Chương 21: Chương 7-3
Đường Nhã
28/05/2018
Edit: Tuyết Liên
“Vịnh Duy.” Chứng kiến bóng dáng Đỗ Vịnh Duy của xuất hiện tại hành lang thì An Vịnh Tâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón tay nắm lên cổ tay của hắn
” Đã đến rồi.”
“Ừ.” Đỗ Vịnh Duy vỗ vỗ đầu An Vịnh Tâm, mặt làm cho nàng yên tâm
“Dịch Thiên đâu?”
“Ở ngoài phòng mổ coi chừng Tiêu Nhân một bước cũng không rời đi, đang đợi tiểu thúc.”
“Ta sẽ qua đó.”
“Vịnh Duy có thể làm được có đúng không? Đối với Dịch Thiên mà nói...”
“Ta hiểu biết tầm quan trọng, tin tưởng ta.” Đỗ Vịnh Duy dịu dàng đối với An Vịnh Tâm nói.
“Ừ.” An Vịnh Tâm thở phào nhẹ nhõm lướt qua hắn, lúc này mới phát hiện ra phía sau hắn đi theo một người.
Người kia dĩ nhiên là Tống Mật Nhi, nàng vẫn đi theo sau lưng hắn, cũng nhìn thấy hắn cùng cô gái trước mắt này hành động của họ đây tất cả tự nhiên mà quen thuộc, Đỗ Vịnh Duy dịu dàng như vậy cũng là lần đầu tiên Tống Mật Nhi nhìn thấy, hắn hình như chưa từng có đối với bất kỳ người nào từng có loại dịu dàng này, bao gồm nàng, cho nên trước mắt nữ nhân xa lạ này là ai, là gì của hắn....
Tống Mật Nhi đáy lòng xông lên một cỗ cảm giác, buồn buồn bế tắc nhưng không cách nào quên được nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn không lên tiếng.
“Vịnh Duy, cô ấy là.....”
“Một cô gái.” Đỗ Vịnh Duy không có giải thích quá nhiều, quay đầu lại đối với Tống Mật Nhi nói
“Này…đi theo Vịnh Tâm ở ngoài phòng giải phẫu chờ tôi, đừng có chạy loạn khắp nơi.” Nàng chạy loạn sẽ làm hắn phân tâm.
Phòng giải phẩu, quay đầu nàng lúc này mới lần đầu tiên nghiêm túc chăm chỉ thấy rõ ràng nữ nhân tên là “Vịnh Tâm” này.
“Ừ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo cam kết gật đầu nhìn Đỗ Vịnh Duy thật sâu một cái, sau đó hắn liền bước thon dài hướng khúc quanh phòng giải phẫu. Quay đầu,nàng lúc này mới lần đầu tiên nghiêm túc chăm chỉ thấy rõ ràng cô gái kia
Nàng thật là đẹp thật là đẹp...Quả thật, nói thế nào nhỉ… nếu như Đỗ Vịnh Duy là mỹ nam khuynh quốc khuynh thành, thì cô gái kia nhất định là hồng nhan khuynh quốc khuynh thành đi, hai người đẹp mắt đến độ không giống người bình thường hơn nữa tên của nàng cũng đẹp Vịnh Tâm, Vịnh Tâm...
Nhưng là nàng thì sao, chỉ là 1 kẻ nhỏ mọn, hắn thân mật gọi cô gái là Vịnh Tâm nhưng chỉ là thuận miệng nói nàng là 1 cô gái, cho nên hắn cùng nữ nhân trước mắt là bất đồng, ài.
An Vịnh Tâm cũng quan sát Tống Mật Nhi hồi lâu, mắt to lóe sáng bóng, nàng...nhất định không thường! Nàng là lần đầu tiên thấy bên cạnh Vịnh Duy có 1 nữ nhân! Hơn nữa hắn cư nhiên mang nữ nhân tới bệnh viện, hắn không phải là không biết đây là một thời khắc quan trọng đi, mang theo nàng ấy sợ rằng ý nghĩa rất phi phàm.
Ah, nàng là không phải cùng lần trước ở bách hóa nhìn thấy Vịnh Duy ghen sao, chắc có liên quan đến cô ấy nha
An Vịnh Tâm có chút không thể chờ đợi muốn biết đáp án nhưng nàng biết bây giờ không phải là trường hợp tốt, vì vậy cười kéo lại Tống Mật Nhi
“Xin chào, tôi là An Vịnh Tâm, cô là?”
Tống Mật Nhi ngơ ngác tâm tình suy nghĩ lung tung cảm giác bị thất bại thay thế, mỹ nữ liền thanh âm cũng tốt nghe, cô ấy cùng hắn là trai tài gái sắc, trong lòng rất trống, rất không thoải mái nhưng nàng hình như không có biện pháp ghét An Vịnh Tâm, nàng có thể cảm giác cô ấy có ý tốt rất dịu dàng
“Xin chào, tôi là là Tống Mật Nhi.”
“Mật Nhi, tên thật đáng yêu.” An Vịnh Tâm mang theo nàng đi về phía ngoài phòng giải phẫu, nhẹ nói
“Vịnh Duy phải giúp làm một ca đại phẫu, ca mổ này có một chút khó khăn không biết bao lâu mới kết thúc, chúng ta đang ở bên ngoài chờ hắn thôi.”
“Tốt.”
Bên ngoài phòng giải phẫu, Tống Mật Nhi liền thấy một bóng dáng cao lớn khác, hắn đứng ở ngoài phòng giải phẫu không nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc, hình như quanh thân cũng tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần, hắn có một đôi mắt kỳ lạ mà diêm dúa hình như làm cho người ta không chú ý sẽ hãm sâu, chỉ là...những người này có thể hay không đều thật đáng yêu một chút?
Tống Mật Nhi đột nhiên phát hiện mình tựa như đứng không cùng 1 thế giới với bọn họ, nàng lớn lên không chỉ có bình thường hơn nữa còn ngu đần.
An Vịnh Tâm buông tay nàng ra vỗ vỗ nàng ý bảo nàng đứng tại chỗ, mà mình thì đi tới bên cạnh nam nhân kia, vỗ vỗ bờ vai của hắn lại gần hắn nói những gì đó. Không biết có phải hay không là lời nói của cô ấy có tác dụng, mà hắn rõ ràng buông lỏng không ít, đồng ý ngồi xuống chờ đợi.
Không thể không lần nữa xem kỹ An Vịnh Tâm, nàng thật là có ma lực kỳ dị, hình như người nào đụng phải nàng sẽ an tâm! Hắn.... đại khái chính là Dịch Thiên trong miệng bọn họ đi. Cho nên bên trong người kia chính là ai đây?
Tống Mật Nhi trong đầu rối rắm, thật là phức tạp, hình như không phải vấn đề nàng có thể giải quyết, cho nên.. Nàng chỉ nghe lời, ngoan ngoãn chờ là tốt, rất nhanh lòng của nàng cũng không tự giác toàn bộ thắt ở trên người Đỗ Vịnh Duy.
Nàng biết, hắn có thể, có thể.
“Vịnh Duy.” Chứng kiến bóng dáng Đỗ Vịnh Duy của xuất hiện tại hành lang thì An Vịnh Tâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón tay nắm lên cổ tay của hắn
” Đã đến rồi.”
“Ừ.” Đỗ Vịnh Duy vỗ vỗ đầu An Vịnh Tâm, mặt làm cho nàng yên tâm
“Dịch Thiên đâu?”
“Ở ngoài phòng mổ coi chừng Tiêu Nhân một bước cũng không rời đi, đang đợi tiểu thúc.”
“Ta sẽ qua đó.”
“Vịnh Duy có thể làm được có đúng không? Đối với Dịch Thiên mà nói...”
“Ta hiểu biết tầm quan trọng, tin tưởng ta.” Đỗ Vịnh Duy dịu dàng đối với An Vịnh Tâm nói.
“Ừ.” An Vịnh Tâm thở phào nhẹ nhõm lướt qua hắn, lúc này mới phát hiện ra phía sau hắn đi theo một người.
Người kia dĩ nhiên là Tống Mật Nhi, nàng vẫn đi theo sau lưng hắn, cũng nhìn thấy hắn cùng cô gái trước mắt này hành động của họ đây tất cả tự nhiên mà quen thuộc, Đỗ Vịnh Duy dịu dàng như vậy cũng là lần đầu tiên Tống Mật Nhi nhìn thấy, hắn hình như chưa từng có đối với bất kỳ người nào từng có loại dịu dàng này, bao gồm nàng, cho nên trước mắt nữ nhân xa lạ này là ai, là gì của hắn....
Tống Mật Nhi đáy lòng xông lên một cỗ cảm giác, buồn buồn bế tắc nhưng không cách nào quên được nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn không lên tiếng.
“Vịnh Duy, cô ấy là.....”
“Một cô gái.” Đỗ Vịnh Duy không có giải thích quá nhiều, quay đầu lại đối với Tống Mật Nhi nói
“Này…đi theo Vịnh Tâm ở ngoài phòng giải phẫu chờ tôi, đừng có chạy loạn khắp nơi.” Nàng chạy loạn sẽ làm hắn phân tâm.
Phòng giải phẩu, quay đầu nàng lúc này mới lần đầu tiên nghiêm túc chăm chỉ thấy rõ ràng nữ nhân tên là “Vịnh Tâm” này.
“Ừ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo cam kết gật đầu nhìn Đỗ Vịnh Duy thật sâu một cái, sau đó hắn liền bước thon dài hướng khúc quanh phòng giải phẫu. Quay đầu,nàng lúc này mới lần đầu tiên nghiêm túc chăm chỉ thấy rõ ràng cô gái kia
Nàng thật là đẹp thật là đẹp...Quả thật, nói thế nào nhỉ… nếu như Đỗ Vịnh Duy là mỹ nam khuynh quốc khuynh thành, thì cô gái kia nhất định là hồng nhan khuynh quốc khuynh thành đi, hai người đẹp mắt đến độ không giống người bình thường hơn nữa tên của nàng cũng đẹp Vịnh Tâm, Vịnh Tâm...
Nhưng là nàng thì sao, chỉ là 1 kẻ nhỏ mọn, hắn thân mật gọi cô gái là Vịnh Tâm nhưng chỉ là thuận miệng nói nàng là 1 cô gái, cho nên hắn cùng nữ nhân trước mắt là bất đồng, ài.
An Vịnh Tâm cũng quan sát Tống Mật Nhi hồi lâu, mắt to lóe sáng bóng, nàng...nhất định không thường! Nàng là lần đầu tiên thấy bên cạnh Vịnh Duy có 1 nữ nhân! Hơn nữa hắn cư nhiên mang nữ nhân tới bệnh viện, hắn không phải là không biết đây là một thời khắc quan trọng đi, mang theo nàng ấy sợ rằng ý nghĩa rất phi phàm.
Ah, nàng là không phải cùng lần trước ở bách hóa nhìn thấy Vịnh Duy ghen sao, chắc có liên quan đến cô ấy nha
An Vịnh Tâm có chút không thể chờ đợi muốn biết đáp án nhưng nàng biết bây giờ không phải là trường hợp tốt, vì vậy cười kéo lại Tống Mật Nhi
“Xin chào, tôi là An Vịnh Tâm, cô là?”
Tống Mật Nhi ngơ ngác tâm tình suy nghĩ lung tung cảm giác bị thất bại thay thế, mỹ nữ liền thanh âm cũng tốt nghe, cô ấy cùng hắn là trai tài gái sắc, trong lòng rất trống, rất không thoải mái nhưng nàng hình như không có biện pháp ghét An Vịnh Tâm, nàng có thể cảm giác cô ấy có ý tốt rất dịu dàng
“Xin chào, tôi là là Tống Mật Nhi.”
“Mật Nhi, tên thật đáng yêu.” An Vịnh Tâm mang theo nàng đi về phía ngoài phòng giải phẫu, nhẹ nói
“Vịnh Duy phải giúp làm một ca đại phẫu, ca mổ này có một chút khó khăn không biết bao lâu mới kết thúc, chúng ta đang ở bên ngoài chờ hắn thôi.”
“Tốt.”
Bên ngoài phòng giải phẫu, Tống Mật Nhi liền thấy một bóng dáng cao lớn khác, hắn đứng ở ngoài phòng giải phẫu không nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc, hình như quanh thân cũng tản ra hơi thở người lạ chớ tới gần, hắn có một đôi mắt kỳ lạ mà diêm dúa hình như làm cho người ta không chú ý sẽ hãm sâu, chỉ là...những người này có thể hay không đều thật đáng yêu một chút?
Tống Mật Nhi đột nhiên phát hiện mình tựa như đứng không cùng 1 thế giới với bọn họ, nàng lớn lên không chỉ có bình thường hơn nữa còn ngu đần.
An Vịnh Tâm buông tay nàng ra vỗ vỗ nàng ý bảo nàng đứng tại chỗ, mà mình thì đi tới bên cạnh nam nhân kia, vỗ vỗ bờ vai của hắn lại gần hắn nói những gì đó. Không biết có phải hay không là lời nói của cô ấy có tác dụng, mà hắn rõ ràng buông lỏng không ít, đồng ý ngồi xuống chờ đợi.
Không thể không lần nữa xem kỹ An Vịnh Tâm, nàng thật là có ma lực kỳ dị, hình như người nào đụng phải nàng sẽ an tâm! Hắn.... đại khái chính là Dịch Thiên trong miệng bọn họ đi. Cho nên bên trong người kia chính là ai đây?
Tống Mật Nhi trong đầu rối rắm, thật là phức tạp, hình như không phải vấn đề nàng có thể giải quyết, cho nên.. Nàng chỉ nghe lời, ngoan ngoãn chờ là tốt, rất nhanh lòng của nàng cũng không tự giác toàn bộ thắt ở trên người Đỗ Vịnh Duy.
Nàng biết, hắn có thể, có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.