Quyển 1 - Chương 72: Tình cờ gặp "Người một nhà"..
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Trên sân ga có rất nhiều người, Lưu Dương nhìn về phía trước, cau mày, quay đầu nọi với nhóm Hoàng Căn Vĩ:
"Được rồi, Hoàng thúc thúc, Lưu a di, Nhã Lỵ muội muội, mọi người về đi, con tự đi lên tàu là được rồi ."
Tuy mang theo hai bao đồ lớn, nhưng có thể tùy ý gắn lại một chỗ, một mình Lưu Dương có thể vác được.
Lưu Thải Vân nghe được lời nói của Lưu Dương, vội vàng nói:
"Vậy sao được, Tiểu Dương, cho dù thế nào đây cũng là lần đầu tiên ngươi đi xa, bất kể thế nào chúng ta cũng sẽ chờ cho đến khi đoàn tàu xuất phát."
"Đúng vậy, Tiểu Dương, không cần nhiều lời , ta thấy lần này hành khách không ít, nên trước tiên hãy đem hành lý lên đi, sau đó lại đi xuống nói chuyện tiếp."
Hoàng Căn Vĩ thấy rất nhiều hành khách đã bắt đầu lên tàu , tuy toa giường năm có ít hành khách nhưng hành lý thì lại rất nhiều, nên sớm đem hành lý vào nơi chứa đồ, nơi chứa đồ trên toa tàu cũng có hạn, nếu không đem tới kịp lại phải đi tìm chỗ khác .
"Vâng."
Lưu Dương nhìn thấy đoàn người liên tục lên tàu, gật đầu đồng ý .
Hoàng Căn Vĩ nói tới hành lý của Lưu Dương xong, sau đó hướng về Lưu Thải Vân:
"Bà xã, nàng và Nhã Lỵ ở dưới này, ta và Tiểu Dương đi cất đồ, Nhã Lỵ phải nghe lợi mẹ nghe chưa, ngàn vạn lần không được chạy loạn."
"Con hiểu, ba ba."
Khó thấy lúc nào Hoàng Nhã Lỵ lại nghe lời như vậy, đi đến đứng cùng một chỗ với Lưu Thải Vân.
Bây giời đang là thời gian nghỉ hè, nên rất nhiều người mang con đi du lịch, cho nên trên tàu người rất nhiều, đồng thời có không ít người là học sinh.
Lưu Dương thấy Hoàng Căn Vĩ muốn cầm giúp, vội vàng nâng hai bao đồ lên, nói: "Hoàng thúc thúc, một mình con có thể làm được."
Tuy đống hành lý cũng hơi nặng, nhưng sau khi bị tai nạn, tố chất thân thể của hắn được đề cao hơn rất nhiều, trọng lượng thế này cũng không làm khó được hắn.
" Được rồi, đi thôi."
Hoàng Căn Vĩ cắt ngang đi tới cầm hành lý cuả Lưu Dương bước lên toa tàu, Lưu Dương bất đắc dĩ cầm một cái túi khác.
Xoát vé xong đi lên xe, Lưu Dương thấy nơi để hành lý trong phòng giường nằm khác đã được đặt đầy hơn một nữa , Hoàng Căn Vĩ thúc giục:
"Tiểu Dương, nhanh lên, coi chừng hết chỗ ."
Hoàng Căn Vĩ thường xuyên đi công tác, nên rất nhanh tìm được chỗ nằm trên tàu của Lưu Dương, tìm được chỗ nằm của Lưu Dương thì trong này vẫn chưa có bao nhiêu người đi lên , rất nhanh bọn tìm được một nơi đặt hành lý bên cạnh giường nằm. Bởi vì thời gian mua vé tàu hơi trễ nên phải đặt tại nơi cao cấp, nhưng may mắn là gặp được toa có điều hòa, nếu không thì rất thảm, bây giờ đang là mùa hè, nếu không mua được vé tàu gắn điều hòa nhiệt độ tại nơi bán vé cao cấp, thì sẽ không khác gì ngồi trong lò sưởi, mà còn là ngồi hơn mười tiếng a.
Hoàng Căn Vĩ giúp Lưu Dương sắp xếp hành lý, sau khi kiểm tra xong xui tại chỗ nằm của hắn mới nói:
"Được rồi, Tiểu Dương, ta cũng không nói nhiều nữa , trên đường cẩn thận một chút, trước tiên chúng ta hãy xuống tàu đi, còn khoảng nữa giờ nữa tàu mới chạy, ở trên tàu ngột ngạt quá."
"Dạ."
Lưu Dương cũng không muốn nán lại trong tàu lâu hơn, tuy đoàn tàu du lịch này cũng được, nhưng ở dưới mặt đất vẫn thoải mái hơn rất nhiều, có thể cảm ứng được mọi vật trong phạm vi 12 thước nên căn bản hắn không lo đến chuyện mất đồ, đứng trên tàu nhìn cũng thấy, mà dưới mặt đất cũng thấy, nên không cần phải sợ gì.
Nhìn thấy hành khách không ngừng lên xuống, Lưu Dương thầm than chuyến tàu này thật náo nhiệt, cho dù là Hoàng Căn Vĩ cũng sợ hãi:
"Chuyến tàu lần này sao lại nhiều người như vậy, đã sắp đến giờ khởi hành mà vẫn còn người đến."
"Ông xã, chuyến tàu này đi đến Hoàng Vân Sơn, hơn nữa trên đường cò đi qua không ít tỉnh, nhiều người là phải, bất quá Tiểu Dương, trên tàu nhiều người, thì nên cẩn thận hơn một chút."
Lưu Thải Vân thấy sắp khởi hành, còn không quên dặn dò thêm vài câu.
"Con biết, Lưu a di."
Nữa giờ trôi qua rất nhanh, sau khi xe lửa phát ra vài tiếng ‘Xình-xịch’, Lưu Dương và nhóm người Hoàng Căn Vĩ mới lưu luyến chia tay đi lên xe lửa, vừa đi, vừa hướng ra bên ngoài cửa sổ vãy tay với bọn họ.
Cả nhà Hoàng Căn Vĩ chờ cho đoàn tàu lăn bánh mới xoay người đi ra ngoài, còn Lưu Dương đến chỗ ngồi, cạnh cửa sổ ngồi xuống , chỗ của hắn là vị trí cao cấp, nhưng bây giờ mới hơn 9h30, còn quá sớm để đi ngủ.
Đoàn tau vừa ra khỏi ga nên tốc độ rất chậm, Lưu Dương chú ý người đưa tiễn đứng trên sân ga rất nhiều, mà sau khi xe lửa khởi hành họ cũng bắt đầu đi về.
Sau khi xe lửa rời khỏi nhà ga, lúc này Lưu Dương mới quay đầu lại xem xét tình hình bên trong toa tàu, Lưu Dương nằm ở tầng trên, những vị trí phía dưới đã được ngồi đầy, nhìn có vẻ là một nhà ba người, hai người lớn khoảng trên 40 tuổi, ngồi giữa hai bọn họ là một nữ sinh.
Nam trung niên đeo một kính mắt màu đen rất dày, con số ghi trên cặp kính rất lớn, cho thấy người này bị cận nặng, khuôn mặt chữ quốc (国), làn da có vẻ không được thường xuyên tiếp xúc với ánh mặt trời nên có hơi tái nhợt, có vẻ không phải là một người khỏe mạnh, mà nữ nhân thì để tóc ngắn, khuôn mặt rất phúc hậu, cũng mang một cặp kính trên mặt, nhưng viền màu vang trên gọng kính thể hiện khí chất của tầng lớp trí thức một cách rõ rệt, nên chì cần nhìn qua là biết hai người này thuộc phần tử trí thức.
Cô gái ngồi giữa hai bọn họ tuổi tác không khác với Lưu Dương là mấy, rất xinh đẹp, Lưu Dương theo bản năng đem nàng so sánh qua với Hoàng Nhã Lỵ, nhưng cũng không phân biệt được cao thấp, thậm chí vì cô gái này lớn tuổi hơn một chút nên có vẻ xuất sắc hơn một ít, khuôn mặt nàng trái xoan, mắt to, ngũ quan rất tinh xảo, nhưng xinh đẹp nhất là mái tóc, là một mái tóc thật dài, đen tuyền sáng bóng, mỗi khi cử động làm cho người khác cảm giác thấy được một làn hương xuân đang tràn về.
Tàu vừa khởi hành, cả nhà ba người trò chuyện gì đó rất nào nhiệt, nhưng là tiếng phát ra lại không lớn vì sợ ảnh hưởng đến người khác. Trong khoan có 6 giường nằm, nhưng trong này chỉ có 3, thêm Lưu Dương nữa là 4, giường của Lưu Dương ở tầng trên, nhưng giường dưới lại không có ai, theo thông thường mà nói, khi bán vé tàu phải bán hết lượt vé chỗ này mới tới chỗ khác chứ!? nói cách khác, vé của Lưu Dương không phải là tầng trên mà phải là tầng dưới . Mà trong chuyến tàu lần này có rất nhiều hành khách, không biết bọn họ tới chưa, hay là đi ra ngoài rồi.
Cả nàh ba người kia thấy Lưu Dương đang nhìn họ, nên cũng hướng đến Lưu Dương gật đầu chào hỏi, Lưu Dương cũng gật đầu đáp lại, nam hán kia lịch sự hỏi:
"Cậu nhóc đi một mình à, đến chỗ nào?"
Giọng nó đặc trưng cho U thị, nghe qua là biết người sinh trưởng lớn lên tại U thị.
Nghe được giọng nói đặc sệch của quê hương, Lưu Dương cũng dần cảm thân thiết, hơn nữa này cảm ba người nhà nay cho hắn thấy cảm giác rất nho nhã, hắn vội vàng lễ phép gật đầu, trả lời:
"Đúng vậy, thúc thúc, ta đi Hoàng Vân Sơn, đi một mình."
"Cậu nhóc, nơi đó xa thế sao lại đi có một mình, bất hòa với người nhà à? Hay đi có việc riêng"
Phu nhân kia lên tiếng
Trong ánh mắt của nàng, tiểu tử này vẫn chỉ là đứa nhỏ , nhiều nhất cùng chỉ bằng tuổi con gái của nàng, nhỏ như vậy một mình chạy đến Hoàng Vân Sơn, cha mẹ nào có thể yên tâm!?.
Đi ra ngoài, cần dựa vào bằng hữu, đây là lời nói của Lý Long Cảnh, hơn nữa ba người này nhìn qua cũng rất tốt bụng, Lưu Dương vội vàng trả lời:
"Người trong nhà đều bận việc, thúc thúc, a di, mọi người đi làm gì, du lịch à?"
"Không, chúng ta không phải du lịch, mà đi thăm người thân, chúng ta được nghĩ, mà thành tích trong kỳ thi vừa rồi của nữ nhi cũng tốt, vì thưởng cho nó, nên dẫn nó đi thăm họ hàng, họ hàng ở Hoàng Vân Sơn, nên thuận tiện thì đi du lịch luôn."
Lưu Dương đánh giá cẩn thận qua cô gái này, suy đoán của bản thân quả chính xác, này cô gái này quả nhiên cùng khóa với hắn, cũng tham gia trong kỳ thi vừa rồi, nhưng mà hình như không phải bạn học cùng trường, nếu gặp qua nàng trong trường, thì một cô gái xinh đẹp như nàng nhất định là một nhân vật phong vân, chỉ cần bản thân đã gặp qua trong trường học thì nhất định sẽ không quên.
"Được rồi, Hoàng thúc thúc, Lưu a di, Nhã Lỵ muội muội, mọi người về đi, con tự đi lên tàu là được rồi ."
Tuy mang theo hai bao đồ lớn, nhưng có thể tùy ý gắn lại một chỗ, một mình Lưu Dương có thể vác được.
Lưu Thải Vân nghe được lời nói của Lưu Dương, vội vàng nói:
"Vậy sao được, Tiểu Dương, cho dù thế nào đây cũng là lần đầu tiên ngươi đi xa, bất kể thế nào chúng ta cũng sẽ chờ cho đến khi đoàn tàu xuất phát."
"Đúng vậy, Tiểu Dương, không cần nhiều lời , ta thấy lần này hành khách không ít, nên trước tiên hãy đem hành lý lên đi, sau đó lại đi xuống nói chuyện tiếp."
Hoàng Căn Vĩ thấy rất nhiều hành khách đã bắt đầu lên tàu , tuy toa giường năm có ít hành khách nhưng hành lý thì lại rất nhiều, nên sớm đem hành lý vào nơi chứa đồ, nơi chứa đồ trên toa tàu cũng có hạn, nếu không đem tới kịp lại phải đi tìm chỗ khác .
"Vâng."
Lưu Dương nhìn thấy đoàn người liên tục lên tàu, gật đầu đồng ý .
Hoàng Căn Vĩ nói tới hành lý của Lưu Dương xong, sau đó hướng về Lưu Thải Vân:
"Bà xã, nàng và Nhã Lỵ ở dưới này, ta và Tiểu Dương đi cất đồ, Nhã Lỵ phải nghe lợi mẹ nghe chưa, ngàn vạn lần không được chạy loạn."
"Con hiểu, ba ba."
Khó thấy lúc nào Hoàng Nhã Lỵ lại nghe lời như vậy, đi đến đứng cùng một chỗ với Lưu Thải Vân.
Bây giời đang là thời gian nghỉ hè, nên rất nhiều người mang con đi du lịch, cho nên trên tàu người rất nhiều, đồng thời có không ít người là học sinh.
Lưu Dương thấy Hoàng Căn Vĩ muốn cầm giúp, vội vàng nâng hai bao đồ lên, nói: "Hoàng thúc thúc, một mình con có thể làm được."
Tuy đống hành lý cũng hơi nặng, nhưng sau khi bị tai nạn, tố chất thân thể của hắn được đề cao hơn rất nhiều, trọng lượng thế này cũng không làm khó được hắn.
" Được rồi, đi thôi."
Hoàng Căn Vĩ cắt ngang đi tới cầm hành lý cuả Lưu Dương bước lên toa tàu, Lưu Dương bất đắc dĩ cầm một cái túi khác.
Xoát vé xong đi lên xe, Lưu Dương thấy nơi để hành lý trong phòng giường nằm khác đã được đặt đầy hơn một nữa , Hoàng Căn Vĩ thúc giục:
"Tiểu Dương, nhanh lên, coi chừng hết chỗ ."
Hoàng Căn Vĩ thường xuyên đi công tác, nên rất nhanh tìm được chỗ nằm trên tàu của Lưu Dương, tìm được chỗ nằm của Lưu Dương thì trong này vẫn chưa có bao nhiêu người đi lên , rất nhanh bọn tìm được một nơi đặt hành lý bên cạnh giường nằm. Bởi vì thời gian mua vé tàu hơi trễ nên phải đặt tại nơi cao cấp, nhưng may mắn là gặp được toa có điều hòa, nếu không thì rất thảm, bây giờ đang là mùa hè, nếu không mua được vé tàu gắn điều hòa nhiệt độ tại nơi bán vé cao cấp, thì sẽ không khác gì ngồi trong lò sưởi, mà còn là ngồi hơn mười tiếng a.
Hoàng Căn Vĩ giúp Lưu Dương sắp xếp hành lý, sau khi kiểm tra xong xui tại chỗ nằm của hắn mới nói:
"Được rồi, Tiểu Dương, ta cũng không nói nhiều nữa , trên đường cẩn thận một chút, trước tiên chúng ta hãy xuống tàu đi, còn khoảng nữa giờ nữa tàu mới chạy, ở trên tàu ngột ngạt quá."
"Dạ."
Lưu Dương cũng không muốn nán lại trong tàu lâu hơn, tuy đoàn tàu du lịch này cũng được, nhưng ở dưới mặt đất vẫn thoải mái hơn rất nhiều, có thể cảm ứng được mọi vật trong phạm vi 12 thước nên căn bản hắn không lo đến chuyện mất đồ, đứng trên tàu nhìn cũng thấy, mà dưới mặt đất cũng thấy, nên không cần phải sợ gì.
Nhìn thấy hành khách không ngừng lên xuống, Lưu Dương thầm than chuyến tàu này thật náo nhiệt, cho dù là Hoàng Căn Vĩ cũng sợ hãi:
"Chuyến tàu lần này sao lại nhiều người như vậy, đã sắp đến giờ khởi hành mà vẫn còn người đến."
"Ông xã, chuyến tàu này đi đến Hoàng Vân Sơn, hơn nữa trên đường cò đi qua không ít tỉnh, nhiều người là phải, bất quá Tiểu Dương, trên tàu nhiều người, thì nên cẩn thận hơn một chút."
Lưu Thải Vân thấy sắp khởi hành, còn không quên dặn dò thêm vài câu.
"Con biết, Lưu a di."
Nữa giờ trôi qua rất nhanh, sau khi xe lửa phát ra vài tiếng ‘Xình-xịch’, Lưu Dương và nhóm người Hoàng Căn Vĩ mới lưu luyến chia tay đi lên xe lửa, vừa đi, vừa hướng ra bên ngoài cửa sổ vãy tay với bọn họ.
Cả nhà Hoàng Căn Vĩ chờ cho đoàn tàu lăn bánh mới xoay người đi ra ngoài, còn Lưu Dương đến chỗ ngồi, cạnh cửa sổ ngồi xuống , chỗ của hắn là vị trí cao cấp, nhưng bây giờ mới hơn 9h30, còn quá sớm để đi ngủ.
Đoàn tau vừa ra khỏi ga nên tốc độ rất chậm, Lưu Dương chú ý người đưa tiễn đứng trên sân ga rất nhiều, mà sau khi xe lửa khởi hành họ cũng bắt đầu đi về.
Sau khi xe lửa rời khỏi nhà ga, lúc này Lưu Dương mới quay đầu lại xem xét tình hình bên trong toa tàu, Lưu Dương nằm ở tầng trên, những vị trí phía dưới đã được ngồi đầy, nhìn có vẻ là một nhà ba người, hai người lớn khoảng trên 40 tuổi, ngồi giữa hai bọn họ là một nữ sinh.
Nam trung niên đeo một kính mắt màu đen rất dày, con số ghi trên cặp kính rất lớn, cho thấy người này bị cận nặng, khuôn mặt chữ quốc (国), làn da có vẻ không được thường xuyên tiếp xúc với ánh mặt trời nên có hơi tái nhợt, có vẻ không phải là một người khỏe mạnh, mà nữ nhân thì để tóc ngắn, khuôn mặt rất phúc hậu, cũng mang một cặp kính trên mặt, nhưng viền màu vang trên gọng kính thể hiện khí chất của tầng lớp trí thức một cách rõ rệt, nên chì cần nhìn qua là biết hai người này thuộc phần tử trí thức.
Cô gái ngồi giữa hai bọn họ tuổi tác không khác với Lưu Dương là mấy, rất xinh đẹp, Lưu Dương theo bản năng đem nàng so sánh qua với Hoàng Nhã Lỵ, nhưng cũng không phân biệt được cao thấp, thậm chí vì cô gái này lớn tuổi hơn một chút nên có vẻ xuất sắc hơn một ít, khuôn mặt nàng trái xoan, mắt to, ngũ quan rất tinh xảo, nhưng xinh đẹp nhất là mái tóc, là một mái tóc thật dài, đen tuyền sáng bóng, mỗi khi cử động làm cho người khác cảm giác thấy được một làn hương xuân đang tràn về.
Tàu vừa khởi hành, cả nhà ba người trò chuyện gì đó rất nào nhiệt, nhưng là tiếng phát ra lại không lớn vì sợ ảnh hưởng đến người khác. Trong khoan có 6 giường nằm, nhưng trong này chỉ có 3, thêm Lưu Dương nữa là 4, giường của Lưu Dương ở tầng trên, nhưng giường dưới lại không có ai, theo thông thường mà nói, khi bán vé tàu phải bán hết lượt vé chỗ này mới tới chỗ khác chứ!? nói cách khác, vé của Lưu Dương không phải là tầng trên mà phải là tầng dưới . Mà trong chuyến tàu lần này có rất nhiều hành khách, không biết bọn họ tới chưa, hay là đi ra ngoài rồi.
Cả nàh ba người kia thấy Lưu Dương đang nhìn họ, nên cũng hướng đến Lưu Dương gật đầu chào hỏi, Lưu Dương cũng gật đầu đáp lại, nam hán kia lịch sự hỏi:
"Cậu nhóc đi một mình à, đến chỗ nào?"
Giọng nó đặc trưng cho U thị, nghe qua là biết người sinh trưởng lớn lên tại U thị.
Nghe được giọng nói đặc sệch của quê hương, Lưu Dương cũng dần cảm thân thiết, hơn nữa này cảm ba người nhà nay cho hắn thấy cảm giác rất nho nhã, hắn vội vàng lễ phép gật đầu, trả lời:
"Đúng vậy, thúc thúc, ta đi Hoàng Vân Sơn, đi một mình."
"Cậu nhóc, nơi đó xa thế sao lại đi có một mình, bất hòa với người nhà à? Hay đi có việc riêng"
Phu nhân kia lên tiếng
Trong ánh mắt của nàng, tiểu tử này vẫn chỉ là đứa nhỏ , nhiều nhất cùng chỉ bằng tuổi con gái của nàng, nhỏ như vậy một mình chạy đến Hoàng Vân Sơn, cha mẹ nào có thể yên tâm!?.
Đi ra ngoài, cần dựa vào bằng hữu, đây là lời nói của Lý Long Cảnh, hơn nữa ba người này nhìn qua cũng rất tốt bụng, Lưu Dương vội vàng trả lời:
"Người trong nhà đều bận việc, thúc thúc, a di, mọi người đi làm gì, du lịch à?"
"Không, chúng ta không phải du lịch, mà đi thăm người thân, chúng ta được nghĩ, mà thành tích trong kỳ thi vừa rồi của nữ nhi cũng tốt, vì thưởng cho nó, nên dẫn nó đi thăm họ hàng, họ hàng ở Hoàng Vân Sơn, nên thuận tiện thì đi du lịch luôn."
Lưu Dương đánh giá cẩn thận qua cô gái này, suy đoán của bản thân quả chính xác, này cô gái này quả nhiên cùng khóa với hắn, cũng tham gia trong kỳ thi vừa rồi, nhưng mà hình như không phải bạn học cùng trường, nếu gặp qua nàng trong trường, thì một cô gái xinh đẹp như nàng nhất định là một nhân vật phong vân, chỉ cần bản thân đã gặp qua trong trường học thì nhất định sẽ không quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.