Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Quyển 2 - Chương 15: Hắn biết

Mạt Chi Ly

27/11/2014

Đuôi lông mày của Lưu Quang giơ lên, lười biếng vô lực nói: “Không có gì, ta đem Quỳnh Hoa tiên tử đưa về Quỳnh lâu của nàng, sau đó trở lại ngủ. Ngươi không phải là thấy tận mắt ta đã trở về à?”

Tiểu Vũ ngẩn ra, đúng vậy. Nàng ở trong Tử Tiêu cung chờ Lưu Quang trở về. Sau khi Lưu Quang trở lại, đã nói là đưa Quỳnh Hoa tiên tử về cung, sau đó cảm thấy buồn ngủ, sau đó nàng cũng đi ngủ… Á. Không đúng không đúng! Tiểu Vũ chợt lắc đầu một cái. Làm sao có thể đơn giản như vậy! Bên trong phúc hắc nam tử này tất cả tế bào đều là bản chất của ác ma, làm sao có thể không chú ý đến bước tiếp theo! Huống chi người kia còn là Nhị Lang thần Dương Tiễn vốn luôn cùng hắn đối nghịch!

“Lão đại! Ngươi đừng lừa dối ta! Cũng đừng thu hồi hứng thú của ta được không? Nói mau đi, sau đó xảy ra chuyện gì? Nhị Lang thần kia nhảy xuống? Hay là bị thiên binh bắt được? Hay là giống như chúng ta, lặng lẽ chạy trốn?”

Lưu Quang đôi tay tựa vào sau ót, ánh mắt nhìn hướng bên kia. Đối với lời nói mới vừa rồi của Tiểu Vũ mắt ngơ tai điếc. Xem ra hôm nay đã có chút chuẩn bị triệt để giả bộ. Tiểu Vũ gấp đến độ khóe miệng nhe răng, miêu trảo chỉ hận không được ở trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn mỹ của Lưu Quang kéo lê mấy cái. Lưu Quang càng không nói, trong lòng nàng lại càng cho rằng thật sự xảy ra chuyện. Chợt đôi mắt hạt châu chuyển một cái, cười hì hì đứng lên.

“Ngươi không cần nói cho ta biết cũng được! Dù sao thiên đình này ta cũng quen đường rồi. Tự ta đi ra bên ngoài nghe. Bất quá, nếu là vạn phần không cẩn thận làm vỡ một cái chén lưu ly quý giá, hoặc là giẫm nát một vị tiên hoa tiên cỏ gì đấy. Người khác muốn trách tội, ta liền nói! Không phải là Thiên đế cùng Vương mẫu là thân thích của lão đại nhà ta sao? Đừng nói đánh nát một cái chén lưu ly, giẫm rách hoa rách cỏ gì đấy, ta chính là đem đầu ngươi vặn xuống đất làm bóng đá, cũng không có người dám đối với lão đại nhà chúng ta làm cái gì!”

Tiểu Vũ ánh mắt sáng trong, cười cực kì rực rỡ. Bỏ qua tầm mắt giết người bắn tới của Lưu Quang, đưa ra tiểu móng vuốt giơ giơ.

“Như vậy, lão đại. Ta liền đi nghe ngóng a”

Thân thể chuyển một cái, Tiểu Vũ liền chuẩn bị bước nhanh mà rời khỏi. Đáng tiếc còn chưa có bước được một bước, sau cổ liền bị người ta níu lại, tiếp theo là một cỗ lực đạo đánh tới, cả người bay lên trời. Tròng mắt trợn to, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì người đã nằm ở trên giường êm.

Lúc này, tư thế hai người giống như mới vừa rồi, chỉ là vị trí của nhau thay đổi.

Tiểu Vũ nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc ở trước mắt, đành phải nuốt nuốt nước miếng, có chút lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lưu Quang thấy vẻ mặt nàng khẩn trương, không khỏi nổi lên trêu đùa. Khóe miệng giơ lên nụ cười tà mị, một tay lau gò má của Tiểu Vũ: “Ngươi nói đi? Ta muốn làm gì?”

Á… Thân thể Tiểu Vũ có chút cứng ngắt, nghe câu hỏi này của Lưu Quang, ngược lại, liền rất thành thực nói: “Ta không biết ngươi muốn làm gì, ta chỉ biết hiện tại không khí có chút không đúng. Ngươi đối với ta cười như vậy, ta rất khó bảo toàn ta sẽ không gây ra chuyện gì”

A? Nụ cười Lưu Quang sâu hơn: “Thí dụ như…?”

“Thí dụ như…”

Bốp! Một tiếng vang do đụng đầu phát ra.



“Xem thiết đầu công của ta!”

Lưu Quang hoàn toàn không nghĩ đến, một nữ tử thế nhưng lại dùng đến chiêu này. Một chút phòng bị cũng không có, hiện tại vuốt cái trán có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm nữ tử nào đó cũng đang vuốt cái trán, nói không ra bất kì lời nói nào. Hai người vuốt cái trán nhìn lẫn nhau, đầu tiên là mang theo kinh ngạc, tiếp theo là bực tức, lúc sau không nhịn được cả hai cùng cười lên ha hả. Hai người sóng vai ngồi ở trên giường êm, Lưu Quang chỉ khẽ vỗ nhẹ nhàng ở trên trán, vết hồng do đụng nhau kia liền biến mất không thấy. Tiểu Vũ ôm đầu kinh ngạc nhìn hắn. Lưu Quang tức giận cười cười, vươn tay, giúp Tiểu Vũ xoa trán. Không khí lại trở về ấm áp, Tiểu Vũ chớp chớp mắt, nhớ lại nàng ra tay trăm trận không có thua trận nào. Lúc này mới nắm lấy vạt áo của Lưu Quang, bên trong giọng nói khẩn cầu mang theo ý làm nũng.

“Lão Đại… Sau đó lại xảy ra chuyện gì, ngươi nói cho ta biết đi, có được hay không? Ta đảm bảo, tai trái nghe tai phải ra. Sẽ không có hành động gì. Người giúp đỡ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta đi”

Quả nhiên, giọng nói mềm nhũn của Tiểu Vũ khiến Lưu Quang đầu hàng. Nghĩ đến, coi như hắn không nói, nha đầu này cũng sẽ đi khắp nơi hỏi thăm. Thôi, liền nói cho nàng biết thôi.

Một tiếng than nhẹ tràn ra miệng, Lưu Quang nhìn đôi mắt chờ đợi của Tiểu Vũ. Cuối cùng mở miệng nói: “Tối hôm qua sau khi chúng ta đi, Nhị Lang thần liền bị thiên binh thủ vệ phát hiện đưa đi. Tự tiện xông vào cấm địa tuy là tội lớn, nhưng Nhị Lang thần dù sao ở trên thiên đình địa vị cũng khá cao, hơn nữa từ trước đến giờ bản chất trung thành với cương vị công tác, Thiên đế cũng không muốn định tội hắn. Liền bảo hắn đi Tư Quá Nhai Diện Bích đền tội rồi”

Sau đó thì sao? Trực giác nói cho Tiểu Vũ, chuyện sợ chỉ là không đơn giản như vậy. Vì vậy trực tiếp bật thốt lên, có thể thấy được bộ dạng của Lưu Quang tựa hồ không muốn nhiều lời, bất giác lay động nâng tay của hắn, lo lắng nói: “Sau đó thì sao? Liền cứ như vậy à?”

Biết Tiểu Vũ tính tình phải biết đến cùng, Lưu Quang dứt khoát không giấu giếm, nói tiếp: “Nhị Lang thần cho là Quỳnh Hoa tiên tử nhảy xuống Trọng Quang nhai, cũng không biết sao lại sinh ra lá gan lớn như vậy, liền dùng Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao đánh văng thiên binh áp giải hắn đi Tư Quá Nhai Diện Bích, dẹp xong thiên binh, nhắm thẳng vào Thiên đế. Nói hắn ngu ngốc vô tình, nói hắn làm việc thiên tư bao che không rõ lí lẽ. Thiên đế giận dữ, vốn muốn qua loa xử nhẹ tội, kết quả lần này chọc giận đến hắn, liền đem Nhị Lang thần nhốt vào Thiên lao rồi”

A? Hai tiếng kêu truyền đến, một tiếng là Tiểu Vũ, một tiếng còn lại là người đứng ở cửa Tử Tiêu Cung phát ra.

Lưu Quang cùng Tiểu Vũ đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Quỳnh Hoa tiên tử che miệng lại, thần sắc khiếp sợ nhìn hai người bọn họ. Trong mắt dâng lên hơi nước, nước mắt liền theo gương mặt rơi xuống. Sẽ không, không thể nào. Hắn, đây không phải là sự thật! Quỳnh Hoa tiên tử lắc đầu, tâm tình có chút buồn phiền. Lưu Quang chợt cảm thấy nhức đầu, mượn câu cửa miệng của Tiểu Vũ, hắn cũng không khỏi thở dài nói:

“Cái này là chuyện gì đây!”

Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Quỳnh Hoa tiên tử, Tiểu Vũ vội vàng tiến lên an ủi. Vỗ vỗ cái lưng, muốn mở miệng nói gì đó, lại nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì. Đột nhiên, chỉ thấy Quỳnh Hoa tiên tử kia té quỵ xuống đất. Động tác quyết tuyệt, ánh mắt mang theo khẩn cầu.

“Diêm vương đại nhân, tiểu tiên biết không nên hướng người nói những lời này, tiểu tiên cũng biết nói như vậy sẽ mang đến phiền phức cho Diêm vương đại nhân. Nhưng mà tiểu tiên thật sự cũng không còn lựa chọn nào khác. Van cầu người, van cầu người cứu Nhị Lang thần quân đi”

Lưu Quang chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Quỳnh Hoa tiên tử quỳ trên mặt đất, liền quay mặt sang nhìn về một bên khác. Bộ dạng lãnh khốc cũng làm cho Tiểu Vũ có chút kinh ngạc không dứt.

“Chuyện này cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta tại sao phải giúp ngươi? Huống chi coi như lần này cứu được hắn, đợi sau khi Thiên đình biết chuyện giữa các người, ngươi cho rằng ngươi còn có cửa để thoát khỏi sao? Quỳnh Hoa tiên tử đối với quy củ trên thiên giới cũng hiểu chứ? Cái khác tạm thời không nói, chỉ một tội động tình, cũng đủ để cho hai người các ngươi rơi vào kết quả thê thảm”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook