Chương 48
Ngốc Ngốc Đích Tiếu
23/05/2021
"Ca, ta đã nói rồi, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ không thay đổi, tuy rằng gầy hơn so với trước kia, nhưng vẫn là xinh đẹp giống như trước kia." Hiệp Nhị tiểu thư đắc ý cười với đại ca của mình.
"......" Gầy, Bạch Liêm quay đầu đánh giá Tiêu Ảnh Nguyệt, gật gật đầu, đại lão bản là rất gầy, trở về có phải hẳn là nên đem canh nhạc mẫu đại nhân đưa tới để cho đại lão bản uống xong mới được hay không?
Tiêu Ảnh Nguyệt cũng không tính tiếp lời Hiệp Nhị, ngược lại là cảm giác được người bên cạnh nghe được lời Hiệp Nhị nói, một bộ cho là rất đúng, còn một bên vừa nhìn nàng một bên vừa âm thầm gật đầu, nàng nhưng thật ra có vẻ muốn biết người này lại đang suy nghĩ cái gì.
"Ảnh Nguyệt, người ở đây nhiều, không bằng chúng ta đi trà lâu phía trước ngồi?" Hiệp Giang Chu đối với bộ dáng Tiêu Ảnh Nguyệt lạnh nhạt cũng không có bao nhiêu phản ứng, chính là hắn cảm thấy tính cách nàng luôn luôn là như thế.
"Phu quân, ý ngươi như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt rất muốn biết người bên cạnh này sẽ trả lời như thế nào, là tiếp tục đoán câu đố để lấy giải thưởng lớn nàng muốn, hay là đi trà lâu nổi danh kia ngồi một chút, giải thưởng lớn cùng mỹ thực nàng sẽ chọn cái nào trong hai cái đây?
Hiệp Giang Chu nghe Tiêu Ảnh Nguyệt nói, vốn là ánh mắt mang theo ý cười chớp động một chút, chỉ là động một chút, người khác không dễ phát hiện. Hiệp Nhị tiểu thư đứng bên cạnh hắn nghe được lời Tiêu Ảnh Nguyệt nói, nguyên bản người đang cười duyên nhanh chóng thay đổi một loại biểu tình khác, liếc mắt đánh giá hai người Tiêu Ảnh Nguyệt và Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm bị mọi người nhìn chăm chú có chút chịu không nổi, nghĩ rằng đại lão bản như thế nào lại đem đại sự nặng như vậy đổ lên trên người tiểu bạch kiểm nhỏ bé như nàng, còn có để cho người ta sống hay không a? Giải thưởng lớn là nàng muốn, trà lâu mà đại thiếu gia nói kia nàng cũng đều muốn đi. Món ăn họ làm nghe nói là thiên kim khó cầu, không phải người bình thường có thể ăn được, trong lòng bắt đầu rối rắm, thế nên làm sao bây giờ, để cho đại lão bản các nàng đi trước, nàng sau đó đi theo? Nhưng cách này không ổn, trước không nói một mình nàng có thể lấy đến giải thưởng lớn này hay không, chính là để cho đại lão bản nàng đi theo Hiệp đại thiếu gia đi trà lâu ngồi hình như cũng không phải một chủ ý tốt. Chỉ cần dau75 vào hiện tại quan hệ của nàng cùng đại lão bản ở trong mắt người ngoài nói như thế nào cũng là quan hệ vợ chồng, để thê tử của chính mình ở cùng một nam nhân quen thuộc xa lạ, nếu để cho người ta nhìn thấy hình như cũng không phải tốt lắm. Nhưng là...nhưng là, quan hệ của Hiệp đại thiếu gia này cùng đại lão bản giống như không đơn giản, theo tin tức nàng biết được đến xem, đại lão bản cùng Hiệp đại thiếu gia này trước kia hẳn là một đôi lưỡng tình tương duyệt (tình cảm từ hai phía), tuy rằng không biết vì cái gì cuối cùng đại lão bản lại tìm nàng đến làm giao dịch, bởi vậy, một đôi tình lữ cũ này gặp lại hẳn là có rất nhiều lời muốn nói đi. Nghĩ đến đây, Bạch Liêm do dự vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt một cái, trong lòng cảm thấy giống như bị mèo cào, nói không nên lời là cảm giác gì.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến bộ dáng người bên cạnh này rối rắm, cũng không có dự định hỗ trợ, ngược lại là thời điểm mỗi khi đối phương vụng trộm nhìn nàng, nàng sẽ tương ứng cho đối phương một cái ý cười không dễ phát hiện.
Bên này trong lòng Bạch Liêm ý tưởng xoay chuyển không ngừng, bên kia Hiệp Nhị tiểu thư bắt đầu chờ không kiên nhẫn, không đợi Bạch Liêm lo lắng xong, nói thẳng: "Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, nếu Bạch đại ca không muốn đi theo chúng ta, chúng ta đây hãy đi trước không phải tốt lắm sao, dù sao có đại ca ở đây không cần lo lắng, nói vậy Bạch đại ca cũng hiểu được Ảnh Nguyệt tỷ tỷ ngươi không thích cùng người khác tiếp xúc quá nhiều mới đúng." Hiệp Nhị nói xong khiêu khích nhìn Bạch Liêm một cái.
"......" Bạch Liêm nghe được lời Hiệp Nhị nói, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ rằng chính mình khi nào thì cùng nàng quen thuộc đến mức có thể làm cho nàng kêu mình là đại ca.
"Không biết ý Bạch huynh như thế nào?" Hiệp Giang Chu không có ngăn cản Hiệp Nhị, nhưng cũng không tính để cho Hiệp Nhị tiếp tục nói tiếp, ngược lại ôn hòa có lễ trưng cầu ý kiến của Bạch Liêm.
"Ngạch......" Bạch Liêm nói xong liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, thấy nàng không có phản ứng gì, lại tiếp tục nói:"Hiệp thiếu gia, Hiệp Nhị tiểu thư, này là đại hội đố đèn của tết hoa đăng mỗi năm một lần, cũng coi như hiếm khi có dịp, đi xem náo nhiệt cũng là không sai, đây là lần đầu tiên Bạch Liêm cùng Ảnh Nguyệt cùng đi xem ngày hội từ khi thành thân tới nay cũng là từ khi quen biết tới nay, cho nên......" Cho nên...cho nên, trước hết cầm giải thưởng lớn rồi nói sau! Nói xong nhìn đại lão bản, bất quá là ta nghe theo ý đại lão bản đi, nàng muốn thế nào thì được thế đó, hai người các ngươi không cần nhìn ta âm u như vậy nữa, ta chỉ là một tiểu bạch kiểm không có quyền gì thôi.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn biểu tình trên mặt cô gia nhà mình giờ phút này chính là thẹn thùng, cũng không phải, dùng từ "thẹn thùng" đến hình dung một nam nhân giống như không phải rất thỏa đáng đi.
Hiệp Nhị nghe nói như thế trên mặt bắt đầu mất hứng, trong mắt tràn đầy tức giận.
Hiệp Giang Chu trên mặt không có biểu hiện cái gì, chính là tay trái giấu ở trong tay áo dùng sức nắm chặt, nét mặt biểu lộ ý cười giống như lúc trước, bộ dáng thành tâm xin lỗi nói:"Là Giang Chu thất lễ! Mong rằng Bạch huynh thứ lỗi, Giang Chu đã lâu chưa cùng Ảnh Nguyệt gặp mặt, hôm nay lúc này gặp nhau, nhịn không được tiến lên chào hỏi."
"Ca, hắn dựa vào cái gì nói như vậy, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn chưa nói cái gì đâu, ngươi trước kia lúc này chẳng phải thường xuyên cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đi xem tết hoa đăng sao, còn có ngươi cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ mỗi lần đều có thể cùng nhau đoán ra câu đố đèn, hơn nữa các ngươi...." Hiệp Nhị bất mãn trừng mắt nhìn Bạch Liêm.
"Hiệp Nhị, không cần hồ nháo." Hiệp Giang Chu đánh gãy lời Hiệp Nhị.
"......" Bạch Liêm quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt bên người, hiện tại là chuyện gì đang xảy ra, nghĩ rằng đại lão bản như thế nào còn có bộ dáng chuyện không liên quan đến mình như vậy đây.
"Phu quân không phải còn muốn tiếp tục đáp đề sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt thấy Bạch Liêm gật đầu, mới tiếp tục nói:"Hiệp đại ca, Ảnh Nguyệt thất lễ, như vậy chúng ta ngày khác lại nói." Nói xong nhìn Bạch Liêm bên người.
Bạch Liêm ngây ngốc cùng các nàng gật đầu nói thất lễ, tiếp tục nắm tay Tiêu Ảnh Nguyệt, bảo hộ ở một bên đi vài bước đến trước đài tiếp tục đáp đề.
Hiệp Giang Chu nhìn bóng dáng bốn người, âm thầm cắn răng, nghĩ đến thái độ vừa rồi Tiêu Ảnh Nguyệt đối với hắn, dùng sức nắm chặt hai đấm, oán hận nhìn chằm chằm một bóng dáng màu trắng khác mà hắn chướng mắt. Hắn cùng Ảnh Nguyệt hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ gặp qua Ảnh Nguyệt ôn nhu cười với hắn như vậy, nàng đối với hắn cho tới bây giờ đều là lãnh đạm. Mặc dù có thời điểm cũng sẽ lộ ra mỉm cười với hắn, nhưng loại mỉm cười này khác với tươi cười vừa rồi nàng đối với người kia. Thời điểm bọn họ cùng nhau ra ngoài, hắn cùng với nàng chưa bao giờ đi vào quá gần, nàng luôn cùng hắn vẫn duy trì khoảng cách hai bước, mà hắn luôn cho rằng tính cách Ảnh Nguyệt là như thế này, hơn nữa "nam nữ hào phóng, trao nhận không thân", hắn cũng không từng đi gần thêm một bước, hơn nữa xa cách này không chỉ là đối với một mình hắn, liền ngay cả Tiêu bá phụ cùng Tiêu bá mẫu cũng giống như vậy. Nhưng đêm nay, nàng lại cùng người này mười ngón nắm chặt, có khi còn bị hắn bảo hộ ở trước ngực, liền vì người này là vị hôn phu của nàng sao? Liền một người cái gì cũng không biết như vậy, không tài không đức, xuất thân hèn mọn? Hiệp Giang Chu càng nghĩ càng phẫn hận, ba năm trước đây, hắn cho nàng thấy tâm ý của mình, lại bị nàng thản nhiên dời đề tài, hắn nghĩ nàng chính là đang lo lắng hắn không phải người thừa kế của Hiệp Gia Bảo nên Tiêu bá phụ sẽ không đáp ứng, tiêu phí thời gian ba năm đoạt được thân phận người thừa kế, lại nghe đến hôn lễ của nàng. Hiệp Giang Chu oán hận nắm chặt quyền đầu.
Lên xe ngựa, Bạch Liêm cũng chưa hồi phục tinh thần lại từ chuyện vừa rồi Tiêu Ảnh Nguyệt cùng Cao phu tử một chọi một đối đáp, trong đầu vẫn như cũ suy nghĩ thời điểm khi đó Tiêu Ảnh Nguyệt đáp đề, quanh thân phát ra loại khí chất tài tình, người liên can bốn phía cũng như nàng cùng trầm mê tại cảnh đẹp kia, ảnh hưởng lớn nhất không ai khác chính là Bạch Liêm, người tiếp xúc gần gũi với Tiêu Ảnh Nguyệt nhất. Cuối cùng nàng mơ mơ màng màng nghe Cao phu tử kia khích lệ đại lão bản một phen, đại lão bản thực bình thản khiêm tốn đáp lễ, sau đó nàng lại mơ mơ màng màng tiếp nhận giải thưởng lớn đêm nay, vì liên quan cũng bị khen ngợi một phen.
"Cầm Thư, ngươi nói hắn làm sao vậy, từ vừa rồi khi tiểu thư bắt đầu đáp đề liền vẫn không chuyển mắt ngây ngốc nhìn tiểu thư, bây giờ còn như vậy, không biết xấu hổ." Mộc Vân Trúc hỏi Cầm Thư, có thể nói xong đã hiểu được cái gì, mặt chậm rãi bắt đầu đỏ lên.
Cầm Thư nhìn cô gia ngây ngốc, nhịn cười, cũng giống như Mộc Vân Trúc vì ánh mắt cô gia minh mục trương đảm nhìn tiểu thư nhà mình mà cảm thấy đỏ mặt, kéo kéo Mộc Vân Trúc, ý bảo đi ra ngoài. Hai người chui ra xe ngựa, đến cùng ngồi xuống cạnh xa phu phía trước, lưu lại không gian riêng tư cho đôi phu thê này.
Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn như cũ lạnh nhạt ngồi ở trên xe ngựa, chính là thời điểm ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Bạch Liêm, trong mắt sẽ luôn hiện lên một tia trêu tức cùng một tia thâm ý. Từ khi người kia bắt đầu lâm vào ngẩn người, nàng sẽ không dự tính gọi thần chí của nàng trở lại, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra ý nghĩ tà ác giống như Chưa Ương, nàng muốn biết người này còn có thể trầm mê ở thế giới của bản thân trong bao lâu.
"A, đại lão bản." Thẳng đến xe ngựa lay động một cái, Bạch Liêm mới hoàn hồn, lại phát hiện Tiêu Ảnh Nguyệt vẻ mặt ý cười nhìn nàng. Loại ý cười muốn trêu cợt này làm cho nàng nhịn không được rùng mình một cái, hình như vừa rồi nàng lại làm việc ngốc gì bị Tiêu Ảnh Nguyệt thấy được. Nét mặt già nua đỏ lên, chột dạ dời đi tầm mắt, mới phát hiện không biết khi nào thì đã ngồi ở trên xe ngựa.
"Đại lão bản, Mộc Vân Trúc và Cầm Thư các nàng chạy đi đâu rồi?" Bạch Liêm đánh giá bên trong xe thật lâu, suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được vì cái gì cảm thấy kỳ quái, vì cái gì lại cảm thấy thùng xe này rộng hơn rất nhiều, thì ra là thiếu hai người Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn cười, đổi một tư thế khác, lại cảm thấy không thoải mái, vì thế không có trả lời vấn đề của Bạch Liêm, ngược lại vẫy tay nói với nàng:"Lại đây!"
"......" Bạch Liêm chớp chớp mắt, thân thủ chỉ chỉ chóp mũi của mình ngơ ngác hỏi:"Đại lão bản, ngươi là bảo ta sao?"
Tiêu Ảnh Nguyệt tức giận nhìn người đối diện, nơi này trừ nàng ra còn có một ai khác sao?
Bạch Liêm thấy động tác nhíu mi của Tiêu Ảnh Nguyệt, cũng không dám hỏi nhiều, động tác này nàng rất quen thuộc, thời điểm mỗi khi đại lão bản muốn trừ tiền lương của nàng, nàng sẽ có động tác này, vì thế vì để một hồi không bị trừ tiền lương, nàng vội vàng nghe theo phân phó đi qua.
"Ngồi xuống." Tiêu Ảnh Nguyệt đứng dậy, dời khỏi vị trí của mình.
"......" Bạch Liêm tò mò, nhưng vẫn là thành thật chiếu theo phân phó mà ngồi xuống.
"Thực ngoan, ta mệt mỏi." Tiêu Ảnh Nguyệt vừa lòng gật đầu.
"......" Bạch Liêm choáng váng, thời điểm muốn nói cái gì tay đã tự động tự giác nâng lên, phóng tới nơi thời gian trước đã chạm qua, bắt đầu dựa theo độ mạnh yếu quen thuộc mà mềm nhẹ mát xa.
Tiêu Ảnh Nguyệt thoải mái nhắm mắt lại, theo động tác trên tay Bạch Liêm chậm rãi đem sức nặng trên người đặt vào người phía sau, trong lòng nghĩ thì ra người từ nhỏ không thích cùng người tiếp xúc quá nhiều như chính mình cũng sẽ xúc động tới gần một người như vậy, có lẽ liền thật sự giống như lời ba nữ nhân kia nói đi.
_______Hết chương 48______
"......" Gầy, Bạch Liêm quay đầu đánh giá Tiêu Ảnh Nguyệt, gật gật đầu, đại lão bản là rất gầy, trở về có phải hẳn là nên đem canh nhạc mẫu đại nhân đưa tới để cho đại lão bản uống xong mới được hay không?
Tiêu Ảnh Nguyệt cũng không tính tiếp lời Hiệp Nhị, ngược lại là cảm giác được người bên cạnh nghe được lời Hiệp Nhị nói, một bộ cho là rất đúng, còn một bên vừa nhìn nàng một bên vừa âm thầm gật đầu, nàng nhưng thật ra có vẻ muốn biết người này lại đang suy nghĩ cái gì.
"Ảnh Nguyệt, người ở đây nhiều, không bằng chúng ta đi trà lâu phía trước ngồi?" Hiệp Giang Chu đối với bộ dáng Tiêu Ảnh Nguyệt lạnh nhạt cũng không có bao nhiêu phản ứng, chính là hắn cảm thấy tính cách nàng luôn luôn là như thế.
"Phu quân, ý ngươi như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt rất muốn biết người bên cạnh này sẽ trả lời như thế nào, là tiếp tục đoán câu đố để lấy giải thưởng lớn nàng muốn, hay là đi trà lâu nổi danh kia ngồi một chút, giải thưởng lớn cùng mỹ thực nàng sẽ chọn cái nào trong hai cái đây?
Hiệp Giang Chu nghe Tiêu Ảnh Nguyệt nói, vốn là ánh mắt mang theo ý cười chớp động một chút, chỉ là động một chút, người khác không dễ phát hiện. Hiệp Nhị tiểu thư đứng bên cạnh hắn nghe được lời Tiêu Ảnh Nguyệt nói, nguyên bản người đang cười duyên nhanh chóng thay đổi một loại biểu tình khác, liếc mắt đánh giá hai người Tiêu Ảnh Nguyệt và Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm bị mọi người nhìn chăm chú có chút chịu không nổi, nghĩ rằng đại lão bản như thế nào lại đem đại sự nặng như vậy đổ lên trên người tiểu bạch kiểm nhỏ bé như nàng, còn có để cho người ta sống hay không a? Giải thưởng lớn là nàng muốn, trà lâu mà đại thiếu gia nói kia nàng cũng đều muốn đi. Món ăn họ làm nghe nói là thiên kim khó cầu, không phải người bình thường có thể ăn được, trong lòng bắt đầu rối rắm, thế nên làm sao bây giờ, để cho đại lão bản các nàng đi trước, nàng sau đó đi theo? Nhưng cách này không ổn, trước không nói một mình nàng có thể lấy đến giải thưởng lớn này hay không, chính là để cho đại lão bản nàng đi theo Hiệp đại thiếu gia đi trà lâu ngồi hình như cũng không phải một chủ ý tốt. Chỉ cần dau75 vào hiện tại quan hệ của nàng cùng đại lão bản ở trong mắt người ngoài nói như thế nào cũng là quan hệ vợ chồng, để thê tử của chính mình ở cùng một nam nhân quen thuộc xa lạ, nếu để cho người ta nhìn thấy hình như cũng không phải tốt lắm. Nhưng là...nhưng là, quan hệ của Hiệp đại thiếu gia này cùng đại lão bản giống như không đơn giản, theo tin tức nàng biết được đến xem, đại lão bản cùng Hiệp đại thiếu gia này trước kia hẳn là một đôi lưỡng tình tương duyệt (tình cảm từ hai phía), tuy rằng không biết vì cái gì cuối cùng đại lão bản lại tìm nàng đến làm giao dịch, bởi vậy, một đôi tình lữ cũ này gặp lại hẳn là có rất nhiều lời muốn nói đi. Nghĩ đến đây, Bạch Liêm do dự vụng trộm liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt một cái, trong lòng cảm thấy giống như bị mèo cào, nói không nên lời là cảm giác gì.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến bộ dáng người bên cạnh này rối rắm, cũng không có dự định hỗ trợ, ngược lại là thời điểm mỗi khi đối phương vụng trộm nhìn nàng, nàng sẽ tương ứng cho đối phương một cái ý cười không dễ phát hiện.
Bên này trong lòng Bạch Liêm ý tưởng xoay chuyển không ngừng, bên kia Hiệp Nhị tiểu thư bắt đầu chờ không kiên nhẫn, không đợi Bạch Liêm lo lắng xong, nói thẳng: "Ảnh Nguyệt tỷ tỷ, nếu Bạch đại ca không muốn đi theo chúng ta, chúng ta đây hãy đi trước không phải tốt lắm sao, dù sao có đại ca ở đây không cần lo lắng, nói vậy Bạch đại ca cũng hiểu được Ảnh Nguyệt tỷ tỷ ngươi không thích cùng người khác tiếp xúc quá nhiều mới đúng." Hiệp Nhị nói xong khiêu khích nhìn Bạch Liêm một cái.
"......" Bạch Liêm nghe được lời Hiệp Nhị nói, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng, nghĩ rằng chính mình khi nào thì cùng nàng quen thuộc đến mức có thể làm cho nàng kêu mình là đại ca.
"Không biết ý Bạch huynh như thế nào?" Hiệp Giang Chu không có ngăn cản Hiệp Nhị, nhưng cũng không tính để cho Hiệp Nhị tiếp tục nói tiếp, ngược lại ôn hòa có lễ trưng cầu ý kiến của Bạch Liêm.
"Ngạch......" Bạch Liêm nói xong liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, thấy nàng không có phản ứng gì, lại tiếp tục nói:"Hiệp thiếu gia, Hiệp Nhị tiểu thư, này là đại hội đố đèn của tết hoa đăng mỗi năm một lần, cũng coi như hiếm khi có dịp, đi xem náo nhiệt cũng là không sai, đây là lần đầu tiên Bạch Liêm cùng Ảnh Nguyệt cùng đi xem ngày hội từ khi thành thân tới nay cũng là từ khi quen biết tới nay, cho nên......" Cho nên...cho nên, trước hết cầm giải thưởng lớn rồi nói sau! Nói xong nhìn đại lão bản, bất quá là ta nghe theo ý đại lão bản đi, nàng muốn thế nào thì được thế đó, hai người các ngươi không cần nhìn ta âm u như vậy nữa, ta chỉ là một tiểu bạch kiểm không có quyền gì thôi.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn biểu tình trên mặt cô gia nhà mình giờ phút này chính là thẹn thùng, cũng không phải, dùng từ "thẹn thùng" đến hình dung một nam nhân giống như không phải rất thỏa đáng đi.
Hiệp Nhị nghe nói như thế trên mặt bắt đầu mất hứng, trong mắt tràn đầy tức giận.
Hiệp Giang Chu trên mặt không có biểu hiện cái gì, chính là tay trái giấu ở trong tay áo dùng sức nắm chặt, nét mặt biểu lộ ý cười giống như lúc trước, bộ dáng thành tâm xin lỗi nói:"Là Giang Chu thất lễ! Mong rằng Bạch huynh thứ lỗi, Giang Chu đã lâu chưa cùng Ảnh Nguyệt gặp mặt, hôm nay lúc này gặp nhau, nhịn không được tiến lên chào hỏi."
"Ca, hắn dựa vào cái gì nói như vậy, Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn chưa nói cái gì đâu, ngươi trước kia lúc này chẳng phải thường xuyên cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ đi xem tết hoa đăng sao, còn có ngươi cùng Ảnh Nguyệt tỷ tỷ mỗi lần đều có thể cùng nhau đoán ra câu đố đèn, hơn nữa các ngươi...." Hiệp Nhị bất mãn trừng mắt nhìn Bạch Liêm.
"Hiệp Nhị, không cần hồ nháo." Hiệp Giang Chu đánh gãy lời Hiệp Nhị.
"......" Bạch Liêm quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt bên người, hiện tại là chuyện gì đang xảy ra, nghĩ rằng đại lão bản như thế nào còn có bộ dáng chuyện không liên quan đến mình như vậy đây.
"Phu quân không phải còn muốn tiếp tục đáp đề sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt thấy Bạch Liêm gật đầu, mới tiếp tục nói:"Hiệp đại ca, Ảnh Nguyệt thất lễ, như vậy chúng ta ngày khác lại nói." Nói xong nhìn Bạch Liêm bên người.
Bạch Liêm ngây ngốc cùng các nàng gật đầu nói thất lễ, tiếp tục nắm tay Tiêu Ảnh Nguyệt, bảo hộ ở một bên đi vài bước đến trước đài tiếp tục đáp đề.
Hiệp Giang Chu nhìn bóng dáng bốn người, âm thầm cắn răng, nghĩ đến thái độ vừa rồi Tiêu Ảnh Nguyệt đối với hắn, dùng sức nắm chặt hai đấm, oán hận nhìn chằm chằm một bóng dáng màu trắng khác mà hắn chướng mắt. Hắn cùng Ảnh Nguyệt hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chưa bao giờ gặp qua Ảnh Nguyệt ôn nhu cười với hắn như vậy, nàng đối với hắn cho tới bây giờ đều là lãnh đạm. Mặc dù có thời điểm cũng sẽ lộ ra mỉm cười với hắn, nhưng loại mỉm cười này khác với tươi cười vừa rồi nàng đối với người kia. Thời điểm bọn họ cùng nhau ra ngoài, hắn cùng với nàng chưa bao giờ đi vào quá gần, nàng luôn cùng hắn vẫn duy trì khoảng cách hai bước, mà hắn luôn cho rằng tính cách Ảnh Nguyệt là như thế này, hơn nữa "nam nữ hào phóng, trao nhận không thân", hắn cũng không từng đi gần thêm một bước, hơn nữa xa cách này không chỉ là đối với một mình hắn, liền ngay cả Tiêu bá phụ cùng Tiêu bá mẫu cũng giống như vậy. Nhưng đêm nay, nàng lại cùng người này mười ngón nắm chặt, có khi còn bị hắn bảo hộ ở trước ngực, liền vì người này là vị hôn phu của nàng sao? Liền một người cái gì cũng không biết như vậy, không tài không đức, xuất thân hèn mọn? Hiệp Giang Chu càng nghĩ càng phẫn hận, ba năm trước đây, hắn cho nàng thấy tâm ý của mình, lại bị nàng thản nhiên dời đề tài, hắn nghĩ nàng chính là đang lo lắng hắn không phải người thừa kế của Hiệp Gia Bảo nên Tiêu bá phụ sẽ không đáp ứng, tiêu phí thời gian ba năm đoạt được thân phận người thừa kế, lại nghe đến hôn lễ của nàng. Hiệp Giang Chu oán hận nắm chặt quyền đầu.
Lên xe ngựa, Bạch Liêm cũng chưa hồi phục tinh thần lại từ chuyện vừa rồi Tiêu Ảnh Nguyệt cùng Cao phu tử một chọi một đối đáp, trong đầu vẫn như cũ suy nghĩ thời điểm khi đó Tiêu Ảnh Nguyệt đáp đề, quanh thân phát ra loại khí chất tài tình, người liên can bốn phía cũng như nàng cùng trầm mê tại cảnh đẹp kia, ảnh hưởng lớn nhất không ai khác chính là Bạch Liêm, người tiếp xúc gần gũi với Tiêu Ảnh Nguyệt nhất. Cuối cùng nàng mơ mơ màng màng nghe Cao phu tử kia khích lệ đại lão bản một phen, đại lão bản thực bình thản khiêm tốn đáp lễ, sau đó nàng lại mơ mơ màng màng tiếp nhận giải thưởng lớn đêm nay, vì liên quan cũng bị khen ngợi một phen.
"Cầm Thư, ngươi nói hắn làm sao vậy, từ vừa rồi khi tiểu thư bắt đầu đáp đề liền vẫn không chuyển mắt ngây ngốc nhìn tiểu thư, bây giờ còn như vậy, không biết xấu hổ." Mộc Vân Trúc hỏi Cầm Thư, có thể nói xong đã hiểu được cái gì, mặt chậm rãi bắt đầu đỏ lên.
Cầm Thư nhìn cô gia ngây ngốc, nhịn cười, cũng giống như Mộc Vân Trúc vì ánh mắt cô gia minh mục trương đảm nhìn tiểu thư nhà mình mà cảm thấy đỏ mặt, kéo kéo Mộc Vân Trúc, ý bảo đi ra ngoài. Hai người chui ra xe ngựa, đến cùng ngồi xuống cạnh xa phu phía trước, lưu lại không gian riêng tư cho đôi phu thê này.
Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn như cũ lạnh nhạt ngồi ở trên xe ngựa, chính là thời điểm ánh mắt ngẫu nhiên đảo qua Bạch Liêm, trong mắt sẽ luôn hiện lên một tia trêu tức cùng một tia thâm ý. Từ khi người kia bắt đầu lâm vào ngẩn người, nàng sẽ không dự tính gọi thần chí của nàng trở lại, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra ý nghĩ tà ác giống như Chưa Ương, nàng muốn biết người này còn có thể trầm mê ở thế giới của bản thân trong bao lâu.
"A, đại lão bản." Thẳng đến xe ngựa lay động một cái, Bạch Liêm mới hoàn hồn, lại phát hiện Tiêu Ảnh Nguyệt vẻ mặt ý cười nhìn nàng. Loại ý cười muốn trêu cợt này làm cho nàng nhịn không được rùng mình một cái, hình như vừa rồi nàng lại làm việc ngốc gì bị Tiêu Ảnh Nguyệt thấy được. Nét mặt già nua đỏ lên, chột dạ dời đi tầm mắt, mới phát hiện không biết khi nào thì đã ngồi ở trên xe ngựa.
"Đại lão bản, Mộc Vân Trúc và Cầm Thư các nàng chạy đi đâu rồi?" Bạch Liêm đánh giá bên trong xe thật lâu, suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được vì cái gì cảm thấy kỳ quái, vì cái gì lại cảm thấy thùng xe này rộng hơn rất nhiều, thì ra là thiếu hai người Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhịn cười, đổi một tư thế khác, lại cảm thấy không thoải mái, vì thế không có trả lời vấn đề của Bạch Liêm, ngược lại vẫy tay nói với nàng:"Lại đây!"
"......" Bạch Liêm chớp chớp mắt, thân thủ chỉ chỉ chóp mũi của mình ngơ ngác hỏi:"Đại lão bản, ngươi là bảo ta sao?"
Tiêu Ảnh Nguyệt tức giận nhìn người đối diện, nơi này trừ nàng ra còn có một ai khác sao?
Bạch Liêm thấy động tác nhíu mi của Tiêu Ảnh Nguyệt, cũng không dám hỏi nhiều, động tác này nàng rất quen thuộc, thời điểm mỗi khi đại lão bản muốn trừ tiền lương của nàng, nàng sẽ có động tác này, vì thế vì để một hồi không bị trừ tiền lương, nàng vội vàng nghe theo phân phó đi qua.
"Ngồi xuống." Tiêu Ảnh Nguyệt đứng dậy, dời khỏi vị trí của mình.
"......" Bạch Liêm tò mò, nhưng vẫn là thành thật chiếu theo phân phó mà ngồi xuống.
"Thực ngoan, ta mệt mỏi." Tiêu Ảnh Nguyệt vừa lòng gật đầu.
"......" Bạch Liêm choáng váng, thời điểm muốn nói cái gì tay đã tự động tự giác nâng lên, phóng tới nơi thời gian trước đã chạm qua, bắt đầu dựa theo độ mạnh yếu quen thuộc mà mềm nhẹ mát xa.
Tiêu Ảnh Nguyệt thoải mái nhắm mắt lại, theo động tác trên tay Bạch Liêm chậm rãi đem sức nặng trên người đặt vào người phía sau, trong lòng nghĩ thì ra người từ nhỏ không thích cùng người tiếp xúc quá nhiều như chính mình cũng sẽ xúc động tới gần một người như vậy, có lẽ liền thật sự giống như lời ba nữ nhân kia nói đi.
_______Hết chương 48______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.