Diễm Phúc

Quyển 1 - Chương 44: Tỉnh Táo Phụ Thân*

Thập Niên Tàn Mộng

16/04/2013

"Vậy được rồi, ngươi còn nhớ rõ khi ngươi luyện công xảy ra vấn đề không? Lúc ấy ta sử dụng một phương pháp cấm kỵ để cứu ngươi."

Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương không sợ nguy hiểm, biết tê đệ tử này đã quyết định, hơn nữa tình huống hiện tại lão cũng không được suy nghĩ quá nhiều, mắt thấy một cô bé đứng bên cạnh bị chà đạp, ngay cả bản thân đồ đệ cũng gặp phải nguy hiểm, làm gì có chọn lựa nào khác, thở dài một hơi nói.

"Phương pháp cấm kỵ, sư phụ, ý của người là..?"

Lưu Dương đột nhiên nhớ tới lúc mình bị xúc động mạnh, không thể khống chế được bản thân, Thanh Hư chân khí cũng đột ngột mất khống chế, lúc nguy hiểm, Lý Long Cảnh đã dùng Đoạt Xá đại pháp để khống chế chân khí của mình, áp dụng Phật Môn “Bất Động Căn Bản Ấn”, giải trừ nguy cơ.

Chẳng lẽ lúc này sư phụ cũng muốn làm như vậy sao?

"Đúng vậy, đồ đệ, đây là phương pháp duy nhất, chỉ cần ngươi cùng phối hợp , ta có thể tạm thời khống chế thân thể của ngươi, hơn nữa phát huy ra một phần ngàn năng lực của ta, tuy rằng chỉ là 1/1000, nhưng đối phó với hai tên phế vậy trước mặt cũng không thành vấn đề."

Lý Long Cảnh ngạo nghễ nói.

1/1000.

1/1000 của cao thủ Hoàng cấp.

Trong đầu Lưu Dương có chút lâng lâng , đừng nói là một phần ngàn, dù là một phần vạn hay một phần 10 vạn cũng không thành vấn đền, cuối cùng bản thân cũng được trãi qua cảm giác của một cao thủ, nghĩ thấy như thế làm hắn rất hưng phấn, kêu lên:

"Vậy được rồi, sư phụ, nhanh nhanh phụ thân, con sẽ nhanh chóng xử lý bọn chúng."

Bị hai tên to con bức tới bước đường này, tâm tình Lưu Dương đang rất tức giận, bất quá đang tuyệt vọng nghe được cơ hội phản công, đương nhiên là càng nhanh càng tốt , cho nên khi Lý Long Cảnh nói đến hậu quả, nó đã không còn nằm trong phạm vi lo lắng của Lưu Dương .

"Bất quá..."

Hiển nhiên Lý Long Cảnh còn cực kỳ băn khoăn, chần chờ một lúc, tiếp tục nói:

"Đồ đệ, việc phụ thân tiêu hao nguyên khí của cả hai, do phụ thân không phải nói chuyện, nên việc tiêu hao nguyên khí cực kỳ lớn, đối với thân thể của ngươi tuyệt đối là một gánh nặng, tuy nguyê khí của ngươi khi so với lúc ở bệnh viện lớn hơn không ít, nhưng là vạn nhất lượng nguyên khí tiêu hao vượt quá nguyên khí trong thân thể của ngươi, ta sợ..."

"Sư phụ, không vấn đề gì đâu, con tin rằng nguyên khí của con có thể cầm cự được một lúc, tin rằng chỉ cần bấy nhiêu thì với thực lực 1/1000 lúc xưa của người cũng đủ thu thập hai tên phế vật này, về chuyện sau khi hạ xong hai tên đó thì lo gì, nhiều nhất con chịu đau nhức vài ngày là được chứ gì."

Lưu Dương chẳng hề để ý nói.



Mỗi một lần phụ thân, cơ thể hắn luôn đau đớn, xem ra cái này là tác dụng phụ , còn về phần nguyên khí hắn chưa lo lắng bao giờ.

Thông qua Lý Long Cảnh giới thiệu, tầm quan trọng của nguyên khí hắn rất rõ ràng, nguyên khí là căn cơ của một người, nếu một người mà không còn nguyên khí, nhẹ thì bị liệt, nặng thì đi đời nhà ma, bất quá đối với 2 tên trước mặt, thì việc làm hắn tiêu hao sạch sẽ nguyên khí rất khó xảy ra, đó chỉ là người thường,

Cao thủ VS người thường, còn có cái gì phải sợ ,

Nói không chừng chỉ trong chớp mắt là có thể xử lý xong , lần đó tại bệnh viện, nguyên khí của bản thân đã xuống rất thấp, lúc đó không thích hợp phụ thân mà vẫn có thể tiến hành được, cho nên bây giờ chắc không có vấn đề gì.

Lý Long Cảnh nghĩ nghĩ, không khỏi cười khanh khách. Bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là hai người thường, hậu quả lớn nhất cũng chỉ khiến hắn ê ẩm thân thể vài ngày mà thôi, căn bản không có chuyện gì, nếu trong một thời gian ngắn mà không thu thập được bọn kia, thì lão cũng không xứng với hai chữ cao thủ.

“Sư phụ nhanh lên một chút, bọn chúng gần tới rồi, làm sao để phụ thân, con phải làm gì?”

thấy khoảng cách với hai tên to con kia chỉ còn một thước, mà vẫn chưa thấy Lý Long Cảnh phản ứng gì, Lưu Dương vội vàng nói.

“Được rồi, ngươi cứ thả lỏng tinh thần, những chuyện còn lại cứ để cho ta.”

Lý Long Cảnh cũng biết được thời gian rất gấp, vội nói.

Lưu Dương thả lỏng tinh thần theo lời của Lý Long Cảnh.

Mà lúc này Tiểu Tam và Cương tử hai bên trái phải đã ép lên, Cương tử vươn tay ra bóp cổ Lưu Dương, tay còn lại nắm chặt quyền hướng thằng vào mặt Lưu Dương, miệng nói:

“Này thì thích chõ mũi vào việc người khác, ta cho ngươi thấy hậu quả..”

Lời còn chưa dứt, nắm tay còn chưa kịp đánh vào Lưu Dương, thì một cỗ khí thế từ trong người Lưu Dương truyền đến, một loại khí thế của Vương giả.

Chỉ là khí thế đã đánh bật hai ngời kia ra ngoài, mà một quyền của Cương Tử cũng vì thế mà thất bại . Trong đầu của Cương Tử và Tiểu Tam liền xuất hiện hình ảnh của dẫy núi hùng vĩ, thanh niên gầy yếu trược mặt phảng phất như biến thành tòa núi nguy nga, làm cho người ta chỉ có thể ngưỡng mộ, cảm giác như thế làm hai người rất khó chịu.

Đây là lần đầu tiên Lưu Dương phụ thần mà còn thanh tỉnh, cảm giác rất kỳ lạ, sau khi thả lỏng tinh thân, hắn cảm giác được có một lực lượng cực mạnh khống chế ý thức của hắn, dồn ý thức của hắn vào sâu trong ý thức hải, một lực lượng rất lớn được tụ tập trong cơ thể của hắn , hắn có thể thấy rõ ràng một lực lượng màu đỏ vận hành một chu kỳ trong cơ thể của hắn, mạnh mẽ khai thông một loạt kinh mạch, hơn nữa di chuyển không ngừng trong kinh mạch.

Cẩn thận xem xét lực lượng màu đỏ, tuy Lưu Dương không thể nhìn một cách chính xác số liệu, nhưng dựa theo con số hiện ra là hàng chục vạn.

Một phần ngàn lực lượng là chục vạn, sau khi trở lại một Hoàng Cấp cao thủ chân chính, con số phải lên đến hàng tỷ.

Trốn sâu trong ý thức hải, tuy không thể khống chế được thân thể, nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Dương được trải nghiệm cảm giác của một cao thủ, thiên địa linh khí không ngừng chảy qua kinh mạch hòa quyện vào chân khí trong cơ thể, không ngừng di chuyển. Cảm giác như đang nắm thế giớ trong lòng bàn tay, mỗi một cái dơ tay nhấc chân cũng có thể hủy thiên diệt địa.



Sauk hi phụ thân Lý Long Cảnh lại có một cảm giác khác lạ , cuối cùng sau ngàn năm cũng có thể nắm giữ được một thân thể đích thực, tuy rằng chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn cũng khiến Lý Long Cảnh rất kích động , đại bộ phận thời gian trong ngọc bội đều là nằm ngủ, sau khỉ tỉnh lại mới được một thời gian ngắn nhưng cũng gặp nhiều vấn đề khó giải quyết, xem ra sau khi đệ tử thành tại, phải tìm một biện pháp tạo ra một thân thể , cứ sống kí sinh mãi trên ngươi của đệ tử cũng không phải là cách hay.

Lý Long Cảnh chưa động, đối mặt với hai thằng kiến cỏ cũng không quá vội vã, Lưu Dương đã có chút sốt ruột , bên trong ý thức hải kêu to:

"Nhanh lên đi sư phụ, đừng lãng phí thời gian, không phải nguyên khí có hạn sao?"

"Yên tâm đi tiểu tử, nguyên khí đủ để chống đở cho ta phụ thân khoảng 5’, ta không xài hết đâu."

Lý Long Cảnh thoải mái trả lời.

Đã biết thời gian chính xác, Lưu Dương yên tâm , đặt hết tầm tình vào sự quan sát sự vận hành của kinh mạch, đây là võ công đích thực, không thể bắt đầu luyện, nhìn xem cũng tốt.

Lý Long Cảnh thấy được thái độ của Lưu Dương , trong lòng cảm thấy an ủi, bạn thân quả thật không nhận nhầm đệ tử, đợi đến sau khi hắn trúc cơ xong, khi tu luyện võ công khẳng định sẽ tiến triển rất nhanh.

Lý Long Cảnh cẩn thận khống chế khí phách của bản thân, nên cô bé đứng phía sau không bị ảnh hưởng gì.

Nàng vốn đã thất vọng, không ngờ thấy hai tên to cao đột nhiên bị đánh bật ra xa một cách kỳ lạ, còn ngồi xuống trên mặt đất,

Thật ra trong lòng nàng vẫn còn chút sợ hãi, nhưng lòng hiếu kỳ đã chiến thắng, nàng cẩn thận nhô đầu ra từ bả vại của Lưu Dương, quan sát thử tình huống của hai tên kia.

Trong lòng Lý Long Cảnh vừa động nhưng trong lòng vẫn còn ít tâm lý trêu đùa đối thủ.

Dù sao cũng có thể khống chế được 5’, tốt nhất là nên dậy bảo tốt bọn chúng, liền thu hồi khí thế.

Khí thế vừa thu lại, hiệu quả hiện rõ ràng.

Cương Tử và Tiểu Tam nhường như gặp phải giấc mộng, cảm giác đụng phải tòa núi cao đã biến mất, liền chật vật đứng lên

---------

Chú thích:

Phụ thân: dùng chung một cơ thể, trong truyện này nói quá chung nên không phân biệt được: phụ thân là cho người khác mượn cơ thể, hay bị đoạt lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diễm Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook