Chương 63
Ngốc Ngốc Đích Tiếu
23/05/2021
"Phu quân, ngươi nói thân là một "người đã có vợ" còn ban ngày ban mặt liền đến thanh lâu, nên làm cái gì bây giờ?" Tiêu Ảnh Nguyệt ôn nhu cười nhìn người trước mặt rõ ràng còn chưa phản ứng lại.
"Này..." Bạch Liêm ngây ngốc nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt cười như đóa hoa trước mặt, sau lưng dâng lên một cỗ ác hàn đồng thời cũng thực khó hiểu vì sao đại lão bản muốn hỏi cái này? Hiện tại sau khi nàng thổ lộ, đại lão bản không phải hẳn là cự tuyệt hoặc là cho nàng lời đáp ứng, kết cục viên mãn, hai người hẳn là lời tâm tình kéo dài sao? Cho dù là kết quả xấu nhất, lần đầu tiên trong đời nàng thổ lộ bị cự tuyệt, hiện tại cũng có thể là nàng đang thương tâm, sau đó nàng lại đến một câu 'Đại lão bản, vừa rồi là ta nói giỡn, đừng để ý, về sau ta sẽ thành thành thật thật làm tốt chức vụ tiểu bạch kiểm của ta' mấy lời linh tinh tự an ủi bản thân sao? Nhưng vì sao lại biến thành như vậy? Vì sao hiện tại nàng có loại cảm giác bị người ta bắt gian tại giường, bỏ mặt hiền thê ở nhà ra bên ngoài hát hoa ngắt cỏ bị thê tử bắt hiện hình đây?
"Phu quân, ngươi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ phải không?" Tiêu Ảnh Nguyệt hai tay tùy ý đối phương nắm, vẫn đang cười nhìn người kia bắt đầu vẻ mặt tích tụ lại tìm không thấy rõ ràng.
Bạch Liêm lắc đầu, trong lòng bắt đầu không dám nhìn đại lão bản đang cười, vừa rồi đại lão bản nói "người đã có vợ", chính mình hiện tại hình như chính là một "người đã có vợ", ban ngày ban mặt đến thanh lâu, mình hiện tại hình như cũng là ở thanh lâu. (
"Phu quân, ngươi nói "người đã có vợ" này ban ngày ban mặt đến thanh lâu không nói, còn ở trước mặt thê tử của chính mình công nhiên cùng nữ tử khác vui cười, trái ôm phải ấp, ngươi nói cái này nên làm thế nào cho phải đây?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến biểu tình trên mặt Bạch Liêm đã từ mờ mịt biến thành bộ dáng chột dạ, cười lại càng thêm ôn nhu.
"Ảnh, Ảnh Nguyệt, đây là hiểu lầm." Bạch Liêm hiện tại rất muốn cầm tay khăn tay nhỏ bé chà xát mồ hôi, nhưng nàng không dám, bởi vì nàng còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành.
"Phu quân vì sao khẩn trương như thế?" Tiêu Ảnh Nguyệt thực tao nhã liếc mắt nhìn Bạch Liêm một cái.
"......" Bạch Liêm bị cái liếc mắt này của Tiêu Ảnh Nguyệt làm lóe mắt, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn khẩn trương giải thích:"Này, ta, ân...... Ảnh Nguyệt, ta cái gì cũng không có làm!" Bạch Liêm trong lòng tích tụ.
"Phải không, không biết vừa rồi nhu hương ngát ngọc ở trong ngực, phu quân nhưng là vui mừng?" Tiêu Ảnh Nguyệt ý cười trên mặt rất sâu, hai tay bị cầm hơi hơi tránh khỏi, hai tay phân biệt nắm lấy hai ngón tay nhỏ bé của đối phương, nhẹ nhàng dùng sức xiết chặt.
Cảm giác được hai ngón tay truyền đến đau đớn, Bạch Liêm thử nhe răng, trong lòng cũng là nhất thời vui mừng nhất thời ưu sầu, buồn vui nảy ra. Vui mừng là lúc này đại lão bản giống như là thê tử đang bắt đến trượng phu ra bên ngoài tìm hoa vấn liễu mà khởi binh vấn tội, cũng chính là đang ghen, việc này hẳn là biểu lộ con đường tình yêu của mình giống như sẽ không nhấp nhô lắm. Ưu sầu là hiện tại đại lão bản đang ghen, sinh khí, cũng chính là hậu quả đại lão bản sinh khí rất nghiêm trọng. Bất quá vui nhiều hơn buồn, Bạch Liêm đứng yên, ngón tay tùy ý đại lão bản nắm lấy, thành thành thật thật giải thích:
"Không vui vẻ, hương vị son bột nước trên người các nàng quá nặng, nghe khó chịu, các nàng lại nặng muốn chết, chân đều phải bị ngồi muốn chặt đứt. Lúc đó ta có phản kháng, đáng tiếc ta là một nhược chất nữ lưu, thật sự là đấu không lại đối phương thiên cân trụy (nặng ngàn cân), rốt cục trốn thoát khỏi luyện ngục trần gian này, lại thấy được thê tử làm cho ta ngày tư đêm tưởng." Nói xong lời cuối cùng Bạch Liêm hơi có điểm u oán, nàng đối với nguyên nhân đại lão bản vì sao xuất hiện ở nơi này vẫn là rất để ý.
"Phu quân, ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mã." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn vẻ mặt thống khổ của đối phương khi nói đến lúc đó, hơi hơi thoải mái, sau lại còn nàng biến thành vẻ mặt u oán, bộ dáng tiểu tức phụ bị khinh bỉ, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, hai tay cũng buông ra ngón tay đối phương, ở nơi bị niết nhẹ nhàng xoa.
"Phu nhân, kia thật là luyện ngục nhân gian, ta còn là thích hương vị trên người Ảnh Nguyệt hơn, cũng càng thích cảm giác ôm Ảnh Nguyệt." Nói đến cuối cùng Bạch Liêm hơi hơi đỏ mặt, nói xong không dám nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, hơi hơi cúi đầu nhìn ngón tay bị đối phương nhẹ xoa, nàng như vậy có phải là đang đùa giỡn đại lão bản hay không?
"Phu quân không chỉ ban ngày tuyên dâm, còn muốn làm đăng đồ tử sao?" Trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt cũng hơi đỏ lên.
Bạch Liêm ngẩng đầu lên vẻ mặt nghi vấn, nói nàng là đăng đồ tử, được rồi, nàng vừa rồi hình như là đùa giỡn đại lão bản, miễn cưỡng xem như đăng đồ tử đi. Nhưng ban ngày tuyên dâm này, nàng khi nào thì làm qua loại sự tình này?
"Phu quân, xem xét ngươi chủ động nhận sai như vậy, đêm nay liền phạt ngươi đi thư phòng ngủ đi, đồng thời đem thư hiếu thê phu ngày hôm trước phu quân ở thư phòng viết vội cho Nhất Nguyệt chép lại một trăm bản." Tiêu Ảnh Nguyệt vừa lòng nhìn đối phương vẻ mặt kinh ngạc cùng thống khổ.
"Thư hiếu thê?" Mặt Bạch Liêm bắt đầu co rút, cái đó là từ sau khi nghe được Hiệp đại thiếu gia đã có thiếp có con còn vọng tưởng đại lão bản, nhất thời lo lắng sau này Nhất Nguyệt lớn lên cũng sẽ bị chủ nghĩa tư tưởng đại nam nhân này độc hại mà viết thư này, mô phỏng theo "Tam tòng tứ đức" của nữ tử cải biên mà thành, đại lão bản làm sao mà biết được?
"Ân, phu quân, khi nào chép tốt thì trở về phòng ngủ, bất quá chữ của phu quân nhất định phải viết tốt một chút, bằng không......" Tiêu Ảnh Nguyệt ngữ khí thực ôn nhu.
"......" Bạch Liêm khóc nghiêm mặt, thực tích tụ thực tích tụ.
"Phu quân, sau khi xem xong thư hiếu thê cho rằng phu quân viết tốt lắm, thiếp thân theo lý nên 'phu xướng phụ tùy', từ hôm nay trở đi phu quân về sau chớ có nghĩ đến chuyện 'ba vợ bốn nàng hầu', đồng thời thiếp thân hy vọng phu quân bảo trì khoảng cách an toàn với Phù Dung linh tinh ở bên trong phủ kể cả ngoài phủ, trong thư hiếu thê của phu quân nhưng là nói một đời một kiếp chỉ có một người, không biết phu quân cho rằng như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt ý cười trên mặt không giảm, ánh mắt thật sâu nhìn Bạch Liêm.
Bạch Liêm khẽ nhếch miệng, sau khi nghe xong lời đại lão bản, khóe miệng chậm rãi giơ lên hai bên, ánh mắt cùng đại lão bản đối diện, dùng sức gật gật đầu.
"Phu quân, ngươi cũng biết ngươi cười như vậy thật ngốc." Tiêu Ảnh Nguyệt cười khẽ.
Tươi cười trên mặt Bạch Liêm dừng lại, trở nên càng ngốc.
"Bất quá thiếp thân thích!" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong nâng lên hai tay, xoa hai má Bạch Liêm, ở trước khi đối phương muốn cười thực vui vẻ, chậm rãi tới gần, chuồn chuồn lướt nước lưu lại một ấn ký ở trên môi đối phương, tới gần bên tai đối phương nhẹ nhàng thổ lộ quyền chiếm hữu của mình:"Nhưng về sau chỉ có ta mới có thể xem."
"Ân." Bạch Liêm gật đầu, nâng thủ ôm lấy eo nhỏ của đối phương kéo vào ôm ấp của mình, nói:"Ảnh Nguyệt tươi cười như bây giờ cũng vậy, chỉ có ta có thể xem." Đặc biệt tươi cười như vậy không thể cho cái tên Hiệp đại thiếu gia kia nhìn đến.
Bạch Liêm vây quanh Tiêu Ảnh Nguyệt, trong lòng âm thầm quyết định hủy diệt kế hoạch tác hợp đại lão bản cùng thanh mai trúc mã của nàng - Hiệp đại thiếu gia, từ giờ trở đi nàng muốn thời thời khắc khắc theo dõi hành động của Hiệp đại thiếu gia này, đề phòng lang sói, ngăn chặn mơ tưởng xa vời của hắn đối với đại lão bản nhà nàng.
Bạch Liêm cảm nhận hương vị quen thuộc, nghĩ đến chính mình vừa rồi bị ăn đậu hủ (bị sàm sỡ) liền cảm thấy một trận ủy khuất, đồng thời cũng hạ quyết tâm về sau gặp được tú bà Vị Ương nhất định phải đề nghị với nàng một chút, để cho nàng tiết kiệm chút son bột nước ở lâu này, bằng không lãng phí tài nguyên không nói, còn ô nhiễm không khí. Bạch Liêm ngẫm lại lại cảm thấy vẫn là nên quên đi, tú bà Vị Ương là người có tiền như vậy, sẽ không để ý chút phí tổn son bột nước như vậy, dù sao đám nam nhân này cũng thích không phải sao.
Trên đời này không phải tất cả nữ nhân đều có thể giống đại lão bản của nàng tốt như vậy, có thể thiên sinh lệ chất. Hiện tại đã biết đại lão bản cũng thích mình, cũng biết nguyên nhân đại lão bản giả làm Khởi Vũ nhất định cũng là vì mình, bất quá trong lòng hiểu được thì hiểu được, vẫn là muốn từ trong miệng đại lão bản nghe đáp án như vậy, vì thế sau khi hít sâu mùi hương thản nhiên trên người đại lão bản liền hỏi:"Đại lão bản, ngươi vì cái gì giả trang Khởi Vũ đi đánh đàn?" Nói xong nhịn không được suy nghĩ, thì ra đại lão bản còn có thể đánh đàn, nhưng lại đàn hay như vậy, đại lão bản tốt đẹp như vậy về sau chính là của nàng, trong lòng một trận đắc ý.
"Chớ không phải là phu quân cảm thấy đáng tiếc, nói như vậy, thiếp thân thật sự là thất lễ, đã quấy rầy mĩ sự 'trái ôm phải ấp' của phu quân, vì thế thiếp thân cảm thấy thật có lỗi thông tri cho phu quân, tiền lương tháng này của phu quân không có." Tiêu Ảnh Nguyệt đầu gối lên hõm vai Bạch Liêm, từ từ nhắm hai mắt đạm cười.
"Hắc hắc, không thể nào...." Bạch Liêm trong lòng co rút, hai mươi lượng lại không có. Rất đáng giận, quả nhiên làm người không thể quá lòng tham.
Bên mặt nhìn thấy vành tai của đại lão bản, nghĩ đến lời nói của một bằng hữu trước kia, vì thế há mồm khẽ cắn vành tai trong suốt kia, cảm thấy thân thể đại lão bản trong lòng cương cứng, hai tay ôm càng chặt, tiếp tục xấu xa khẽ cắn không buông ra, thẳng đến khi nghe được tiếng hít thở càng nhiều bên tai, tâm tình không tự giác bay lên tận mây xanh. Tiền cũng không phải vấn đề gì lớn, hai mươi lượng thì hai mươi lượng đi, đại lão bản ngươi nói gì thì nói, dù sao cũng không mệt, tiền của ta cũng là tiền của đại lão bản, nghĩ xong lại nhẹ nhàng thêm một chút, bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, vừa nghe thấy Bạch Liêm liền run lên, mặt cũng đỏ lên.
"Ha ha............"
"Hừ......"
Một tiếng cười đắc ý cùng một tiếng hừ nhẹ không phục đồng thời vang lên. Bạch Liêm cả kinh, vội vàng buông đại lão bản ra, quay đầu kinh ngạc nhìn Vị Ương màu đỏ xinh đẹp, Thanh Ảnh lãnh nghiêm mặt khó chịu cùng Khởi Vũ mang theo ý cười trấn an ở cách đó không xa. Đại lão bản sắc mặt một trận trắng một trận hồng, nghiêng đầu nhìn, nhẹ giọng nói với nàng:"Phu quân, nếu ngươi không đem việc này xử lý tốt, tiền lương tháng sau thiếp thân cũng sẽ giúp ngươi thu." Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt mang theo kiều mỵ đỏ ửng, cắn răng nghiêng người trốn sua Bạch Liêm ngăn trở tầm mắt của ba người kia.
"Tiểu Bạch, ngươi thật sự là cho tỷ tỷ đẹp mặt, về sau nếu là gặp được nan đề về kỹ thuật gì đó, cứ việc tìm đến tỷ tỷ, đồ khố, giáo nương ở lâu này của tỷ tỷ miễn phí vì Tiểu Bạch ngươi phục vụ." Vị Ương xinh đẹp nhẹ lay động cây quạt nhỏ, ánh mắt không ngừng liếc về phía sau Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm há miệng, thực vô tình nhìn Vị Ương.
"Thanh Ảnh cần phải nguyện ý chịu thua nga." Vị Ương quyến rũ phiêu một cái liếc mắt đối với Thanh Ảnh đang sắc mặt không thể nào tốt.
"Hừ, hồ ly, ngươi cũng đừng hạ quyết định nhanh như vậy, ngươi như thế nào thấy là tiểu bạch kiểm này thắng, băng nhân thua?" Thanh Ảnh không phục, trừng mắt nhìn Bạch Liêm làm hỏng kế hoạch của nàng một cái, một bộ "đều là tại ngươi".
"......" Bạch Liêm nghe nói như thế, hiểu được những người này nhất định là lấy chuyện cả nàng cùng đại lão bản làm cái gì, còn chưa kịp nói cái gì, phía sau Tiêu Ảnh Nguyệt tuy rằng sắc mặt còn mang theo ửng đỏ, nhưng vẻ mặt đã muốn khôi phục bộ dáng lạnh nhạt ngày thường, từ phía sau Bạch Liêm đi ra, ánh mắt thản nhiên đảo qua Vị Ương cùng Thanh Ảnh.
"Yêu, băng nhân ngươi......" Vị Ương cười duyên phe phẩy cây quạt nhỏ, vừa định trêu đùa vài câu, lại bị ánh mắt thản nhiên của đối phương làm tay cầm quạt run lên một chút, quay đầu cùng Thanh Ảnh nhìn nhau, hai người trong lòng chột dạ, âm thầm hồi tưởng gần đây có chuyện gì băng nhân này nắm bắt hay không.
"Hồ ly, Thanh Ảnh, nghe nói gần đây tập bảo trai vừa vào một thân Phượng hoàng khinh vũ cùng một phen Thiên Lôi cầm." Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, thực tùy ý nói.
Vị Ương tay đang phe phẩy cây quạt nhỏ bởi vì bốn chữ "phượng hoàng khinh vũ" mà hoàn toàn dừng lại, đây là một bộ khinh y đỏ tươi nghe nói là phượng hoàng vũ linh chức thành, là vật nàng hướng tới đã lâu.
Thanh Ảnh nghe được Thiên Lôi cầm, trừng lớn ánh mắt, quay đầu nhìn xem Khởi Vũ một bên mỉm cười với nàng, cắn răng.
Vì thế hai người rất ăn ý nói:"Hồ ly, nghe nói trong viện ngươi còn có trà ngon."
"Đúng vậy, chúng ta đi nếm thử đi, hôm nay thời tiết thật không sai." Vị Ương thực xinh đẹp cầm quạt nhung phe phẩy, xoay người dẫn đầu rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tuy rằng đã muốn quên rất nhiều tình tiết phía trước, bất quá thật là phải chuẩn bị kết thúc. Có lẽ ở thời điểm kết thúc làm một phiên ngoại của đại lão bản để che dấu một chút tình tiết ta lúc trước an bài, lỗi!
_______Hết chương 63_______
Hello all!!!
Chương này thì mọi người đã thấy rõ độ nguy hiểm và phúc hắc của đại lão bản rồi, ghen cũng đáng yêu nữa =)))) à còn có tính chiếm hữu cao nữa cơ XD
"Thiếp thân" là xưng hô để chọc Bạch Liêm chứ không phải làm thiếp đâu, nhớ lại lúc đọc VCTLQC thấy Tấn Ngưng chọc Nhược Hề vậy nên dùng luôn =))) cái tình tiết mà vừa nhéo rồi lại xoa cho người ta cũng giống như Tấn Ngưng với Nhược Hề í, so cute XD
Không còn gì để nói nữa, túm lại là "ENJOY IT~~"
"Này..." Bạch Liêm ngây ngốc nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt cười như đóa hoa trước mặt, sau lưng dâng lên một cỗ ác hàn đồng thời cũng thực khó hiểu vì sao đại lão bản muốn hỏi cái này? Hiện tại sau khi nàng thổ lộ, đại lão bản không phải hẳn là cự tuyệt hoặc là cho nàng lời đáp ứng, kết cục viên mãn, hai người hẳn là lời tâm tình kéo dài sao? Cho dù là kết quả xấu nhất, lần đầu tiên trong đời nàng thổ lộ bị cự tuyệt, hiện tại cũng có thể là nàng đang thương tâm, sau đó nàng lại đến một câu 'Đại lão bản, vừa rồi là ta nói giỡn, đừng để ý, về sau ta sẽ thành thành thật thật làm tốt chức vụ tiểu bạch kiểm của ta' mấy lời linh tinh tự an ủi bản thân sao? Nhưng vì sao lại biến thành như vậy? Vì sao hiện tại nàng có loại cảm giác bị người ta bắt gian tại giường, bỏ mặt hiền thê ở nhà ra bên ngoài hát hoa ngắt cỏ bị thê tử bắt hiện hình đây?
"Phu quân, ngươi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ phải không?" Tiêu Ảnh Nguyệt hai tay tùy ý đối phương nắm, vẫn đang cười nhìn người kia bắt đầu vẻ mặt tích tụ lại tìm không thấy rõ ràng.
Bạch Liêm lắc đầu, trong lòng bắt đầu không dám nhìn đại lão bản đang cười, vừa rồi đại lão bản nói "người đã có vợ", chính mình hiện tại hình như chính là một "người đã có vợ", ban ngày ban mặt đến thanh lâu, mình hiện tại hình như cũng là ở thanh lâu. (
"Phu quân, ngươi nói "người đã có vợ" này ban ngày ban mặt đến thanh lâu không nói, còn ở trước mặt thê tử của chính mình công nhiên cùng nữ tử khác vui cười, trái ôm phải ấp, ngươi nói cái này nên làm thế nào cho phải đây?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đến biểu tình trên mặt Bạch Liêm đã từ mờ mịt biến thành bộ dáng chột dạ, cười lại càng thêm ôn nhu.
"Ảnh, Ảnh Nguyệt, đây là hiểu lầm." Bạch Liêm hiện tại rất muốn cầm tay khăn tay nhỏ bé chà xát mồ hôi, nhưng nàng không dám, bởi vì nàng còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành.
"Phu quân vì sao khẩn trương như thế?" Tiêu Ảnh Nguyệt thực tao nhã liếc mắt nhìn Bạch Liêm một cái.
"......" Bạch Liêm bị cái liếc mắt này của Tiêu Ảnh Nguyệt làm lóe mắt, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn khẩn trương giải thích:"Này, ta, ân...... Ảnh Nguyệt, ta cái gì cũng không có làm!" Bạch Liêm trong lòng tích tụ.
"Phải không, không biết vừa rồi nhu hương ngát ngọc ở trong ngực, phu quân nhưng là vui mừng?" Tiêu Ảnh Nguyệt ý cười trên mặt rất sâu, hai tay bị cầm hơi hơi tránh khỏi, hai tay phân biệt nắm lấy hai ngón tay nhỏ bé của đối phương, nhẹ nhàng dùng sức xiết chặt.
Cảm giác được hai ngón tay truyền đến đau đớn, Bạch Liêm thử nhe răng, trong lòng cũng là nhất thời vui mừng nhất thời ưu sầu, buồn vui nảy ra. Vui mừng là lúc này đại lão bản giống như là thê tử đang bắt đến trượng phu ra bên ngoài tìm hoa vấn liễu mà khởi binh vấn tội, cũng chính là đang ghen, việc này hẳn là biểu lộ con đường tình yêu của mình giống như sẽ không nhấp nhô lắm. Ưu sầu là hiện tại đại lão bản đang ghen, sinh khí, cũng chính là hậu quả đại lão bản sinh khí rất nghiêm trọng. Bất quá vui nhiều hơn buồn, Bạch Liêm đứng yên, ngón tay tùy ý đại lão bản nắm lấy, thành thành thật thật giải thích:
"Không vui vẻ, hương vị son bột nước trên người các nàng quá nặng, nghe khó chịu, các nàng lại nặng muốn chết, chân đều phải bị ngồi muốn chặt đứt. Lúc đó ta có phản kháng, đáng tiếc ta là một nhược chất nữ lưu, thật sự là đấu không lại đối phương thiên cân trụy (nặng ngàn cân), rốt cục trốn thoát khỏi luyện ngục trần gian này, lại thấy được thê tử làm cho ta ngày tư đêm tưởng." Nói xong lời cuối cùng Bạch Liêm hơi có điểm u oán, nàng đối với nguyên nhân đại lão bản vì sao xuất hiện ở nơi này vẫn là rất để ý.
"Phu quân, ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mã." Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn vẻ mặt thống khổ của đối phương khi nói đến lúc đó, hơi hơi thoải mái, sau lại còn nàng biến thành vẻ mặt u oán, bộ dáng tiểu tức phụ bị khinh bỉ, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, hai tay cũng buông ra ngón tay đối phương, ở nơi bị niết nhẹ nhàng xoa.
"Phu nhân, kia thật là luyện ngục nhân gian, ta còn là thích hương vị trên người Ảnh Nguyệt hơn, cũng càng thích cảm giác ôm Ảnh Nguyệt." Nói đến cuối cùng Bạch Liêm hơi hơi đỏ mặt, nói xong không dám nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt, hơi hơi cúi đầu nhìn ngón tay bị đối phương nhẹ xoa, nàng như vậy có phải là đang đùa giỡn đại lão bản hay không?
"Phu quân không chỉ ban ngày tuyên dâm, còn muốn làm đăng đồ tử sao?" Trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt cũng hơi đỏ lên.
Bạch Liêm ngẩng đầu lên vẻ mặt nghi vấn, nói nàng là đăng đồ tử, được rồi, nàng vừa rồi hình như là đùa giỡn đại lão bản, miễn cưỡng xem như đăng đồ tử đi. Nhưng ban ngày tuyên dâm này, nàng khi nào thì làm qua loại sự tình này?
"Phu quân, xem xét ngươi chủ động nhận sai như vậy, đêm nay liền phạt ngươi đi thư phòng ngủ đi, đồng thời đem thư hiếu thê phu ngày hôm trước phu quân ở thư phòng viết vội cho Nhất Nguyệt chép lại một trăm bản." Tiêu Ảnh Nguyệt vừa lòng nhìn đối phương vẻ mặt kinh ngạc cùng thống khổ.
"Thư hiếu thê?" Mặt Bạch Liêm bắt đầu co rút, cái đó là từ sau khi nghe được Hiệp đại thiếu gia đã có thiếp có con còn vọng tưởng đại lão bản, nhất thời lo lắng sau này Nhất Nguyệt lớn lên cũng sẽ bị chủ nghĩa tư tưởng đại nam nhân này độc hại mà viết thư này, mô phỏng theo "Tam tòng tứ đức" của nữ tử cải biên mà thành, đại lão bản làm sao mà biết được?
"Ân, phu quân, khi nào chép tốt thì trở về phòng ngủ, bất quá chữ của phu quân nhất định phải viết tốt một chút, bằng không......" Tiêu Ảnh Nguyệt ngữ khí thực ôn nhu.
"......" Bạch Liêm khóc nghiêm mặt, thực tích tụ thực tích tụ.
"Phu quân, sau khi xem xong thư hiếu thê cho rằng phu quân viết tốt lắm, thiếp thân theo lý nên 'phu xướng phụ tùy', từ hôm nay trở đi phu quân về sau chớ có nghĩ đến chuyện 'ba vợ bốn nàng hầu', đồng thời thiếp thân hy vọng phu quân bảo trì khoảng cách an toàn với Phù Dung linh tinh ở bên trong phủ kể cả ngoài phủ, trong thư hiếu thê của phu quân nhưng là nói một đời một kiếp chỉ có một người, không biết phu quân cho rằng như thế nào?" Tiêu Ảnh Nguyệt ý cười trên mặt không giảm, ánh mắt thật sâu nhìn Bạch Liêm.
Bạch Liêm khẽ nhếch miệng, sau khi nghe xong lời đại lão bản, khóe miệng chậm rãi giơ lên hai bên, ánh mắt cùng đại lão bản đối diện, dùng sức gật gật đầu.
"Phu quân, ngươi cũng biết ngươi cười như vậy thật ngốc." Tiêu Ảnh Nguyệt cười khẽ.
Tươi cười trên mặt Bạch Liêm dừng lại, trở nên càng ngốc.
"Bất quá thiếp thân thích!" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong nâng lên hai tay, xoa hai má Bạch Liêm, ở trước khi đối phương muốn cười thực vui vẻ, chậm rãi tới gần, chuồn chuồn lướt nước lưu lại một ấn ký ở trên môi đối phương, tới gần bên tai đối phương nhẹ nhàng thổ lộ quyền chiếm hữu của mình:"Nhưng về sau chỉ có ta mới có thể xem."
"Ân." Bạch Liêm gật đầu, nâng thủ ôm lấy eo nhỏ của đối phương kéo vào ôm ấp của mình, nói:"Ảnh Nguyệt tươi cười như bây giờ cũng vậy, chỉ có ta có thể xem." Đặc biệt tươi cười như vậy không thể cho cái tên Hiệp đại thiếu gia kia nhìn đến.
Bạch Liêm vây quanh Tiêu Ảnh Nguyệt, trong lòng âm thầm quyết định hủy diệt kế hoạch tác hợp đại lão bản cùng thanh mai trúc mã của nàng - Hiệp đại thiếu gia, từ giờ trở đi nàng muốn thời thời khắc khắc theo dõi hành động của Hiệp đại thiếu gia này, đề phòng lang sói, ngăn chặn mơ tưởng xa vời của hắn đối với đại lão bản nhà nàng.
Bạch Liêm cảm nhận hương vị quen thuộc, nghĩ đến chính mình vừa rồi bị ăn đậu hủ (bị sàm sỡ) liền cảm thấy một trận ủy khuất, đồng thời cũng hạ quyết tâm về sau gặp được tú bà Vị Ương nhất định phải đề nghị với nàng một chút, để cho nàng tiết kiệm chút son bột nước ở lâu này, bằng không lãng phí tài nguyên không nói, còn ô nhiễm không khí. Bạch Liêm ngẫm lại lại cảm thấy vẫn là nên quên đi, tú bà Vị Ương là người có tiền như vậy, sẽ không để ý chút phí tổn son bột nước như vậy, dù sao đám nam nhân này cũng thích không phải sao.
Trên đời này không phải tất cả nữ nhân đều có thể giống đại lão bản của nàng tốt như vậy, có thể thiên sinh lệ chất. Hiện tại đã biết đại lão bản cũng thích mình, cũng biết nguyên nhân đại lão bản giả làm Khởi Vũ nhất định cũng là vì mình, bất quá trong lòng hiểu được thì hiểu được, vẫn là muốn từ trong miệng đại lão bản nghe đáp án như vậy, vì thế sau khi hít sâu mùi hương thản nhiên trên người đại lão bản liền hỏi:"Đại lão bản, ngươi vì cái gì giả trang Khởi Vũ đi đánh đàn?" Nói xong nhịn không được suy nghĩ, thì ra đại lão bản còn có thể đánh đàn, nhưng lại đàn hay như vậy, đại lão bản tốt đẹp như vậy về sau chính là của nàng, trong lòng một trận đắc ý.
"Chớ không phải là phu quân cảm thấy đáng tiếc, nói như vậy, thiếp thân thật sự là thất lễ, đã quấy rầy mĩ sự 'trái ôm phải ấp' của phu quân, vì thế thiếp thân cảm thấy thật có lỗi thông tri cho phu quân, tiền lương tháng này của phu quân không có." Tiêu Ảnh Nguyệt đầu gối lên hõm vai Bạch Liêm, từ từ nhắm hai mắt đạm cười.
"Hắc hắc, không thể nào...." Bạch Liêm trong lòng co rút, hai mươi lượng lại không có. Rất đáng giận, quả nhiên làm người không thể quá lòng tham.
Bên mặt nhìn thấy vành tai của đại lão bản, nghĩ đến lời nói của một bằng hữu trước kia, vì thế há mồm khẽ cắn vành tai trong suốt kia, cảm thấy thân thể đại lão bản trong lòng cương cứng, hai tay ôm càng chặt, tiếp tục xấu xa khẽ cắn không buông ra, thẳng đến khi nghe được tiếng hít thở càng nhiều bên tai, tâm tình không tự giác bay lên tận mây xanh. Tiền cũng không phải vấn đề gì lớn, hai mươi lượng thì hai mươi lượng đi, đại lão bản ngươi nói gì thì nói, dù sao cũng không mệt, tiền của ta cũng là tiền của đại lão bản, nghĩ xong lại nhẹ nhàng thêm một chút, bên tai truyền đến một tiếng hừ nhẹ, vừa nghe thấy Bạch Liêm liền run lên, mặt cũng đỏ lên.
"Ha ha............"
"Hừ......"
Một tiếng cười đắc ý cùng một tiếng hừ nhẹ không phục đồng thời vang lên. Bạch Liêm cả kinh, vội vàng buông đại lão bản ra, quay đầu kinh ngạc nhìn Vị Ương màu đỏ xinh đẹp, Thanh Ảnh lãnh nghiêm mặt khó chịu cùng Khởi Vũ mang theo ý cười trấn an ở cách đó không xa. Đại lão bản sắc mặt một trận trắng một trận hồng, nghiêng đầu nhìn, nhẹ giọng nói với nàng:"Phu quân, nếu ngươi không đem việc này xử lý tốt, tiền lương tháng sau thiếp thân cũng sẽ giúp ngươi thu." Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt mang theo kiều mỵ đỏ ửng, cắn răng nghiêng người trốn sua Bạch Liêm ngăn trở tầm mắt của ba người kia.
"Tiểu Bạch, ngươi thật sự là cho tỷ tỷ đẹp mặt, về sau nếu là gặp được nan đề về kỹ thuật gì đó, cứ việc tìm đến tỷ tỷ, đồ khố, giáo nương ở lâu này của tỷ tỷ miễn phí vì Tiểu Bạch ngươi phục vụ." Vị Ương xinh đẹp nhẹ lay động cây quạt nhỏ, ánh mắt không ngừng liếc về phía sau Bạch Liêm.
"......" Bạch Liêm há miệng, thực vô tình nhìn Vị Ương.
"Thanh Ảnh cần phải nguyện ý chịu thua nga." Vị Ương quyến rũ phiêu một cái liếc mắt đối với Thanh Ảnh đang sắc mặt không thể nào tốt.
"Hừ, hồ ly, ngươi cũng đừng hạ quyết định nhanh như vậy, ngươi như thế nào thấy là tiểu bạch kiểm này thắng, băng nhân thua?" Thanh Ảnh không phục, trừng mắt nhìn Bạch Liêm làm hỏng kế hoạch của nàng một cái, một bộ "đều là tại ngươi".
"......" Bạch Liêm nghe nói như thế, hiểu được những người này nhất định là lấy chuyện cả nàng cùng đại lão bản làm cái gì, còn chưa kịp nói cái gì, phía sau Tiêu Ảnh Nguyệt tuy rằng sắc mặt còn mang theo ửng đỏ, nhưng vẻ mặt đã muốn khôi phục bộ dáng lạnh nhạt ngày thường, từ phía sau Bạch Liêm đi ra, ánh mắt thản nhiên đảo qua Vị Ương cùng Thanh Ảnh.
"Yêu, băng nhân ngươi......" Vị Ương cười duyên phe phẩy cây quạt nhỏ, vừa định trêu đùa vài câu, lại bị ánh mắt thản nhiên của đối phương làm tay cầm quạt run lên một chút, quay đầu cùng Thanh Ảnh nhìn nhau, hai người trong lòng chột dạ, âm thầm hồi tưởng gần đây có chuyện gì băng nhân này nắm bắt hay không.
"Hồ ly, Thanh Ảnh, nghe nói gần đây tập bảo trai vừa vào một thân Phượng hoàng khinh vũ cùng một phen Thiên Lôi cầm." Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên nhìn hai người, thực tùy ý nói.
Vị Ương tay đang phe phẩy cây quạt nhỏ bởi vì bốn chữ "phượng hoàng khinh vũ" mà hoàn toàn dừng lại, đây là một bộ khinh y đỏ tươi nghe nói là phượng hoàng vũ linh chức thành, là vật nàng hướng tới đã lâu.
Thanh Ảnh nghe được Thiên Lôi cầm, trừng lớn ánh mắt, quay đầu nhìn xem Khởi Vũ một bên mỉm cười với nàng, cắn răng.
Vì thế hai người rất ăn ý nói:"Hồ ly, nghe nói trong viện ngươi còn có trà ngon."
"Đúng vậy, chúng ta đi nếm thử đi, hôm nay thời tiết thật không sai." Vị Ương thực xinh đẹp cầm quạt nhung phe phẩy, xoay người dẫn đầu rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tuy rằng đã muốn quên rất nhiều tình tiết phía trước, bất quá thật là phải chuẩn bị kết thúc. Có lẽ ở thời điểm kết thúc làm một phiên ngoại của đại lão bản để che dấu một chút tình tiết ta lúc trước an bài, lỗi!
_______Hết chương 63_______
Hello all!!!
Chương này thì mọi người đã thấy rõ độ nguy hiểm và phúc hắc của đại lão bản rồi, ghen cũng đáng yêu nữa =)))) à còn có tính chiếm hữu cao nữa cơ XD
"Thiếp thân" là xưng hô để chọc Bạch Liêm chứ không phải làm thiếp đâu, nhớ lại lúc đọc VCTLQC thấy Tấn Ngưng chọc Nhược Hề vậy nên dùng luôn =))) cái tình tiết mà vừa nhéo rồi lại xoa cho người ta cũng giống như Tấn Ngưng với Nhược Hề í, so cute XD
Không còn gì để nói nữa, túm lại là "ENJOY IT~~"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.