Diễm Phúc

Quyển 1 - Chương 62: Tin tức từ báo Thành Phố..

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

Dựa theo tốc độ này tính toán, chỉ cần cứ như vậy tiếp tục , thì đích tới cũng sẽ không còn xa nữa, mới nghĩ tới đây, Lưu Dương càng thêm quyết tâm, hắn hưng phấn vận chuyển một vòng sau đó thẳng một mạch 36 chu kỳ mới chấm dứt lúc này nhìn lại tinh thần lực trong cơ thể tạig ấn đường đã là 2870, tiêu hao đã hoàn toàn bình phục lại màu hoàng kim, nhìn thấy rất thoải mái.

Một lúc sau Lưu Dương thu công thấy tinh thần sảng khoái, khống chế 13 lần biến hóa thuần thục, thậm chí hắn còn cảm thấy mình có thừa khả năng không chế tại nhiều huyệt đạo hơn, có lẽ phải nói với sư phụ, thiết kế một phương pháp mới, thường thì 14 lần hay 15 lần biến hóa hoặc hơn nữa nhất định sẽ làm tốc độ tu luyện của mình nhanh hơn một chút.

Một đêm an tĩnh, đến ngày hôm sau, bất luận là Lưu Dương hay Lữ Thiên Á tinh thần đều rất tốt, tâm trạng Lữ Thiên Á trải qua 1 đêm đã khôi phục một chút, trên mặt cũng nhiều nụ cười, mặc quần áo của Hoàng Nhã Ly làm tạo ra vẻ phong vận rất thú vị.

Trong lúc ăn sáng, Hoàng Căn Vĩ mở TV, đúng lúc là chương trình thời sự của thành phố, Lưu Dương cũng nhớ được phóng viên đang dẫn chương trình tên là Chu Hạc Dương.

Hơn ba mươi cô gái bị lừa bán, hơn nữa lại chính là ở trong thành phố của mình, hơn nữa địa phương bị khoanh vùng còn là rất gần nơi mình ở, lập tức làm cho mọi người trong nhà quan tâm, kể cả Hoàng Nhã Ly luôn thích ăn cũng phải ngừng đũa, nhìn không chớp mắt vào TV đang đưa

tin.

Đưa tin là bắt đầu từ các thiếu nữ trên xe cảnh sát, có hơn 30 cô gái, được cảnh sát dìu đỡ, một số bị thương cũng được nằm trên xe cứu thương, một gương mặt quen quen thoáng hiện lên trên tivi, Lữ Thiên Á ươn ướt nước mắt, Lưu Dương đã thực hiện lời hứa của mình. Cứu em gái mình, cũng cứu mọi người, hơn nữa là an bài họ rất tốt, bây giờ nàng hoàn toàn yên tâm rồi.

Hoàng Nhã Ly quan tâm thấy các cô gái tuổi tác nhỏ như vậy, tức giận ném chiếc đũa lớn tiếng nói:

" Mấy tên này đúng là không việc gì không dám làm, mấy cô gái này cũng gần bằng tuổi mình, nếu mà chúng tìm tới mình thì phải làm sao đây?”.

“ Đúng thế, cũng gần bằng, con và Thiện Á hơn kém nhau không bao nhiêu, địa phương kia thật là loạn, hình như Thiên Á cũng gặp nạn ở nơi đó.”

Lưu Thải Vân gật đầu nói, thời điểm Thiện Á tới đây. Lưu Dương cũng không nói là nàng bị lừa bán mà chỉ nói là nàng bị lạc đường mà tới.

“ Mẹ ơi, mẹ xem thử bọn chúng có dám bắt người vào ban ngày hay không?”

Hoàng Nhã Ly càng nghĩ càng sợ hãi, nàng cũng thường xuyên về nhà vào buổi chiều, trước kia luôn không lo nghĩ gì, nhưng việc này xuất hiện làm nàng thấy có chút sợ hãi.



“ Không thể nào, làm sao bọn chúng dám làm như thế, Anh ơi ?”

Lưu Thải Vân bị lời nói của hoàng Nhã Ly làm hoảng sợ, vội vàng hỏi Hoàng Căn Vĩ.

“ Cẩn thận một chút thì không sao đâu, đừng đi đến nơi lạ, cũng đừng tiếp xúc với người lạ mặt, những người này không việc gì không dám làm đâu.”

Hoàng Căn Vĩ là luật sư, đối với tệ nạn xã hội va chạm nhiều, Nhã Lỵ là con gái hắn nên hắn không mong nàng gặp chuyện gì.

“ Làm thế nào bây giờ, cảnh sát làm gì mà không đem bọn chúng bắt hết đi, chúng ta lại gần nơi đó như vậy, nghĩ lại càng thấy sợ, hôm qua tôi cũng ở chỗ này một lúc lâu.”

Lưu Thải Vân giận dữ nói, nàng đi ra ngoài mua đồ ăn, thường xuyên đi qua nơi này, bây giờ nghe tin này, trong long thấy sợ hãi không dám đi.

“ Không phải không quản, mà là nơi đây quá phức tạp.” Hoàng Căn Vĩ thở dài một tiếng.

Làm bên tư pháp, hắn biết rõ nơi đó là một cái khối u ác tính, cũng biết rằng những gia đình sống ở khu ổ chuột rất phức tạp, lúc dẹp đi thì họ trốn, đợi khi yên ổn họ lại quay lại, khu ổ chuột còn tồn tại dẹp đám này lại mọc ra đám khác, nhiều như nấm sau mưa, mấu chốt là làm thế nào di dời người dân, nhưng đáng tiếc họ rất khó di dời, phí ăn ở ở ngoại ô rất cao.

“ Kìa, kìa, ba, mẹ coi kìa.”

Hoàng Nhã Ly đột nhiên chỉ tay về phía tivi. Trên tivi đang báo kết quả cuối cùng, những tên bị Lưu Dương hạ gục không thoát được một người, cảnh sát còn tiện tay bắt được một số tên gia hỏa dính lệnh truy nã, lần hành động này của cảnh sát quả thật đã thành công viên mãn.

“ Ồ, lần này xem ra cảnh sát tung một mẻ lưới lớn a.”

Hoàng Căn Vĩ nhìn thấy cảnh bắt bớ , cảm khái mà nói, vừa rồi hắn nhìn cũng quen biết vài người, là tội phạm bị truy nã, trong tay hắn có không ít án tử hình của bọn họ, không tưởng được là họ đều trốn ở trong khu ổ chuột.



Trên tivi tiếp tục đưa tin, Chu Hạc Dương tiếp tục dẫn chương trình, theo như hắn nói :

"Lần này cứu các cô gái là một vị cao thủ, hắn một lúc đánh gục hơn 40 tên to khỏe, điểm này đã được chứng thực."

"Quả là rất thần kì, trong xã hội bây giờ, quả nhiên có võ công tồn tại, tiếp theo chúng ta hãy phóng vấn phụ trách lần ra quân này , Trần Cảnh Quan thuộc tổ chuyên án ."

“Nhanh lộ như vậy?”

Lưu Dương trong lòng cả kinh, năng lực của cảnh sát quả rất mạnh, bất quá bên ngoài cũng không lộ tia khác thường nào, mà Lữ Thiện Á cũng nhìn tới, ánh mắt chắm chú, làm Lưu Dương hoảng sợ, hắn thật nhanh tránh đi.

Trên màn ảnh xuất hiện một người cảnh sát, hắn cầm camera đi một vòng rồi sau đó giới thiệu :

"Vị đại hiệp dấu danh tính này thân thủ hơn hẳn thường nhân, mọi người xem, từ đông tới tây trong này có khoảng 17 người, theo trình tự là tư nời này hắn đánh một tên ngã xuống, đến đây lại một tên nằm xuống, thời gian là không quá 2 phút, sân lớn như vậy người bình thường chạy hết sức cũng mất một khoảng thời gian rồi, huống chi là một lúc đánh ngã 17 người, mấu chốt nhất là những người này đều là bị đánh ở cổ, lực đạo phi thường chuẩn xác , chỉ làm những người này ngất xỉu, mà không gây tổn hại lớn cho họ, thần kỳ như vậy tôi nghĩ chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp , không biết phải giải thích sao hơn nữa."

Màn ảnh lại chuyển về phía Chu Hạc Dương, hắn tiếp tục nói.:

"quý khán giả các vị nghe được không? Trần Cảnh Quan là chuyên gia hình sự, tại dấu vết có rất nhiều nghiên cứu, ý kiến của anh ấy có tính chính xác rất cao, quan trọng nhất là bọn người kia bị hạ gục chỉ trong vòng hơn 2 phút, giải cứu người trong phòng một chút thanh âm đều không nghe thấy, bọn họ cách nhau chỉ là mỏng manh một cái cửa phòng, gần nhau như vậy mà không phát ra âm thanh gì cả, ngoài trừ là võ công ra còn có thể là cái gì khác đây?”

“ Oa, thật thần kỳ, thật sự là có võ công tồn tại. ba mẹ con cũng muốn học võ công, con cũng muốn chở thành nữ hiệp. trừ gian diệt ác.”

Hoàng Nhã Ly biết được thật sự võ công tồn tại, lập tức hoa chân múa tay vui sướng lên, bộ dáng tiểu ma nữ hiện lên không thể nghi ngờ.

Lưu Dương nhìn thấy bộ dạng chỉ sợ thiên hạ không loạn của Hoàng Nhã Ly, bất giác thở dài một hơi, thật là đau đầu a. Lúc này Hoàng Căn Vĩ cùng Lưu Thải Vân cũng lâm vào kinh ngạc, võ công thật sự tồn tại sao? hay là cái thế giới này quá điên cuống hoặc mình quá lạc hậu.

Lưu Dương nhìn trong màn hình tivi, nhìn bản mặt có chút đẹp trai của Chu Hạc Dương, trong lòng bực tức, nếu có cơ hội, đem bộ mặt kia đánh đập một lúc, coi thử hắn có nên làm mọi chuyện rõ ràng như vậy không, thật là….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook