Chương 67
Ngốc Ngốc Đích Tiếu
23/05/2021
Nếu có người hỏi bọn hạ nhân của Tiêu phủ mấy ngày nay người bên trong phủ chú ý nhất là cái gì, hạ nhân Tiêu phủ cho tới nay đều giữ nghiêm điều lệ bên trong phủ sẽ lập tức lôi kéo ngươi tránh ở một nơi bí ẩn, trái lại cùng ngươi tìm hiểu hỏi:"Gần đây, ngươi có nhìn đến cô gia của chúng ta không?" Sau khi hỏi xong còn nhất định sẽ dùng ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn ngươi, sau đó làm cho người ta không không đành lòng nói ra đáp án chân thật mà lại nhất định sẽ đả kích tinh thần của bọn họ. Vì thế một cái góc xa xôi ở cửa sau Tiêu phủ có một nam một nữ lo lắng ghé vào nhau nhỏ giọng đàm luận.
"Tiêu Giáp, các ngươi mấy ngày nay lại không có nhìn đến cô gia?" Nha hoàn A vội vàng hỏi.
Gia đinh Giáp bị hỏi ủ rũ lắc đầu, sau đó vội vàng hỏi lại:"Các ngươi không phải hầu hạ ở bên sân phu nhân sao, cũng chưa thấy cô gia đi qua thỉnh an sao?"
"Không có!" Nha hoàn A thở dài lắc đầu, sau đó ngữ khí tràn ngập hâm mộ cảm thán nói:"Nếu lúc trước được tuyển vào làm việc ở sân của tiểu thư thì tốt rồi." Nàng hiện tại thực hối hận chính mình lúc trước sao lại không có biểu hiện tốt giống Mộc Vân Trúc và Cầm Thư đại tỷ hầu hạ ở bên người tiểu thư như vậy, nếu nói vậy hiện tại nhất định sẽ lập tức biết cô gia cùng tiểu thư của bọn họ như thế nào, nàng đã năm sáu ngày không thấy cô gia được phu nhân khen hiếu thuận đến thỉnh an phu nhân. Đồng thời trong lòng cũng lại cầu nguyện nói:"Hy vọng,tin đồn sẽ không là thật."
Gia đinh Giáp gật gật đầu đồng ý nói:"Tuy rằng cô gia mặc kệ xem xét chỗ nào cũng đều không xứng với tiểu thư nhà chúng ta, hơn nữa xuất thân cũng so ra kém Hiệp đại thiếu gia, bất quá cô gia đối với mọi người vẫn là thực ôn hòa hữu lễ."
Nha hoàn A gật gật đầu đồng ý nói:"Nói lại, cô gia mỗi lần đi sân của phu nhân thỉnh an đều cùng mọi người chào hỏi." Nha hoàn A nói đến nơi này lại nhịn không được lo lắng thở dài thay cho vị cô gia ôn hòa này, quay đầu càng nhỏ giọng hỏi gia đinh Giáp nói:"Ngươi nói, cô gia sẽ không phải thật là làm chuyện có lỗi với tiểu thư của chúng ta, sau đó bị lão gia đuổi ra khỏi phủ đi?"
Nói đến đây nha hoàn A nghĩ đến vài ngày trước các nàng nghe được tin đồn nói cô gia sau lưng tiểu thư lén đi ra ngoài "tầm hoa vấn liễu", khi đó các nàng đều phi thường tức giận bị người lừa gạt như vậy, may mắn mấy ngày hôm trước có vị đại nha hoàn cấp bậc có vẻ cao từ chỗ Mộc Vân Trúc nơi đó nghe được tin đồn này là giả, nhưng nếu tin đồn là giả vì sao mọi người ba bốn ngày nay cũng chưa nhìn thấy vị cô gia mỗi ngày đều cười tủm tỉm đây?
Gia đinh Giáp vẫn như cũ phe phẩy đầu của mình sau đó cùng nha hoàn A chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Mà nhân vật chính - cô gia của Tiêu phủ Tiêu Bạch Liêm, từ bị mọi người khí phẫn nguyền rủa đến sau vài ngày lại bị người đoán có khả năng sẽ bất hạnh bị đuổi ra phủ, lúc này không có như bọn hạ nhân đoán bị đuổi ra phủ như vậy, cũng không có chuyện gì. Ngược lại là mấy ngày nay còn nhân cơ hội trốn việc ở bên trong phủ bắt đầu cuộc sống tiểu bạch kiểm mà nàng tha thiết ước mơ, mỗi ngày đều là "áo đến đưa tay, cơm đến há mồm". Về "áo đến đưa tay" ở trong định nghĩa của Bạch Liêm là mỗi ngày vào thời điểm đại lão bản rời giường, nàng ngượng ngùng từ trong chăn vươn cánh tay mặc dù không phải "băng cơ ngọc cốt" nhưng cũng miễn cưỡng xưng là tuyết trắng tiếp nhận quần áo trước khi ngủ không biết bị ném tới đâu từ trên tay đại lão bản. "Cơm đến há mồm" định nghĩa chính là giống như lúc này vậy, tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận ngồi ở trong lòng nàng, đôi mắt trong veo như nước, lộ ra hai má hồng hào trên mặt, tay nhỏ bé trắng noãn cầm mỹ vị hoa quế cao đút nàng.
Bạch Liêm trôi qua vài ngày miễn cưỡng ôm tiểu Nhị Nguyệt ngồi ở trong viện phơi nắng, ngẫu nhiên kể vài chuyện xưa cho tiểu Nhị Nguyệt chọc nàng vui vẻ, ngẫu nhiên há mồm cắn khối hoa quế cao trên tay tiểu Nhị Nguyệt, sau đó cười hí mắt nhìn tiểu Nhị Nguyệt bởi vì động tác của nàng mà cười càng sáng lạn, cuộc sống mơ ước trong nội tâm vẫn như vậy tốt đẹp trôi qua.
"Cô gia, tiểu thư truyền lời trở về, phải cùng chủ sự của cửa hàng trao đổi, buổi chiều không trở về, để cho cô gia không cần chờ." Ngữ khí của Mộc Vân Trúc cùng bình thường lui tới không khác, nhưng này cũng là hai ngày nay mới khôi phục. Ở sáng sớm hôm đó thời điểm hầu hạ tiểu thư các nàng cọ rửa, lúc nàng nhìn thấy vị cô gia này thật không có biện pháp bình tĩnh như bây giờ, đặc biệt khi nhìn đến vết thương trên cổ đối phương rõ ràng làm cho người ta nhìn ngượng ngùng không thôi, quả nhiên giống như lời Cầm Thư nói, tiểu thư các nàng quả nhiên rất lợi hại, cô gia quả nhiên là thực...... Mộc Vân Trúc nghĩ đến đây, nghiêm mặt lại thẹn thùng đứng lên, âm thầm tự trách bản thân, đồng thời thầm oán đều là lỗi của Cầm Thư, mỗi lần đều ở bên tai nàng lôi kéo nàng thảo luận một ít đề tài không đứng đắn mắc cỡ chết người.
"Nga, tốt, Mộc Vân Trúc nhờ ngươi đến lúc đó nhớ nhắc nhở Ảnh Nguyệt đúng hạn ăn cơm." Bạch Liêm ngữ khí cũng cùng bình thường không khác, mặt cũng không đỏ như ngày đầu tiên, giống một bộ phận của loài động vật nào đó.
"Vâng, cô gia." Mộc Vân Trúc nhìn người mỉm cười trước mắt, ánh mắt lại nhìn đến vết thương trên cổ tốt lên không ít, rốt cục lại che miệng cười khẽ, dưới khuôn mặt tươi cười sáng lạn của đối phương xoay người lui ra ngoài.
Bạch Liêm nghe được Mộc Vân Trúc kiềm nén tiếng cười, da mặt dày giơ lên khuôn mặt tươi cười đáp lại, thẳng đến đối phương đỏ mặt xoay người đi ra ngoài, trong lòng thầm nói, cười đi cười đi, không phải là cười một chút thôi sao, cũng sẽ không thiếu hai miếng thịt, không phải là trên cổ bị đại lão bản cắn một cái cộng thêm để lại một chút dấu vết tuy rằng mịt mờ nhưng bởi vì nơi này không có khăn lụa quàng cổ, cộng thêm một ít nhân tố hoàn cảnh bất lợi nên không có biện pháp che dấu, thế cho nên người da mặt dày như nàng mấy ngày nay đều tránh ở trong viện không dám ra ngoài. Duy nhất một lần che che dấu dấu tiêu sái ra khỏi cửa viện, vừa mới bước qua cửa viện liền gặp gỡ Hiệp Nhị tiểu thư kia, sau đó ở dưới sắc mặt đối phương biến thành đủ loại màu sắc, nghe xong một đống lời nói không minh bạch của đối phương mà nảy ra ý tưởng. Vì tránh cho chuyện này tuy rằng là sự thật, nhưng ở trong này nhất định sẽ làm mọi người hiểu lầm, cùng với cố kỵ mọi người trong Tiêu phủ đều được nuôi lớn dưới một ít danh ngôn "phi lễ chớ nhìn", Bạch Liêm liền nhân cơ hội trốn trong viện, không ra khỏi cửa hưởng thụ cuộc sống tiểu bạch kiểm đồng thời thuận đường cùng tiểu Nhị Nguyệt gia tăng cảm tình.
"Tiểu Nhị Nguyệt, cũng là ngươi tốt nhất!" Bạch Liêm nói xong trong lòng cảm thán, người ở nơi này ngoài mặt đều thực đứng đắn, thực chất cũng là người người đều rất bát quái, mượn nhạc phụ đại nhân của nàng làm ví dụ tới nói đi, cũng không biết có phải Mộc Vân Trúc nói bên ngoài có tin đồn nàng vài ngày trước bỏ mặc hiền thê trong nhà là đại lão bản, một mình đến nơi yên hoa "tầm hoa vấn liễu" rơi vào trong tai vị đại nhân này hay không, thời điểm nàng mới quyết định vì dấu vết trên cổ mà kiên quyết không ra cửa lớn, trốn ở sân làm tiểu bạch kiểm xứng chức, quản gia đại thúc liền cười tủm tỉm đến truyền lời, nhạc phụ đại nhân tìm nàng. . truyện đam mỹ
Ngày đó Bạch Liêm vì trong lòng quá mức khiếp sợ nên quên mất phải che lấp dấu vết khiến cho mọi người bên trong phủ bàn tán sôi nổi, một đường suy đoán cùng kinh hồn táng đảm đi đến sân của vị nhạc phụ đại nhân này, nếu nói trước kia Bạch Liêm sợ nhạc phụ đại nhân trên danh nghĩa của nàng là vì công việc yêu cầu, gặp đại lão bản của đại lão bản, trong lòng sẽ có một chút khẩn trương linh tinh như vậy. Nhưng là bây giờ Bạch Liêm nàng đã từ con rể trên danh nghĩa biến thành thật, cộng thêm mới đột phá không lâu chợt nghe đến Mộc Vân Trúc truyền đến tin đồn nàng phong lưu bên ngoài, tuy rằng trong tin đồn phong lưu kia chuyện nàng đi thanh lâu uống hoa tửu là đúng, nhưng mà đối tượng nàng "tìm hoa vấn liễu" chính là đại lão bản, đối tượng cũng là thê tử của mình đã có chút ủy khuất rồi, mà điểm ủy khuất ấy người bên ngoài không biết liền càng ủy khuất hơn.
Ngay tại thời điểm Bạch Liêm kinh hồn táng đảm lo lắng bị nhạc phụ đại nhân tìm đến hỏi tội, vừa mới tiến vào cửa bị áp suất không khí của Tiêu lão gia áp đến ngay cả cười cũng không dám lộ ra mấy cái răng, sau đó đối phương lại dùng ánh mắt qua lại nhìn chằm chằm cổ nàng, dùng tiếng ho khan mà ai cũng có thể đoán được là đang che dấu cái gì mờ ám làm lời dạo đầu, tiếp đó cũng không phải lời trách cứ như Bạch Liêm dự đoán, mà là nhạc phụ đại nhân cũng cùng nhạc mẫu đại nhân bàn chuyện, quan tâm đến thân thể của nàng, kết cục thực uyển chuyển lại biểu đạt nguyện vọng lão nhân gia bọn họ muốn sớm ngày ôm tôn tử.
Thế cho nên Bạch Liêm bởi vì nguyện vọng vĩ đại này của Tiêu lão gia mà áy náy cúi đầu, cố tình Tiêu lão gia nghĩ đến nàng thẹn thùng, mà còn nói với quản gia đại thúc rất nhiều chuyện gì đó, mặt sau nàng cũng không có nghe rõ ràng, nhưng thật ra một câu cuối cùng của Tiêu lão gia, đứa nhỏ tất nhiên rất trọng yếu nhưng người trẻ tuổi phải chú ý thân thể linh tinh, nàng tiếp tục cúi đầu mà lần này lại thật là bởi vì thẹn thùng.
"Ca ca, tỷ tỷ!" Tiểu Nhị Nguyệt vươn một tay lôi kéo vạt áo Bạch Liêm đang đắm chìm nhớ lại, một tay kia chỉ vào một nha hoàn thật cẩn thận lấp ló ở cửa viện vui vẻ hô.
"Tỷ tỷ? Tiểu Nhị Nguyệt, tỷ tỷ gì?" Bạch Liêm hoàn hồn nhìn theo tay tiểu Nhị Nguyệt.
Tiểu nha hoàn ở cửa nhìn đến bị phát hiện, đứng ở nơi đó trù trừ một hồi, giống như hạ rất lớn dũng khí, bước nhanh hướng lại đây, sau đó cầm một cái giống như phong thư đưa tới trước mặt Bạch Liêm nói:"Tiêu công tử, đây là tiểu thư nhà ta phân phó cho ngài." Nói xong đem phong thư phóng tới trên bàn trước mặt Bạch Liêm, sau đó cũng không quay đầu lại chạy vội đi ra ngoài.
Bạch Liêm há miệng nhìn thân ảnh kia giống như phía sau lưng có mãnh thú hồng thủy đang truy đuổi mà bay nhanh chạy vội đi ra ngoài, sau đó nhược nhược mở miệng nói:"Cái kia... Tiểu thư của ngươi là ai? Ta có nhận thức sao? Tìm ta chuyện gì?" Đáng tiếc lời này người nghe cũng chỉ có tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng nàng lắc lắc đầu dùng ánh mắt lóe sáng nhìn nàng.
"Tiểu Nhị Nguyệt, ngươi nhận thức vị tỷ tỷ vừa rồi sao?" Bạch Liêm cúi đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt đang tò mò nhìn nàng.
Tiểu Nhị Nguyệt nháy ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Liêm.
"Ân, tiểu Nhị Nguyệt cũng không nhận thức sao?" Bạch Liêm nháy ánh mắt nhìn lại, sau đó thân thủ ôm tiểu Nhị Nguyệt chuyển thân nhìn phong thư trên mặt bàn nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta nhìn xem trong này viết cái gì, có lẽ có thể biết vị tiểu thư kia là ai." Nói xong mở ra phong thư, xuất ra lá thư bên trong.
"Buổi trưa ngày mai lương đình ở Tây Sơn." Bạch Liêm nhìn nội dung trên thư, sau đó buồn rầu cúi đầu cùng tiểu Nhị Nguyệt tò mò quay đầu xem nàng nhìn nhau, sau đó nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, vị tiểu thư xa lạ này có thể nói còn lười hơn cả ta, trang giấy trắng lớn như vậy chỉ viết có chín từ, ngay cả cái tên giới thiệu cũng chưa viết, ân, buổi trưa ngày mai lương đình ở Tây Sơn. Tiểu Nhị Nguyệt, ngày mai Nhất Nguyệt nghỉ ngơi trở về, chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi, nên không rảnh có phải hay không? Hơn nữa ta cũng không nhận thức vị tiểu thư nào đúng hay không, nhất định là đưa sai người rồi, cũng không biết có thể là thư đối phương muốn gửi cho tình nhân hay không, đáng thương tiểu thư này. Bất quá tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta không biết, quan tâm cũng bằng thừa, buổi trưa ngày mai, chúng ta sẽ cùng Nhất Nguyệt đi Đệ Nhất lâu ăn cơm, hơn nữa Tây Sơn quá xa, chúng ta tìm Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn có Tô Văn ca ca đi ra ngoài ăn cơm được không?"
Tiểu Nhị Nguyệt không rõ, nhưng vẫn như cũ vui vẻ trả lời:"Hảo!"
"Ân, thực ngoan. Đến, tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta tiếp tục học viết chữ, vừa lúc một hồi nếu không đủ giấy, tờ giấy này còn có thể lấy đến làm bản nháp." Bạch Liêm thực không có câu nghĩa đem bức thư này đặt trên bàn, cầm lấy bút lông mà chính nàng đều không quá quen thuộc dạy tiểu Nhị Nguyệt viết chữ, tiếp tục đi tới mục tiêu sự nghiệp lớn giáo dục tiểu Nhị Nguyệt thành một thế hệ tài nữ mới mà mấy ngày nay nàng mới lập ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thánh đản khoái hoạt!
ps: Ta đi ra ngoài thu thập mẫu, mới trở về. Sẽ không hố, gần nhất là tận lực tìm thời gian đánh chương để kết văn, nhưng mọi người cũng không nên kỳ vọng rất cao, trên công việc vừa thu thập mẫu trở về kế tiếp có rất nhiều số liệu phải bận rộn xử lí.
_______Hết chương 67_______
Sắp tới Giáng sinh và thi học kì rồi OTL
Đại lão bản chọn chỗ cắn rất độc đáo, rất lợi hại, ai thấy cũng liên tưởng không trong sáng, ngay cả Hiệp Nhị còn biết mà =)))) poor Bạch Liêm:v
Bạch Liêm có gái lạ gửi thư hẹn đi gặp mặt, đố mọi người gái lạ là ai??? =))))
"Tiêu Giáp, các ngươi mấy ngày nay lại không có nhìn đến cô gia?" Nha hoàn A vội vàng hỏi.
Gia đinh Giáp bị hỏi ủ rũ lắc đầu, sau đó vội vàng hỏi lại:"Các ngươi không phải hầu hạ ở bên sân phu nhân sao, cũng chưa thấy cô gia đi qua thỉnh an sao?"
"Không có!" Nha hoàn A thở dài lắc đầu, sau đó ngữ khí tràn ngập hâm mộ cảm thán nói:"Nếu lúc trước được tuyển vào làm việc ở sân của tiểu thư thì tốt rồi." Nàng hiện tại thực hối hận chính mình lúc trước sao lại không có biểu hiện tốt giống Mộc Vân Trúc và Cầm Thư đại tỷ hầu hạ ở bên người tiểu thư như vậy, nếu nói vậy hiện tại nhất định sẽ lập tức biết cô gia cùng tiểu thư của bọn họ như thế nào, nàng đã năm sáu ngày không thấy cô gia được phu nhân khen hiếu thuận đến thỉnh an phu nhân. Đồng thời trong lòng cũng lại cầu nguyện nói:"Hy vọng,tin đồn sẽ không là thật."
Gia đinh Giáp gật gật đầu đồng ý nói:"Tuy rằng cô gia mặc kệ xem xét chỗ nào cũng đều không xứng với tiểu thư nhà chúng ta, hơn nữa xuất thân cũng so ra kém Hiệp đại thiếu gia, bất quá cô gia đối với mọi người vẫn là thực ôn hòa hữu lễ."
Nha hoàn A gật gật đầu đồng ý nói:"Nói lại, cô gia mỗi lần đi sân của phu nhân thỉnh an đều cùng mọi người chào hỏi." Nha hoàn A nói đến nơi này lại nhịn không được lo lắng thở dài thay cho vị cô gia ôn hòa này, quay đầu càng nhỏ giọng hỏi gia đinh Giáp nói:"Ngươi nói, cô gia sẽ không phải thật là làm chuyện có lỗi với tiểu thư của chúng ta, sau đó bị lão gia đuổi ra khỏi phủ đi?"
Nói đến đây nha hoàn A nghĩ đến vài ngày trước các nàng nghe được tin đồn nói cô gia sau lưng tiểu thư lén đi ra ngoài "tầm hoa vấn liễu", khi đó các nàng đều phi thường tức giận bị người lừa gạt như vậy, may mắn mấy ngày hôm trước có vị đại nha hoàn cấp bậc có vẻ cao từ chỗ Mộc Vân Trúc nơi đó nghe được tin đồn này là giả, nhưng nếu tin đồn là giả vì sao mọi người ba bốn ngày nay cũng chưa nhìn thấy vị cô gia mỗi ngày đều cười tủm tỉm đây?
Gia đinh Giáp vẫn như cũ phe phẩy đầu của mình sau đó cùng nha hoàn A chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Mà nhân vật chính - cô gia của Tiêu phủ Tiêu Bạch Liêm, từ bị mọi người khí phẫn nguyền rủa đến sau vài ngày lại bị người đoán có khả năng sẽ bất hạnh bị đuổi ra phủ, lúc này không có như bọn hạ nhân đoán bị đuổi ra phủ như vậy, cũng không có chuyện gì. Ngược lại là mấy ngày nay còn nhân cơ hội trốn việc ở bên trong phủ bắt đầu cuộc sống tiểu bạch kiểm mà nàng tha thiết ước mơ, mỗi ngày đều là "áo đến đưa tay, cơm đến há mồm". Về "áo đến đưa tay" ở trong định nghĩa của Bạch Liêm là mỗi ngày vào thời điểm đại lão bản rời giường, nàng ngượng ngùng từ trong chăn vươn cánh tay mặc dù không phải "băng cơ ngọc cốt" nhưng cũng miễn cưỡng xưng là tuyết trắng tiếp nhận quần áo trước khi ngủ không biết bị ném tới đâu từ trên tay đại lão bản. "Cơm đến há mồm" định nghĩa chính là giống như lúc này vậy, tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận ngồi ở trong lòng nàng, đôi mắt trong veo như nước, lộ ra hai má hồng hào trên mặt, tay nhỏ bé trắng noãn cầm mỹ vị hoa quế cao đút nàng.
Bạch Liêm trôi qua vài ngày miễn cưỡng ôm tiểu Nhị Nguyệt ngồi ở trong viện phơi nắng, ngẫu nhiên kể vài chuyện xưa cho tiểu Nhị Nguyệt chọc nàng vui vẻ, ngẫu nhiên há mồm cắn khối hoa quế cao trên tay tiểu Nhị Nguyệt, sau đó cười hí mắt nhìn tiểu Nhị Nguyệt bởi vì động tác của nàng mà cười càng sáng lạn, cuộc sống mơ ước trong nội tâm vẫn như vậy tốt đẹp trôi qua.
"Cô gia, tiểu thư truyền lời trở về, phải cùng chủ sự của cửa hàng trao đổi, buổi chiều không trở về, để cho cô gia không cần chờ." Ngữ khí của Mộc Vân Trúc cùng bình thường lui tới không khác, nhưng này cũng là hai ngày nay mới khôi phục. Ở sáng sớm hôm đó thời điểm hầu hạ tiểu thư các nàng cọ rửa, lúc nàng nhìn thấy vị cô gia này thật không có biện pháp bình tĩnh như bây giờ, đặc biệt khi nhìn đến vết thương trên cổ đối phương rõ ràng làm cho người ta nhìn ngượng ngùng không thôi, quả nhiên giống như lời Cầm Thư nói, tiểu thư các nàng quả nhiên rất lợi hại, cô gia quả nhiên là thực...... Mộc Vân Trúc nghĩ đến đây, nghiêm mặt lại thẹn thùng đứng lên, âm thầm tự trách bản thân, đồng thời thầm oán đều là lỗi của Cầm Thư, mỗi lần đều ở bên tai nàng lôi kéo nàng thảo luận một ít đề tài không đứng đắn mắc cỡ chết người.
"Nga, tốt, Mộc Vân Trúc nhờ ngươi đến lúc đó nhớ nhắc nhở Ảnh Nguyệt đúng hạn ăn cơm." Bạch Liêm ngữ khí cũng cùng bình thường không khác, mặt cũng không đỏ như ngày đầu tiên, giống một bộ phận của loài động vật nào đó.
"Vâng, cô gia." Mộc Vân Trúc nhìn người mỉm cười trước mắt, ánh mắt lại nhìn đến vết thương trên cổ tốt lên không ít, rốt cục lại che miệng cười khẽ, dưới khuôn mặt tươi cười sáng lạn của đối phương xoay người lui ra ngoài.
Bạch Liêm nghe được Mộc Vân Trúc kiềm nén tiếng cười, da mặt dày giơ lên khuôn mặt tươi cười đáp lại, thẳng đến đối phương đỏ mặt xoay người đi ra ngoài, trong lòng thầm nói, cười đi cười đi, không phải là cười một chút thôi sao, cũng sẽ không thiếu hai miếng thịt, không phải là trên cổ bị đại lão bản cắn một cái cộng thêm để lại một chút dấu vết tuy rằng mịt mờ nhưng bởi vì nơi này không có khăn lụa quàng cổ, cộng thêm một ít nhân tố hoàn cảnh bất lợi nên không có biện pháp che dấu, thế cho nên người da mặt dày như nàng mấy ngày nay đều tránh ở trong viện không dám ra ngoài. Duy nhất một lần che che dấu dấu tiêu sái ra khỏi cửa viện, vừa mới bước qua cửa viện liền gặp gỡ Hiệp Nhị tiểu thư kia, sau đó ở dưới sắc mặt đối phương biến thành đủ loại màu sắc, nghe xong một đống lời nói không minh bạch của đối phương mà nảy ra ý tưởng. Vì tránh cho chuyện này tuy rằng là sự thật, nhưng ở trong này nhất định sẽ làm mọi người hiểu lầm, cùng với cố kỵ mọi người trong Tiêu phủ đều được nuôi lớn dưới một ít danh ngôn "phi lễ chớ nhìn", Bạch Liêm liền nhân cơ hội trốn trong viện, không ra khỏi cửa hưởng thụ cuộc sống tiểu bạch kiểm đồng thời thuận đường cùng tiểu Nhị Nguyệt gia tăng cảm tình.
"Tiểu Nhị Nguyệt, cũng là ngươi tốt nhất!" Bạch Liêm nói xong trong lòng cảm thán, người ở nơi này ngoài mặt đều thực đứng đắn, thực chất cũng là người người đều rất bát quái, mượn nhạc phụ đại nhân của nàng làm ví dụ tới nói đi, cũng không biết có phải Mộc Vân Trúc nói bên ngoài có tin đồn nàng vài ngày trước bỏ mặc hiền thê trong nhà là đại lão bản, một mình đến nơi yên hoa "tầm hoa vấn liễu" rơi vào trong tai vị đại nhân này hay không, thời điểm nàng mới quyết định vì dấu vết trên cổ mà kiên quyết không ra cửa lớn, trốn ở sân làm tiểu bạch kiểm xứng chức, quản gia đại thúc liền cười tủm tỉm đến truyền lời, nhạc phụ đại nhân tìm nàng. . truyện đam mỹ
Ngày đó Bạch Liêm vì trong lòng quá mức khiếp sợ nên quên mất phải che lấp dấu vết khiến cho mọi người bên trong phủ bàn tán sôi nổi, một đường suy đoán cùng kinh hồn táng đảm đi đến sân của vị nhạc phụ đại nhân này, nếu nói trước kia Bạch Liêm sợ nhạc phụ đại nhân trên danh nghĩa của nàng là vì công việc yêu cầu, gặp đại lão bản của đại lão bản, trong lòng sẽ có một chút khẩn trương linh tinh như vậy. Nhưng là bây giờ Bạch Liêm nàng đã từ con rể trên danh nghĩa biến thành thật, cộng thêm mới đột phá không lâu chợt nghe đến Mộc Vân Trúc truyền đến tin đồn nàng phong lưu bên ngoài, tuy rằng trong tin đồn phong lưu kia chuyện nàng đi thanh lâu uống hoa tửu là đúng, nhưng mà đối tượng nàng "tìm hoa vấn liễu" chính là đại lão bản, đối tượng cũng là thê tử của mình đã có chút ủy khuất rồi, mà điểm ủy khuất ấy người bên ngoài không biết liền càng ủy khuất hơn.
Ngay tại thời điểm Bạch Liêm kinh hồn táng đảm lo lắng bị nhạc phụ đại nhân tìm đến hỏi tội, vừa mới tiến vào cửa bị áp suất không khí của Tiêu lão gia áp đến ngay cả cười cũng không dám lộ ra mấy cái răng, sau đó đối phương lại dùng ánh mắt qua lại nhìn chằm chằm cổ nàng, dùng tiếng ho khan mà ai cũng có thể đoán được là đang che dấu cái gì mờ ám làm lời dạo đầu, tiếp đó cũng không phải lời trách cứ như Bạch Liêm dự đoán, mà là nhạc phụ đại nhân cũng cùng nhạc mẫu đại nhân bàn chuyện, quan tâm đến thân thể của nàng, kết cục thực uyển chuyển lại biểu đạt nguyện vọng lão nhân gia bọn họ muốn sớm ngày ôm tôn tử.
Thế cho nên Bạch Liêm bởi vì nguyện vọng vĩ đại này của Tiêu lão gia mà áy náy cúi đầu, cố tình Tiêu lão gia nghĩ đến nàng thẹn thùng, mà còn nói với quản gia đại thúc rất nhiều chuyện gì đó, mặt sau nàng cũng không có nghe rõ ràng, nhưng thật ra một câu cuối cùng của Tiêu lão gia, đứa nhỏ tất nhiên rất trọng yếu nhưng người trẻ tuổi phải chú ý thân thể linh tinh, nàng tiếp tục cúi đầu mà lần này lại thật là bởi vì thẹn thùng.
"Ca ca, tỷ tỷ!" Tiểu Nhị Nguyệt vươn một tay lôi kéo vạt áo Bạch Liêm đang đắm chìm nhớ lại, một tay kia chỉ vào một nha hoàn thật cẩn thận lấp ló ở cửa viện vui vẻ hô.
"Tỷ tỷ? Tiểu Nhị Nguyệt, tỷ tỷ gì?" Bạch Liêm hoàn hồn nhìn theo tay tiểu Nhị Nguyệt.
Tiểu nha hoàn ở cửa nhìn đến bị phát hiện, đứng ở nơi đó trù trừ một hồi, giống như hạ rất lớn dũng khí, bước nhanh hướng lại đây, sau đó cầm một cái giống như phong thư đưa tới trước mặt Bạch Liêm nói:"Tiêu công tử, đây là tiểu thư nhà ta phân phó cho ngài." Nói xong đem phong thư phóng tới trên bàn trước mặt Bạch Liêm, sau đó cũng không quay đầu lại chạy vội đi ra ngoài.
Bạch Liêm há miệng nhìn thân ảnh kia giống như phía sau lưng có mãnh thú hồng thủy đang truy đuổi mà bay nhanh chạy vội đi ra ngoài, sau đó nhược nhược mở miệng nói:"Cái kia... Tiểu thư của ngươi là ai? Ta có nhận thức sao? Tìm ta chuyện gì?" Đáng tiếc lời này người nghe cũng chỉ có tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng nàng lắc lắc đầu dùng ánh mắt lóe sáng nhìn nàng.
"Tiểu Nhị Nguyệt, ngươi nhận thức vị tỷ tỷ vừa rồi sao?" Bạch Liêm cúi đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt đang tò mò nhìn nàng.
Tiểu Nhị Nguyệt nháy ánh mắt khó hiểu nhìn Bạch Liêm.
"Ân, tiểu Nhị Nguyệt cũng không nhận thức sao?" Bạch Liêm nháy ánh mắt nhìn lại, sau đó thân thủ ôm tiểu Nhị Nguyệt chuyển thân nhìn phong thư trên mặt bàn nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta nhìn xem trong này viết cái gì, có lẽ có thể biết vị tiểu thư kia là ai." Nói xong mở ra phong thư, xuất ra lá thư bên trong.
"Buổi trưa ngày mai lương đình ở Tây Sơn." Bạch Liêm nhìn nội dung trên thư, sau đó buồn rầu cúi đầu cùng tiểu Nhị Nguyệt tò mò quay đầu xem nàng nhìn nhau, sau đó nói:"Tiểu Nhị Nguyệt, vị tiểu thư xa lạ này có thể nói còn lười hơn cả ta, trang giấy trắng lớn như vậy chỉ viết có chín từ, ngay cả cái tên giới thiệu cũng chưa viết, ân, buổi trưa ngày mai lương đình ở Tây Sơn. Tiểu Nhị Nguyệt, ngày mai Nhất Nguyệt nghỉ ngơi trở về, chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi, nên không rảnh có phải hay không? Hơn nữa ta cũng không nhận thức vị tiểu thư nào đúng hay không, nhất định là đưa sai người rồi, cũng không biết có thể là thư đối phương muốn gửi cho tình nhân hay không, đáng thương tiểu thư này. Bất quá tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta không biết, quan tâm cũng bằng thừa, buổi trưa ngày mai, chúng ta sẽ cùng Nhất Nguyệt đi Đệ Nhất lâu ăn cơm, hơn nữa Tây Sơn quá xa, chúng ta tìm Ảnh Nguyệt tỷ tỷ còn có Tô Văn ca ca đi ra ngoài ăn cơm được không?"
Tiểu Nhị Nguyệt không rõ, nhưng vẫn như cũ vui vẻ trả lời:"Hảo!"
"Ân, thực ngoan. Đến, tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta tiếp tục học viết chữ, vừa lúc một hồi nếu không đủ giấy, tờ giấy này còn có thể lấy đến làm bản nháp." Bạch Liêm thực không có câu nghĩa đem bức thư này đặt trên bàn, cầm lấy bút lông mà chính nàng đều không quá quen thuộc dạy tiểu Nhị Nguyệt viết chữ, tiếp tục đi tới mục tiêu sự nghiệp lớn giáo dục tiểu Nhị Nguyệt thành một thế hệ tài nữ mới mà mấy ngày nay nàng mới lập ra.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thánh đản khoái hoạt!
ps: Ta đi ra ngoài thu thập mẫu, mới trở về. Sẽ không hố, gần nhất là tận lực tìm thời gian đánh chương để kết văn, nhưng mọi người cũng không nên kỳ vọng rất cao, trên công việc vừa thu thập mẫu trở về kế tiếp có rất nhiều số liệu phải bận rộn xử lí.
_______Hết chương 67_______
Sắp tới Giáng sinh và thi học kì rồi OTL
Đại lão bản chọn chỗ cắn rất độc đáo, rất lợi hại, ai thấy cũng liên tưởng không trong sáng, ngay cả Hiệp Nhị còn biết mà =)))) poor Bạch Liêm:v
Bạch Liêm có gái lạ gửi thư hẹn đi gặp mặt, đố mọi người gái lạ là ai??? =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.