Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối
Quyển 6 - Chương 18: Cha con tranh chấp
Mạt Chi Ly
27/11/2014
Sau khi Thải Lam ở lại Địa phủ, mỗi ngày đều đi tìm Lưu Quang. Nói liên
miên cằn nhằn không ngừng, chuyện nên nói, không nên nói, từ đầu đến
cuối đều bàn tới, cùng với một ít việc vặt vãnh loạn thất bát tao, về
sau thậm chí nói đến việc nàng cùng Cô Diễm biết nhau như thế nào, từng
chút mến nhau như thế nào. Lưu Quang cũng ngoan ngoãn phối hợp với nàng, làm đứa con ngoan. Nàng nói cái gì hắn cũng thật sự lắng nghe.
Cứ như vậy mà nói, nói cho hết chuyện mà cũng không thôi. Thải Lam vẫn cả ngày tìm Lưu Quang. Phỏng chừng là mắc chứng “Cuồng yêu con”, cứ như nhìn Lưu Quang chằm chằm, nàng liền cảm thấy thực vui vẻ, thực đầy đủ.
Nhưng nàng làm mẫu thân thấy đủ, chỉ là làm khổ con và trượng phu, hai người đáng thương.
Mỗi khi có tiếng cửa thư phòng bị đẩy ra, đang ở trên sofa vui đùa ầm ĩ với Tiểu Vũ, mỗ Quang liền suy sụp ngã vào trên sofa trực tiếp giả chết. Cuối cùng bất đắc dĩ bị Tiểu Vũ dỗ đi bồi mẫu thân đại nhân của hắn nói chuyện phiếm.
Hắn thực không phải là kiểu “Có con dâu đã quên mẹ”, mấu chốt là không thể cứ làm khổ hắn như vậy chứ? Kéo hắn đi ra ngoài ngồi trên sofa ở phòng khách, cứ như vậy vừa nhìn sẽ là một ngày. Cứ liên tục như vậy, chính là không bệnh cũng có thể chỉnh thành có bệnh.
Lưu Quang đang buồn bực, mà nằm trên giường lớn trong phòng, Cô Diễm lại càng buồn bực.
Bình thường lão bà đại nhân thân ái rất thích kề cận hắn, thích ôm hắn cười ngọt ngào, thích ở trong lòng hắn cọ cọ. Như thế không tốt sao, có con liền quên trượng phu? Cả ngày chạy không thấy bóng. Quấn quít lấy đứa con bảo bối của nàng, vừa tán gẫu là một ngày, thật không biết sao nàng lại có nhiều đề tài tán gẫu như vậy? Nói nhiều như vậy cũng nói không biết mệt?
Hắn đường đường là Ma Tôn, cung cấp miễn phí ôm ấp ấm áp, cho nàng nằm dựa vào. Hắc, nàng còn cố tình không cảm kích! Nàng thật không biết điều, tiểu nữ nhân không lương tâm!
Thật không thể nhịn được nữa! Mặc kệ Quang nhi là con hắn! Dám cùng hắn cướp lão bà đại nhân, dù là con cũng đánh không tha!
Ngọn lửa trong lòng Cô Diễm bốc lên, nhảy xuống giường, trực tiếp xuyên tường mà đi tìm ái thê bảo bối.
… .
Lưu Quang đang ngồi trên sofa ở phòng khách, tình cảm tràn đầy mỉm cười nhìn mẹ. Chỉ cảm thấy hết sức đau đầu, chợt thấy một bóng đen nhanh chóng đến.
Đã nhận ra người đến là ai, Lưu Quang không có động tác gì. Giây tiếp theo, cả người từ trên sofa bị kéo lên.
“Chàng làm gì!”
Thấy con trai bảo bối bị người túm lên, Thải Lam lập tức đứng dậy chất vấn.
Mày Cô Diễm vừa nhíu, bỏ cổ áo Lưu Quang ra, ôm bả vai Lưu Quang. Biểu tình trên mặt dường như ảo thuật, cười tủm tỉm nhìn Thải Lam.
“Vợ à, chúng ta tới nơi này cũng đã lâu. Mỗi ngày đều là nàng chiếm lấy con. Nàng xem, ta tốt xấu gì cũng là cha của đứa nhỏ này. Hôm nay để ta và con ở cùng nhau một ngày được không?”
Cô Diễm vừa nói, tay khoát lên vai Lưu Quang lặng yên sử dụng lực. Nghĩ rằng, tiểu tử thối nhà ngươi tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp cho ta, bằng không hậu quả sẽ thực nghiêm trọng!
Lưu Quang chưa kịp buồn rầu vì việc này, đã nhìn thấy bộ dáng mỗ nam nhân “Cuồng yêu vợ” rốt cuộc nhịn không được, thật sự mừng rỡ ngoan ngoãn phối hợp. Vươn tay khoát lên bả vai Cô Diễm, sử dụng lực, trong ánh mắt nhìn lão cha nhà mình, tràn đầy khiêu khích.
“Đúng vậy, mẹ à. Hôm nay để con ở với cha đi. Đi dạo vài nơi trong Địa phủ. Cha con bọn con có thể trò chuyện với nhau một chút!”
Thải Lam vốn không muốn đáp ứng, nhưng nhìn thấy cảnh “Phụ tử tình thâm” trước mắt, cũng không muốn quấy rầy. Thoáng do dự, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Dù sao bọn họ cũng chưa rời khỏi đây, con cũng không chạy trốn. Liền nghỉ ngơi một ngày đi.
Nghĩ thông, Thải Lam liền tự giác thoải mái rời đi, lưu lại không gian thật tốt cho hai cha con bọn hắn “Tâm sự”.
Bóng Thải Lam vừa hoàn toàn biến mất, vốn dĩ cha con “Tương thân tương ái” lập tức vứt bỏ tươi cười, đồng thời xuất chưởng đánh nhau.
Chát! Hai chưởng đánh nhau, đều bị lực đạo của đối phương làm kinh sợ, đồng thời lui từng bước về phía sau.
“Ô? Pháp lực không tệ.” Cô Diễm nhướng mày hơi hơi tán thưởng. Lại nhún vai nói: “Có di truyền từ máu của Thải Lam và ta, cũng nên có thực lực như thế này.”
A! Lưu Quang câu môi cười lạnh. “Đừng tự thiếp vàng lên mặt mình, trong thân thể của ta nếu không có một nữa huyết thống của ma, hẳn là sẽ càng thêm xuất sắc mới đúng.”
Cô Diễm nghe vậy nhướng mày, rất là bất mãn nói: “Tiểu tử, ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Nhớ thời điểm cha của ngươi là ta khi ở Ma giới, có bao nhiêu con nhóc xinh đẹp khóc nháo muốn cầu ta ở cùng các nàng một đêm, mong có thể hoài thai cho ta, ta cũng không coi trọng liếc mắt một cái. Bằng không làm sao lại có ngày tiểu tử ngươi đứng ở chỗ này tranh luận với ta!”
Lưu Quang không phản bác, cười càng thêm sáng lạn. “Người nói những thứ này chẳng lẽ là muốn chứng minh, mẹ thân ái của ta may mắn cỡ nào mới có thể lọt vào mắt xanh của người sao? Được rồi, ta sẽ đem những lời này từ đầu chí cuối chuyển cáo cho mẹ thân ái của ta.”
Ánh mắt Cô Diễm rùng mình, sắc mặt đen một nửa.
“Ngươi dám!”
Lưu Quang vô vị nhún nhún vai. “Ta sống đến bây giờ, thật đúng là chưa có chuyện gì ta không dám làm.”
Cô Diễm chán nản, linh quang chợt lóe, cười tà mị nói: “Hắc! Đừng tưởng rằng tiểu tử ngươi không có nhược điểm. Mấy ngày nay ta thấy rõ. Tiểu nha đầu váy hồng kia, gọi là Tiểu Vũ tiểu lục gì đó. Ngươi thực trân trọng nàng nha?”
Vừa nghe đến tên Tiểu Vũ, sắc mặt Lưu Quang nhất thời cũng thay đổi.
Cô Diễm cười càng vui vẻ, giễu cợt nói: “Ngươi muốn đi cáo trạng với mẹ ngươi thì cứ việc đi. Dù sao nếu ta sống không tốt, cuộc sống của ngươi cũng đừng mong sẽ tốt. Đừng tưởng rằng ngươi phá kết giới có thể tạo được tác dụng gì, nói thật cho ngươi biết, ta không cần động thủ, cũng có thể làm cho tiểu nha đầu kia hoàn toàn biến mất trước mắt ngươi.”
Sắc mặt Lưu Quang trầm xuống, mắt lạnh nhìn phía Cô Diễm.
“Người muốn gây sự với ta?”
Muốn có chuyển biến tốt hãy thu tâm tính, nhìn thấy con trai nhà mình thay đổi vẻ mặt, Cô Diễm khó khăn mới có tính tình tốt, lắc lắc đầu.
“Ngươi là con trai ta, ta làm sao có thể gây sự với ngươi? Chỉ là gần đây vợ thân ái của ta, mẹ thân ái của ngươi thật sự không đem ta để vào mắt. Một lòng đều nghĩ đến ngươi! Từ ngày ở lại đây, mỗi ngày vừa mở mắt ra là đi tìm ngươi. Hoàn toàn quăng người chồng như ta đây qua một bên, khiến lòng ta rất bất bình.”
Lưu Quang đảo cặp mắt trắng dã, tức giận châm chọc nói: “Vợ của mình cũng không giữ được, còn không biết xấu hổ tố khổ với ta? Ta còn muốn cùng vợ của ta thân mật kìa, nhưng lại không đành lòng không để ý tới mẹ. Nói tóm lại, ngài làm chồng cũng quá thất bại đi!”
“Ta thất bại!?” Cô Diễm gầm lên giận dữ, rất giận dữ.”Tiểu tử thối ngươi đi tam giới hỏi thăm xem, ai chẳng biết Ma Tôn Cô Diễm ta là người chồng tốt tiêu chuẩn không thể sánh bằng! Yêu vợ, chìu vợ, chỉ nghe lời vợ. Vợ bảo ta đi hướng tây, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng đông, lời vợ nói vĩnh viễn là đúng, cho dù sai cũng là đúng! Vĩnh viễn đem vợ đặt ở vị trí đầu, nghe lời, yêu vợ là nguyên tắc của mỗi việc ta làm!”
Cô Diễm nói đạo lý rõ ràng, Lưu Quang nghe xong, ha ha ngây ngô cười.
A, nói nửa ngày, lão cha là ‘thê nô’ nha.
Cứ như vậy mà nói, nói cho hết chuyện mà cũng không thôi. Thải Lam vẫn cả ngày tìm Lưu Quang. Phỏng chừng là mắc chứng “Cuồng yêu con”, cứ như nhìn Lưu Quang chằm chằm, nàng liền cảm thấy thực vui vẻ, thực đầy đủ.
Nhưng nàng làm mẫu thân thấy đủ, chỉ là làm khổ con và trượng phu, hai người đáng thương.
Mỗi khi có tiếng cửa thư phòng bị đẩy ra, đang ở trên sofa vui đùa ầm ĩ với Tiểu Vũ, mỗ Quang liền suy sụp ngã vào trên sofa trực tiếp giả chết. Cuối cùng bất đắc dĩ bị Tiểu Vũ dỗ đi bồi mẫu thân đại nhân của hắn nói chuyện phiếm.
Hắn thực không phải là kiểu “Có con dâu đã quên mẹ”, mấu chốt là không thể cứ làm khổ hắn như vậy chứ? Kéo hắn đi ra ngoài ngồi trên sofa ở phòng khách, cứ như vậy vừa nhìn sẽ là một ngày. Cứ liên tục như vậy, chính là không bệnh cũng có thể chỉnh thành có bệnh.
Lưu Quang đang buồn bực, mà nằm trên giường lớn trong phòng, Cô Diễm lại càng buồn bực.
Bình thường lão bà đại nhân thân ái rất thích kề cận hắn, thích ôm hắn cười ngọt ngào, thích ở trong lòng hắn cọ cọ. Như thế không tốt sao, có con liền quên trượng phu? Cả ngày chạy không thấy bóng. Quấn quít lấy đứa con bảo bối của nàng, vừa tán gẫu là một ngày, thật không biết sao nàng lại có nhiều đề tài tán gẫu như vậy? Nói nhiều như vậy cũng nói không biết mệt?
Hắn đường đường là Ma Tôn, cung cấp miễn phí ôm ấp ấm áp, cho nàng nằm dựa vào. Hắc, nàng còn cố tình không cảm kích! Nàng thật không biết điều, tiểu nữ nhân không lương tâm!
Thật không thể nhịn được nữa! Mặc kệ Quang nhi là con hắn! Dám cùng hắn cướp lão bà đại nhân, dù là con cũng đánh không tha!
Ngọn lửa trong lòng Cô Diễm bốc lên, nhảy xuống giường, trực tiếp xuyên tường mà đi tìm ái thê bảo bối.
… .
Lưu Quang đang ngồi trên sofa ở phòng khách, tình cảm tràn đầy mỉm cười nhìn mẹ. Chỉ cảm thấy hết sức đau đầu, chợt thấy một bóng đen nhanh chóng đến.
Đã nhận ra người đến là ai, Lưu Quang không có động tác gì. Giây tiếp theo, cả người từ trên sofa bị kéo lên.
“Chàng làm gì!”
Thấy con trai bảo bối bị người túm lên, Thải Lam lập tức đứng dậy chất vấn.
Mày Cô Diễm vừa nhíu, bỏ cổ áo Lưu Quang ra, ôm bả vai Lưu Quang. Biểu tình trên mặt dường như ảo thuật, cười tủm tỉm nhìn Thải Lam.
“Vợ à, chúng ta tới nơi này cũng đã lâu. Mỗi ngày đều là nàng chiếm lấy con. Nàng xem, ta tốt xấu gì cũng là cha của đứa nhỏ này. Hôm nay để ta và con ở cùng nhau một ngày được không?”
Cô Diễm vừa nói, tay khoát lên vai Lưu Quang lặng yên sử dụng lực. Nghĩ rằng, tiểu tử thối nhà ngươi tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp cho ta, bằng không hậu quả sẽ thực nghiêm trọng!
Lưu Quang chưa kịp buồn rầu vì việc này, đã nhìn thấy bộ dáng mỗ nam nhân “Cuồng yêu vợ” rốt cuộc nhịn không được, thật sự mừng rỡ ngoan ngoãn phối hợp. Vươn tay khoát lên bả vai Cô Diễm, sử dụng lực, trong ánh mắt nhìn lão cha nhà mình, tràn đầy khiêu khích.
“Đúng vậy, mẹ à. Hôm nay để con ở với cha đi. Đi dạo vài nơi trong Địa phủ. Cha con bọn con có thể trò chuyện với nhau một chút!”
Thải Lam vốn không muốn đáp ứng, nhưng nhìn thấy cảnh “Phụ tử tình thâm” trước mắt, cũng không muốn quấy rầy. Thoáng do dự, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng. Dù sao bọn họ cũng chưa rời khỏi đây, con cũng không chạy trốn. Liền nghỉ ngơi một ngày đi.
Nghĩ thông, Thải Lam liền tự giác thoải mái rời đi, lưu lại không gian thật tốt cho hai cha con bọn hắn “Tâm sự”.
Bóng Thải Lam vừa hoàn toàn biến mất, vốn dĩ cha con “Tương thân tương ái” lập tức vứt bỏ tươi cười, đồng thời xuất chưởng đánh nhau.
Chát! Hai chưởng đánh nhau, đều bị lực đạo của đối phương làm kinh sợ, đồng thời lui từng bước về phía sau.
“Ô? Pháp lực không tệ.” Cô Diễm nhướng mày hơi hơi tán thưởng. Lại nhún vai nói: “Có di truyền từ máu của Thải Lam và ta, cũng nên có thực lực như thế này.”
A! Lưu Quang câu môi cười lạnh. “Đừng tự thiếp vàng lên mặt mình, trong thân thể của ta nếu không có một nữa huyết thống của ma, hẳn là sẽ càng thêm xuất sắc mới đúng.”
Cô Diễm nghe vậy nhướng mày, rất là bất mãn nói: “Tiểu tử, ngươi được tiện nghi còn khoe mẽ! Nhớ thời điểm cha của ngươi là ta khi ở Ma giới, có bao nhiêu con nhóc xinh đẹp khóc nháo muốn cầu ta ở cùng các nàng một đêm, mong có thể hoài thai cho ta, ta cũng không coi trọng liếc mắt một cái. Bằng không làm sao lại có ngày tiểu tử ngươi đứng ở chỗ này tranh luận với ta!”
Lưu Quang không phản bác, cười càng thêm sáng lạn. “Người nói những thứ này chẳng lẽ là muốn chứng minh, mẹ thân ái của ta may mắn cỡ nào mới có thể lọt vào mắt xanh của người sao? Được rồi, ta sẽ đem những lời này từ đầu chí cuối chuyển cáo cho mẹ thân ái của ta.”
Ánh mắt Cô Diễm rùng mình, sắc mặt đen một nửa.
“Ngươi dám!”
Lưu Quang vô vị nhún nhún vai. “Ta sống đến bây giờ, thật đúng là chưa có chuyện gì ta không dám làm.”
Cô Diễm chán nản, linh quang chợt lóe, cười tà mị nói: “Hắc! Đừng tưởng rằng tiểu tử ngươi không có nhược điểm. Mấy ngày nay ta thấy rõ. Tiểu nha đầu váy hồng kia, gọi là Tiểu Vũ tiểu lục gì đó. Ngươi thực trân trọng nàng nha?”
Vừa nghe đến tên Tiểu Vũ, sắc mặt Lưu Quang nhất thời cũng thay đổi.
Cô Diễm cười càng vui vẻ, giễu cợt nói: “Ngươi muốn đi cáo trạng với mẹ ngươi thì cứ việc đi. Dù sao nếu ta sống không tốt, cuộc sống của ngươi cũng đừng mong sẽ tốt. Đừng tưởng rằng ngươi phá kết giới có thể tạo được tác dụng gì, nói thật cho ngươi biết, ta không cần động thủ, cũng có thể làm cho tiểu nha đầu kia hoàn toàn biến mất trước mắt ngươi.”
Sắc mặt Lưu Quang trầm xuống, mắt lạnh nhìn phía Cô Diễm.
“Người muốn gây sự với ta?”
Muốn có chuyển biến tốt hãy thu tâm tính, nhìn thấy con trai nhà mình thay đổi vẻ mặt, Cô Diễm khó khăn mới có tính tình tốt, lắc lắc đầu.
“Ngươi là con trai ta, ta làm sao có thể gây sự với ngươi? Chỉ là gần đây vợ thân ái của ta, mẹ thân ái của ngươi thật sự không đem ta để vào mắt. Một lòng đều nghĩ đến ngươi! Từ ngày ở lại đây, mỗi ngày vừa mở mắt ra là đi tìm ngươi. Hoàn toàn quăng người chồng như ta đây qua một bên, khiến lòng ta rất bất bình.”
Lưu Quang đảo cặp mắt trắng dã, tức giận châm chọc nói: “Vợ của mình cũng không giữ được, còn không biết xấu hổ tố khổ với ta? Ta còn muốn cùng vợ của ta thân mật kìa, nhưng lại không đành lòng không để ý tới mẹ. Nói tóm lại, ngài làm chồng cũng quá thất bại đi!”
“Ta thất bại!?” Cô Diễm gầm lên giận dữ, rất giận dữ.”Tiểu tử thối ngươi đi tam giới hỏi thăm xem, ai chẳng biết Ma Tôn Cô Diễm ta là người chồng tốt tiêu chuẩn không thể sánh bằng! Yêu vợ, chìu vợ, chỉ nghe lời vợ. Vợ bảo ta đi hướng tây, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng đông, lời vợ nói vĩnh viễn là đúng, cho dù sai cũng là đúng! Vĩnh viễn đem vợ đặt ở vị trí đầu, nghe lời, yêu vợ là nguyên tắc của mỗi việc ta làm!”
Cô Diễm nói đạo lý rõ ràng, Lưu Quang nghe xong, ha ha ngây ngô cười.
A, nói nửa ngày, lão cha là ‘thê nô’ nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.