Điếm Tiểu Nhị

Chương 36

Ngốc Ngốc Đích Tiếu

23/05/2021

"Nhất Nguyệt, bên này." Rất xa nhìn đến thân ảnh nho nhỏ của Nhất Nguyệt đi ra từ cửa lớn thư viện. Có lẽ do quá mức kích động, kêu quá lớn, người trước cửa thư viện cũng đều nhìn theo lại đây.

"Ca!" Nhất Nguyệt đi tới sau, đầu tiên liền phiên một cái xem thường ta thật lâu không gặp.

"Nhất Nguyệt, ca không phải nói với ngươi rồi sao, còn nhỏ tuổi không nên hơi một tí liền mắt trợn trắng, ngươi xem, tròng mắt đều trở nên trắng." Hai tháng không gặp Nhất Nguyệt, nhịn không được xoay người ôm cổ hắn, thân mình nho nhỏ hình như trở nên càng gầy.

"Ca, ngươi trước buông ra." Nhất Nguyệt chịu không nổi nhất là bị ta ôm, nhưng bị ta ôm cũng sẽ không giãy dụa.

"Nhất Nguyệt, đi học có phải rất vất vả hay không, như thế nào lại gầy như thế?" Không biết khi nào thì ta trở nên có chút lải nhải.

"Ca, tiểu Nhị Nguyệt đâu?" Nhất Nguyệt nói sang chuyện khác.

"Thời điểm ta đến tiểu Nhị Nguyệt đã muốn chơi đùa mệt mỏi mà ngủ, cho nên không mang nàng cùng đi ra, Tô Văn đâu, như thế nào còn không có đi ra?" Ngẩng đầu nhìn một chút, không thấy bóng dáng Tô Văn.

"Tô Văn bị phu tử kêu đi có việc dặn dò, phải một hồi mới ra đến." Nhất Nguyệt nhíu mày nhìn ta.

"Làm sao vậy?" Ta bị nhìn có chút kỳ quái.

"Ca, cổ ngươi là chuyện gì xảy ra?" Nhất Nguyệt nhăn mày.

"A, ân, không có việc gì, chính là không cẩn thận bị thương ngoài da." Ta có chút xấu hổ giải thích.

"Thật sự là như vậy?" Nhất Nguyệt rõ ràng không tin lời nói của ta.

"Đương nhiên, chẳng lẽ ta là ca ngươi còn lừa ngươi hay sao." Ta xuất ra uy nghiêm của một trưởng bối, thẳng thắt lưng, cũng không thể ăn ngay nói thật nói đây là bị người cho rằng là sắc lang mà bắt lấy, không cẩn thận làm bị thương đi.

"Là như thế liền tốt nhất!" Nhất Nguyệt gật đầu một chút, sau đó nhướn mày hỏi:"Nghiêm trọng sao? Có xem đại phu sao?"

"Đương nhiên là có xem đại phu, đại phu nói chỉ là bị thương ngoài da chảy chút máu, bôi chút kim sang dược, qua vài ngày sẽ không có chuyện gì." Trong lòng nhịn không được cảm động, Nhất Nguyệt nhà ta chính là đứa bé tốt, nhịn không được xoa xoa đầu của hắn.

"Ca, ta đã không phải là tiểu hài tử nữa." Nhất Nguyệt che đầu mình kháng nghị.

"Đúng, đúng, Nhất Nguyệt ngươi không phải tiểu hài tử, ngươi là tiểu đại nhân, Nhất Nguyệt, lâu như vậy không gặp ca, có nhớ ta cùng tiểu Nhị Nguyệt hay không?" Nhịn không được hỏi ra.

"Không có, nhưng thật ra ca ngươi, có làm cho người ta thêm phiền toái hay không mới đúng." Nhất Nguyệt một bộ dáng người lớn phe phẩy đầu.

"......" Này nên nói cái gì.

"Ca, Tô Văn lại đây." Nhất Nguyệt không để ý tới biểu tình tích tụ của ta.

"Tô Văn, bên này!" Ta ngẩng đầu vừa thấy, tiểu hài tử Tô Văn kia, thật đúng là đi ra, vẫn là bộ dáng nhã nhặn, thẹn thùng.

"Biểu tỷ phu." Tô Văn lại đây lễ phép hành lễ.

"Ngạch ~ Tô Văn, chúng ta đi ra ngoài chơi, không cần câu nệ như vậy." Bị người kêu biểu tỷ phu, cảm giác này thật sự là...

"Vâng, biểu tỷ phu." Tô Văn thẹn thùng cười một chút. Nói xong mới ngẩng đầu nhìn ta, cũng giống như Nhất Nguyệt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cổ của ta hỏi:"Biểu tỷ phu, đây là...."

"Không có việc gì, không cẩn thận bị thương ngoài da một chút. Đều bận việc xong rồi sao?" Tiểu nha đầu kia thật sự là chọn nơi rất tốt, hại ta bị thương không nói, còn là nơi xuất chúng như vậy.

"Đã làm xong rồi." Tô Văn thấy ta không muốn nhiều lời, thực ngoan không hỏi lại.

"Tốt lắm, chúng ta đi thôi!" Ta rất khí thế vung lên bàn tay to.

"Ca, ngươi là muốn dẫn chúng ta đi đâu?" Xuống núi đi lên đường cái, Nhất Nguyệt nhịn không được mở miệng hỏi.

"Các ngươi có nơi nào muốn đi hay không?" Nguyên bản là tính theo chân bọn họ đi ra ngoài ăn cơm dã ngoại, đáng tiếc buổi sáng đều vội vàng tính sổ sách.

"......" Nhất Nguyệt phiên một cái xem thường.

"Biểu tỷ phu, không bằng chúng ta đi thư quán ở phố bắc đi, gần đây chữ viết Nhất Nguyệt đã muốn tiến bộ rất lớn, không cần phu tử chỉ dạy, cần đi mua chút giấy bút mực." Tô Văn thấy bộ dáng phiền não của ta, mỉm cười đề nghị.

"Thiếu chút nữa liền đã quên, chúng ta trước hết đi thư quán đi, mua xong này nọ, chúng ta đi ăn một chút gì đó, thuận tiện đi Trương Ký mua chút điểm tâm về cho tiểu Nhị Nguyệt thế nào?" Cùng tiểu nam hài đi dạo phố, thật sự không có kinh nghiệm.

"Ân!" Nhất Nguyệt không có gì dị nghị, gật đầu đồng ý.

"Tô Văn, ngươi có cái gì muốn mua sao?" Tô Văn hắn tuy rằng cũng là ở tại Tiêu phủ, thời gian đều ở thư viện có vẻ dài, cũng không có nghe về chuyện trong nhà hắn.



"Không có." Tô Văn lắc đầu.

"Như vậy sao?" Ta quay đầu đánh giá một chút Tô Văn một thân áo dài màu xanh nhạt, trên người không có ngọc bội hay là túi hương như những thư sinh phải có, trên tay cũng không có vật mà thư sinh chuẩn bị — chiết phiến.

"Vâng, biểu tỷ phu." Tô Văn mỉm cười gật gật đầu.

Yên lặng tiêu sái đi ở trên đường cái, nghĩ một hồi muốn mua cái gì mới tốt đây, qua vài ngày là sinh thần của nhạc phụ đại nhân, nên tặng lễ vật hay không đây, nên đưa lễ vật gì có vẻ tốt đây, có chút đau đầu.

"Ca, đến." Nhất Nguyệt bắt lấy người vẻ mặt trầm tư, đến thư quán còn không tự giác mà tiếp tục đi về phía trước.

"A, ừ." Ta hoàn hồn vừa thấy đến xấu hổ nhìn Tô Văn vẻ mặt mỉm cười cùng Nhất Nguyệt mắt trợn trắng, thật có lỗi tươi cười sáng lạn nói:"Chúng ta vào đi thôi."

"Tô Văn, Nhất Nguyệt, các ngươi muốn mua cái gì, chúng ta đi tìm đi." Thư quán này, ta đã muốn rất lâu chưa đi đến đây, một lần trước là lúc muốn đưa Nhất Nguyệt đến trường, tiến vào mua qua mấy quyển sách.

"Biểu tỷ phu, bút giấy mực cứ nói với chưởng quầy, có thể lấy đến." Tô Văn mỉm cười chỉ vào quầy phía trước.

"Thì ra là như vậy." Gật đầu.

"Ca, ngươi trước kia là mua được giấy bút mực như thế nào?" Nhất Nguyệt phiên cái xem thường, không biết trước kia giấy bút mực trong nhà nàng mua trở về như thế nào.

"Trước kia sao? Trước kia giấy bút mực trong nhà đều là ta tới nơi này tìm, còn rất tiện nghi." Ta trước kia đến đều là không có người, tự mình ở trong góc tìm kiếm, ta còn nghĩ đến mọi người đều như vậy.

"Một ít loại giấy mực tốt trong thư quán này, trực tiếp hỏi chưởng quầy thì có thể tìm được rồi." Tô Văn một bộ cảm động lây gật đầu.

"Vậy sau này ngươi lại như thế nào mà biết?" Ta tò mò.

"Sau... Sau này biểu tỷ cùng ta cùng nhau đi tới đây chọn sách, mới biết thì ra là như thế." Tô Văn nói xong hơi hơi đỏ mặt.

"Khó trách." Thì ra là đại lão bản ra tay.

"Không, không phải, ta chỉ là thời điểm mua giấy mực mới có thể tìm chưởng quầy, thời điểm mua vài quyển sách ta còn là thích tự mình tìm." Tô Văn đỏ mặt giải thích.

"Tô công tử, thật lâu không thấy, lần này là muốn mua chút cái gì?" Chưởng quầy lúc này đã muốn tinh mắt nhìn đến ba người chúng ta, nhiệt tình lại đây tiếp đón.

"Hác chưởng quầy, hồi lâu không thấy, ta lần này tới là muốn mua một ít giấy mực." Tô Văn lễ phép đáp lại chưởng quầy.

"Không biết lần này Tô công tử có phải là mua giống như lúc trước hay không?" Hác chưởng quầy liếc mắt nhìn ta cùng Nhất Nguyệt một cái, tiếp tục tiếp đón Tô Văn.

"Nhất Nguyệt, ngươi muốn chọn dùng giấy mực dạng gì?" Tô Văn cúi đầu hỏi Nhất Nguyệt.

"Cùng ngươi không khác biệt lắm là có thể." Nhất Nguyệt không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Không cần chọn rất tốt một chút sao? Ta đây không phải..." Tô Văn có chút không yên tâm hỏi Nhất Nguyệt.

"Không cần, chúng ta không phải nhà đại phú gì, giấy mực có thể viết chữ là đến nơi, thật tốt quá lãng phí." Nhất Nguyệt đánh gãy lời nói của Tô Văn.

Ta đồng ý gật gật đầu, đúng vậy, ta rất nghèo, tuy rằng ta mấy ngày trước đây rốt cục cầm phần tiền lương đầu tiên của ta, cũng rốt cục xem như người có tiền một phen, nhưng là này đó có thể tiết kiệm vẫn là nên tiết kiệm một chút có vẻ tốt.

"Hác chưởng quầy, làm phiền ngươi lấy giống như dĩ vãng, tuyển dụng giấy Tuyên Thành cùng mực giống nhau, lấy hai phần." Tô Văn thấy ta gật đầu, trên mặt mỉm cười nói mấy thứ muốn mua với Hác chưởng quầy.

"Hảo, Tô công tử, ngươi với bằng hữu của ngươi chờ một lát, ta làm cho người ta chuẩn bị cho ngươi." Hác chưởng quầy biểu tình trên mặt không thay đổi nói xong xoay người tránh ra.

"Xem, này không phải Tô biểu đệ sao?" Một thanh âm vui cười từ sau lưng chúng ta vang lên, thanh âm có chút quen thuộc.

"Lý biểu ca." Thấy rõ người đến là Lý Phú, Tô Văn không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi. Ta gật đầu một chút, Nhất Nguyệt còn lại là không nói lời gì liếc mắt nhìn Lý Phú một cái.

"Thì ra Tiêu muội phu đã ở nơi này." Lý Phú thu liễm biểu tình vui cười, ngược lại âm trầm nhìn chúng ta.

"Thực trùng hợp, không thể tưởng được lại ở chỗ này gặp được Lý biểu ca." Lộ ra tươi cười sáng lạn khi làm tiểu nhị.

"Tô công tử, mấy thứ ngươi muốn đã đóng gói tốt." Một vị có lẽ là tiểu nhị chạy lại đây.

"Cám ơn, Lý biểu ca, chúng ta lấy xong mấy thứ này nọ, rời đi trước." Tô Văn rất lão thành, một chút cũng không vì bộ dáng của Lý Phú mà ảnh hưởng.

Ta gật gật đầu, chuyển thân đi đến quầy.

"Không biết biểu muội phu đây là muốn mua cái gì đâu?" Lý Phú thân thiết theo kịp.



"Lý biểu ca, hôm nay Bạch Liêm là theo xá đệ mua chút này nọ." Ta với ngươi không phải rất quen thuộc, không cần biểu hiện một bộ như ta với ngươi rất thân được không.

"Bổn thiếu gia đã quên biểu muội phu còn có một cái đệ đệ và muội muội cũng cùng nhau ở tại Tiêu phủ, biểu muội phu, đây là đệ đệ của ngươi đi, cũng theo biểu muội phu ngươi họ Tiêu sao?" Lí Phú đắc ý nhìn chúng ta.

"Tạ Lí biểu ca quan tâm, Bạch Liêm cùng Ảnh Nguyệt thành thân cũng có một đoạn thời gian, Lý biểu ca ở Tiêu phủ làm khách đã vài năm, mà Bạch Liêm đến nay chưa đến đông sương phòng đi bái phỏng Lý biểu ca, mong rằng Lý biểu ca tha thứ, ngày khác Bạch Liêm tự nhiên đến đông sương thăm Lý biểu ca. Lý biểu ca ở đông sương bên kia nếu có cái gì thiếu, nói cho Bạch Liêm một tiếng, Bạch Liêm sẽ chuyển cáo Ảnh Nguyệt, để cho quản gia đưa đến cho Lý biểu ca ngươi đi. Hôm nay Bạch Liêm còn có việc, Lý biểu ca ngày khác rảnh rỗi chúng ta lại nói tiếp."

Nói xong, mỉm cười hỏi chưởng quầy:"Hác chưởng quầy, này đó bao nhiêu tiền?"

"Công tử, tổng cộng một lượng bạc." Hác chưởng quầy mỉm cười báo giá.

Lấy ra một lượng bạc cho chưởng quầy kia, cùng Tô Văn và Nhất Nguyệt cầm này nọ, lướt qua Lý Phú rời đi.

"Ai, hôm nay thật sự là xuất môn bất lợi." Đi ra thư phòng, trên đường hướng điểm tâm Trương Ký ta ngẩng đầu thở dài.

"Biểu tỷ phu...." Tô Văn ôm giấy đỏ mặt nhìn ta vừa rồi tình thế cấp bách lôi kéo tay hắn cùng Nhất Nguyệt đi ra.

"Thật có lỗi, vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách." Nói xong buông ra tay bọn họ.

"Tô Văn, đây là tật xấu của ca ca ta." Nhất Nguyệt đưa ta một cái xem thường.

"Không có việc gì." Tô Văn trên mặt lại lộ ra mỉm cười lễ phép.

"Tập bảo trai? Nhất Nguyệt, Tô Văn chúng ta vào xem." Vào xem có cái gì tiện nghi hay không, mua vội tới làm quà sinh thần cho nhạc phụ đại nhân đi.

"Ca, ngươi muốn mua đồ cổ?" Nhất Nguyệt vẻ mặt hoài nghi nhìn ta, Tô Văn cũng vẻ mặt nghi hoặc.

"Chỉ là vào xem." Như thế nào, đi vào xem một chút cũng không được sao, tuy rằng ta thật rất nghèo.

"Nhưng là, ca, ngươi xác định muốn đi vào?" Tiểu đại nhân Nhất Nguyệt thở dài.

"Các ngươi nếu không đi thì ở bên ngoài chờ ta." Ta bị bộ dáng này của Nhất Nguyệt thật sâu đả kích đến, quay đầu cũng không nhìn đường phóng về hướng tập bảo trai, thực cẩu huyết đụng vào một người.

"Thực xin lỗi!" Đứng vững thân mình, ta vội vàng nói xin lỗi.

"Mắt chó của ngươi mù sao, đi đường cũng không nhìn chút." Phía sau đối phương một người có lẽ là gia đinh đi ra chỉ vào người của ta kêu lên.

"Thật sự là thật có lỗi, tại hạ nhất thời choáng váng đầu, đụng vào chủ nhân của chó." Hôm nay thật không hay ho, xem người bị đụng kia một thân áo trắng, không biết như thế nào nghĩ đến đại lão bản. Người này lớn lên là nhân mô nhân dạng, một bộ dáng thiếu gia nhà giàu, như thế nào liền nuôi một kẻ "chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" như vậy.

"Biểu tỷ phu, ngươi không sao chứ?" Tô Văn cùng Nhất Nguyệt hai người bước đến, Nhất Nguyệt lạnh lùng nhìn người trước mắt.

"Hiệp thiếu gia?" Tô Văn nhìn người áo trắng bị ta đụng vào, vẻ mặt kinh ngạc.

"Tô Văn?" Người áo trắng rất lãnh đạm nhìn ta một cái, sau đó không thể xác thực nhìn Tô Văn bên người ta.

"Ân, Hiệp thiếu gia, thực xin lỗi, biểu tỷ phu của ta không phải cố ý, thỉnh Hiệp thiếu gia tha thứ." Tô Văn không kiêu ngạo không siểm nịnh hối lỗi cùng người bị xưng là Hiệp thiếu gia trước mặt.

"Hắn là biểu tỷ phu của ngươi?" Người áo trắng hiện lên một tia lạnh như băng.

"Ân, hắn là hôn phu của Ảnh Nguyệt biểu tỷ." Tô Văn chỉ vào người của ta giới thiệu.

"Vừa rồi thật sự là thất lễ, tại hạ Hiệp Giang Chu!" Đại thiếu gia áo trắng của Hiệp gia, lạnh lùng tự giới thiệu với ta. "Tại hạ hôm nay có việc, đi trước một bước, sau đó sẽ đăng môn bái phỏng." Nói xong đầu cũng không cúi mang theo gia đinh phía sau rời đi.

"Thiếu gia, vừa rồi người kia chính là con rể tới cửa của Tiêu gia, bất quá cũng chỉ như thế." Gia đinh vừa rồi thấp giọng nói.

"Tư liệu ta cho các ngươi điều tra, đã điều tra xong chưa?" Hiệp Giang Chu lạnh lùng hỏi.

"Thiếu gia, chuyện ngài phân phó đều đã muốn làm thỏa đáng, tư liệu của người này đã muốn điều tra rõ ràng." Thanh âm một gia đinh khác có chút âm lãnh(*).

(*): âm hiểm lạnh lùng

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Canh hai xong!

_______Hết chương 36_______

p/s: mấy cậu có cảm thấy chương này không có đại lão bản thật chán hơm??

Chương này Bạch Liêm đụng độ hai tình địch =))))) Lý Phú thì coi như đồ bỏ đi, ăn nhờ ở đậu nhà người ta mà làm giọng sang bị Bạch Liêm đáp trả còn không biết nhục, Hiệp Giang Chu tỏ ra ngầu vậy chứ cũng chả là gì =)))) đại lão bản thích Bạch Liêm thôi:)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điếm Tiểu Nhị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook