Quyển 2 - Chương 109: Trận pháp 'đơn giản' (hạ).
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Bất quá sự chờ mong của Lý Long Cảnh cuối cùng đã có được câu trả lời, trải qua hơn 3 canh giờ, tuy Lưu Dương chỉ mới tính xong 10% Tứ Quí Thiên Thời Cửu Cung Bát Quái trận này, tuy nó khá lằng nhằng rắc rối, nhưng không phải là không thể tính được, nó cũng có điểm mấu chốt.
Dưới sự phát động toàn lực của Thanh Hư chân khí đã khiến hắn có trí nhớ cực kỳ tốt, hơn nữa trải qua quá trình phân tích xong 10% này, hắn đã tìm được mấu chốt của đại trận, hắn đã tìm ra được một quy luật nhất định. Ví như, tuy trong này biến hóa theo bốn mùa và tiết khí, nhưng thiên địa linh khí được dẫn vào vẫn phải tuân theo một quy luật nhất định, điểm này rất quan trọng, có kết quả này khiến việc phân tích được giảm bớt khá nhiều, hay như vấn đề về thời tiết, bốn mùa, tiết khí, vận hành trong các ô vuông này theo một quy luật khá giống nhau, đương nhiên không phải là toàn bộ đều thế, nhưng cũng chiếm đa số.
Tìm được quy luật này khiến Lưu Dương rất vui, hắn cứ hướng theo đường này nên những tiểu trận Lý Long Cảnh bày ra sau này đã không còn làm khó được hắn, tuy không thể chắc chắn 100% nhưng cũng được tám chín thành.
Đối với trận pháp, 8 9 thành này là cực kỳ quan trọng, phải biết rằng đây là kết quả của việc tính toán mà được, nêu trong thực tế đối diện với trận pháp, biến hóa hay đặc tính của trận đều phải phụ thuộc vào sự dẫn động thiên địa linh khí, nếu có thể tính toán được 8 9 thành này thì trong thực tế có thể vượt qua trận một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa dị năng thấu triệt của Lưu Dương không phải để không, nhờ vào nó Lưu Dương có thể nhìn rõ sự di chuyển của thiên địa linh khí, khi tiến vào trận pháp, do đó nếu bây giờ Lý Long Cảnh muốn ẩn trận với Lưu Dương lão cũng không có cách nào làm được.
Lý Long Cảnh liên tục đưa ra vài đề mục, nhưng bây giờ Lưu Dương đã hiểu rõ mọi thứ, cứ như vậy, chỉ dùng hơn 3 canh giờ một chút, Lưu Dương đã nắm giữ được cả cửu cung bát quái trận.
Tốc độ thế này khiến Lý Long Cảnh cực kỳ mừng rỡ, tuy hắn mới chỉ nắm giữ được cơ bản thôi, còn chưa quá tinh thông, nhưng như vậy là đã đủ để lập kỷ lục rồi, năm xưa khi Lý Long Cảnh bắt đầu học cái này, trận đầu tiên cũng chính là Cửu Cung bát quái trận, nhưng lão phải tốn mất 3 ngày mới nắm được, nhưng xét về độ khó thì trận pháp Lưu Dương đang học đã được lão thay đổi tỉ mĩ, nên năm xưa lão không thể so sánh với hắn.
- Tốt lắm, tiểu tử, ngươi có thể đạt tới bước này làm sư phụ rất mừng, nghỉ chút đi, tối nay chúng ta sẽ tiếp tục.
Lý Long Cảnh rất vui mừng, độ đệ chỉ cần một buổi chiều là nắm được Cửu cung bát quái trận, thậm chí từ một vài suy luận hắn đã có thể nắm vững trận pháp có một mức độ sâu sắc nhất định , xem ra tiền đồ của tiểu tử này là không thể hạn lượng, đầu tiên là võ công, sau đó là trận pháp, không biết tiếp theo nó có thể cấp cho mình bao nhiêu điều vui mừng đây?
- Ác, vẫn còn thứ để tập luyện à?
Lưu Dương lại bị lời nói của Lý Long Cảnh dọa cho nhảy dựng.
Cường độ huấn luyện của ngày hôm nay đã vượt qua sức tưởng tưởng của hắn, tuy sau khi hoàn thành việc trúc cơ, thân thể của hắn đã tốt hơn trước gấp nhiều lân, cộng thêm huyết mạch thần bí, Thanh Hư đại pháp, năng lực khôi phục của thân thể cũng rất mạnh, nhưng cường độ huấn luyện thế này, đối với hắn quả thật ăn có chút không tiêu .
Buổi sáng tu luyện chân khí cũng khá đơn giản, chỉ là khống chế và khống chế, tiến hành khống chế sử dụng những chiêu thức căn bản nhất, nhưng không ngừng lập đi lập lại vài động tác, khiến hắn cảm thấy rất buồn chán, hơn nữa còn phải áp dụng chân khí vào trong đó, tiêu hao cả buổi sáng cho dù chân khí của hắn có mạnh hơn cũng chịu không nổi, do đó khi buổi sáng tập xong, chân khí tiêu hao gần hết, còn tinh lực thì cũng tốn phân nữa.
Tới giữa trưa lại phải học trận pháp, tuy rằng không sử dụng chân khí, cũng không tiêu hao thể lực, nhưng so với buổi sáng lại đáng sợ hơn rất nhiều, quả thực là khiến cho người khác muốn khóc, bảy mươi hai ô vuông, cộng thêm mười hai canh giờ, tứ quý,bốn mùa, giao thoa điên đảo, vô số trường hợp, khiến Lưu Dương có cảm giác những con số này là vô hạn, may là trí nhớ hắn tốt, tìm được phương pháp giải, nên kết quả không tệ lắm
Vốn nghĩ đến đây là xong, buổi tối có thể tu luyện để khii phục cơ thể, nhưng không ngờ buổi tối sư phụ vẫn bố trí thêm một chương trình nữa .
Đúng vậy, Lưu Dương rất thích võ công, rất muốn học võ, nhưng sự huấn luyện thế này quả là khủng bố, chẳng lẻ ngàn năm trước người khác cũng tu luyện thế này, nếu là như vậy lời, khó trách khi đó ai cũng lợi hại, cũng khó trách võ học lại bị thất truyền, không chỉ yêu cầu thiên phú cao, mà việc tu luyện cũng quá biến thái. Cường độ thế này, nếu không đạt tới một trình độ nhất định thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của Lưu Dương, Lý Long Cảnh cũng thở dài một hơi, năm đó võ công không phải được tu luyện như thế này, chỉ tiến hành theo cường độ nhất định, nhưng cùng lắm cũng chẳng bằng 1/10 mà hắn đang tu luyện.
Nhưng lão cũng có nỗi khổ riên, không thể không làm như vậy, hơn nữa, thiên phú của Lưu Dương quá tốt, phảng phất như không có điểm giới hạn, lão muốn hắn chịu áp lực một lần, để coi giới hạn của hắn là ở đâu, nói không chừng sẽ xuất hiện một số kỳ tích.
- Đồ đệ, ngươi không nghe lời ta nói à , học võ muốn có thành tựu, phải có ý chí và bền lòng.
Lý Long Cảnh lên tiếng dạy dỗ.
- Mặc kệ , cho dù làm nô lệ, cũng được cấp thời gian để thở, nhưng con thì không, bất kể học cái gì con cũng không thèm nữa, ít nhất là tối nay sẽ không .
Lưu Dương nằm trên mặt đất, không đứng dậy, ra vẻ lười nhát.
- Thật sự mặc kệ?
Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương bất cần , bầy ra bộ dạng không thèm để ý, đành cất giọng dụ dỗ:
- Tiểu tử, ngươi không muốn tiếp tục học võ công à?
Thật sự mặc kệ, học võ công cũng phải kết hợp với nghĩ ngơi, nếu cứ thế này, chờ võ công còn chưa luyện xong, thì con đã “lên đường” trước.
Lưu Dương cũng thèm nghe lời Lý Long Cảnh, cò kè mặc cả, bất kể thế nào, phải hạ cường độ huấn luyện xuống trước đã, nếu không hắn có thể hình dung được bộ dạng của mình trong nhưng ngày tới.
- Thấy ngươi nói, hình như ngươi không mệt đến thế, thân thể của ngươi ta biết, chút khổ cực ấy ngươi vẫn có thể chịu được.
Lý Long Cảnh sống trong ý thức hải Lưu Dương, nên lão hiểu khá rõ tố chất thân thể của hắn, hơn nữa, lão chỉ có một tên đồ đệ, làm sao lão nỡ hành chết đệ tử của mình kia chứ?
- Chịu cái gì mà chịu, cái này còn hơn tra tấn nữa, buổi sáng chân khí, buổi chiều tinh thần, tinh thần-thân thể đều bị tra tấn, ai biết tối nay người sẽ cho con học cái gì, vạn nhất là an bài về tinh thần hay chân khí, con tuyệt đối sẽ chết, tóm lại bất kể người nói cái gì, tối con chắc chắn sẽ không học trong tối hôm nay , có chuyện gì thì ‘Để Mai Tính’.
- Buổi tối không hề luyện công, cũng không phải là trận pháp, mà là một thứ rất ‘nhẹ nhàng’, ngươi chắc là không muốn chứ?
Lý Long Cảnh kiên nhẫn dụ dỗ.
Bất quá tận sâu đấy lòng lão lại âm thầm nói: đồ đệ, chuyến này không phải là trận pháp, cũng không phải là luyện công , bất quá cũng không hề thoải mái, nhưng ta không còn cách nào khác, thời gian cấp bách, phải tạo áp lực cho ngươi thôi, với tình huống hiện tại của ngươi, tiếp tục chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa chuyện này đối với ngưỡi cũng có thể là một chuyện tốt.
Học nhẹ?? Có thể là cái gì được nhỉ.
Trong lòng Lưu Dương cân nhắc , hắn liền gác suy nghĩ sống chết mặc kệ qua một bên. Trong lòng thầm tưởng: chẳng lẻ sư phụ muốn bắt chước cách các dị nhân trong tiểu thuyết kiếm hiệp để dạy võ công, nhưng người đó đều muốn đệ tử văn võ song toàn, chẳng lẻ sư phó cũng có ý này, nếu vậy thì có thể vừa học vừa nghỉ ngơi rồi.
Bản thân còn muốn học võ, nhưng nếu mới ngày đầu đã chọc giận sư phụ thì không hay chút nào, nếu lão tức giận không dạy nữa thì phiền rồi , hơn nữa tuy ngày hôm nay rất mệt, nhưng cũng học được không ít thứ, khiến cho hắn cảm thấy đã tiến bộ không ít, đặc biệt là về phương diện khống chế, nếu so sánh với trước kìa thì quả là một trời một vực.
Lời nói của sư phụ quả nhiên là đúng, nếu bản thân không tu luyện về phương diện khống chế, thì cho dù có một thân chân khí, cũng không khác trước kia là bao, chỉ có chừng nào học xong cách khống chế chân khí, lúc đó mới có thể phát huy được thực lực của bản thân.
Tới giữa trưa, khi tu luyện trận pháp, đã khiến cho bản thân được tiếp xúc với lĩnh vực mới trong thiên địa, trận pháp thần kỳ, một cái trận đồ có thể vây trăm vạn hùng binh, chuyện này tuyệt đối không phải chỉ có trong thần thoại, đợi đến khi trình độ của mình đạt đến level nhất định, lúc đó chắc chắn sẽ làm được như thế.
Lý Long Cảnh cũng cảm thấy được sự thây đổi trong tâm tình Lưu Dương, nhưng lão chỉ ngồi im bên trong ý thức hải, không hề xem vào quyết định của hắn, lão hiểu rõ tên đệ tử này giống như một con Lừa, không thể quá nặng lời, phải dụ dỗ từ từ, không thể sốt ruột .
Dưới sự phát động toàn lực của Thanh Hư chân khí đã khiến hắn có trí nhớ cực kỳ tốt, hơn nữa trải qua quá trình phân tích xong 10% này, hắn đã tìm được mấu chốt của đại trận, hắn đã tìm ra được một quy luật nhất định. Ví như, tuy trong này biến hóa theo bốn mùa và tiết khí, nhưng thiên địa linh khí được dẫn vào vẫn phải tuân theo một quy luật nhất định, điểm này rất quan trọng, có kết quả này khiến việc phân tích được giảm bớt khá nhiều, hay như vấn đề về thời tiết, bốn mùa, tiết khí, vận hành trong các ô vuông này theo một quy luật khá giống nhau, đương nhiên không phải là toàn bộ đều thế, nhưng cũng chiếm đa số.
Tìm được quy luật này khiến Lưu Dương rất vui, hắn cứ hướng theo đường này nên những tiểu trận Lý Long Cảnh bày ra sau này đã không còn làm khó được hắn, tuy không thể chắc chắn 100% nhưng cũng được tám chín thành.
Đối với trận pháp, 8 9 thành này là cực kỳ quan trọng, phải biết rằng đây là kết quả của việc tính toán mà được, nêu trong thực tế đối diện với trận pháp, biến hóa hay đặc tính của trận đều phải phụ thuộc vào sự dẫn động thiên địa linh khí, nếu có thể tính toán được 8 9 thành này thì trong thực tế có thể vượt qua trận một cách hoàn mỹ.
Hơn nữa dị năng thấu triệt của Lưu Dương không phải để không, nhờ vào nó Lưu Dương có thể nhìn rõ sự di chuyển của thiên địa linh khí, khi tiến vào trận pháp, do đó nếu bây giờ Lý Long Cảnh muốn ẩn trận với Lưu Dương lão cũng không có cách nào làm được.
Lý Long Cảnh liên tục đưa ra vài đề mục, nhưng bây giờ Lưu Dương đã hiểu rõ mọi thứ, cứ như vậy, chỉ dùng hơn 3 canh giờ một chút, Lưu Dương đã nắm giữ được cả cửu cung bát quái trận.
Tốc độ thế này khiến Lý Long Cảnh cực kỳ mừng rỡ, tuy hắn mới chỉ nắm giữ được cơ bản thôi, còn chưa quá tinh thông, nhưng như vậy là đã đủ để lập kỷ lục rồi, năm xưa khi Lý Long Cảnh bắt đầu học cái này, trận đầu tiên cũng chính là Cửu Cung bát quái trận, nhưng lão phải tốn mất 3 ngày mới nắm được, nhưng xét về độ khó thì trận pháp Lưu Dương đang học đã được lão thay đổi tỉ mĩ, nên năm xưa lão không thể so sánh với hắn.
- Tốt lắm, tiểu tử, ngươi có thể đạt tới bước này làm sư phụ rất mừng, nghỉ chút đi, tối nay chúng ta sẽ tiếp tục.
Lý Long Cảnh rất vui mừng, độ đệ chỉ cần một buổi chiều là nắm được Cửu cung bát quái trận, thậm chí từ một vài suy luận hắn đã có thể nắm vững trận pháp có một mức độ sâu sắc nhất định , xem ra tiền đồ của tiểu tử này là không thể hạn lượng, đầu tiên là võ công, sau đó là trận pháp, không biết tiếp theo nó có thể cấp cho mình bao nhiêu điều vui mừng đây?
- Ác, vẫn còn thứ để tập luyện à?
Lưu Dương lại bị lời nói của Lý Long Cảnh dọa cho nhảy dựng.
Cường độ huấn luyện của ngày hôm nay đã vượt qua sức tưởng tưởng của hắn, tuy sau khi hoàn thành việc trúc cơ, thân thể của hắn đã tốt hơn trước gấp nhiều lân, cộng thêm huyết mạch thần bí, Thanh Hư đại pháp, năng lực khôi phục của thân thể cũng rất mạnh, nhưng cường độ huấn luyện thế này, đối với hắn quả thật ăn có chút không tiêu .
Buổi sáng tu luyện chân khí cũng khá đơn giản, chỉ là khống chế và khống chế, tiến hành khống chế sử dụng những chiêu thức căn bản nhất, nhưng không ngừng lập đi lập lại vài động tác, khiến hắn cảm thấy rất buồn chán, hơn nữa còn phải áp dụng chân khí vào trong đó, tiêu hao cả buổi sáng cho dù chân khí của hắn có mạnh hơn cũng chịu không nổi, do đó khi buổi sáng tập xong, chân khí tiêu hao gần hết, còn tinh lực thì cũng tốn phân nữa.
Tới giữa trưa lại phải học trận pháp, tuy rằng không sử dụng chân khí, cũng không tiêu hao thể lực, nhưng so với buổi sáng lại đáng sợ hơn rất nhiều, quả thực là khiến cho người khác muốn khóc, bảy mươi hai ô vuông, cộng thêm mười hai canh giờ, tứ quý,bốn mùa, giao thoa điên đảo, vô số trường hợp, khiến Lưu Dương có cảm giác những con số này là vô hạn, may là trí nhớ hắn tốt, tìm được phương pháp giải, nên kết quả không tệ lắm
Vốn nghĩ đến đây là xong, buổi tối có thể tu luyện để khii phục cơ thể, nhưng không ngờ buổi tối sư phụ vẫn bố trí thêm một chương trình nữa .
Đúng vậy, Lưu Dương rất thích võ công, rất muốn học võ, nhưng sự huấn luyện thế này quả là khủng bố, chẳng lẻ ngàn năm trước người khác cũng tu luyện thế này, nếu là như vậy lời, khó trách khi đó ai cũng lợi hại, cũng khó trách võ học lại bị thất truyền, không chỉ yêu cầu thiên phú cao, mà việc tu luyện cũng quá biến thái. Cường độ thế này, nếu không đạt tới một trình độ nhất định thì chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Nhìn thấy vẻ mặt thảm hại của Lưu Dương, Lý Long Cảnh cũng thở dài một hơi, năm đó võ công không phải được tu luyện như thế này, chỉ tiến hành theo cường độ nhất định, nhưng cùng lắm cũng chẳng bằng 1/10 mà hắn đang tu luyện.
Nhưng lão cũng có nỗi khổ riên, không thể không làm như vậy, hơn nữa, thiên phú của Lưu Dương quá tốt, phảng phất như không có điểm giới hạn, lão muốn hắn chịu áp lực một lần, để coi giới hạn của hắn là ở đâu, nói không chừng sẽ xuất hiện một số kỳ tích.
- Đồ đệ, ngươi không nghe lời ta nói à , học võ muốn có thành tựu, phải có ý chí và bền lòng.
Lý Long Cảnh lên tiếng dạy dỗ.
- Mặc kệ , cho dù làm nô lệ, cũng được cấp thời gian để thở, nhưng con thì không, bất kể học cái gì con cũng không thèm nữa, ít nhất là tối nay sẽ không .
Lưu Dương nằm trên mặt đất, không đứng dậy, ra vẻ lười nhát.
- Thật sự mặc kệ?
Lý Long Cảnh thấy Lưu Dương bất cần , bầy ra bộ dạng không thèm để ý, đành cất giọng dụ dỗ:
- Tiểu tử, ngươi không muốn tiếp tục học võ công à?
Thật sự mặc kệ, học võ công cũng phải kết hợp với nghĩ ngơi, nếu cứ thế này, chờ võ công còn chưa luyện xong, thì con đã “lên đường” trước.
Lưu Dương cũng thèm nghe lời Lý Long Cảnh, cò kè mặc cả, bất kể thế nào, phải hạ cường độ huấn luyện xuống trước đã, nếu không hắn có thể hình dung được bộ dạng của mình trong nhưng ngày tới.
- Thấy ngươi nói, hình như ngươi không mệt đến thế, thân thể của ngươi ta biết, chút khổ cực ấy ngươi vẫn có thể chịu được.
Lý Long Cảnh sống trong ý thức hải Lưu Dương, nên lão hiểu khá rõ tố chất thân thể của hắn, hơn nữa, lão chỉ có một tên đồ đệ, làm sao lão nỡ hành chết đệ tử của mình kia chứ?
- Chịu cái gì mà chịu, cái này còn hơn tra tấn nữa, buổi sáng chân khí, buổi chiều tinh thần, tinh thần-thân thể đều bị tra tấn, ai biết tối nay người sẽ cho con học cái gì, vạn nhất là an bài về tinh thần hay chân khí, con tuyệt đối sẽ chết, tóm lại bất kể người nói cái gì, tối con chắc chắn sẽ không học trong tối hôm nay , có chuyện gì thì ‘Để Mai Tính’.
- Buổi tối không hề luyện công, cũng không phải là trận pháp, mà là một thứ rất ‘nhẹ nhàng’, ngươi chắc là không muốn chứ?
Lý Long Cảnh kiên nhẫn dụ dỗ.
Bất quá tận sâu đấy lòng lão lại âm thầm nói: đồ đệ, chuyến này không phải là trận pháp, cũng không phải là luyện công , bất quá cũng không hề thoải mái, nhưng ta không còn cách nào khác, thời gian cấp bách, phải tạo áp lực cho ngươi thôi, với tình huống hiện tại của ngươi, tiếp tục chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa chuyện này đối với ngưỡi cũng có thể là một chuyện tốt.
Học nhẹ?? Có thể là cái gì được nhỉ.
Trong lòng Lưu Dương cân nhắc , hắn liền gác suy nghĩ sống chết mặc kệ qua một bên. Trong lòng thầm tưởng: chẳng lẻ sư phụ muốn bắt chước cách các dị nhân trong tiểu thuyết kiếm hiệp để dạy võ công, nhưng người đó đều muốn đệ tử văn võ song toàn, chẳng lẻ sư phó cũng có ý này, nếu vậy thì có thể vừa học vừa nghỉ ngơi rồi.
Bản thân còn muốn học võ, nhưng nếu mới ngày đầu đã chọc giận sư phụ thì không hay chút nào, nếu lão tức giận không dạy nữa thì phiền rồi , hơn nữa tuy ngày hôm nay rất mệt, nhưng cũng học được không ít thứ, khiến cho hắn cảm thấy đã tiến bộ không ít, đặc biệt là về phương diện khống chế, nếu so sánh với trước kìa thì quả là một trời một vực.
Lời nói của sư phụ quả nhiên là đúng, nếu bản thân không tu luyện về phương diện khống chế, thì cho dù có một thân chân khí, cũng không khác trước kia là bao, chỉ có chừng nào học xong cách khống chế chân khí, lúc đó mới có thể phát huy được thực lực của bản thân.
Tới giữa trưa, khi tu luyện trận pháp, đã khiến cho bản thân được tiếp xúc với lĩnh vực mới trong thiên địa, trận pháp thần kỳ, một cái trận đồ có thể vây trăm vạn hùng binh, chuyện này tuyệt đối không phải chỉ có trong thần thoại, đợi đến khi trình độ của mình đạt đến level nhất định, lúc đó chắc chắn sẽ làm được như thế.
Lý Long Cảnh cũng cảm thấy được sự thây đổi trong tâm tình Lưu Dương, nhưng lão chỉ ngồi im bên trong ý thức hải, không hề xem vào quyết định của hắn, lão hiểu rõ tên đệ tử này giống như một con Lừa, không thể quá nặng lời, phải dụ dỗ từ từ, không thể sốt ruột .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.