Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối
Quyển 4 - Chương 3: Người đến là vì nàng.
Mạt Chi Ly
27/11/2014
Chuyện này…?
Lưu Quang không ngờ tới Vương mẫu sẽ nói như vậy. Nếu như ở lại, tình huống trong phủ sẽ khiến hắn không yên tâm. Nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của Vương mẫu thì lại càng không tốt. Dù gì hắn cũng xem Vương mẫu như là mẫu thân của mình, cần phải dành nhiều thơi gian ở bên cạnh nàng mới đúng.
Thiên đế cùng Nguyệt lão nói không sai, mặc dù tính tình của Lưu Quang không được tốt, có thể coi là có chút bướng bỉnh cùng tà ác. Nhưng bản tính hắn vốn thiện lương. Cứ nhìn thái độ đối đãi của hắn với Mạnh bà liền biết.
Cho nên giờ phút này, cho dù Vương mẫu đối với hắn tốt, vẫn khiến hắn không khỏi có chút suy tư, vì sao lại cố tình vào lúc này? Cố tình đợi sau khi nhiệm vụ nhàm chán đó vừa mới kết thúc chứ. Vương mẫu đột nhiên tưởng niệm hắn, hi vọng hắn lưu lại bên cạnh nàng vài ngày. Chuyện này từ nhỏ cho tới lớn chưa bao giờ xảy ra.
Hắn đã quên đi một ít chuyện. Cứ nghĩ rằng Thiên đế và Vương mẫu đối với hắn sủng ái. Không ngờ tới người cậu bình thường không nghiêm chỉnh, lại có tư tưởng ác tuyệt như vậy. Cho nên sau khi chuyện xảy ra, đã đủ khiến hắn trở nên điên cuồng.
Tuy nhiên nếu nói Thiên đế hung ác quyết tiệt cũng có phần hơi quá. Hắn thật ra chỉ là làm theo thiên quy. Thật ra lần này hắn cũng có chút suy nghĩ cá nhân. Bởi vì có quan hệ đến Lưu Quang, hắn không đành lòng để sau này Lưu Quang phải chịu trả giá lớn. Cho nên không thể làm gì khác hơn là nhân lúc chuyện còn chưa phát triển tới mức không giải quyết được, liền ra tay chặt đứt mọi thứ có thể gây ra tổn thương cho hắn.
Cứ coi như là giả dối và bất công đối với tiểu quỷ sai kia, nhưng không thể làm khác được.
Lưu Quang há miệng do dự. Nhìn thấy biểu tình chờ mong của Vương mẫu, không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng đã gật đầu đáp ứng nàng.
Nhìn thấy hắn gật đầu, Vương mẫu liền cao hứng ôm lấy hắn. Đầu tựa lên vai Lưu Quang, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Thiên đế, chúng ta làm vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
—–
Từ sau khi Lưu Quang rời đi, địa phủ liền chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Dù sao không có lão Đại mạnh mẽ trấn giữ, khó tránh khỏi có chút khó khăn.
Chung Quỳ sau khi nghe Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc truyền lời, thần sắc càng thêm ngưng trọng. Không hiểu ở trên ấy rốt cuộc là muốn gì. Nhưng nếu lão đại đã nói vậy, hắn đành phải canh kỹ địa phủ thật tốt đợi lão Đại trở về. Hi vọng là do hắn lo lắng quá nhiều, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đóng chặt Sinh Tử Môn, yêu quái cùng quỷ quái canh giữ phía ngoài cửa. Nghiêm chỉnh thi hành nhiệm vụ. Trước lúc đi Lưu Quang đã ra lệnh nếu có ai dám đào ngũ, liền ném sông làm mồi cho cá.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc cũng không cợt nhã như thường lệ nữa, thái độ vô cùng nghiêm túc, đứng canh giữ trong phòng khách. Tiểu Thôi ngồi bên máy vi tính, thần sắc mặc dù bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được có chút bất an.
Lưu Quang lúc đi đã phân phó, mấy ngày này ai cũng không được ra khỏi địa phủ làm nhiệm vụ. Toàn bộ ở lại canh giữ địa phủ, không cho người ngoài tiến vào, bất kể là ai.
Tình trạng báo động như vậy trước nay chưa từng có. Cho nên không ít quỷ sai trong lòng nảy sinh nghi ngờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chung Quỳ một chữ cũng không giải thích, chỉ bảo họ giữ vững cương vị của mình là được rồi.
Mà Tiểu Vũ từ sau khi Lưu Quang đi, cũng ngoan ngoãn ở trong phòng không bước ra ngoài. Cứ như vậy, khiến Chung Quỳ cũng bớt lo lắng. Hắn biết lúc lão đại gần đi, đã ếm bùa lên phòng của Tiểu Vũ. Trừ phi là tự mình bước ra, bằng không người bình thường không thể vào phòng của Tiểu Vũ được. Đây cũng là lý do tại sao, lúc rời đi Lưu Quang lại dặn dò Tiểu Vũ ngàn vạn lần đừng rời bước khỏi căn phòng.
Tiểu Vũ đối với lão đại mà nói, xem ra rất là quan trọng.
——
Vốn tưởng rằng Lưu Quang sẽ mau trở lại, dù sao trong lòng hắn vốn lo cho an nguy của Tiểu Vũ. Trong thời điểm khẩn yếu này sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Vũ. Chẳng qua Chung Quỳ cùng với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng không ngờ rằng, đã hơn nửa ngày rồi mà Lưu Quang vẫn chưa trở lại.
Đã có chuyện gì ngoài ý muốn sao? Chuyện gì đã cản trở Lưu Quang?
Chung Quỳ đi tới đi lui ở trong phòng, trong đầu không ngừng lặp lại suy tư. Ở đây chỉ cần một khắc không có Lưu Quang, tâm tình của bọn hắn liền căng thẳng, khó có thể buông lỏng được. Mặc dù thực lực bản thân không hề kém, nhưng thiếu người lãnh đạo, liền cảm thấy bức bối.
Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe ngoài cửa có tiếng vang truyền đến. Trên ghế salon, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc liền bật ngồi dậy. Nghĩ là Lưu Quang trở lại, liền hứng phấn bước ra muốn mở cửa, nhưng lại bị Chung Quỳ ngăn cản.
Hừ! An tĩnh!
Vẽ mặt Chung Quỳ nghiêm túc, hắn biết ngoài cửa không phải là Lưu Quang. Hắn và Lưu Quang xử sự nhiều năm, đối với hơi thở của hắn đã sớm quen thuộc. Mặc dù người ở ngoài cửa cũng có cổ tiên khí, nhưng lại bất đồng với tiên khí của Lưu Quang. Xem ra, thiên giới đã phái người tới rồi.
Hắc Bạch vô thường nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của Chung Quỳ, liền biết đã xảy ra chuyện. Không khỏi nhăn mày, hỏi nhỏ, “Chung lão đại, thiên giới phái người tới rồi hả?”
Chung Quỳ gật đầu, “Chúng ta đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, ngoài cửa có Si Mị Võng Lượng ngăn lại. Nếu như ngăn cản không được, các ngươi liền nhìn ánh mắt của ta mà hành sự. Không nên tùy tiện động thủ.”
“Sợ rằng chúng ta không động thủ cũng không được rồi. Người ở ngoài đó là cùng một dạng với lão Đại của chúng ra, đều là dạng người không thể dùng ngôn ngữ để khai thông.”
Tiểu Thôi vẫn giữ bình tình, mở miệng nói. Chung Quỳ cùng Hắc Bạch vô thường cau mày nhìn về phía hắn. Tiểu Hắc phản ứng chậm chạp, có chút gấp gáp nóng nảy nói, “Con mọt sách kia, ngươi có thể nào ngừng nói chuyện quanh co lòng vòng không, ngươi biết ai đang ở ngoài cửa sao?”
Tiểu Thôi đứng lên, thả lỏng vai, “Số lần ta tới thiên giới tương đối nhiều, đối với hơi thở của vị này đặc biệt quen thuộc. Thật ra các ngươi cũng có thể đoán được. Hắn là đối thủ sinh tử của lão Đại chúng ta.”
Cái gì!?
Lời Tiểu Thôi vừa nói ra, đều khiến Chung Quỳ cùng Tiểu Bạch kinh hãi không dứt. Không thể nào? Sao lại là hắn?
Mọi người đều kinh ngạc chỉ có Tiểu Hắc phản ứng vĩnh viễn chậm nửa nhịp, có chút không hiểu lo lắng hỏi, “Các người có thể đừng có nói chuyện bí hiểm như vậy hay không? Rốt cuộc người tới là ai?”
Tiểu Thôi khinh bỉ liếc hắn một cái, nói rõ ràng như vậy rồi mà tên ngu ngốc này còn không hiểu.
“Bình thường nói ngươi ngu xuẩn, ngươi còn không chịu thừa nhận. Đối thủ sinh tử của lão Đại có thể là ai? Còn không phải là Nhị lang thần Dương Tiễn sao?”
A!? Là hắn!
Tiểu Hắc giờ này mới lộ ra vẻ mặt giật mình, lẵng lẽ nắm chặt hai tay lại. Phía trên phái Nhị Lang thần tới? Xem ra lần này lớn chuyện rồi.
Chung Quỳ cau mày, chuyện này thật phiền toái. Lão đại không có ở đây, người tới lại là đệ nhất dụng tướng của Thiên giới, Nhị lang thần quân. Nói vậy, nhất định là thiên giới đã biết tất cả. Nhưng triệu Lưu Quang đi, lúc này phái Nhị lang thần đến, chẳng lẽ…?
Tâm Chung Quỳ càng lúc càng lạnh, nếu giống như những gì hắn nghĩ, chuyện này không dễ giải quyết rồi. Giờ phút này bọn họ chỉ có thể hết sức bảo vệ cho sự an nguy của Vũ nha đầu, hi vọng lão đại có thể mau sớm trở về.
Chung Quỳ còn đang suy tư, đại môn đóng chặt liền bị đẩy ra, sau đó hai bóng dáng lảo đảo ngã vào. Nhìn kỹ lại, hẳn là yêu quái cùng quỷ quái.
“Chung, Chung lão đại. Thật xin lỗi, chúng ta không ngăn được bọn họ.”
Yêu quái cúi đầu nói xin lỗi, trên mặt sưng to, hiển nhiên là bị người ra tay rất nặng. Quỷ quái ở một bên cũng cúi đầu, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, thương thế xem ra cũng không nhẹ.
Tiểu Hắc thấy thế, liền nổi giận. Không nhịn được muốn tiến lên đòi lại công đạo liền bị Chung Quỳ chặn lại.
Phất tay ý bảo yêu quái cùng quỷ quái lui xuống trước, chậm rãi quay đầu nhìn về nhóm người đang buớc tới.
Người cầm đầu mặt mày anh tuấn, quả thật là Nhị lang thần Dương Tiễn.
Chung Quỳ khẽ mỉm cười, lễ phép chấp tay hành lẽ, “Không biết Nhị lang thần quân giá lâm Địa phủ, đã không nghênh tiếp từ xa, mong ngài tha lỗi.”
Lưu Quang không ngờ tới Vương mẫu sẽ nói như vậy. Nếu như ở lại, tình huống trong phủ sẽ khiến hắn không yên tâm. Nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của Vương mẫu thì lại càng không tốt. Dù gì hắn cũng xem Vương mẫu như là mẫu thân của mình, cần phải dành nhiều thơi gian ở bên cạnh nàng mới đúng.
Thiên đế cùng Nguyệt lão nói không sai, mặc dù tính tình của Lưu Quang không được tốt, có thể coi là có chút bướng bỉnh cùng tà ác. Nhưng bản tính hắn vốn thiện lương. Cứ nhìn thái độ đối đãi của hắn với Mạnh bà liền biết.
Cho nên giờ phút này, cho dù Vương mẫu đối với hắn tốt, vẫn khiến hắn không khỏi có chút suy tư, vì sao lại cố tình vào lúc này? Cố tình đợi sau khi nhiệm vụ nhàm chán đó vừa mới kết thúc chứ. Vương mẫu đột nhiên tưởng niệm hắn, hi vọng hắn lưu lại bên cạnh nàng vài ngày. Chuyện này từ nhỏ cho tới lớn chưa bao giờ xảy ra.
Hắn đã quên đi một ít chuyện. Cứ nghĩ rằng Thiên đế và Vương mẫu đối với hắn sủng ái. Không ngờ tới người cậu bình thường không nghiêm chỉnh, lại có tư tưởng ác tuyệt như vậy. Cho nên sau khi chuyện xảy ra, đã đủ khiến hắn trở nên điên cuồng.
Tuy nhiên nếu nói Thiên đế hung ác quyết tiệt cũng có phần hơi quá. Hắn thật ra chỉ là làm theo thiên quy. Thật ra lần này hắn cũng có chút suy nghĩ cá nhân. Bởi vì có quan hệ đến Lưu Quang, hắn không đành lòng để sau này Lưu Quang phải chịu trả giá lớn. Cho nên không thể làm gì khác hơn là nhân lúc chuyện còn chưa phát triển tới mức không giải quyết được, liền ra tay chặt đứt mọi thứ có thể gây ra tổn thương cho hắn.
Cứ coi như là giả dối và bất công đối với tiểu quỷ sai kia, nhưng không thể làm khác được.
Lưu Quang há miệng do dự. Nhìn thấy biểu tình chờ mong của Vương mẫu, không đành lòng cự tuyệt, cuối cùng đã gật đầu đáp ứng nàng.
Nhìn thấy hắn gật đầu, Vương mẫu liền cao hứng ôm lấy hắn. Đầu tựa lên vai Lưu Quang, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Thiên đế, chúng ta làm vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?
—–
Từ sau khi Lưu Quang rời đi, địa phủ liền chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Dù sao không có lão Đại mạnh mẽ trấn giữ, khó tránh khỏi có chút khó khăn.
Chung Quỳ sau khi nghe Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc truyền lời, thần sắc càng thêm ngưng trọng. Không hiểu ở trên ấy rốt cuộc là muốn gì. Nhưng nếu lão đại đã nói vậy, hắn đành phải canh kỹ địa phủ thật tốt đợi lão Đại trở về. Hi vọng là do hắn lo lắng quá nhiều, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Đóng chặt Sinh Tử Môn, yêu quái cùng quỷ quái canh giữ phía ngoài cửa. Nghiêm chỉnh thi hành nhiệm vụ. Trước lúc đi Lưu Quang đã ra lệnh nếu có ai dám đào ngũ, liền ném sông làm mồi cho cá.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc cũng không cợt nhã như thường lệ nữa, thái độ vô cùng nghiêm túc, đứng canh giữ trong phòng khách. Tiểu Thôi ngồi bên máy vi tính, thần sắc mặc dù bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được có chút bất an.
Lưu Quang lúc đi đã phân phó, mấy ngày này ai cũng không được ra khỏi địa phủ làm nhiệm vụ. Toàn bộ ở lại canh giữ địa phủ, không cho người ngoài tiến vào, bất kể là ai.
Tình trạng báo động như vậy trước nay chưa từng có. Cho nên không ít quỷ sai trong lòng nảy sinh nghi ngờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chung Quỳ một chữ cũng không giải thích, chỉ bảo họ giữ vững cương vị của mình là được rồi.
Mà Tiểu Vũ từ sau khi Lưu Quang đi, cũng ngoan ngoãn ở trong phòng không bước ra ngoài. Cứ như vậy, khiến Chung Quỳ cũng bớt lo lắng. Hắn biết lúc lão đại gần đi, đã ếm bùa lên phòng của Tiểu Vũ. Trừ phi là tự mình bước ra, bằng không người bình thường không thể vào phòng của Tiểu Vũ được. Đây cũng là lý do tại sao, lúc rời đi Lưu Quang lại dặn dò Tiểu Vũ ngàn vạn lần đừng rời bước khỏi căn phòng.
Tiểu Vũ đối với lão đại mà nói, xem ra rất là quan trọng.
——
Vốn tưởng rằng Lưu Quang sẽ mau trở lại, dù sao trong lòng hắn vốn lo cho an nguy của Tiểu Vũ. Trong thời điểm khẩn yếu này sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Vũ. Chẳng qua Chung Quỳ cùng với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc cũng không ngờ rằng, đã hơn nửa ngày rồi mà Lưu Quang vẫn chưa trở lại.
Đã có chuyện gì ngoài ý muốn sao? Chuyện gì đã cản trở Lưu Quang?
Chung Quỳ đi tới đi lui ở trong phòng, trong đầu không ngừng lặp lại suy tư. Ở đây chỉ cần một khắc không có Lưu Quang, tâm tình của bọn hắn liền căng thẳng, khó có thể buông lỏng được. Mặc dù thực lực bản thân không hề kém, nhưng thiếu người lãnh đạo, liền cảm thấy bức bối.
Mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe ngoài cửa có tiếng vang truyền đến. Trên ghế salon, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc liền bật ngồi dậy. Nghĩ là Lưu Quang trở lại, liền hứng phấn bước ra muốn mở cửa, nhưng lại bị Chung Quỳ ngăn cản.
Hừ! An tĩnh!
Vẽ mặt Chung Quỳ nghiêm túc, hắn biết ngoài cửa không phải là Lưu Quang. Hắn và Lưu Quang xử sự nhiều năm, đối với hơi thở của hắn đã sớm quen thuộc. Mặc dù người ở ngoài cửa cũng có cổ tiên khí, nhưng lại bất đồng với tiên khí của Lưu Quang. Xem ra, thiên giới đã phái người tới rồi.
Hắc Bạch vô thường nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của Chung Quỳ, liền biết đã xảy ra chuyện. Không khỏi nhăn mày, hỏi nhỏ, “Chung lão đại, thiên giới phái người tới rồi hả?”
Chung Quỳ gật đầu, “Chúng ta đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, ngoài cửa có Si Mị Võng Lượng ngăn lại. Nếu như ngăn cản không được, các ngươi liền nhìn ánh mắt của ta mà hành sự. Không nên tùy tiện động thủ.”
“Sợ rằng chúng ta không động thủ cũng không được rồi. Người ở ngoài đó là cùng một dạng với lão Đại của chúng ra, đều là dạng người không thể dùng ngôn ngữ để khai thông.”
Tiểu Thôi vẫn giữ bình tình, mở miệng nói. Chung Quỳ cùng Hắc Bạch vô thường cau mày nhìn về phía hắn. Tiểu Hắc phản ứng chậm chạp, có chút gấp gáp nóng nảy nói, “Con mọt sách kia, ngươi có thể nào ngừng nói chuyện quanh co lòng vòng không, ngươi biết ai đang ở ngoài cửa sao?”
Tiểu Thôi đứng lên, thả lỏng vai, “Số lần ta tới thiên giới tương đối nhiều, đối với hơi thở của vị này đặc biệt quen thuộc. Thật ra các ngươi cũng có thể đoán được. Hắn là đối thủ sinh tử của lão Đại chúng ta.”
Cái gì!?
Lời Tiểu Thôi vừa nói ra, đều khiến Chung Quỳ cùng Tiểu Bạch kinh hãi không dứt. Không thể nào? Sao lại là hắn?
Mọi người đều kinh ngạc chỉ có Tiểu Hắc phản ứng vĩnh viễn chậm nửa nhịp, có chút không hiểu lo lắng hỏi, “Các người có thể đừng có nói chuyện bí hiểm như vậy hay không? Rốt cuộc người tới là ai?”
Tiểu Thôi khinh bỉ liếc hắn một cái, nói rõ ràng như vậy rồi mà tên ngu ngốc này còn không hiểu.
“Bình thường nói ngươi ngu xuẩn, ngươi còn không chịu thừa nhận. Đối thủ sinh tử của lão Đại có thể là ai? Còn không phải là Nhị lang thần Dương Tiễn sao?”
A!? Là hắn!
Tiểu Hắc giờ này mới lộ ra vẻ mặt giật mình, lẵng lẽ nắm chặt hai tay lại. Phía trên phái Nhị Lang thần tới? Xem ra lần này lớn chuyện rồi.
Chung Quỳ cau mày, chuyện này thật phiền toái. Lão đại không có ở đây, người tới lại là đệ nhất dụng tướng của Thiên giới, Nhị lang thần quân. Nói vậy, nhất định là thiên giới đã biết tất cả. Nhưng triệu Lưu Quang đi, lúc này phái Nhị lang thần đến, chẳng lẽ…?
Tâm Chung Quỳ càng lúc càng lạnh, nếu giống như những gì hắn nghĩ, chuyện này không dễ giải quyết rồi. Giờ phút này bọn họ chỉ có thể hết sức bảo vệ cho sự an nguy của Vũ nha đầu, hi vọng lão đại có thể mau sớm trở về.
Chung Quỳ còn đang suy tư, đại môn đóng chặt liền bị đẩy ra, sau đó hai bóng dáng lảo đảo ngã vào. Nhìn kỹ lại, hẳn là yêu quái cùng quỷ quái.
“Chung, Chung lão đại. Thật xin lỗi, chúng ta không ngăn được bọn họ.”
Yêu quái cúi đầu nói xin lỗi, trên mặt sưng to, hiển nhiên là bị người ra tay rất nặng. Quỷ quái ở một bên cũng cúi đầu, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, thương thế xem ra cũng không nhẹ.
Tiểu Hắc thấy thế, liền nổi giận. Không nhịn được muốn tiến lên đòi lại công đạo liền bị Chung Quỳ chặn lại.
Phất tay ý bảo yêu quái cùng quỷ quái lui xuống trước, chậm rãi quay đầu nhìn về nhóm người đang buớc tới.
Người cầm đầu mặt mày anh tuấn, quả thật là Nhị lang thần Dương Tiễn.
Chung Quỳ khẽ mỉm cười, lễ phép chấp tay hành lẽ, “Không biết Nhị lang thần quân giá lâm Địa phủ, đã không nghênh tiếp từ xa, mong ngài tha lỗi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.