Chương 12: Hôn ước
Văn Nhã Ai Cập Miêu
24/05/2021
"Ai nha ~ Các ngươi làm sao mà khách khí như vậy nữa, đều là người có hôn ước mà."
***********
"Hảo công phu a! Mạc tiên tử!" Nói chuyện chính là Ninh Bất Khuất, hắn cầm kiếm đi tới, hướng Mạc Ly Hề chắp tay thi lễ thật sâu, nói: "Không bằng lão phu đến thỉnh giáo kiếm pháp thất cầm thất túng này đi!"
Màn diễn lớn bắt đầu rồi, rốt cuộc đông đảo võ lâm nhân sĩ đi lên đánh tới đánh lui cũng chỉ là nóng người, thứ mà mọi người muốn nhìn, chính là trận đấu giữa ba đại môn phái.
"Ân...Mời Ninh chưởng môn chỉ giáo." Hai người đứng ở hai bên đài, từng trận gió thổi phất lên y phục của bọn họ, cuốn lên từng trận phong trần, rất có cảm giác trận đấu phong ba sắp tới.
"Ngươi có cảm giác thời điểm Mạc sư tỷ đánh với tên thư sinh kia thì đặc biệt dùng sức, hiện tại lại có chút...tinh thần không phấn chấn hay không?" Gia Cát Điềm Nhi ở bên tai của Văn Nhược Nhàn nói, từng trận nhiệt khí phun ở bên tai, Văn Nhược Nhàn không tự giác mà rụt rụt người lại, sắc mặt đỏ lên, nói: "Ân...Còn nữa, ngươi phải kêu là Chưởng môn."
"Vâng vâng ~"
Văn sư tỷ thật không thú vị a...
Trường kiếm Mạc Ly Hề đâm tới, Ninh Bất Khuất dùng kiếm chặn được một chiêu, ngay vào lúc này. Trường kiếm của Mạc Ly Hề rút vào chuôi kiếm, Ninh Bất Khuất thu lại nội lực không được, cúi người về phía trước dựa vào sức mạnh của thanh kiếm, chiêu thức trống rỗng, đây là chiêu thức nhất cầm.
Cũng may công phu xoay người của Ninh Bất Khuất cực tốt, chỉ một bước liền có thể ổn định thân hình, bất quá cao thủ so chiêu, một bước thông thường liền là bước trí mạng, Mạc Ly Hề thừa dịp rút ngắn khoảng cách một bước, trường kiếm từ chuôi kiếm xuất ra, lướt từ dưới lên trên, Ninh Bất Khuất vừa thấy, mũi chân chợt điểm, dùng sức linh hoạt lùi về sau mấy bước, lúc này mới khó khăn tránh thoát khỏi một chiêu.
Chiêu này chính là chiêu cá thăm dò, chỉ là khi Mạc Ly Hề dùng chiêu một cầm một túng, lại làm cho Ninh Bất Khuất thuận lợi tránh thoát ra.
Trong lòng Ninh Bất Khuất cảm thấy có chút may mắn, cũng may công phu của mình tốt, nếu không thì bản thân trúng phải chiêu môt cầm một túng biến hóa thất thường của Mạc Ly Hề liền bị đánh rơi xuống đài rồi, chẳng phải là làm trò cười trong thiên hạ sao?
Bản thân cũng may đã kịp thời ổn định trạng thái, thời điểm Mạc Ly Hề chưa ra chiêu tiếp theo, chân sau dùng sức, thân người nhảy lên, nghiêng người bay qua, dốc sức xuất ra chiêu Thương Vân thập tam kiếm của Du Long kiếm, trường kiếm trong tay linh hoạt, nhanh nhẹn giống như con rồng đang bay lượn. Mạc Ly Hề lập tức dùng kiếm chắn, từng chiêu từng chiêu được chặn lại, làm hổ khẩu của nàng có chút đau, có thể thấy được nội công tu vi của Ninh Bất Khuất này có bao nhiêu thâm hậu.
Mạc Ly Hề từng bước bị bức lui, mà Mạc Ly Hề từ trong những chiêu thức dày đặc cũng nhìn ra được thanh Du Long kiếm này, bất quá là dựa vào một ngụm chân khí của Ninh Bất Khuất dùng ra, nếu như chân khí hao hết, thì Du Long kiếm liền sẽ kết thúc, thân thể nhảy lên liền sẽ chạm đất, bất quá lấy nội công tu vi của Ninh Bất Khuất....nếu như tiếp tục bị bức lui, tất nhiên đối với nàng cực kỳ không tốt.
Trong lòng Mạc Ly Hề đang nghĩ tới phương pháp để phá chiêu, nàng khom thắt lưng xuống, bên này Ninh Bất Khuât một kiếm thất bại, thời điểm lại muốn sử dụng thêm một kiếm, lại thấy hai chân của Mạc Ly Hề tách ra, thân người nàng khom xuống, một chữ "mã" hoàn mỹ được vẽ dưới chân của nàng giúp nàng thuận lợi tránh đi kiếm chiêu của Ninh Bất Khuất, kiếm chiêu của Ninh Bất Khuất thất bại, chân khí trong ngực lệch hướng, kiếm thế liền rối loạn.
Mạc Ly Hề đang trong tư thế tấn công phía dưới của Ninh Bất Khuất, trường kiếm trong tay toàn bộ thu vào bên trong chuôi kiếm, chuôi kiếm hướng bụng của Ninh Bất Khuất đánh tới, Ninh Bất Khuất mắt thấy không ổn, đưa trường kiếm lên chắn, vận công xoay người một cái, trốn thoát khỏi phạm vi công kích của Mạc Ly Hề.
Mạc Ly Hề xoay người một cái đứng lên, Ninh Bất Khuất lại cười cười, thu hồi kiếm, hướng Mạc Ly Hề chắp tay thi lễ.
"Là lão phu đã thua." Vừa rồi Ninh Bất Khuất xuất chiêu Du Long kiếm dùng không dưới trăm chiêu, Mạc Ly Hề tuy rằng từng kiếm có thể phá hủy, lại cũng có vẻ cố hết sức, bất ngờ thân hình nàng buông lỏng, một cái tách chân, liền làm kiếm thế của chính hắn toàn bộ rơi vào hư không, hơi thở từ đó mà rối loạn.
Xung quanh chỉ nhìn thấy Mạc Ly Hề xuất chiêu đánh bất ngờ, nhưng mà nhìn không thấy Ninh Bất Khuất lại thua như thế nào, mà trong đó, cũng chỉ có Mạc Ly Hề cùng Ninh Bất Khuất biết mà thôi.
"Huyền kiếm Mạc tiên tử dài hơn hai thước rưỡi, vừa rồi xuất chiêu tập kích bất ngờ, chuôi kiếm của Mạc tiên tử cách bụng lão phu chỉ hai thước, cũng may Mạc tiên tử thủ hạ lưu tình thu hồi kiếm, nếu không đã có nửa thước kiếm đâm vào bụng lão phu rồi."
Ninh Bất Khuất cười lắc lắc đầu, già rồi già rồi. Hiện tại là thế giới của người trẻ tuổi a...
"Ninh chưởng môn nói quá lời, Du Long kiếm của các hạ, kiếm thế sắc bén, vãn bối cơ hồ chống đỡ không được, lúc nãy mới nghĩ ra tiếp chiêu như vậy." Mạc Ly Hề cùng Ninh Bất Khuất sau khi khách sáo một phen, vị lão giả chủ trì đại hội võ lâm này cũng đã lên đài.
"Hiện tại Mạc tiên tử như cũ là người chiến thắng, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi hai khắc (30 phút), để Mạc tiên tử điều tức lại chân khí rồi tiếp tục."
Dưới sự chủ trì của Tằng lão, đại hội võ lâm cũng tiến vào thời gian hai khắc nghỉ ngơi, người của các môn phái bắt đầu đến nơi nơi chào hỏi, nhân cơ hội để kết bạn với người của tam đại môn phái cùng người của Linh Lung sơn trang.
Ninh Bất Khuất trở lại chỗ ngồi của chính mình, mới phát hiện nữ nhi của mình – Ninh Mẫn Nhi không thấy đâu.
"Mẫn Nhi đâu?" Ninh Bất Khuất thấp giọng hỏi, trả lời hắn chính là đại đệ tử của Thương Vân phái – Lâm Vãn Phong.
"Tiểu sư muội vừa nãy nói muốn đi dạo, bản thân liền tránh đi."
"Thật là càng ngày càng không có quy của, cũng đúng, nó vốn đối với đại hội võ lâm này không có hứng thú." Ninh Bất Khuất thở dài, âm thầm cảm thán Ninh Mẫn Nhi tuy rằng thiên phú cực cao, nhưng lại không chăm chỉ luyện võ, Thương Vân Thập tam kiếm cũng chỉ học được hai kiếm, đằng này thiên phú cực tốt lại không chăm chỉ luyện, bất quá, Ninh Bất Khuất cũng không có làm khó người khác, trong lòng nghĩ chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
"Chưởng môn, mời dùng trà." Bên thân của Văn Nhược Nhàn vẫn luôn mang theo trà nóng cho Mạc Ly Hề, việc này cơ hồ đã là thói quen mấy năm nay, hơn nữa nàng cũng yêu thích uống trà nóng.
"Đa tạ." Mạc Ly Hề nói câu đạ tạ, quay đầu nhìn về phía chỗ nơi Phó Vân Mặc đứng lúc nãy, con ngươi lại có chút ảm đảm.
"Mạc sư tỷ, vừa rồi tiểu nhị cô nương khách điếm tóc vàng kia có tới xem nha!"
Gia Cát Điềm Nhi cũng có chút ý tới Phó Vân Mặc, đầu tóc vàng kim thế kia, ở trong đám người cũng là cực kỳ bắt mắt.
"Vậy sao..." Mạc Ly Hề chỉ nhàn nhạt mà đáp một câu, chỉ là khóe miệng vốn dĩ gợi lên nụ cười dần dần lại có vẻ mất mát hiện lên.
Vì sao trong lòng...lại có cảm giác mất mát như vậy chứ?
Lúc này một nam đệ tử Thần Nhận phái đi tới, chỉ thấy tóc đen của hắn búi lên, dáng vẻ đường đường, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cùng hình dáng của đao tưới đều tinh xảo như nhau, thực sự tuấn mỹ vô cùng, hắn lại dùng đôi mắt sáng chỉ nhìn về phía Mạc Ly Hề, trong ánh mắt đầy thâm tình, có thể làm nữ tử ở Thiên Cơ thành khuynh đảo theo.
"...Mạc cô nương." Nam tử kia thẹn thùng mà kêu một tiếng Mạc Ly Hề, Mạc Ly Hề giương mắt vừa thấy, trong mặt chợt lóe qua cảm xúc phức tạp.
"Sở đại ca."
"Ai nha ~ Các ngươi làm sao mà khách khí như vậy nữa, đều là người có hôn ước mà." Gia Cát Điềm Nhi thực sự không biết hai người muốn gì, một người thì muốn che đậy, một người thì làm sao cũng không che đậy được, làm ngươi ta sốt ruột vô cùng.
"Sư muội." Văn Nhược Nhàn lạnh lùng gọi Gia Cát Điềm Nhi, Gia Cát Điềm Nhi biết đó là cảnh cáo, ngay sau đó ngậm miệng lại, mặt đen lại sắp tức giận, thật sự làm người ta khó chịu.
"Không biết...Mạc cô nương đêm nay có thể cùng tại hạ đi dạo ở Thiên Cơ thành được không?" Sở Hồng Phi – là con trai của chưởng môn Sở Hành của Thần Nhận phái, cũng là người có hôn ước với Mạc Ly Hề, mà hôn ước này là do chưởng môn đời trước của Thiên Duyên Phái cùng Sở Hành đính hẹn.
"....Xin lỗi Sở đại ca, ta hôm nay có chút mệt mỏi..."
"Vậy ngày mai..."
"Ngày mai ta còn có chút chuyện quan trọng trong phái muốn xử lý..." Mạc Ly Hề đối với Sở Hồng Phi lộ ra nụ cười ôn hòa, cho dù muốn tức giận, muốn thất vọng, cũng trong ý cười kia hóa giải thành tiếng thở dài.
Ta luôn chọi không lại nàng....
"Hảo, vậy Mạc cô nương phải chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, Sở Hồng Phi liền rời đi, Mạc Ly Hề dường như không có việc gì mà tiếp tục uống trà, chính là suy nghĩ trong lòng đã tung bay, trước kia thấy Sở Hồng Phi cũng không bao nhiêu cảm giác, nhưng vì sao hôm nay nhìn thấy, thế nhưng lại có thêm vài phần phiền muộn....
Văn Nhược Nhàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mạc Ly Hề một cái, thở dài....
"A...Kia không phải là yêu nữ Thu Hồng Y sao?" Gia Cát Điềm Nhi trong đám người nhìn ra một thân y phục đỏ, còn có dung nhân quyến rũ đến cực điểm, bất quá chỉ một cái chớp mắt, lại giống như không thấy.
"....Nàng ta cũng tới?" Mạc Ly Hề nhíu chặt chân mày, lại nói yêu nữ này của Thiên Duyên phái có chút sâu xa, người trong phái biết được không nhiều lắm, hiện giờ cũng chỉ có chính nàng cùng Văn Nhược Nhàn là biết rõ.
"Chưởng môn, có cần...."
"Không cần, chỉ cần quan sát là được." Chỉ cần không xảy ra chuyện gì uyên náo, nàng cũng không muốn sử dụng phương pháp mạnh đến trị Thu Hồng Y.
*******
Mặt khác, Phó Vân Mặc đang lôi kéo Nam Côn Luân chạy loạn ở Thiên Cơ thành, sau khi chạy đã thấm mệt, đôi tay chống lên đầu gối không ngừng thở dốc.
" Đệ nói này....Tiểu Mặc tỷ, tỷ....ha....rốt cuộc là muốn tìm cái gì a?" Nam Côn Luân cũng đã mệt không thở ra hơi, ai biết được thể lực của Phó Vân Mặc lại tốt như vậy, chạy lâu như vậy hiện tại muốn chịu dừng lại.
" Thanh Long hẻm ở Thiên Cơ thành ở đâu a?"
" Tỷ tìm Thanh Long hẻm thì cứ nói ra a! Đệ biết mà!"
"Ngươi không nói sớm!"
"Tỷ có hỏi đâu!" Cứ như vậy, dưới tình huống hai người ồn ào nhốn nháo, di chuyển những bước chân nặng nhọc của họ hướng Thanh Long hẻm mà đi đến.
Thiên Cơ thành tổng cộng có tám con đường lớn, lấy mệnh danh trong quẻ tượng bát quái mà đặt, bốn con hẻm nhỏ, lấy mệnh danh của tứ đại thần thú, tức Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng Huyền Vũ.
Mà Thanh Long hẻm ở hướng đông bên trong Thiên Cơ thành, Nam Côn Luân dẫn đường đi tới, rốt cuộc cũng đi tới Thanh Long hẻm.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ muốn tìm cái gì?"
"Tìm người, Ninh Mẫn Nhi."
"Ninh Mẫn Nhi?"
"Đúng vậy! Nàng ta bị Hắc Bạch Song Sát bắt đi rồi! Ngay tại Thanh Long hẻm này." Phó Vân Mặc thanh âm cực nhẹ, giống như đang sợ tai vách mạch rừng, người ở Thanh Long hẻm này không nhiều lắm, hơn nữa có mấy cái hẻm nhỏ bí ẩn, Phó Vân Mặc dự tính tìm từng người, nhưng không tính toán phân công nhau tìm, nam chính cuối cùng cũng là nam chính, sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Tỷ làm sao biết được?"
"Ngươi đừng quản ta, tin ta thì đi tìm cùng ta!" Phó Vân Mặc nói xong, lập tức đến những ngõ nhỏ bí ẩn đó đi đi lại lại, Nam Côn Luân tuy rằng không biết Phó Vân Mặc làm sao mà biết được, nhưng vẫn đi theo sau, ít nhất từ trước đến nay Phó Vân Mặc đều chưa từng lừa gạt hắn, nàng cũng không có lý do gì dùng chuyện này để lừa gạt hắn.
Hai người đi qua vài cái ngõ nhỏ, thời điểm đi đến cái ngõ nhỏ cuối cùng, nghe được hai âm thanh âm dương quái khí..
"Đại ca, ngươi nói xem nữ tử này nên chơi thế nào mới được đây?"
"....Thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó..."
"Ngươi nói nếu như lão nhân Ninh Bất Khuất kia biết chúng ta đem nữ nhi của hắn làm....Ha ha, ngươi nói hắn về sau còn mặt mũi đứng trong giang hồ nữa đây?"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đối phương thoáng nhìn nhau, hoàn toàn không lên tiếng, võ công của bọn họn không có lợi hại như Hắc Bạch Song Sát, tất nhiên phải suy nghĩ cẩn thận làm sao để cứu người mới ổn.
Hắc Bạch Song Sát, đứng thứ hai trong Tứ Đại Ma Đầu, là cao thủ về dùng độc trên giang hồ, cao thủ khinh công, cũng là dâm tặc hái hoa tiếng ác đồn xa nhất trên giang hồ, người trong giang hồ đều hận không thể diệt trừ cho thống khoái, mà hết thảy trong đó đều là nữ tử của Thiên Duyên phái là ngươi dẫn đầu, chỉ là Phó Vân Mặc lại biết...Hắc Bạch Song Sát này đầu óc không linh hoạt lắm, còn thích chơi xung đột nội bộ...
**************
Lời tác giả:
Đúng rồi, Mạc tiên tử đã có hôn ước trên người rồi. Ha ha, ta thật sự là một tên ác quỷ!
Bản thân đã cố gắng hết sức cho phần võ thuật, hy vọng mọi người có thể hình dung Ha ha ha!
Yêu mọi người, nhiều lắm luôn!!
Vô cùng cảm ơn mọi người ra sức duy trì cho tôi, tôi sẽ tiếp tục nổ lực a!
------------HẾT CHƯƠNG 12-------------
***********
"Hảo công phu a! Mạc tiên tử!" Nói chuyện chính là Ninh Bất Khuất, hắn cầm kiếm đi tới, hướng Mạc Ly Hề chắp tay thi lễ thật sâu, nói: "Không bằng lão phu đến thỉnh giáo kiếm pháp thất cầm thất túng này đi!"
Màn diễn lớn bắt đầu rồi, rốt cuộc đông đảo võ lâm nhân sĩ đi lên đánh tới đánh lui cũng chỉ là nóng người, thứ mà mọi người muốn nhìn, chính là trận đấu giữa ba đại môn phái.
"Ân...Mời Ninh chưởng môn chỉ giáo." Hai người đứng ở hai bên đài, từng trận gió thổi phất lên y phục của bọn họ, cuốn lên từng trận phong trần, rất có cảm giác trận đấu phong ba sắp tới.
"Ngươi có cảm giác thời điểm Mạc sư tỷ đánh với tên thư sinh kia thì đặc biệt dùng sức, hiện tại lại có chút...tinh thần không phấn chấn hay không?" Gia Cát Điềm Nhi ở bên tai của Văn Nhược Nhàn nói, từng trận nhiệt khí phun ở bên tai, Văn Nhược Nhàn không tự giác mà rụt rụt người lại, sắc mặt đỏ lên, nói: "Ân...Còn nữa, ngươi phải kêu là Chưởng môn."
"Vâng vâng ~"
Văn sư tỷ thật không thú vị a...
Trường kiếm Mạc Ly Hề đâm tới, Ninh Bất Khuất dùng kiếm chặn được một chiêu, ngay vào lúc này. Trường kiếm của Mạc Ly Hề rút vào chuôi kiếm, Ninh Bất Khuất thu lại nội lực không được, cúi người về phía trước dựa vào sức mạnh của thanh kiếm, chiêu thức trống rỗng, đây là chiêu thức nhất cầm.
Cũng may công phu xoay người của Ninh Bất Khuất cực tốt, chỉ một bước liền có thể ổn định thân hình, bất quá cao thủ so chiêu, một bước thông thường liền là bước trí mạng, Mạc Ly Hề thừa dịp rút ngắn khoảng cách một bước, trường kiếm từ chuôi kiếm xuất ra, lướt từ dưới lên trên, Ninh Bất Khuất vừa thấy, mũi chân chợt điểm, dùng sức linh hoạt lùi về sau mấy bước, lúc này mới khó khăn tránh thoát khỏi một chiêu.
Chiêu này chính là chiêu cá thăm dò, chỉ là khi Mạc Ly Hề dùng chiêu một cầm một túng, lại làm cho Ninh Bất Khuất thuận lợi tránh thoát ra.
Trong lòng Ninh Bất Khuất cảm thấy có chút may mắn, cũng may công phu của mình tốt, nếu không thì bản thân trúng phải chiêu môt cầm một túng biến hóa thất thường của Mạc Ly Hề liền bị đánh rơi xuống đài rồi, chẳng phải là làm trò cười trong thiên hạ sao?
Bản thân cũng may đã kịp thời ổn định trạng thái, thời điểm Mạc Ly Hề chưa ra chiêu tiếp theo, chân sau dùng sức, thân người nhảy lên, nghiêng người bay qua, dốc sức xuất ra chiêu Thương Vân thập tam kiếm của Du Long kiếm, trường kiếm trong tay linh hoạt, nhanh nhẹn giống như con rồng đang bay lượn. Mạc Ly Hề lập tức dùng kiếm chắn, từng chiêu từng chiêu được chặn lại, làm hổ khẩu của nàng có chút đau, có thể thấy được nội công tu vi của Ninh Bất Khuất này có bao nhiêu thâm hậu.
Mạc Ly Hề từng bước bị bức lui, mà Mạc Ly Hề từ trong những chiêu thức dày đặc cũng nhìn ra được thanh Du Long kiếm này, bất quá là dựa vào một ngụm chân khí của Ninh Bất Khuất dùng ra, nếu như chân khí hao hết, thì Du Long kiếm liền sẽ kết thúc, thân thể nhảy lên liền sẽ chạm đất, bất quá lấy nội công tu vi của Ninh Bất Khuất....nếu như tiếp tục bị bức lui, tất nhiên đối với nàng cực kỳ không tốt.
Trong lòng Mạc Ly Hề đang nghĩ tới phương pháp để phá chiêu, nàng khom thắt lưng xuống, bên này Ninh Bất Khuât một kiếm thất bại, thời điểm lại muốn sử dụng thêm một kiếm, lại thấy hai chân của Mạc Ly Hề tách ra, thân người nàng khom xuống, một chữ "mã" hoàn mỹ được vẽ dưới chân của nàng giúp nàng thuận lợi tránh đi kiếm chiêu của Ninh Bất Khuất, kiếm chiêu của Ninh Bất Khuất thất bại, chân khí trong ngực lệch hướng, kiếm thế liền rối loạn.
Mạc Ly Hề đang trong tư thế tấn công phía dưới của Ninh Bất Khuất, trường kiếm trong tay toàn bộ thu vào bên trong chuôi kiếm, chuôi kiếm hướng bụng của Ninh Bất Khuất đánh tới, Ninh Bất Khuất mắt thấy không ổn, đưa trường kiếm lên chắn, vận công xoay người một cái, trốn thoát khỏi phạm vi công kích của Mạc Ly Hề.
Mạc Ly Hề xoay người một cái đứng lên, Ninh Bất Khuất lại cười cười, thu hồi kiếm, hướng Mạc Ly Hề chắp tay thi lễ.
"Là lão phu đã thua." Vừa rồi Ninh Bất Khuất xuất chiêu Du Long kiếm dùng không dưới trăm chiêu, Mạc Ly Hề tuy rằng từng kiếm có thể phá hủy, lại cũng có vẻ cố hết sức, bất ngờ thân hình nàng buông lỏng, một cái tách chân, liền làm kiếm thế của chính hắn toàn bộ rơi vào hư không, hơi thở từ đó mà rối loạn.
Xung quanh chỉ nhìn thấy Mạc Ly Hề xuất chiêu đánh bất ngờ, nhưng mà nhìn không thấy Ninh Bất Khuất lại thua như thế nào, mà trong đó, cũng chỉ có Mạc Ly Hề cùng Ninh Bất Khuất biết mà thôi.
"Huyền kiếm Mạc tiên tử dài hơn hai thước rưỡi, vừa rồi xuất chiêu tập kích bất ngờ, chuôi kiếm của Mạc tiên tử cách bụng lão phu chỉ hai thước, cũng may Mạc tiên tử thủ hạ lưu tình thu hồi kiếm, nếu không đã có nửa thước kiếm đâm vào bụng lão phu rồi."
Ninh Bất Khuất cười lắc lắc đầu, già rồi già rồi. Hiện tại là thế giới của người trẻ tuổi a...
"Ninh chưởng môn nói quá lời, Du Long kiếm của các hạ, kiếm thế sắc bén, vãn bối cơ hồ chống đỡ không được, lúc nãy mới nghĩ ra tiếp chiêu như vậy." Mạc Ly Hề cùng Ninh Bất Khuất sau khi khách sáo một phen, vị lão giả chủ trì đại hội võ lâm này cũng đã lên đài.
"Hiện tại Mạc tiên tử như cũ là người chiến thắng, chúng ta trước tiên nghỉ ngơi hai khắc (30 phút), để Mạc tiên tử điều tức lại chân khí rồi tiếp tục."
Dưới sự chủ trì của Tằng lão, đại hội võ lâm cũng tiến vào thời gian hai khắc nghỉ ngơi, người của các môn phái bắt đầu đến nơi nơi chào hỏi, nhân cơ hội để kết bạn với người của tam đại môn phái cùng người của Linh Lung sơn trang.
Ninh Bất Khuất trở lại chỗ ngồi của chính mình, mới phát hiện nữ nhi của mình – Ninh Mẫn Nhi không thấy đâu.
"Mẫn Nhi đâu?" Ninh Bất Khuất thấp giọng hỏi, trả lời hắn chính là đại đệ tử của Thương Vân phái – Lâm Vãn Phong.
"Tiểu sư muội vừa nãy nói muốn đi dạo, bản thân liền tránh đi."
"Thật là càng ngày càng không có quy của, cũng đúng, nó vốn đối với đại hội võ lâm này không có hứng thú." Ninh Bất Khuất thở dài, âm thầm cảm thán Ninh Mẫn Nhi tuy rằng thiên phú cực cao, nhưng lại không chăm chỉ luyện võ, Thương Vân Thập tam kiếm cũng chỉ học được hai kiếm, đằng này thiên phú cực tốt lại không chăm chỉ luyện, bất quá, Ninh Bất Khuất cũng không có làm khó người khác, trong lòng nghĩ chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi.
"Chưởng môn, mời dùng trà." Bên thân của Văn Nhược Nhàn vẫn luôn mang theo trà nóng cho Mạc Ly Hề, việc này cơ hồ đã là thói quen mấy năm nay, hơn nữa nàng cũng yêu thích uống trà nóng.
"Đa tạ." Mạc Ly Hề nói câu đạ tạ, quay đầu nhìn về phía chỗ nơi Phó Vân Mặc đứng lúc nãy, con ngươi lại có chút ảm đảm.
"Mạc sư tỷ, vừa rồi tiểu nhị cô nương khách điếm tóc vàng kia có tới xem nha!"
Gia Cát Điềm Nhi cũng có chút ý tới Phó Vân Mặc, đầu tóc vàng kim thế kia, ở trong đám người cũng là cực kỳ bắt mắt.
"Vậy sao..." Mạc Ly Hề chỉ nhàn nhạt mà đáp một câu, chỉ là khóe miệng vốn dĩ gợi lên nụ cười dần dần lại có vẻ mất mát hiện lên.
Vì sao trong lòng...lại có cảm giác mất mát như vậy chứ?
Lúc này một nam đệ tử Thần Nhận phái đi tới, chỉ thấy tóc đen của hắn búi lên, dáng vẻ đường đường, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cùng hình dáng của đao tưới đều tinh xảo như nhau, thực sự tuấn mỹ vô cùng, hắn lại dùng đôi mắt sáng chỉ nhìn về phía Mạc Ly Hề, trong ánh mắt đầy thâm tình, có thể làm nữ tử ở Thiên Cơ thành khuynh đảo theo.
"...Mạc cô nương." Nam tử kia thẹn thùng mà kêu một tiếng Mạc Ly Hề, Mạc Ly Hề giương mắt vừa thấy, trong mặt chợt lóe qua cảm xúc phức tạp.
"Sở đại ca."
"Ai nha ~ Các ngươi làm sao mà khách khí như vậy nữa, đều là người có hôn ước mà." Gia Cát Điềm Nhi thực sự không biết hai người muốn gì, một người thì muốn che đậy, một người thì làm sao cũng không che đậy được, làm ngươi ta sốt ruột vô cùng.
"Sư muội." Văn Nhược Nhàn lạnh lùng gọi Gia Cát Điềm Nhi, Gia Cát Điềm Nhi biết đó là cảnh cáo, ngay sau đó ngậm miệng lại, mặt đen lại sắp tức giận, thật sự làm người ta khó chịu.
"Không biết...Mạc cô nương đêm nay có thể cùng tại hạ đi dạo ở Thiên Cơ thành được không?" Sở Hồng Phi – là con trai của chưởng môn Sở Hành của Thần Nhận phái, cũng là người có hôn ước với Mạc Ly Hề, mà hôn ước này là do chưởng môn đời trước của Thiên Duyên Phái cùng Sở Hành đính hẹn.
"....Xin lỗi Sở đại ca, ta hôm nay có chút mệt mỏi..."
"Vậy ngày mai..."
"Ngày mai ta còn có chút chuyện quan trọng trong phái muốn xử lý..." Mạc Ly Hề đối với Sở Hồng Phi lộ ra nụ cười ôn hòa, cho dù muốn tức giận, muốn thất vọng, cũng trong ý cười kia hóa giải thành tiếng thở dài.
Ta luôn chọi không lại nàng....
"Hảo, vậy Mạc cô nương phải chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, Sở Hồng Phi liền rời đi, Mạc Ly Hề dường như không có việc gì mà tiếp tục uống trà, chính là suy nghĩ trong lòng đã tung bay, trước kia thấy Sở Hồng Phi cũng không bao nhiêu cảm giác, nhưng vì sao hôm nay nhìn thấy, thế nhưng lại có thêm vài phần phiền muộn....
Văn Nhược Nhàn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mạc Ly Hề một cái, thở dài....
"A...Kia không phải là yêu nữ Thu Hồng Y sao?" Gia Cát Điềm Nhi trong đám người nhìn ra một thân y phục đỏ, còn có dung nhân quyến rũ đến cực điểm, bất quá chỉ một cái chớp mắt, lại giống như không thấy.
"....Nàng ta cũng tới?" Mạc Ly Hề nhíu chặt chân mày, lại nói yêu nữ này của Thiên Duyên phái có chút sâu xa, người trong phái biết được không nhiều lắm, hiện giờ cũng chỉ có chính nàng cùng Văn Nhược Nhàn là biết rõ.
"Chưởng môn, có cần...."
"Không cần, chỉ cần quan sát là được." Chỉ cần không xảy ra chuyện gì uyên náo, nàng cũng không muốn sử dụng phương pháp mạnh đến trị Thu Hồng Y.
*******
Mặt khác, Phó Vân Mặc đang lôi kéo Nam Côn Luân chạy loạn ở Thiên Cơ thành, sau khi chạy đã thấm mệt, đôi tay chống lên đầu gối không ngừng thở dốc.
" Đệ nói này....Tiểu Mặc tỷ, tỷ....ha....rốt cuộc là muốn tìm cái gì a?" Nam Côn Luân cũng đã mệt không thở ra hơi, ai biết được thể lực của Phó Vân Mặc lại tốt như vậy, chạy lâu như vậy hiện tại muốn chịu dừng lại.
" Thanh Long hẻm ở Thiên Cơ thành ở đâu a?"
" Tỷ tìm Thanh Long hẻm thì cứ nói ra a! Đệ biết mà!"
"Ngươi không nói sớm!"
"Tỷ có hỏi đâu!" Cứ như vậy, dưới tình huống hai người ồn ào nhốn nháo, di chuyển những bước chân nặng nhọc của họ hướng Thanh Long hẻm mà đi đến.
Thiên Cơ thành tổng cộng có tám con đường lớn, lấy mệnh danh trong quẻ tượng bát quái mà đặt, bốn con hẻm nhỏ, lấy mệnh danh của tứ đại thần thú, tức Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng Huyền Vũ.
Mà Thanh Long hẻm ở hướng đông bên trong Thiên Cơ thành, Nam Côn Luân dẫn đường đi tới, rốt cuộc cũng đi tới Thanh Long hẻm.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ muốn tìm cái gì?"
"Tìm người, Ninh Mẫn Nhi."
"Ninh Mẫn Nhi?"
"Đúng vậy! Nàng ta bị Hắc Bạch Song Sát bắt đi rồi! Ngay tại Thanh Long hẻm này." Phó Vân Mặc thanh âm cực nhẹ, giống như đang sợ tai vách mạch rừng, người ở Thanh Long hẻm này không nhiều lắm, hơn nữa có mấy cái hẻm nhỏ bí ẩn, Phó Vân Mặc dự tính tìm từng người, nhưng không tính toán phân công nhau tìm, nam chính cuối cùng cũng là nam chính, sợ là sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Tỷ làm sao biết được?"
"Ngươi đừng quản ta, tin ta thì đi tìm cùng ta!" Phó Vân Mặc nói xong, lập tức đến những ngõ nhỏ bí ẩn đó đi đi lại lại, Nam Côn Luân tuy rằng không biết Phó Vân Mặc làm sao mà biết được, nhưng vẫn đi theo sau, ít nhất từ trước đến nay Phó Vân Mặc đều chưa từng lừa gạt hắn, nàng cũng không có lý do gì dùng chuyện này để lừa gạt hắn.
Hai người đi qua vài cái ngõ nhỏ, thời điểm đi đến cái ngõ nhỏ cuối cùng, nghe được hai âm thanh âm dương quái khí..
"Đại ca, ngươi nói xem nữ tử này nên chơi thế nào mới được đây?"
"....Thích chơi như thế nào thì chơi như thế đó..."
"Ngươi nói nếu như lão nhân Ninh Bất Khuất kia biết chúng ta đem nữ nhi của hắn làm....Ha ha, ngươi nói hắn về sau còn mặt mũi đứng trong giang hồ nữa đây?"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đối phương thoáng nhìn nhau, hoàn toàn không lên tiếng, võ công của bọn họn không có lợi hại như Hắc Bạch Song Sát, tất nhiên phải suy nghĩ cẩn thận làm sao để cứu người mới ổn.
Hắc Bạch Song Sát, đứng thứ hai trong Tứ Đại Ma Đầu, là cao thủ về dùng độc trên giang hồ, cao thủ khinh công, cũng là dâm tặc hái hoa tiếng ác đồn xa nhất trên giang hồ, người trong giang hồ đều hận không thể diệt trừ cho thống khoái, mà hết thảy trong đó đều là nữ tử của Thiên Duyên phái là ngươi dẫn đầu, chỉ là Phó Vân Mặc lại biết...Hắc Bạch Song Sát này đầu óc không linh hoạt lắm, còn thích chơi xung đột nội bộ...
**************
Lời tác giả:
Đúng rồi, Mạc tiên tử đã có hôn ước trên người rồi. Ha ha, ta thật sự là một tên ác quỷ!
Bản thân đã cố gắng hết sức cho phần võ thuật, hy vọng mọi người có thể hình dung Ha ha ha!
Yêu mọi người, nhiều lắm luôn!!
Vô cùng cảm ơn mọi người ra sức duy trì cho tôi, tôi sẽ tiếp tục nổ lực a!
------------HẾT CHƯƠNG 12-------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.