Chương 68: Minh ước
Tri Nhạc
20/05/2016
Lúc này, " Khanh Nương" xinh đẹp đã bưng trà vào, bóng hình xinh đẹp thướt tha lộ rõ phong phạm mỹ phụ.
" Tướng công, trên đường phải cẩn thận, đừng có vội vàng lên đường mà quên nghỉ ở khắp điếm, ngàn vạn lần không được ham chơi quên chốn thôn quê!" Lời nói nhỏ nhẹ quan tâm chu đáo, tới giờ phút này " Khanh Nương" Quả thực đúng là rất giống Khanh Nương, cho đến cuối cùng Thập Nhị ngầm nháy mắt với Kiều Tam một cái, mới khiến cho thần bất tỉnh trí mê từ trong mộng bừng tỉnh!
Kế hoạch đã định, Kiều Đại đột nhiên nhớ tới một chuyện, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng hỏi:" Tam đệ, đại ca lần này nhập kinh, muốn hay không ta đến nhà Nhị nương mẹ đệ để bái thiếp? Nghe nói ngoại tổ của đệ tổ đến nay vẫn còn làm quan trong triều."
" Ha hả... Đại ca, ta có ngoại tổ sao?"
Kiều Tam dùng tiếng cười vô lại biểu đạt lập trường, lập tức khinh thường bổ sung nói:" Lão ta đã coi mẫu thân đệ như món hàng, ngang nhiên đem mẫu thân để cho nhà quyền quý, lão hỗn đản như vậy đệ không chửi hắn một trận đã là may, còn muốn đệ nhận bà con… ha ha!"
Kiều Tam toàn lực phô trần sự bất mãn với ngoại tổ của mình. Kiều Đại cũng khẩn trương thu xếp hành lý, không dám trì hoãn, vội vã lên đường. Hắn phải bí mật ly khai Lục Manh Trấn, thẳng đến trung tâm thánh đô của Ngạo Lai Quốc - Tôn Long Thành!
" Hí!" Nhìn đại ca biến mất dạng sau góc đường, Kiều Tam ưỡn mình đón ánh sáng mặt trời chiếu rọi, rốt cục thở ra được một hơi dài.
Thói quen lưu manh lười biếng lại như cũ nắm nắm hai bên thắt lưng, Kiều Tam nghiêng đầu hỏi Thập Nhị:" Huyện nha hai ngày này có động tĩnh gì không? Bọn họ đã tra được thân phận chân chính của ta không? Còn có..."
" Lạc, lạc... Tam thiếu gia là muốn hỏi Bắc Cung cô nương thế nào, đúng không?"
Tiểu hồ yêu thông minh quá cỡ, Kiều Tam chỉ có thể cà lăm không nói được gì, nàng đã vạch trần tâm ý đối phương:" Yên tâm đi, nàng không có vấn đề gì lớn! Bất quá thôi... thân phận của người xem ra là đáng lo nhất, Bắc Cung Bình kia tra án thật là cao thủ, hơn nữa, ta có thể cảm giác được Bắc Cung Bình kia khẳng định là nhân gian giới cao thủ tu chân!"
Nói đến người này, tiểu hồ yêu lại cố ý kích thích Kiều Tam, nàng nói:" Tam thiếu gia, nếu Bắc Cung Bình biết ngươi đem nữ nhi hắn... Lạc, lạc, ngươi nói hắn có thể hay không cầm Trảm Yêu Kiếm đem ngươi... Lạc, lạc... Răng rắc rồi!"
Thập Nhị đem chuyện cười biến thành một rồi động tác một đao trảm quyết, bất quá vị trí trảm không phải cổ, mà là đối với nam nhân so với đầu còn trọng yếu hơn, đấy là địa phương nơi chứa đựng toàn bộ tinh lực của nam nhân.
Đại Đảm Tam quả nhiên bản năng sợ hãi, hai chân co rụt lại, biến thành một tên nhát gan, nhưng hắn lập tức giả bộ mạnh mẽ, lớn mật nói:" Hừ, có cái gì mà sợ, không thể trêu vào, ta lại trốn không nổi sao!"
" Lạc, lạc… "
Một người một yêu cười ha hả bên nhau, hồ yêu có tính chất yêu, lưu manh thì vô lại, để cho hai người họ ở chung cùng một chỗ, thế nhưng đặc biệt thích hợp, phảng phất bọn họ mới chính thức là trời sinh một đôi.
Ánh sáng mặt trời dần mọc lên, chiếu rọi bóng dáng hai người càng ngày càng dài, vui đùa ầm ĩ trong nhà cũng đã lâu, theo gió truyền đến Kiều Tam thanh âm của Kiều Tam hỏi tiểu hồ nữ:" Thập Nhị, ngươi vốn là yêu quái, vì cái gì lại bị Thái lão đại bắt?"
Trong lúc hỏi mái vui vẻ như vậy, Kiều Tam lại đột nhiên hỏi như vậy làm ngay cả huyền hồ đã bất ngờ không kịp phòng ngự, thốt ra lời:" Muội cố ý đó! Bằng hắn cũng có thể bắt muội sao?"
" Phải không?" Kiều Tam nghiêng vai nghi ngờ, mười phần lưu manh nghiêng đầu dò xét tiểu hồ yêu, chăm chú nhìn khiến Thập Nhị sắc mặt đỏ lên, tâm hồn thiếu nữ thầm nhủ run run!
Nam nhân kinh nghi khiến Thập Nhị một thân toát mồ hôi lạnh, nàng vốn định vận chuyển Huyền Hồ Bí Pháp, nhưng chẳng biết vì sao, thần diệu bí pháp luôn luôn như gặp thiên địch, không thế nào có hiệu quả được!
" Ba... Tam thiếu gia, muội... Người ta..."
Tâm hồn nữ hồ yêu nhảy từng hồi, hai má ửng đỏ, Thập Nhị Nương không hề chuẩn bị gì cả, nàng không hiểu chính mình vì cái gì khi ở trước mặt Kiều Tam lại có cảm giác kỳ quái như vậy, ánh mắt nam nhân cứ lặp đi lặp lại quan sát nàng, nàng chỉ có lắp bắp, hao hết tâm lực nói:" Người ta... người ta… chỉ do… chỉ do... ham chơi, muốn nhìn một chút.... nhân gian là cái gì hình dáng! Ô... Ô..."
Thời khắc mấu chốt, đã không có Huyền Hồ Bí Pháp, tiểu hồ yêu còn có vũ khí trời sinh của nữ nhân, trong suốt nước mắt như vậy không ngừng chảy, ra vẻ đau đớn đáng thương không ngừng khóc, làn thu ba chợt nhòe đi, lập tức khiến tâm linh nam nhân vốn không thế nào kiên cường trước nước mắt giai nhân càng thêm rối loạn!
" Ô... Ô... Tam thiếu gia, Thập Nhị thực không nghĩ lừa ngươi! Ô... Ô... Ngươi ngàn vạn lần đừng có đuổi Thập Nhị đi, Thập Nhị bởi vì lần trước đã vi phản yêu quy, không trở về được nữa!"
Cô gái xinh đẹp dùng ngữ điệu đau đớn động lòng người, khiến cho Kiều Tam vội vàng thay khuôn mặt tươi cười, lại tưởng tượng đến Thập Nhị đều là vì mình mới cùng đồng loại trở mặt, Kiều Tam liền chủ động mở miệng hòa hảo:" Tốt lắm, Thập Nhị, đừng khóc, Tam thiếu gia tuyệt không đuổi ngươi đi!"
" Vèo!" Tiểu hồ yêu nghe vậy liền gạt nước mắt mỉm cười, nhưng lại mười phần hoạt bát nhân cơ hội nói:" Tam thiếu gia, ngươi nói chuyện không thể coi là thật, hãy móc ngón tay hứa đi!"
" Ôi! Được rồi! Một câu đã hứa- một trăm năm, không bao giờ thay đổi!"
Một nam một nữ ngón tay phải nhẹ như vậy dàng chạm vào nhau, hai người ai cũng thật không ngờ, không phải chỉ vui đùa một lúc, mà là một một trăm năm, một ngàn năm, thậm chí một vạn năm cũng không biến đi được tâm linh minh ước!
" Xú tiểu tử, ta giết chết ngươi!" Trong huyện nha Lục Manh Trấn chợt phát ra tiếng nghiến răng nghiến lợi căm hận không thôi, chỉ nghe phốc một tiếng, một cái yến tử phiêu(phi tiêu) đã hung hăng tết mi tâm bức họa trên tường.
" Phốc, phốc......" Liên tiếp là những âm thanh vang lên, bức họa Đại Đảm Tam đáng thương đã bị phi tiêu phóng đến không nhận ra hình dạng, bất quá có một điều rất kỳ quái, mặc cho phi tiêu bay qua, trên bức họa kia... ánh mắt chán ghét vẫn luôn bình yên vô sự, một mực hướng về phía Bắc Cung Trinh cười không dứt.
" Công tử, tìm được manh mối rồi!" Tam ưng thập vệ không phải là quan sai tầm thường, bọn họ suốt mấy ngày mấy đêm liên tục minh tra mật thám, đừng nói tra một người, đúng là từ biển rộng mò lên một cây châm cũng không phải sự tình gì khó.
" Chính nhân làm phiền các vị sư thúc rồi!" Bắc Cung Chính đã trở về làm một giả công tử, hắn khom người cúi chào, lời nói cung kính đã vạch trần thân phận thật sự chân chính của mười ba cao thủ.
Nguyên lai bọn họ đều là sư đệ Bắc Cung Bình, đều là đệ tử của Trần Duyên Đạo ở Ngạo Lai Quốc.
" Bá, bá… " Những dòng tư liệu được đặt trên tay Bắc Cung Trinh, thân phân Đại Đảm Tam một chút một chút trồi lên mặt nước," Kiều Sinh" mười năm trước đột nhiên biến mất, cây kim rốt cục bị người ta mò từ đáy biển lên rồi!
" Hừ, Đại Đảm Tam, nguyên lai ngươi không phải người cô đơn à!" Sau khi đọc được tư liệu của Kiều Đại cùng Khanh Nương, Bắc Cung Trinh che dấu sự đắc ý trong ánh mắt nàng, nàng mỉm cười vì mình rốt cục tìm được tử huyệt của tên vô lại chán ghét này.
" Thiết sư thúc, Đại Đảm Tam bên người có một yêu vật, người có thể điều tra biết rõ lai lịch của nó không?"
Bắc Cung Trinh đối với tiểu yêu vật bên người Kiều Tam không chỉ có nhớ mãi không quên, hơn nữa hận đến ngân răng phát chặt. Dâm Hồ ngày hôm đó dâm nhục ra sao tựa như bóng ma không tan, khiến cho chân dài mỹ nữ ngay cả khi nằm mơ cũng mơ tới nỗi xấu hổ sỉ nhục một màn đầy xuân sắc. Điều khiến nữ thần bộ khó có thể chịu được chính là thời gian đã trôi qua vài ngày, nhưng nàng đối với màn biễu diễn của Kiều Tam trí nhớ ngược lại càng ngày càng rõ ràng...
" Tướng công, trên đường phải cẩn thận, đừng có vội vàng lên đường mà quên nghỉ ở khắp điếm, ngàn vạn lần không được ham chơi quên chốn thôn quê!" Lời nói nhỏ nhẹ quan tâm chu đáo, tới giờ phút này " Khanh Nương" Quả thực đúng là rất giống Khanh Nương, cho đến cuối cùng Thập Nhị ngầm nháy mắt với Kiều Tam một cái, mới khiến cho thần bất tỉnh trí mê từ trong mộng bừng tỉnh!
Kế hoạch đã định, Kiều Đại đột nhiên nhớ tới một chuyện, sau một hồi do dự, cuối cùng cũng hỏi:" Tam đệ, đại ca lần này nhập kinh, muốn hay không ta đến nhà Nhị nương mẹ đệ để bái thiếp? Nghe nói ngoại tổ của đệ tổ đến nay vẫn còn làm quan trong triều."
" Ha hả... Đại ca, ta có ngoại tổ sao?"
Kiều Tam dùng tiếng cười vô lại biểu đạt lập trường, lập tức khinh thường bổ sung nói:" Lão ta đã coi mẫu thân đệ như món hàng, ngang nhiên đem mẫu thân để cho nhà quyền quý, lão hỗn đản như vậy đệ không chửi hắn một trận đã là may, còn muốn đệ nhận bà con… ha ha!"
Kiều Tam toàn lực phô trần sự bất mãn với ngoại tổ của mình. Kiều Đại cũng khẩn trương thu xếp hành lý, không dám trì hoãn, vội vã lên đường. Hắn phải bí mật ly khai Lục Manh Trấn, thẳng đến trung tâm thánh đô của Ngạo Lai Quốc - Tôn Long Thành!
" Hí!" Nhìn đại ca biến mất dạng sau góc đường, Kiều Tam ưỡn mình đón ánh sáng mặt trời chiếu rọi, rốt cục thở ra được một hơi dài.
Thói quen lưu manh lười biếng lại như cũ nắm nắm hai bên thắt lưng, Kiều Tam nghiêng đầu hỏi Thập Nhị:" Huyện nha hai ngày này có động tĩnh gì không? Bọn họ đã tra được thân phận chân chính của ta không? Còn có..."
" Lạc, lạc... Tam thiếu gia là muốn hỏi Bắc Cung cô nương thế nào, đúng không?"
Tiểu hồ yêu thông minh quá cỡ, Kiều Tam chỉ có thể cà lăm không nói được gì, nàng đã vạch trần tâm ý đối phương:" Yên tâm đi, nàng không có vấn đề gì lớn! Bất quá thôi... thân phận của người xem ra là đáng lo nhất, Bắc Cung Bình kia tra án thật là cao thủ, hơn nữa, ta có thể cảm giác được Bắc Cung Bình kia khẳng định là nhân gian giới cao thủ tu chân!"
Nói đến người này, tiểu hồ yêu lại cố ý kích thích Kiều Tam, nàng nói:" Tam thiếu gia, nếu Bắc Cung Bình biết ngươi đem nữ nhi hắn... Lạc, lạc, ngươi nói hắn có thể hay không cầm Trảm Yêu Kiếm đem ngươi... Lạc, lạc... Răng rắc rồi!"
Thập Nhị đem chuyện cười biến thành một rồi động tác một đao trảm quyết, bất quá vị trí trảm không phải cổ, mà là đối với nam nhân so với đầu còn trọng yếu hơn, đấy là địa phương nơi chứa đựng toàn bộ tinh lực của nam nhân.
Đại Đảm Tam quả nhiên bản năng sợ hãi, hai chân co rụt lại, biến thành một tên nhát gan, nhưng hắn lập tức giả bộ mạnh mẽ, lớn mật nói:" Hừ, có cái gì mà sợ, không thể trêu vào, ta lại trốn không nổi sao!"
" Lạc, lạc… "
Một người một yêu cười ha hả bên nhau, hồ yêu có tính chất yêu, lưu manh thì vô lại, để cho hai người họ ở chung cùng một chỗ, thế nhưng đặc biệt thích hợp, phảng phất bọn họ mới chính thức là trời sinh một đôi.
Ánh sáng mặt trời dần mọc lên, chiếu rọi bóng dáng hai người càng ngày càng dài, vui đùa ầm ĩ trong nhà cũng đã lâu, theo gió truyền đến Kiều Tam thanh âm của Kiều Tam hỏi tiểu hồ nữ:" Thập Nhị, ngươi vốn là yêu quái, vì cái gì lại bị Thái lão đại bắt?"
Trong lúc hỏi mái vui vẻ như vậy, Kiều Tam lại đột nhiên hỏi như vậy làm ngay cả huyền hồ đã bất ngờ không kịp phòng ngự, thốt ra lời:" Muội cố ý đó! Bằng hắn cũng có thể bắt muội sao?"
" Phải không?" Kiều Tam nghiêng vai nghi ngờ, mười phần lưu manh nghiêng đầu dò xét tiểu hồ yêu, chăm chú nhìn khiến Thập Nhị sắc mặt đỏ lên, tâm hồn thiếu nữ thầm nhủ run run!
Nam nhân kinh nghi khiến Thập Nhị một thân toát mồ hôi lạnh, nàng vốn định vận chuyển Huyền Hồ Bí Pháp, nhưng chẳng biết vì sao, thần diệu bí pháp luôn luôn như gặp thiên địch, không thế nào có hiệu quả được!
" Ba... Tam thiếu gia, muội... Người ta..."
Tâm hồn nữ hồ yêu nhảy từng hồi, hai má ửng đỏ, Thập Nhị Nương không hề chuẩn bị gì cả, nàng không hiểu chính mình vì cái gì khi ở trước mặt Kiều Tam lại có cảm giác kỳ quái như vậy, ánh mắt nam nhân cứ lặp đi lặp lại quan sát nàng, nàng chỉ có lắp bắp, hao hết tâm lực nói:" Người ta... người ta… chỉ do… chỉ do... ham chơi, muốn nhìn một chút.... nhân gian là cái gì hình dáng! Ô... Ô..."
Thời khắc mấu chốt, đã không có Huyền Hồ Bí Pháp, tiểu hồ yêu còn có vũ khí trời sinh của nữ nhân, trong suốt nước mắt như vậy không ngừng chảy, ra vẻ đau đớn đáng thương không ngừng khóc, làn thu ba chợt nhòe đi, lập tức khiến tâm linh nam nhân vốn không thế nào kiên cường trước nước mắt giai nhân càng thêm rối loạn!
" Ô... Ô... Tam thiếu gia, Thập Nhị thực không nghĩ lừa ngươi! Ô... Ô... Ngươi ngàn vạn lần đừng có đuổi Thập Nhị đi, Thập Nhị bởi vì lần trước đã vi phản yêu quy, không trở về được nữa!"
Cô gái xinh đẹp dùng ngữ điệu đau đớn động lòng người, khiến cho Kiều Tam vội vàng thay khuôn mặt tươi cười, lại tưởng tượng đến Thập Nhị đều là vì mình mới cùng đồng loại trở mặt, Kiều Tam liền chủ động mở miệng hòa hảo:" Tốt lắm, Thập Nhị, đừng khóc, Tam thiếu gia tuyệt không đuổi ngươi đi!"
" Vèo!" Tiểu hồ yêu nghe vậy liền gạt nước mắt mỉm cười, nhưng lại mười phần hoạt bát nhân cơ hội nói:" Tam thiếu gia, ngươi nói chuyện không thể coi là thật, hãy móc ngón tay hứa đi!"
" Ôi! Được rồi! Một câu đã hứa- một trăm năm, không bao giờ thay đổi!"
Một nam một nữ ngón tay phải nhẹ như vậy dàng chạm vào nhau, hai người ai cũng thật không ngờ, không phải chỉ vui đùa một lúc, mà là một một trăm năm, một ngàn năm, thậm chí một vạn năm cũng không biến đi được tâm linh minh ước!
" Xú tiểu tử, ta giết chết ngươi!" Trong huyện nha Lục Manh Trấn chợt phát ra tiếng nghiến răng nghiến lợi căm hận không thôi, chỉ nghe phốc một tiếng, một cái yến tử phiêu(phi tiêu) đã hung hăng tết mi tâm bức họa trên tường.
" Phốc, phốc......" Liên tiếp là những âm thanh vang lên, bức họa Đại Đảm Tam đáng thương đã bị phi tiêu phóng đến không nhận ra hình dạng, bất quá có một điều rất kỳ quái, mặc cho phi tiêu bay qua, trên bức họa kia... ánh mắt chán ghét vẫn luôn bình yên vô sự, một mực hướng về phía Bắc Cung Trinh cười không dứt.
" Công tử, tìm được manh mối rồi!" Tam ưng thập vệ không phải là quan sai tầm thường, bọn họ suốt mấy ngày mấy đêm liên tục minh tra mật thám, đừng nói tra một người, đúng là từ biển rộng mò lên một cây châm cũng không phải sự tình gì khó.
" Chính nhân làm phiền các vị sư thúc rồi!" Bắc Cung Chính đã trở về làm một giả công tử, hắn khom người cúi chào, lời nói cung kính đã vạch trần thân phận thật sự chân chính của mười ba cao thủ.
Nguyên lai bọn họ đều là sư đệ Bắc Cung Bình, đều là đệ tử của Trần Duyên Đạo ở Ngạo Lai Quốc.
" Bá, bá… " Những dòng tư liệu được đặt trên tay Bắc Cung Trinh, thân phân Đại Đảm Tam một chút một chút trồi lên mặt nước," Kiều Sinh" mười năm trước đột nhiên biến mất, cây kim rốt cục bị người ta mò từ đáy biển lên rồi!
" Hừ, Đại Đảm Tam, nguyên lai ngươi không phải người cô đơn à!" Sau khi đọc được tư liệu của Kiều Đại cùng Khanh Nương, Bắc Cung Trinh che dấu sự đắc ý trong ánh mắt nàng, nàng mỉm cười vì mình rốt cục tìm được tử huyệt của tên vô lại chán ghét này.
" Thiết sư thúc, Đại Đảm Tam bên người có một yêu vật, người có thể điều tra biết rõ lai lịch của nó không?"
Bắc Cung Trinh đối với tiểu yêu vật bên người Kiều Tam không chỉ có nhớ mãi không quên, hơn nữa hận đến ngân răng phát chặt. Dâm Hồ ngày hôm đó dâm nhục ra sao tựa như bóng ma không tan, khiến cho chân dài mỹ nữ ngay cả khi nằm mơ cũng mơ tới nỗi xấu hổ sỉ nhục một màn đầy xuân sắc. Điều khiến nữ thần bộ khó có thể chịu được chính là thời gian đã trôi qua vài ngày, nhưng nàng đối với màn biễu diễn của Kiều Tam trí nhớ ngược lại càng ngày càng rõ ràng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.