Điếm Tiểu Nhị

Chương 39

Ngốc Ngốc Đích Tiếu

23/05/2021

"Ảnh Nguyệt, ngươi ăn cơm rồi sao?" Tầm mắt của đại lão bản, không biết vì sao làm cho ta có chút khẩn trương, việc này là trước đây chưa từng có, hết thảy đều do Tiêu lão gia, không có việc gì cho cái gì không cho lại cố tình cho ta cái kia, không thể ăn cũng không thể bán.

"Ân" Đại lão bản nhẹ nhàng gật đầu, đi tới hướng ta bên này, mà ta bởi vì nhìn thấy các nàng đã đến cũng cùng đứng lên như Nhất Nguyệt.

Gặp đại lão bản đi tới, ta hơi hơi tránh đối diện ánh mắt nàng, thối lui đến bên Nhất Nguyệt, cười gượng nói:"Ảnh Nguyệt lại đây ngồi bên này, bận xong rồi sao?"

Nói xong nhìn đến bàn cờ trên bàn đá, vội vàng xoay người chuẩn bị thu thập.

"Phu quân đây là đang cùng Nhất Nguyệt chơi cờ?" Đại lão bản ngăn động tác thu dọn của ta lại, liếc mắt nhìn ta một cái, cúi đầu nhìn bàn cờ.

"Ân, cũng không phải." Mặt đỏ, tuy rằng là đang chơi cờ, nhưng là cái này là cờ mà cũng không phải là cờ.

"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, nghĩ đến Bạch đại ca không chỉ tài tình kinh người, thì ra còn tinh thông kì nghệ(*)." Hiệp Nhị tiểu thư bị bỏ qua cũng theo kịp, nhìn bàn cờ được ta dọn hết một nửa.

(*): tài nghệ chơi cờ

"Ảnh Nguyệt, này, chúng ta không phải đang hạ cờ, ta cùng Nhất Nguyệt chính là đang chơi đùa mà thôi." Ta thấy đại lão bản như là đang tự hỏi ván cờ trên bàn cờ, độ ấm trên mặt ta không ngừng dâng lên. (đỏ mặt nữa =))))

"Hiệp Nhị tiểu thư, ngươi quá khen, Bạch Liêm đều không phải như lời ngươi nói, Bạch Liêm bình sinh chỉ biết vài chữ to, không nói đọc sách, liền ngay cả sách vở cũng không từng gặp qua nhiều, nói kì nghệ này, lại chưa từng kiến thức qua, sao có thể nói là tinh thông." Nói xong, trong lòng âm thầm trấn an chính mình, làm người phải có lễ phép, phải có lễ phép, hơn nữa người này còn có thể là em chồng tương lai của đại lão bản, tuy rằng nhìn không thể nào thích. Trong lòng ta nghĩ như vậy nhưng cũng không thoải mái như vậy, nhưng đại lão bản nói như thế nào cũng là người cho ta công việc thật tốt, phải lễ phép, bảo trì mỉm cười.

"Phải không, nhưng là lời nói vừa rồi của Bạch đại ca...." Biểu tình trên mặt Hiệp Nhị tiểu thư rất là kinh ngạc, vẻ mặt cũng là một bộ "ta chỉ biết là như thế".

"Hiệp Nhị tiểu thư, nói vậy cũng đã nghe qua, lúc trước Bạch Liêm chưa gặp được Ảnh Nguyệt, chỉ là một tiểu nhị phổ thông bình thường, mỗi ngày gặp được tài tử văn học cũng rất nhiều, nghe được nhiều thứ, tự nhiên học được vài câu, lén khoe khoang." Nói tới tiểu nhị, có điểm tưởng niệm công việc tiểu nhị, mỗi ngày có chút tiền không nói, còn có thể nghe được không ít sự tích giang hồ cùng mấy chuyện bát quái của nhà tài phú.

"Phải không?" Biểu tình trên mặt Hiệp Nhị tiểu thư lúc này đã muốn thực rõ ràng tỏ vẻ "ta chỉ biết là như vậy".

"Đương nhiên, Bạch Liêm thuở nhỏ nghèo khổ, ấm no ba bữa khó giữ được, sao có cơ hội học bài viết chữ." Nói xong thật là có chút tưởng niệm đi qua, từ sau khi bắt đầu cuộc sống cùng Nhất Nguyệt và Nhị Nguyệt, giống như đã muốn thật lâu không nghĩ tới trước kia, gần đây nhớ tới là một lần kia? Chính là lần trước cùng lúc này đây tâm tình không giống nhau. Như thế nào lại không giống nhau đây? Là thời gian địa điểm không đúng, hay là hoàn cảnh bất đồng, lại hoặc là người không đúng?

"Bạch đại ca, Hiệp Nhị thất lễ, lần trước mạo phạm, Hiệp Nhị lúc này bồi tội cùng Bạch đại ca." Hiệp Nhị tiểu thư nói như vậy, trên mặt cũng có biểu tình muốn giải thích cùng người khác.

"Hiệp Nhị tiểu thư, không cần như thế, trước đây Bạch Liêm cũng là có sai." Ôi chao, nghĩ đến bộ dáng Hiệp Nhị tiểu thư này, hẳn là thiên kim tiểu thư từ nhỏ được người nhà sủng ái, có thể được một đại tiểu thư giải thích như vậy, Bạch Liêm ta thật sự là thụ sủng nhược kinh(*), cũng không biết kế tiếp Hiệp Nhị tiểu thư này sẽ mang đến cho ta cái dạng 'kinh' gì.

(*): được sủng ái mà lo sợ, kinh ngạc

"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi còn đang giận Hiệp Nhị sao?" Trên mặt Hiệp Nhị tiểu thư giờ phút này là biểu tình chịu ủy khuất thật rõ ràng.

"Như thế nào như vậy, Hiệp Nhị nghĩ nhiều." Đại lão bản, thanh âm vẫn là thực trong trẻo nhưng lạnh lùng, chính là ánh mắt nhìn Hiệp Nhị tiểu thư hơn một tia nhu hòa, không lạnh lùng giống như nhìn người ngoài.

Chính là người ngoài này rốt cuộc bao gồm ai? Cúi đầu nhìn chân mình một chút.

"Thật vậy chăng?" Hiệp Nhị tiểu thư vui vẻ đến phía trước đại lão bản, làm nũng nói:"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, ta còn nghĩ đến ngươi còn đang tức giận Hiệp Nhị, Hiệp Nhị đến đây đã lâu như vậy, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ cũng không gặp Hiệp Nhị, mỗi lần đi tìm Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đều nói Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đang bận."

"Hiệp Nhị tiểu thư, ngươi hiểu lầm tiểu thư, công việc của quý phủ bận rộn, tiểu thư là thật không thể phân thân." Mộc Vân Trúc giống như cùng Hiệp Nhị tiểu thư giao tình không tệ, động thân đi ra vì tiểu thư của mình nói chuyện.

"Hừ, Mộc Vân Trúc, ta chỉ biết ngươi cùng Cầm Thư đều là giúp đỡ Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, ta mặc kệ, nếu Ảnh Nguyệt tỷ tỷ hôm nay khó được rảnh rỗi, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ nhất định phải bồi Hiệp Nhị, qua vài ngày đại ca đến đây, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ nhất định cũng không đếm xỉa tới ta, giống như trước kia cả ngày cùng đại ca, bỏ lại ta một người." Hiệp Nhị tiểu thư bắt đầu xấu lắm.

"......" Ta cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không nghe đến, đặc biệt một câu cuối cùng, Hiệp Nhị tiểu thư ngươi làm nũng thì làm nũng đi, nói xong lời cuối cùng còn có thâm ý khác nhìn ta để làm chi. Thành thật tránh đi tầm mắt của nàng, động thủ thu thập bàn cờ, trong lòng âm thầm cầu nguyện, đại lão bản ngươi nhanh đáp ứng nàng đi, tốt nhất liền đi ra ngoài chơi nhiều một chút. Về phần một câu cuối cùng nàng nói, ngươi cũng có thể lo lắng một chút, không cần lo lắng cho ta. Nhưng mà, ta hình như cũng không có lập trường gì để ngươi lo lắng đi...Quả nhiên là gần đây suy nghĩ nhiều quá, chất lượng giấc ngủ không cao, dễ dàng dẫn phát chứng ảo tưởng, đêm nay phải trở về phòng ngủ sớm một chút mới được.



"Ảnh Nguyệt, ta...." Dọn dẹp tốt, cũng thu hồi tâm tư hỗn loạn xong, ta chuẩn bị tìm lấy cớ trốn, ở đây ngốc cùng đại lão bản hoặc là Hiệp Nhị tiểu thư đều làm cho ta cảm thấy rất nguy hiểm.

"Phu quân, ngươi cho rằng như thế nào?" Chính là, không đợi ta nói xong, đại lão bản giống như xem thấu tâm tư của ta, đột nhiên chuyển hướng về ta, đánh gãy lời của ta nói.

"Ôi chao?" Cái gì mà ta cho rằng như thế nào, đây là hỏi ta câu nói trước của Hiệp Nhị tiểu thư hay là hỏi ta đối với câu nói sau của Hiệp Nhị tiểu thư thấy như thế nào?

Đại lão bản khóe miệng ý cười như ẩn như hiện, cùng ánh mắt nhìn qua làm cho trong lòng ta có điểm sợ hãi, thở dài, xem ra cơ hội muốn chuồn êm phải ngâm nước nóng(*) rồi.

(*): dở dang, thất bại, đại loại vậy

"Ân, Ảnh Nguyệt, hôm nay thời tiết thật không tệ a." Ánh mắt đại lão bản nhìn qua thật sự là làm cho ta có chút không được tự nhiên, thân là một tiểu nhị có chức nghiệp, thời thời khắc khắc ghi nhớ nguyên tắc "khách hàng là thượng đế" này. "Ảnh Nguyệt, hôm nay thời tiết không tệ, thực thích hợp đi ra ngoài một chút, giống đi ra ngoài du hồ, thưởng hoa cái gì đó." Thời tiết không tệ, cho nên ngươi liền đi ra ngoài đi, đi ra ngoài chơi một chút, thư hoãn một chút áp lực, cả ngày ở trong thư phòng, nguy hại sức khỏe. Ngày khác phải giảng giải cho đại lão bản biết phương châm làm việc kết hợp nghỉ ngơi, có lẽ đại lão bản nghe xong nhất thời cao hứng, không chừng còn có thể đem tiền lương trừ đi lúc trước trả lại cho ta.

"Nói như vậy phu quân là có đề nghị tốt phải không?" Đại lão bản, bưng lên cái chén trên bàn, mở cái chén ra, tao nhã bắt đầu uống.

"Ảnh Nguyệt...." Ta thấy cái chén trong tay đại lão bản, dáng vẻ kia, nếu ta không nhìn lầm, đó là chén trà của ta, trà dưa gang của ta. Gần đây uống nhiều canh đại bổ, cổ họng có chút nóng, đây là trà ta cố ý để cho Hác đại nương phòng bếp làm giúp ta, ta còn không uống mấy ngụm đâu.

"Ân?" Đại lão bản nhướng mày liếc mắt nhìn ta một cái, càng tao nhã tiếp tục uống.

"Ôi chao, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi uống cái này là trà gì?" Hiệp Nhị tiểu thư giống như cũng phát hiện ra, nhìn lại đây:"Trà này nghe mùi hương cùng trà bình thường uống có chút bất đồng."

"Hiệp Nhị nếu thích, đêm nay ta cho Bạch đại ca của ngươi lại làm một chung đưa đến trong viện của ngươi đi." Đại lão bản nói xong thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái.

"...." Không phải đâu, để cho ta làm sao, còn có đại lão bản, ngươi như thế nào biết trà dưa gang này là sau khi ta cùng Hác đại nương hy sinh vô số dưa gang mới làm được?

Không đợi ta kháng nghị, Hiệp Nhị tiểu thư vừa nghe trà này có liên quan tới ta, lập tức đổi một cái biểu tình nói:"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, không cần, vị trà này, ta không thích, ta sợ ta uống không quen."

"......"

"Ca, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, canh giờ này tiểu Nhị Nguyệt hẳn là đã tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, ta tối hôm qua đáp ứng nàng sẽ dẫn nàng đi ra ngoài du ngoạn, ta phải đi." Nhất Nguyệt nói xong lạnh lùng liếc mắt nhìn Hiệp Nhị tiểu thư một cái.

"Ôi chao, ngươi hôm nay phải cùng tiểu Nhị Nguyệt đi ra ngoài du ngoạn sao? Như thế nào không nói với ta." Ta thống hận Nhất Nguyệt không nghĩa khí, bỏ rơi ta một mình.

"Ca, ngươi không phải nói hôm nay sau giờ ngọ buồn ngủ sao?" Nhất Nguyệt lại thuần thục chuẩn xác không sai lầm đưa ta một ánh mắt rõ ràng.

"Ta khi nào thì nói như vậy......" Giống như có nói như vậy.

"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, Nhất Nguyệt đi trước." Nhất Nguyệt lễ phép tiếp đón chuẩn bị rời đi.

"Biểu tỷ, biểu tỷ phu, Tô Văn hôm qua cũng hứa hẹn với Nhị Nguyệt hôm nay đi ra ngoài." Tô Văn chắp tay.

"Ân, đi thôi." Đại lão bản thản nhiên gật đầu.

"......" Ta không nói gì nhìn Tô Văn cùng Nhất Nguyệt liền xoay người rời đi như vậy, nghiến răng nghiến lợi, hai người kia thật nghĩa khí, liền đem 'ân sư' như ta đây bỏ xuống, tự mình rời đi.

"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, nếu Bạch đại ca mệt mỏi, để cho Bạch đại ca đi nghỉ ngơi đi, ta thật lâu chưa cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ tán gẫu qua, hiện tại đúng là mùa hoa sen, nhớ lại trước kia, ca ca cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ thường cùng nhau du hồ hái sen." Hiệp Nhị tiểu thư nói xong lại đắc ý liếc mắt với ta một cái.

"......" Nói thì nói đi, như thế nào đều thích lấy ánh mắt liếc người ta đây, ngày khác phải cùng Nhất Nguyệt học ánh mắt xem thường kia của hắn là phiên như thế nào, phiên có cá tính như vậy.

"Hiệp Nhị, hôm nay rất muốn đi du hồ hái sen sao?" Đại lão bản ngồi ở chỗ kia hỏi.



"Ân, từ ba năm trước đây trở về sau, liền thường xuyên tưởng niệm đài sen trong hồ." Hiệp Nhị tiểu thư thực vui vẻ gật đầu.

"Một khi đã như vậy, Mộc Vân Trúc, đi phân phó một tiếng, chuẩn bị một chút. Cầm Thư, một hồi ngươi bồi Hiệp Nhị tiểu thư đi ra ngoài du hồ hái sen." Đại lão bản thanh âm bình ổn nhẹ nhàng, nói xong còn bưng trà dưa gang tao nhã uống một ngụm.

"Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đây là...." Hiệp Nhị tiểu thư có chút ngây ngốc nhìn đại lão bản.

"Hiệp Nhị, Ảnh Nguyệt hôm nay còn có việc chưa làm, để cho Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư trước tiên đi hái sen cùng ngươi, ngày khác Ảnh Nguyệt cùng ngươi đi ra ngoài được không?" Đại lão bản nhẹ giọng trấn an Hiệp Nhị tiểu thư.

"Nhưng là, ta, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, ngươi......" Hiệp Nhị tiểu thư dậm chân một cái.

"Hiệp Nhị là không muốn đi?" Đại lão bản bất vi sở động.

"Không phải, vậy Ảnh Nguyệt tỷ tỷ ngươi làm việc trước đi, Hiệp Nhị đi trước." Hiệp Nhị tiểu thư nói xong xoay người rời đi, trước khi rời đi hung hăng liếc mắt một cái lại đây.

"......" Sờ sờ cái mũi, đây là làm sao vậy, hôm nay đại lão bản giống như cũng có chút không thích hợp, hoặc là phải nói hôm nay mọi người đều có điểm không thích hợp mới đúng.

"Phu quân đây là luyến tiếc Hiệp Nhị?" Đại lão bản nhìn Hiệp Nhị rời đi, nói xong nhướn mày nhìn qua.

"......" Lắc đầu, ta luyến tiếc Hiệp Nhị tiểu thư hung ác kia, như thế nào có khả năng này!

"Bằng không, phu quân như thế nào đối Hiệp Nhị tiểu thư lưu luyến không rời như thế?" Đại lão bản, thời điểm nói chuyện với ta ngươi có thể nào thu liễm biểu tình tựa tiếu phi tiếu(*) kia một chút hay không?

(*): cười mà như không cười

"Vì cái gì nói ta là luyến tiếc Hiệp Nhị tiểu thư rời đi đâu, như thế nào sẽ không nghĩ ta đó là hận nàng không thể rời đi sớm một chút đâu?" Biểu tình này trên mặt ta lại nói ta đây là đang luyến tiếc?

"Ân, phải không? Nói như vậy, phu quân là muốn nàng mau chóng rời đi?" Đại lão bản nhướng mi.

"......" Bằng không đây, còn có muốn nàng rời đi sớm một chút thì có gì sao?

Ôi chao... Cầm Thư các ngươi như thế nào cũng đi theo....Nhìn Cầm Thư che miệng cười trộm và Mộc Văn Trúc đột nhiên đỏ mặt sau đó do dự đi theo bóng dáng rời đi của Hiệp Nhị tiểu thư, nhìn đại lão bản trước mặt, ta há miệng không nói gì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật có lỗi các vị, đổi mới chậm!

_______Hết chương 39_______

5/8/2016

Huhu hôm nay là kỉ niệm 9 năm debut của gánh hài nhà mình, cảm động không thôi, nghe bài Sailing mà khóc như điên:'( only SNSD!!! Ở đây có ai là Sone cho mình xem cánh tay của mấy bạn đi <3

Với lại hôm qua thấy mấy bạn cmt nhiệt tình mình vui muốn chớt, với lại mấy chương này mấy tình tiết ẩn ý ngọt ngào chảy nước luôn nên edit đăng sớm sớm không thôi mấy bạn quên, mình là editor có tâm thiệt mà:">

Tiểu Bạch lo cho người ta, cũng không thấy thoải mái khi nghe Hiệp Nhị nói về gian tình của đại lão bản với Hiệp thiếu gia mà cứ tự dối lòng quài, mắc mệt luôn =)))))

Đại lão bản thì mấy bạn thấy rồi đó, phúc hắc miễn bàn, cố tình uống trà của người ta (hôn môi gián tiếp nha:v) mà còn liếc mắt khiêu khích nữa, cố tình kêu tiểu Bạch làm trà cho HN uống nữa, quá cố tình luôn mà =)))) rõ ràng không có bận gì, cố tình để ngồi lại một mình với tiểu Bạch thoy đó, nữ nhân này...

Hôm nay tăng động nên nói nhiều quá, mọi người thông cảm =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Điếm Tiểu Nhị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook