Chương 8
Ngốc Ngốc Đích Tiếu
23/05/2021
"Tiểu thư, dựa theo ngươi phân phó, đã tìm được tên dâm tặc kia. Hắn là tiểu nhị chạy bàn ở Đệ Nhất lâu, ở tại tiểu hồ đồng(??) phía tây thành, trong nhà có một muội muội ba tuổi, một đệ đệ bảy tuổi đến thư viện Dương thành đi học......" Mộc Vân Trúc đem chi tiết về một người được tình báo nói đầy đủ, đồng thời trong lòng thầm mắng, dâm tặc chính là dâm tặc, mỗi ngày đều lấy lời ngon tiếng ngọt mê hoặc người khác, khẩu Phật tâm xà, ti bỉ tiểu nhân...
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên đáp lại, tầm mắt lại không rời khỏi sách cầm trong tay, lẩm nhẩm trang sách, làm cho người ta đoán không ra nàng có đang nghe hay không.
"Tiểu thư, tại sao lại tìm người theo dõi tên này hơn một tháng?" Mộc Vân Trúc hỏi ra vấn đề vẫn giấu ở trong lòng, chỉ là một dâm tặc, sao lại đáng giá cho tiểu thư phân phó người đi thăm dò tin tức của hắn chứ.
"Sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt cầm lấy một bức thư, không có trả lời vấn đề của Mộc Vân Trúc.
Mộc Vân Trúc thật không hài lòng cách trả lời của nàng, vì thế không phân chủ tớ mà gọi:"Tiểu thư ~"
Tiêu Ảnh Nguyệt không có động tĩnh mà nhìn thư của mình.
Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Cầm Thư theo bên ngoài đi đến, đi vào bàn học ở bên người Tiêu Ảnh Nguyệt đang xem thư nhẹ nhàng nói:"Tiểu thư, người của lão gia lại đây thông báo gọi ngươi đến thư phòng đi gặp hắn."
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt tầm mắt rời khỏi vật cầm trên tay, ngẩng đầu, mày liễu khẽ nhăn nói:"Có nói là vì chuyện gì không?"
"Cái này lão gia không có nói, nhưng mà tiểu thư, đã nhiều ngày các chủ tử các phòng bàn tán về chuyện chung thân đại sự của tiểu thư." Cầm Thư làm hết phận sự đem tin tức chính mình thu được mấy ngày nay báo cho tiểu thư. . Truyện Xuyên Nhanh
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng buông thư trên tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn nhau, đi theo sau.
Ba người Tiêu Ảnh Nguyệt đi vào đến trước cửa thư phòng Tiêu lão gia, Tiêu Ảnh Nguyệt gõ cửa một mình đi vào gặp phụ thân của mình, lưu lại hai nha hoàn chờ ở ngoài cửa.
"Cầm Thư, ngươi nói lần này lão gia tìm tiểu thư là vì chuyện gì?" Mộc Vân Trúc lo lắng hỏi Cầm Thư bên cạnh.
"Ân ~ cái này ta cũng không rõ!" Cầm Thư nói xong có chút lo lắng liếc mắt nhìn thư phòng một cái.
"Ngươi nói lão gia có phải là bắt tiểu thư tuyển chọn một hôn phu để thành thân hay không?" Mộc Vân Trúc nói ra lo lắng trong lòng.
"Có thể là vậy!" Cầm Thư nói xong không nhịn được thở dài, tiểu thư tuy rằng đã hai mươi tuổi, sớm qua tuổi thành thân, nhưng người tới cửa cầu hôn không giảm mà ngược lại tăng, gần đây trong phủ cũng có không ít chủ tử lấy chung thân đại sự của tiểu thư ra nói.
"Lão gia lần này sẽ đứng về phía tiểu thư hay không?" Mộc Vân Trúc chờ mong nhìn Cầm Thư, giống như nếu Cầm Thư gật đầu, liền giống như lão gia của các nàng gật đầu.
"Nói ngu ngốc gì vậy, tiểu thư cũng không còn nhỏ, cũng đến thời điểm tìm một cô gia." Cầm Thư nói xong, trong lòng hơi hơi thở dài.
"Nhưng mà..." Mộc Vân Trúc muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác như thế nào, nàng cũng mong tiểu thư mau chóng tìm một cô gia, nhưng là lại không nghĩ ra không biết người như thế nào mới xứng với tiểu thư của các nàng.
Bên ngoài thư phòng hai nha hoàn lo lắng vì tiểu thư, bên trong cha con Tiêu gia hai người ngồi đối diện.
"Cha, người tìm con đến, không biết là vì chuyện gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt lộ ra tươi cười khó gặp.
"Nguyệt nhi, chỉ sợ con đã đoán được cha tìm con đến lần này là vì chuyện gì!" Tiêu lão gia cười to nhìn nữ nhi của mình, trên mặt mang theo cưng chiều cùng kiêu ngạo nhìn nàng.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, mím môi một chút, không nói lời nào.
"Nguyệt nhi, nương con nói rất đúng, con cũng chỉ là một nữ nhi, cha lúc trước thật quá ích kỉ, trì hoãn chung thân đại sự của con." Tiêu lão gia hổ thẹn nhìn nữ nhi.
Cha con hai người nhìn nhau một hồi, Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt nhìn không thấy biểu tình.
"Nguyệt Nhi, qua mấy ngày, ta cho người đem danh sách người đến cầu thân cho con xem thử, nếu con cảm thấy thích, cha liền làm chủ cho con, bất quá điều kiện quan trọng là phải ở rể Tiêu gia nhà chúng ta." Tiêu lão gia lần này nhất định phải làm chung thân đại sự cho nữ nhi.
"Cha, nữ nhi đã chọn một người." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong mỉm cười.
"Ách...Nguyệt nhi...Nguyệt nhi...con, con đã có người trong lòng?" Tiêu lão gia có chút giật mình.
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.
"Là công tử nhà ai, nhân phẩm như thế nào?" Tiêu lão gia vội vàng nhìn nữ nhi, đối với việc nữ nhi có người trong lòng hơi bất ngờ.
"Cha, nữ nhi hy vọng hôn sự tự mình làm chủ, về phần bối cảnh nhà "nàng" chính là bình thường, bên trên không có phụ mẫu, cũng không có sở trường gì, bất quá như vậy đúng lúc." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong vẻ mặt bình tĩnh.
Tiêu lão gia lẳng lặng đánh giá nữ nhi ngồi trước bàn, suy nghĩ một chút mới gật gật đầu nói:"Cha vài ngày nữa sẽ chọn một ngày tốt, Nguyệt nhi mang hắn đến cho cha con nhìn một chút, nhanh chóng đem hôn sự bọn con hoàn thành, Nguyệt nhi cảm thấy như thế nào?" Không sai, mặc kệ đối phương gia thế thế nào, so với gia thế Tiêu gia nhà hắn quả thật nhỏ bé không đáng kể, người quá mức xuất chúng, thích hợp làm con rể, nhưng lại không thích hợp làm con rể tới ở rể Tiêu gia.
"Cám ơn cha, liền làm theo ý cha!" Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhẹ, nói tiếp:"Cha, nếu là không còn gì nữa, nữ nhi cáo lui trước!"
"Ân" Tiêu lão gia gật đầu.
Tiêu Ảnh Nguyệt đứng dậy, đi ra thư phòng.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn thấy tiểu thư mỉm cười từ thư phòng đi ra, lập tức đến gần.
"Tiểu thư?" Mộc Vân Trúc nhịn không được đặt câu hỏi.
Cầm Thư cũng lo lắng nhìn tiểu thư nhà nàng.
Tiêu Ảnh Nguyệt cười mà không đáp, trước ánh mắt nghi hoặc của hai nàng nói: "Mộc Vân Trúc, ngày mai ta muốn ra phủ một chuyến!"
"Ra phủ? Tiểu thư muốn đi đâu?" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư vẻ mặt khó hiểu.
"Đệ Nhất lâu!" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong mỉm cười, rất nhanh sẽ gặp mặt người nào đó!
"Hắt xì" Ta nhịn không được hắt xì một cái, sờ sờ mũi, hôm nay cái mũi thật ngứa, nhịn không được lầm bầm làu bàu đứng lên:"Có phải là bị cảm hay không đây, mong trời phù hộ không phải bị cảm, thuốc nơi này thật khó uống muốn chết!". Ta xem trời tối đen như mực, chạy vào phòng ôm chăn ngủ một giấc, thức dậy sẽ không có gì nữa.
Sáng sớm, sau khi đem tiểu Nhị Nguyệt đưa đến nhà Lý đại nương, sau đó lại xấu hổ trốn khỏi nhà nàng, thời gian đã không còn sớm, khi ta vội vàng đi tới Đệ Nhất lâu, chưởng quầy đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta.
"Ha ha, chào chưởng quầy!" Ta tươi cười cùng đại chưởng quầy chào hỏi xong, lại nhìn kĩ biểu tình chưởng quầy thay đổi.
"Ân!" Tống chưởng quầy thâm ý nhìn người thanh tú trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái thật thâm tàng bất lộ, người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nhịn không được lắc đầu, cúi đầu tiếp tục tính sổ.
"Ách..." Ta nhìn bộ dáng Tống chưởng quầy lắc đầu cùng biểu tình trên mặt hắn, càng nhìn càng cảm giác kì quái, không nhịn được lén cuối đầu xem xét quần áo trên người mình. Không phát hiện vấn đề gì, ta lặng lẽ tiêu sái đến quầy tiền hỏi:"Chưởng quầy, hôm nay có chuyện gì sao?"
Tống chưởng quầy nâng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt vẫn kì quái như cũ.
Gặp đại chưởng quỹ không nói, ta cũng không dám tiếp tục hỏi, nghi hoặc đi đến phòng bếp, xuyên qua phòng bếp là đến một phòng nghỉ cho nhân công như ta. Ta cầm lấy quần áo lao động của mình: áo ngắn vải thô, cái nón nhỏ cũng bằng vải thô và khăn lông ngắn, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trang bị xong, ta nhìn gương một cái, bộ dạng một tiểu nhị thật chuyên nghiệp. Trở lại đại sảnh, đem bàn ghế sắp xếp tốt, ta đứng ở quầy tiền chờ khách nhân tới cửa. Trong lúc này ta nhịn không được lén đánh giá chưởng quầy đang chú tâm gảy bàn tính, cộng thêm trao đổi cùng mấy tên tiểu nhị khác, rút ra kết luận là: Hôm nay có vị khách quan trọng đến! Đối với tin tức có khách quý tới, ta âm thầm cao hứng cùng chờ mong, việc này cho thấy ta sẽ thu được ít tiểu phí. Lúc ta âm thầm đắc ý hồi lâu, trên đường chậm rãi bắt đầu náo nhiệt.
Ta khuôn mặt tươi cười hệt như tú bà nhìn thấy khách nhân giàu có vào cửa, tươi cười đón khách nhân, tuy rằng cười lấy lòng thật chán, nhưng nếu không phải chuyện làm ảnh hưởng tôn nghiêm của ta, tuyệt đối mặc kệ!
"Tiểu Bạch, ngươi lại đây một chút." Tống chưởng quầy cười như tú bà gọi ta đi qua.
"Ân? Chưởng quầy, chuyện gì?" Ta thu hồi tươi cười trên mặt, tiêu sái đến bên người hắn.
"Hôm nay chuyện ở đại sảnh không cần ngươi lo, ngươi bưng mấy thứ này theo ta đến nhã gian trên lầu của Đệ Nhất lâu một chuyến."
"Được, tốt lắm!" Ta vui vẻ bưng lên khay điểm tâm tinh xảo trên quầy, trong lòng cảm kích đại chưởng quỹ, đem chuyện tốt như vậy giao cho ta. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, có thể đến nhã gian của Thính Vũ lâu không chỉ đơn giản là vị khách quý, nếu may mắn tiểu phí hôm nay thu vào sẽ rất nhiều haha.
Đi theo chưởng quầy vẻ mặt kì quái đến nhã gian trên lầu, ta vừa đi vừa ảo tưởng tiểu phí trắng bóng hướng ta bay tới.
Ta đứng ở sau lưng chưởng quầy, nhìn chưởng quầy cung kính gõ trên cửa ba cái.
Ta tò mò ở sau lưng hắn thò đầu ra nhìn xuyên qua cửa xem rốt cục là thần thánh phương nào lại có thể làm cho đại chưởng quỹ thái độ cung kính đến vậy, đáng tiếc mắt không nhìn thấy được tình huống trong phòng ta đành phải thu hồi đầu, thành thật đứng ở sau lưng đại chưởng quỹ.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở từ bên trong ra, bị chưởng quầy ngăn trở không thấy là cái dạng gì, xem trên người quần áo hẳn là một cái nha hoàn.
"Tống chưởng quầy, tiểu thư cho ngươi vào." Nha hoàn thanh âm có chút quen tai, giống như đã từng nghe qua.
"Cám ơn Mộc Vân Trúc cô nương." Tống chưởng quầy nói.
"Tống chưởng quầy khách khí!" Nói xong đi trước dẫn đường.
Đại chưởng quỹ xoay người cho ta một cái ánh mắt, ta thật thức thời gật đầu, thành thật đứng ở ngoài cửa phòng chờ người gọi.
Thời gian chờ đợi là khổ sở, đặc biệt thời gian vì chờ lãnh tiểu phí mà khổ sở càng thêm tra tấn, lúc ta sắp vì chờ đợi mà lòng tiều tụy, đại chưởng quỹ giống thiên sứ mở cửa phòng ra. Nếu ánh mắt hắn không cần nhìn ta kì lạ như vậy thì hắn sẽ trở thành Bồ Tát cứu khổ cứu nạn trong lòng ta, nhưng mà biểu tình trên mặt hắn cùng với ánh mắt kia làm da gà ta mãnh liệt nổi lên, ta nhịn không được hỏi:"Chưởng quầy?"
"A, tiểu Bạch, ngươi vào đi!" Nói xong còn dùng ánh mắt ái muội liếc nhìn ta một cái mới rời đi. Da đầu ta run lên, da gà rơi đầy đất, vội đi vào phòng kiếm tiểu phí của ta.
Trong nhã gian một nữ tử áo trắng ngồi ở trước bàn một bên sườn mặt đối diện với ta, nhìn theo sườn mặt hẳn là một mỹ nữ diện mạo không tầm thường, nhìn cái mũi cao thẳng khéo léo cùng da thịt trắng noãn thì có thể đoán được. Mà một trong hai cái nha hoàn trang phục màu hồng đứng phía sau nhìn thực quen mắt, giống như đã gặp ở đâu. Ánh mắt nàng nhìn ta, giống như ta với nàng có thù không đội trời chung. Nếu ánh mắt có thể giết người, ta nghĩ ta đã sớm chết dưới ánh mắt phóng đao của nàng. Không phải chỉ là nhìn tiểu thư các nàng hơi lâu một chút thôi sao, sao lại đầy sát khí như vậy, cùng lắm thì không xem là được.
Thật cẩn thận đi qua, ta tươi cười sáng lạn cùng cung kính tiêu sái đến gần vị tiểu thư kia, ánh mắt nhìn cái bàn nói: "Vị tiểu thư này, đây là chiêu bài điểm tâm ở lâu của chúng ta, ngài từ từ dùng!" Trừng thì trừng đi, dù sao ta cũng chỉ là một cái điếm tiểu nhị, đưa xong này nọ liền đi, cho dù không có tiểu phí cũng không sao.
Sau khi đem này nọ đặt xuống bàn xong, ngẩng đầu nhìn nữ tử áo trắng nói:"Tiểu thư ngài từ từ...ách" có chút tiếc nuối, mỹ nữ này thoạt nhìn có chút quen mắt, ách...không phải có chút, là phi thường quen mắt. Ta kinh ngạc nói, nhịn không được hô nhỏ: "Sao lại là ngươi?"
___________Hết chương 8___________
p/s: thật xin lỗi đã để mấy bạn chờ lâu, sẽ ra chương 9 sớm nhất có thể, không ngâm nữa đâu tại vì máy tính sửa xong rồi:v Thank for reading:"*
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt thản nhiên đáp lại, tầm mắt lại không rời khỏi sách cầm trong tay, lẩm nhẩm trang sách, làm cho người ta đoán không ra nàng có đang nghe hay không.
"Tiểu thư, tại sao lại tìm người theo dõi tên này hơn một tháng?" Mộc Vân Trúc hỏi ra vấn đề vẫn giấu ở trong lòng, chỉ là một dâm tặc, sao lại đáng giá cho tiểu thư phân phó người đi thăm dò tin tức của hắn chứ.
"Sao?" Tiêu Ảnh Nguyệt cầm lấy một bức thư, không có trả lời vấn đề của Mộc Vân Trúc.
Mộc Vân Trúc thật không hài lòng cách trả lời của nàng, vì thế không phân chủ tớ mà gọi:"Tiểu thư ~"
Tiêu Ảnh Nguyệt không có động tĩnh mà nhìn thư của mình.
Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Cầm Thư theo bên ngoài đi đến, đi vào bàn học ở bên người Tiêu Ảnh Nguyệt đang xem thư nhẹ nhàng nói:"Tiểu thư, người của lão gia lại đây thông báo gọi ngươi đến thư phòng đi gặp hắn."
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt tầm mắt rời khỏi vật cầm trên tay, ngẩng đầu, mày liễu khẽ nhăn nói:"Có nói là vì chuyện gì không?"
"Cái này lão gia không có nói, nhưng mà tiểu thư, đã nhiều ngày các chủ tử các phòng bàn tán về chuyện chung thân đại sự của tiểu thư." Cầm Thư làm hết phận sự đem tin tức chính mình thu được mấy ngày nay báo cho tiểu thư. . Truyện Xuyên Nhanh
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt nhẹ nhàng buông thư trên tay, đứng dậy đi ra ngoài.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn nhau, đi theo sau.
Ba người Tiêu Ảnh Nguyệt đi vào đến trước cửa thư phòng Tiêu lão gia, Tiêu Ảnh Nguyệt gõ cửa một mình đi vào gặp phụ thân của mình, lưu lại hai nha hoàn chờ ở ngoài cửa.
"Cầm Thư, ngươi nói lần này lão gia tìm tiểu thư là vì chuyện gì?" Mộc Vân Trúc lo lắng hỏi Cầm Thư bên cạnh.
"Ân ~ cái này ta cũng không rõ!" Cầm Thư nói xong có chút lo lắng liếc mắt nhìn thư phòng một cái.
"Ngươi nói lão gia có phải là bắt tiểu thư tuyển chọn một hôn phu để thành thân hay không?" Mộc Vân Trúc nói ra lo lắng trong lòng.
"Có thể là vậy!" Cầm Thư nói xong không nhịn được thở dài, tiểu thư tuy rằng đã hai mươi tuổi, sớm qua tuổi thành thân, nhưng người tới cửa cầu hôn không giảm mà ngược lại tăng, gần đây trong phủ cũng có không ít chủ tử lấy chung thân đại sự của tiểu thư ra nói.
"Lão gia lần này sẽ đứng về phía tiểu thư hay không?" Mộc Vân Trúc chờ mong nhìn Cầm Thư, giống như nếu Cầm Thư gật đầu, liền giống như lão gia của các nàng gật đầu.
"Nói ngu ngốc gì vậy, tiểu thư cũng không còn nhỏ, cũng đến thời điểm tìm một cô gia." Cầm Thư nói xong, trong lòng hơi hơi thở dài.
"Nhưng mà..." Mộc Vân Trúc muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác như thế nào, nàng cũng mong tiểu thư mau chóng tìm một cô gia, nhưng là lại không nghĩ ra không biết người như thế nào mới xứng với tiểu thư của các nàng.
Bên ngoài thư phòng hai nha hoàn lo lắng vì tiểu thư, bên trong cha con Tiêu gia hai người ngồi đối diện.
"Cha, người tìm con đến, không biết là vì chuyện gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt lộ ra tươi cười khó gặp.
"Nguyệt nhi, chỉ sợ con đã đoán được cha tìm con đến lần này là vì chuyện gì!" Tiêu lão gia cười to nhìn nữ nhi của mình, trên mặt mang theo cưng chiều cùng kiêu ngạo nhìn nàng.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhăn mặt nhíu mày, mím môi một chút, không nói lời nào.
"Nguyệt nhi, nương con nói rất đúng, con cũng chỉ là một nữ nhi, cha lúc trước thật quá ích kỉ, trì hoãn chung thân đại sự của con." Tiêu lão gia hổ thẹn nhìn nữ nhi.
Cha con hai người nhìn nhau một hồi, Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt nhìn không thấy biểu tình.
"Nguyệt Nhi, qua mấy ngày, ta cho người đem danh sách người đến cầu thân cho con xem thử, nếu con cảm thấy thích, cha liền làm chủ cho con, bất quá điều kiện quan trọng là phải ở rể Tiêu gia nhà chúng ta." Tiêu lão gia lần này nhất định phải làm chung thân đại sự cho nữ nhi.
"Cha, nữ nhi đã chọn một người." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong mỉm cười.
"Ách...Nguyệt nhi...Nguyệt nhi...con, con đã có người trong lòng?" Tiêu lão gia có chút giật mình.
"Ân!" Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.
"Là công tử nhà ai, nhân phẩm như thế nào?" Tiêu lão gia vội vàng nhìn nữ nhi, đối với việc nữ nhi có người trong lòng hơi bất ngờ.
"Cha, nữ nhi hy vọng hôn sự tự mình làm chủ, về phần bối cảnh nhà "nàng" chính là bình thường, bên trên không có phụ mẫu, cũng không có sở trường gì, bất quá như vậy đúng lúc." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong vẻ mặt bình tĩnh.
Tiêu lão gia lẳng lặng đánh giá nữ nhi ngồi trước bàn, suy nghĩ một chút mới gật gật đầu nói:"Cha vài ngày nữa sẽ chọn một ngày tốt, Nguyệt nhi mang hắn đến cho cha con nhìn một chút, nhanh chóng đem hôn sự bọn con hoàn thành, Nguyệt nhi cảm thấy như thế nào?" Không sai, mặc kệ đối phương gia thế thế nào, so với gia thế Tiêu gia nhà hắn quả thật nhỏ bé không đáng kể, người quá mức xuất chúng, thích hợp làm con rể, nhưng lại không thích hợp làm con rể tới ở rể Tiêu gia.
"Cám ơn cha, liền làm theo ý cha!" Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhẹ, nói tiếp:"Cha, nếu là không còn gì nữa, nữ nhi cáo lui trước!"
"Ân" Tiêu lão gia gật đầu.
Tiêu Ảnh Nguyệt đứng dậy, đi ra thư phòng.
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư nhìn thấy tiểu thư mỉm cười từ thư phòng đi ra, lập tức đến gần.
"Tiểu thư?" Mộc Vân Trúc nhịn không được đặt câu hỏi.
Cầm Thư cũng lo lắng nhìn tiểu thư nhà nàng.
Tiêu Ảnh Nguyệt cười mà không đáp, trước ánh mắt nghi hoặc của hai nàng nói: "Mộc Vân Trúc, ngày mai ta muốn ra phủ một chuyến!"
"Ra phủ? Tiểu thư muốn đi đâu?" Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư vẻ mặt khó hiểu.
"Đệ Nhất lâu!" Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong mỉm cười, rất nhanh sẽ gặp mặt người nào đó!
"Hắt xì" Ta nhịn không được hắt xì một cái, sờ sờ mũi, hôm nay cái mũi thật ngứa, nhịn không được lầm bầm làu bàu đứng lên:"Có phải là bị cảm hay không đây, mong trời phù hộ không phải bị cảm, thuốc nơi này thật khó uống muốn chết!". Ta xem trời tối đen như mực, chạy vào phòng ôm chăn ngủ một giấc, thức dậy sẽ không có gì nữa.
Sáng sớm, sau khi đem tiểu Nhị Nguyệt đưa đến nhà Lý đại nương, sau đó lại xấu hổ trốn khỏi nhà nàng, thời gian đã không còn sớm, khi ta vội vàng đi tới Đệ Nhất lâu, chưởng quầy đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta.
"Ha ha, chào chưởng quầy!" Ta tươi cười cùng đại chưởng quầy chào hỏi xong, lại nhìn kĩ biểu tình chưởng quầy thay đổi.
"Ân!" Tống chưởng quầy thâm ý nhìn người thanh tú trước mặt, trong lòng không khỏi cảm khái thật thâm tàng bất lộ, người không thể chỉ nhìn tướng mạo, nhịn không được lắc đầu, cúi đầu tiếp tục tính sổ.
"Ách..." Ta nhìn bộ dáng Tống chưởng quầy lắc đầu cùng biểu tình trên mặt hắn, càng nhìn càng cảm giác kì quái, không nhịn được lén cuối đầu xem xét quần áo trên người mình. Không phát hiện vấn đề gì, ta lặng lẽ tiêu sái đến quầy tiền hỏi:"Chưởng quầy, hôm nay có chuyện gì sao?"
Tống chưởng quầy nâng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt vẫn kì quái như cũ.
Gặp đại chưởng quỹ không nói, ta cũng không dám tiếp tục hỏi, nghi hoặc đi đến phòng bếp, xuyên qua phòng bếp là đến một phòng nghỉ cho nhân công như ta. Ta cầm lấy quần áo lao động của mình: áo ngắn vải thô, cái nón nhỏ cũng bằng vải thô và khăn lông ngắn, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trang bị xong, ta nhìn gương một cái, bộ dạng một tiểu nhị thật chuyên nghiệp. Trở lại đại sảnh, đem bàn ghế sắp xếp tốt, ta đứng ở quầy tiền chờ khách nhân tới cửa. Trong lúc này ta nhịn không được lén đánh giá chưởng quầy đang chú tâm gảy bàn tính, cộng thêm trao đổi cùng mấy tên tiểu nhị khác, rút ra kết luận là: Hôm nay có vị khách quan trọng đến! Đối với tin tức có khách quý tới, ta âm thầm cao hứng cùng chờ mong, việc này cho thấy ta sẽ thu được ít tiểu phí. Lúc ta âm thầm đắc ý hồi lâu, trên đường chậm rãi bắt đầu náo nhiệt.
Ta khuôn mặt tươi cười hệt như tú bà nhìn thấy khách nhân giàu có vào cửa, tươi cười đón khách nhân, tuy rằng cười lấy lòng thật chán, nhưng nếu không phải chuyện làm ảnh hưởng tôn nghiêm của ta, tuyệt đối mặc kệ!
"Tiểu Bạch, ngươi lại đây một chút." Tống chưởng quầy cười như tú bà gọi ta đi qua.
"Ân? Chưởng quầy, chuyện gì?" Ta thu hồi tươi cười trên mặt, tiêu sái đến bên người hắn.
"Hôm nay chuyện ở đại sảnh không cần ngươi lo, ngươi bưng mấy thứ này theo ta đến nhã gian trên lầu của Đệ Nhất lâu một chuyến."
"Được, tốt lắm!" Ta vui vẻ bưng lên khay điểm tâm tinh xảo trên quầy, trong lòng cảm kích đại chưởng quỹ, đem chuyện tốt như vậy giao cho ta. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, có thể đến nhã gian của Thính Vũ lâu không chỉ đơn giản là vị khách quý, nếu may mắn tiểu phí hôm nay thu vào sẽ rất nhiều haha.
Đi theo chưởng quầy vẻ mặt kì quái đến nhã gian trên lầu, ta vừa đi vừa ảo tưởng tiểu phí trắng bóng hướng ta bay tới.
Ta đứng ở sau lưng chưởng quầy, nhìn chưởng quầy cung kính gõ trên cửa ba cái.
Ta tò mò ở sau lưng hắn thò đầu ra nhìn xuyên qua cửa xem rốt cục là thần thánh phương nào lại có thể làm cho đại chưởng quỹ thái độ cung kính đến vậy, đáng tiếc mắt không nhìn thấy được tình huống trong phòng ta đành phải thu hồi đầu, thành thật đứng ở sau lưng đại chưởng quỹ.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở từ bên trong ra, bị chưởng quầy ngăn trở không thấy là cái dạng gì, xem trên người quần áo hẳn là một cái nha hoàn.
"Tống chưởng quầy, tiểu thư cho ngươi vào." Nha hoàn thanh âm có chút quen tai, giống như đã từng nghe qua.
"Cám ơn Mộc Vân Trúc cô nương." Tống chưởng quầy nói.
"Tống chưởng quầy khách khí!" Nói xong đi trước dẫn đường.
Đại chưởng quỹ xoay người cho ta một cái ánh mắt, ta thật thức thời gật đầu, thành thật đứng ở ngoài cửa phòng chờ người gọi.
Thời gian chờ đợi là khổ sở, đặc biệt thời gian vì chờ lãnh tiểu phí mà khổ sở càng thêm tra tấn, lúc ta sắp vì chờ đợi mà lòng tiều tụy, đại chưởng quỹ giống thiên sứ mở cửa phòng ra. Nếu ánh mắt hắn không cần nhìn ta kì lạ như vậy thì hắn sẽ trở thành Bồ Tát cứu khổ cứu nạn trong lòng ta, nhưng mà biểu tình trên mặt hắn cùng với ánh mắt kia làm da gà ta mãnh liệt nổi lên, ta nhịn không được hỏi:"Chưởng quầy?"
"A, tiểu Bạch, ngươi vào đi!" Nói xong còn dùng ánh mắt ái muội liếc nhìn ta một cái mới rời đi. Da đầu ta run lên, da gà rơi đầy đất, vội đi vào phòng kiếm tiểu phí của ta.
Trong nhã gian một nữ tử áo trắng ngồi ở trước bàn một bên sườn mặt đối diện với ta, nhìn theo sườn mặt hẳn là một mỹ nữ diện mạo không tầm thường, nhìn cái mũi cao thẳng khéo léo cùng da thịt trắng noãn thì có thể đoán được. Mà một trong hai cái nha hoàn trang phục màu hồng đứng phía sau nhìn thực quen mắt, giống như đã gặp ở đâu. Ánh mắt nàng nhìn ta, giống như ta với nàng có thù không đội trời chung. Nếu ánh mắt có thể giết người, ta nghĩ ta đã sớm chết dưới ánh mắt phóng đao của nàng. Không phải chỉ là nhìn tiểu thư các nàng hơi lâu một chút thôi sao, sao lại đầy sát khí như vậy, cùng lắm thì không xem là được.
Thật cẩn thận đi qua, ta tươi cười sáng lạn cùng cung kính tiêu sái đến gần vị tiểu thư kia, ánh mắt nhìn cái bàn nói: "Vị tiểu thư này, đây là chiêu bài điểm tâm ở lâu của chúng ta, ngài từ từ dùng!" Trừng thì trừng đi, dù sao ta cũng chỉ là một cái điếm tiểu nhị, đưa xong này nọ liền đi, cho dù không có tiểu phí cũng không sao.
Sau khi đem này nọ đặt xuống bàn xong, ngẩng đầu nhìn nữ tử áo trắng nói:"Tiểu thư ngài từ từ...ách" có chút tiếc nuối, mỹ nữ này thoạt nhìn có chút quen mắt, ách...không phải có chút, là phi thường quen mắt. Ta kinh ngạc nói, nhịn không được hô nhỏ: "Sao lại là ngươi?"
___________Hết chương 8___________
p/s: thật xin lỗi đã để mấy bạn chờ lâu, sẽ ra chương 9 sớm nhất có thể, không ngâm nữa đâu tại vì máy tính sửa xong rồi:v Thank for reading:"*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.