Quyển 2 - Chương 273: Sự chai lỳ của Lưu Thành Huân
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Thấy Vương Manh Manh tức giận bỏ đi, Lưu Dương liền cười thầm trong bụng, xem ra người hâm mộ của Manh Manh, cảm thấy mình không vừa mắt rồi, thật là tai bay vạ gió, bất quá hắn cũng đã thấy nhớ Tống Giai Linh, đã vài ngày rồi không được nhìn thấy nàng, cũng do mấy ngày nay có một nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp, khiến nàng phải đi công tác một tuần lễ, Lâm huyện xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, hơn ba mươi chiếc xe đâm liên hoàn vào nhau, cuối cùng gây thiệt mạng vô số, lực lượng chăm sóc và bảo vệ tại địa phương không đáp ứng đủ nhu cầu, phải khẩn cấp rút sạch các y tá, bác sĩ của thành phố U đến hỗ trợ, mà Tống Giai Linh với tư cách là ý tá có thâm niên trong khoa chấn thương xương cốt của Bệnh Viện Nhân Dân Số 2, nên cũng bị điều qua đó để giúp đỡ.
Tống Giai Linh phải đi chừng một tuần lễ, sáng sớm hôm nay, lúc Lưu Dương xem tin tức, trên đó nói những người bị thương ở Lâm huyện đã được khống chế, thương bệnh đơn giản có thể được xử lý ngay tại chỗ, mà số người bị thương nặng cần giải phẫu đã được chuyển đến thành phố U để cứu chữa, không biết Tống Giai Linh có trở về cùng với số người trọng thương đó không?
Bản thân Lưu Dương bình bình đạm đạm trãi qua hơn một tháng, mà trong khoảng thời gian này, Lưu Thành Huân cũng đang ẩn nhẫn, đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm tối ở nhà hơn một tháng, thậm chí sau bữa cơm cũng rất ít đi ra ngoài, biểu hiện rất là an phận, tranh thủ sự tín nhiệm của cha mình, Lưu Chính Dương. Lưu Chính Dương chưa từng thấy con mình an phận như thế này bao giờ, nên có chút giật mình, bất quá hắn lại cho rằng con mình đã trưởng thành, nên rất vui mừng, mà ngay cả lúc ăn cơm thỉnh thoảng cũng khích lệ hắn.
Lưu Thành Huân an phận ở nhà cũng là có mục đích của mình, sau khi thấy thời cơ đã chín muồi, liền nói với Lưu Chính Dương:
- Bố, con thích một cô gái, bố giúp con nha.
Lưu Chính Dương cao thấp đánh giá nhi tử mình một chút, phát hiện Lưu Thành Huân là rất nghiêm túc, thích một cô gái, là con cái nhà ai lại khiến thằng nhóc này thay đổi nhiều như vậy? Lưu Chính Dương vốn đang kỳ quái, không hiểu vì sao đứa con vốn không an phận của mình lại thay đổi, giờ nghe nói đến con gái bỗng bừng tỉnh ngộ, đối với cô bé này tràn ngập hiếu kỳ, là người thế nào mà lại có thể khiến cho thằng con của mình thay đổi nhiều như vậy, mình phải hảo hảo cảm tạ nàng một phen mới được.
Lưu Chính Dương từ khi bước chân vào con đường làm quan đến nay, coi như là một bước lên mây, bất quá hiện tại hắn đã đạt đến cực hạn của bản thân, giờ hắn chỉ đặt kỳ vọng của bản thân vào đứa con này thôi, thế nhưng con hư tại mẹ, bà vợ của hắn đã quá nuông chiều Lưu Thành Huân, khiến hắn dưỡng thành không ít thói quen xấu, mấy năm trước vì không còn cách nào khác, đành cho hắn đi nước ngoài, mong hắn trải qua rèn luyện sẽ tốt lên một chút, nhưng không nghĩ tới sau khi trở về hắn càng trở nên tồi tệ hơn, vốn bản thân đã quá thất vọng, mất hết tin tưởng vào hắn rồi, nhưng không ngờ trong mấy tháng nay, hắn lại đột nhiên trở nên tốt hơn.
- Là con gái của Tống gia, Thiên Đỉnh tập đoàn.
- Thiên Đỉnh tập đoàn? Con gái của Tống gia, quả là không tệ, mấy ngày trước ta còn bái kiến lão Tống, hắn lại không hề cho ta biết về chuyện này, xem ra phụ thân phải cảm tạ hắn a, hắn đã nuôi được một đứa con gái tốt.
Lưu Chính Dương vốn còn tưởng rằng là một nữ tử bần hàn nào đó, nếu vậy thì có chút phiền toái, tuy rằng làm thay đổi con của mình, nhưng ai biết được có phải là thật tâm đối đãi với nó không, lấy quyền thế của nhà mình, khó tránh khỏi nhiều người muốn tìm cách vào Long Môn, không thể không phòng, nhưng là nếu như là con gái của Tống Thiên Đỉnh chủ tịch tập đoàn Thiên Đỉnh, vậy thì môn đăng hộ đối rồi, Tống Thiên Đỉnh tuy rằng là người làm ăn, nhưng gia thế của hắn cũng bắt nguồn từ xa xưa, có thể coi là vọng tộc rồi, rất xứng đôi với Lưu gia hắn.
- Tốt lắm, nhóc, lúc nào rảnh rỗi thì mang về nhà cho ta xem một chút, ai lại có thể đem con của ta cải tạo tốt như vậy.
Lưu Chính Dương vui vẻ nói.
- Thế nhưng bố này, trong đó xuất hiện một chút biến cố.
- Biến cố, biến cố gì?
Lưu Chính Dương kỳ quái hỏi.
- Đột nhiên xuất hiện một người tranh với con, con đấu không lại hắn.
- Cái gì, con đấu không lại hắn! ?
Lưu Chính Dương thoáng đề cao âm lượng một chút, mấy trò diễn xuất của đứa con Lưu Thành Huân này hắn hiểu rất rõ, thở dài một hơi nói:
Nhóc, không phải mày đấu không lại, mà là mày lại muốn tranh giành với người khác à.
- Vẫn là bố hiểu con, nhưng mà bố, con quả thật thích cô ấy, hơn nữa, tên kia bây giờ vẫn còn là một học sinh trung học, gia thế thì quá bình thường, con tin Tống bá bá nhất định sẽ không đồng ý.
- Học sinh cấp 3, con gái của Tống lão sao lại quen với một người nhỏ tuổi như vậy.
Lưu Chính Dương đối với Tống Thiên Đỉnh rất quen thuộc, cho nên cũng có chút hiểu rõ gia đình của hắn. Theo hắn biết thì con gái của Tống Thiên Đỉnh cũng đã vượt qua 24 tuổi, sao lại có thể nói lời yêu đương với một học sinh trung học được.
- Là con gái tư sinh, năm nay có lẽ mới 19 tuổi, rất được Tống bá bá yêu thương.
Lưu Chính Huân thấy phụ thân hiểu lầm, vội vàng giải thích nói.
Nghe Lưu Thành Huân nói vậy, Lưu Chính Dương cũng có chút nhớ ra, nói:
- Hình như đã từng nghe Tống lão nói quá, là đứa con gái kia à, năm nay tựa hồ mới 18, 19 tuổi a?
- Đúng vậy, chính là cô ấy.
- Như vậy mày xác định là rất thích con bé sao, nguyện ý vì cô nàng mà thay đổi bản thân?
Lưu Chính Dương nhìn chằm chằm vào Lưu Thành Huân, chăm chú hỏi.
- Đương nhiên, ba, con bảo đảm.
Lưu Thành Huân thấy ông già tựa hồ đã có chút ý động, vội vàng thề son sắt nói.
Lưu Chính Dương nghĩ nghĩ, con mình nói không sai, cô bé kia tuy rằng là con tư sinh của Tống Thiên Đỉnh, thế nhưng Tống Thiên Đỉnh đối với mẹ con các nàng cảm thấy rất áy náy, hơn nữa hình như nghe nói đứa con gái kia lớn lên là một quốc sắc thiên hương, phi thường xinh đẹp, con của đã lông bông lâu vậy rồi, nếu có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý, thì bản thân cũng cảm thấy yên lòng, coi như là vì lão hữu phân ưu đi, học sinh cấp 3, ngay cả lông cũng chưa đủ dài, Tống Thiên Đỉnh nhất định sẽ không đồng ý.
Lưu Chính Dương rốt cục nói:
- Tốt lắm, đây là do mày tự nói đấy, mày nhớ cho kĩ là được rồi. Bố sẽ nói với lão Tống về chuyện này.
Lưu Thành Huân thấy đã qua được cửa ải của phụ thân, trong nội tâm liền cao hứng không thôi, nếu như đã vượt qua được kiểm tra của phía phụ thân, cho dù bên kia có không đồng ý, phụ thân cũng có lý do giúp mình rồi, chỉ cần Tống thị xí nghiệp xảy ra vấn đề, Tống Giai Linh còn không ngoan ngoãn đến bên mình sao, nghĩ đến bộ dạng xinh đẹp của Tống Giai Linh, hắn cũng có chút kích động không thôi.
Tai nạn xe cộ trong huyện, trải qua hơn một tuần lễ xử lý cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa, ngoại trừ những trường hợp tử vong tại chỗ, những người bị thương nghiêm trọng đều đã được chuyển đến thành phố để chữa trị, Tống Giai Linh cũng theo những người đó về thành phố, trước khi đi, còn nói chuyện điện thoại với Lưu Dương, ngày mai sẽ trở về.
Ngày hôm sau, Lưu Chính Dương đi một chuyến đến Thiên Đỉnh công ty, với tư cách là lãnh đạo chủ quản, nhận được sự tiếp đãi rất trang trọng, sau khi đi thăm một vòng, liền đi đến văn phòng của Tống Thiên Đỉnh, lúc ở bên cạnh những người Mỹ Âu, hắn cao hứng nói:
- Lão Tống, anh nuôi được một cô con gái tốt a.
- Con gái tốt, con gái của tôi cũng không ít, anh đang nói đến ai vậy.
Tống Thiên Đỉnh có chút không hiểu hỏi, con gái của hắn không ít, nhưng số còn được hắn chăm sóc trực tiếp thì không còn ai.
Lưu Chính Dương thấy Tống Thiên Đỉnh hiểu lầm, vội vàng nói:
- Không phải những người kia, mà là cô bé ở Lam Thiên tiểu khu ấy.
Tống Thiên Đỉnh không nghĩ tới Lưu Chính Dương đột nhiên lại nhắc đến Tống Giai Linh, hắn chỉ mới đề cập với Lưu Chính Dương về Tống Giai Linh có mấy lần mà thôi, sao hắn lại quan tâm đến chuyện này nhỉ, có chút kỳ quái hỏi:
- Tiểu khu Lam Thiên, anh đang nói đến Tống Giai Linh sao, con bé có chuyện gì à?
- Con của tôi đoạn thời gian trước không phải nằm ở bệnh viện sao, gặp được con gái anh, nó vừa gặp liền yêu, bây giờ nếu không phải là cô bé ấy thì sẽ không cưới, tôi đến gặp anh chính là để cầu hôn đấy.
- Cầu hôn, con gái của tôi mới có bao nhiêu tuổi, còn hơi sớm a.
Tống Thiên Đỉnh cũng không thích Lưu Thành Huân, hắn với tư cách là một phần tử của giới phú hào, đối với các hành vi của Lưu Thành Huân phi thường hiểu rõ, tứ đại công tử của thành phố, siêu cấp ăn chơi thiếu gia, một tên cặn bã bại hoại như vậy, nếu như để cho đứa con gái mình yêu thương nhất ở cùng hắn, không phải hại nàng sao.
Lưu Chính Dương thấy Tống Thiên Đỉnh từ chối, có chút không cao hứng nói:
- Lão Tống a, chúng ta cũng chỉ là quan tâm đến con cái thôi, con của tôi sau khi gặp được con gái anh, đã bắt đầu hối cải để làm người mới rồi, tin rằng gần đây anh cũng có nghe qua. Tôi rất vui về việc này, đối với đứa con trai này cũng không có biện pháp, hi vọng anh có thể hỗ trợ, coi như là thành toàn cho một mối nhân duyên mỹ mãn đi.
Tống Thiên Đỉnh không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, trong nội tâm thầm cảm thấy khó chịu, chuyện của con ông thì có quan hệ gì với nữ nhi của tôi chứ, hơn nữa, đây chỉ là mong muốn của một bên, vạn nhất thật sự kết hôn, nếu sau này phát tác thói cũ. . . , không phải là hại cả đời nữ nhi của mình sao, con gái ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng không có được một cái danh phận, mình đã bạc đãi nàng lắm rồi rồi, nếu như lại làm chuyện có lỗi với nàng, Tống Thiên Đỉnh quả thật không đành lòng.
Lưu Chính Dương thấy Tống Thiên Đỉnh không nói lời nào, cho là hắn chấp nhận, trong nội tâm vui vẻ, nói ra:
- Lão Tống, chúng ta cũng là vì con cái, nữ nhi còn nhỏ cũng không phải sợ, trước tiên cho tụi nó đính hôn, sau này kết hôn là được rồi, nếu như anh còn bàn lùi, chính là xem thường tôi rồi đó, quyết định như vậy đi, tốt rồi, cáo từ.
Lưu Chính Dương quay thân rời đi, Tống Thiên Đỉnh không nghĩ đến sự việc lại diễn ra như vậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo Lưu Chính Dương đã đi xa, miệng mấp máy, nhưng lại nói không ra lời, tên Lưu Chính Dương này sao lại làm như vậy chứ, bất quá với tư cách là lãnh đạo chủ quản, hắn không thể làm mất mặt đối phượng được, việc này cần phải bàn bạc kỹ mới được, tóm lại hắn sẽ không để cho con gái phải chịu khổ, nghĩ lại bản thân gần đây cũng không đến gặp con gái, không biết dạo này con bé sống như thế nào.
Tống Thiên Đỉnh cầm điện thoại, bấm một mã số, hỏi:
- Lão Trương, gần đây Giai Linh thế nào?
Lão Trương là người hắn phái đi để trợ giúp và bảo hộ mẹ con Tống Giai Linh, với tư cách là gia tộc phú hào, tuy rằng Tống Giai Linh chỉ là con gái tư sinh, nhưng khó nói sẽ không có người nào đánh chủ ý vào nàng, không thể không phòng.
Trương Minh Sơ thấy là điện thoại của BOSS, liền vội cung kính hồi đáp:
- Giai Linh tiểu thư gần đây rất tốt.
Tống Thiên Đỉnh gật gật đầu nói ra:
- Như vậy bên cạnh con bé có xuất hiện ai không.
Trương Minh Sơ không biết tại sao Tống Thiên Đỉnh lại hỏi vậy, đang muốn trả lời không có, lúc này đột nhiên nhớ đến thằng nhóc thường xuyên ở cùng một chỗ với Tống Giai Linh, hắn và Tống Giai Linh thật sự rất xứng đôi, bản thân hắn cũng cảm thấy rất thích, bất quá không biết Tống Thiên Đỉnh có phản đối không nữa, hắn không biết có nên nói thật với Tống Thiên Đỉnh không.
Tống Giai Linh phải đi chừng một tuần lễ, sáng sớm hôm nay, lúc Lưu Dương xem tin tức, trên đó nói những người bị thương ở Lâm huyện đã được khống chế, thương bệnh đơn giản có thể được xử lý ngay tại chỗ, mà số người bị thương nặng cần giải phẫu đã được chuyển đến thành phố U để cứu chữa, không biết Tống Giai Linh có trở về cùng với số người trọng thương đó không?
Bản thân Lưu Dương bình bình đạm đạm trãi qua hơn một tháng, mà trong khoảng thời gian này, Lưu Thành Huân cũng đang ẩn nhẫn, đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm tối ở nhà hơn một tháng, thậm chí sau bữa cơm cũng rất ít đi ra ngoài, biểu hiện rất là an phận, tranh thủ sự tín nhiệm của cha mình, Lưu Chính Dương. Lưu Chính Dương chưa từng thấy con mình an phận như thế này bao giờ, nên có chút giật mình, bất quá hắn lại cho rằng con mình đã trưởng thành, nên rất vui mừng, mà ngay cả lúc ăn cơm thỉnh thoảng cũng khích lệ hắn.
Lưu Thành Huân an phận ở nhà cũng là có mục đích của mình, sau khi thấy thời cơ đã chín muồi, liền nói với Lưu Chính Dương:
- Bố, con thích một cô gái, bố giúp con nha.
Lưu Chính Dương cao thấp đánh giá nhi tử mình một chút, phát hiện Lưu Thành Huân là rất nghiêm túc, thích một cô gái, là con cái nhà ai lại khiến thằng nhóc này thay đổi nhiều như vậy? Lưu Chính Dương vốn đang kỳ quái, không hiểu vì sao đứa con vốn không an phận của mình lại thay đổi, giờ nghe nói đến con gái bỗng bừng tỉnh ngộ, đối với cô bé này tràn ngập hiếu kỳ, là người thế nào mà lại có thể khiến cho thằng con của mình thay đổi nhiều như vậy, mình phải hảo hảo cảm tạ nàng một phen mới được.
Lưu Chính Dương từ khi bước chân vào con đường làm quan đến nay, coi như là một bước lên mây, bất quá hiện tại hắn đã đạt đến cực hạn của bản thân, giờ hắn chỉ đặt kỳ vọng của bản thân vào đứa con này thôi, thế nhưng con hư tại mẹ, bà vợ của hắn đã quá nuông chiều Lưu Thành Huân, khiến hắn dưỡng thành không ít thói quen xấu, mấy năm trước vì không còn cách nào khác, đành cho hắn đi nước ngoài, mong hắn trải qua rèn luyện sẽ tốt lên một chút, nhưng không nghĩ tới sau khi trở về hắn càng trở nên tồi tệ hơn, vốn bản thân đã quá thất vọng, mất hết tin tưởng vào hắn rồi, nhưng không ngờ trong mấy tháng nay, hắn lại đột nhiên trở nên tốt hơn.
- Là con gái của Tống gia, Thiên Đỉnh tập đoàn.
- Thiên Đỉnh tập đoàn? Con gái của Tống gia, quả là không tệ, mấy ngày trước ta còn bái kiến lão Tống, hắn lại không hề cho ta biết về chuyện này, xem ra phụ thân phải cảm tạ hắn a, hắn đã nuôi được một đứa con gái tốt.
Lưu Chính Dương vốn còn tưởng rằng là một nữ tử bần hàn nào đó, nếu vậy thì có chút phiền toái, tuy rằng làm thay đổi con của mình, nhưng ai biết được có phải là thật tâm đối đãi với nó không, lấy quyền thế của nhà mình, khó tránh khỏi nhiều người muốn tìm cách vào Long Môn, không thể không phòng, nhưng là nếu như là con gái của Tống Thiên Đỉnh chủ tịch tập đoàn Thiên Đỉnh, vậy thì môn đăng hộ đối rồi, Tống Thiên Đỉnh tuy rằng là người làm ăn, nhưng gia thế của hắn cũng bắt nguồn từ xa xưa, có thể coi là vọng tộc rồi, rất xứng đôi với Lưu gia hắn.
- Tốt lắm, nhóc, lúc nào rảnh rỗi thì mang về nhà cho ta xem một chút, ai lại có thể đem con của ta cải tạo tốt như vậy.
Lưu Chính Dương vui vẻ nói.
- Thế nhưng bố này, trong đó xuất hiện một chút biến cố.
- Biến cố, biến cố gì?
Lưu Chính Dương kỳ quái hỏi.
- Đột nhiên xuất hiện một người tranh với con, con đấu không lại hắn.
- Cái gì, con đấu không lại hắn! ?
Lưu Chính Dương thoáng đề cao âm lượng một chút, mấy trò diễn xuất của đứa con Lưu Thành Huân này hắn hiểu rất rõ, thở dài một hơi nói:
Nhóc, không phải mày đấu không lại, mà là mày lại muốn tranh giành với người khác à.
- Vẫn là bố hiểu con, nhưng mà bố, con quả thật thích cô ấy, hơn nữa, tên kia bây giờ vẫn còn là một học sinh trung học, gia thế thì quá bình thường, con tin Tống bá bá nhất định sẽ không đồng ý.
- Học sinh cấp 3, con gái của Tống lão sao lại quen với một người nhỏ tuổi như vậy.
Lưu Chính Dương đối với Tống Thiên Đỉnh rất quen thuộc, cho nên cũng có chút hiểu rõ gia đình của hắn. Theo hắn biết thì con gái của Tống Thiên Đỉnh cũng đã vượt qua 24 tuổi, sao lại có thể nói lời yêu đương với một học sinh trung học được.
- Là con gái tư sinh, năm nay có lẽ mới 19 tuổi, rất được Tống bá bá yêu thương.
Lưu Chính Huân thấy phụ thân hiểu lầm, vội vàng giải thích nói.
Nghe Lưu Thành Huân nói vậy, Lưu Chính Dương cũng có chút nhớ ra, nói:
- Hình như đã từng nghe Tống lão nói quá, là đứa con gái kia à, năm nay tựa hồ mới 18, 19 tuổi a?
- Đúng vậy, chính là cô ấy.
- Như vậy mày xác định là rất thích con bé sao, nguyện ý vì cô nàng mà thay đổi bản thân?
Lưu Chính Dương nhìn chằm chằm vào Lưu Thành Huân, chăm chú hỏi.
- Đương nhiên, ba, con bảo đảm.
Lưu Thành Huân thấy ông già tựa hồ đã có chút ý động, vội vàng thề son sắt nói.
Lưu Chính Dương nghĩ nghĩ, con mình nói không sai, cô bé kia tuy rằng là con tư sinh của Tống Thiên Đỉnh, thế nhưng Tống Thiên Đỉnh đối với mẹ con các nàng cảm thấy rất áy náy, hơn nữa hình như nghe nói đứa con gái kia lớn lên là một quốc sắc thiên hương, phi thường xinh đẹp, con của đã lông bông lâu vậy rồi, nếu có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý, thì bản thân cũng cảm thấy yên lòng, coi như là vì lão hữu phân ưu đi, học sinh cấp 3, ngay cả lông cũng chưa đủ dài, Tống Thiên Đỉnh nhất định sẽ không đồng ý.
Lưu Chính Dương rốt cục nói:
- Tốt lắm, đây là do mày tự nói đấy, mày nhớ cho kĩ là được rồi. Bố sẽ nói với lão Tống về chuyện này.
Lưu Thành Huân thấy đã qua được cửa ải của phụ thân, trong nội tâm liền cao hứng không thôi, nếu như đã vượt qua được kiểm tra của phía phụ thân, cho dù bên kia có không đồng ý, phụ thân cũng có lý do giúp mình rồi, chỉ cần Tống thị xí nghiệp xảy ra vấn đề, Tống Giai Linh còn không ngoan ngoãn đến bên mình sao, nghĩ đến bộ dạng xinh đẹp của Tống Giai Linh, hắn cũng có chút kích động không thôi.
Tai nạn xe cộ trong huyện, trải qua hơn một tuần lễ xử lý cuối cùng cũng đã giải quyết ổn thỏa, ngoại trừ những trường hợp tử vong tại chỗ, những người bị thương nghiêm trọng đều đã được chuyển đến thành phố để chữa trị, Tống Giai Linh cũng theo những người đó về thành phố, trước khi đi, còn nói chuyện điện thoại với Lưu Dương, ngày mai sẽ trở về.
Ngày hôm sau, Lưu Chính Dương đi một chuyến đến Thiên Đỉnh công ty, với tư cách là lãnh đạo chủ quản, nhận được sự tiếp đãi rất trang trọng, sau khi đi thăm một vòng, liền đi đến văn phòng của Tống Thiên Đỉnh, lúc ở bên cạnh những người Mỹ Âu, hắn cao hứng nói:
- Lão Tống, anh nuôi được một cô con gái tốt a.
- Con gái tốt, con gái của tôi cũng không ít, anh đang nói đến ai vậy.
Tống Thiên Đỉnh có chút không hiểu hỏi, con gái của hắn không ít, nhưng số còn được hắn chăm sóc trực tiếp thì không còn ai.
Lưu Chính Dương thấy Tống Thiên Đỉnh hiểu lầm, vội vàng nói:
- Không phải những người kia, mà là cô bé ở Lam Thiên tiểu khu ấy.
Tống Thiên Đỉnh không nghĩ tới Lưu Chính Dương đột nhiên lại nhắc đến Tống Giai Linh, hắn chỉ mới đề cập với Lưu Chính Dương về Tống Giai Linh có mấy lần mà thôi, sao hắn lại quan tâm đến chuyện này nhỉ, có chút kỳ quái hỏi:
- Tiểu khu Lam Thiên, anh đang nói đến Tống Giai Linh sao, con bé có chuyện gì à?
- Con của tôi đoạn thời gian trước không phải nằm ở bệnh viện sao, gặp được con gái anh, nó vừa gặp liền yêu, bây giờ nếu không phải là cô bé ấy thì sẽ không cưới, tôi đến gặp anh chính là để cầu hôn đấy.
- Cầu hôn, con gái của tôi mới có bao nhiêu tuổi, còn hơi sớm a.
Tống Thiên Đỉnh cũng không thích Lưu Thành Huân, hắn với tư cách là một phần tử của giới phú hào, đối với các hành vi của Lưu Thành Huân phi thường hiểu rõ, tứ đại công tử của thành phố, siêu cấp ăn chơi thiếu gia, một tên cặn bã bại hoại như vậy, nếu như để cho đứa con gái mình yêu thương nhất ở cùng hắn, không phải hại nàng sao.
Lưu Chính Dương thấy Tống Thiên Đỉnh từ chối, có chút không cao hứng nói:
- Lão Tống a, chúng ta cũng chỉ là quan tâm đến con cái thôi, con của tôi sau khi gặp được con gái anh, đã bắt đầu hối cải để làm người mới rồi, tin rằng gần đây anh cũng có nghe qua. Tôi rất vui về việc này, đối với đứa con trai này cũng không có biện pháp, hi vọng anh có thể hỗ trợ, coi như là thành toàn cho một mối nhân duyên mỹ mãn đi.
Tống Thiên Đỉnh không nghĩ đến hắn sẽ nói như vậy, trong nội tâm thầm cảm thấy khó chịu, chuyện của con ông thì có quan hệ gì với nữ nhi của tôi chứ, hơn nữa, đây chỉ là mong muốn của một bên, vạn nhất thật sự kết hôn, nếu sau này phát tác thói cũ. . . , không phải là hại cả đời nữ nhi của mình sao, con gái ở bên ngoài nhiều năm như vậy, cũng không có được một cái danh phận, mình đã bạc đãi nàng lắm rồi rồi, nếu như lại làm chuyện có lỗi với nàng, Tống Thiên Đỉnh quả thật không đành lòng.
Lưu Chính Dương thấy Tống Thiên Đỉnh không nói lời nào, cho là hắn chấp nhận, trong nội tâm vui vẻ, nói ra:
- Lão Tống, chúng ta cũng là vì con cái, nữ nhi còn nhỏ cũng không phải sợ, trước tiên cho tụi nó đính hôn, sau này kết hôn là được rồi, nếu như anh còn bàn lùi, chính là xem thường tôi rồi đó, quyết định như vậy đi, tốt rồi, cáo từ.
Lưu Chính Dương quay thân rời đi, Tống Thiên Đỉnh không nghĩ đến sự việc lại diễn ra như vậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn theo Lưu Chính Dương đã đi xa, miệng mấp máy, nhưng lại nói không ra lời, tên Lưu Chính Dương này sao lại làm như vậy chứ, bất quá với tư cách là lãnh đạo chủ quản, hắn không thể làm mất mặt đối phượng được, việc này cần phải bàn bạc kỹ mới được, tóm lại hắn sẽ không để cho con gái phải chịu khổ, nghĩ lại bản thân gần đây cũng không đến gặp con gái, không biết dạo này con bé sống như thế nào.
Tống Thiên Đỉnh cầm điện thoại, bấm một mã số, hỏi:
- Lão Trương, gần đây Giai Linh thế nào?
Lão Trương là người hắn phái đi để trợ giúp và bảo hộ mẹ con Tống Giai Linh, với tư cách là gia tộc phú hào, tuy rằng Tống Giai Linh chỉ là con gái tư sinh, nhưng khó nói sẽ không có người nào đánh chủ ý vào nàng, không thể không phòng.
Trương Minh Sơ thấy là điện thoại của BOSS, liền vội cung kính hồi đáp:
- Giai Linh tiểu thư gần đây rất tốt.
Tống Thiên Đỉnh gật gật đầu nói ra:
- Như vậy bên cạnh con bé có xuất hiện ai không.
Trương Minh Sơ không biết tại sao Tống Thiên Đỉnh lại hỏi vậy, đang muốn trả lời không có, lúc này đột nhiên nhớ đến thằng nhóc thường xuyên ở cùng một chỗ với Tống Giai Linh, hắn và Tống Giai Linh thật sự rất xứng đôi, bản thân hắn cũng cảm thấy rất thích, bất quá không biết Tống Thiên Đỉnh có phản đối không nữa, hắn không biết có nên nói thật với Tống Thiên Đỉnh không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.