Quyển 2 - Chương 133: Thỏ rừng.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Lộ trình về sau ngoại trừ vài vùng núi non, thì phần lớn nhà những vùng bằng phẳng rất thích hợp để Lưu Dương phát huy hết tốc độ, đi trong rừng rậm hắn cũng không hề ái ngại mà cứ xuất hết lực bay thẳng về phía trước, nếu như ở đây có người nhìn thấy việc này thì chỉ nghĩ nó là một làn gió.
Không ngừng đạp lên các ngọn cây mà đi, khiến gió lây động xào xạc, mà Lưu Dương cũng rất hưởng cảm giác gió thổi này.
Chạy hết công suất, suốt 7 tiếng không ngừng nghỉ hắn đã đi được 700km, lúc này mới tạm dừng, bây giờ đã là 6h chiều , mùa hè ngày dài hơn nên trời lúc này còn chưa tối, chỉ mới chập choạng hoàng hôn, hắn đứng trên ngọn cây nhìn về phía xa xa, ngắm mắt trời đang khuất dần dưới chân núi .
Hắn lấy la bàn ra xác định lại phương hướng, trong rừng rậm rất dễ mất phương hướng dẫn tới lạc đường, lúc trước có Lý Long Cãnh dẫn đường thì không cần phải lo lắng. Nhưng bây giờ trở về, thì tất cả phải phụ thuộc vào bản thân , may mắn là các trang bị như la bàn, trại dã ngoại…. hắn vẫn còn cất giữ đầy đủ.
Nơi Lưu Dương chọn để nghỉ ngơi có phong cảnh rất đẹp, non xanh nước biếc, hắn xuống sông bắt hai con cá để nướng, hơn 3 tuần rồi hắn chưa đụng đến thịt , bây giờ ăn lại cảm giác thất quá đã, hắn không do dự ăn sạch sẽ hai con các gần 3kg, sau đó Lưu Dương tìm chỗ nghĩ ngơi.
Bay liên tiếp 7 tiếng, khiến chân khí của hắn tiêu hao sạch sẽ , đặc biệt là một giờ để vượt qua Lang cốc, tuy rằng đã cố gắng tránh né bọn chúng, nhưng khoảng cách 2km trong đó khiến hắn tiêu hao gấp 10 lần bình thường, việc dùng chân khí cho chiến đấu rất khác với dùng cho khinh công, bất quá nếu bầy sói này muốn giữ lại Lưu Dương để hắn tiêu hao hết sạch chân khí thì chúng phải mở rộng phạm vi vây bắt ra gấp trăm lần, sau đó tăng lực lượng để giữ hắn đứng im, thì may ra mới tổn thương được Lưu Dương.
Lưu Dương tìm một nơi trên vách núi cách mặt đất 10 trượng, vận hết số chân khí còn sót lại đấm vỡ vách núi được một huyệt động khoảng 3 thước, để làm nơi nghỉ ngơi tối nay. Không đến 5’ một huyệt động đơn giản đã được hắn tạo thành, nhìn cái ‘hốc’ thô sơ này, Lưu Dương đột nhiên suy nghĩ, tới những cái động trước đây Lý Long Cảnh dẫn hắn đi vào, có phải được tạo ra như thế này.
Đoạn đường vòng 500km đã được hắn vượt qua một nữa, chỗ này không phải là nơi Lưu Dương quen thuộc, hắn bất hắn dựa theo phương hướng của la bàn và giới thiệu của Lý Long Cảnh đoán được, từ chỗ này chỉ còn cách thành phố khoảng 500km, khi tới được nơi đó thì hắn có thể ngồi xe lửa về nhà.
Mỗi công pháp 36 chu kỳ làm tốn của Lưu Dương tổng cộng 3 tiếng, khi Lưu Dương tỉnh lại đã là 10h tối , ngoài trời hôm nay rất sáng, vì đã sắp đến 15 nên trăng rất tròn, hắn từ trong ánh trăng chuẩn bị xuất phát.
Lưu Dương không muốn nán lại thêm quá lâu trong dãy Hoàng Vân Sơn này, hắn thu dọn mọi thứ, hạ xuống dưới đất, nhanh chóng hướng về cửa núi dãy Hoàng Vân Sơn mà bay vút đi. Còn gần 500km, đoạn đường phía trước cũng không quá xấu, đêm tối cũng không thể làm giảm tốc độ của Lưu Dương, từ 10h tối đến khoảng 2h sáng, Lưu Dương đã gần ra khỏi Hoàng Vân Sơn, khoảng cách đến cửa núi chỉ còn khoảng 50km.
Trong đêm ngắm cảnh Hoàng Vân Sơn đẹp hơn ban ngày rất nhiều, ban ngày phải thấy không ít khách du lịch và người địa phương ở Hoàng Vân Sơn, hơn nữa bây giờ là mùa hè, hay còn gọi là mùa làm ăn của nghành du lịch.
Còn bây giờ là 2h sáng, tất cả đều đang ngủ, ngay cả một con thú hắn còn không thấy chứ đừng nói đến người,
Lưu Dương không vội tiến ra ngoài Hoàng Vân Sơn, mà đứng trong này ngắm cảnh. Chỗ này rất thân thuộc với Lưu Dương, lúc trước tiến vào hắn đã chú ý đến chỗ này, đây là một nơi có quang cảnh rất đẹp, phía dưới một ngọn núi nhỏ, cây cối trên ngọn núi rất đa dạng, còn có một con sông nhỏ chảy vòng qua, hơn nữa ngọn núi nhỏ này tựa vào Hoàng Vân Sơn nên che bên ngoài nó là một dãy núi, ngọn núi cao nhất cũng gần 2000m, tuyết phủ quanh năm, hơn nữa khi một phần tuyết trên đó tan ta đã tạo thành một dòng suối nhỏ nước của nó mang theo cảm giác mát rượi, rửa mặt rất thoải mái.
6h tối hôm qua hắn đã ăn hai con cá, nhưng lúc này đã hơi đói, hắn liền hướng tới dòng suối nhỏ. Cá bên trong các dòng suối của Hoàng Vân Sơn đều rất ngon, nêu rời nơi này thì không còn cơ hội thưởng thức những món cá đặc sản như nơi này nữa.
Vừa mới đi đến bên cạnh dòng suối, đang chuẩn bị bắt cá, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng động, hắn theo bản năng đem cảm ứng hướng tới đó, thì ra chỗ đó có một con thỏ rất mập. Đây là ngoài rìa Hoàng Vân Sơn bị ảnh hưởng ít nhiều đến con người nên không có động vật ăn thịt, do đó những con thỏ rừng, hưu nai đều rất ít cảnh giác.
Lưu Dương liền nghĩ tới vài món ăn dân dã hắn có thể làm, do đó khi nhìn thấy con thỏ to béo này hắn không hề có ý định buông tha, thi triển khinh công tới gần con thỏ, điều này hắn thực hiện rất thuần thục khiến con thỏ không hề phát hiện ra.
Chậm rãi tiếp cận , khi cách con thỏ 5m, thì nó hình như cảm thấy được sự nguy hiểm, vội vàng xoay người định chạy trốn, nhưng đã quá muộn , 5m là khoảng cách Lưu Dương có thể thi triển võ công , thì con thỏ làm sao chạy thoát, hắn duỗi tay xuất ra phách không quyền, đánh con thỏ ngã lăng ra mặt đất, nếu hắn xuất toàn lực thit con thỏ chắc phải tan xác, nhưng hắn muốn ăn thỏ nguyên con chứ không phải thịt thỏ xay, nên đã cố ý không chế lực lượng.
Lưu Dương mỉm cười, đang định đi lên, thì con thỏ hoang đột nhiên bật dậy, không ngờ vừa rồi nó chỉ giả chết, nhưng tiểu xảo này làm sao qua được mắt Lưu Dương, hắn mỉn cười nhìn con thỏ đang vội trốn vào bụi cây để né tránh nguy hiểm. Lưu Dương vận công, hút một viên đá nhỏ tới, sau đó ngón tay rung lên, viên đá bắn thẳng tới chỗ con thỏ hoang, lấy hiện lực khống chế hiện tại của Lưu Dương, viên đá bắn trúng ngay đầu của con thỏ một cách chính xác, nó kêu lên một tiếng rồi té trên mặt đất, không động đậy nữa, lúc nãy Lưu Dương đã tăng thêm chút lực, nên bây giờ con thỏ hoang đã chết thật.
Lưu Dương hoan hô một tiếng, chạy nhanh tới cạnh con thỏ, nắm hai cái tai của nó xách lên. Thỏ sống trong Hoàng Vân Sơn quả là không nhỏ, nhìn bộ dạng mập mạp của nó chắc phải tới 10kg, bởi vì luôn được chảy nhảy trong rừng núi, nên thịt của nó sẽ thơm ngon hơn thỏ nuôi rất nhiều.
Chạy nhanh về chỗ để hành lý, Lưu Dương lấy con dao đi rừng ra, đây đúng là lúc thích hợp để dùng nó, tuy đây không phải là con dao bếp chuyên dụng, nhưng khi nó được Lưu Dương sử dụng thì còn sắc bén hơn thần binh lợi khí.
Hắn chạy tới bờ sông, lột da con thỏ một cách nhanh chóng, dùng một cành cây lớn xuyên qua người con thỏ, chạy vào bụi tìm một ít cũi để nhóm lửa, sau đó dựng một cái giá đỡ, chuẩn bị nướng thịt.
Tuy chỗ này thuộc vùng ngoại cận Hoàng Vân Sơn, thỉnh thoảng vẫn có người đi qua, nhưng không ai rãnh rỗi tới nơi này để quét dọn, do đó lá khô cây gãy nhiều vô cùng, bất quá hắn không ngu gì mà nướng thỏ chỗ này, như vậy rất dễ xảy ra hỏa hoạn, một cánh rừng nguyên sinh khổng lồ thế này là một di sản quốc gia đối với bất kỳ nước nào , hắn không muốn nó bị phá hoại trong tay mình, hơn nữa ở đây còn có động phủ của sư phụ hắn, nếu rừng cháy rụi sẽ ảnh hưởng đến linh khí trong Hoàng Vân Sơn, ảnh hưởng đến sự tu luyện và an toàn của sư phụ, nếu thế thì hắn có chết vài lần cũng không bù hết tội .
Hơn nữa bên cạnh một dòng suối nhỏ, cạnh dòng suối không hề thiếu đất trống, hắn lựa chọn một khu đất để nướng thịt, bao quanh khu này là những hòn đá, hơn nữa phía dưới còn có nước, chỉ cần sau khi ăn xong, đem nước dập lửa, đẩy hết tron tàn xuống suối, thì không phải lo ngại chuyện gì nữa.
Rất nhanh một ngọn lửa lớn đã được nhóm lên, phía trên nó là một con thỏ đang chuyển dần thành màu vàng, mùi hương từ từ toát ra, Lưu Dương vừa ngồi quay thỏ, vừa chìm đắm trong mùi hương tuyệt vời này, đây tuyệt đối là sơn hào hải vị, chỗ thiếu sót duy nhất chính là ở đây lại không có gia vị.
Lưu Dương lục tung đống hành lý của mình lên, thì may thay hắn tìm được một gói muối của mì ăn liền, hắn lấy nước hoàn tan gói muối, sau đó phết đều trên người con thỏ, không ngờ gói gia vị tạm bợ này cũng được, ít nhất khi được tẩm vào người con thỏ thì hương vị toát ra có vẻ không tệ.
Khoảng nữa tiếng trôi qua, Lưu Dương đã nướng xong con thỏ, con thỏ mang màu vàng óng ánh, mỡ từ trong người nó chảy ra kích thích khứu giác của Lưu Dương. Lưu Dương cũng không khách khí, xé hẳn cái đùi cầm ăn, thịt con thỏ này đúng là không tệ, hơn nữa có lẻ vì đã lâu rồi chưa được ăn thỏ nướng nên lúc này Lưu Dương ăn không ít..
Nói là thế, nhưng Lưu Dương ăn đến căng bụng cũng chỉ hết ½ con thỏ, từ khi bắt đầu luyện võ cho đến này, sức ăn của Lưu Dương đã tăng lên rất nhiều. Hiểu quả rõ ràng nhất sau khi tu luyện võ công chính là lượng ăn uống tăng lên, điều này cũng khó trách, vì năng lượng tiêu hao trong quá trình tập luyện quá lớn, nếu ăn uống không đủ thì sẽ không có sức để tập luyện.
Lúc này còn dư nữa có thỏ, Lưu Dương không muốn lãng phí, nên gói lại để dành sau này ăn.
Không ngừng đạp lên các ngọn cây mà đi, khiến gió lây động xào xạc, mà Lưu Dương cũng rất hưởng cảm giác gió thổi này.
Chạy hết công suất, suốt 7 tiếng không ngừng nghỉ hắn đã đi được 700km, lúc này mới tạm dừng, bây giờ đã là 6h chiều , mùa hè ngày dài hơn nên trời lúc này còn chưa tối, chỉ mới chập choạng hoàng hôn, hắn đứng trên ngọn cây nhìn về phía xa xa, ngắm mắt trời đang khuất dần dưới chân núi .
Hắn lấy la bàn ra xác định lại phương hướng, trong rừng rậm rất dễ mất phương hướng dẫn tới lạc đường, lúc trước có Lý Long Cãnh dẫn đường thì không cần phải lo lắng. Nhưng bây giờ trở về, thì tất cả phải phụ thuộc vào bản thân , may mắn là các trang bị như la bàn, trại dã ngoại…. hắn vẫn còn cất giữ đầy đủ.
Nơi Lưu Dương chọn để nghỉ ngơi có phong cảnh rất đẹp, non xanh nước biếc, hắn xuống sông bắt hai con cá để nướng, hơn 3 tuần rồi hắn chưa đụng đến thịt , bây giờ ăn lại cảm giác thất quá đã, hắn không do dự ăn sạch sẽ hai con các gần 3kg, sau đó Lưu Dương tìm chỗ nghĩ ngơi.
Bay liên tiếp 7 tiếng, khiến chân khí của hắn tiêu hao sạch sẽ , đặc biệt là một giờ để vượt qua Lang cốc, tuy rằng đã cố gắng tránh né bọn chúng, nhưng khoảng cách 2km trong đó khiến hắn tiêu hao gấp 10 lần bình thường, việc dùng chân khí cho chiến đấu rất khác với dùng cho khinh công, bất quá nếu bầy sói này muốn giữ lại Lưu Dương để hắn tiêu hao hết sạch chân khí thì chúng phải mở rộng phạm vi vây bắt ra gấp trăm lần, sau đó tăng lực lượng để giữ hắn đứng im, thì may ra mới tổn thương được Lưu Dương.
Lưu Dương tìm một nơi trên vách núi cách mặt đất 10 trượng, vận hết số chân khí còn sót lại đấm vỡ vách núi được một huyệt động khoảng 3 thước, để làm nơi nghỉ ngơi tối nay. Không đến 5’ một huyệt động đơn giản đã được hắn tạo thành, nhìn cái ‘hốc’ thô sơ này, Lưu Dương đột nhiên suy nghĩ, tới những cái động trước đây Lý Long Cảnh dẫn hắn đi vào, có phải được tạo ra như thế này.
Đoạn đường vòng 500km đã được hắn vượt qua một nữa, chỗ này không phải là nơi Lưu Dương quen thuộc, hắn bất hắn dựa theo phương hướng của la bàn và giới thiệu của Lý Long Cảnh đoán được, từ chỗ này chỉ còn cách thành phố khoảng 500km, khi tới được nơi đó thì hắn có thể ngồi xe lửa về nhà.
Mỗi công pháp 36 chu kỳ làm tốn của Lưu Dương tổng cộng 3 tiếng, khi Lưu Dương tỉnh lại đã là 10h tối , ngoài trời hôm nay rất sáng, vì đã sắp đến 15 nên trăng rất tròn, hắn từ trong ánh trăng chuẩn bị xuất phát.
Lưu Dương không muốn nán lại thêm quá lâu trong dãy Hoàng Vân Sơn này, hắn thu dọn mọi thứ, hạ xuống dưới đất, nhanh chóng hướng về cửa núi dãy Hoàng Vân Sơn mà bay vút đi. Còn gần 500km, đoạn đường phía trước cũng không quá xấu, đêm tối cũng không thể làm giảm tốc độ của Lưu Dương, từ 10h tối đến khoảng 2h sáng, Lưu Dương đã gần ra khỏi Hoàng Vân Sơn, khoảng cách đến cửa núi chỉ còn khoảng 50km.
Trong đêm ngắm cảnh Hoàng Vân Sơn đẹp hơn ban ngày rất nhiều, ban ngày phải thấy không ít khách du lịch và người địa phương ở Hoàng Vân Sơn, hơn nữa bây giờ là mùa hè, hay còn gọi là mùa làm ăn của nghành du lịch.
Còn bây giờ là 2h sáng, tất cả đều đang ngủ, ngay cả một con thú hắn còn không thấy chứ đừng nói đến người,
Lưu Dương không vội tiến ra ngoài Hoàng Vân Sơn, mà đứng trong này ngắm cảnh. Chỗ này rất thân thuộc với Lưu Dương, lúc trước tiến vào hắn đã chú ý đến chỗ này, đây là một nơi có quang cảnh rất đẹp, phía dưới một ngọn núi nhỏ, cây cối trên ngọn núi rất đa dạng, còn có một con sông nhỏ chảy vòng qua, hơn nữa ngọn núi nhỏ này tựa vào Hoàng Vân Sơn nên che bên ngoài nó là một dãy núi, ngọn núi cao nhất cũng gần 2000m, tuyết phủ quanh năm, hơn nữa khi một phần tuyết trên đó tan ta đã tạo thành một dòng suối nhỏ nước của nó mang theo cảm giác mát rượi, rửa mặt rất thoải mái.
6h tối hôm qua hắn đã ăn hai con cá, nhưng lúc này đã hơi đói, hắn liền hướng tới dòng suối nhỏ. Cá bên trong các dòng suối của Hoàng Vân Sơn đều rất ngon, nêu rời nơi này thì không còn cơ hội thưởng thức những món cá đặc sản như nơi này nữa.
Vừa mới đi đến bên cạnh dòng suối, đang chuẩn bị bắt cá, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng động, hắn theo bản năng đem cảm ứng hướng tới đó, thì ra chỗ đó có một con thỏ rất mập. Đây là ngoài rìa Hoàng Vân Sơn bị ảnh hưởng ít nhiều đến con người nên không có động vật ăn thịt, do đó những con thỏ rừng, hưu nai đều rất ít cảnh giác.
Lưu Dương liền nghĩ tới vài món ăn dân dã hắn có thể làm, do đó khi nhìn thấy con thỏ to béo này hắn không hề có ý định buông tha, thi triển khinh công tới gần con thỏ, điều này hắn thực hiện rất thuần thục khiến con thỏ không hề phát hiện ra.
Chậm rãi tiếp cận , khi cách con thỏ 5m, thì nó hình như cảm thấy được sự nguy hiểm, vội vàng xoay người định chạy trốn, nhưng đã quá muộn , 5m là khoảng cách Lưu Dương có thể thi triển võ công , thì con thỏ làm sao chạy thoát, hắn duỗi tay xuất ra phách không quyền, đánh con thỏ ngã lăng ra mặt đất, nếu hắn xuất toàn lực thit con thỏ chắc phải tan xác, nhưng hắn muốn ăn thỏ nguyên con chứ không phải thịt thỏ xay, nên đã cố ý không chế lực lượng.
Lưu Dương mỉm cười, đang định đi lên, thì con thỏ hoang đột nhiên bật dậy, không ngờ vừa rồi nó chỉ giả chết, nhưng tiểu xảo này làm sao qua được mắt Lưu Dương, hắn mỉn cười nhìn con thỏ đang vội trốn vào bụi cây để né tránh nguy hiểm. Lưu Dương vận công, hút một viên đá nhỏ tới, sau đó ngón tay rung lên, viên đá bắn thẳng tới chỗ con thỏ hoang, lấy hiện lực khống chế hiện tại của Lưu Dương, viên đá bắn trúng ngay đầu của con thỏ một cách chính xác, nó kêu lên một tiếng rồi té trên mặt đất, không động đậy nữa, lúc nãy Lưu Dương đã tăng thêm chút lực, nên bây giờ con thỏ hoang đã chết thật.
Lưu Dương hoan hô một tiếng, chạy nhanh tới cạnh con thỏ, nắm hai cái tai của nó xách lên. Thỏ sống trong Hoàng Vân Sơn quả là không nhỏ, nhìn bộ dạng mập mạp của nó chắc phải tới 10kg, bởi vì luôn được chảy nhảy trong rừng núi, nên thịt của nó sẽ thơm ngon hơn thỏ nuôi rất nhiều.
Chạy nhanh về chỗ để hành lý, Lưu Dương lấy con dao đi rừng ra, đây đúng là lúc thích hợp để dùng nó, tuy đây không phải là con dao bếp chuyên dụng, nhưng khi nó được Lưu Dương sử dụng thì còn sắc bén hơn thần binh lợi khí.
Hắn chạy tới bờ sông, lột da con thỏ một cách nhanh chóng, dùng một cành cây lớn xuyên qua người con thỏ, chạy vào bụi tìm một ít cũi để nhóm lửa, sau đó dựng một cái giá đỡ, chuẩn bị nướng thịt.
Tuy chỗ này thuộc vùng ngoại cận Hoàng Vân Sơn, thỉnh thoảng vẫn có người đi qua, nhưng không ai rãnh rỗi tới nơi này để quét dọn, do đó lá khô cây gãy nhiều vô cùng, bất quá hắn không ngu gì mà nướng thỏ chỗ này, như vậy rất dễ xảy ra hỏa hoạn, một cánh rừng nguyên sinh khổng lồ thế này là một di sản quốc gia đối với bất kỳ nước nào , hắn không muốn nó bị phá hoại trong tay mình, hơn nữa ở đây còn có động phủ của sư phụ hắn, nếu rừng cháy rụi sẽ ảnh hưởng đến linh khí trong Hoàng Vân Sơn, ảnh hưởng đến sự tu luyện và an toàn của sư phụ, nếu thế thì hắn có chết vài lần cũng không bù hết tội .
Hơn nữa bên cạnh một dòng suối nhỏ, cạnh dòng suối không hề thiếu đất trống, hắn lựa chọn một khu đất để nướng thịt, bao quanh khu này là những hòn đá, hơn nữa phía dưới còn có nước, chỉ cần sau khi ăn xong, đem nước dập lửa, đẩy hết tron tàn xuống suối, thì không phải lo ngại chuyện gì nữa.
Rất nhanh một ngọn lửa lớn đã được nhóm lên, phía trên nó là một con thỏ đang chuyển dần thành màu vàng, mùi hương từ từ toát ra, Lưu Dương vừa ngồi quay thỏ, vừa chìm đắm trong mùi hương tuyệt vời này, đây tuyệt đối là sơn hào hải vị, chỗ thiếu sót duy nhất chính là ở đây lại không có gia vị.
Lưu Dương lục tung đống hành lý của mình lên, thì may thay hắn tìm được một gói muối của mì ăn liền, hắn lấy nước hoàn tan gói muối, sau đó phết đều trên người con thỏ, không ngờ gói gia vị tạm bợ này cũng được, ít nhất khi được tẩm vào người con thỏ thì hương vị toát ra có vẻ không tệ.
Khoảng nữa tiếng trôi qua, Lưu Dương đã nướng xong con thỏ, con thỏ mang màu vàng óng ánh, mỡ từ trong người nó chảy ra kích thích khứu giác của Lưu Dương. Lưu Dương cũng không khách khí, xé hẳn cái đùi cầm ăn, thịt con thỏ này đúng là không tệ, hơn nữa có lẻ vì đã lâu rồi chưa được ăn thỏ nướng nên lúc này Lưu Dương ăn không ít..
Nói là thế, nhưng Lưu Dương ăn đến căng bụng cũng chỉ hết ½ con thỏ, từ khi bắt đầu luyện võ cho đến này, sức ăn của Lưu Dương đã tăng lên rất nhiều. Hiểu quả rõ ràng nhất sau khi tu luyện võ công chính là lượng ăn uống tăng lên, điều này cũng khó trách, vì năng lượng tiêu hao trong quá trình tập luyện quá lớn, nếu ăn uống không đủ thì sẽ không có sức để tập luyện.
Lúc này còn dư nữa có thỏ, Lưu Dương không muốn lãng phí, nên gói lại để dành sau này ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.