Chương 90: Ám toán
Văn Nhã Ai Cập Miêu
02/07/2021
"Ta chết rồi sao?"
*************
Được một số manh mối, ba người cảm thấy bất luận thế nào cũng phải chờ gặp được Trụ trì của Thiên Bình tự, vì vậy cho nên ba người vẫn luôn chờ ở Thiên Bình tự tới lúc hoàng hôn, chờ đến khi đại hội siêu độ kết thúc.
Phó Vân Mặc nhìn cư dân kia lục đục rời đi, chờ vị Trụ trì kia ra tới.
"Ai da!"
Nghe được tiếng kêu, Dạ Khê Hàn lập tức quay lại, thấy Phó Vân Mặc bị đụng phải, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía hòa thượng kia.
Phó Vân Mặc còn chưa nói gì đó, vị hòa thượng kia lập tức buông đòn gánh xuống, sau đó chắp tay trước ngực khom lưng về phía Phó Vân Mặc, lại không nói câu nào.
Mắt thấy vị hòa thượng kia đã hơn ba mươi, một bộ dạng khờ khờ cộc lốc, vẻ mặt xin lỗi mà khom lưng với Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc tốt bụng cũng không tức giận gì, mỉm cười, nói: "Không sao."
Lúc này, Phó Vân Mặc mới thấy các ăn mặc của vị hòa thượng kia không phải là trang phục của Thiên Bình tự.
"Ngươi là người của An Ninh tự?"
Lời này của Phó Vân Mặc vừa nói ra, vị hòa thượng kia cười cười, gật đầu, trước sau cũng không nói một lời, chẳng lẽ người này...
"Ngươi...không nói được sao?"
Chỉ thấy vị hòa thượng kia lại cười cười gật đầu, chỉ vào yết hầu của mình, sau đó lắc tay.
Phó Vân Mặc thở dài, gật đầu, nói: "Xin lỗi."
Vị hòa thượng kia lắc tay, sau đó cầm đòn gánh lên, cần nên rời đi, lúc này thấy vị tiểu hòa thượng lúc nãy của Thiên Bình tự đi ra tiếp đón vị hòa thượng của An Ninh tự.
"Hắn làm sao có thể gánh rau quả lên Thiên Bình tự?"
Nam Côn Luân nhìn vị hòa thượng câm đã đi xa, không nhịn được mà tò mò hỏi một câu.
"Thiên Bình tự và An Ninh tự quan hệ vẫn luôn rất tốt, địa hình của Thiên Bình tự tương đối hẻo lánh, An Ninh tự ngẫu nhiêu cũng sẽ đem chút rau quả đến đưa cho họ."
Dạ Khê Hàn giải thích, đối với chuyện này cũng không thấy làm lạ.
"Đi thôi! Đi tìm Trụ trì."
Phó Vân Mặc gật đầu, sau đó hai người đi tới trước đại điện, nhìn Trụ trì của Thiên Bình tự đang giải thích gì đó vị một vị đại thẩm, giống như đang an ủi bà ấy, mà vị đại thẩm kia một bên lắng nghe một bên thì khóc, cuối cùng chắp tay trước ngực hướng Trụ trì nói một câu cảm tạ, mới rời đi.
Lúc này, Trụ trì nhìn thấy ba người Phó Vân Mặc, người này đã qua sáu mươi, đã có râu trắng, thân khoác áo cà sa màu đen, chắp tay trước ngực, gương mặt hiền từ, làm sao cũng không nhận ra được khí chất tàn nhẫn ở trên mặt, duy nhất đôi tay mang chồng chất vết thương kia, nhìn quả thực có chút khủng khiếp.
"Xin chào ba bị thí chủ."
Vị Trụ trì kia hướng ba người Phó Vân Mặc chào hỏi, lúc này vị tiểu hòa thượng lúc nãy tiếp đón ba người mới đi đến, cười nói: "Ba vị vẫn chưa rời đi a?"
"Ân...Xin chào Trụ trì, chúng ta hôm nay tới đây, là có chuyện muốn hỏi."
Phó Vân Mặc nhìn gương mặt hiền từ kia của lão hòa thượng, bất luận thế nào cũng không liên hệ đến kẻ thần bí tàn nhẫn kia, nhưng mà thân hình của hắn quả thực giống với hắc y nhân.
"Ba vị mời ngồi, Vô Hận, chuẩn bị nước trà."
Vị tiểu hòa thượng gọi là Vô Hận kia, nghe thấy Trụ trì dặn dò, gật đầu, lập tức đi chuẩn bị.
"Lão tăng Vô Nhân, không biết có thể gì được gì cho ba vị thí chủ?"
Vô Nhân đại sư hiền từ mà nhìn ba người, nhưng mà nhìn ra được giữa đôi mắt của hắn ẩn hiện lên sự mệt mỏi.
"Tay của Vô Nhân đại sư là làm sao vậy?"
Phó Vân Mặc diễn trạng thái kinh ngạc, nhìn tay của Vô Nhân, diễn bộ dạng có chút sợ sệt, Nam Côn Luân và Dạ Khê Hàn ở một bên sau khi nhìn thấy, không nhịn được muốn liếc xéo nàng một cái, cũng may là vị lấy đại cục làm trọng, bọn họ đều cố nhịn xuống.
"Cư dân ở dưới chân núi bị sát hại, lúc ta đi kiểm tra thi thể thì bị dính độc nên mới khiến trở thành như thế."
Vô nhân đại sư thở dài một hơi, giống như đang nghĩ đến những người đã chết đó, thần sắc không nhịn được có chút tang thương.
"Vô Nhân đại sư thật là thiện tâm..."
Phó Vân Mặc thở dài, nét mặt của Vô Nhân đại sư hoàn toàn không có sơ hở nào...nhưng mà kẻ thần bí nếu đã có thể trù tính lâu như vậy, sợ là sẽ không đơn giản mà lộ ra sơ hở như vậy.
"Thiện tai thiện tai, nhưng mà lão nạp cũng không có cách giúp đỡ được, chỉ có thể làm đại hội siêu độ này, hy vọng người chết có thể an giấc ngàn thu."
Vô Nhân đại sư nhẹ giọng niệm một câu Phật hiệu, trong mắt là sự tiếc hận sâu sắc.
"Nam Cương tà phái..."
Dạ Khê Hàn bỗng nhiên nói ra bốn chữ, chỉ thấy con ngươi của Vô Nhân đại sưu bỗng nhiên xao động, giương mắt nhìn về phía người nói chuyện, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng của Dạ Khê Hàn.
"Xin hỏi Đại sư, đã từng nghe qua Nam Cương tà phái không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người đều dừng lại ở trên người của Vô Nhân đại sư, tựa nhìn muốn từ nét mặt của hắn nhìn ra được manh mối gì đó.
"Chỉ nghe nói lúc trước đã từng bao vây tiêu trừ...Lúc đó bổn phái bị thương vong vô cùng nặng nề...Chuyện này, thứ lỗi cho lão nạp không muốn nhắc lại."
Vô Nhân đại sư lại niệm một câu Phật hiệu, thấy bộ dạng mất mát của Vô Nhân đại sư, hắn cũng nói rõ là không muốn nhắc đến, ba người Phó Vân Mặc liền không hỏi tiếp nữa.
"Nếu đã như vậy, trà thì không cần đâu, chúng ta mượn nhà xí một chút rồi rời đi, đa ta ngươi Vô Nhân đại sư."
Nam Côn Luân đã mở miệng, nghĩa đến không có cách nào từ miệng của Vô Nhân đại sư mà biết được gì nữa, chi bằng lái qua nhà xí, lại đi dạo khắp nơi một chút.
"Được, xin lỗi các vị, A di đà Phật."
Vô Nhân đại sư đứng lên, vô cùng lễ phép mà tiễn ba người rời khỏi đại điện, liền đi vào cùng một lão hòa thượng khác nói chuyện.
"Lại đi dạo."
Nam Côn Luân nói xong, ba người liền tách ra đi, Phó Vân Mặc đi đến sau bếp, nhìn nơi đó bếp lửa lượn lờ, nghĩ cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, ngửi thấy mùi đồ ăn bản thân quả thật có chút đói bụng.
Nàng đi vào vài bước, lập tức có một tiểu hòa thượng ngăn Phó Vân Mặc lại.
"Vị thí chủ này, nơi đây là nhà bếp, người ngoài không được đi vào."
Vị tiểu hòa thượng kia cười ha hả, thoạt nhìn vô cùng nhân hậu, Phó Vân Mặc cũng nở một nụ cười xinh đẹp nói "A, thật ngại quá, ta bị lạc đường, muốn tìm nhà xí thôi."
Phó Vân Mặc theo thói quen nói dối không cần đánh bản thảo, mà tiểu hòa thượng kia cũng lập tức chỉ đường cho Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc gật đầu, đang muốn đi theo phương hướng mà tiểu hòa thượng kia chỉ, lại cảm giác có một vật thể màu đen bay về phía mình.
Phó Vân Mặc theo bản năng rút Vân Trung Tiên chém xuống, chỉ thấy vật thể màu đen kia bị Vân Trung Tiên của mình chém ra làm hai, nhưng mà không ngờ tới, lại có chất lỏng màu tím đen từ trong vật thể màu đen kia phun ra tới, Phó Vân Mặc né không kịp, chỉ có thể dùng ta chắn, lại có cảm giác bỏng rát đến đau đớn.
"Ui————"
Phó Vân Mặc không kịp kêu đâu, chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều đau, nàng giương mắt nhìn thấy, lại không phát hiện bất luận kẻ khả nghi nào, mà tiểu hòa thượng ở một bên hiển như bị dọa sợ không nhẹ, vốn dĩ thời khắc Phó Vân Mặc rút kiếm ra hắn đã hoảng sợ, sau khi phát hiện Phó Vân Mặc, càng nôn nóng.
"Thí chủ, thí chủ, làm sao thế này?"
Tiểu hòa thượng có chút không biết làm sao, bởi vì thanh âm nôn nóng của hắn, dẫn tới không ít hòa thượng vây quanh nhìn xem.
Càng ngày càng đau...Tuy rằng chưa từng cảm nhận được cảm giác bị a-xít quăng trúng, nhưng Phó Vân Mặc cho rằng cảm giác đại khái chính là như vậy thôi...
Phó Vân Mặc nhìn cánh tay của mình, làn da bị loét, chất lỏng màu tím đen đã xâm nhập vào máu thịt, trở nên một mảnh máu thịt mơ mơ hồ hồ..
Tay của ta...!
Phó Vân Mặc bỗng nhiên muốn khóc...tay của nàng biến thành xấu xí rồi...!
Nàng nhìn về phía đồ vật bị mình chém ra làm hai đang nằm trên mặt đất kia, lại là một con bò cạp, mắt thấy móng vuốt của nó còn đang giật giật, rồi không còn động tĩnh gì nữa...
"Bà nội ơi...đau quá đi..."
"Mau! Thông báo cho Trụ trì! Lấy thuốc dán cùng đan dược giải độc mang lại đây?"
Cũng không biết vị hòa thượng nào mở miệng, dù sao Phó Vân Mặc chỉ thấy xung quanh thật sự rất loạn...
Còn có một chút choáng váng, mơ hồ toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn..
"Đây không phải chỉ là con bò cạp thông thường thôi sao, làm sao lại..."
"Không đúng...có chút khả nghi..."
"Độc của một con bò cạp thông thường tại sao lại như vậy..."
Mồm năm miệng mười, mồm năm miệng mười, Phó Vân Mặc chỉ nghe được một chút, cũng có nhiều thứ đều không nghe được, lúc bản thân choáng váng sắp ngã xuống, nàng lại dựa vào một cái ôm ấm ấp kia, mùi hương quen thuộc truyền đến.
Nàng gian nan cố mở mắt ra, rọi vào là đôi mắt đầy lo lắng của Dạ Khê Hàn.
"Sao lại thế này..."
Phó Vân Mặc có thể cảm giác được khí lực trên người Dạ Khê Hàn, còn có đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt kia...nàng biết Dạ Khê Hàn đang sợ hãi...
"Độc..."
Phó Vân Mặc chỉ vào con bò cạp bị chém ra làm hai trên đất kia, Dạ Khê Hàn chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi xuống trên cánh tay của Phó Vân Mặc, miệng vết thương dữ tợn mà đáng sợ kia...
"Đáng chết!"
Dạ Khê Hàn hung hăng chửi một tiếng, càng hòa thượng ở xung quanh sợ đến mức cũng không dám tiến lại gần, nàng bế Phó Vân Mặc lên, các hoàn thương lập tức tránh ra ngay.
Tào Hàn...phải tìm được Tào Hàn!
Nhưng vào lúc này, Vô Nhân đại sư ngăn lại, trên tay cầm một hộp cao dược, hoảng hốt nói: "Thí chủ, để lão nạp trước..."
Vô Nhân còn chưa nói xong, Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng mà nói một chữ.
"Cút."
Dạ Khê Hàn lướt qua người Vô Nhân đại sư, Nam Côn Luân lúc này từ phía trước đi tới, nhìn Phó Vân Mặc nằm trong lòng Dạ Khê Hàn, lo lắng hỏi xảy ra chuyện gì.
Dạ Khê Hàn đem Phó Vân Mặc giao cho Nam Côn Luân, quay đầu nhìn về đám đông hòa thượng ở phía sau, nói: "Nếu như nàng ấy có chuyện gì, ta muốn tất cả người của Thiên Bình tự của các ngươi đều phải chôn cùng!"
Dạ Khê Hàn nắm Thoát Cốt kiếm ở bên hông thật chặt, lần này nàng không rút Thoát Cốt kiếm ra khỏi vỏ, bởi vì Phó Vân Mặc sẽ không muốn nhìn thấy hình ảnh máu rửa Thiên Bình tự.
"Thí chủ! Xin dừng bước! Chỗ chúng ta còn có rất nhiều thuốc tốt, chi bằng..."
Vô Nhân đại sư còn đang nói, Dạ Khê Hàn nghe cũng không nghe, để Nam Côn Luân ôm Phó Vân Mặc rời đi.
"Nam Côn Luân, vận chân khí cho điếm tiểu nhị, giúp nàng ấy bức độc ra."
Đây cũng là nguyên nhân nàng đồng ý để Nam Côn Luân ôm Phó Vân Mặc, công pháp hộ thể của hai người tương đồng nhau, chỉ có Nam Côn Luân có thể giúp nàng ấy vận công bức độc ra.
"Lãnh quá...lại nóng nữa..."
Phó Vân Mặc còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là sự khó chịu cứ chồng chất lên nhau, tựa như đang ở trong nước, lại như vùi thân trong biển lửa...
Cũng may có một dòng nước ấm ôn hòa tiến vào trong cơ thể lan trải khắp toàn thân, mới có thể tạm thời đem sự khó chịu trong người ngăn chặn lại.
Thế giới bắt đầu hỗn loạn, Phó Vân Mặc phảng phất trở về thời điểm lúc bản thân còn là điếm tiểu nhị...lại phảng phất trở về thế giới hiện thực...bản thân vẫn là một diễn viên tuyến hai...
Vừa mới bước ra từ hiệu sách, cầm trên tay chính là quyển [Phong Vân Biến]...
Lại bất giác...toàn thế giới đều chìm vào bóng tối...không có ánh sáng, cũng không có âm thanh...cũng không có độ ấm...
Ta chết rồi sao?
Đây là cảm giác chết sao?
Phó Vân Mặc nghĩ tới, bản thân đi tới thế giới võ hiệp này, cuối cùng sẽ chết như thế nào? Không thể ngờ được, sau khi luyện xong [Phong Vân quyết], cho rằng chính mình sẽ không dễ dàng chết như vậy...ai ngờ....
Lại bị độc ám toán mà chết đi...
Dạ Khê Hàn...Nữ ma đầu...ta không nỡ...không nỡ rời đi...
Nam Côn Luân...Ngươi...nhất định phải giúp nữ ma đầu báo thù, cũng giúp bản thân báo thù...
---------Hết chương 90-------
*************
Được một số manh mối, ba người cảm thấy bất luận thế nào cũng phải chờ gặp được Trụ trì của Thiên Bình tự, vì vậy cho nên ba người vẫn luôn chờ ở Thiên Bình tự tới lúc hoàng hôn, chờ đến khi đại hội siêu độ kết thúc.
Phó Vân Mặc nhìn cư dân kia lục đục rời đi, chờ vị Trụ trì kia ra tới.
"Ai da!"
Nghe được tiếng kêu, Dạ Khê Hàn lập tức quay lại, thấy Phó Vân Mặc bị đụng phải, ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía hòa thượng kia.
Phó Vân Mặc còn chưa nói gì đó, vị hòa thượng kia lập tức buông đòn gánh xuống, sau đó chắp tay trước ngực khom lưng về phía Phó Vân Mặc, lại không nói câu nào.
Mắt thấy vị hòa thượng kia đã hơn ba mươi, một bộ dạng khờ khờ cộc lốc, vẻ mặt xin lỗi mà khom lưng với Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc tốt bụng cũng không tức giận gì, mỉm cười, nói: "Không sao."
Lúc này, Phó Vân Mặc mới thấy các ăn mặc của vị hòa thượng kia không phải là trang phục của Thiên Bình tự.
"Ngươi là người của An Ninh tự?"
Lời này của Phó Vân Mặc vừa nói ra, vị hòa thượng kia cười cười, gật đầu, trước sau cũng không nói một lời, chẳng lẽ người này...
"Ngươi...không nói được sao?"
Chỉ thấy vị hòa thượng kia lại cười cười gật đầu, chỉ vào yết hầu của mình, sau đó lắc tay.
Phó Vân Mặc thở dài, gật đầu, nói: "Xin lỗi."
Vị hòa thượng kia lắc tay, sau đó cầm đòn gánh lên, cần nên rời đi, lúc này thấy vị tiểu hòa thượng lúc nãy của Thiên Bình tự đi ra tiếp đón vị hòa thượng của An Ninh tự.
"Hắn làm sao có thể gánh rau quả lên Thiên Bình tự?"
Nam Côn Luân nhìn vị hòa thượng câm đã đi xa, không nhịn được mà tò mò hỏi một câu.
"Thiên Bình tự và An Ninh tự quan hệ vẫn luôn rất tốt, địa hình của Thiên Bình tự tương đối hẻo lánh, An Ninh tự ngẫu nhiêu cũng sẽ đem chút rau quả đến đưa cho họ."
Dạ Khê Hàn giải thích, đối với chuyện này cũng không thấy làm lạ.
"Đi thôi! Đi tìm Trụ trì."
Phó Vân Mặc gật đầu, sau đó hai người đi tới trước đại điện, nhìn Trụ trì của Thiên Bình tự đang giải thích gì đó vị một vị đại thẩm, giống như đang an ủi bà ấy, mà vị đại thẩm kia một bên lắng nghe một bên thì khóc, cuối cùng chắp tay trước ngực hướng Trụ trì nói một câu cảm tạ, mới rời đi.
Lúc này, Trụ trì nhìn thấy ba người Phó Vân Mặc, người này đã qua sáu mươi, đã có râu trắng, thân khoác áo cà sa màu đen, chắp tay trước ngực, gương mặt hiền từ, làm sao cũng không nhận ra được khí chất tàn nhẫn ở trên mặt, duy nhất đôi tay mang chồng chất vết thương kia, nhìn quả thực có chút khủng khiếp.
"Xin chào ba bị thí chủ."
Vị Trụ trì kia hướng ba người Phó Vân Mặc chào hỏi, lúc này vị tiểu hòa thượng lúc nãy tiếp đón ba người mới đi đến, cười nói: "Ba vị vẫn chưa rời đi a?"
"Ân...Xin chào Trụ trì, chúng ta hôm nay tới đây, là có chuyện muốn hỏi."
Phó Vân Mặc nhìn gương mặt hiền từ kia của lão hòa thượng, bất luận thế nào cũng không liên hệ đến kẻ thần bí tàn nhẫn kia, nhưng mà thân hình của hắn quả thực giống với hắc y nhân.
"Ba vị mời ngồi, Vô Hận, chuẩn bị nước trà."
Vị tiểu hòa thượng gọi là Vô Hận kia, nghe thấy Trụ trì dặn dò, gật đầu, lập tức đi chuẩn bị.
"Lão tăng Vô Nhân, không biết có thể gì được gì cho ba vị thí chủ?"
Vô Nhân đại sư hiền từ mà nhìn ba người, nhưng mà nhìn ra được giữa đôi mắt của hắn ẩn hiện lên sự mệt mỏi.
"Tay của Vô Nhân đại sư là làm sao vậy?"
Phó Vân Mặc diễn trạng thái kinh ngạc, nhìn tay của Vô Nhân, diễn bộ dạng có chút sợ sệt, Nam Côn Luân và Dạ Khê Hàn ở một bên sau khi nhìn thấy, không nhịn được muốn liếc xéo nàng một cái, cũng may là vị lấy đại cục làm trọng, bọn họ đều cố nhịn xuống.
"Cư dân ở dưới chân núi bị sát hại, lúc ta đi kiểm tra thi thể thì bị dính độc nên mới khiến trở thành như thế."
Vô nhân đại sư thở dài một hơi, giống như đang nghĩ đến những người đã chết đó, thần sắc không nhịn được có chút tang thương.
"Vô Nhân đại sư thật là thiện tâm..."
Phó Vân Mặc thở dài, nét mặt của Vô Nhân đại sư hoàn toàn không có sơ hở nào...nhưng mà kẻ thần bí nếu đã có thể trù tính lâu như vậy, sợ là sẽ không đơn giản mà lộ ra sơ hở như vậy.
"Thiện tai thiện tai, nhưng mà lão nạp cũng không có cách giúp đỡ được, chỉ có thể làm đại hội siêu độ này, hy vọng người chết có thể an giấc ngàn thu."
Vô Nhân đại sư nhẹ giọng niệm một câu Phật hiệu, trong mắt là sự tiếc hận sâu sắc.
"Nam Cương tà phái..."
Dạ Khê Hàn bỗng nhiên nói ra bốn chữ, chỉ thấy con ngươi của Vô Nhân đại sưu bỗng nhiên xao động, giương mắt nhìn về phía người nói chuyện, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng của Dạ Khê Hàn.
"Xin hỏi Đại sư, đã từng nghe qua Nam Cương tà phái không?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người đều dừng lại ở trên người của Vô Nhân đại sư, tựa nhìn muốn từ nét mặt của hắn nhìn ra được manh mối gì đó.
"Chỉ nghe nói lúc trước đã từng bao vây tiêu trừ...Lúc đó bổn phái bị thương vong vô cùng nặng nề...Chuyện này, thứ lỗi cho lão nạp không muốn nhắc lại."
Vô Nhân đại sư lại niệm một câu Phật hiệu, thấy bộ dạng mất mát của Vô Nhân đại sư, hắn cũng nói rõ là không muốn nhắc đến, ba người Phó Vân Mặc liền không hỏi tiếp nữa.
"Nếu đã như vậy, trà thì không cần đâu, chúng ta mượn nhà xí một chút rồi rời đi, đa ta ngươi Vô Nhân đại sư."
Nam Côn Luân đã mở miệng, nghĩa đến không có cách nào từ miệng của Vô Nhân đại sư mà biết được gì nữa, chi bằng lái qua nhà xí, lại đi dạo khắp nơi một chút.
"Được, xin lỗi các vị, A di đà Phật."
Vô Nhân đại sư đứng lên, vô cùng lễ phép mà tiễn ba người rời khỏi đại điện, liền đi vào cùng một lão hòa thượng khác nói chuyện.
"Lại đi dạo."
Nam Côn Luân nói xong, ba người liền tách ra đi, Phó Vân Mặc đi đến sau bếp, nhìn nơi đó bếp lửa lượn lờ, nghĩ cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi, ngửi thấy mùi đồ ăn bản thân quả thật có chút đói bụng.
Nàng đi vào vài bước, lập tức có một tiểu hòa thượng ngăn Phó Vân Mặc lại.
"Vị thí chủ này, nơi đây là nhà bếp, người ngoài không được đi vào."
Vị tiểu hòa thượng kia cười ha hả, thoạt nhìn vô cùng nhân hậu, Phó Vân Mặc cũng nở một nụ cười xinh đẹp nói "A, thật ngại quá, ta bị lạc đường, muốn tìm nhà xí thôi."
Phó Vân Mặc theo thói quen nói dối không cần đánh bản thảo, mà tiểu hòa thượng kia cũng lập tức chỉ đường cho Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc gật đầu, đang muốn đi theo phương hướng mà tiểu hòa thượng kia chỉ, lại cảm giác có một vật thể màu đen bay về phía mình.
Phó Vân Mặc theo bản năng rút Vân Trung Tiên chém xuống, chỉ thấy vật thể màu đen kia bị Vân Trung Tiên của mình chém ra làm hai, nhưng mà không ngờ tới, lại có chất lỏng màu tím đen từ trong vật thể màu đen kia phun ra tới, Phó Vân Mặc né không kịp, chỉ có thể dùng ta chắn, lại có cảm giác bỏng rát đến đau đớn.
"Ui————"
Phó Vân Mặc không kịp kêu đâu, chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều đau, nàng giương mắt nhìn thấy, lại không phát hiện bất luận kẻ khả nghi nào, mà tiểu hòa thượng ở một bên hiển như bị dọa sợ không nhẹ, vốn dĩ thời khắc Phó Vân Mặc rút kiếm ra hắn đã hoảng sợ, sau khi phát hiện Phó Vân Mặc, càng nôn nóng.
"Thí chủ, thí chủ, làm sao thế này?"
Tiểu hòa thượng có chút không biết làm sao, bởi vì thanh âm nôn nóng của hắn, dẫn tới không ít hòa thượng vây quanh nhìn xem.
Càng ngày càng đau...Tuy rằng chưa từng cảm nhận được cảm giác bị a-xít quăng trúng, nhưng Phó Vân Mặc cho rằng cảm giác đại khái chính là như vậy thôi...
Phó Vân Mặc nhìn cánh tay của mình, làn da bị loét, chất lỏng màu tím đen đã xâm nhập vào máu thịt, trở nên một mảnh máu thịt mơ mơ hồ hồ..
Tay của ta...!
Phó Vân Mặc bỗng nhiên muốn khóc...tay của nàng biến thành xấu xí rồi...!
Nàng nhìn về phía đồ vật bị mình chém ra làm hai đang nằm trên mặt đất kia, lại là một con bò cạp, mắt thấy móng vuốt của nó còn đang giật giật, rồi không còn động tĩnh gì nữa...
"Bà nội ơi...đau quá đi..."
"Mau! Thông báo cho Trụ trì! Lấy thuốc dán cùng đan dược giải độc mang lại đây?"
Cũng không biết vị hòa thượng nào mở miệng, dù sao Phó Vân Mặc chỉ thấy xung quanh thật sự rất loạn...
Còn có một chút choáng váng, mơ hồ toàn bộ thế giới đều đang xoay tròn..
"Đây không phải chỉ là con bò cạp thông thường thôi sao, làm sao lại..."
"Không đúng...có chút khả nghi..."
"Độc của một con bò cạp thông thường tại sao lại như vậy..."
Mồm năm miệng mười, mồm năm miệng mười, Phó Vân Mặc chỉ nghe được một chút, cũng có nhiều thứ đều không nghe được, lúc bản thân choáng váng sắp ngã xuống, nàng lại dựa vào một cái ôm ấm ấp kia, mùi hương quen thuộc truyền đến.
Nàng gian nan cố mở mắt ra, rọi vào là đôi mắt đầy lo lắng của Dạ Khê Hàn.
"Sao lại thế này..."
Phó Vân Mặc có thể cảm giác được khí lực trên người Dạ Khê Hàn, còn có đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt kia...nàng biết Dạ Khê Hàn đang sợ hãi...
"Độc..."
Phó Vân Mặc chỉ vào con bò cạp bị chém ra làm hai trên đất kia, Dạ Khê Hàn chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi xuống trên cánh tay của Phó Vân Mặc, miệng vết thương dữ tợn mà đáng sợ kia...
"Đáng chết!"
Dạ Khê Hàn hung hăng chửi một tiếng, càng hòa thượng ở xung quanh sợ đến mức cũng không dám tiến lại gần, nàng bế Phó Vân Mặc lên, các hoàn thương lập tức tránh ra ngay.
Tào Hàn...phải tìm được Tào Hàn!
Nhưng vào lúc này, Vô Nhân đại sư ngăn lại, trên tay cầm một hộp cao dược, hoảng hốt nói: "Thí chủ, để lão nạp trước..."
Vô Nhân còn chưa nói xong, Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng mà nói một chữ.
"Cút."
Dạ Khê Hàn lướt qua người Vô Nhân đại sư, Nam Côn Luân lúc này từ phía trước đi tới, nhìn Phó Vân Mặc nằm trong lòng Dạ Khê Hàn, lo lắng hỏi xảy ra chuyện gì.
Dạ Khê Hàn đem Phó Vân Mặc giao cho Nam Côn Luân, quay đầu nhìn về đám đông hòa thượng ở phía sau, nói: "Nếu như nàng ấy có chuyện gì, ta muốn tất cả người của Thiên Bình tự của các ngươi đều phải chôn cùng!"
Dạ Khê Hàn nắm Thoát Cốt kiếm ở bên hông thật chặt, lần này nàng không rút Thoát Cốt kiếm ra khỏi vỏ, bởi vì Phó Vân Mặc sẽ không muốn nhìn thấy hình ảnh máu rửa Thiên Bình tự.
"Thí chủ! Xin dừng bước! Chỗ chúng ta còn có rất nhiều thuốc tốt, chi bằng..."
Vô Nhân đại sư còn đang nói, Dạ Khê Hàn nghe cũng không nghe, để Nam Côn Luân ôm Phó Vân Mặc rời đi.
"Nam Côn Luân, vận chân khí cho điếm tiểu nhị, giúp nàng ấy bức độc ra."
Đây cũng là nguyên nhân nàng đồng ý để Nam Côn Luân ôm Phó Vân Mặc, công pháp hộ thể của hai người tương đồng nhau, chỉ có Nam Côn Luân có thể giúp nàng ấy vận công bức độc ra.
"Lãnh quá...lại nóng nữa..."
Phó Vân Mặc còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ là sự khó chịu cứ chồng chất lên nhau, tựa như đang ở trong nước, lại như vùi thân trong biển lửa...
Cũng may có một dòng nước ấm ôn hòa tiến vào trong cơ thể lan trải khắp toàn thân, mới có thể tạm thời đem sự khó chịu trong người ngăn chặn lại.
Thế giới bắt đầu hỗn loạn, Phó Vân Mặc phảng phất trở về thời điểm lúc bản thân còn là điếm tiểu nhị...lại phảng phất trở về thế giới hiện thực...bản thân vẫn là một diễn viên tuyến hai...
Vừa mới bước ra từ hiệu sách, cầm trên tay chính là quyển [Phong Vân Biến]...
Lại bất giác...toàn thế giới đều chìm vào bóng tối...không có ánh sáng, cũng không có âm thanh...cũng không có độ ấm...
Ta chết rồi sao?
Đây là cảm giác chết sao?
Phó Vân Mặc nghĩ tới, bản thân đi tới thế giới võ hiệp này, cuối cùng sẽ chết như thế nào? Không thể ngờ được, sau khi luyện xong [Phong Vân quyết], cho rằng chính mình sẽ không dễ dàng chết như vậy...ai ngờ....
Lại bị độc ám toán mà chết đi...
Dạ Khê Hàn...Nữ ma đầu...ta không nỡ...không nỡ rời đi...
Nam Côn Luân...Ngươi...nhất định phải giúp nữ ma đầu báo thù, cũng giúp bản thân báo thù...
---------Hết chương 90-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.