Chương 95: Phối hợp ăn ý
Văn Nhã Ai Cập Miêu
02/07/2021
"Không giết, còn giữ lại mang đi chúc Tết hả?"
**********
"...Tạnh mưa rồi..."
Dạ Khê Hàn nhìn cơn mưa đã ngừng lại ở ngoài cửa sổ, giống như thời cơ đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mọi người nghe Dạ Khê Hàn nói, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cơn mưa xác thực vào giờ phút này đã tạnh, chỉ còn chừa lại những giọt mưa dai dẳng ở trên mái ngói.
Dạ Khê Hàn cầm chắc Thoát Cốt kiếm ở trong tay, nói: "Triệu tập các giáo đồ có mặt hiện tại, tấn công lên."
"Rõ!"
Tiểu Đường sau khi nghe xong, dẫn ba người còn lại rời đi, mà Phó Vân Mặc nhìn về ngôi miếu hoang kia nói: "Tào tiền bối, Tào cô nương, chuyện này căn bản không có liên quan đến các ngươi, hiện tại nên rời đi thì tốt hơn."
Phó Vân Mặc cảm thấy, chuyến đi này, nhất định vô cùng hiểm trở, Tào Nhất Sư cùng Tào Hàn vốn không có liên quan đến chuyện này, bất quá chỉ vì trị liệu cho mình, cùng điều tra chuyện liên quan đến cổ độc nên mới trở về phía Nam, cùng với chuyện đối kháng với kẻ thần bí và toàn bộ An Ninh tự, vốn không thể liên lụy tới bọn họ được.
"Chúng ta nếu muốn rời đi, đã sớm đi rồi, cổ độc này hại người quá nặng, làm y giả, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Tào Nhất Sư nói, nếu không phải quan tâm đến chuyện này, bọn họ cũng không trở lại phía Nam, tất nhiên sẽ không đợi đến thời khắc mấu chốt thế này mà rời đi.
"Ừ...Chẳng lẽ các ngươi ghé bỏ mắt ta bị mù, sẽ vướng tay vướng chân các ngươi sao?"
Tào Hàn lạnh giọng mở miệng, Phó Vân Mặc vừa nghe, cảm thấy bản thân lại dẫm lên đuôi mèo nữa rồi, lập tức xua tay lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải là ý này."
Phó Vân Mặc cảm thấy trên trán của mình đổ một tầng mồ hôi lạn h, Tào Hàn này luôn nhạy cảm làm người ta cảm thấy đáng sợ vô cùng, lời mà đáp sai, liền sẽ rơi vào hố bẫy của nàng ta ngay tức khắc.
"Vậy thì đi!"
Dạ Khê Hàn nắm chặt Thoát Cốt kiếm bên hông, dẫn đầu rời khỏi ngôi miếu hoang trước, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đi theo sát phía sau, mà Tào Nhất Sư và Tào Hàn lại đi ở sau cùng.
Một đám người cứ như vậy mà ào ạt đi lên An Ninh tự, chuẩn bị cùng kẻ thần bí kia liều chết một phen.
Nhưng mà còn chưa tới cửa chùa, liền có một đám người che chắn ở trước mặt bọn họ.
Trang phục của bọn họ là người của Nguyệt Lạc sơn trang, có một người ở bên kia mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đều nhận ra chính là Trương Ma Tử, cái tên Trương Ma Tử vừa rời khỏi Tứ Hải lâu liền gia nhập vào Nguyệt Lạc sơn trang.
"Trương Ma Tử!"
"Trương Ma Tử!"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đồng thanh lên tiếng, tuy rằng không thích Trương Ma Tử, nhưng bọn họ cũng không hy vọng cùng hắn giương cung bạt kiếm, bọn họ cũng biết rõ, trận chiến này khẳng định phải thấy máu.
Trương Ma Tử thấy Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, lập tức cười lạnh ra tiếng: "Trương mỗ có tài đức gì chứ, có thể để cho hai vị cao thủ đây nhớ đến?"
Ngữ khí âm dương quái khí, làm người nghe cảm thấy không thoải mái, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân trong lòng đều không nhịn được mà nghĩ, Trương Ma Tử này quả nhiên lúc trước hay hiện tại đều là một kẻ làm người ta chán ghét.
Mọi người giương mắt nhìn tới, chỉ cần lên cái cầu thang thật dài này liền có thể tới An Ninh tự, cố tình ngay chính lúc này đám ngụy quân tử này lại chắn đường của bọn họ, thật sự làm phiền người khác vô cùng.
"Giáo chủ, để ta đi giải quyết bọn họ."
Nói xong chính là Điền Khánh, tính trong tứ đại Đường chủ, hắn là cấp thấp nhất, tất nhiên chịu không được đám chó dám chặn được Giáo chủ nhà mình.
"Ừ."
Dạ Khê Hàn nhẹ nhàng đồng ý, hiển nhiên nàng cũng không muốn động thủ giải quyết đám tiểu lâu la này, lãng phí sức lực.
Nhưng mà vào ngay lúc này, phía sau Nguyệt Lạc sơn trang lại xuất hiện một người, một người mà bọn họ không ngờ tới được.
"Sở Hành..."
Tào Nhất Sư nhìn người nọ xuất hiện từ phía sau đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang, bước chân có chút bay bổng, hai mắt đỏ bừng, có sự điên cuồng nhè nhạt, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt cũng đã mất đi tiêu điểm, tựa như một....con rối.
"Cẩn thận, hắn trúng cổ rồi."
Tào Nhất Sư hiện tại đối với cổ có chút hiểu biết, liếc mắt một cái liền biết chưởng môn của Thần Nhận phái – Sở Hành một trong năm đại cao thủ hiện giờ, đã trúng cổ độc.
"Chỉ có thể giết chết thôi sao?"
Phó Vân Mặc lui về phía sau một bước, hỏi, Sở Hành dù sao cũng là chưởng môn hiện tại của Thần Nhận phái, nếu ở An Ninh tự giết người, truyền ra ngoài, sợ là giang hồ cũng không có chỗ dung thân cho bọn họ.
"Không giết, còn giữ lại mang đi chúc Tết hả?"
Tào Hàn cười, hiện tại cổ độc không phải là thứ nàng có thể giải trừ được, trừ phu nàng có thể học từ cơ sở, bất quá hiện tại hiển nhiên cũng không có thời gian nhàn hạ như thế.
"....Chúc Tết...sợ là toàn bộ Thần Nhận phái đều đem chúng ta mở hàng đầu năm..."
Nam Côn Luân nhịn không được mà lẩm bẩm một câu, không thể ngờ được kẻ thần kia lại bắt Sở Hành đi, còn dùng hắn để cản trở đường đi của mọi người, nghĩ đến đây, bọn họ có vài phần kiêng kị hắn ta, hay là...dùng hắn ta để kéo dài thời gian?
Kéo dài thời gian?
"Đợi đã, kẻ thần bí có phải là muốn kéo dài thời gian hay không, hắn muốn làm gì?"
Nam Côn Luân hỏi, mà trong lòng Phó Vân Mặc chợt căng thẳng, được Nam Côn Luân nhắc nhở như thế, lập tức nói: "Xem ra không thể suy nghĩ nhiều được nữa, giết trước rồi nói!"
Nếu thật sự muốn kéo dài thời gian, nghiên cứu cổ độc lợi hại hơn nữa? Hay là khôi phục thương thế? Phó Vân Mặc nhớ rõ hắn bị Dạ Khê Hàn đả thương, hay là...có âm mưu gì khác lớn hơn nữa.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Phó Vân Mặc loạn thành một nùi, tác giả của [Phong Vân Biến] này có rốt cuộc đầu óc có phải bị lủng lỗ hay không? Cư nhiên lại mở ra một màn rối não như vậy chứ!
"Giết."
Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng nói một chữ, Điền Khánh liền dẫn người tiến lến, cùng đám đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang đối chiến, mà Sở Hành giống như phát điên, sát chiêu hướng vào đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, bởi vì Sở Hành có khổ luyện ngạnh công (luyện gồng cứng cơ bắp), một chưởng một quyền liền đánh bay đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo.
"Kỳ quái..."
Tào Nhất Sư chăm chú nhìn thế cục ở trước mắt, hắn cũng chưa động thủ, kỳ thật ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái, tại sao Sở Hành nhìn giống như là mất đi lý trí, lại cố tình không công kích đám đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang, chỉ công kích người của Dạ Nguyệt thần giáo...chuyện này...
"Xảy ra chuyện gì, Tào lão nhân?"
Tào Hàn không thể thấy, chỉ có thể dựa vào Tào Nhất Sư kể lại tình huống hiện tại mà thôi.
"Cổ độc mà Sở Hành mang trên người kia, vốn là nên mất đi lý trí, nhưng mà hắn chỉ biết công kích người của Dạ Nguyệt thần giáo, lại không công kích người của Nguyệt Lạc sơn trang, ta hoài nghi..."
Tào Nhất Sư còn chưa nói xong, Tào Hàn liền nói tiếp: "Trên người của Nguyệt Lạc sơn trang sợ là mang theo hoặc có thứ gì đó làm Sở Hành không đến công kích."
Tào Hàn nói xong, lập tức quay đầu nói với Dạ Khê Hàn: "Dạ giáo chủ, bắt sống một đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang."
Dạ Khê Hàn sau khi nghe xong, gật đầu, nói: "Điền Khánh, bắt sống một tên."
Điền Khánh tuân lệnh, trực tiếp đánh một tên đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang té xỉu trên mặt đất, sau đó rất nhanh liền kéo hắn rời khỏi nơi giao đấu.
Điền Khánh đưa người tới, Tào Nhất Sư lập tức tiến tới nhìn, tìm kiếm vài lần, phát hiện hắn đeo một cái ống nhỏ.
Tào Nhất Sư đem ống nhỏ mở ra, bên trong có một con rắn độc màu đen cực nhỏ, hơn nữa còn có mùi tanh tưởi khó ngửi, thời điểm Tào Nhất Sư mở ra, rắn độc liền muốn bò ra, Tào Nhất Sư lập tức đậy cái nắp lại, nói: "Xem ra là cái này rồi."
"Đó là cái gì?"
Tào Hàn hỏi, Tào Nhất Sư lập tức đáp: "Là một con rắn độc tạo ra từ cổ."
"Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc....cổ ở trên người Sở Hành, cùng với con rắn độc này e la vật tương khắc nhau."
Tào Hàn nói xong, chỉ thấy Tào Nhất Sư đem ống nhỏ giao cho Dạ Khê Hàn, nói: "Mang cái này theo, Sở Hành sẽ không thương tổn đến ngươi."
Dạ Khê Hàn đang muốn đến lấy, nhưng Nam Côn Luân ở một bên lại tiếp lấy, nói: "Để ta đi cho!"
Nam Côn Luân đem ống nhỏ trong tay Tào Nhất Sư cướp đi, đặt vô lồng ngực của mình, trong lòng cầu nguyện cái nắp này ngàn vạn lần đừng bị bung ra, liền tiến đến đi tìm Sở Hành.
Sở Hành quả nhiên đối với Nam Côn Luân làm như không thấy, Tu La trong tay Nam Côn Luân tra ra khỏi vỏ, [Quỷ kiếm] sắc bén mà mơ hồ, Sở Hành cho dù vì mất đi lý trí cũng không thể chống đỡ lại được, huống chi mất đi lý trí, chỉ có thể chống đỡ theo bản năng, đáng tiếc kiếm pháp của Nam Côn Luân quá nhanh, từng chiêu đều cắt lên cánh tay đỡ đòn của Sở Hành, cơ hồ cũng sắp làm tay của Sở Hành tước đến thấy xương cốt.
Nhưng mà Sở Hành ngay cả mày cũng không nhăn một chút nào, phảng phất bị thương không phải là tay của bản thân, lúc Nam Côn Luân xoay người một cái, một kiếm đâm xuyên vào trái tim của Sở Hành, chỉ thấy thân hình của Sở Hành trong nháy mắt dừng lại, tất cả mọi người đều cho rằng Sở Hành đã chết, thì hắn lại cử động, dùng nội lực đẩy lùi Nam Côn Luân.
Nam Côn Luân lùi về phía sau mấy bước, vốn dĩ ống nhỏ kia cất ở trong ngực đã văng đi mất, Nam Côn Luân thầm thở dài, vừa định nhặt cái ống nhỏ lên, Sở Hành lập tức xông lên với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó một con dao bổ xuống ở phía trên đầu của Nam Côn Luân, Nam Côn Luân xoay người bỏ trốn, mắt thấy chỗ mà Sở Hành vừa chém xuống lập tức nứt thành một đường, trái tim lập tức vẫn chưa hết sợ hãi...
Vừa rồi nếu tránh không kịp...chẳng phải là chỉ cần một chiêu của Sở Hành là mất mạng rồi sao?
"Sở Hành đã chết."
Tào Nhất Sư nhỏ giọng nói, Tào Hành hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
"Một kiếm xuyên tim, lại có thể hành động tự nhiên, trừ bỏ tử sĩ ra, ta không thể nghĩ đến phương diện nào khác."
Tào Hàn trầm mặc, đồng ý suy đoán của Tào Nhất Sư.
"Nam tiểu tử, chặt đầu hắn xuống đi."
Đối phó với tử sĩ, chỉ có phương pháp này mới có hiệu quả.
Nam Côn Luân nhìn Sở Hành ở trước mắt giống như điên cuồng mà tấn công về phía mình, không nhịn được mà trợn trắng mắt...
Chặt đầu của hắn...nói nghe thật là nhẹ nhàng quá ha....
Nhưng vào lúc này, Nam Côn Luân thấy ngân quang chợt lóe, trong lòng cả kinh, kẻ nào phóng ám khí!
Nam Côn Luân chỉ thấy một cái phi tiêu bay về phía mình, Sở Hành còn đang xông về phía mình, trong lúc nhất thời mất đi mục tiêu.
[Keng ——]
Nhưng vào lúc này Phó Vân Mặc chắn ở trước người Nam Côn Luân, đánh bay phi tiêu kia, nói: "Trương Ma Tử tên khốn nạn nhà ngươi!"
Phó Vân Mặc vốn đang đứng ở chỗ xa, tất nhiên đều thấy hết mọi thứ rất rõ ràng, Trương Ma Tử phóng phi tiêu, quả thực là muốn mạng của Nam Côn Luân!
Sở Hành một tay cầm dao đang muốn chém về phía Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc tính toán dung Vân Trung Tiên chắn lấy, nhưng mà Thoát Cốt kiếm như rắn quấn tới, lại dùng sức lực vô cùng mạnh quấn lấy cánh tay của Sở Hành.
"Chính là bây giờ!"
Vân Trung Tiên của Phó Vân Mặc biến thành dạng xòe ô, che lên trên đỉnh đầu, Nam Côn Luân dùng [Như diều gặp nhỏ], phóng lên trên Vân Trung Tiên của Phó Vân Mặc, trợ lực, thừa dịp Sở Hành không thể cử động, Tu La kiếm sức lực mạnh mẽ chém về phía cổ của Sở Hành, kiếm quá nhanh, thân kiếm thậm chí cũng không dính một chút máu nào.
Đầu mình hai nơi...
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân vận dụng [Như diều gặp gió] thối lui lại, dù sao bọn họ cũng không biết máu trên người của Sở Hành, dính vào có thể bị tổn thương gì không.
Nhưng mà ngay lúc này, mắt thấy có một con cóc từ phần đầu bị chặt đứt của Sở Hành bò ra, Tào Nhất Sư vẫn luôn quan sát chiến cuộc, vừa thấy thứ đó, kim châm trong tay phóng ra, đem thứ kia diệt trừ tại chỗ, chỉ thấy nó giãy giụa vài cái, liền không còn hơi thở.
"Tiến tới giết."
Dạ Khê Hàn thu hồi Thoát Cốt kiếm, đệ tử Dạ Nguyệt thần giáo nghe thấy mệnh lệnh của Dạ Khê Hàn, toàn bộ ồ ạt xông lên, đám đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang còn thừa lại thấy thế, chính là muốn bỏ trốn, nhưng mà Phó Vân Mặc có thể buông tha cho tất cả, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một tên.
"Trương Ma Tử!"
Tốc độc của Phó Vân Mặc quá nhanh, một chiêu bắt lấy Trương Ma Tử, đè hắn xuống nấc thang, nhìn sự tuyệt vọng sợ hãi khi đối diện với cái chết trong mắt Trương Ma Tử, mũi kiếm của Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc đặt lên trên cổ Trương Ma Tử.
"Chịu chết đi!"
---------Hết chương 95---------
Lời của ED: Mình đã edit xong bộ này, dự kiến sẽ đăng lên từ từ cho mọi người. Hiện tại đăng đến chương 95, truyện tổng cộng 107 chương, nên cũng dần kết thúc, cám ơn mọi người đã ủng hộ.
**********
"...Tạnh mưa rồi..."
Dạ Khê Hàn nhìn cơn mưa đã ngừng lại ở ngoài cửa sổ, giống như thời cơ đã có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Mọi người nghe Dạ Khê Hàn nói, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cơn mưa xác thực vào giờ phút này đã tạnh, chỉ còn chừa lại những giọt mưa dai dẳng ở trên mái ngói.
Dạ Khê Hàn cầm chắc Thoát Cốt kiếm ở trong tay, nói: "Triệu tập các giáo đồ có mặt hiện tại, tấn công lên."
"Rõ!"
Tiểu Đường sau khi nghe xong, dẫn ba người còn lại rời đi, mà Phó Vân Mặc nhìn về ngôi miếu hoang kia nói: "Tào tiền bối, Tào cô nương, chuyện này căn bản không có liên quan đến các ngươi, hiện tại nên rời đi thì tốt hơn."
Phó Vân Mặc cảm thấy, chuyến đi này, nhất định vô cùng hiểm trở, Tào Nhất Sư cùng Tào Hàn vốn không có liên quan đến chuyện này, bất quá chỉ vì trị liệu cho mình, cùng điều tra chuyện liên quan đến cổ độc nên mới trở về phía Nam, cùng với chuyện đối kháng với kẻ thần bí và toàn bộ An Ninh tự, vốn không thể liên lụy tới bọn họ được.
"Chúng ta nếu muốn rời đi, đã sớm đi rồi, cổ độc này hại người quá nặng, làm y giả, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được."
Tào Nhất Sư nói, nếu không phải quan tâm đến chuyện này, bọn họ cũng không trở lại phía Nam, tất nhiên sẽ không đợi đến thời khắc mấu chốt thế này mà rời đi.
"Ừ...Chẳng lẽ các ngươi ghé bỏ mắt ta bị mù, sẽ vướng tay vướng chân các ngươi sao?"
Tào Hàn lạnh giọng mở miệng, Phó Vân Mặc vừa nghe, cảm thấy bản thân lại dẫm lên đuôi mèo nữa rồi, lập tức xua tay lắc đầu nói: "Tuyệt đối không phải là ý này."
Phó Vân Mặc cảm thấy trên trán của mình đổ một tầng mồ hôi lạn h, Tào Hàn này luôn nhạy cảm làm người ta cảm thấy đáng sợ vô cùng, lời mà đáp sai, liền sẽ rơi vào hố bẫy của nàng ta ngay tức khắc.
"Vậy thì đi!"
Dạ Khê Hàn nắm chặt Thoát Cốt kiếm bên hông, dẫn đầu rời khỏi ngôi miếu hoang trước, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đi theo sát phía sau, mà Tào Nhất Sư và Tào Hàn lại đi ở sau cùng.
Một đám người cứ như vậy mà ào ạt đi lên An Ninh tự, chuẩn bị cùng kẻ thần bí kia liều chết một phen.
Nhưng mà còn chưa tới cửa chùa, liền có một đám người che chắn ở trước mặt bọn họ.
Trang phục của bọn họ là người của Nguyệt Lạc sơn trang, có một người ở bên kia mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đều nhận ra chính là Trương Ma Tử, cái tên Trương Ma Tử vừa rời khỏi Tứ Hải lâu liền gia nhập vào Nguyệt Lạc sơn trang.
"Trương Ma Tử!"
"Trương Ma Tử!"
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đồng thanh lên tiếng, tuy rằng không thích Trương Ma Tử, nhưng bọn họ cũng không hy vọng cùng hắn giương cung bạt kiếm, bọn họ cũng biết rõ, trận chiến này khẳng định phải thấy máu.
Trương Ma Tử thấy Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân, lập tức cười lạnh ra tiếng: "Trương mỗ có tài đức gì chứ, có thể để cho hai vị cao thủ đây nhớ đến?"
Ngữ khí âm dương quái khí, làm người nghe cảm thấy không thoải mái, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân trong lòng đều không nhịn được mà nghĩ, Trương Ma Tử này quả nhiên lúc trước hay hiện tại đều là một kẻ làm người ta chán ghét.
Mọi người giương mắt nhìn tới, chỉ cần lên cái cầu thang thật dài này liền có thể tới An Ninh tự, cố tình ngay chính lúc này đám ngụy quân tử này lại chắn đường của bọn họ, thật sự làm phiền người khác vô cùng.
"Giáo chủ, để ta đi giải quyết bọn họ."
Nói xong chính là Điền Khánh, tính trong tứ đại Đường chủ, hắn là cấp thấp nhất, tất nhiên chịu không được đám chó dám chặn được Giáo chủ nhà mình.
"Ừ."
Dạ Khê Hàn nhẹ nhàng đồng ý, hiển nhiên nàng cũng không muốn động thủ giải quyết đám tiểu lâu la này, lãng phí sức lực.
Nhưng mà vào ngay lúc này, phía sau Nguyệt Lạc sơn trang lại xuất hiện một người, một người mà bọn họ không ngờ tới được.
"Sở Hành..."
Tào Nhất Sư nhìn người nọ xuất hiện từ phía sau đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang, bước chân có chút bay bổng, hai mắt đỏ bừng, có sự điên cuồng nhè nhạt, sắc mặt tái nhợt, hai tròng mắt cũng đã mất đi tiêu điểm, tựa như một....con rối.
"Cẩn thận, hắn trúng cổ rồi."
Tào Nhất Sư hiện tại đối với cổ có chút hiểu biết, liếc mắt một cái liền biết chưởng môn của Thần Nhận phái – Sở Hành một trong năm đại cao thủ hiện giờ, đã trúng cổ độc.
"Chỉ có thể giết chết thôi sao?"
Phó Vân Mặc lui về phía sau một bước, hỏi, Sở Hành dù sao cũng là chưởng môn hiện tại của Thần Nhận phái, nếu ở An Ninh tự giết người, truyền ra ngoài, sợ là giang hồ cũng không có chỗ dung thân cho bọn họ.
"Không giết, còn giữ lại mang đi chúc Tết hả?"
Tào Hàn cười, hiện tại cổ độc không phải là thứ nàng có thể giải trừ được, trừ phu nàng có thể học từ cơ sở, bất quá hiện tại hiển nhiên cũng không có thời gian nhàn hạ như thế.
"....Chúc Tết...sợ là toàn bộ Thần Nhận phái đều đem chúng ta mở hàng đầu năm..."
Nam Côn Luân nhịn không được mà lẩm bẩm một câu, không thể ngờ được kẻ thần kia lại bắt Sở Hành đi, còn dùng hắn để cản trở đường đi của mọi người, nghĩ đến đây, bọn họ có vài phần kiêng kị hắn ta, hay là...dùng hắn ta để kéo dài thời gian?
Kéo dài thời gian?
"Đợi đã, kẻ thần bí có phải là muốn kéo dài thời gian hay không, hắn muốn làm gì?"
Nam Côn Luân hỏi, mà trong lòng Phó Vân Mặc chợt căng thẳng, được Nam Côn Luân nhắc nhở như thế, lập tức nói: "Xem ra không thể suy nghĩ nhiều được nữa, giết trước rồi nói!"
Nếu thật sự muốn kéo dài thời gian, nghiên cứu cổ độc lợi hại hơn nữa? Hay là khôi phục thương thế? Phó Vân Mặc nhớ rõ hắn bị Dạ Khê Hàn đả thương, hay là...có âm mưu gì khác lớn hơn nữa.
Trong lúc nhất thời, đầu óc Phó Vân Mặc loạn thành một nùi, tác giả của [Phong Vân Biến] này có rốt cuộc đầu óc có phải bị lủng lỗ hay không? Cư nhiên lại mở ra một màn rối não như vậy chứ!
"Giết."
Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng nói một chữ, Điền Khánh liền dẫn người tiến lến, cùng đám đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang đối chiến, mà Sở Hành giống như phát điên, sát chiêu hướng vào đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo, bởi vì Sở Hành có khổ luyện ngạnh công (luyện gồng cứng cơ bắp), một chưởng một quyền liền đánh bay đệ tử của Dạ Nguyệt thần giáo.
"Kỳ quái..."
Tào Nhất Sư chăm chú nhìn thế cục ở trước mắt, hắn cũng chưa động thủ, kỳ thật ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái, tại sao Sở Hành nhìn giống như là mất đi lý trí, lại cố tình không công kích đám đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang, chỉ công kích người của Dạ Nguyệt thần giáo...chuyện này...
"Xảy ra chuyện gì, Tào lão nhân?"
Tào Hàn không thể thấy, chỉ có thể dựa vào Tào Nhất Sư kể lại tình huống hiện tại mà thôi.
"Cổ độc mà Sở Hành mang trên người kia, vốn là nên mất đi lý trí, nhưng mà hắn chỉ biết công kích người của Dạ Nguyệt thần giáo, lại không công kích người của Nguyệt Lạc sơn trang, ta hoài nghi..."
Tào Nhất Sư còn chưa nói xong, Tào Hàn liền nói tiếp: "Trên người của Nguyệt Lạc sơn trang sợ là mang theo hoặc có thứ gì đó làm Sở Hành không đến công kích."
Tào Hàn nói xong, lập tức quay đầu nói với Dạ Khê Hàn: "Dạ giáo chủ, bắt sống một đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang."
Dạ Khê Hàn sau khi nghe xong, gật đầu, nói: "Điền Khánh, bắt sống một tên."
Điền Khánh tuân lệnh, trực tiếp đánh một tên đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang té xỉu trên mặt đất, sau đó rất nhanh liền kéo hắn rời khỏi nơi giao đấu.
Điền Khánh đưa người tới, Tào Nhất Sư lập tức tiến tới nhìn, tìm kiếm vài lần, phát hiện hắn đeo một cái ống nhỏ.
Tào Nhất Sư đem ống nhỏ mở ra, bên trong có một con rắn độc màu đen cực nhỏ, hơn nữa còn có mùi tanh tưởi khó ngửi, thời điểm Tào Nhất Sư mở ra, rắn độc liền muốn bò ra, Tào Nhất Sư lập tức đậy cái nắp lại, nói: "Xem ra là cái này rồi."
"Đó là cái gì?"
Tào Hàn hỏi, Tào Nhất Sư lập tức đáp: "Là một con rắn độc tạo ra từ cổ."
"Vạn vật trên thế gian đều tương sinh tương khắc....cổ ở trên người Sở Hành, cùng với con rắn độc này e la vật tương khắc nhau."
Tào Hàn nói xong, chỉ thấy Tào Nhất Sư đem ống nhỏ giao cho Dạ Khê Hàn, nói: "Mang cái này theo, Sở Hành sẽ không thương tổn đến ngươi."
Dạ Khê Hàn đang muốn đến lấy, nhưng Nam Côn Luân ở một bên lại tiếp lấy, nói: "Để ta đi cho!"
Nam Côn Luân đem ống nhỏ trong tay Tào Nhất Sư cướp đi, đặt vô lồng ngực của mình, trong lòng cầu nguyện cái nắp này ngàn vạn lần đừng bị bung ra, liền tiến đến đi tìm Sở Hành.
Sở Hành quả nhiên đối với Nam Côn Luân làm như không thấy, Tu La trong tay Nam Côn Luân tra ra khỏi vỏ, [Quỷ kiếm] sắc bén mà mơ hồ, Sở Hành cho dù vì mất đi lý trí cũng không thể chống đỡ lại được, huống chi mất đi lý trí, chỉ có thể chống đỡ theo bản năng, đáng tiếc kiếm pháp của Nam Côn Luân quá nhanh, từng chiêu đều cắt lên cánh tay đỡ đòn của Sở Hành, cơ hồ cũng sắp làm tay của Sở Hành tước đến thấy xương cốt.
Nhưng mà Sở Hành ngay cả mày cũng không nhăn một chút nào, phảng phất bị thương không phải là tay của bản thân, lúc Nam Côn Luân xoay người một cái, một kiếm đâm xuyên vào trái tim của Sở Hành, chỉ thấy thân hình của Sở Hành trong nháy mắt dừng lại, tất cả mọi người đều cho rằng Sở Hành đã chết, thì hắn lại cử động, dùng nội lực đẩy lùi Nam Côn Luân.
Nam Côn Luân lùi về phía sau mấy bước, vốn dĩ ống nhỏ kia cất ở trong ngực đã văng đi mất, Nam Côn Luân thầm thở dài, vừa định nhặt cái ống nhỏ lên, Sở Hành lập tức xông lên với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó một con dao bổ xuống ở phía trên đầu của Nam Côn Luân, Nam Côn Luân xoay người bỏ trốn, mắt thấy chỗ mà Sở Hành vừa chém xuống lập tức nứt thành một đường, trái tim lập tức vẫn chưa hết sợ hãi...
Vừa rồi nếu tránh không kịp...chẳng phải là chỉ cần một chiêu của Sở Hành là mất mạng rồi sao?
"Sở Hành đã chết."
Tào Nhất Sư nhỏ giọng nói, Tào Hành hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
"Một kiếm xuyên tim, lại có thể hành động tự nhiên, trừ bỏ tử sĩ ra, ta không thể nghĩ đến phương diện nào khác."
Tào Hàn trầm mặc, đồng ý suy đoán của Tào Nhất Sư.
"Nam tiểu tử, chặt đầu hắn xuống đi."
Đối phó với tử sĩ, chỉ có phương pháp này mới có hiệu quả.
Nam Côn Luân nhìn Sở Hành ở trước mắt giống như điên cuồng mà tấn công về phía mình, không nhịn được mà trợn trắng mắt...
Chặt đầu của hắn...nói nghe thật là nhẹ nhàng quá ha....
Nhưng vào lúc này, Nam Côn Luân thấy ngân quang chợt lóe, trong lòng cả kinh, kẻ nào phóng ám khí!
Nam Côn Luân chỉ thấy một cái phi tiêu bay về phía mình, Sở Hành còn đang xông về phía mình, trong lúc nhất thời mất đi mục tiêu.
[Keng ——]
Nhưng vào lúc này Phó Vân Mặc chắn ở trước người Nam Côn Luân, đánh bay phi tiêu kia, nói: "Trương Ma Tử tên khốn nạn nhà ngươi!"
Phó Vân Mặc vốn đang đứng ở chỗ xa, tất nhiên đều thấy hết mọi thứ rất rõ ràng, Trương Ma Tử phóng phi tiêu, quả thực là muốn mạng của Nam Côn Luân!
Sở Hành một tay cầm dao đang muốn chém về phía Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc tính toán dung Vân Trung Tiên chắn lấy, nhưng mà Thoát Cốt kiếm như rắn quấn tới, lại dùng sức lực vô cùng mạnh quấn lấy cánh tay của Sở Hành.
"Chính là bây giờ!"
Vân Trung Tiên của Phó Vân Mặc biến thành dạng xòe ô, che lên trên đỉnh đầu, Nam Côn Luân dùng [Như diều gặp nhỏ], phóng lên trên Vân Trung Tiên của Phó Vân Mặc, trợ lực, thừa dịp Sở Hành không thể cử động, Tu La kiếm sức lực mạnh mẽ chém về phía cổ của Sở Hành, kiếm quá nhanh, thân kiếm thậm chí cũng không dính một chút máu nào.
Đầu mình hai nơi...
Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân vận dụng [Như diều gặp gió] thối lui lại, dù sao bọn họ cũng không biết máu trên người của Sở Hành, dính vào có thể bị tổn thương gì không.
Nhưng mà ngay lúc này, mắt thấy có một con cóc từ phần đầu bị chặt đứt của Sở Hành bò ra, Tào Nhất Sư vẫn luôn quan sát chiến cuộc, vừa thấy thứ đó, kim châm trong tay phóng ra, đem thứ kia diệt trừ tại chỗ, chỉ thấy nó giãy giụa vài cái, liền không còn hơi thở.
"Tiến tới giết."
Dạ Khê Hàn thu hồi Thoát Cốt kiếm, đệ tử Dạ Nguyệt thần giáo nghe thấy mệnh lệnh của Dạ Khê Hàn, toàn bộ ồ ạt xông lên, đám đệ tử Nguyệt Lạc sơn trang còn thừa lại thấy thế, chính là muốn bỏ trốn, nhưng mà Phó Vân Mặc có thể buông tha cho tất cả, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một tên.
"Trương Ma Tử!"
Tốc độc của Phó Vân Mặc quá nhanh, một chiêu bắt lấy Trương Ma Tử, đè hắn xuống nấc thang, nhìn sự tuyệt vọng sợ hãi khi đối diện với cái chết trong mắt Trương Ma Tử, mũi kiếm của Vân Trung Tiên trong tay Phó Vân Mặc đặt lên trên cổ Trương Ma Tử.
"Chịu chết đi!"
---------Hết chương 95---------
Lời của ED: Mình đã edit xong bộ này, dự kiến sẽ đăng lên từ từ cho mọi người. Hiện tại đăng đến chương 95, truyện tổng cộng 107 chương, nên cũng dần kết thúc, cám ơn mọi người đã ủng hộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.