Chương 43: Bị bán
Văn Nhã Ai Cập Miêu
24/05/2021
"Ồ...Không biết Thiên Cơ lâu có tình báo gì, đáng giá để ta đánh đổi đây?"
**********
Dạ Khê Hàn đảo mắt nhìn Phó Vân Mặc, người nọ lặng lẽ hướng bên người mình mà di chuyển tới, một hành đọng này, làm tâm tình của nàng trở nên tốt hơn.
"Ồ...Không biết Thiên Cơ lâu có tình báo gì, đáng giá để ta đánh đổi đây?"
Chỉ là, không thể không nói sự thất vọng buồn lòng của Dạ Khê Hàn, đây là lần đầu tiên Thiên Cơ lâu chủ động tìm người nói giao dịch, hơn nữa điều kiện trao đổi lại là điếm tiểu nhị tóc vàng bên người này, Phó Vân Mặc.
Phó Vân Mặc này rốt cuộc cái ma lực gì, cư nhiên lại có người hết lần này đến lần khác nhiều lần như vậy mang nàng ta từ bên người mình mà cướp đi?
Nam nhân kia không nói gì, chỉ là từ trong tay áo lấy ra một phong thư, giao cho Dạ Khê Hàn, mà Dạ Khê Hàn nhìn phong thư kia, mở ra, rút ra thư tín bên trong, mới liếc mắt một cái. lập tức gập lại, ngay cả Phó Vân Mặc ở một bên muốn nhìn lén cũng đều không có cơ hội.
Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy đôi tay của Dạ Khê Hàn khẽ run, ngay cả sắc mặt của nàng ta cũng đã bắt đầu xanh mét lên, cơ hồ đã ẩn nhẫn gì đó.
".....Người cứ mang đi."
Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng mà nói một câu, sau đó cầm lấy Thoát Cốt kiếm ở trên bàn, xoay người rời đi, mà Phó Vân Mặc sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng Dạ Khê Hàn rời đi, trong lòng một mảnh thất vọng và mất mát...
Loại cảm giác như bị vứt bỏ thế này, giống như thủy triều dũng mãnh đập vào trong lòng của mình.
Bản thân cứ như vậy bị Dạ Khê Hàn đem đi trao đổi với người khác...
Lúc này Dạ Khê Hàn quay đầu lại, nhìn về phía Phó Vân Mặc, đôi mắt lạnh băng kia nhìn không ra cảm xúc, mặc dù Phó Vân Mặc quan sát tỉ mỉ, cũng đọc không hiểu cảm xúc trong mắt của nàng ta.
Cuối cùng Phó Vân Mặc nhắm mắt lại, không nhìn Dạ Khê Hàn, trong lòng có oán hận, kỳ thật như vậy không phải là tốt sao? Qu ý trọng sinh mệnh, rời xa nữ ma đầu, nhưng mà tại sao trong lòng mình lại oán hận Dạ Khê Hàn cứ dễ dàng đem mình ra bán như vậy chứ?
Dạ Khê Hàn dừng bước chân một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn quay đầu rời đi...
Gió phấp phới....thân hình có chút lạnh đi....
"Ngươi muốn làm gì? Ta một không tài, hai không...sắc thì có một chút đó, ta cũng không có võ công bí tịch gì hết, ta đối với ngươi không có tác dụng gì."
Phó Vân Mặc trực tiếp ngả bài với nam nhân kia, chỉ là nam nhân kia lại cười khẽ, hắn mang theo mặt nạ, Phó Vân Mặc căn bản không nhìn rõ cảm xúc gì trên người nam nhân này.
"Không cần tài của ngươi, cũng không cần sắc của ngươi, càng không cần võ công bí tịch của ngươi."
Nam nhân kia nói, liền đứng lên, sau đó nhìn Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc nghe xong, liền ngốc đi, cái gì cũng không cần, rốt cuộc muốn gì chứ?
"Ngươi muốn làm sao?"
Sau khi nghe xong, nam tử kia vẫn là cười cười, lắc đầu, nói: "Không làm sao hết, ngươi được tự do."
"Hả?"
Phó Vân Mặc cảm thấy có chút không sờ được kịch bản của người nam nhân này, hôm nay cơ lâu kia một bí mật không phải giá trị thiên kim, nam tử kia vậy mà cư nhiên đem tình báo bán ra bên ngoài, chỉ vì trả lại tự do cho mình?
"Ai, không đúng, có phải có ai phái ngươi tới hay không a?"
Phó Vân Mặc nghĩ tới nghĩ ui, Nam Côn Luân hẳn là mời không được Thiên Cơ lâu, cũng không có tiền mà đi mời Thiên Cơ lâu, chẳng lẽ là...
"Mạc chưởng môn?"
Phó Vân Mặc nói xong, nam nhân kia vẫn chỉ cười lắc lắc đầu, nói: "Không có người nào phái ta tới."
"Hả?"
Phó Vân Mặc liền càng không hiểu nổi, cũng không có người phái hắn tới, cứ như vậy liền mang tình báo bán đi đổi lại mình sao?
"Ngươi...Ngươi chắc không phải là người yêu thầm gì ta đó chứ?"
Tuy rằng nói như vậy, da mặt đã rất dày, nhưng mà Phó Vân Mặc lại buộc lòng phải nghĩ đến điểm này, nam nhân kia chỉ là khó xử cười một chút, nói: "Không phải."
....Cho nên đây là có chuyện gì xảy ra?
"Ta đưa ngươi đến Liên Hoa trấn, Nam Côn Luân cùng Mạc tiên tử vẫn còn ở nơi đó."
"À..."
Phó Vân Mặc khẩn trương nắm lấy Vân Trung Tiên của mình, đi theo người nam nhân ngày, chỉ thấy bước đi của hắn nhàn nhã đi ở trước mình, bỗng nhiên rất muốn biết nam nhân thần bí mơ hồ này rốt cuộc trong như thế nào.
"Ai, cái kia, ân công, không bằng thế này đi, ngươi đem mặt nạ tháo xuống, sau đó nói tên cho ta biết đi, về sau ta báo ân cũng biết được bộ dạng của ngươi, biết đi tìm ai, không phải sao?"
Phó Vân Mặc nói xong, thân hình nam nhân kia dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, cười nói: "Có thể a, khuôn mặt và tên của ta, là hai món giao dịch, giá trị trăm lượng hoàng kim, ngươi có không?"
Trăm lượng hoàng kim?! Ngươi sao không đi cướp đi! Không! Cái này quả thực so với cướp còn có lời hơn nữa!
"Ngươi xem như ban nãy ta chưa nói gì đi!"
Phó Vân Mặc tất nhiên trả không nổi cái giá này, nhìn Thiên Cơ lâu hà tiện như vậy, cuối cùng là xuất phát vì nguyên nhân gì, mới có thể đổi mình về chứ?
"Thiên Cơ lâu có phải ở Thiên Cơ thành hay không a?"
Phó Vân Mặc thấy không khí có chút an tĩnh, vừa đi, vừa cùng nam nhân ở một bên kia đối đáp, thử thăm dò lai lịch của nam nhân.
Nam nhân không có đáp lại.
"...Lâu chủ Thiên Cơ lâu của các ngươi, gia nghiệp cực lớn, khẳng định rất có tiền nha?"
Nam nhân vẫn không đáp lại.
Phó Vân Mặc thở dài, người này dầu muối không ăn, khó trách Thiên Cơ lâu vẫn luôn có thể bảo trì một cách thần bí như vậy.
Hai người cứ như vậy đi được một canh giờ (hai tiếng), lộ trình vẫn là nhanh, chỉ là Phó Vân Mặc vẫn luôn nói chuyện, nam nhân thì cũng không phản ứng như thế nào với nàng.
Lúc sau, cuối cùng cũng tới cửa trấn Liên Hoa trấn, nam nhân dừng bước chân, nói: "Ta còn có việc, chỉ có thể tiễn đến đây."
Phó Vân Mặc thấy thế, liền nói: "Đa tạ ngươi a, nhưng mà thật sự không thể nói tên cho ta sao? Ngày sau tìm ngươi báo ân, ta nên tìm thế nào a?
Nam nhân cuối cùng vẫn chỉ cười cười, nói: "Thiên Cơ thành có một Thiên Cơ lâu, nếu như ngươi muốn báo ân, thì đi tìm ta đi!"
Sau cùng nam nhân lướt qua người Phó Vân Mặc, ngay cả một câu từ biệt cũng không nói ra, tựa như hắn đã biết, bọn họ nhất định sẽ còn gặp lại.
Phó Vân Mặc còn muốn nói gì đó, lúc xoay người, thân hình nam nhân kia dừng lại, nói: "Đúng rồi, ngươi gầy rồi, ăn nhiều thêm một chút đi!"
Nói xong, nam nhân kia cử động chân một chút, nhảy lên mấy cái, lại là hoàn toàn biến mất trong rừng, tuy rằng không phải là khinh công lợi hại như Sinh Liên hay [Như diều gặp gió], nhưng khinh công của nam nhân này thực sự không kém, Phó Vân Mặc còn chưa kịp mở miệng, hắn đã không thấy đâu.
Ta gầy sao? Hắn làm sao biết được trước kia ta trông như thế nào? Hay là hắn quen biết ta?
Phó Vân Mặc càng nghĩ càng không ra, cuối cũng cũng không nghĩ nữa, đi vào Liên Hoa trấn, về tới khách điếm đã hỏi ra Nam Côn Luân và Mạc Ly Hề thật sự vẫn còn chưa đi, liền đến gõ cừa, chỉ là người không ở đây.
"Hai người kia ở đâu nhỉ?"
Hay là...lúc này nam nữ chính mới muốn phát triển tuyến tình cảm? Cốt truyện rốt cuộc cũng trở về quỹ đạo rồi?
Nhưng mà...Nghĩ thế nào, trong lòng lại có vài phần chua xót nhỉ?
"Chưởng quầy, ngươi có biết hai người kia đi đâu không?"
Phó Vân Mặc chỉ còn cách xuống lầu hỏi chưởng quầy một câu, vị chưởng quầy kia suy nghĩ một chút, nói: "Không biết, chỉ biết là bọn họ cùng đi ra ngoài."
"Ân...Đa tạ."
Phó Vân Mặc không cách nào khác, suy nghĩ muốn uống một chén canh nóng, cũng may túi tiền không có bị nữ ma đầu cướp đi nữa, liền để chưởng quầy làm một tô mì nước nóng mà ăn.
Hai người kia...Dù sao cũng cần phải trở về khách điếm không phải sao?
Nếu mình ở bên ngoài đi lung tung, lại bị bắt đi nữa thì làm sao bây giờ?
Nghĩ xong, Phó Vân Mặc quyết định ở lại khách điếm, chờ hai người kia trở về.
Chỉ là chờ đến hoàng hôn rồi, Phó Vân Mặc cũng không thấy người đâu, nàng nhịn không được đi đến cửa nhìn xung quanh, sắp vào đêm, dân cư ở đường lớn Liên Hoa trấn cũng thưa thớt dần, nhưng nàng vẫn không thấy bóng dáng của hai người kia.
Rốt cuộc là đi đâu rồi?
Phó Vân Mặc thở dài, hoàng hôn mùa thu, cũng mang theo khí lạnh nhè nhẹ, nàng ngồi ở trước cửa khách điếm, nhìn người đi tới lui ở trước mắt.
Người Thiên Cơ lâu nói hai người bọn họ vẫn còn ở Liên Hoa trấn, cái này hẳn là sẽ không sai, nếu không chiêu bài của Thiên Cơ lâu phải bị hủy rồi.
"Tiểu...Tiểu Mặc tỷ...?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Phó Vân Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn lại, vậy mà thấy Nam Côn Luân và Mạc Ly Hề đang đi về phía mình, Phó Vân Mặc lập tức đứng lên, nhưng còn chưa ôm được Nam Côn Luân, một sự ấm áp, hương thơm từ cái ôm lọt vào trong lòng ngực của mình, đem mình bao trọn lấy.
Mà Nam Côn Luân lại ngừng giữa đường, cánh tay vươn ra giờ phút này có vẻ có chút xấu hổ, cuối cùng bất đắc dĩ mà cười khan vài tiếng.
Mà Phó Vân Mặc nhẹ nhàng siết chặt cái ôm, vỗ vỗ phần lưng của Mạc Ly Hề.
"Ta....Ta không sao, đừng lo lắng nữa."
Cái ôm ấp của Mạc Ly Hề, thật là thứ ấm áp nhất trong mùa thu, lại còn mang theo hơi thở ôn nhu cùng một mùi hương thơm ngát, có thể cảm giác được trên người nàng ấy truyền đến chính là sự lo lắng.
Bỗng nhiên, Phó Vân Mặc nhớ tới hôm qua Dạ Khê Hàn cưỡng chế mà ôm nàng đi rời khỏi dám người Nguyệt Lạc sơn trang, sau đó là ánh mắt nhìn nàng khi quay đầu kia...
Dưới ánh trăng, thật mê người đến mức nào...
Xí! Ta làm sao lại nhớ đến nữ ma đầu kia chứ!
Mạc Ly Hề buông lỏng cái ôm ra, liếc mắt kiểm tra Phó Vân Mặc từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện nàng một sợi tóc cũng không bị thương tổn, lúc này mới an tâm xuống, ngày ấy Dạ Khê Hàn uy hiếp, làm nàng lo lắng cả một buổi tối, sáng sớm hôm nay lập tức cùng Nam Côn Luân đi khắp nơi tìm kiếm Phó Vân Mặc, không thể ngờ được người này cư nhiên lại tự mình trở về.
"Trời lạnh, vào trong nói chuyện đi."
Mạc Ly Hề ôn nhu nói, Phó Vân Mặc gật gật đầu, sau đó cùng Nam Côn Luân đi vào khách điếm, Mạc Ly Hề muốn uống trà nóng, gọi canh nóng, mùa thu đặc biệt muống uống đồ nóng.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ làm thế nào đào tẩu vậy?"
Nam Côn Luân tất nhiên rất tò mò, Phó Vân Mặc lại có thể nhiều lần chạy thoát từ trong tay nữ ma đầu, đây là trí dũng song toàn sao, hay là quỷ kế đa đoan đây?
"Nói ra cũng thật kỳ quái..."
Phó Vân Mặc uống lên một ngụm trà nóng, liền cảm thấy mới vừa rồi bị gió lạnh thổi qua đều xua tan hết.
"Ta vốn dĩ bị nữ ma đầu áp giải về Dạ Nguyệt thần giáo, nhưng mà nửa đường lại xuất hiện người của Thiên Cơ lâu."
Phó Vân Mặc nói xong, Mạc Ly Hề im lặng, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe.
"Thiên Cơ lâu?"
Nam Côn Luân cũng tò mò, Thiên Cơ lâu thần bí đến thế lại đột nhiên xuất hiện.
Thiên Cơ lâu là một tổ chức thần bí, thủ hạ của bọn họ rất nhiều sản nghiệp, hơn nữ lập ra rất nhiều quy tắc không để người trong võ lâm đụng đến sản nghiệp của họ, ví dụ như gây sự ở khách điếm, mà loại mánh khóe đạt đến trình độ thế này, rất khó làm người khác nghĩ đến các nhánh thế lực khổng lồ của hắn. Lúc trước có lời đồn, người nào ẩu đả ở Tứ Hải lâu, kết quả môn phái kia cuối cùng cũng bị thâu tóm, từ đó về sau không có người nào dám đắc tội với Tứ Hải lâu, mà trong lòng mỗi người đều rõ ràng đây do lâu chủ của Thiên Cơ lâu giở trò, mà cũng rất có thể, Thiên Cơ lâu chính là tổ chức nắm giữ rất nhiều bí mật không muốn để người khác biết nhất trên chốn giang hồ.
"Đúng vậy, hắn dùng một tình báo mà đổi ta, nữ ma đầu kia liếc mắt nhìn thấy tình báo một cái, lập tức thả ta ra."
Hiện giờ nghĩ tới, trong lòng Phó Vân Mặc vẫn có chút chua xót, cứ dứt khoát đem mình bán cho người khác như vậy....
Mạc Ly Hề sau khi nghe xong, nhíu mày....
Thiên Cơ lâu cũng sẽ không chủ động tìm người làm giao dịch, Thiên Cơ lâu làm sao lại đột nhiên ra tay tương trợ? Trên người Phó Vân Mặc...rốt cuộc còn có bao nhiêu bí ẩn?
---------Hết chương 43---------
**********
Dạ Khê Hàn đảo mắt nhìn Phó Vân Mặc, người nọ lặng lẽ hướng bên người mình mà di chuyển tới, một hành đọng này, làm tâm tình của nàng trở nên tốt hơn.
"Ồ...Không biết Thiên Cơ lâu có tình báo gì, đáng giá để ta đánh đổi đây?"
Chỉ là, không thể không nói sự thất vọng buồn lòng của Dạ Khê Hàn, đây là lần đầu tiên Thiên Cơ lâu chủ động tìm người nói giao dịch, hơn nữa điều kiện trao đổi lại là điếm tiểu nhị tóc vàng bên người này, Phó Vân Mặc.
Phó Vân Mặc này rốt cuộc cái ma lực gì, cư nhiên lại có người hết lần này đến lần khác nhiều lần như vậy mang nàng ta từ bên người mình mà cướp đi?
Nam nhân kia không nói gì, chỉ là từ trong tay áo lấy ra một phong thư, giao cho Dạ Khê Hàn, mà Dạ Khê Hàn nhìn phong thư kia, mở ra, rút ra thư tín bên trong, mới liếc mắt một cái. lập tức gập lại, ngay cả Phó Vân Mặc ở một bên muốn nhìn lén cũng đều không có cơ hội.
Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy đôi tay của Dạ Khê Hàn khẽ run, ngay cả sắc mặt của nàng ta cũng đã bắt đầu xanh mét lên, cơ hồ đã ẩn nhẫn gì đó.
".....Người cứ mang đi."
Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng mà nói một câu, sau đó cầm lấy Thoát Cốt kiếm ở trên bàn, xoay người rời đi, mà Phó Vân Mặc sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng Dạ Khê Hàn rời đi, trong lòng một mảnh thất vọng và mất mát...
Loại cảm giác như bị vứt bỏ thế này, giống như thủy triều dũng mãnh đập vào trong lòng của mình.
Bản thân cứ như vậy bị Dạ Khê Hàn đem đi trao đổi với người khác...
Lúc này Dạ Khê Hàn quay đầu lại, nhìn về phía Phó Vân Mặc, đôi mắt lạnh băng kia nhìn không ra cảm xúc, mặc dù Phó Vân Mặc quan sát tỉ mỉ, cũng đọc không hiểu cảm xúc trong mắt của nàng ta.
Cuối cùng Phó Vân Mặc nhắm mắt lại, không nhìn Dạ Khê Hàn, trong lòng có oán hận, kỳ thật như vậy không phải là tốt sao? Qu ý trọng sinh mệnh, rời xa nữ ma đầu, nhưng mà tại sao trong lòng mình lại oán hận Dạ Khê Hàn cứ dễ dàng đem mình ra bán như vậy chứ?
Dạ Khê Hàn dừng bước chân một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn quay đầu rời đi...
Gió phấp phới....thân hình có chút lạnh đi....
"Ngươi muốn làm gì? Ta một không tài, hai không...sắc thì có một chút đó, ta cũng không có võ công bí tịch gì hết, ta đối với ngươi không có tác dụng gì."
Phó Vân Mặc trực tiếp ngả bài với nam nhân kia, chỉ là nam nhân kia lại cười khẽ, hắn mang theo mặt nạ, Phó Vân Mặc căn bản không nhìn rõ cảm xúc gì trên người nam nhân này.
"Không cần tài của ngươi, cũng không cần sắc của ngươi, càng không cần võ công bí tịch của ngươi."
Nam nhân kia nói, liền đứng lên, sau đó nhìn Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc nghe xong, liền ngốc đi, cái gì cũng không cần, rốt cuộc muốn gì chứ?
"Ngươi muốn làm sao?"
Sau khi nghe xong, nam tử kia vẫn là cười cười, lắc đầu, nói: "Không làm sao hết, ngươi được tự do."
"Hả?"
Phó Vân Mặc cảm thấy có chút không sờ được kịch bản của người nam nhân này, hôm nay cơ lâu kia một bí mật không phải giá trị thiên kim, nam tử kia vậy mà cư nhiên đem tình báo bán ra bên ngoài, chỉ vì trả lại tự do cho mình?
"Ai, không đúng, có phải có ai phái ngươi tới hay không a?"
Phó Vân Mặc nghĩ tới nghĩ ui, Nam Côn Luân hẳn là mời không được Thiên Cơ lâu, cũng không có tiền mà đi mời Thiên Cơ lâu, chẳng lẽ là...
"Mạc chưởng môn?"
Phó Vân Mặc nói xong, nam nhân kia vẫn chỉ cười lắc lắc đầu, nói: "Không có người nào phái ta tới."
"Hả?"
Phó Vân Mặc liền càng không hiểu nổi, cũng không có người phái hắn tới, cứ như vậy liền mang tình báo bán đi đổi lại mình sao?
"Ngươi...Ngươi chắc không phải là người yêu thầm gì ta đó chứ?"
Tuy rằng nói như vậy, da mặt đã rất dày, nhưng mà Phó Vân Mặc lại buộc lòng phải nghĩ đến điểm này, nam nhân kia chỉ là khó xử cười một chút, nói: "Không phải."
....Cho nên đây là có chuyện gì xảy ra?
"Ta đưa ngươi đến Liên Hoa trấn, Nam Côn Luân cùng Mạc tiên tử vẫn còn ở nơi đó."
"À..."
Phó Vân Mặc khẩn trương nắm lấy Vân Trung Tiên của mình, đi theo người nam nhân ngày, chỉ thấy bước đi của hắn nhàn nhã đi ở trước mình, bỗng nhiên rất muốn biết nam nhân thần bí mơ hồ này rốt cuộc trong như thế nào.
"Ai, cái kia, ân công, không bằng thế này đi, ngươi đem mặt nạ tháo xuống, sau đó nói tên cho ta biết đi, về sau ta báo ân cũng biết được bộ dạng của ngươi, biết đi tìm ai, không phải sao?"
Phó Vân Mặc nói xong, thân hình nam nhân kia dừng lại, quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, cười nói: "Có thể a, khuôn mặt và tên của ta, là hai món giao dịch, giá trị trăm lượng hoàng kim, ngươi có không?"
Trăm lượng hoàng kim?! Ngươi sao không đi cướp đi! Không! Cái này quả thực so với cướp còn có lời hơn nữa!
"Ngươi xem như ban nãy ta chưa nói gì đi!"
Phó Vân Mặc tất nhiên trả không nổi cái giá này, nhìn Thiên Cơ lâu hà tiện như vậy, cuối cùng là xuất phát vì nguyên nhân gì, mới có thể đổi mình về chứ?
"Thiên Cơ lâu có phải ở Thiên Cơ thành hay không a?"
Phó Vân Mặc thấy không khí có chút an tĩnh, vừa đi, vừa cùng nam nhân ở một bên kia đối đáp, thử thăm dò lai lịch của nam nhân.
Nam nhân không có đáp lại.
"...Lâu chủ Thiên Cơ lâu của các ngươi, gia nghiệp cực lớn, khẳng định rất có tiền nha?"
Nam nhân vẫn không đáp lại.
Phó Vân Mặc thở dài, người này dầu muối không ăn, khó trách Thiên Cơ lâu vẫn luôn có thể bảo trì một cách thần bí như vậy.
Hai người cứ như vậy đi được một canh giờ (hai tiếng), lộ trình vẫn là nhanh, chỉ là Phó Vân Mặc vẫn luôn nói chuyện, nam nhân thì cũng không phản ứng như thế nào với nàng.
Lúc sau, cuối cùng cũng tới cửa trấn Liên Hoa trấn, nam nhân dừng bước chân, nói: "Ta còn có việc, chỉ có thể tiễn đến đây."
Phó Vân Mặc thấy thế, liền nói: "Đa tạ ngươi a, nhưng mà thật sự không thể nói tên cho ta sao? Ngày sau tìm ngươi báo ân, ta nên tìm thế nào a?
Nam nhân cuối cùng vẫn chỉ cười cười, nói: "Thiên Cơ thành có một Thiên Cơ lâu, nếu như ngươi muốn báo ân, thì đi tìm ta đi!"
Sau cùng nam nhân lướt qua người Phó Vân Mặc, ngay cả một câu từ biệt cũng không nói ra, tựa như hắn đã biết, bọn họ nhất định sẽ còn gặp lại.
Phó Vân Mặc còn muốn nói gì đó, lúc xoay người, thân hình nam nhân kia dừng lại, nói: "Đúng rồi, ngươi gầy rồi, ăn nhiều thêm một chút đi!"
Nói xong, nam nhân kia cử động chân một chút, nhảy lên mấy cái, lại là hoàn toàn biến mất trong rừng, tuy rằng không phải là khinh công lợi hại như Sinh Liên hay [Như diều gặp gió], nhưng khinh công của nam nhân này thực sự không kém, Phó Vân Mặc còn chưa kịp mở miệng, hắn đã không thấy đâu.
Ta gầy sao? Hắn làm sao biết được trước kia ta trông như thế nào? Hay là hắn quen biết ta?
Phó Vân Mặc càng nghĩ càng không ra, cuối cũng cũng không nghĩ nữa, đi vào Liên Hoa trấn, về tới khách điếm đã hỏi ra Nam Côn Luân và Mạc Ly Hề thật sự vẫn còn chưa đi, liền đến gõ cừa, chỉ là người không ở đây.
"Hai người kia ở đâu nhỉ?"
Hay là...lúc này nam nữ chính mới muốn phát triển tuyến tình cảm? Cốt truyện rốt cuộc cũng trở về quỹ đạo rồi?
Nhưng mà...Nghĩ thế nào, trong lòng lại có vài phần chua xót nhỉ?
"Chưởng quầy, ngươi có biết hai người kia đi đâu không?"
Phó Vân Mặc chỉ còn cách xuống lầu hỏi chưởng quầy một câu, vị chưởng quầy kia suy nghĩ một chút, nói: "Không biết, chỉ biết là bọn họ cùng đi ra ngoài."
"Ân...Đa tạ."
Phó Vân Mặc không cách nào khác, suy nghĩ muốn uống một chén canh nóng, cũng may túi tiền không có bị nữ ma đầu cướp đi nữa, liền để chưởng quầy làm một tô mì nước nóng mà ăn.
Hai người kia...Dù sao cũng cần phải trở về khách điếm không phải sao?
Nếu mình ở bên ngoài đi lung tung, lại bị bắt đi nữa thì làm sao bây giờ?
Nghĩ xong, Phó Vân Mặc quyết định ở lại khách điếm, chờ hai người kia trở về.
Chỉ là chờ đến hoàng hôn rồi, Phó Vân Mặc cũng không thấy người đâu, nàng nhịn không được đi đến cửa nhìn xung quanh, sắp vào đêm, dân cư ở đường lớn Liên Hoa trấn cũng thưa thớt dần, nhưng nàng vẫn không thấy bóng dáng của hai người kia.
Rốt cuộc là đi đâu rồi?
Phó Vân Mặc thở dài, hoàng hôn mùa thu, cũng mang theo khí lạnh nhè nhẹ, nàng ngồi ở trước cửa khách điếm, nhìn người đi tới lui ở trước mắt.
Người Thiên Cơ lâu nói hai người bọn họ vẫn còn ở Liên Hoa trấn, cái này hẳn là sẽ không sai, nếu không chiêu bài của Thiên Cơ lâu phải bị hủy rồi.
"Tiểu...Tiểu Mặc tỷ...?"
Nghe được thanh âm quen thuộc, Phó Vân Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn lại, vậy mà thấy Nam Côn Luân và Mạc Ly Hề đang đi về phía mình, Phó Vân Mặc lập tức đứng lên, nhưng còn chưa ôm được Nam Côn Luân, một sự ấm áp, hương thơm từ cái ôm lọt vào trong lòng ngực của mình, đem mình bao trọn lấy.
Mà Nam Côn Luân lại ngừng giữa đường, cánh tay vươn ra giờ phút này có vẻ có chút xấu hổ, cuối cùng bất đắc dĩ mà cười khan vài tiếng.
Mà Phó Vân Mặc nhẹ nhàng siết chặt cái ôm, vỗ vỗ phần lưng của Mạc Ly Hề.
"Ta....Ta không sao, đừng lo lắng nữa."
Cái ôm ấp của Mạc Ly Hề, thật là thứ ấm áp nhất trong mùa thu, lại còn mang theo hơi thở ôn nhu cùng một mùi hương thơm ngát, có thể cảm giác được trên người nàng ấy truyền đến chính là sự lo lắng.
Bỗng nhiên, Phó Vân Mặc nhớ tới hôm qua Dạ Khê Hàn cưỡng chế mà ôm nàng đi rời khỏi dám người Nguyệt Lạc sơn trang, sau đó là ánh mắt nhìn nàng khi quay đầu kia...
Dưới ánh trăng, thật mê người đến mức nào...
Xí! Ta làm sao lại nhớ đến nữ ma đầu kia chứ!
Mạc Ly Hề buông lỏng cái ôm ra, liếc mắt kiểm tra Phó Vân Mặc từ trên xuống dưới, sau khi phát hiện nàng một sợi tóc cũng không bị thương tổn, lúc này mới an tâm xuống, ngày ấy Dạ Khê Hàn uy hiếp, làm nàng lo lắng cả một buổi tối, sáng sớm hôm nay lập tức cùng Nam Côn Luân đi khắp nơi tìm kiếm Phó Vân Mặc, không thể ngờ được người này cư nhiên lại tự mình trở về.
"Trời lạnh, vào trong nói chuyện đi."
Mạc Ly Hề ôn nhu nói, Phó Vân Mặc gật gật đầu, sau đó cùng Nam Côn Luân đi vào khách điếm, Mạc Ly Hề muốn uống trà nóng, gọi canh nóng, mùa thu đặc biệt muống uống đồ nóng.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ làm thế nào đào tẩu vậy?"
Nam Côn Luân tất nhiên rất tò mò, Phó Vân Mặc lại có thể nhiều lần chạy thoát từ trong tay nữ ma đầu, đây là trí dũng song toàn sao, hay là quỷ kế đa đoan đây?
"Nói ra cũng thật kỳ quái..."
Phó Vân Mặc uống lên một ngụm trà nóng, liền cảm thấy mới vừa rồi bị gió lạnh thổi qua đều xua tan hết.
"Ta vốn dĩ bị nữ ma đầu áp giải về Dạ Nguyệt thần giáo, nhưng mà nửa đường lại xuất hiện người của Thiên Cơ lâu."
Phó Vân Mặc nói xong, Mạc Ly Hề im lặng, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe.
"Thiên Cơ lâu?"
Nam Côn Luân cũng tò mò, Thiên Cơ lâu thần bí đến thế lại đột nhiên xuất hiện.
Thiên Cơ lâu là một tổ chức thần bí, thủ hạ của bọn họ rất nhiều sản nghiệp, hơn nữ lập ra rất nhiều quy tắc không để người trong võ lâm đụng đến sản nghiệp của họ, ví dụ như gây sự ở khách điếm, mà loại mánh khóe đạt đến trình độ thế này, rất khó làm người khác nghĩ đến các nhánh thế lực khổng lồ của hắn. Lúc trước có lời đồn, người nào ẩu đả ở Tứ Hải lâu, kết quả môn phái kia cuối cùng cũng bị thâu tóm, từ đó về sau không có người nào dám đắc tội với Tứ Hải lâu, mà trong lòng mỗi người đều rõ ràng đây do lâu chủ của Thiên Cơ lâu giở trò, mà cũng rất có thể, Thiên Cơ lâu chính là tổ chức nắm giữ rất nhiều bí mật không muốn để người khác biết nhất trên chốn giang hồ.
"Đúng vậy, hắn dùng một tình báo mà đổi ta, nữ ma đầu kia liếc mắt nhìn thấy tình báo một cái, lập tức thả ta ra."
Hiện giờ nghĩ tới, trong lòng Phó Vân Mặc vẫn có chút chua xót, cứ dứt khoát đem mình bán cho người khác như vậy....
Mạc Ly Hề sau khi nghe xong, nhíu mày....
Thiên Cơ lâu cũng sẽ không chủ động tìm người làm giao dịch, Thiên Cơ lâu làm sao lại đột nhiên ra tay tương trợ? Trên người Phó Vân Mặc...rốt cuộc còn có bao nhiêu bí ẩn?
---------Hết chương 43---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.