Chương 99: Hồi ký
Văn Nhã Ai Cập Miêu
02/07/2021
"Một thuyết âm mưu...hóa ra đều là một thuyết âm mưu..."
*************
"Trên này đời không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được..."
Nam nhân ôn nhuận như ngọc kia dựa vào cạnh cửa khách điếm, nở ra một nụ cười mỉm tựa như ánh lửa ấm áp trong cái giá lạnh và ban đêm.
Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc nhìn thấy Tiểu Lý chưởng quầy, lập tức ngẩng đầu đèn lồng bên kia của khách điếm, lại viết năm chữ 'Phía Nam Tứ Hải Hâu' to tổ chảng...
"Tiểu Lý chưởng quầy!"
"Tiểu Lý chưởng quầy!"
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân xông lên phía trước cũng không mang nước mưa văng ướt trên người, liền đem người ôm lấy, cơ hồ đang trôi dạt trong cơn mưa đêm, thấy được một bến cảng có thể cập bờ được rồi.
"Các ngươi..."
Tiểu Lý chưởng quầy có thể cảm nhận được trên người của mình đã dính nước mưa rồi, có chút bất đắc dĩ, lại cũng không nghĩ sẽ đẩy họ ra, bao lâu rồi không gặp? Không thể ngờ bừa thấy mặt, lại đã gặp đại biến thế này.
"Chúng ta rốt cuộc có chỗ ở rồi...hu hu..."
Lời này của Nam Côn Luân vừa nói ra, Tiểu Lý chưởng quầy không nhịn được liếc trắng mắt...
Hóa ra thứ các ngươi cảm động chính là cái này sao...
Tiểu Lý chưởng quầy tiếp đón đoàn người vào khách điếm, cho bọn họ phòng tốt nhất, chờ sau khi bọn họ tắm rửa sạch sẽ xong, lúc này mới quay về đại sảnh khách điếm.
"Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi mua cái khách điếm này rồi sao?"
Nam Côn Luân nhìn đến cái tên 'Phía Nam Tứ Hải Lâu', liền cảm giác thân thiết diệu kỳ, cũng chỉ có mua khách điếm này, mới có thể sửa lại tên khách điếm."
"Ừ...chút tiền thôi."
Tiểu Lý chưởng quầy chỉ cười cười, nhấp ngụm trà, cũng không nhiều lời nói về cuộc mua bán cái khách điếm này, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc không nhịn nổi nhìn nhau một cái...
Qu ả nhiên vẫn luôn là tài đại khí thô....*
*财大气粗 – Tài đại khí thô: giàu có hào sảng, tài sản giàu có phong thái bất phàm.
"Anh Ninh tự bố lửa, chắc là liên quan đến các ngươi chăng?"
Tiểu Lý chưởng quầy suy tính mà nói một câu, Dạ Khê Hàn đảo mắt nhìn hắn, nàng từ lúc ở Tứ Hải lâu liền bắt đầu cảm thấy Tiểu Lý chưởng quầy này không đơn giản, hiện giờ hỏi ra như vậy, nàng liền biết người này khẳng định có thân phận khác, chỉ là không biết, thân phận gì mà thôi.
Phó Vân Mặc giơ quyển sách không có chữ ở bìa kia, đặt quyển sách loang lổ kia, nói: "Nhìn rồi, chắc là liền hiểu thôi."
Phó Vân Mặc tín nhiệm Tiểu Lý chưởng quầy, còn người khác thì không nói gì, Phó Vân Mặc liền tùy ý mở trang đầu tiên ra, hai chữ 'Thiên Tàng' xiêu xiêu vẹo vẹo viết.
Lại lật một thêm một trang, cũng đã hiểu rõ, hóa ra là hồi ký của Thiên Tàng...
Lật ra từng trang, ghi chép bất quá chính là sự trải qua từ lúc Thiên Tàng mười tuổi đến khi trưởng thành...cùng sư phụ, cùng sư huynh đệ cùng nhau trưởng thành sinh hoạt hằng ngày, mỗi chữ, để lộ ra một Thiên Tàng mà bọn họ chưa từng gặp qua, chính là một thiếu niên đôn hậu thành thật.
Lật thêm vài trang sau, mới xuất hiện để chữ 'Nam Cương tà phái' mà mọi người vô cùng chú ý tới.
Phó Vân Mặc thanh giọng, chậm rãi đem nội dung mình hiểu đọc ra.
"Theo Thiên Tàng ghi lại, lúc ấy Nam Cương tà phái lợi dụng thôn dân của thôn xóm lân cận để luyện cổ, hơn nữa cũng không chút nào sợ hãi người khác thảo phạt (xuất binh trừng phạt), quan phủ cũng có, một số môn phái nhỏ ở phía Nam cũng có, đến chỗ của Nam Cương tà phái, chỉ là có đi không có về... Cho nên An Ninh tự đối với chuyện này rất chú tâm, quyết định muốn mở một đại hội võ lâm, tụ họp mọi người, đi bao vay tiêu trù Nam Cương tà phái..."
Phó Vân Mặc xem xong, lại lật một tờ, lúc này mọi người đều giống như ngừng hôn hấp lại, làm như đang chờ đợi một chân tướng gì đó.
"Bởi vì Thiên Tàng là đệ tử có thiên phú cao nhất của An Ninh tự, trở thành một trong số những đệ tử trẻ tuổi đại diện An Ninh tự đi bao vây tiêu trừ Nam Cương tà phái, đại hội võ lâm triển khai thật sự thuận lợi, cuối cùng tại...ngay lúc dưới sự kêu gọi của Tam đại môn phái, mọi người ồ ạt xuất phát tiến tới phía Nam Cương..."
Âm thanh sàn sạt lật trang truyền đến, cho dù Tào Hàn không nhìn thấy, lại cũng có thể cảm giác được không khí ngưng trọng.
"Chuyến đi này cũng không thuận lợi, Nam Cương tà phái dùng rất nhiều cổ thuật mà bọn họ đều không hiểu đi tàn sát những người trong võ lâm, chỉ trong một tháng, bọn họ vừa đánh vừa lui, trong lúc nhất thời sĩ khí hạ thấp, ngay cả tam đại môn phái cầm đầu lúc đó, cũng không biết làm sao để hạ thấp sự thương vong, tiêu diệt hết Nam Cương tà phái."
Phó Vân Mặc chăm chú nhìn mỗi dòng chữ tiếp theo, làm nàng không chịu nổi mà hít thở sâu, bởi vì những dòng chữ này đều loang lổ vết máu, tựa như có một người đang giãy giụa ở trong biển máu, viết một bức huyết thứ.
"Một thuyết âm mưu...hóa ra đều là một thuyết âm mưu..."
Phó Vân Mặc đọc dòng chữ hồi ký kia đọc ra, một trang giấy loang lổ vết máu, chỉ viết một câu như vậy...Lật ra thêm vài trang, rốt cuộc cũng thất được một dòng chữ khác, nhưng khi đọc xong, Phó Vân Mặc không nhịn nổi mà nhăn mày.
"Ta...vẫn là đọc theo thôi!"
Phó Vân Mặc thật sự không biết nên lý giải đoạn này thành lời như thế nào, đành phải đem những lời của Thiên Tàng nói ra, thay mọi người và bản thân đọc ra.
"Vào một ngày, Thần Nhận Phái – Sở Hành kiến nghị chúng ta đồng loạt tấn công lên, tập hợp ở tế đàn Nam Cương...nhưng đây là một thuyết âm mưu, là ác ma trong lòng người gầm rú, người đến chỉ có người của tam đại môn phái (tam đại môn phái vào lúc đó là Đao Kiếm môn, An Ninh tự và Thiên Bình tự) cùng một ít môn phái nhỏ, lúc chúng ta phát hiện không đúng, liền phát hiện cửa ra vào chỗ Nam Cương đã bị người khác đóng lại, thậm chí còn thả một mồi lửa....ngọn lửa kia đã đốt hết hy vọng của tất cả mọi người đang ở Nam Cương...cũng cho chúng ta cảm nhận được sự tuyệt vọng vô nhân tính ấy....chúng ta tiến hành chiến đấu với Nam Cương tà phái....Ta không có năng lực cứu người lấy người mà ta quan tâm, chỉ có thể thấy bọn họ từng người từng người từng người ngã xuống trước mặt của mình, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng trước khi chết kia...chúng ta rõ ràng nghĩ mọi cách để mọi người đều có thể bình an trở về...nhưng mà đám người kia...Không, đám ác ma kia...cư nhiên lại hy sinh chúng ta, đổi lại sự bình an vô sự cho bọn họ."
Từng câu từng chữ Phó Vân Mặc đọc ra, trong lòng run sợ, mơ hồ thông qua dòng chữ này, liền có thể cảm nhận được hận ý của Thiên Tàng...
"Ta từ địa ngục bò lên, Nam Cương tà phái bị giết...Tam đại môn phái cùng toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình ta...Ta vẫn nhớ rất rõ đến bộ xương lạnh ngắc của sư phụ che chở cho ta...Ta hận....Hận thế gian này bất công, cũng hận trời xanh không có mắt, làm đám ác ma kia thất tin bội nghĩa kia bình an vô sự mà rời đi....ở trên thi thể ta còn tìm được bí tịch võ công của các môn phái...còn có...còn có quyển tịch phổ cổ thuật của Nam Cương...Ta muốn báo thù, ta nhất định phải báo thù!"
Phó Vân Mặc cảm giác tay của mình có chút run, không tự giác mà đặt quyển sách xuống, cầm tách trà trong tay nhấp một ngụm.
Phó Vân Mặc lại tiếp tục lật, lại phát hiện rất nhiều trang trống không, thật vất vả, lúc gần tới cuốn trang sách, mới thấy được nội dung.
"...Thiên Tàng ghi ở đây là, hắn điều tra cẩn thận, rốt cuộc đã biết kẻ năm đó bày mưu hiến kế hãm hại Tam đại môn phái vào năm đó, đó là Nam gia và Hạ gia, cuối cùng hắn dùng chính cổ thuật để bọn họ tàn sát lẫn nhau mà báo thù...Nhưng mà..."
Phó Vân Mặc dừng một chút, đọc tiếp một đoạn, nói: "Nhưng mà võ công hắn luyện chưa thành, thân thể của bản thân vẫn chưa thích ứng với mẫu cổ...không thể tự mình ra tay..."
Phó Vân Mặc giương mắt nhìn sắc mắt của hai người Nam Côn Luân và Dạ Khê Hàn, đều đang chau mày, trầm tĩnh đến cực điểm...
Nàng lật thêm vài trang, mới thấy nội dung...
"Võ công của hắn đại thành, muốn đem giang hồ biến thành địa ngục nhân gian, muốn cho bọn họ cảm nhận một chút, thế nào là địa ngục..."
Phó Vân Mặc lại lật một tờ, nhíu mày nói: "Đoạn này...Ta vẫn là đọc nguyên văn thôi!...Nguyệt Lạc sơn trang...chủ động đàm phán...Ta muốn nhìn thử xem....kẻ này có thể có bao nhiêu gian trá....bao nhiên tham lam và đê tiện...Không...Ta chắc là nhìn không ra..."
Phó Vân Mặc lật một trang, đã tới trang cuối, đã không còn nội dung, Phó Vân Mặc đóng quyển sách lại, giương mắt nhìn sắc mặt của từng người, thở dài, nói: "Xem ra giang hồ còn có chuyện chưa xử lý xong."
"Nguyệt Lạc sơn trang."
Thanh âm lạnh lẽo của Dạ Khê Hàn truyền đến, làm mọi người đang ngồi vốn dĩ đang xúc động có chút ngưng trọng vì thế mà run lên...thanh tỉnh vài phần.
"Đám ngụy quân tử kia..."
Nam Côn Luân phẫn hận mà nói, mà Tào Hàn vẫn là cười lạnh mà mở miệng, nói: "Bằng không ta đi đầu độc sơn trang của bọn chúng, làm cho từng tên bọn chúng sống không bằng chết?"
"....Ngươi nha....Khụ khụ..."
Tào Nhất Sư ho nhẹ vài tiếng, đối với sự tàn nhân của con gái của mình không dám gật đầu bừa bãi, nhưng mà lại...nóng lòng muốn thử...
"Ta nghĩ, ta có thể hỗ trợ làm một chút chuyện."
Tiểu Lý chưởng quầy cười cười, hàm ý trong nụ cười, lại không cách nào làm người khác thâm nhập được, hắn vẫn luôn là người khó có thể nhìn thấu được.
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đồng thời nhìn về phía Tiểu Lý chưởng quầy, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc mỗi người một bên kéo Tiểu Lý chưởng quầy đến một góc khác của khách điếm, mà mọi người cũng chỉ giương mắt nhìn theo, cũng không nói tiếng nào.
"Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi muốn làm gì?"
Giọng của Phó Vân Mặc rất nhỏ, mà Tiểu Lý chưởng quầy bị Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân hai người giáp công (bao vây hai phía), căn bản không có cách tránh khỏi cuộc thẩm vấn của bọn họ.
"Ta...chỉ muốn lợi dụng người của Thiên Cơ lâu, đem chuyện này rải ở các môn phái, làm cho bọn họ đề phòng Nguyệt Lạc sơn trang."
Tiểu Lý chưởng quầy bất đắc dĩ nói, vốn dĩ muốn ra vẻ một chút cao thâm khó đoán, ai ngờ hai người này lại mỗi người một bên bưng mình đi còn thẩm vấn mình nữa, bản thân làm sao có thể tàng hình được chứ.
"Lợi hại a Tiểu Lý chưởng quầy, như vậy Nguyệt Lạc sơn trang có âm mưu quỷ kế gì đó, đều bị người khác đề phòng."
Nam Côn Luân vỗ vỗ lên ngực của Tiểu Lý chưởng quầy, Tiểu Lý chưởng quầy cười cười, vẫn không để ý, nói: "Nếu Thiên Cơ lâu thả ra tin tức, e là trên giang hồ này vẫn có vài phần uy tín."
Tiểu Lý chưởng quầy nói rất khiêm tốn, nhưng lại nhìn ra được hắn vô cùng tự tin, đối với Thiên Cơ lâu, người trên giang hồ tuyệt đối tin tưởng.
"Vậy chuyện này dựa vào ngươi a, ngày mai chúng ta phải rời khỏi cái chỗ quỷ quái ở phía Nam này rồi."
Mật đàm xong, ba người trở về bàn, mà Dạ Khê Hàn chỉ là yên lặng uống trà, cũng không hỏi gì, Tào Hàn càng không cần nói, Phó Vân Mặc thật sự hy vọng nàng ta không nên hỏi gì cả, dù sao cuộc nói chuyện của nàng không lên tiếng thì tốt hơn, mắc công đánh rắn động cỏ.
Mà lúc này Tào Nhất Sư ra hiệu cho Phó Vân Mặc, ý bảo tâm trạng của Dạ Khê Hàn không cao, Phó Vân Mặc lập tức lĩnh hội, cười gượng nói: "Chúng ta...chúng ta nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cũng mệt rồi."
Nam Côn Luân ý thức được ý đồ của Phó Vân Mặc, lập tức cũng phụ họa mà ngáp một cái, sau đó nói: "Đúng đó, nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi! Hôm nay 'Phía Nam Tứ Hải Lâu" của chúng ta bao!"
Nghe đến thế, Tiểu Lý chưởng quầy cười cười, không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn, ý cười lại càng sâu, hắn là người hiểu chuyện, làm sao lại không thấy rõ tình thế hiện giờ.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều trở về phòng, Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn thì ở chung một phòng, hơn nữa vẫn là Phó Vân Mặc mặt dày mày dạn muốn đi qua.
"Nữ ma đầu ~"
Thấy Dạ Khê Hàn không nói lời nào, Phó Vân Mặc liền nhẹ nhàng gọi Dạ Khê Hàn một tiếng.
"..."
"Nữ ma đầu ~"
"Câm miệng."
Chịu không nổi thanh âm nũng nịu kia của Phó Vân Mặc, mặt Dạ Khê Hàn vừa lạnh vừa đỏ, vì vậy kêu người nọ ngậm miệng.
"Ngươi có phải muốn hỏi ta cái gì không?"
Phó Vân Mặc hỏi, mà Dạ Khê Hàn quay đầu liếc mắt nhìn về phía Phó Vân Mặc, sau một lúc lâu, mới mở miệng.
"Vị Tiểu Lý chưởng quầy trong miệng của các ngươi, là người nào?"
----------Hết chương 99---------
*************
"Trên này đời không có vấn đề gì mà tiền không giải quyết được..."
Nam nhân ôn nhuận như ngọc kia dựa vào cạnh cửa khách điếm, nở ra một nụ cười mỉm tựa như ánh lửa ấm áp trong cái giá lạnh và ban đêm.
Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc nhìn thấy Tiểu Lý chưởng quầy, lập tức ngẩng đầu đèn lồng bên kia của khách điếm, lại viết năm chữ 'Phía Nam Tứ Hải Hâu' to tổ chảng...
"Tiểu Lý chưởng quầy!"
"Tiểu Lý chưởng quầy!"
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân xông lên phía trước cũng không mang nước mưa văng ướt trên người, liền đem người ôm lấy, cơ hồ đang trôi dạt trong cơn mưa đêm, thấy được một bến cảng có thể cập bờ được rồi.
"Các ngươi..."
Tiểu Lý chưởng quầy có thể cảm nhận được trên người của mình đã dính nước mưa rồi, có chút bất đắc dĩ, lại cũng không nghĩ sẽ đẩy họ ra, bao lâu rồi không gặp? Không thể ngờ bừa thấy mặt, lại đã gặp đại biến thế này.
"Chúng ta rốt cuộc có chỗ ở rồi...hu hu..."
Lời này của Nam Côn Luân vừa nói ra, Tiểu Lý chưởng quầy không nhịn được liếc trắng mắt...
Hóa ra thứ các ngươi cảm động chính là cái này sao...
Tiểu Lý chưởng quầy tiếp đón đoàn người vào khách điếm, cho bọn họ phòng tốt nhất, chờ sau khi bọn họ tắm rửa sạch sẽ xong, lúc này mới quay về đại sảnh khách điếm.
"Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi mua cái khách điếm này rồi sao?"
Nam Côn Luân nhìn đến cái tên 'Phía Nam Tứ Hải Lâu', liền cảm giác thân thiết diệu kỳ, cũng chỉ có mua khách điếm này, mới có thể sửa lại tên khách điếm."
"Ừ...chút tiền thôi."
Tiểu Lý chưởng quầy chỉ cười cười, nhấp ngụm trà, cũng không nhiều lời nói về cuộc mua bán cái khách điếm này, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc không nhịn nổi nhìn nhau một cái...
Qu ả nhiên vẫn luôn là tài đại khí thô....*
*财大气粗 – Tài đại khí thô: giàu có hào sảng, tài sản giàu có phong thái bất phàm.
"Anh Ninh tự bố lửa, chắc là liên quan đến các ngươi chăng?"
Tiểu Lý chưởng quầy suy tính mà nói một câu, Dạ Khê Hàn đảo mắt nhìn hắn, nàng từ lúc ở Tứ Hải lâu liền bắt đầu cảm thấy Tiểu Lý chưởng quầy này không đơn giản, hiện giờ hỏi ra như vậy, nàng liền biết người này khẳng định có thân phận khác, chỉ là không biết, thân phận gì mà thôi.
Phó Vân Mặc giơ quyển sách không có chữ ở bìa kia, đặt quyển sách loang lổ kia, nói: "Nhìn rồi, chắc là liền hiểu thôi."
Phó Vân Mặc tín nhiệm Tiểu Lý chưởng quầy, còn người khác thì không nói gì, Phó Vân Mặc liền tùy ý mở trang đầu tiên ra, hai chữ 'Thiên Tàng' xiêu xiêu vẹo vẹo viết.
Lại lật một thêm một trang, cũng đã hiểu rõ, hóa ra là hồi ký của Thiên Tàng...
Lật ra từng trang, ghi chép bất quá chính là sự trải qua từ lúc Thiên Tàng mười tuổi đến khi trưởng thành...cùng sư phụ, cùng sư huynh đệ cùng nhau trưởng thành sinh hoạt hằng ngày, mỗi chữ, để lộ ra một Thiên Tàng mà bọn họ chưa từng gặp qua, chính là một thiếu niên đôn hậu thành thật.
Lật thêm vài trang sau, mới xuất hiện để chữ 'Nam Cương tà phái' mà mọi người vô cùng chú ý tới.
Phó Vân Mặc thanh giọng, chậm rãi đem nội dung mình hiểu đọc ra.
"Theo Thiên Tàng ghi lại, lúc ấy Nam Cương tà phái lợi dụng thôn dân của thôn xóm lân cận để luyện cổ, hơn nữa cũng không chút nào sợ hãi người khác thảo phạt (xuất binh trừng phạt), quan phủ cũng có, một số môn phái nhỏ ở phía Nam cũng có, đến chỗ của Nam Cương tà phái, chỉ là có đi không có về... Cho nên An Ninh tự đối với chuyện này rất chú tâm, quyết định muốn mở một đại hội võ lâm, tụ họp mọi người, đi bao vay tiêu trù Nam Cương tà phái..."
Phó Vân Mặc xem xong, lại lật một tờ, lúc này mọi người đều giống như ngừng hôn hấp lại, làm như đang chờ đợi một chân tướng gì đó.
"Bởi vì Thiên Tàng là đệ tử có thiên phú cao nhất của An Ninh tự, trở thành một trong số những đệ tử trẻ tuổi đại diện An Ninh tự đi bao vây tiêu trừ Nam Cương tà phái, đại hội võ lâm triển khai thật sự thuận lợi, cuối cùng tại...ngay lúc dưới sự kêu gọi của Tam đại môn phái, mọi người ồ ạt xuất phát tiến tới phía Nam Cương..."
Âm thanh sàn sạt lật trang truyền đến, cho dù Tào Hàn không nhìn thấy, lại cũng có thể cảm giác được không khí ngưng trọng.
"Chuyến đi này cũng không thuận lợi, Nam Cương tà phái dùng rất nhiều cổ thuật mà bọn họ đều không hiểu đi tàn sát những người trong võ lâm, chỉ trong một tháng, bọn họ vừa đánh vừa lui, trong lúc nhất thời sĩ khí hạ thấp, ngay cả tam đại môn phái cầm đầu lúc đó, cũng không biết làm sao để hạ thấp sự thương vong, tiêu diệt hết Nam Cương tà phái."
Phó Vân Mặc chăm chú nhìn mỗi dòng chữ tiếp theo, làm nàng không chịu nổi mà hít thở sâu, bởi vì những dòng chữ này đều loang lổ vết máu, tựa như có một người đang giãy giụa ở trong biển máu, viết một bức huyết thứ.
"Một thuyết âm mưu...hóa ra đều là một thuyết âm mưu..."
Phó Vân Mặc đọc dòng chữ hồi ký kia đọc ra, một trang giấy loang lổ vết máu, chỉ viết một câu như vậy...Lật ra thêm vài trang, rốt cuộc cũng thất được một dòng chữ khác, nhưng khi đọc xong, Phó Vân Mặc không nhịn nổi mà nhăn mày.
"Ta...vẫn là đọc theo thôi!"
Phó Vân Mặc thật sự không biết nên lý giải đoạn này thành lời như thế nào, đành phải đem những lời của Thiên Tàng nói ra, thay mọi người và bản thân đọc ra.
"Vào một ngày, Thần Nhận Phái – Sở Hành kiến nghị chúng ta đồng loạt tấn công lên, tập hợp ở tế đàn Nam Cương...nhưng đây là một thuyết âm mưu, là ác ma trong lòng người gầm rú, người đến chỉ có người của tam đại môn phái (tam đại môn phái vào lúc đó là Đao Kiếm môn, An Ninh tự và Thiên Bình tự) cùng một ít môn phái nhỏ, lúc chúng ta phát hiện không đúng, liền phát hiện cửa ra vào chỗ Nam Cương đã bị người khác đóng lại, thậm chí còn thả một mồi lửa....ngọn lửa kia đã đốt hết hy vọng của tất cả mọi người đang ở Nam Cương...cũng cho chúng ta cảm nhận được sự tuyệt vọng vô nhân tính ấy....chúng ta tiến hành chiến đấu với Nam Cương tà phái....Ta không có năng lực cứu người lấy người mà ta quan tâm, chỉ có thể thấy bọn họ từng người từng người từng người ngã xuống trước mặt của mình, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng trước khi chết kia...chúng ta rõ ràng nghĩ mọi cách để mọi người đều có thể bình an trở về...nhưng mà đám người kia...Không, đám ác ma kia...cư nhiên lại hy sinh chúng ta, đổi lại sự bình an vô sự cho bọn họ."
Từng câu từng chữ Phó Vân Mặc đọc ra, trong lòng run sợ, mơ hồ thông qua dòng chữ này, liền có thể cảm nhận được hận ý của Thiên Tàng...
"Ta từ địa ngục bò lên, Nam Cương tà phái bị giết...Tam đại môn phái cùng toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình ta...Ta vẫn nhớ rất rõ đến bộ xương lạnh ngắc của sư phụ che chở cho ta...Ta hận....Hận thế gian này bất công, cũng hận trời xanh không có mắt, làm đám ác ma kia thất tin bội nghĩa kia bình an vô sự mà rời đi....ở trên thi thể ta còn tìm được bí tịch võ công của các môn phái...còn có...còn có quyển tịch phổ cổ thuật của Nam Cương...Ta muốn báo thù, ta nhất định phải báo thù!"
Phó Vân Mặc cảm giác tay của mình có chút run, không tự giác mà đặt quyển sách xuống, cầm tách trà trong tay nhấp một ngụm.
Phó Vân Mặc lại tiếp tục lật, lại phát hiện rất nhiều trang trống không, thật vất vả, lúc gần tới cuốn trang sách, mới thấy được nội dung.
"...Thiên Tàng ghi ở đây là, hắn điều tra cẩn thận, rốt cuộc đã biết kẻ năm đó bày mưu hiến kế hãm hại Tam đại môn phái vào năm đó, đó là Nam gia và Hạ gia, cuối cùng hắn dùng chính cổ thuật để bọn họ tàn sát lẫn nhau mà báo thù...Nhưng mà..."
Phó Vân Mặc dừng một chút, đọc tiếp một đoạn, nói: "Nhưng mà võ công hắn luyện chưa thành, thân thể của bản thân vẫn chưa thích ứng với mẫu cổ...không thể tự mình ra tay..."
Phó Vân Mặc giương mắt nhìn sắc mắt của hai người Nam Côn Luân và Dạ Khê Hàn, đều đang chau mày, trầm tĩnh đến cực điểm...
Nàng lật thêm vài trang, mới thấy nội dung...
"Võ công của hắn đại thành, muốn đem giang hồ biến thành địa ngục nhân gian, muốn cho bọn họ cảm nhận một chút, thế nào là địa ngục..."
Phó Vân Mặc lại lật một tờ, nhíu mày nói: "Đoạn này...Ta vẫn là đọc nguyên văn thôi!...Nguyệt Lạc sơn trang...chủ động đàm phán...Ta muốn nhìn thử xem....kẻ này có thể có bao nhiêu gian trá....bao nhiên tham lam và đê tiện...Không...Ta chắc là nhìn không ra..."
Phó Vân Mặc lật một trang, đã tới trang cuối, đã không còn nội dung, Phó Vân Mặc đóng quyển sách lại, giương mắt nhìn sắc mặt của từng người, thở dài, nói: "Xem ra giang hồ còn có chuyện chưa xử lý xong."
"Nguyệt Lạc sơn trang."
Thanh âm lạnh lẽo của Dạ Khê Hàn truyền đến, làm mọi người đang ngồi vốn dĩ đang xúc động có chút ngưng trọng vì thế mà run lên...thanh tỉnh vài phần.
"Đám ngụy quân tử kia..."
Nam Côn Luân phẫn hận mà nói, mà Tào Hàn vẫn là cười lạnh mà mở miệng, nói: "Bằng không ta đi đầu độc sơn trang của bọn chúng, làm cho từng tên bọn chúng sống không bằng chết?"
"....Ngươi nha....Khụ khụ..."
Tào Nhất Sư ho nhẹ vài tiếng, đối với sự tàn nhân của con gái của mình không dám gật đầu bừa bãi, nhưng mà lại...nóng lòng muốn thử...
"Ta nghĩ, ta có thể hỗ trợ làm một chút chuyện."
Tiểu Lý chưởng quầy cười cười, hàm ý trong nụ cười, lại không cách nào làm người khác thâm nhập được, hắn vẫn luôn là người khó có thể nhìn thấu được.
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đồng thời nhìn về phía Tiểu Lý chưởng quầy, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc mỗi người một bên kéo Tiểu Lý chưởng quầy đến một góc khác của khách điếm, mà mọi người cũng chỉ giương mắt nhìn theo, cũng không nói tiếng nào.
"Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi muốn làm gì?"
Giọng của Phó Vân Mặc rất nhỏ, mà Tiểu Lý chưởng quầy bị Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân hai người giáp công (bao vây hai phía), căn bản không có cách tránh khỏi cuộc thẩm vấn của bọn họ.
"Ta...chỉ muốn lợi dụng người của Thiên Cơ lâu, đem chuyện này rải ở các môn phái, làm cho bọn họ đề phòng Nguyệt Lạc sơn trang."
Tiểu Lý chưởng quầy bất đắc dĩ nói, vốn dĩ muốn ra vẻ một chút cao thâm khó đoán, ai ngờ hai người này lại mỗi người một bên bưng mình đi còn thẩm vấn mình nữa, bản thân làm sao có thể tàng hình được chứ.
"Lợi hại a Tiểu Lý chưởng quầy, như vậy Nguyệt Lạc sơn trang có âm mưu quỷ kế gì đó, đều bị người khác đề phòng."
Nam Côn Luân vỗ vỗ lên ngực của Tiểu Lý chưởng quầy, Tiểu Lý chưởng quầy cười cười, vẫn không để ý, nói: "Nếu Thiên Cơ lâu thả ra tin tức, e là trên giang hồ này vẫn có vài phần uy tín."
Tiểu Lý chưởng quầy nói rất khiêm tốn, nhưng lại nhìn ra được hắn vô cùng tự tin, đối với Thiên Cơ lâu, người trên giang hồ tuyệt đối tin tưởng.
"Vậy chuyện này dựa vào ngươi a, ngày mai chúng ta phải rời khỏi cái chỗ quỷ quái ở phía Nam này rồi."
Mật đàm xong, ba người trở về bàn, mà Dạ Khê Hàn chỉ là yên lặng uống trà, cũng không hỏi gì, Tào Hàn càng không cần nói, Phó Vân Mặc thật sự hy vọng nàng ta không nên hỏi gì cả, dù sao cuộc nói chuyện của nàng không lên tiếng thì tốt hơn, mắc công đánh rắn động cỏ.
Mà lúc này Tào Nhất Sư ra hiệu cho Phó Vân Mặc, ý bảo tâm trạng của Dạ Khê Hàn không cao, Phó Vân Mặc lập tức lĩnh hội, cười gượng nói: "Chúng ta...chúng ta nghỉ ngơi trước đi, hôm nay cũng mệt rồi."
Nam Côn Luân ý thức được ý đồ của Phó Vân Mặc, lập tức cũng phụ họa mà ngáp một cái, sau đó nói: "Đúng đó, nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi! Hôm nay 'Phía Nam Tứ Hải Lâu" của chúng ta bao!"
Nghe đến thế, Tiểu Lý chưởng quầy cười cười, không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn, ý cười lại càng sâu, hắn là người hiểu chuyện, làm sao lại không thấy rõ tình thế hiện giờ.
Cứ như vậy, tất cả mọi người đều trở về phòng, Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn thì ở chung một phòng, hơn nữa vẫn là Phó Vân Mặc mặt dày mày dạn muốn đi qua.
"Nữ ma đầu ~"
Thấy Dạ Khê Hàn không nói lời nào, Phó Vân Mặc liền nhẹ nhàng gọi Dạ Khê Hàn một tiếng.
"..."
"Nữ ma đầu ~"
"Câm miệng."
Chịu không nổi thanh âm nũng nịu kia của Phó Vân Mặc, mặt Dạ Khê Hàn vừa lạnh vừa đỏ, vì vậy kêu người nọ ngậm miệng.
"Ngươi có phải muốn hỏi ta cái gì không?"
Phó Vân Mặc hỏi, mà Dạ Khê Hàn quay đầu liếc mắt nhìn về phía Phó Vân Mặc, sau một lúc lâu, mới mở miệng.
"Vị Tiểu Lý chưởng quầy trong miệng của các ngươi, là người nào?"
----------Hết chương 99---------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.