Chương 50
Ngốc Ngốc Đích Tiếu
23/05/2021
Bạch Liêm tính toán thời gian một chút, cảm thấy không sai biệt lắm, từ hậu viện đi ra, thời điểm đi ngang qua nhìn thấy Đại Hổ đang tiến lại đây, cười tủm tỉm hỏi:"Đại Hổ, Lí biểu thiếu gia ở trong nhã gian kia, uống rất vui vẻ?"
"Còn đang uống." Đại Hổ chi tiết trả lời.
"Lục Tử hắn đã trở lại chưa?" Tươi cười trên mặt Bạch Liêm càng lớn hơn nữa.
"Tiểu Bạch, Đại Hổ, ta đã trở về." Bạch Liêm vừa mới nói xong, Lục Tử liền thở hổn hển từ một hướng khác chạy tới.
"Lục Tử, thế nào, có truyền đi qua không?" Bạch Liêm vỗ vỗ vai hắn, nhìn Lục Tử thở hổn hển hỏi.
"Đã dựa theo lời tiểu Bạch ngươi nói, "vụng trộm" khẩn trương "xin giúp đỡ" chuyển cáo cho người thân cận nhất bên người ngũ phu nhân biết biểu thiếu gia hiện tại đang ở Đệ Nhất lâu thỉnh bằng hữu uống rượu, cũng đem giấy tờ chưởng quầy viết lặng lẽ đưa qua." Lục Tử thở phì phò báo cáo tình huống, trong lời nói lại cường điệu điểm quan trọng mà Tống chưởng quầy cùng Bạch Liêm muốn hắn đi Tiêu phủ "báo tin".
"Ân, Lục Tử làm tốt lắm, hôm khác ta giúp ngươi truy (theo đuổi) Phù Dung." Bạch Liêm cổ vũ vỗ vỗ vai Lục Tử, tâm tình rất tốt đi ra ngoài. Hôm nay Lí biểu thiếu gia tại Thính Vũ lâu tiêu phí năm ngàn sáu trăm lượng, thu nhập tháng này trong lâu hẳn sẽ tăng trưởng không ít, không biết sau khi ngũ phu nhân nhìn đến tờ giấy "hóa đơn" kia sẽ xử lý như thế nào đây?
"Tiểu Bạch, sau khi ngươi để cho Lục Tử đi báo tin cho ngũ phu nhân, ngũ phu nhân sẽ cho người lấy tiền đến giúp Lí thiếu gia tính tiền sao?" Đại Hổ vẫn là có điểm hoài nghi kế hoạch của Bạch Liêm, dù sao ngũ phu nhân này rất được sủng ái, nếu nàng để người ta đến trực tiếp mang Lí thiếu gia kia đi, này không phải là làm cho bọn họ không phải trả tiền, ăn nhiều món ngon uống nhiều rượu tốt như vậy sao?
"Đại Hổ không cần lo lắng, các ngươi tận lực giữ chân Lí biểu thiếu gia, đem bọn họ phục vụ vui vẻ một chút, tốt nhất liền lấy thêm nhiều món ngon và rượu quý ra, ân, hiện tại bọn họ tính tổng cộng là bao nhiêu tiền?" Bạch Liêm trong lòng nghĩ tốt nhất chính là lấy thêm mấy hồ Thất Lý Hương, một hồ một ngàn lượng, nàng làm thân phận tiểu bạch kiểm hiện tại ba năm cũng không mua nổi một hồ Thất Lý Hương này. Số tiền trên giấy càng lớn càng tốt, lấy thân phận ngũ phu nhân được sủng ái như vậy, tự nhiên là so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết quy củ của Tiêu phủ, huống chi ngày hội này Tiêu lão gia hình như đã đến sơn trang ngoài thành tu dưỡng đi.
"Vừa rồi lại để cho người ta mang thêm một lọ Thất Lý Hương cùng Bách Hoa Nhưỡng, tính tổng cộng là bảy ngàn lượng." Thời điểm Đại Hổ nói ra số tiền này, thanh âm có chút run run.
"Bảy ngàn lượng!" Bạch Liêm nghe xong trong lòng đều run rẩy một chút, vì Lí biểu thiếu gia bi ai, tính toán thời gian một chút, ngũ phu nhân nếu biết tin tức này, hẳn là cũng không sai biệt lắm đang phái người tới đây, nàng cũng nên xuất phát đi thành Bắc.
"Đại Hổ, Lục Tử, các ngươi một hồi giúp ta nói một tiếng với chưởng quầy, ta đi trước." Bạch Liêm nói xong phất tay đi hướng đại môn ra phố của Thính Vũ lâu, còn lại liền giao cho Tống chưởng quầy cái người từng trải kia đi, để hắn tiếp kiến ngũ phu nhân hẳn sẽ có hiệu quả rất tốt.
"Tiêu Nhất, chúng ta đi thôi!" Bạch Liêm đến hậu viện kêu Tiêu Nhất, người "lái xe" mà sáng nay đại lão bản cho nàng.
"Cô gia, chúng ta đây là hồi phủ hay là...?" Tiêu Nhất đánh xe ra phố sau Đệ Nhất lâu.
"Tiêu Nhất, chúng ta trước đi tiểu hồ đồng ở phía nam của thành Bắc một chuyến." Bạch Liêm xuất ra đồng hồ mang theo khi xuyên qua, nhìn lên thì đã là hơn hai giờ chiều, chính mình đi thành Bắc trở về quá muộn, nàng còn cùng Liên Hoa hẹn tốt sẽ đến lấy gối ôm, suy nghĩ một chút nên để cho Tiêu Nhất đánh xe ngựa đi mau một chút.
"Tiêu Nhất, xảy ra chuyện gì?" Xe ngựa đang đi đột nhiên ngừng lại, Bạch Liêm có chút kỳ quái.
"Cô gia, phía trước hình như đã xảy ra chút chuyện." Thanh âm của Tiêu Nhất vẫn là không có bao nhiêu phập phồng.
"Ân?" Bạch Liêm nghe được, có chút tò mò từ trong xe ngựa đi ra, mới vừa ra đã bị một thanh âm rất kích tình dọa sợ.
"A, là ngươi!" Phía trước chỗ xe ngựa đang dừng có một cỗ xe ngựa đậu ở chỗ này, bên cạnh giữ xe có nha hoàn một thân quần áo xanh thẫm nhìn thấy Bạch Liêm liền kích động chỉ vào nàng.
"Ta, ta?" Bạch Liêm mới đưa đầu ra tìm hiểu đã bị nha hoàn áo xanh xa lạ này một tiếng kêu lớn như vậy, cường ngạnh dừng lại động tác đi ra khỏi xe.
Nha hoàn áo xanh không có lại nhìn dọa đến Bạch Liêm, ngược lại chuyển đi qua thò người ra phía trước thùng xe của xe ngựa, thấp giọng nói với bên trong cái gì đó, chỉ thấy nàng gật gật đầu, sau đó đi tới Bạch Liêm bên này.
"Tiêu Nhất, xe ngựa của tiểu thư nhà chúng ta xảy ra chút vấn đề, nàng cùng cô gia nhà các ngươi coi như là có quen biết, cho nên tiểu thư chúng ta muốn các ngươi thuận tiện đưa nàng đi một đoạn đường." Nha hoàn áo xanh liếc mắt nhìn Bạch Liêm cùng Tiêu Nhất một cái nói.
"Cô gia?" Tiêu nhất giống như cũng nhận thức nha hoàn áo xanh này, quay đầu hỏi Bạch Liêm đang không rõ chuyện gì.
"Ân? Ta, vị cô nương này, ta hình như không biết tiểu thư nhà các ngươi đi!" Bạch Liêm kỳ quái nhìn nha hoàn áo xanh, nàng ở trong này ngoại trừ nhận thức đại tiểu thư Tiêu Ảnh Nguyệt ra, hình như cũng không quen biết tiểu thư nào khác đi.
"Tiêu công tử, tiểu thư nhà ta nói nếu là Tiêu công tử đã quên nàng là ai, để cho Thúy nhi nói cho Tiêu công tử, Tiêu công tử chớ không phải là đã quên tối hôm qua hoa tiền nguyệt hạ trên hồ......" Nha hoàn tự xưng Thúy nhi nói xong câu cuối cùng, thực ái muội nhìn Bạch Liêm.
"Khụ khụ, dừng dừng." Bạch Liêm trước nghe được "tối hôm qua", đã nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy ba người kia, sau khi nghe được câu sau thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, nàng khi nào thì cùng ba hoa khôi kia "hoa tiền nguyệt hạ"(*).
(*): trước hoa dưới trăng, ý chỉ cảnh hẹn hò thơ mộng của các cặp yêu nhau
"Ai nha, thật sự là thương tâm, ngươi một kẻ không lương tâm, uổng công tối hôm qua ta đối với ngươi nhớ mãi không quên, không nghĩ tới ngươi kẻ phụ lòng này có thể qua một đêm liền đem ta quên mất." Một hồng y nữ tử quen thuộc có lụa mỏng che mặt, nhờ một nha hoàn cũng đồng dạng áo xanh nâng đi đến bãi cỏ trước xe ngựa của Bạch Liêm.
Bạch Liêm nhìn đến hồng y quen thuộc cùng thanh âm miễn cưỡng kiều mỵ, thân thể không khỏi rùng mình một cái, bước hai bước, từ trên xe nhảy xuống dưới, cảm giác được không ít người đã muốn đưa mắt chú ý nhìn các nàng, không dám giơ lên tươi cười sáng lạn nói:"Thì ra là Vị Ương tiểu thư, Bạch Liêm vừa rồi thất lễ còn thỉnh Vị Ương tiểu thư tha thứ!" Trong lòng âm thầm thở dài, như thế nào lại không khéo đụng tới tú bà giống như hồ ly này đây.
"Ngoan!" Vị Ương đưa tay sờ đầu Bạch Liêm, sau đó dưới sự nâng đỡ của Thúy nhi các nàng đi lên xe ngựa của Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm nhìn bóng dáng màu đỏ kia, lại nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Nhất không có gì thay đổi, trong lòng thở dài, nhận mệnh theo sau đi lên xe, là họa thì tránh không khỏi!
"Tiểu Bạch ngươi thật không lương tâm, thế nhưng lại quên tỷ tỷ." Bạch Liêm mới lên xe, Vị Ương liền vươn hai tay xoa nắn hai má của Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm nháy mắt ngây ngốc, không có phản ứng, chờ tới lúc hơi chút có phản ứng, đối phương đã buông tay ra, ngồi ở trên vị trí ngày thường đại lão bản ngồi, cảm thán nói:"Xe ngựa của tiểu thư Tiêu gia chính là thoải mái."
"......" Ở chung với người giống như hồ ly, bảo trì trầm mặc có lẽ còn có thể toàn thân trở ra, Bạch Liêm đối cái này không phát biểu ý kiến gì.
"Ân, tiểu Bạch, ngươi đây là muốn đi đâu?" Vị Ương hí mắt nhìn người không nói lời nào, con đường này không phải phương hướng về Tiêu phủ.
"Ân, đi thành Bắc." Bạch Liêm nhìn Vị Ương giống như hồ ly, nữ nhân này rất nguy hiểm, so với đại lão bản còn muốn nguy hiểm hơn, nhưng hai người này đối lập một chút, trong lòng nàng vẫn là cảm thấy đại lão bản so với tú bà y như hồ ly này tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng bình thường đối với người ngoài có chút lạnh lùng, bất quá hình như đối với nàng thì sẽ không, hơn nữa có đôi khi còn rất ôn nhu. Bạch Liêm mạnh mẽ mở to hai mắt, bị từ "ôn nhu" này dọa đến, vì cái gì sẽ cảm thấy đại lão bản đối với nàng ôn nhu đây, Bạch Liêm mê hoặc.
Vị Ương híp đôi mắt hồ ly, không có bỏ sót biểu tình kinh hách trên mặt Bạch Liêm chợt lóe mà qua, giả vờ không biết nói:"Thành Bắc, vừa lúc tỷ tỷ hôm nay không có việc gì, cùng ngươi đi thế nào?" Vị Ương nói xong nhìn Bạch Liêm đối nàng hơi hơi phòng bị, cũng không sợ nàng sẽ không đáp ứng, dù sao nàng có biện pháp làm cho nàng phải đáp ứng.
Bạch Liêm nghe được lời của nàng, hơi hơi nghi hoặc một chút, nhìn Vị Ương một thân hồng y, hơi hơi chần chờ. Nàng cái dạng này đi đến tiểu hồ đồng đó, một hồi không biết sẽ gây ra oanh động thế nào, nhưng lại nhìn tươi cười như hồ ly trên mặt nàng, Bạch Liêm cuối cùng thỏa hiệp gật gật đầu. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, oanh động thì oanh động đi.
Hôm nay sở dĩ nàng lại nghĩ đến muốn đi thành Bắc, chính là nhớ tới Vương đại thúc hơn hai năm trước kia khi nàng đến thế giới này cho nàng đi nhờ xe trâu của hắn, thu lưu nàng. Tối hôm qua ở trên đường nhìn đến hai tiểu hài tử kia, nếu nàng không nhớ lầm hẳn là tôn tử (cháu nội) của Vương đại thúc. Hôm nay nàng cũng hỏi Đại Hổ bọn họ mới biết được nửa năm trước Vương đại thúc cùng con của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vương đại thúc đã qua đời, con của hắn cũng không còn đầy đủ hai tay. Sau khi giới thiệu nàng đến làm công ở Thính Vũ lâu, ngẫu nhiên nàng sẽ đi nơi Vương đại thúc thăm hắn, bất quá sau đó nàng lại vội vàng làm công, Vương đại thúc bọn họ cũng vội vàng đánh xe giao hàng cho người ta, hình như đã không sai biệt lắm có hai năm không nghe đến tin tức của bọn họ đi.
"Cô gia, đã đến tiểu hồ đồng phía nam thành Bắc!" Tiêu Nhất dừng lại, xuống xe ngựa nói với người trong xe ngựa.
"Ân, tốt!" Bạch Liêm hoàn hồn, hơi có lỗi nhìn Vị Ương vẻ mặt tính kế, nàng vừa rồi không cẩn thận thất thần. Hình như nàng đã thật lâu không thất thần như vậy, từ khi nào thì bắt đầu đây, hẳn là sau khi cùng đại lão bản thành thân thật lâu chưa từng như vậy. Bạch Liêm trong lòng lại thở dài, hôm nay nàng phát hiện chính nàng từ sau khi cùng đại lão bản ký hiệp nghị cũng chậm rãi cải biến rất nhiều thứ này nọ.
"Vị Ương, nếu không để cho Tiêu Nhất đưa các ngươi trở về trước đi." Bạch Liêm nhìn Vị Ương một thân hồng y, cùng khuôn mặt như yêu tinh đã lấy lụa mỏng xuống, hơi hơi thở dài, hối hận vừa rồi chính mình gật đầu để cho nàng bồi nàng cùng đi, thật sự là có vì nàng điệu thấp nguyên tắc làm người.
"Nhưng tỷ tỷ ta còn là muốn cùng ngươi đi." Vị Ương lần này cũng thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, nàng bắt đầu có điểm hiểu được vì sao người như Ảnh Nguyệt lại coi trọng người này, biểu tình trên mặt người này thật sự là rất đáng yêu.
"......" Bạch Liêm miễn dịch với bộ dáng yêu tinh của nàng, không chỉ như thế, nàng còn cảm thấy phía sau lưng có điểm lạnh cả người, đặc biệt ánh mắt của nàng ta, làm cho nàng có loại ảo giác, nàng đang bị người này tính kế cái gì, nhưng nghĩ lại nàng hình như cũng không có gì đáng giá cho nàng ta đi tính kế.
Cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa, không nói gì xuống xe đi nhà Vương đại thúc nhìn xem trước đi, một hồi còn muốn trở về đi lấy gối ôm mới của nàng đây. Tuy rằng nói mấy ngày gần đây mỗi buổi sáng lúc nàng tỉnh lại đều phát hiện nàng lại không biết khi nào thì đem đại lão bản trở thành một cái gối ôm to lớn thoải mái mà ôm vào trong ngực, khi tỉnh lại vụng trộm buông ra, không có bị đại lão bản phát hiện. Mới đầu còn hơi có tật giật mình, lo lắng bị đại lão bản phát hiện sẽ phạt tiền, nhưng lại chậm rãi cảm thấy buổi tối chất lượng giấc ngủ càng ngày càng tốt, hơn nữa thường xuyên gây tình huống đại lão bản cũng không có phát hiện.
Mấy ngày hôm trước bởi vì ngủ quá muộn, đại lão bản so với nàng thức sớm hơn, lúc bị phát hiện, nàng còn nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận đại lão bản trừ một khoản tiền lớn, nhưng không nghĩ tới cuối cùng đại lão bản cái gì cũng chưa nói, tao nhã lui ra đi cọ rửa. Mấy ngày kế tiếp ban đêm nàng đều cố gắng khống chế nhưng sau vẫn là thất bại, buổi sáng thức dậy vẫn phát hiện chính mình giống như bạch tuộc ôm chặt đại lão bản, cho nên hôm nay nhất định phải trở về lấy cái gối ôm kia, nếu cứ tiếp tục cái dạng này, nàng luôn cảm thấy có cái gì đó trở nên không giống như trước.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta cảm thấy viết ngôi thứ nhất giống như hơi khó một chút, liền sửa lại một chút nhân nghĩa ~~~~~~~~~
_______Hết chương 50_______
BL bày đặt nghĩ đem gối ôm về là sẽ không ôm đại lão bản nữa, nhưng mà mọi người yên tâm là bạn ấy vẫn sẽ ôm người ta vào lòng thôi =))))
Hời ơi đại lão bản người ta đã không có ý kiến gì rồi mà tiểu Bạch còn tìm cớ, đúng là cái đồ nghiện mà còn ngại =))))) Để ý là khúc cuối chương thì tác giả hay quăng đường vào mặt tụi mình:v
"Còn đang uống." Đại Hổ chi tiết trả lời.
"Lục Tử hắn đã trở lại chưa?" Tươi cười trên mặt Bạch Liêm càng lớn hơn nữa.
"Tiểu Bạch, Đại Hổ, ta đã trở về." Bạch Liêm vừa mới nói xong, Lục Tử liền thở hổn hển từ một hướng khác chạy tới.
"Lục Tử, thế nào, có truyền đi qua không?" Bạch Liêm vỗ vỗ vai hắn, nhìn Lục Tử thở hổn hển hỏi.
"Đã dựa theo lời tiểu Bạch ngươi nói, "vụng trộm" khẩn trương "xin giúp đỡ" chuyển cáo cho người thân cận nhất bên người ngũ phu nhân biết biểu thiếu gia hiện tại đang ở Đệ Nhất lâu thỉnh bằng hữu uống rượu, cũng đem giấy tờ chưởng quầy viết lặng lẽ đưa qua." Lục Tử thở phì phò báo cáo tình huống, trong lời nói lại cường điệu điểm quan trọng mà Tống chưởng quầy cùng Bạch Liêm muốn hắn đi Tiêu phủ "báo tin".
"Ân, Lục Tử làm tốt lắm, hôm khác ta giúp ngươi truy (theo đuổi) Phù Dung." Bạch Liêm cổ vũ vỗ vỗ vai Lục Tử, tâm tình rất tốt đi ra ngoài. Hôm nay Lí biểu thiếu gia tại Thính Vũ lâu tiêu phí năm ngàn sáu trăm lượng, thu nhập tháng này trong lâu hẳn sẽ tăng trưởng không ít, không biết sau khi ngũ phu nhân nhìn đến tờ giấy "hóa đơn" kia sẽ xử lý như thế nào đây?
"Tiểu Bạch, sau khi ngươi để cho Lục Tử đi báo tin cho ngũ phu nhân, ngũ phu nhân sẽ cho người lấy tiền đến giúp Lí thiếu gia tính tiền sao?" Đại Hổ vẫn là có điểm hoài nghi kế hoạch của Bạch Liêm, dù sao ngũ phu nhân này rất được sủng ái, nếu nàng để người ta đến trực tiếp mang Lí thiếu gia kia đi, này không phải là làm cho bọn họ không phải trả tiền, ăn nhiều món ngon uống nhiều rượu tốt như vậy sao?
"Đại Hổ không cần lo lắng, các ngươi tận lực giữ chân Lí biểu thiếu gia, đem bọn họ phục vụ vui vẻ một chút, tốt nhất liền lấy thêm nhiều món ngon và rượu quý ra, ân, hiện tại bọn họ tính tổng cộng là bao nhiêu tiền?" Bạch Liêm trong lòng nghĩ tốt nhất chính là lấy thêm mấy hồ Thất Lý Hương, một hồ một ngàn lượng, nàng làm thân phận tiểu bạch kiểm hiện tại ba năm cũng không mua nổi một hồ Thất Lý Hương này. Số tiền trên giấy càng lớn càng tốt, lấy thân phận ngũ phu nhân được sủng ái như vậy, tự nhiên là so với bất luận kẻ nào đều hiểu biết quy củ của Tiêu phủ, huống chi ngày hội này Tiêu lão gia hình như đã đến sơn trang ngoài thành tu dưỡng đi.
"Vừa rồi lại để cho người ta mang thêm một lọ Thất Lý Hương cùng Bách Hoa Nhưỡng, tính tổng cộng là bảy ngàn lượng." Thời điểm Đại Hổ nói ra số tiền này, thanh âm có chút run run.
"Bảy ngàn lượng!" Bạch Liêm nghe xong trong lòng đều run rẩy một chút, vì Lí biểu thiếu gia bi ai, tính toán thời gian một chút, ngũ phu nhân nếu biết tin tức này, hẳn là cũng không sai biệt lắm đang phái người tới đây, nàng cũng nên xuất phát đi thành Bắc.
"Đại Hổ, Lục Tử, các ngươi một hồi giúp ta nói một tiếng với chưởng quầy, ta đi trước." Bạch Liêm nói xong phất tay đi hướng đại môn ra phố của Thính Vũ lâu, còn lại liền giao cho Tống chưởng quầy cái người từng trải kia đi, để hắn tiếp kiến ngũ phu nhân hẳn sẽ có hiệu quả rất tốt.
"Tiêu Nhất, chúng ta đi thôi!" Bạch Liêm đến hậu viện kêu Tiêu Nhất, người "lái xe" mà sáng nay đại lão bản cho nàng.
"Cô gia, chúng ta đây là hồi phủ hay là...?" Tiêu Nhất đánh xe ra phố sau Đệ Nhất lâu.
"Tiêu Nhất, chúng ta trước đi tiểu hồ đồng ở phía nam của thành Bắc một chuyến." Bạch Liêm xuất ra đồng hồ mang theo khi xuyên qua, nhìn lên thì đã là hơn hai giờ chiều, chính mình đi thành Bắc trở về quá muộn, nàng còn cùng Liên Hoa hẹn tốt sẽ đến lấy gối ôm, suy nghĩ một chút nên để cho Tiêu Nhất đánh xe ngựa đi mau một chút.
"Tiêu Nhất, xảy ra chuyện gì?" Xe ngựa đang đi đột nhiên ngừng lại, Bạch Liêm có chút kỳ quái.
"Cô gia, phía trước hình như đã xảy ra chút chuyện." Thanh âm của Tiêu Nhất vẫn là không có bao nhiêu phập phồng.
"Ân?" Bạch Liêm nghe được, có chút tò mò từ trong xe ngựa đi ra, mới vừa ra đã bị một thanh âm rất kích tình dọa sợ.
"A, là ngươi!" Phía trước chỗ xe ngựa đang dừng có một cỗ xe ngựa đậu ở chỗ này, bên cạnh giữ xe có nha hoàn một thân quần áo xanh thẫm nhìn thấy Bạch Liêm liền kích động chỉ vào nàng.
"Ta, ta?" Bạch Liêm mới đưa đầu ra tìm hiểu đã bị nha hoàn áo xanh xa lạ này một tiếng kêu lớn như vậy, cường ngạnh dừng lại động tác đi ra khỏi xe.
Nha hoàn áo xanh không có lại nhìn dọa đến Bạch Liêm, ngược lại chuyển đi qua thò người ra phía trước thùng xe của xe ngựa, thấp giọng nói với bên trong cái gì đó, chỉ thấy nàng gật gật đầu, sau đó đi tới Bạch Liêm bên này.
"Tiêu Nhất, xe ngựa của tiểu thư nhà chúng ta xảy ra chút vấn đề, nàng cùng cô gia nhà các ngươi coi như là có quen biết, cho nên tiểu thư chúng ta muốn các ngươi thuận tiện đưa nàng đi một đoạn đường." Nha hoàn áo xanh liếc mắt nhìn Bạch Liêm cùng Tiêu Nhất một cái nói.
"Cô gia?" Tiêu nhất giống như cũng nhận thức nha hoàn áo xanh này, quay đầu hỏi Bạch Liêm đang không rõ chuyện gì.
"Ân? Ta, vị cô nương này, ta hình như không biết tiểu thư nhà các ngươi đi!" Bạch Liêm kỳ quái nhìn nha hoàn áo xanh, nàng ở trong này ngoại trừ nhận thức đại tiểu thư Tiêu Ảnh Nguyệt ra, hình như cũng không quen biết tiểu thư nào khác đi.
"Tiêu công tử, tiểu thư nhà ta nói nếu là Tiêu công tử đã quên nàng là ai, để cho Thúy nhi nói cho Tiêu công tử, Tiêu công tử chớ không phải là đã quên tối hôm qua hoa tiền nguyệt hạ trên hồ......" Nha hoàn tự xưng Thúy nhi nói xong câu cuối cùng, thực ái muội nhìn Bạch Liêm.
"Khụ khụ, dừng dừng." Bạch Liêm trước nghe được "tối hôm qua", đã nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy ba người kia, sau khi nghe được câu sau thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc, nàng khi nào thì cùng ba hoa khôi kia "hoa tiền nguyệt hạ"(*).
(*): trước hoa dưới trăng, ý chỉ cảnh hẹn hò thơ mộng của các cặp yêu nhau
"Ai nha, thật sự là thương tâm, ngươi một kẻ không lương tâm, uổng công tối hôm qua ta đối với ngươi nhớ mãi không quên, không nghĩ tới ngươi kẻ phụ lòng này có thể qua một đêm liền đem ta quên mất." Một hồng y nữ tử quen thuộc có lụa mỏng che mặt, nhờ một nha hoàn cũng đồng dạng áo xanh nâng đi đến bãi cỏ trước xe ngựa của Bạch Liêm.
Bạch Liêm nhìn đến hồng y quen thuộc cùng thanh âm miễn cưỡng kiều mỵ, thân thể không khỏi rùng mình một cái, bước hai bước, từ trên xe nhảy xuống dưới, cảm giác được không ít người đã muốn đưa mắt chú ý nhìn các nàng, không dám giơ lên tươi cười sáng lạn nói:"Thì ra là Vị Ương tiểu thư, Bạch Liêm vừa rồi thất lễ còn thỉnh Vị Ương tiểu thư tha thứ!" Trong lòng âm thầm thở dài, như thế nào lại không khéo đụng tới tú bà giống như hồ ly này đây.
"Ngoan!" Vị Ương đưa tay sờ đầu Bạch Liêm, sau đó dưới sự nâng đỡ của Thúy nhi các nàng đi lên xe ngựa của Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm nhìn bóng dáng màu đỏ kia, lại nhìn biểu tình trên mặt Tiêu Nhất không có gì thay đổi, trong lòng thở dài, nhận mệnh theo sau đi lên xe, là họa thì tránh không khỏi!
"Tiểu Bạch ngươi thật không lương tâm, thế nhưng lại quên tỷ tỷ." Bạch Liêm mới lên xe, Vị Ương liền vươn hai tay xoa nắn hai má của Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm nháy mắt ngây ngốc, không có phản ứng, chờ tới lúc hơi chút có phản ứng, đối phương đã buông tay ra, ngồi ở trên vị trí ngày thường đại lão bản ngồi, cảm thán nói:"Xe ngựa của tiểu thư Tiêu gia chính là thoải mái."
"......" Ở chung với người giống như hồ ly, bảo trì trầm mặc có lẽ còn có thể toàn thân trở ra, Bạch Liêm đối cái này không phát biểu ý kiến gì.
"Ân, tiểu Bạch, ngươi đây là muốn đi đâu?" Vị Ương hí mắt nhìn người không nói lời nào, con đường này không phải phương hướng về Tiêu phủ.
"Ân, đi thành Bắc." Bạch Liêm nhìn Vị Ương giống như hồ ly, nữ nhân này rất nguy hiểm, so với đại lão bản còn muốn nguy hiểm hơn, nhưng hai người này đối lập một chút, trong lòng nàng vẫn là cảm thấy đại lão bản so với tú bà y như hồ ly này tốt hơn nhiều lắm, tuy rằng bình thường đối với người ngoài có chút lạnh lùng, bất quá hình như đối với nàng thì sẽ không, hơn nữa có đôi khi còn rất ôn nhu. Bạch Liêm mạnh mẽ mở to hai mắt, bị từ "ôn nhu" này dọa đến, vì cái gì sẽ cảm thấy đại lão bản đối với nàng ôn nhu đây, Bạch Liêm mê hoặc.
Vị Ương híp đôi mắt hồ ly, không có bỏ sót biểu tình kinh hách trên mặt Bạch Liêm chợt lóe mà qua, giả vờ không biết nói:"Thành Bắc, vừa lúc tỷ tỷ hôm nay không có việc gì, cùng ngươi đi thế nào?" Vị Ương nói xong nhìn Bạch Liêm đối nàng hơi hơi phòng bị, cũng không sợ nàng sẽ không đáp ứng, dù sao nàng có biện pháp làm cho nàng phải đáp ứng.
Bạch Liêm nghe được lời của nàng, hơi hơi nghi hoặc một chút, nhìn Vị Ương một thân hồng y, hơi hơi chần chờ. Nàng cái dạng này đi đến tiểu hồ đồng đó, một hồi không biết sẽ gây ra oanh động thế nào, nhưng lại nhìn tươi cười như hồ ly trên mặt nàng, Bạch Liêm cuối cùng thỏa hiệp gật gật đầu. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, oanh động thì oanh động đi.
Hôm nay sở dĩ nàng lại nghĩ đến muốn đi thành Bắc, chính là nhớ tới Vương đại thúc hơn hai năm trước kia khi nàng đến thế giới này cho nàng đi nhờ xe trâu của hắn, thu lưu nàng. Tối hôm qua ở trên đường nhìn đến hai tiểu hài tử kia, nếu nàng không nhớ lầm hẳn là tôn tử (cháu nội) của Vương đại thúc. Hôm nay nàng cũng hỏi Đại Hổ bọn họ mới biết được nửa năm trước Vương đại thúc cùng con của hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Vương đại thúc đã qua đời, con của hắn cũng không còn đầy đủ hai tay. Sau khi giới thiệu nàng đến làm công ở Thính Vũ lâu, ngẫu nhiên nàng sẽ đi nơi Vương đại thúc thăm hắn, bất quá sau đó nàng lại vội vàng làm công, Vương đại thúc bọn họ cũng vội vàng đánh xe giao hàng cho người ta, hình như đã không sai biệt lắm có hai năm không nghe đến tin tức của bọn họ đi.
"Cô gia, đã đến tiểu hồ đồng phía nam thành Bắc!" Tiêu Nhất dừng lại, xuống xe ngựa nói với người trong xe ngựa.
"Ân, tốt!" Bạch Liêm hoàn hồn, hơi có lỗi nhìn Vị Ương vẻ mặt tính kế, nàng vừa rồi không cẩn thận thất thần. Hình như nàng đã thật lâu không thất thần như vậy, từ khi nào thì bắt đầu đây, hẳn là sau khi cùng đại lão bản thành thân thật lâu chưa từng như vậy. Bạch Liêm trong lòng lại thở dài, hôm nay nàng phát hiện chính nàng từ sau khi cùng đại lão bản ký hiệp nghị cũng chậm rãi cải biến rất nhiều thứ này nọ.
"Vị Ương, nếu không để cho Tiêu Nhất đưa các ngươi trở về trước đi." Bạch Liêm nhìn Vị Ương một thân hồng y, cùng khuôn mặt như yêu tinh đã lấy lụa mỏng xuống, hơi hơi thở dài, hối hận vừa rồi chính mình gật đầu để cho nàng bồi nàng cùng đi, thật sự là có vì nàng điệu thấp nguyên tắc làm người.
"Nhưng tỷ tỷ ta còn là muốn cùng ngươi đi." Vị Ương lần này cũng thấy rõ biểu tình trên mặt nàng, nàng bắt đầu có điểm hiểu được vì sao người như Ảnh Nguyệt lại coi trọng người này, biểu tình trên mặt người này thật sự là rất đáng yêu.
"......" Bạch Liêm miễn dịch với bộ dáng yêu tinh của nàng, không chỉ như thế, nàng còn cảm thấy phía sau lưng có điểm lạnh cả người, đặc biệt ánh mắt của nàng ta, làm cho nàng có loại ảo giác, nàng đang bị người này tính kế cái gì, nhưng nghĩ lại nàng hình như cũng không có gì đáng giá cho nàng ta đi tính kế.
Cũng sẽ không nghĩ nhiều nữa, không nói gì xuống xe đi nhà Vương đại thúc nhìn xem trước đi, một hồi còn muốn trở về đi lấy gối ôm mới của nàng đây. Tuy rằng nói mấy ngày gần đây mỗi buổi sáng lúc nàng tỉnh lại đều phát hiện nàng lại không biết khi nào thì đem đại lão bản trở thành một cái gối ôm to lớn thoải mái mà ôm vào trong ngực, khi tỉnh lại vụng trộm buông ra, không có bị đại lão bản phát hiện. Mới đầu còn hơi có tật giật mình, lo lắng bị đại lão bản phát hiện sẽ phạt tiền, nhưng lại chậm rãi cảm thấy buổi tối chất lượng giấc ngủ càng ngày càng tốt, hơn nữa thường xuyên gây tình huống đại lão bản cũng không có phát hiện.
Mấy ngày hôm trước bởi vì ngủ quá muộn, đại lão bản so với nàng thức sớm hơn, lúc bị phát hiện, nàng còn nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận đại lão bản trừ một khoản tiền lớn, nhưng không nghĩ tới cuối cùng đại lão bản cái gì cũng chưa nói, tao nhã lui ra đi cọ rửa. Mấy ngày kế tiếp ban đêm nàng đều cố gắng khống chế nhưng sau vẫn là thất bại, buổi sáng thức dậy vẫn phát hiện chính mình giống như bạch tuộc ôm chặt đại lão bản, cho nên hôm nay nhất định phải trở về lấy cái gối ôm kia, nếu cứ tiếp tục cái dạng này, nàng luôn cảm thấy có cái gì đó trở nên không giống như trước.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta cảm thấy viết ngôi thứ nhất giống như hơi khó một chút, liền sửa lại một chút nhân nghĩa ~~~~~~~~~
_______Hết chương 50_______
BL bày đặt nghĩ đem gối ôm về là sẽ không ôm đại lão bản nữa, nhưng mà mọi người yên tâm là bạn ấy vẫn sẽ ôm người ta vào lòng thôi =))))
Hời ơi đại lão bản người ta đã không có ý kiến gì rồi mà tiểu Bạch còn tìm cớ, đúng là cái đồ nghiện mà còn ngại =))))) Để ý là khúc cuối chương thì tác giả hay quăng đường vào mặt tụi mình:v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.