Quyển 2 - Chương 85: Trận pháp hộ môn.
Thập Niên Tàn Mộng
16/04/2013
Lưu Dương vừa mới nhích chân, đã bị lời nói của Lý Long Cảnh làm rụt ngay về, tò mò hỏi:
- Sao thế sư phụ?
- Ngươi nghĩ rằng động phủ của chúng ta, chỉ được bảo vệ bởi Nghĩ Vật châu và Tị Trần châu thôi sao, cứ xông loạn như ngươi thì coi chừng chết không rõ lý do tại sao đấy.
Lý Long Cảnh khiển trách không chút khách khí, vừa rồi lão chỉ nói 1 câu, không ngờ Lưu Dương lại cứ xông thẳng vào như thế.
Lưu Dương nhìn vào hành lang tối om trước mắt, nói rất vô tội:
- Sư phụ, người không nói bên trong có gì làm con nghĩ có thể tiến vào.
Lý Long Cảnh tiếp tục giải thích:
- Cứ cho là lỗi của sư phụ, nhưng ngươi ngẫm lại đi, Nghĩ Vật châu tuy rất tốt, nhưng lỡ có người đi bừa vào được thì sao, những động phủ thời kì trước đa số đều có cấm chế, đó cũng là một loại tự bảo vệ, động phủ của ta cũng không ngoại lệ.
Xem ra võ lâm cỗ đại ngoại trừ võ công, còn có không ít “đồ chơi”, Lưu Dương bắt đầu hưng phấn, không biết khi nào bản thân có thể học được những thứ này, dưới sự chỉ dẫn của Lý Long Cảnh hắn bước lên 3 qua trái 5, lùi sau 1 qua phải 1, đi mà giống như khiêu vũ.
Đi vào hành lang, Lưu Dương mới phát hiện hắn tiến vào một không gian hơi giống khi xuyên qua Nghĩ Vật châu, năng lực cảm ứng cũng bị khắc chế , thậm chí trước mắt còn hiện ra một số ảo giác, làm cho Lý Long Cảnh đang ở bên trong ý thức hải vội vàng kêu to, lây tỉnh Lưu Dương lại. Lúc này hắn mới áp chế lại tinh thần, vẫn thấy mình đi trong hành lang.
May là có chuẩn bị.
Không ngờ cấm chế này lợi hại như vậy, may thay vừa rồi không tự ý đặt chân đi vào, nếu không sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục , Lưu Dương có chút run sợ, nhanh chóng tập trung tinh lực, đi theo lời chỉ dẫn của Lý Long Cảnh, đi được khoảng hơn 30 bước, có vẻ đã đến một nơi an toàn, Lý Long Cảnh ra lệnh cho Lưu Dương tạm nghỉ.
Dò xét bốn phía, vẫn đang đứng trong hành lang sơn động, phía trước vẫn tối om, khoảng thời gian vừa rồi hình như mới đi được một chút, Lưu Dương hỏi:
- Sư phụ, bên trong được bố trí trận pháp hay cơ quan?
Pha nhảy trái quay phải vừa rồi, làm Lưu Dương liên tưởng đến việc đụng phải trận pháp hay cơ quan trong truyền thuyết , liền hỏi.
-Trận pháp, cơ quan chỉ đối phó được với người thường, đụng phải cao thủ thì không có tác dụng gì.
Lý Long Cảnh nhanh chóng trả lời.
- Trận pháp thật sự tồn tại à? Có phải là Mê Hồn trận hay Tru Tiên trận gì đó không?
- Không khác bao nhiêu, Mê Hồn trận là trận pháp cấp thấp chủ yếu gây ra ảo giác cho đối thủ, còn Tru Tiên trận, đó là trận pháp trong truyền thuyết ngay đến cả ta cũng chưa từng nhìn thấy.
Nghe thấy đúng là trận pháp, Lưu Dương rất hưng phấn. Hắn rất không hiểu tại sao trận pháp có thể sinh ra ảo giác, xem trong tiểu thuyết, thấy dùng bậy vài tảng đá cũng đủ vây khốn thiên quân vạn mã, làm hắn cảm thấy không thể tin được, hắn nghĩ thiên quân vạn mã chỉ cần thổi một hơi là có thể phá vỡ trận pháp , không phải chỉ là và cục đá thôi sao, liền hỏi:
- Sư phụ, nguyên lý của trận pháp sinh ra ảo giác là gì, người có biết không?
- Nguyên lý, cái này ta có nghiên cứu qua, trận pháp là dựa trên cách bố trí, dùng vài loại khoáng vật hay tiên thiên linh vật, dẫn động thiên địa linh khí, sinh ra một không gian riêng, một khi đi nhầm, sẽ bị hãm trong trận, thiên địa linh kính sẽ tập trung lại công kích, khiến cho người sinh ra đủ loại ảo giác, hoặc là những công hiệu khác, đại khái là như vậy. Bây giờ có nói thêm ngươi cũng không hiểu được, đi thôi, chờ sau này ngươi học được võ công thì tham khảo cũng không muộn. Đúng rồi, tiểu tử ngươi chớ coi thường, lấy thực lực hiện tại của ngươi, cho dù công thêm cả ta, khi lâm vào đại trận cũng sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ.
Bây giờ còn chưa thoát khỏi trận pháp một cách thoải mái, Lý Long Cảnh không muốn nhiều lời, liền thúc giục, dù sao những thứ này, khi truyền thụ võ công, lão sẽ giải thích lại tất cả cho Lưu Dương.
Lưu Dương ổn định lại tinh thần, bắt đầu cất bước, vốn hắn không nghĩ trận pháp lợi hại như thế, nhưng giờ nghe Lý Long Cảnh nói như vậy, hơn nữa vừa rồi được cảm thụ thực tế, hắn cũng bắt đầu lo lắng, ảo giác kia quả là giống thực, nếu không phải Lý Long Cảnh nhắc nhở đúng lúc, thì bản thân tuyệt đối sẽ sa chân vào trong trận.
Đừng có đùa, trận pháp được cao thủ ‘ hoàng cấp ’ bày ra, phỏng chừng là lấy thực lực của bản thân làm gốc, thậm chí có thể mạnh hơn người bố trận, chỉ cần hơi chút không chú ý, là có thể bị hãm vào trận, không chừng dẫn đến việc vạn kiếp bất phục .
Trái trái phải phải, phía trước phía sau, bước xống một cách rất quy luật, hắn đi vòng qua vòng lại vài bước, cực ly mỗi bước rất nhỏ, nhưng tâm tình của Lưu Dương cực kỳ khẩn trương, sợ bước lỗi, may là lúc này Thanh Hư đại pháp của Lưu Dương đã có chút thành tựu, dưới sự tập trung tinh thần cao độ nên không xuất hiện bất cứ sai lầm gì.
Cứ như vậy dưới sự hiểu biết của Lý Long Cảnh, Lưu Dương đi khoảng nữa giờ, tiến trước lùi sau khoảng được vài trăm thước, cuối cùng cũng đến được một địa phương rộng rãi, đây là một nơi rộng bất thường trong hành lang này, phảng phất như đoạn nối của con đường hầm dài thăm thẩm.
Lý Long Cảnh bảo Lưu Dương ngừng lại, sau đó hỏi:
- Được rồi, nghỉ tạm chỗ này đi, nơi này an toàn, ngươi có thể đứng trong vòng tròn tại gian thạch thất này hoạt động cho đỡ mỏi, để ta tính toán lại bước kế tiếp, bây giờ là mấy giờ rồi ?
Lưu Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, theo bản năng hỏi:
- Giờ? Vượt trận tại sao còn phải xem giờ vậy sư phụ?
- Vô nghĩa, trận pháp vừa rồi chỉ là một cái đơn giản, nữa đường phía sau này mới là trận pháp chân chính, nó cơ bản là thuận theo tự nhiên để hình thành, hơn nữa được ta cải biến, là tiên thiên Ngũ Hành trận pháp, mỗi ngày sẽ biến hóa theo một giờ nhất định, nhanh lên, nói cho ta biết mấy giờ rồi.
Đồng hồ Lưu Dương mang theo là đồng hồ dạ quang, nên đi dưới trời tối vẫn có thể xem giờ được, hắn âm thầm kêu may mắn, may là chưa đi vào sâu, nếu ánh sáng huỳnh quang của đồng hồ sẽ không có, đồng hồ dạ quang chỉ hấp thụ ánh sáng bên ngoài mới có thể sáng lên, kém Tị Trần châu ngoài cửa 1 vạn 8 ngàn dặm, chưa cần nói đến ứng dụng khác, chỉ cần so sánh chức năng đi trong bóng tối là kém rất xa rồi .
Trên mặt đồng hộ hiện ra 2h55 chiều, vừa tới động phủ có một tí đã trôi qua hơn 50 phút rồi, , Lưu Dương trả lời:
- Sư phụ, bây giờ là 2h55 chiều .
- 2h55? Vậy là giờ mùi của hệ thống 12 canh giờ phải không?
- Đúng thế.
Lưu Dương trả lời có chút không chắc chắn, là một người hiện đại hơn nữa lại thuộc giới trẻ, đối với hệ thống tính toán cổ xưa hắn không rành cho lắm, hình như từ 1h->3h chiều là giờ Mùi, mà qua giờ Mùi là tới giờ Thân. Lý Long Cảnh tính toán qua sau đó phân phó:
- Vậy là tốt rồi, 5’ sau ngươi xuất phát, đi về phía trước 100 thước, khẩu quyết là: trước ba trái sáu, sau hai phải ba, đi đến một chỗ có viên bảo thạch màu đỏ trên đỉnh đầu là có thể dừng lại.
- Sư phó, bảo thạch màu đỏ là vật gì, hồng bảo thạch, hay màu Dạ Minh Châu mà đỏ?
Lưu Dương thấy xuất hiện thêm một viên bảo thạch, nhất thời tăng thêm hứng thú, “bảo thạch màu đỏ” , trong này sao lại nhiều bảo thạch thế, hai viên Nghĩ Vật Châu và Tị Trần Châu ngoài cửa thì không cần phải nói, bây giờ lại xuất hiện thêm một bảo thạch màu đỏ, tài sản của sư phụ quả nhiên đủ dày, không biết khi quay ra tiện tay cầm theo vài khối có được không.
Lý Long Cảnh không rãnh để nghe mấy chuyện này, tức giận trả lời:
- Chỉ là một khối Kê Huyết Thạch thôi, không có tác dụng đặc biệt nào, lâu rồi nên ta nhơ không rõ đi nhanh đi, trễ giờ sẽ không tốt đâu.
- Biết rồi!
Lưu Dương trả lời.
Liền theo khẩu quyết của Lý Long Cảnh đi về phía trước.
- Sao thế sư phụ?
- Ngươi nghĩ rằng động phủ của chúng ta, chỉ được bảo vệ bởi Nghĩ Vật châu và Tị Trần châu thôi sao, cứ xông loạn như ngươi thì coi chừng chết không rõ lý do tại sao đấy.
Lý Long Cảnh khiển trách không chút khách khí, vừa rồi lão chỉ nói 1 câu, không ngờ Lưu Dương lại cứ xông thẳng vào như thế.
Lưu Dương nhìn vào hành lang tối om trước mắt, nói rất vô tội:
- Sư phụ, người không nói bên trong có gì làm con nghĩ có thể tiến vào.
Lý Long Cảnh tiếp tục giải thích:
- Cứ cho là lỗi của sư phụ, nhưng ngươi ngẫm lại đi, Nghĩ Vật châu tuy rất tốt, nhưng lỡ có người đi bừa vào được thì sao, những động phủ thời kì trước đa số đều có cấm chế, đó cũng là một loại tự bảo vệ, động phủ của ta cũng không ngoại lệ.
Xem ra võ lâm cỗ đại ngoại trừ võ công, còn có không ít “đồ chơi”, Lưu Dương bắt đầu hưng phấn, không biết khi nào bản thân có thể học được những thứ này, dưới sự chỉ dẫn của Lý Long Cảnh hắn bước lên 3 qua trái 5, lùi sau 1 qua phải 1, đi mà giống như khiêu vũ.
Đi vào hành lang, Lưu Dương mới phát hiện hắn tiến vào một không gian hơi giống khi xuyên qua Nghĩ Vật châu, năng lực cảm ứng cũng bị khắc chế , thậm chí trước mắt còn hiện ra một số ảo giác, làm cho Lý Long Cảnh đang ở bên trong ý thức hải vội vàng kêu to, lây tỉnh Lưu Dương lại. Lúc này hắn mới áp chế lại tinh thần, vẫn thấy mình đi trong hành lang.
May là có chuẩn bị.
Không ngờ cấm chế này lợi hại như vậy, may thay vừa rồi không tự ý đặt chân đi vào, nếu không sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục , Lưu Dương có chút run sợ, nhanh chóng tập trung tinh lực, đi theo lời chỉ dẫn của Lý Long Cảnh, đi được khoảng hơn 30 bước, có vẻ đã đến một nơi an toàn, Lý Long Cảnh ra lệnh cho Lưu Dương tạm nghỉ.
Dò xét bốn phía, vẫn đang đứng trong hành lang sơn động, phía trước vẫn tối om, khoảng thời gian vừa rồi hình như mới đi được một chút, Lưu Dương hỏi:
- Sư phụ, bên trong được bố trí trận pháp hay cơ quan?
Pha nhảy trái quay phải vừa rồi, làm Lưu Dương liên tưởng đến việc đụng phải trận pháp hay cơ quan trong truyền thuyết , liền hỏi.
-Trận pháp, cơ quan chỉ đối phó được với người thường, đụng phải cao thủ thì không có tác dụng gì.
Lý Long Cảnh nhanh chóng trả lời.
- Trận pháp thật sự tồn tại à? Có phải là Mê Hồn trận hay Tru Tiên trận gì đó không?
- Không khác bao nhiêu, Mê Hồn trận là trận pháp cấp thấp chủ yếu gây ra ảo giác cho đối thủ, còn Tru Tiên trận, đó là trận pháp trong truyền thuyết ngay đến cả ta cũng chưa từng nhìn thấy.
Nghe thấy đúng là trận pháp, Lưu Dương rất hưng phấn. Hắn rất không hiểu tại sao trận pháp có thể sinh ra ảo giác, xem trong tiểu thuyết, thấy dùng bậy vài tảng đá cũng đủ vây khốn thiên quân vạn mã, làm hắn cảm thấy không thể tin được, hắn nghĩ thiên quân vạn mã chỉ cần thổi một hơi là có thể phá vỡ trận pháp , không phải chỉ là và cục đá thôi sao, liền hỏi:
- Sư phụ, nguyên lý của trận pháp sinh ra ảo giác là gì, người có biết không?
- Nguyên lý, cái này ta có nghiên cứu qua, trận pháp là dựa trên cách bố trí, dùng vài loại khoáng vật hay tiên thiên linh vật, dẫn động thiên địa linh khí, sinh ra một không gian riêng, một khi đi nhầm, sẽ bị hãm trong trận, thiên địa linh kính sẽ tập trung lại công kích, khiến cho người sinh ra đủ loại ảo giác, hoặc là những công hiệu khác, đại khái là như vậy. Bây giờ có nói thêm ngươi cũng không hiểu được, đi thôi, chờ sau này ngươi học được võ công thì tham khảo cũng không muộn. Đúng rồi, tiểu tử ngươi chớ coi thường, lấy thực lực hiện tại của ngươi, cho dù công thêm cả ta, khi lâm vào đại trận cũng sẽ gặp nguy hiểm cực kỳ.
Bây giờ còn chưa thoát khỏi trận pháp một cách thoải mái, Lý Long Cảnh không muốn nhiều lời, liền thúc giục, dù sao những thứ này, khi truyền thụ võ công, lão sẽ giải thích lại tất cả cho Lưu Dương.
Lưu Dương ổn định lại tinh thần, bắt đầu cất bước, vốn hắn không nghĩ trận pháp lợi hại như thế, nhưng giờ nghe Lý Long Cảnh nói như vậy, hơn nữa vừa rồi được cảm thụ thực tế, hắn cũng bắt đầu lo lắng, ảo giác kia quả là giống thực, nếu không phải Lý Long Cảnh nhắc nhở đúng lúc, thì bản thân tuyệt đối sẽ sa chân vào trong trận.
Đừng có đùa, trận pháp được cao thủ ‘ hoàng cấp ’ bày ra, phỏng chừng là lấy thực lực của bản thân làm gốc, thậm chí có thể mạnh hơn người bố trận, chỉ cần hơi chút không chú ý, là có thể bị hãm vào trận, không chừng dẫn đến việc vạn kiếp bất phục .
Trái trái phải phải, phía trước phía sau, bước xống một cách rất quy luật, hắn đi vòng qua vòng lại vài bước, cực ly mỗi bước rất nhỏ, nhưng tâm tình của Lưu Dương cực kỳ khẩn trương, sợ bước lỗi, may là lúc này Thanh Hư đại pháp của Lưu Dương đã có chút thành tựu, dưới sự tập trung tinh thần cao độ nên không xuất hiện bất cứ sai lầm gì.
Cứ như vậy dưới sự hiểu biết của Lý Long Cảnh, Lưu Dương đi khoảng nữa giờ, tiến trước lùi sau khoảng được vài trăm thước, cuối cùng cũng đến được một địa phương rộng rãi, đây là một nơi rộng bất thường trong hành lang này, phảng phất như đoạn nối của con đường hầm dài thăm thẩm.
Lý Long Cảnh bảo Lưu Dương ngừng lại, sau đó hỏi:
- Được rồi, nghỉ tạm chỗ này đi, nơi này an toàn, ngươi có thể đứng trong vòng tròn tại gian thạch thất này hoạt động cho đỡ mỏi, để ta tính toán lại bước kế tiếp, bây giờ là mấy giờ rồi ?
Lưu Dương cúi đầu nhìn đồng hồ, theo bản năng hỏi:
- Giờ? Vượt trận tại sao còn phải xem giờ vậy sư phụ?
- Vô nghĩa, trận pháp vừa rồi chỉ là một cái đơn giản, nữa đường phía sau này mới là trận pháp chân chính, nó cơ bản là thuận theo tự nhiên để hình thành, hơn nữa được ta cải biến, là tiên thiên Ngũ Hành trận pháp, mỗi ngày sẽ biến hóa theo một giờ nhất định, nhanh lên, nói cho ta biết mấy giờ rồi.
Đồng hồ Lưu Dương mang theo là đồng hồ dạ quang, nên đi dưới trời tối vẫn có thể xem giờ được, hắn âm thầm kêu may mắn, may là chưa đi vào sâu, nếu ánh sáng huỳnh quang của đồng hồ sẽ không có, đồng hồ dạ quang chỉ hấp thụ ánh sáng bên ngoài mới có thể sáng lên, kém Tị Trần châu ngoài cửa 1 vạn 8 ngàn dặm, chưa cần nói đến ứng dụng khác, chỉ cần so sánh chức năng đi trong bóng tối là kém rất xa rồi .
Trên mặt đồng hộ hiện ra 2h55 chiều, vừa tới động phủ có một tí đã trôi qua hơn 50 phút rồi, , Lưu Dương trả lời:
- Sư phụ, bây giờ là 2h55 chiều .
- 2h55? Vậy là giờ mùi của hệ thống 12 canh giờ phải không?
- Đúng thế.
Lưu Dương trả lời có chút không chắc chắn, là một người hiện đại hơn nữa lại thuộc giới trẻ, đối với hệ thống tính toán cổ xưa hắn không rành cho lắm, hình như từ 1h->3h chiều là giờ Mùi, mà qua giờ Mùi là tới giờ Thân. Lý Long Cảnh tính toán qua sau đó phân phó:
- Vậy là tốt rồi, 5’ sau ngươi xuất phát, đi về phía trước 100 thước, khẩu quyết là: trước ba trái sáu, sau hai phải ba, đi đến một chỗ có viên bảo thạch màu đỏ trên đỉnh đầu là có thể dừng lại.
- Sư phó, bảo thạch màu đỏ là vật gì, hồng bảo thạch, hay màu Dạ Minh Châu mà đỏ?
Lưu Dương thấy xuất hiện thêm một viên bảo thạch, nhất thời tăng thêm hứng thú, “bảo thạch màu đỏ” , trong này sao lại nhiều bảo thạch thế, hai viên Nghĩ Vật Châu và Tị Trần Châu ngoài cửa thì không cần phải nói, bây giờ lại xuất hiện thêm một bảo thạch màu đỏ, tài sản của sư phụ quả nhiên đủ dày, không biết khi quay ra tiện tay cầm theo vài khối có được không.
Lý Long Cảnh không rãnh để nghe mấy chuyện này, tức giận trả lời:
- Chỉ là một khối Kê Huyết Thạch thôi, không có tác dụng đặc biệt nào, lâu rồi nên ta nhơ không rõ đi nhanh đi, trễ giờ sẽ không tốt đâu.
- Biết rồi!
Lưu Dương trả lời.
Liền theo khẩu quyết của Lý Long Cảnh đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.