Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối
Quyển 1 - Chương 36: Túc Thanh áo xanh
Mạt Chi Ly
27/11/2014
Đường phố náo nhiệt, nhìn quầy bán dụng cụ, tiếng rao bán mứt quả. Tiểu Vũ
cao hứng vươn tay muốn lấy một cây, lại giật mình phát giác, mình không
chạm vào được. Bất đắt dĩ nhún vai, thôi thôi, vẫn là nên ngoan ngoãn đi tìm người. Ngày đêm vui vẻ ngày đêm vui vẻ, Quân Thập ơi Quân thập!
Tiểu Vũ đi trên đường cứ như vậy mà lẩm bẩm trong miệng, theo các đường
phố lớn nhỏ trong thành Nguyệt Tố bắt đầu tìm kiếm. Còn chưa đi được mấy bước, chợt thấy dưới bảng hiệu có một đám đông tụ tập ồn ào ở đầu phố . Tiểu Vũ lúc này trong lòng nhất thời liền nghĩ đến một câu nói, gọi là
đạp phá thiết hài vô mịch xử, đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu.
Đang lúc đắc ý muốn đi vào điều tra một phen thì mới phát giác, Lạc
phường này đã đóng cửa.
Hừ Tiểu Vũ hất tóc, đắc ý tự lẩm bẩm: “Đóng cửa? Ngăn được người khác, nhưng không ngăn được Tiểu Vũ cô nãi nãi của ngươi. Cô nãi nãi ta ở Địa phủ, nhưng là cho tới bây giờ đều không đi vào từ cửa chính!”
Chắp tay trước ngực, ánh mắt híp lại. Tiểu Vũ mở miệng nói: “Kế tiếp, chính là chứng kiến thời khắc kỳ tích !”
Dứt lời, đột nhiên hướng phía đại môn đang đóng kín kia phóng tới . Vốn là dễ dàng đi qua, lại không có ngờ tới bị một cỗ lực đạo đánh cho bắn ngược trở về. Tiểu Vũ dưới chân lảo đảo, mất thăng bằng liền ngã về phía sau rơi trên đất. Vuốt cái mông đau, kinh ngạc nhìn về phía đại môn kia, lúc này mới đột nhiên phát hiện, cửa này mơ hồ lóe ra bạch quang, tựa hồ là cái địa phương không tầm thường. Chợt, bệ cửa sổ ở lầu hai đột nhiên mở ra, một nam tử tay cầm một quyển sách nhìn xuống. Ánh mắt sáng quắc, chính là nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ bị ngã dưới đất.
Tiểu Vũ cả kinh trong lòng, không thể nào? Hắn, hắn thấy được nàng? Thanh y nam tử ánh mắt lóe lên, khóe miệng nở tia cười khẽ. Ngay sau đó đóng cửa sổ lại. Tiểu Vũ khó hiểu nháy mắt mấy cái, chuyện gì đã xảy ra? Nam tử kia mới vừa rồi nhìn nàng sao? Ngắm nhìn bốn phía, trên đường người đến người đi rất là náo nhiệt. Tiểu Vũ suy nghĩ tự an ủi mình, nhất định là nàng suy nghĩ quá nhiều, người bình thường làm sao có thể nhìn thấy nàng. Thanh y nam tử nhất định là nhìn người khác. Nghĩ như vậy, Tiểu Vũ liền không để ý tới nữa. Đứng dậy đi tới trước cửa, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Đáng tiếc nàng pháp lực không đủ, chỉ nhìn thấy cửa này quanh thân hiện lên bạch quang không bình thường, về phần khác, nàng thật sự là không nhìn ra cái gì. Đang lúc nghi hoặc, đại môn chợt mở ra . Tiểu Vũ ngẩn ra, trước mắt không phải là nam tử mới vừa rồi mở cửa sổ sao? A! sau lưng Truyền đến tiếng thét chói tai của mấy cô nương .
“Mau nhìn, là Túc Thanh công tử! Đêm mới mở cửa khi nào thì mở cửa ban ngày rồi? Ta thế nào lại không nghe được tin tức gì?”
“Túc Thanh công tử dáng dấp thật là tuấn lãng, chúng ta nhất định sẽ là fan hâm mộ của hắn mãi mãi!”
“. . . . . .”
Thanh y nam tử cúi đầu mím môi cười yếu ớt, Tiểu Vũ bị giật mình đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm như thế nào cho phải .
“Cô nương, trên cửa bày phù chú ấn, ngươi không xông vào được. Nếu quả thật là có chuyện quan trọng, liền theo tại hạ vào trong.”
Tiểu Vũ thề, nàng tuyệt đối không có nhìn thấy thanh y nam tử kia mở miệng nói chuyện, nhưng nàng quả thật nghe được những lời này, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy đám sắc nữ , đưa tay chỉ mình, đối với thanh y nam tử kia lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là đang nói chuyện với ta sao?”
“Dĩ nhiên! Lúc này có thể nghe tại hạ nói chuyện, cũng chỉ có một mình cô nương mà thôi. Ban ngày Lạc phường không mở cửa, cô nương nếu không muốn vào, tại hạ phải đóng cửa.”
Thanh y nam tử nói ra một câu, liền làm bộ muốn đóng đại môn lại. Tiểu Vũ không do dự chút nào vội vàng đi vào. Phịch một tiếng, cửa lớn đóng lại. Tiểu Vũ còn chưa có hoàn hồn, liền nghe nam tử mở miệng nói: “Cô nương, hoan nghênh đã hạ cố tới Lạc phường .”
“Lão Đại! Cứ như vậy để cho Tiểu Vũ tiến vào? Sẽ không có nguy hiểm gì chứ ? Ta thấy nam tử kia không phải người bình thường.”
Tiểu Hắc có chút lo lắng mở miệng hỏi Chung Quỳ đứng ở bên cạnh, lúc này ba người bọn họ đã đứng trước đại môn đóng kín. Chung Quỳ nhăn mày, lắc đầu nói:
“Xem tình hình trước đã rồi nói sau, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ta đã khắc chú ấn trên người Tiểu Vũ, nếu nàng có nguy hiểm ta sẽ là người biết đầu tiên.”
Tiểu Vũ theo Túc Thanh đi vào trong sảnh, lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc Lạc phường cổ đại, rất là mới lạ. Nhìn quanh nhìn quẩn, Túc Thanh đang đi dẫn đường phía trước đột nhiên xoay người hướng Tiểu Vũ đánh tới .
Cả kinh, Tiểu Vũ kịp thời né tránh. Không rõ chân tướng kinh hoảng nói: “Ngươi, ngươi đang làm cái gì?”
Túc Thanh dừng tay, khóe miệng lại nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Không biết tại sao, mặc dù dáng dấp người này rất là tuấn tú đẹp mắt, nhưng Tiểu Vũ lại nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra tia tinh quang nhè nhẹ, cảm nhận được một chút sợ hãi . Chuyện khác tạm thời không bình luận, nhưng nam tử này có thể thấy nàng, cũng đủ để cho nàng kinh ngạc.
“Cô nương, không biết ngươi tới Lạc phường này, là có chuyện quan trọng gì?”
Tiểu Vũ đứng vững, hơi đề phòng nhìn đối phương, cũng không biết hắn ăn trúng cái gì, nói động thủ liền động thủ, rồi lại nở nụ cười. Chu mỏ, Tiểu Vũ dứt khoát nói thẳng ra .”Ta không phải tới làm việc, ta tới để tìm người.”
Túc Thanh nghe vậy thoáng nhướng mày, “Nga? Vậy không biết cô nương muốn tìm người nào?”
“Quân Thập! Hắn có ở đây không?” Tiểu Vũ cũng không quanh co, chủ yếu là không muốn ở trước mặt thanh y nam tử này dây dưa .
Túc Thanh nhíu mi, thần sắc kỳ quái nói: “Ngươi tìm quân Thập? Tìm hắn có chuyện gì?”
Tiểu Vũ trợn mắt, bất mãn nói: “Ta tìm hắn, không phải tìm ngươi. Về phần chuyện gì, ta cũng không cần phải nói cho ngươi chứ?”
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, nam tử này liền không giải thích mà hỏi nàng cả đống vấn đề. Duy chỉ chưa hỏi nàng là người phương nào thôi? Hắn không có hỏi, cũng không tò mò nàng là ai sao?
Mặc dù hai người đã nói chuyện với nhau, nhưng Tiểu Vũ lại hỏi một câu rất là ngu ngốc: “Ngươi? Nhìn thấy ta?”
Túc Thanh khẽ mỉm cười, “Nếu ta không nhìn thấy ngươi, vậy ngươi cho rằng ta đang nói chuyện với ai?”
Tiểu Vũ không hiểu, tự mình lẩm bẩm, làm sao ngươi có thể nhìn thấy ta? Không nên a.
Túc Thanh lắc đầu mỉm cười, giải thích: “Cô nương có điều không biết, tại hạ từ nhỏ thể chất đã khác hẳn với người thường, có thể nhìn thấy người bình thường không thể chạm đến đồ vật, mặc dù ta còn chưa rõ thân phận của cô nương, nhưng chỉ bằng đám hồn phách đi theo cô nương, ta liền không còn gì để hỏi. Ta có thể nói cho cô nương, người ngươi muốn tìm, đích thực là ở chỗ này. Chỉ là cô nương không tỏ rõ thành ý, ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy hắn.”
A. Tiểu Vũ tỉnh ngộ, ra là vậy. Thật là thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ. Thì ra có thể nhìn thấy quỷ hồn, không chỉ có đạo sĩ.
Hừ Tiểu Vũ hất tóc, đắc ý tự lẩm bẩm: “Đóng cửa? Ngăn được người khác, nhưng không ngăn được Tiểu Vũ cô nãi nãi của ngươi. Cô nãi nãi ta ở Địa phủ, nhưng là cho tới bây giờ đều không đi vào từ cửa chính!”
Chắp tay trước ngực, ánh mắt híp lại. Tiểu Vũ mở miệng nói: “Kế tiếp, chính là chứng kiến thời khắc kỳ tích !”
Dứt lời, đột nhiên hướng phía đại môn đang đóng kín kia phóng tới . Vốn là dễ dàng đi qua, lại không có ngờ tới bị một cỗ lực đạo đánh cho bắn ngược trở về. Tiểu Vũ dưới chân lảo đảo, mất thăng bằng liền ngã về phía sau rơi trên đất. Vuốt cái mông đau, kinh ngạc nhìn về phía đại môn kia, lúc này mới đột nhiên phát hiện, cửa này mơ hồ lóe ra bạch quang, tựa hồ là cái địa phương không tầm thường. Chợt, bệ cửa sổ ở lầu hai đột nhiên mở ra, một nam tử tay cầm một quyển sách nhìn xuống. Ánh mắt sáng quắc, chính là nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ bị ngã dưới đất.
Tiểu Vũ cả kinh trong lòng, không thể nào? Hắn, hắn thấy được nàng? Thanh y nam tử ánh mắt lóe lên, khóe miệng nở tia cười khẽ. Ngay sau đó đóng cửa sổ lại. Tiểu Vũ khó hiểu nháy mắt mấy cái, chuyện gì đã xảy ra? Nam tử kia mới vừa rồi nhìn nàng sao? Ngắm nhìn bốn phía, trên đường người đến người đi rất là náo nhiệt. Tiểu Vũ suy nghĩ tự an ủi mình, nhất định là nàng suy nghĩ quá nhiều, người bình thường làm sao có thể nhìn thấy nàng. Thanh y nam tử nhất định là nhìn người khác. Nghĩ như vậy, Tiểu Vũ liền không để ý tới nữa. Đứng dậy đi tới trước cửa, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu. Đáng tiếc nàng pháp lực không đủ, chỉ nhìn thấy cửa này quanh thân hiện lên bạch quang không bình thường, về phần khác, nàng thật sự là không nhìn ra cái gì. Đang lúc nghi hoặc, đại môn chợt mở ra . Tiểu Vũ ngẩn ra, trước mắt không phải là nam tử mới vừa rồi mở cửa sổ sao? A! sau lưng Truyền đến tiếng thét chói tai của mấy cô nương .
“Mau nhìn, là Túc Thanh công tử! Đêm mới mở cửa khi nào thì mở cửa ban ngày rồi? Ta thế nào lại không nghe được tin tức gì?”
“Túc Thanh công tử dáng dấp thật là tuấn lãng, chúng ta nhất định sẽ là fan hâm mộ của hắn mãi mãi!”
“. . . . . .”
Thanh y nam tử cúi đầu mím môi cười yếu ớt, Tiểu Vũ bị giật mình đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm như thế nào cho phải .
“Cô nương, trên cửa bày phù chú ấn, ngươi không xông vào được. Nếu quả thật là có chuyện quan trọng, liền theo tại hạ vào trong.”
Tiểu Vũ thề, nàng tuyệt đối không có nhìn thấy thanh y nam tử kia mở miệng nói chuyện, nhưng nàng quả thật nghe được những lời này, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy đám sắc nữ , đưa tay chỉ mình, đối với thanh y nam tử kia lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi là đang nói chuyện với ta sao?”
“Dĩ nhiên! Lúc này có thể nghe tại hạ nói chuyện, cũng chỉ có một mình cô nương mà thôi. Ban ngày Lạc phường không mở cửa, cô nương nếu không muốn vào, tại hạ phải đóng cửa.”
Thanh y nam tử nói ra một câu, liền làm bộ muốn đóng đại môn lại. Tiểu Vũ không do dự chút nào vội vàng đi vào. Phịch một tiếng, cửa lớn đóng lại. Tiểu Vũ còn chưa có hoàn hồn, liền nghe nam tử mở miệng nói: “Cô nương, hoan nghênh đã hạ cố tới Lạc phường .”
“Lão Đại! Cứ như vậy để cho Tiểu Vũ tiến vào? Sẽ không có nguy hiểm gì chứ ? Ta thấy nam tử kia không phải người bình thường.”
Tiểu Hắc có chút lo lắng mở miệng hỏi Chung Quỳ đứng ở bên cạnh, lúc này ba người bọn họ đã đứng trước đại môn đóng kín. Chung Quỳ nhăn mày, lắc đầu nói:
“Xem tình hình trước đã rồi nói sau, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Ta đã khắc chú ấn trên người Tiểu Vũ, nếu nàng có nguy hiểm ta sẽ là người biết đầu tiên.”
Tiểu Vũ theo Túc Thanh đi vào trong sảnh, lần đầu tiên nhìn thấy kiến trúc Lạc phường cổ đại, rất là mới lạ. Nhìn quanh nhìn quẩn, Túc Thanh đang đi dẫn đường phía trước đột nhiên xoay người hướng Tiểu Vũ đánh tới .
Cả kinh, Tiểu Vũ kịp thời né tránh. Không rõ chân tướng kinh hoảng nói: “Ngươi, ngươi đang làm cái gì?”
Túc Thanh dừng tay, khóe miệng lại nâng lên nụ cười nhàn nhạt. Không biết tại sao, mặc dù dáng dấp người này rất là tuấn tú đẹp mắt, nhưng Tiểu Vũ lại nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra tia tinh quang nhè nhẹ, cảm nhận được một chút sợ hãi . Chuyện khác tạm thời không bình luận, nhưng nam tử này có thể thấy nàng, cũng đủ để cho nàng kinh ngạc.
“Cô nương, không biết ngươi tới Lạc phường này, là có chuyện quan trọng gì?”
Tiểu Vũ đứng vững, hơi đề phòng nhìn đối phương, cũng không biết hắn ăn trúng cái gì, nói động thủ liền động thủ, rồi lại nở nụ cười. Chu mỏ, Tiểu Vũ dứt khoát nói thẳng ra .”Ta không phải tới làm việc, ta tới để tìm người.”
Túc Thanh nghe vậy thoáng nhướng mày, “Nga? Vậy không biết cô nương muốn tìm người nào?”
“Quân Thập! Hắn có ở đây không?” Tiểu Vũ cũng không quanh co, chủ yếu là không muốn ở trước mặt thanh y nam tử này dây dưa .
Túc Thanh nhíu mi, thần sắc kỳ quái nói: “Ngươi tìm quân Thập? Tìm hắn có chuyện gì?”
Tiểu Vũ trợn mắt, bất mãn nói: “Ta tìm hắn, không phải tìm ngươi. Về phần chuyện gì, ta cũng không cần phải nói cho ngươi chứ?”
Từ lúc vào cửa đến bây giờ, nam tử này liền không giải thích mà hỏi nàng cả đống vấn đề. Duy chỉ chưa hỏi nàng là người phương nào thôi? Hắn không có hỏi, cũng không tò mò nàng là ai sao?
Mặc dù hai người đã nói chuyện với nhau, nhưng Tiểu Vũ lại hỏi một câu rất là ngu ngốc: “Ngươi? Nhìn thấy ta?”
Túc Thanh khẽ mỉm cười, “Nếu ta không nhìn thấy ngươi, vậy ngươi cho rằng ta đang nói chuyện với ai?”
Tiểu Vũ không hiểu, tự mình lẩm bẩm, làm sao ngươi có thể nhìn thấy ta? Không nên a.
Túc Thanh lắc đầu mỉm cười, giải thích: “Cô nương có điều không biết, tại hạ từ nhỏ thể chất đã khác hẳn với người thường, có thể nhìn thấy người bình thường không thể chạm đến đồ vật, mặc dù ta còn chưa rõ thân phận của cô nương, nhưng chỉ bằng đám hồn phách đi theo cô nương, ta liền không còn gì để hỏi. Ta có thể nói cho cô nương, người ngươi muốn tìm, đích thực là ở chỗ này. Chỉ là cô nương không tỏ rõ thành ý, ta sẽ không cho ngươi nhìn thấy hắn.”
A. Tiểu Vũ tỉnh ngộ, ra là vậy. Thật là thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ. Thì ra có thể nhìn thấy quỷ hồn, không chỉ có đạo sĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.