Điếm Tiểu Nhị

Chương 2

Ngốc Ngốc Đích Tiếu

23/05/2021

Kết thúc công việc, hôm nay tâm trạng ta không tệ, hát chút tiểu khúc trở về nhà. Hôm nay thu vào chút tiền không ít, tâm trạng đặc biệt vui sướng. Khi đi ngang qua tiệm sách góc đường, ta nhìn các văn nhân toan nho này, không khỏi nhớ tới, hôm nay trong lúc công tác, ta vô ý nghe được một tin tức nho nhỏ. Học viện công dương thành hình như tháng sau sẽ tuyển nhận tiểu hài tử vừa đến độ tuổi đi học khắp toàn thành, dù giàu hay nghèo, đứa bé vừa độ tuổi đều có thể tham dự cuộc thi chiêu sinh của học viện, một khi trúng tuyển, sẽ được đến thư viện học tập.

Nghĩ đến, ta không khỏi nhớ tới Nhất Nguyệt hình như vừa vặn đến tuổi tuyển nhận. Hí mắt xem tiệm sách một chút, ta nghĩ một chút, tuy rằng điều kiện đi vào có điểm khó khăn, bất quá được vào học đường đọc sách, không nói mỗi tháng có thể lấy nửa lượng bạc trợ cấp cuộc sống, ân, nếu học thật tốt, mười năm sau lấy công danh Trạng Nguyên thám hoa gì đó, trở thành quan triều đình, khi đó ta có thể kêu Nhất Nguyệt nuôi, hơn nữa không cần lo lắng vấn đề dưỡng lão, càng nghĩ ta càng thấy vui vẻ.

Nghĩ nghĩ, quyết định xong chủ ý, ta cười tủm tỉm đi đến hướng tiệm sách, không phải có đầu tư mới có đáp lại sao, tuy rằng trong nhà cũng có một ít sách luận ngữ Kinh Thi linh tinh gì đó, nhưng cuộc thi nhập học hẳn là nên mua chút sách tư liệu tham khảo. Hỏi hồi lâu, cộng thêm kinh nghiệm về các đại văn nhân cùng đề nghị của lão bản, ta cuối cùng bỏ ra tiền vốn thật lớn, mua bản ba chữ kinh cùng bách gia tính, cộng thêm văn phòng tứ bảo (dụng cụ trong thư phòng như bút, nghiên mực giấy,..), trả xong tiền, tiểu phí một ngày liền mất một nửa như vậy nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của ta, ôm sách, tiếp tục hát tiểu khúc trở về nhà.

"Nhất Nguyệt, tiểu Nhị Nguyệt ta đã trở về." Tâm tình thư sướng về nhà, ta đẩy cửa ra lớn tiếng kêu.

"Bạch ca ca!" Tiểu Nhị Nguyệt lộ ra tươi cười đáng yêu trên mặt, ta đi laị gần, tiếp được thân mình tiểu Nhị Nguyệt, đem mứt quả mua được ở trên đường đưa qua.

"Ca, có thể ăn cơm." Nhất Nguyệt lại tặng ta một cái xem thường, một bộ dáng rất bất mãn hành vi ta dụ dỗ tiểu Nhị Nguyệt, sau đó đối với tiểu Nhị Nguyệt mỉm cười nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, ngoan, không thể ăn mứt quả trước khi ăn cơm, ăn cơm cơm xong lại ăn có được hay không."

Ta có điểm ai oán đem này nọ bỏ xuống, đi ăn cơm, đãi ngộ như thế nào kém nhiều như vậy.

Đang cầm bát, ta nhìn Nhất Nguyệt đang đút tiểu Nhị Nguyệt ăn cơm, nghĩ đến kế hoạch vừa rồi, suy nghĩ nên nói như thế nào mới tốt.

Giống như tầm mắt ta nhìn Nhất Nguyệt rất trực tiếp, khiến cho hắn chú ý, sau khi lại bị một cái xem thường của hắn, Nhất Nguyệt một bộ dáng trẻ con không thể dạy dỗ được nữa đối với ta nói: "Ca, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?"

Ách, ta ngây người một chút, bỏ bát xuống, sửa lại biểu tình trên mặt một chút "Khụ khụ" điều chỉnh trạng thái. Ở dưới tầm mắt nghi ngờ của Nhất Nguyệt, ta đứng đắn ngồi ngay ngắn, xuất ra uy nghiêm của một người đứng đầu trong nhà phát biểu quyết định mới nhất của ta với gia đình: "Nhất Nguyệt, hôm nay ta ở trà lâu nghe người ta nói, học viện dương thành, tháng sau bắt đầu chiêu sinh, ừm, Nhất Nguyệt tuổi cũng không còn nhỏ, cũng đã đến tuổi đến trường, cho nên, Nhất Nguyệt báo danh thi khảo nhập học đi, buổi chiều ta xin nghỉ phép đưa ngươi đi báo danh được không?"

Nói xong ta có điểm chờ mong nhìn Nhất Nguyệt, tuy rằng là người đứng đầu một nhà, nhưng Nhất Nguyệt là người quản gia, nếu hắn thực sự đi học, người nào nấu cơm dọn dẹp phòng ở, ai giặt quần áo cho ta đây, ô ô~~, đột nhiên có điểm hối hận khi ra quyết định này.

"Không đi!" Nhất Nguyệt phản ứng rất lạnh nhạt.

"Ách ~" Nhìn Nhất Nguyệt tiếp tục dỗ tiểu Nhị Nguyệt ăn cơm, phản ứng sao lại lạnh nhạt như thế. Ta như thế nào cũng là người đứng đầu một nhà không phải sao, khổ sở khó khăn quyết tâm đến đưa ra quyết định như vậy, hắn như thế nào liền đưa cái phản ứng như vậy đây?

Ta chưa từ bỏ ý định hỏi: "Vì cái gì đây?" Cơ hội đi học a, tại thời đại sùng bái văn học này, có biết bao nhiêu người tranh giành muốn đi đọc sách.

"Vì cái gì phải đi đến học viện phiền toái như vậy, cùng ca học là được rồi." Nhất Nguyệt đưa một cái xem thường cho người trưởng thành trước mặt, hắn tin tưởng những thứ hắn hiểu biết được tuyệt đối sẽ nhiều hơn thư viện phu tử.

"Ách ~ Nhất Nguyệt, ca ca ngươi chẳng phải chỉ nhận thức được vài cái chữ to sao, vào học viện, ngươi có thể đi theo lão sư giỏi học tập, chẳng lẽ ngươi không muốn?" Ta bắt đầu dụ dỗ, theo quan sát ngày thường, Nhất Nguyệt tuyệt đối là đứa nhỏ có khả năng học tốt.

"Có thể, ca." Nhất Nguyệt vẻ mặt bình thản, tiếp tục đút tiểu Nhị Nguyệt.

"Bạch ca ca tốt lắm!" Tiểu Nhị Nguyệt cũng đi theo góp vui.



"Ách ~ nhưng mà Nhất Nguyệt ~" Bị Nhất Nguyệt nghĩ như vậy, trong lòng không nhịn được đắc ý, ta ở thế kỷ 21 sống lâu như vậy, tuy rằng không phải người văn chương xuất chúng, tri thức uyên bác, nhưng có thể thấy được, hiểu biết ít lắm cũng phải có điểm nhiều hơn so với người cổ đại nơi này đi.

Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm đắc ý: "Nhưng nếu Nhất Nguyệt đi học viện đọc sách sẽ tốt hơn nhiều lắm, rất nhiều người đều muốn đi." Ai~ ta tệ nhất là việc khuyên người.

"Ân" Nhất Nguyệt không phản ứng.

"Nhất Nguyệt ~" Thanh âm trở nên phi thường ai oán, khí thế người đứng đầu một nhà biến mất không thấy tăm hơi.

Nhất Nguyệt tay bỏ xuống cái bát hết sạch, giúp tiểu Nhị Nguyệt lau sạch khóe miệng, ôn nhu nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, về sau chính mình phải tự ăn cơm."

Tiểu Nhị Nguyệt ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Còn có, không thể ăn nhiều mứt quả như vậy, sẽ không tốt nha." Sau khi chờ tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận tiếp nhận mứt quả, Nhất Nguyệt cầm bát cơm trên bàn bắt đầu ăn.

"Nhất Nguyệt ~" Sao hắn có thể bỏ qua tồn tại của ta, ta nói như thế nào cũng là ca ca ngươi, cũng là người đứng đầu một nhà a.

"Ca" Nhất Nguyệt không chịu nổi ngữ khí ai oán này, buông bát xuống, liếc mắt một cái nhìn người bộ dạng như một khuê phòng oán phụ đang cáo trạng, còn thật sự đánh giá một hồi nói:"Ca, nói đi, ca có mục đích gì?" Hắn rất hiểu biết nàng, có thể tích cực như vậy khẳng định có ý đồ khác.

"Ách ~ Nhất Nguyệt, ta sao lại có mục đích đây." Bị tầm mắt Nhất Nguyệt xem làm ta không được tự nhiên, điều chỉnh biểu tình một chút nói:"Nhất Nguyệt, về sau ngươi lớn lên muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được công danh, trở nên nổi bật hay gì đó sao?" Bắt đầu dụ dỗ.

"Sao?" Nhất Nguyệt còn thật sự đánh giá người vẻ mặt mê hoặc trước mặt: "Ca muốn ta đi thi học viện, là muốn ta về sau đi đoạt được công danh?"

"Ừ" Ta vui vẻ gật gật đầu.

"Khảo thủ công danh về sau làm quan, lấy phân bổng lộc, nuôi cả nhà?" Nhất Nguyệt nhìn người trước mắt không ngừng gật đầu, tiếp tục nói:"Quan trọng nhất là ngươi muốn có thể có cuộc sống "áo mặc tận tay cơm đưa tận miệng"( câu này tự chế nhưng nghĩa là vậy đó). Một câu trúng tim đen. =)))

"Ừ" Ta thấy trong lòng lâng lâng, đến cuối cùng cảm giác được Nhất Nguyệt ánh mắt không tốt, lập tức thu hồi khát khao trên mặt, biểu hiện nghiêm túc nói:"Ca ca của ngươi như thế nào sẽ có loại ý tưởng này đâu?" Tuy rằng ta thật sự có mục đích.

"Nhà chúng ta có tiền cho ta đi học sao?" Nhất Nguyệt nhìn người trước mắt, biểu tình trên mặt rõ ràng chính là nghĩ như vậy, lại sống chết che dấu, trực tiếp hỏi vấn đề thật nhất.

"Không thành vấn đề, có ta ở đây, Nhất Nguyệt nếu thi tốt còn có thể lấy đến trợ cấp của học viện." Nói xong trong lòng ta không khỏi nghĩ đến không biết trợ cấp này bao nhiêu đây, nếu không, có phải hay không nên đổi một công việc lương cao hơn, tuy rằng công việc hiện tại rất vui vẻ, nhưng là vì tương lai sau này, ân ~ thế nào cũng phải đổi một công việc khác.

"Còn tiểu Nhị Nguyệt làm sao bây giờ?" Hắn tiếp tục hỏi, nếu sau khi hắn đi thư viện đọc sách, trong nhà sẽ có nhiều vấn đề.

"Không thành vấn đề, có ta ở đây, ta sẽ chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt." Ta vỗ vỗ ngực, hứa hẹn.

"Ca ngươi muốn chiếu cố tiểu Nhị Nguyệt như thế nào?" Nhất Nguyệt nhớ rất rõ với thời gian đi làm của ta.



"Không có việc gì, thời điểm đi làm, có thể đem tiểu Nhị Nguyệt nhờ Liên Hoa cùng Lý đại nương tạm thời chiếu cố."

Nói đến, Lý đại nương tuy rằng có điểm thích nhiều chuyện, nhưng là tâm địa vẫn rất tốt, thời điểm ba người các nàng vừa đến, rất nhiều chuyện đều nhờ nàng hỗ trợ mới có thể chuẩn bị tốt, nhớ lại tiểu Nhị Nguyệt còn nhỏ cũng là nàng hỗ trợ chăm sóc truyền thụ kinh nghiệm mới có thể lớn lên khỏe mạnh, da thịt hồng hào trong suốt như nước, nữ nhi của nàng, Liên Hoa cô nương, trừ bỏ lúc đầu thấy ta thường mặt đỏ thẹn thùng, đến bây giờ đã có thể đỏ mặt kêu ta "Bạch ca ca". Lúc Nhất Nguyệt còn không biết may vá quần áo là nàng giúp chúng ta vá quần áo, tuy rằng hiện tại Nhất Nguyệt đã có thể may vá, nhưng đối phương vẫn là hỗ trợ nhiệt tình. Dù sao cũng phải nói là tiểu cô nương rất tốt, ân, giống như đã mười sáu tuổi đi, ai, ở nơi này giống như đến tuổi xuất giá, ai~, có chút đáng tiếc.

"Ân!" Nhất Nguyệt không biết người trước mặt đang tư tưởng cái gì, nhìn thấy Bạch Liêm bộ dáng ta cái gì đều có kế hoạch tốt, không nói gì nữa, ừ một tiếng tiếp tục ăn cơm.

Ta lấy lại tinh thần, nhìn Nhất Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh còn đang ăn cơm, thật cẩn thận hỏi:"Vậy Nhất Nguyệt đáp ứng đi sao?"

Nhất Nguyệt đưa tay lấy đĩa rau tiếp tục ăn cơm.

"Vậy quyết định như vậy đi, ngày mai ta hướng lão bản xin phép, sau đó ta liền đưa ngươi đi dương thành thư viện báo danh tham gia thi khảo."

Ở cùng Nhất Nguyệt lâu như vậy ta tự nhiên biết hắn biểu hiện như vậy đúng là hắn đã muốn đáp ứng rồi, ta vui vẻ cầm lấy bát cơm, ngay cả đậu hủ rau xanh ăn đều cảm thấy đặc biệt thơm ngon.

Nơi này sau khi thông qua một quyết định gia đình, không khí hòa hợp, người một nhà tâm trạng vui vẻ ăn cơm chiều, mà bên kia Tử Đô thành, trong Tiêu phủ - thủ phủ Dương thành, trong một cái thư phòng rộng thùng thình, trang trí uyển chuyển hàm xúc, thanh lịch, một vị nữ tử dung mạo tuyệt sắc khuynh thành mặc trang phục màu trắng ngồi trước bàn học, lúc này mày liễu khẽ nhăn, cúi đầu xem xét trong tay sổ sách, tay phải chấm một chút bút lông màu son, thường thường ở trên giấy viết vòng họa, có khi buông bút trong tay, tay rất nhanh thuần thục sử dụng bàn tính, âm thanh tính châu bát giao hưởng trong thư phòng thanh lịch.

"Tiểu thư ~" Mới vừa đóng một con dấu ở sổ sách cuối cùng, liền có tiếng đập cửa truyền đến.

Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng buông bút trong tay nói:"Tiến vào đi." Thanh âm dịu dàng như ngọc.

Vừa nghe thấy thanh âm, một tiểu nha hoàn mặc quần áo màu hồng nhạt đẩy cửa tiến vào, đối với nữ tử trong phòng cung kính nói:"Tiểu thư, đại phu nhân gọi tiểu thư đi qua dùng bữa."

"Ừ, ngươi trở về nói với mẹ ta liền đi qua sau." Giọng điệu thản nhiên chỉ khi nói về mẫu thân chính mình mới mang theo chút điểm phập phồng.

"Dạ!" Tiểu nha hoàn cung kính đóng cửa lui ra.

Tiêu Ảnh Nguyệt một thân áo trắng hơi hơi thở dài, nghĩ đến hôm nay mẫu thân mình muốn chính mình đi qua cùng nàng dùng bữa sẽ lại vì chung thân đại sự của nàng mà lải nhải. Nàng năm nay đã đến tuổi đôi mươi, tại nơi đây nữ tử mười sáu tuổi đã làm vợ người ta, mà nàng đã xem như người gả không ra, nếu không phải vì bề ngoài của nàng cùng tiền tài quyền thế địa vị của Tiêu gia, nàng có lẽ đã sớm bị người ghét bỏ, nhưng mà hiện tại tin đồn cũng không ít. Nàng nhẹ giương khóe miệng, đứng lên, tiêu sái đi ra thư phòng, đi đến phía đông sân.

Đi vào một phòng khách, nhìn thấy chính mình mẫu thân Tiêu đại phu nhân đã ngồi ở trên ghế, theo thứ tự tay trái ngồi là Tiêu gia nhị phu nhân, tam phu nhân, ngũ phu nhân. Nét mặt biểu lộ thản nhiên mỉm cười tiến lên thỉnh an:"Mẫu thân, ba vị di nương."

Một vị ôn nhu từ ái trung niên nữ tử cầm đầu, khẽ mỉm cười nói:"Nguyệt Nhi, mau tới đây ngồi xuống, để nương nhìn xem." Nói xong đứng lên không ngừng đánh giá Tiêu Ảnh Nguyệt."Nguyệt Nhi, mấy ngày không thấy con lại gầy hơn, như thế nào không chiếu cố tốt chính mình đây?" Tiêu đại phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi của mình nói.

_____Hết chương 2_____

p/s: ngay lúc còn nhiệt huyết thì edit được bao nhiêu đăng bấy nhiêu đi, kẻo càng ngày càng bận thì khổ, sắp vào học rồi =))))) cảm ơn những người đã đọc, ai thấy sai sót ở đâu cmt chỉ giáo a~~ xin lỗi em chỉ là editor tập sự T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Điếm Tiểu Nhị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook