Chương 74
Ngốc Ngốc Đích Tiếu
23/05/2021
Bạch Liêm đang làm động tác duỗi thân, mới chuẩn bị làm động tác xoay người liền nghe được tiếng mở cửa, kinh ngạc ngẩng đầu vừa thấy, kinh ngạc lập tức biến thành kinh hỉ.
"Ảnh Nguyệt, ngươi đã trở lại, ăn cơm trưa sao?" Bạch Liêm cười ha ha nghênh đón.
Tiêu Ảnh Nguyệt mềm nhẹ loan mi cười:"Bạch Liêm vừa rồi là đang làm cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt vào cửa nhìn đến bộ dáng Bạch Liêm xoay người cố gắng dùng hai tay chạm đầu ngón chân của mình rất là khó hiểu.
"Nga, vừa rồi ta là đang vận động thắt lưng một chút, đêm qua cùng Ảnh Nguyệt ngươi làm cái kia quá mệt mỏi, hơn nữa hình như có điểm vận động quá sức, thắt lưng còn có chút ê ẩm." Bạch Liêm một bên nói còn một bên lại xoa bóp thắt lưng của mình, vẻ mặt "ta không lừa gạt ngươi".
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đi theo phía sau Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được lời nói của Bạch Liêm, hai khuôn mặt lại hồng như Mộc Vân Trúc lúc trước.
Tiêu Ảnh Nguyệt thoáng xấu hổ thân thể cứng đờ, trên mặt tươi cười hơi hơi cứng lại một chút, ánh mắt nhìn Bạch Liêm hơi thẹn thùng lại mang theo bất đắc dĩ.
Bạch Liêm bị ánh mắt của Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn như vậy hơi hoảng thần, chính là ngại Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đang ở đây, chỉ có thể buông tha ý tưởng muốn tiến lên, quan tâm hỏi:"Ảnh Nguyệt, ngươi thì sao, có việc gì hay không, thân thể có thấy không thoải mái hay không, xương sống thắt lưng có nhức mỏi, chân có đau hay không? Có hay không......"
"Tiểu thư, chúng ta đi phòng bếp nhìn xem cơm trưa làm xong chưa!" Cầm Thư đỏ mặt, thật sự là nghe không nổi nữa, hơn nữa nhìn tiểu thư nhà mình trên mặt tản ra đỏ ửng, nhớ tới vừa rồi Mộc Vân Trúc nói, Cầm Thư lần đầu tiên thực đồng ý lời của Mộc Vân Trúc, vị cô gia này của các nàng có đôi khi thật sự là rất không câu nệ lễ tiết.
"Tiểu thư, ta cùng Cầm Thư cùng đi nhìn xem." Mộc Vân Trúc cũng đỏ mặt trừng mắt tên đầu sỏ gây nên chuyện này, nói xong vội vàng đi theo sau lưng Cầm Thư vội vàng xoay người ra ngoài, đồng thời cũng không quên vì hai vị chủ tử nhà mình đóng cửa phòng lại.
"Ngạch, các nàng đây là như thế nào, chạy nhanh như vậy?" Bạch Liêm chọc chọc vành tai khó hiểu.
"Ngươi......" Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt che kín đỏ ửng, hãy nhìn đến người đối diện còn ngu si khó hiểu, thật sự là chẳng biết làm gì liền đưa tay nắm hai vành tai no đủ của đối phương.
"Ảnh Nguyệt làm sao vậy?" Bạch Liêm đột nhiên bị nắm lỗ tai, thực khó hiểu, vì cái gì phải nắm lỗ tai của nàng, tuy rằng không đau, nhưng là cũng thực ngứa.
Tiêu Ảnh Nguyệt vuốt ve cảm giác trên tay thoải mái nói:"Phu quân ban ngày ban mặt liền lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ sao?"
"Ta như thế nào hồ ngôn loạn ngữ?" Bạch Liêm chịu không được cảm giác dụ hoặc từ lỗ tai, thân thủ ôm lấy vòng eo mảnh mai của đối phương.
"Phu quân không phải mới vừa hồ ngôn loạn ngữ thì là cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi thẹn thùng bất đắc dĩ, nhưng lại không thể nào đánh cùng mắng, chỉ có thể bất đắc dĩ thẹn thùng nắm bắt vành tai của đối phương.
"Ta vừa rồi nói sai cái gì sao?" Bạch Liêm nhớ lại, không phải là chỉ hỏi một chút đại lão bản có không thoải mái hay không sao, nhớ lại trước kia nàng chính là tiếp xúc qua các động tác Yoga cơ bản kia, mới bởi vì đến nơi đây ba năm không có làm mà thôi, ngày hôm qua nhất thời hứng khởi dạy cho đại lão bản liền biểu thị một chút, chính mình xương sống thắt lưng chân đều đau, đại lão bản mới lần đầu tiên tiếp xúc, chẳng lẽ không đau?
"Ngươi..." Tiêu Ảnh Nguyệt bực mình.
Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt có bộ dạng này, lại cố gắng hồi tưởng một chút, bừng tỉnh đại ngộ, ở dưới ánh mắt Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi chột dạ cùng mặt đỏ vì mình biện hộ nói:"Không phải ta nói hưu nói vượn mà là Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư miên man suy nghĩ mới đúng, không thể trách ta." Cầm Thư và Vân Trúc hai người kia thật sự là rất không thuần khiết, ngày khác hẳn là giúp Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị, miễn cho hai người kia cả ngày miên man suy nghĩ.
Tiêu Ảnh Nguyệt rất là bất đắc dĩ dùng sức nhéo nhéo đối phương, thẳng đến khuôn mặt đối phương nhăn nhó, mới buông ra trừng mắt một cái.
Bất quá Bạch Liêm đang bình tĩnh bị cái trừng này của Tiêu Ảnh Nguyệt, trừng đến ba hồn không thấy bảy phách, cảm giác trên lỗ tai lại làm cho nàng chống đỡ không được dụ hoặc, đặt lên nơi hồng nhuận đang giơ lên một độ cong tuyệt đẹp.
Tiêu Ảnh Nguyệt bắt đầu hơi hơi kháng cự, cuối cùng lại ngăn cản không được nhiệt tình của đối phương, tùy ý đối phương xâm nhập cùng dây dưa. Thẳng đến cảm giác không khí quanh thân biến loãng, không thể hô hấp mới đẩy ra, cúi đầu hai trán dựa vào nhau.
Tiêu Ảnh Nguyệt thở phì phò, hai tay lại nhớ tới vành tai vừa rồi nắm, thẳng đến đối phương đang thở phì phò còn muốn tới gần, hai tay hơi hơi dùng sức nhéo, còn mang theo mắt trừng vừa rồi làm Bạch Liêm sa vào nói:"Không thể ban ngày tuyên dâm!"
Bạch Liêm bị Tiêu Ảnh Nguyệt ánh mắt này nhìn, thực không chịu thua kém tâm thần rung chuyển, đưa ra một bàn tay che lấy đôi mắt Tiêu Ảnh Nguyệt hơi thở không xong nói:"Xem trời tối như vậy không phải sao, sao lại có thể là ban ngày tuyên dâm đây?" Âm cuối dừng ở đôi môi hồng nhuận vừa rồi, so với vừa rồi còn nhiệt liệt hơn, tay kia thì cũng chậm chậm buộc chặt.
"Ngô... Phu quân đây là...bịt tay trộm chuông* sao!" Tiêu Ảnh Nguyệt thật vất vả né tránh Bạch Liêm nhiệt tình, thở dốc khẽ cười nói.
[*bịt tay trộm chuông: xuất phát từ một câu chuyện, ngụ ý là có thể dối được mình nhưng không thể dối được người khác]
"Sao có thể như vậy, vi phu đây là dấu mắt thiết ngọc!" Nói xong không để ý tới đối phương thẹn thùng phản kháng, lập tức đưa ra hành động, thực thi việc thiết ngọc!
Ngoài cửa cách đó không xa Cầm Thư và Vân Trúc đứng xa xa nhìn cửa phòng nhắm chặt.
Mộc Vân Trúc thở dài:"Cầm Thư, ngươi nói chúng ta có nên đi đến phòng bếp cho hâm nóng lại thức ăn, tiếp qua hai canh giờ nữa mới mang đến đây?" Nói xong đỏ mặt lên.
"Ân, ta nghĩ chúng ta hẳn là phải như vậy." Màu sắc trên mặt Cầm Thư không khác gì màu sắc trên mặt Mộc Vân Trúc.
==========================================================
"Hiệp thiếu gia, việc Bạch gia Bạch Tùng đã xuống tay, việc hôm qua Bạch Tùng phái người thay mặt Bạch Nghiêm mở tiệc chiêu đãi Tiêu Ảnh Nguyệt." Lâm thiếu gia ngồi ở vị trí cạnh Hiệp Giang Chu, thân thể hơi hơi cứng ngắc.
Hiệp Giang Chu tiếp tục thưởng thức chiết phiến trên tay, trầm mặc không nói.
Lâm thiếu gia cái trán bắt đầu đổ mồ hôi, tiếp tục mang áp lực nói:"Về phần buổi sáng tin tức Lí Phú nói, đã phái người tìm hiểu rõ ràng, Tiêu Ảnh Nguyệt cũng là lấy ra mười vạn lượng cho Tiêu Bạch Liêm, hơn nữa công việc ở Đệ Nhất lâu cũng quả thật là do Tiêu lão gia giao cho Tiêu Bạch Liêm quản sự."
"Ba!" Hiệp Giang Chu đột nhiên mở ra chiết phiến trên tay.
Lâm thiếu gia bị tiếng vang đột nhiên làm hoảng sợ, nhìn Hiệp Giang Chu sắc mặt không tốt, vội vàng nói:"Lí Phú còn nói Tiêu lão gia cùng Tiêu Ảnh Nguyệt giao cho Tiêu Bạch Liêm mười vạn lượng bạc thì đưa ra một yêu cầu, yêu cầu này cũng do nửa tháng trước, bên ngoài truyền ra Tiêu Bạch Liêm giấu thê tử đi ra ngoài tìm hoa vấn liễu, nếu như Tiêu Bạch Liêm không thể cầm mười vạn lượng bạc làm ra một phen sự nghiệp, Tiêu lão gia liền sẽ làm cho đối phương cùng nữ nhi của mình cùng cách(ly hôn), đuổi hắn ra khỏi Tiêu phủ, đồng thời nếu như tái phạm, cũng đồng dạng như thế." Lâm thiếu gia nói này vội vàng cầm lấy tay áo chà lau cái trán.
"Hừ, mười vạn lượng sao." Hiệp Giang Chu khép lại cây quạt, tiếp tục thưởng thức.
Lâm thiếu gia nhìn thấy Hiệp Giang Chu gợi lên khóe miệng, hơi hơi xê dịch thân mình.
"Làm một phen sự nghiệp phải không, Lâm huynh, cứ nghe lệnh tôn cố ý phải chuyển nhượng Tây Sơn ngàn mẫu núi của quý phủ phải không?" Hiệp Giang Chu nói xong lại "ba" một tiếng mở ra chiết phiến trên tay, nhẹ lay động lên.
"Ân, đúng là như thế!" Lâm thiếu gia gật đầu.
"Cứ nghe khối đất ở Tây Sơn này của quý phủ, tuy là nơi gia truyền, chính là vẫn hoang phế vô dụng phải không?" Hiệp Giang Chu cười tao nhã nhìn Lâm thiếu gia đang nghi hoặc.
"Quả thật như thế, Tây Sơn tuy rằng không nhỏ, nhưng là vẫn không thể gieo trồng, cũng không có tá điền nguyện ý trồng trọt, bởi vì dạng này nên vẫn hoang phế đến nay." Lâm thiếu gia thành thật nói đến tình huống của Tây Sơn.
"Nay không biết có ai muốn mua hạ nơi đây không?" Hiệp Giang Chu vừa lòng gật đầu.
"Vì các phú hộ gia tộc giàu có đều biết nguyên do trong đó, cho nên đến nay không có người hỏi thăm." Lâm thiếu gia hơi hơi xấu hổ.
"Một khi đã như vậy, Lâm huynh cũng cùng Bạch Liêm Bạch công tử từng có duyên nâng cốc ngôn hoan, có thể nói là bằng hữu một hồi, bằng hữu gặp nạn, Lâm huynh có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, chuyển nhượng nơi tổ truyền như Tây Sơn hay không?" Hiệp Giang Chu phe phẩy chiết phiến nhìn Lâm thiếu gia.
"Này..." Lâm thiếu gia một hồi lâu mới bắt tay vào suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Hiệp Giang Chu nói:"Hiệp thiếu gia có ý là để cho Tiêu Bạch Liêm lấy mười vạn lượng bạc này mua khối Tây Sơn hoang này của Lâm gia ta?"
"Việc này còn phải dựa vào Lâm huynh cùng Lâm lệnh tôn có thể chịu đau bỏ những thứ yêu thích mới được!" Hiệp Giang Chu gật gật đầu.
"Theo như lời cha ta khai giá là mười lăm vạn lượng, lớn vậy không người dám muốn, nếu mười vạn lượng cha ta tự nhiên đồng ý." Lâm thiếu gia vẻ mặt vui mừng, không thể tưởng được chỉ một khắc chung Hiệp Giang Chu đã nghĩ đến một biện pháp hay như vậy, không chỉ có thể loại bỏ Tiêu Bạch Liêm còn có thể giúp Lâm gia bọn họ kiếm một khoản tiền, bởi vì khối Tây Sơn kia, hắn cùng cha hắn từ đầu đến cuối đều ôm giá bát vạn lượng đã là cao nhất.
"Vậy còn việc trà sơn Bạch gia?" Lâm thiếu gia nghĩ đến trước khi xuất môn cha mình phân phó, cha hắn nhưng là thực coi trọng số định mức của Nam Sơn Bạch gia cùng số trà Bạch gia chiếm.
"Bạch gia trà sơn cuối cùng đều sẽ là của Lâm gia." Hiệp Giang Chu khinh thường liếc mắt nhìn Lâm đại thiếu gia đang hưng phấn.
"Này hết thảy liền nhờ có Hiệp thiếu gia!" Lâm thiếu gia nghe được, lập mã cười mở mắt.
"Giang Chu mong rằng Lâm huynh trở về thay tại hạ chuyển cáo Lâm bá phụ, lấy quan hệ hai nhà chúng ta, Hiệp gia ta sẽ giúp Lâm bá phụ đánh bại Bạch gia cùng số định mức Bạch gia chiếm." Hiệp Giang Chu trong mắt hiện lên một tia tính kế, cười lạnh nhìn Lâm thiếu gia đang đắm chìm trong vui mừng trước mắt.
_______Hết chương 74_______
Nói câu nào ra đen tối câu nấy bảo sao người ta không hiểu lầm =))))). Truyện hay luôn có tại _ TRUMtru yen. ne t _
Ảnh Nguyệt bị sắc lang dê gắt gao huhu nữ thần của lòng iêm:<
Ngày mai chính thức nghỉ hè haha
"Ảnh Nguyệt, ngươi đã trở lại, ăn cơm trưa sao?" Bạch Liêm cười ha ha nghênh đón.
Tiêu Ảnh Nguyệt mềm nhẹ loan mi cười:"Bạch Liêm vừa rồi là đang làm cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt vào cửa nhìn đến bộ dáng Bạch Liêm xoay người cố gắng dùng hai tay chạm đầu ngón chân của mình rất là khó hiểu.
"Nga, vừa rồi ta là đang vận động thắt lưng một chút, đêm qua cùng Ảnh Nguyệt ngươi làm cái kia quá mệt mỏi, hơn nữa hình như có điểm vận động quá sức, thắt lưng còn có chút ê ẩm." Bạch Liêm một bên nói còn một bên lại xoa bóp thắt lưng của mình, vẻ mặt "ta không lừa gạt ngươi".
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đi theo phía sau Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được lời nói của Bạch Liêm, hai khuôn mặt lại hồng như Mộc Vân Trúc lúc trước.
Tiêu Ảnh Nguyệt thoáng xấu hổ thân thể cứng đờ, trên mặt tươi cười hơi hơi cứng lại một chút, ánh mắt nhìn Bạch Liêm hơi thẹn thùng lại mang theo bất đắc dĩ.
Bạch Liêm bị ánh mắt của Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn như vậy hơi hoảng thần, chính là ngại Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đang ở đây, chỉ có thể buông tha ý tưởng muốn tiến lên, quan tâm hỏi:"Ảnh Nguyệt, ngươi thì sao, có việc gì hay không, thân thể có thấy không thoải mái hay không, xương sống thắt lưng có nhức mỏi, chân có đau hay không? Có hay không......"
"Tiểu thư, chúng ta đi phòng bếp nhìn xem cơm trưa làm xong chưa!" Cầm Thư đỏ mặt, thật sự là nghe không nổi nữa, hơn nữa nhìn tiểu thư nhà mình trên mặt tản ra đỏ ửng, nhớ tới vừa rồi Mộc Vân Trúc nói, Cầm Thư lần đầu tiên thực đồng ý lời của Mộc Vân Trúc, vị cô gia này của các nàng có đôi khi thật sự là rất không câu nệ lễ tiết.
"Tiểu thư, ta cùng Cầm Thư cùng đi nhìn xem." Mộc Vân Trúc cũng đỏ mặt trừng mắt tên đầu sỏ gây nên chuyện này, nói xong vội vàng đi theo sau lưng Cầm Thư vội vàng xoay người ra ngoài, đồng thời cũng không quên vì hai vị chủ tử nhà mình đóng cửa phòng lại.
"Ngạch, các nàng đây là như thế nào, chạy nhanh như vậy?" Bạch Liêm chọc chọc vành tai khó hiểu.
"Ngươi......" Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt che kín đỏ ửng, hãy nhìn đến người đối diện còn ngu si khó hiểu, thật sự là chẳng biết làm gì liền đưa tay nắm hai vành tai no đủ của đối phương.
"Ảnh Nguyệt làm sao vậy?" Bạch Liêm đột nhiên bị nắm lỗ tai, thực khó hiểu, vì cái gì phải nắm lỗ tai của nàng, tuy rằng không đau, nhưng là cũng thực ngứa.
Tiêu Ảnh Nguyệt vuốt ve cảm giác trên tay thoải mái nói:"Phu quân ban ngày ban mặt liền lại bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ sao?"
"Ta như thế nào hồ ngôn loạn ngữ?" Bạch Liêm chịu không được cảm giác dụ hoặc từ lỗ tai, thân thủ ôm lấy vòng eo mảnh mai của đối phương.
"Phu quân không phải mới vừa hồ ngôn loạn ngữ thì là cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi thẹn thùng bất đắc dĩ, nhưng lại không thể nào đánh cùng mắng, chỉ có thể bất đắc dĩ thẹn thùng nắm bắt vành tai của đối phương.
"Ta vừa rồi nói sai cái gì sao?" Bạch Liêm nhớ lại, không phải là chỉ hỏi một chút đại lão bản có không thoải mái hay không sao, nhớ lại trước kia nàng chính là tiếp xúc qua các động tác Yoga cơ bản kia, mới bởi vì đến nơi đây ba năm không có làm mà thôi, ngày hôm qua nhất thời hứng khởi dạy cho đại lão bản liền biểu thị một chút, chính mình xương sống thắt lưng chân đều đau, đại lão bản mới lần đầu tiên tiếp xúc, chẳng lẽ không đau?
"Ngươi..." Tiêu Ảnh Nguyệt bực mình.
Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt có bộ dạng này, lại cố gắng hồi tưởng một chút, bừng tỉnh đại ngộ, ở dưới ánh mắt Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi chột dạ cùng mặt đỏ vì mình biện hộ nói:"Không phải ta nói hưu nói vượn mà là Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư miên man suy nghĩ mới đúng, không thể trách ta." Cầm Thư và Vân Trúc hai người kia thật sự là rất không thuần khiết, ngày khác hẳn là giúp Tiêu Nhất cùng Tiêu Nhị, miễn cho hai người kia cả ngày miên man suy nghĩ.
Tiêu Ảnh Nguyệt rất là bất đắc dĩ dùng sức nhéo nhéo đối phương, thẳng đến khuôn mặt đối phương nhăn nhó, mới buông ra trừng mắt một cái.
Bất quá Bạch Liêm đang bình tĩnh bị cái trừng này của Tiêu Ảnh Nguyệt, trừng đến ba hồn không thấy bảy phách, cảm giác trên lỗ tai lại làm cho nàng chống đỡ không được dụ hoặc, đặt lên nơi hồng nhuận đang giơ lên một độ cong tuyệt đẹp.
Tiêu Ảnh Nguyệt bắt đầu hơi hơi kháng cự, cuối cùng lại ngăn cản không được nhiệt tình của đối phương, tùy ý đối phương xâm nhập cùng dây dưa. Thẳng đến cảm giác không khí quanh thân biến loãng, không thể hô hấp mới đẩy ra, cúi đầu hai trán dựa vào nhau.
Tiêu Ảnh Nguyệt thở phì phò, hai tay lại nhớ tới vành tai vừa rồi nắm, thẳng đến đối phương đang thở phì phò còn muốn tới gần, hai tay hơi hơi dùng sức nhéo, còn mang theo mắt trừng vừa rồi làm Bạch Liêm sa vào nói:"Không thể ban ngày tuyên dâm!"
Bạch Liêm bị Tiêu Ảnh Nguyệt ánh mắt này nhìn, thực không chịu thua kém tâm thần rung chuyển, đưa ra một bàn tay che lấy đôi mắt Tiêu Ảnh Nguyệt hơi thở không xong nói:"Xem trời tối như vậy không phải sao, sao lại có thể là ban ngày tuyên dâm đây?" Âm cuối dừng ở đôi môi hồng nhuận vừa rồi, so với vừa rồi còn nhiệt liệt hơn, tay kia thì cũng chậm chậm buộc chặt.
"Ngô... Phu quân đây là...bịt tay trộm chuông* sao!" Tiêu Ảnh Nguyệt thật vất vả né tránh Bạch Liêm nhiệt tình, thở dốc khẽ cười nói.
[*bịt tay trộm chuông: xuất phát từ một câu chuyện, ngụ ý là có thể dối được mình nhưng không thể dối được người khác]
"Sao có thể như vậy, vi phu đây là dấu mắt thiết ngọc!" Nói xong không để ý tới đối phương thẹn thùng phản kháng, lập tức đưa ra hành động, thực thi việc thiết ngọc!
Ngoài cửa cách đó không xa Cầm Thư và Vân Trúc đứng xa xa nhìn cửa phòng nhắm chặt.
Mộc Vân Trúc thở dài:"Cầm Thư, ngươi nói chúng ta có nên đi đến phòng bếp cho hâm nóng lại thức ăn, tiếp qua hai canh giờ nữa mới mang đến đây?" Nói xong đỏ mặt lên.
"Ân, ta nghĩ chúng ta hẳn là phải như vậy." Màu sắc trên mặt Cầm Thư không khác gì màu sắc trên mặt Mộc Vân Trúc.
==========================================================
"Hiệp thiếu gia, việc Bạch gia Bạch Tùng đã xuống tay, việc hôm qua Bạch Tùng phái người thay mặt Bạch Nghiêm mở tiệc chiêu đãi Tiêu Ảnh Nguyệt." Lâm thiếu gia ngồi ở vị trí cạnh Hiệp Giang Chu, thân thể hơi hơi cứng ngắc.
Hiệp Giang Chu tiếp tục thưởng thức chiết phiến trên tay, trầm mặc không nói.
Lâm thiếu gia cái trán bắt đầu đổ mồ hôi, tiếp tục mang áp lực nói:"Về phần buổi sáng tin tức Lí Phú nói, đã phái người tìm hiểu rõ ràng, Tiêu Ảnh Nguyệt cũng là lấy ra mười vạn lượng cho Tiêu Bạch Liêm, hơn nữa công việc ở Đệ Nhất lâu cũng quả thật là do Tiêu lão gia giao cho Tiêu Bạch Liêm quản sự."
"Ba!" Hiệp Giang Chu đột nhiên mở ra chiết phiến trên tay.
Lâm thiếu gia bị tiếng vang đột nhiên làm hoảng sợ, nhìn Hiệp Giang Chu sắc mặt không tốt, vội vàng nói:"Lí Phú còn nói Tiêu lão gia cùng Tiêu Ảnh Nguyệt giao cho Tiêu Bạch Liêm mười vạn lượng bạc thì đưa ra một yêu cầu, yêu cầu này cũng do nửa tháng trước, bên ngoài truyền ra Tiêu Bạch Liêm giấu thê tử đi ra ngoài tìm hoa vấn liễu, nếu như Tiêu Bạch Liêm không thể cầm mười vạn lượng bạc làm ra một phen sự nghiệp, Tiêu lão gia liền sẽ làm cho đối phương cùng nữ nhi của mình cùng cách(ly hôn), đuổi hắn ra khỏi Tiêu phủ, đồng thời nếu như tái phạm, cũng đồng dạng như thế." Lâm thiếu gia nói này vội vàng cầm lấy tay áo chà lau cái trán.
"Hừ, mười vạn lượng sao." Hiệp Giang Chu khép lại cây quạt, tiếp tục thưởng thức.
Lâm thiếu gia nhìn thấy Hiệp Giang Chu gợi lên khóe miệng, hơi hơi xê dịch thân mình.
"Làm một phen sự nghiệp phải không, Lâm huynh, cứ nghe lệnh tôn cố ý phải chuyển nhượng Tây Sơn ngàn mẫu núi của quý phủ phải không?" Hiệp Giang Chu nói xong lại "ba" một tiếng mở ra chiết phiến trên tay, nhẹ lay động lên.
"Ân, đúng là như thế!" Lâm thiếu gia gật đầu.
"Cứ nghe khối đất ở Tây Sơn này của quý phủ, tuy là nơi gia truyền, chính là vẫn hoang phế vô dụng phải không?" Hiệp Giang Chu cười tao nhã nhìn Lâm thiếu gia đang nghi hoặc.
"Quả thật như thế, Tây Sơn tuy rằng không nhỏ, nhưng là vẫn không thể gieo trồng, cũng không có tá điền nguyện ý trồng trọt, bởi vì dạng này nên vẫn hoang phế đến nay." Lâm thiếu gia thành thật nói đến tình huống của Tây Sơn.
"Nay không biết có ai muốn mua hạ nơi đây không?" Hiệp Giang Chu vừa lòng gật đầu.
"Vì các phú hộ gia tộc giàu có đều biết nguyên do trong đó, cho nên đến nay không có người hỏi thăm." Lâm thiếu gia hơi hơi xấu hổ.
"Một khi đã như vậy, Lâm huynh cũng cùng Bạch Liêm Bạch công tử từng có duyên nâng cốc ngôn hoan, có thể nói là bằng hữu một hồi, bằng hữu gặp nạn, Lâm huynh có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, chuyển nhượng nơi tổ truyền như Tây Sơn hay không?" Hiệp Giang Chu phe phẩy chiết phiến nhìn Lâm thiếu gia.
"Này..." Lâm thiếu gia một hồi lâu mới bắt tay vào suy nghĩ cẩn thận ý tứ của Hiệp Giang Chu nói:"Hiệp thiếu gia có ý là để cho Tiêu Bạch Liêm lấy mười vạn lượng bạc này mua khối Tây Sơn hoang này của Lâm gia ta?"
"Việc này còn phải dựa vào Lâm huynh cùng Lâm lệnh tôn có thể chịu đau bỏ những thứ yêu thích mới được!" Hiệp Giang Chu gật gật đầu.
"Theo như lời cha ta khai giá là mười lăm vạn lượng, lớn vậy không người dám muốn, nếu mười vạn lượng cha ta tự nhiên đồng ý." Lâm thiếu gia vẻ mặt vui mừng, không thể tưởng được chỉ một khắc chung Hiệp Giang Chu đã nghĩ đến một biện pháp hay như vậy, không chỉ có thể loại bỏ Tiêu Bạch Liêm còn có thể giúp Lâm gia bọn họ kiếm một khoản tiền, bởi vì khối Tây Sơn kia, hắn cùng cha hắn từ đầu đến cuối đều ôm giá bát vạn lượng đã là cao nhất.
"Vậy còn việc trà sơn Bạch gia?" Lâm thiếu gia nghĩ đến trước khi xuất môn cha mình phân phó, cha hắn nhưng là thực coi trọng số định mức của Nam Sơn Bạch gia cùng số trà Bạch gia chiếm.
"Bạch gia trà sơn cuối cùng đều sẽ là của Lâm gia." Hiệp Giang Chu khinh thường liếc mắt nhìn Lâm đại thiếu gia đang hưng phấn.
"Này hết thảy liền nhờ có Hiệp thiếu gia!" Lâm thiếu gia nghe được, lập mã cười mở mắt.
"Giang Chu mong rằng Lâm huynh trở về thay tại hạ chuyển cáo Lâm bá phụ, lấy quan hệ hai nhà chúng ta, Hiệp gia ta sẽ giúp Lâm bá phụ đánh bại Bạch gia cùng số định mức Bạch gia chiếm." Hiệp Giang Chu trong mắt hiện lên một tia tính kế, cười lạnh nhìn Lâm thiếu gia đang đắm chìm trong vui mừng trước mắt.
_______Hết chương 74_______
Nói câu nào ra đen tối câu nấy bảo sao người ta không hiểu lầm =))))). Truyện hay luôn có tại _ TRUMtru yen. ne t _
Ảnh Nguyệt bị sắc lang dê gắt gao huhu nữ thần của lòng iêm:<
Ngày mai chính thức nghỉ hè haha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.