chút nữa xuống.
Lưu Dương nói xong, chuẩn bị lên lầu, lúc này Hoàng Nhã Lỵ đột nhiên thấy 2 bao dược phẩm Lưu Dương cầm trên tay, giống phát hiện một đại lục mới, đứng lên hỏi:
- Anh Tiểu Dương, anh đang cầm thứ gì thế?
Lưu Dương không có ý định che dấu, nhìn thoáng qua bọc thuốc cầm trên tau, trả lời qua loa:
- Không có gì, chỉ là vài loại dược liệu thôi.
- Dược liệu, cháu mua thuốc làm gì, mắc bệnh à?
Hoàng Căn Vĩ đang ngồi đọc báo trong phòng khác, nghe được Lưu Dương mua về hai bao dược liệu to thì cảm thấy rất tò mò.
Mà Hoàng Nhã Lỵ đã bắt đầu hành động, chạy nhanh chắn trước mặt Lưu Dương, nhanh tay chộp 2 cái bọc trong tay Lưu Dương muốn xem nó là gì. Lưu Dương với thực lực của mình muốn tránh khỏi cô bé thì quá dễ, bất quá hắn vẫn đứng im, tùy ý để Hoàng Nhã Lỵ cầm lấy cái bọc to, dù sao bản thân hắn chẳng việc gì phải đi dấu mấy thứ này, tuy những loại dược liệu bên trong hơi quý hiếm một chút, nhưng trong mắt cả nhà thì nó chỉ là thuốc Đông y mà thôi.
Hoàng Nhã Lỵ thất vọng, thấy bên trong gói to toàn bộ đều là thuốc, quệt miệng một cái mất hứng nói:
- Anh mua dược tài làm gì, khó ngữi quá.
Nói xong ra vẻ bộ mặt khổ qua- làm như rất khó chịu.
Bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ làm Hoàng Căn Vĩ và Lưu Dương cười to haha, Lưu Dương vừa cười nhất thời trong lòng vừa động, liền giải thích:
- Chú Hoàng, dì Lưu, và cả Nhã Lỵ, gần đây chắc mọi người đều rất vất vả, khi cháu ở trong sư môn có học được một phương thuốc có thể nâng cao tinh thần, sức chịu đựng của thân thể, cho nên lúc nãy nhớ đền việc này do đó đi mua dược liệu.
Hắn cảm thấy mỗi ngày lén lén lút lút đem những phần nhỏ của Tụ Thần Đan và Tụ Khí đan, bỏ vào trong nước uống của Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đều rất tốn công, không bằng nhân cơ hội này tìm một cái cớ cho hợp lý.
Hoàng Nhã Lỵ từ nhỏ đã không thích uống thuốc, đặc biệt thuốc Đông y, vội vàng pphủ quyết:
- Thuốc à, em không uống đâu, đắng lắm.
- Yên tâm đi, không hề đắng, hơn nữa còn rất ngon.
Lưu Dương nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, cười nói. Ý tưởng của hắn là lấy Tụ khí đan và Tụ thần đan làm chủ, cho nên những vật còn lại trong đó không cần phải toàn bộ là thuốc đông y, nếu muốn giảm bớt mùi có thể bỏ thêm vào vài thứ khác, ví dụ như bỏ nhiều cam thảo sẽ khiến thuốc ngọt hơn một chút nhưng không hề ảnh hưởng đến dược hiệu của Tụ thần đan và Tụ khí đan, xem ra cách này cũng không quá tệ.
- Thật sự không đắng?
Hoàng Nhã Lỵ bán tín bán nghi hỏi.
- Đương nhiên, nó có thể giúp tinh thần mọi người thoải mái, hiệu suất học tập tăng lên, quan trọng hơn là nó có thể gia tăng thêm sức mạnh, khiến quyền lực em đánh ra càng thêm mạnh mẽ.
Hoàng Nhã Lỵ tu luyện Phi Phượng quyết đã đạt được thành tựu không tệ, Lưu Dương biết nếu nói đến chuyện này thì cô bé nhất định sẽ đồng ý.
Nghe nói có sự trợ giúp cho việc luyện công của mình, ánh mắt Hoàng Nhã Lỵ sáng ngời nói:
- Thật à, uy vũ sinh uy? Có phải anh ở trong sư môn cũng được uống thứ này, tốt lắm, em đồng ý, bất quá nếu quá đắng thì một chút em cũng không uống.
- Yên tâm đi, không đắng chút nào đâu.
Lưu Dương nói xong, véo cái mũi Hoàng Nhã Lỵ, sau đó hướng Hoàng Căn Vĩ nói:
- Chú Hoàng, mọi người cùng uống nha!? Mỗi ngày chỉ cần một ly nên không tốn bao nhiêu thời gian đâu, giống như uống nước thôi , các mọi người làm việc vất vả cũng nên tẩm dưỡng một chút.
Hoàng Căn Vĩ còn là có chút chần chờ nói:
- Nhưng mà Tiểu Dương, như vậy thì vất vả cho con quá, hơn nữa dược liệu chắc hẳn sẽ tốn tiền.
- Yên tâm đi, chú Hoàng, những loại thuốc này đều rất bình thường, không quá mắc, hơn nữa mỗi ngày phân lượng chúng ta dùng rất ít, yên tâm đi.
Lưu Dương vội vàng nói, đây cũng là quyết định của hắn, hơn nữa nguyên liệu chủ yếu để luyện chế tụ khí đan và tụ thần đan hắn mang từ động phủ ra rất nhiều, còn về những dược liệu khác thì không đáng bao nhiêu.
Bất quá việc luyện những loại đan dược khác đã khiến tiền tiệt kiệm của hắn ‘tới đáy’, hắn nghĩ xem ra bản thân phải cất công đi tới chợ đồ cỗ thêm một chuyến, việc kinh doanh ở đó xem như không tệ, lấy vài miếng Dương Chi Bạch Ngọc trong động phủ ra bán chắc có thể cầm cự được một thời gian dài.
- Vậy à, vậy được rồi, bất quá tiểu Dương cháu không cần quá vất vả đâu.
Đối với sự quan tâm của Lưu Dương, Hoàng Căn Vĩ cực kỳ cảm động, ngượng ngùng cự tuyệt ý tốt củaLưu Dương. Lưu Dương đã lên cao trung, thời gian học tập không biết có đủ dùng hay không, sinh thêm việc vạn nhất ảnh hướng đến hắn thì ông ta cảm thấy rất ấy náy.
Lưu Dương thấy Hoàng Căn Vĩ còn chần chờ, vội vàng nói:
- Không sao đâu, hôm nay cháu sẽ chuẩn bị mọi thứ, gói thành bọc nhỏ, đến lúc đó mọi người pha nước uống là được, mỗi tháng cháu chỉ luyện một lần thôi.
- Vậy được rồi.
Hoàng Căn Vĩ nghe thấy không quá tốn thời gian, một tháng một lần không phải quá phiền toái liền vui vẻ đồng ý .
Lưu Dương lên lầu, cất thuốc, thay đồ xong đi lại xuống lầu. Lữ Thiện Á đã nấu cơm xong, Lữ Thiện Á đến chưa lâu, nhưng tay nghề cô bé xem như không tệ, tuy lúc mới đầu vì chưa quen với việc sử dụng các dụng cụ trong phòng bếp nên có chút sai xót, nhưng được Lưu Thải Vân chỉ dẫn nên giờ đã đỡ hơn.
Hương vị món ăn mang đặc điểm của tỉnh X, rất đặc biệt, cả nhà Hoàng Căn Vĩ đều rất thích ăn các món này, còn đặc biệt hỏi, tại sao lại nấu ăn ngon như thế, thì mới biết được thừa hưởng gia truyền. Tay nghề của mẹ cô bé cũng rất nổi danh tại quê nhà, Lữ Thiện Á đã đi theo mẹ làm việc nhà từ nhỏ, cho nên mới luyện được như thế này.
Hoàng Nhã Lỵ cũng rất thích ăn các món do Lữ Thiện Á làm, vừa ăn vừa nói: giữ Lữ Thiện Á lại trong nhà, chẳng những từ nay về sau có bạn đến trường mà cái miệng cũng được sướng rồi.
Vả lại tuổi tác của Hoàng Nhã Lỵ và Thiện Á không khác nhau bao nhiêu, do đó sau vài ngày sống chung hai người rất tâm đầu ý hợp, chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, thân thiết giống như chị em ruột.
Lữ Thiện Á rất quý trọng cơ hội ở thành phố U này, không những có cái ăn, còn có thể đến trường, hơn nữa mỗi tháng còn gữi về nhà được ít tiền, giúp đỡ mấy đứa em đến trường. Do đó cô bé rất cảm kích Lưu Thải Vân và Hoàng Căn Vĩ, cho nên khi bình thường làm bất cứ công việc gì cũng đều hoàn thành xuất sắc, ít khi xuất hiện sai lầm.
Lão muốn nói Lưu Dương là lừa đảo gạt người, nhưng ngẩm lại thấy hắn tinh thông dược lý, hơn nữa những thứ như Kim Ngân quả ….thì người bình thường chắc chắn không thể biết, trong lòng lão thầm nghĩ: chẳng lẻ bản thân đã tụt hậu.
Kỳ thật này cũng khó trách, tuy lão giả này tinh thông dược lý, đáng tiếc những dược liệu Lưu Dương vừa báo ra đại đa số đều nằm ngoài phạm vi sỡ hữu của Bách Thảo Đường, so với Kim Ngân quả hay Thương Khung chỉ thì còn cao hơn vài bậc, cho nên lão giả chưa nghe qua cũng không có gì lạ.
- Rốt cuộc là có hay không?
Lưu Dương thấy lão giả không trả lời, chỉ cầm tờ danh sách chết trân một chỗ, thì có chút sốt ruột, nếu dược phẩm chưa kiếm được hoàn toàn thì tối nay chắc chắn không thể luyện đan, nói không chừng có thể không hoàn thành chuyện đã đáp ứng với Cố Phán Nhi, tuy mấy thứ này chỉ là dược liệu ngũ phẩm nhưng xem bộ dạng này thì nó quả là rất hy hữu, Bách Thảo đường mà không có, chắc đến những nơi khác cũng vô ích mà thôi.
Lưu Dương từng bước bức bách khiến lão giả có chút tức giận, từ lúc ông ta đi vào Bách Thảo đường làm việc cho đến nay đây là lần đầu bị đối xử như vậy, bất quá vẫn cầm theo danh sách dẫn Lưu Dương đi vào nội đường, giới thiệu những loại dược liệu kia cho hắn.
12 loại còn lại bên trong đều có, bất quá về dược hiệu thì còn thiếu một chút nhưng vẫn có thể dùng số lượng để bổ khuyết vì chúng nó toàn là phụ liệu, 21 loại thảo dược thì Tam Thất và Thục địa đã chiếm hơn nữa, tổng cộng giá cả mất hết 5000 đồng, 12 loại dược liệu cuối cùng là nặng gánh nhất, chúng chiếm hết 90% giá trị trong tổng số tiền thanh toán.
Lưu Dương thanh toán tiền xong thì từng khúc ruột tự thắt lại(DG: ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa), đan đạo này đúng là không phải thứ người thường có thể bước lên được, luyện chế một lô Thanh Dương đan đã có chủ liệu, chỉ bỏ tiền ra mua phụ liệu mà mất hết 5000, nếu phải mua thêm chủ liệu nữa hắn không biết có thể luyện chế nổi không đây.
Từng loại dược liệu được gói thành bọc nhỏ, sau đó được nhét vào 2 bao lớn cho dễ cầm. Vừa rồi tan học cũng là 4h hơn, sau đó đến hiệu thuốc chọn lựa dược liệu một phen lúc này cũng đã hơn 6h, gần Bách Thảo Đường không có tuyến xe bus nào chạy thẳng đến tiểu khu Vân Thủy, cho nên hắn không muốn đón nhiều tuyến cho mệt, do đó đón taxi đi về, dù sao bỏ ra hơn 5000 để mua thuốc thêm vài đồng nữa đón xe có đáng là bao .
Lão giả nhìn theo bóng hình Lưu Dương đi xa, liền móc một cuốn sổ trong người ra, cuốn sổ này chỉ có những người quản lý như lão mới có dùng để ghi chép lại những điều đặc biệt xảy ra, mấy loại dược liệu hôm nay được nghe tên lão cảm thấy rất kỳ quái, vì thế rắp tâm ghi lại báo cáo lên trên.
Lưu Dương không muốn chậm trễ đón xe về nhà, Hoàng Nhã Lỵ và Lữ Thiện Á cũng đã về tới, tuy hai cô bé đã vào lớp 3 sơ trung nhưng áp lực trong học tập lúc này cũng không quá lớn.
Điều Lưu Dương cảm thấy ngạc nhiên là Hoàng Căn Vĩ cũng về nhà vào giờ này, do đó cả nhà chỉ còn mỗi Lưu Thải Vân là làm việc đến tối mới về.
Lưu Thải Vân không có nhà, đương nhiên Lữ Thiện Á phải phụ trách việc nấu ăn, còn Hoàng Nhã Lỵ thấy Lưu Dương trở về, cười nói:
- Anh Tiểu Dương, anh đi la cà đâu thế, không phải trường bọn anh 4h đã tan học rồi sao?
- Anh bận chút chuyện, anh đi thay đồ đã, chút nữa xuống.
Lưu Dương nói xong, chuẩn bị lên lầu, lúc này Hoàng Nhã Lỵ đột nhiên thấy 2 bao dược phẩm Lưu Dương cầm trên tay, giống phát hiện một đại lục mới, đứng lên hỏi:
- Anh Tiểu Dương, anh đang cầm thứ gì thế?
Lưu Dương không có ý định che dấu, nhìn thoáng qua bọc thuốc cầm trên tau, trả lời qua loa:
- Không có gì, chỉ là vài loại dược liệu thôi.
- Dược liệu, cháu mua thuốc làm gì, mắc bệnh à?
Hoàng Căn Vĩ đang ngồi đọc báo trong phòng khác, nghe được Lưu Dương mua về hai bao dược liệu to thì cảm thấy rất tò mò.
Mà Hoàng Nhã Lỵ đã bắt đầu hành động, chạy nhanh chắn trước mặt Lưu Dương, nhanh tay chộp 2 cái bọc trong tay Lưu Dương muốn xem nó là gì. Lưu Dương với thực lực của mình muốn tránh khỏi cô bé thì quá dễ, bất quá hắn vẫn đứng im, tùy ý để Hoàng Nhã Lỵ cầm lấy cái bọc to, dù sao bản thân hắn chẳng việc gì phải đi dấu mấy thứ này, tuy những loại dược liệu bên trong hơi quý hiếm một chút, nhưng trong mắt cả nhà thì nó chỉ là thuốc Đông y mà thôi.
Hoàng Nhã Lỵ thất vọng, thấy bên trong gói to toàn bộ đều là thuốc, quệt miệng một cái mất hứng nói:
- Anh mua dược tài làm gì, khó ngữi quá.
Nói xong ra vẻ bộ mặt khổ qua- làm như rất khó chịu.
Bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ làm Hoàng Căn Vĩ và Lưu Dương cười to haha, Lưu Dương vừa cười nhất thời trong lòng vừa động, liền giải thích:
- Chú Hoàng, dì Lưu, và cả Nhã Lỵ, gần đây chắc mọi người đều rất vất vả, khi cháu ở trong sư môn có học được một phương thuốc có thể nâng cao tinh thần, sức chịu đựng của thân thể, cho nên lúc nãy nhớ đền việc này do đó đi mua dược liệu.
Hắn cảm thấy mỗi ngày lén lén lút lút đem những phần nhỏ của Tụ Thần Đan và Tụ Khí đan, bỏ vào trong nước uống của Hoàng Căn Vĩ và Lưu Thải Vân đều rất tốn công, không bằng nhân cơ hội này tìm một cái cớ cho hợp lý.
Hoàng Nhã Lỵ từ nhỏ đã không thích uống thuốc, đặc biệt thuốc Đông y, vội vàng pphủ quyết:
- Thuốc à, em không uống đâu, đắng lắm.
- Yên tâm đi, không hề đắng, hơn nữa còn rất ngon.
Lưu Dương nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Nhã Lỵ, cười nói. Ý tưởng của hắn là lấy Tụ khí đan và Tụ thần đan làm chủ, cho nên những vật còn lại trong đó không cần phải toàn bộ là thuốc đông y, nếu muốn giảm bớt mùi có thể bỏ thêm vào vài thứ khác, ví dụ như bỏ nhiều cam thảo sẽ khiến thuốc ngọt hơn một chút nhưng không hề ảnh hưởng đến dược hiệu của Tụ thần đan và Tụ khí đan, xem ra cách này cũng không quá tệ.
- Thật sự không đắng?
Hoàng Nhã Lỵ bán tín bán nghi hỏi.
- Đương nhiên, nó có thể giúp tinh thần mọi người thoải mái, hiệu suất học tập tăng lên, quan trọng hơn là nó có thể gia tăng thêm sức mạnh, khiến quyền lực em đánh ra càng thêm mạnh mẽ.
Hoàng Nhã Lỵ tu luyện Phi Phượng quyết đã đạt được thành tựu không tệ, Lưu Dương biết nếu nói đến chuyện này thì cô bé nhất định sẽ đồng ý.
Nghe nói có sự trợ giúp cho việc luyện công của mình, ánh mắt Hoàng Nhã Lỵ sáng ngời nói:
- Thật à, uy vũ sinh uy? Có phải anh ở trong sư môn cũng được uống thứ này, tốt lắm, em đồng ý, bất quá nếu quá đắng thì một chút em cũng không uống.
- Yên tâm đi, không đắng chút nào đâu.
Lưu Dương nói xong, véo cái mũi Hoàng Nhã Lỵ, sau đó hướng Hoàng Căn Vĩ nói:
- Chú Hoàng, mọi người cùng uống nha!? Mỗi ngày chỉ cần một ly nên không tốn bao nhiêu thời gian đâu, giống như uống nước thôi , các mọi người làm việc vất vả cũng nên tẩm dưỡng một chút.
Hoàng Căn Vĩ còn là có chút chần chờ nói:
- Nhưng mà Tiểu Dương, như vậy thì vất vả cho con quá, hơn nữa dược liệu chắc hẳn sẽ tốn tiền.
- Yên tâm đi, chú Hoàng, những loại thuốc này đều rất bình thường, không quá mắc, hơn nữa mỗi ngày phân lượng chúng ta dùng rất ít, yên tâm đi.
Lưu Dương vội vàng nói, đây cũng là quyết định của hắn, hơn nữa nguyên liệu chủ yếu để luyện chế tụ khí đan và tụ thần đan hắn mang từ động phủ ra rất nhiều, còn về những dược liệu khác thì không đáng bao nhiêu.
Bất quá việc luyện những loại đan dược khác đã khiến tiền tiệt kiệm của hắn ‘tới đáy’, hắn nghĩ xem ra bản thân phải cất công đi tới chợ đồ cỗ thêm một chuyến, việc kinh doanh ở đó xem như không tệ, lấy vài miếng Dương Chi Bạch Ngọc trong động phủ ra bán chắc có thể cầm cự được một thời gian dài.
- Vậy à, vậy được rồi, bất quá tiểu Dương cháu không cần quá vất vả đâu.
Đối với sự quan tâm của Lưu Dương, Hoàng Căn Vĩ cực kỳ cảm động, ngượng ngùng cự tuyệt ý tốt củaLưu Dương. Lưu Dương đã lên cao trung, thời gian học tập không biết có đủ dùng hay không, sinh thêm việc vạn nhất ảnh hướng đến hắn thì ông ta cảm thấy rất ấy náy.
Lưu Dương thấy Hoàng Căn Vĩ còn chần chờ, vội vàng nói:
- Không sao đâu, hôm nay cháu sẽ chuẩn bị mọi thứ, gói thành bọc nhỏ, đến lúc đó mọi người pha nước uống là được, mỗi tháng cháu chỉ luyện một lần thôi.
- Vậy được rồi.
Hoàng Căn Vĩ nghe thấy không quá tốn thời gian, một tháng một lần không phải quá phiền toái liền vui vẻ đồng ý .
Lưu Dương lên lầu, cất thuốc, thay đồ xong đi lại xuống lầu. Lữ Thiện Á đã nấu cơm xong, Lữ Thiện Á đến chưa lâu, nhưng tay nghề cô bé xem như không tệ, tuy lúc mới đầu vì chưa quen với việc sử dụng các dụng cụ trong phòng bếp nên có chút sai xót, nhưng được Lưu Thải Vân chỉ dẫn nên giờ đã đỡ hơn.
Hương vị món ăn mang đặc điểm của tỉnh X, rất đặc biệt, cả nhà Hoàng Căn Vĩ đều rất thích ăn các món này, còn đặc biệt hỏi, tại sao lại nấu ăn ngon như thế, thì mới biết được thừa hưởng gia truyền. Tay nghề của mẹ cô bé cũng rất nổi danh tại quê nhà, Lữ Thiện Á đã đi theo mẹ làm việc nhà từ nhỏ, cho nên mới luyện được như thế này.
Hoàng Nhã Lỵ cũng rất thích ăn các món do Lữ Thiện Á làm, vừa ăn vừa nói: giữ Lữ Thiện Á lại trong nhà, chẳng những từ nay về sau có bạn đến trường mà cái miệng cũng được sướng rồi.
Vả lại tuổi tác của Hoàng Nhã Lỵ và Thiện Á không khác nhau bao nhiêu, do đó sau vài ngày sống chung hai người rất tâm đầu ý hợp, chuyện gì cũng nói cho nhau nghe, thân thiết giống như chị em ruột.
Lữ Thiện Á rất quý trọng cơ hội ở thành phố U này, không những có cái ăn, còn có thể đến trường, hơn nữa mỗi tháng còn gữi về nhà được ít tiền, giúp đỡ mấy đứa em đến trường. Do đó cô bé rất cảm kích Lưu Thải Vân và Hoàng Căn Vĩ, cho nên khi bình thường làm bất cứ công việc gì cũng đều hoàn thành xuất sắc, ít khi xuất hiện sai lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.